*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngay lập tức anh xoay người sang một bên, cú đấm phía sau bị đánh trượt vào trong không khí.
Quay lại, anh chỉ nhìn thấy ông già đang đứng đằng sau ngoáy lỗ mũi, không hề để ý đến hình tượng của mình.
“Cháu nói này, dù sao ông cũng là cao thủ, có thể chú ý hình tượng của mình chút được không?”, vẻ mặt Mạc Phong không nói nên lời, anh trừng mắt nhìn ông già và nói: “Nhiều tuổi như vậy rồi mà vẫn còn chơi trò đánh lén với trẻ con, thật là ấu trĩ!”
Ông già ngoáy lỗ mũi rồi lại lau vào quần áo của mình khiến Mạc Phong không khỏi cảm thấy buồn nôn.
"Thế nào gọi là nhiều tuổi? Ông đây mới năm mươi tuổi thôi, hình tượng của ông làm sao? Đừng nhìn ông luộm thuộm, nói cho cháu biết, nếu như ông ra ngoài, không ít phụ nữ phải bám lấy ông đấy, cháu có tin không?” Mạc Phong không khỏi liếc nhìn ông già một cái: “Tin cái khỉ ấy, ban ngày ban mặt mà ông còn nằm mơ!”
"Cháu cũng không ra ngoài mà nghe ngóng xem Thường Vân Sam ông năm đó oai phong như thế nào! Bao nhiêu phụ nữ cứ phải gọi là…”
Đang nói giữa chừng, ông già liền che miệng lại, ông ấy lỡ miệng nói ra tên của mình.
"Nói đi, sao ông không tiếp tục chém gió nữa đi? Thường Vân Sam, sao cháu chưa từng nghe nói đến tên của nhân vật này nhỉ? Xem ra ông cũng đâu có nổi tiếng gì!”, Mạc Phong trêu chọc.
Tuy nói vậy nhưng não anh vẫn điên cuồng tìm kiếm cái tên đó, và anh dám chắc chắn rằng đây là lần đầu tiên anh nghe thấy cái tên này.
Vậy thì chỉ có hai cách giải thích, thứ nhất là ông già đang chém gió, thứ hai là trình độ của ông ấy quá cao, với cấp bậc hiện giờ của Mạc Phong chưa từng nghe nói đến cũng là chuyện bình thường.
Tuy nhiên, anh tin rằng với thân thủ và bản lĩnh của ông già cùng kho báu trong ngôi nhà này, năm đó ông ấy chí ít cũng phải là một nhân vật nổi tiếng trên giang hồ. Nếu như ông ấy quen biết sư phụ của anh, vậy lúc nào đó anh phải hỏi sư phụ mình mới được.
“Hừm, để cháu biết tên ông cũng không sao, có điều nếu như cháu dám bán đứng ông thì ông nhất định sẽ khiến cháu chết không có chỗ chôn!”, một cái nhìn sát khí xuất hiện giữa lông mày của ông già.
Thật sự muốn giết người sao?
Nhưng Mạc Phong vẫn mặt dày bước tới, đặt tay lên vai ông ấy nhếch mép cười: “He he, ông là ông nội của cháu mà, sao cháu có thể bán đứng ông được chứ?”
"Xem như thằng nhóc cháu biết điều, có điều điệu cười này của cháu hơi kỳ lạ đó!”
"Đâu có!”
Mạc Phong nhướng mày cười xấu xa nói.
Ông già không khỏi trừng mắt nhìn anh: “Cháu có thể sống đến bây giờ cũng xem như là một kỳ tích rồi. May mà sư phụ cháu dạy võ công cho cháu, nếu không cháu đã chết cả trăm lần rồi!”
"Ông đừng nói nhảm nữa, đồ của ông đây!”, anh lấy nội đan trong túi ra và ném qua.
Do để ở trong túi, cộng thêm việc bị oxy hóa, nội đan bên trong đã chuyển sang màu đỏ cam.
Ông già cầm lấy nội đan đặt ở trước mặt nhìn rồi không khỏi bật cười: “Con rắn này gần đây hơi bốc hỏa đấy nhỉ!”
