*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dù cô không mở lời thì Mạc Phong cũng chủ động đưa ra sân bay.
Anh cầm chìa khóa chiếc xe mới, bước tới xách hành lý giúp Diệp Đông Thanh và đi ra ngoài.
Anh ngồi lên xe. Kéo tấm che xuống.
“Giúp tôi nhiều như vậy…về có bị mắng không?”, Mạc Phong khẽ quay đầu hỏi.
Diệp Đông Thanh nở nụ cười xấu xa: “Đừng tự suy diễn, ai nói là giúp anh chứ? Để họ trở thành đại lý bán thuốc cho nhà họ Diệp thì chúng tôi có lời mà! Thực ra chúng tôi vốn đang tìm người hợp tác tại Giang Hải, bọn họ đã tìm tới thì đồng ý thôi!”
Anh lúng túng gật đầu: “Tôi còn tưởng là cô giúp tôi nên mới hợp tác với họ cơ đấy! Coi như tôi suy nghĩ nhiều vậy”.
Anh không hay biết Diệp Đông Thanh khẽ quay qua nhìn cửa sổ: “Đồ ngốc…Chính là vì anh mà…”
Đến cả bản thân cô cũng không biết tại sao lại làm như vậy. Rốt cuộc cô có tình cảm gì với Mạc Phong mà lại để anh có được món hời như thế.
Theo lý mà nói phải xử anh một trận ra trò mới đúng, vậy mà tại sao cứ khăng khăng giúp đỡ chứ!
Vấn đề này, Diệp Đông Thanh cũng tự hỏi mình mấy lần nhưng không hề tìm ra được đáp án. Có điều ở cạnh Mạc Phong thật sự rất vui vẻ, có cảm giác được bảo vệ, có cảm giác được an toàn.
Hai người không nói gì nhiều, Mạc Phong cũng tập trung lái xe.
Anh cũng đang suy nghĩ không biết khi nào nên đi giúp ông cụ kia có được nội đan rắn bay.
Ông cụ nói một tuần sau ở huyện An Dương thuộc Thanh Châu sẽ xuất hiện Phật quang. Có thể khi đó rắn bay cũng sẽ có, chắc chắn phải bố trí trước.
Nhưng huyện An Dương lớn như vậy, biết tìm ở đâu?
Anh cứ có cảm giác lại bị ông già này lừa một vố!
“Phải rồi, các cô hiểu về luyện dược, có biết nội đan của rắn bay có thể luyện ra được thuốc gì không?”, Mạc Phong quay qua khẽ cười, hỏi luôn vấn đề này để phá tan bầu không khí lúng túng.
Diệp Đông Thanh khẽ chau mày: “Anh hỏi làm gì? Anh muốn bắt rắn bay? Tôi nói anh nghe loại rắn này hết sức hung hãn, nếu như bị cắn thì chỉ có chết thôi!”
“Tôi chỉ tiện hỏi thôi. Hơn nữa, tôi đi đâu bắt rắn bay được chứ?”, anh gãi đầu cười khổ.
Rõ ràng là Diệp Đông Thanh biết về rắn bay. Chứng tỏ thật sự tồn tại loại rắn này.
“Nội đan của rắn bay thuộc tính hàn, nếu có thể mời được dược sư luyện đan chuyên nghiệp thì có thể luyện ra được tử dương kim đan. Đan dược này có thể giúp tu vi tăng mạnh. Rất nhiều người đã chết vì muốn giết được rắn bay. Nhà họ Diệp chúng tôi cũng từng bắt được một con, chết mất mười mấy cao thủ! Tôi khuyên anh không nên có suy nghĩ đó, sống quan trọng hơn bất kỳ điều gì!”
Mạc Phong chỉ cười thể hiện rằng mình sẽ không đi làm những chuyện nguy hiểm như thế nhưng trong lòng thì thầm tính toán xem làm thế nào mới có thể dụ được đám rắn bay ra ngoài.