“Được rồi, cháu có thể vào trong căn phòng của ông xem bảo bối được chưa?”, Mạc Phong nghiêng người nhếch mép nói.
Sau bao nhiêu nỗ lực, cuối cùng anh cũng có được nội đan của con rắn bay. Anh làm như vậy chính là để được vào trong căn phòng bảo bối này xem rốt cuộc có những thứ gì bên trong.
"Vào đi, nhưng lần này cháu chỉ được lấy một món thôi”.
Anh đẩy cánh cửa đang đóng chặt trong sân ra. Két…!
Bụi bặm ập tới khiến anh ho lên: “Khụ khụ, ông nội nó chứ, sao có nhiều bụi thế này?” "Hỏi thừa, hai mươi năm không mở cửa rồi, có bụi không phải là chuyện rất bình thường hay sao?”
"Hai mươi năm không mở cửa? Vậy làm sao ông vào trong ngủ được?”
"Trèo cửa sổ!”
"..."
Hổ thẹn!
Tất cả những điều này đều nói lên việc cao nhân hành sự thường khá cổ quái. Xem ra đúng là như vậy thật, cửa chính thì không đi lại thích chui cửa sổ.
Nhưng khi anh bước vào trong lại thấy khá sạch sẽ, trên chiếc bàn trong phòng có một lọ thuốc, bên trên có dòng chữ ‘Vạn linh đan’!
"Phải rồi, cháu không được động vào cái trên bàn, cái đó ông đây phải mất hai mươi năm mới luyện ra được đấy, cháu đừng có tiện tay lấy đi!”, ông già ngồi ở chiếc ghế trong sân dửng dưng nói.
Mạc Phong không khỏi cong môi: “Keo kiệt! Thuốc này có công dụng gì?!”
"Không biết".
"..."
Ông nội nó chứ! Ông ấy còn không muốn cho anh? Mấu chốt là Mạc Phong cũng không dám lấy!
Anh thậm chí còn không biết nó có tác dụng gì thì làm sao dám ăn chứ?
“Dù sao thì nó cũng có thể điều trị được những loại bệnh thông thường, cải tử hoàn sinh cũng không phải là điều không thể”, ông già quạt cây quạt một cách thảnh thơi và mỉm cười nói.
Mạc Phong không để ý tới ông, rõ ràng là ông ấy đang ăn nói tào lao mà. Nếu như thuốc này có thể cải tử hoàn sinh thì đã có thể luyện ra được thuốc trường sinh bất lão rồi.
Anh tiếp tục bước vào trong, có nhiều bảo bối quá nên anh nhất thời choáng ngợp, nguyên cả một giá sách để bao nhiêu là đồ đạc.
Anh nhặt một cuốn sách đã ố vàng lên và thấy nó có nội dung: 《Một trăm nghìn loại dược liệu quý hiếm ở trong và ngoài nước cổ đại và hiện đại》.
Một trăm nghìn loại?
Mạc Phong không khỏi bĩu môi. Lại chém gió rồi, đến nay tất cả các loại dược liệu cộng lại cũng không đến một trăm nghìn loại, mà lại còn là dược liệu quý hiếm?
Tìm được ba nghìn loại dược liệu thực sự quý hiếm đã là rất hiếm rồi!
"Chàng trai! Đó là kiệt tác được viết bởi sự giác ngộ của ông già này trong suốt cuộc đời mình, thế mà cháu lại coi thường nó ư?”
"Ông già, ngoài thư pháp hội họa trong này ra, ông có vũ khí gì có thể đem theo bên mình bất cứ lúc nào không?”
Ông già ngồi ở cửa phất tay: “Đi đến giá sách cuối cùng xem xem. Không phải ông nói cháu đâu, cháu xem thường sách ông viết đã đành, nhưng những thư pháp hội họa và những đồ cổ khác đều là có một không hai trên thị trường đấy. Vậy mà cháu cũng không coi ra gì? Không phải đàn ông đều thích tiền sao? Có tiền rồi bảo bối gì không mua được chứ?”