Một lát sau, chiếc xe chậm rãi tiến vào sân bay. Anh tìm một vị trí đỗ xe.
“Có thể đưa tôi vào trong không?”, Diệp Đông Thanh quay qua. Đôi mắt cô lấp láy.
Đôi mắt xinh đẹp ánh lên sự khát khao. Mạc Phong xoa đầu cô: “Được rồi, để tôi đưa cô vào trong, có phải là ly biệt sinh tử đâu, sao lại có biểu cảm như vậy?”
Biểu cảm này giống như đây là lần gặp cuối cùng vậy. Khi đó Mạc Phong không hiểu nhưng nhiều năm sau anh mới biết. Đó chính là sự tiếc nuối mà anh vĩnh viễn không thể bù đắp được.
Diệp Đông Thanh xách hành lý đi vào trong sân bay. Cô giống như một đứa trẻ, sợ đi lạc cứ túm lấy góc áo của Mạc Phong, cúi đầu đi về phía trước.
Anh đột ngột dừng lại khiến cả người cô đụng phải tấm lưng của anh.
“Đau quá…Sao anh lại dừng lại?”
Mạc Phong quay đầu nhìn cô xoa mũi với vẻ ấm ức. Anh cười xấu xa: “Tôi cố tình đấy, ai bảo cô đi đường cứ cúi đầu!”
“Khốn khiếp! Sắp chia tay rồi, anh không thể nhường tôi một chút sao? Người ta dù gì cũng là con gái!”, Diệp Đông Thanh nhấc chân lên định đạp anh.
Nhưng vì đi giày cao gót nên vừa nhấc chân thì đã mất cân bằng.
“Á..”, Diệp Đông Thanh tái mặt, kêu lên.
Mạc Phong thả hành lý trong tay ra, ôm cô vào lòng: “Sau này tìm bạn trai nhất định phải tìm người như tôi, quan tâm tận tình, biết chưa?”
Cô đứng dậy, trừng mắt với Mạc Phong: “Vậy anh làm bạn trai tôi đi!”
“Khụ khụ…cô cũng thấy rồi đấy, xung quanh tôi nhiều phụ nữ như vậy, nếu thêm cô vào thì thật sự là không đỡ nổi!”
Diệp Đông Thanh giằng hành lý, hằm hằm đi về phía trước: “Khốn khiếp! Tự luyến!”
Mạc Phong cũng chỉ biết gãi đầu. Anh cũng không hiểu rốt cuộc cô nàng này tức giận điều gì.
Về vấn đề ‘tại sao phụ nữ lại tức giận’ thì đến các nhà khoa học nghiên cứu hàng mấy thế kỷ vẫn còn chưa ra kết quả, nên anh cũng chẳng buồn quan tâm.
“Ấy! Đợi tôi với!”
Nói xong anh đuổi theo. Check in xong hai người vào phong chờ một hồi lâu.
Diệp Đông Thanh cũng mặc kệ Mạc Phong. Hai người cứ ngồi đó trong im lặng.
“Tôi muốn chụp ảnh với anh, có được không?”
Mạc Phong quay qua nhìn cô với vẻ kỳ lạ: “Chụp ảnh? Đừng nói là cô đưa lên mạng đấy nhé!”
Những thứ khác thì anh không sợ, chỉ sợ sức ảnh hưởng của mạng xã hội, không biết sẽ truyền bức ảnh này tới tận chỗ nào.
“Không chịu thì thôi. Tôi con gái còn chẳng bận tâm, thật không hiểu anh sợ cái gì!”, Diệp Đông Thanh tức giận là phùng miệng lên giống như con cá nóc trông đáng yêu vô cùng.
Nếu bạn mà dùng ta bóp còn có thể xì khí.
“Được được được, sợ cô rồi!”
Thái độ Diệp Đông Thanh quay ngoắt 180 độ. Cô cười vui vẻ, rạng ngời.
Quả nhiên con gái trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Cô mở máy bèn ôm cổ Mạc Phong kéo gần lại: “Cười nào!”
“Không cười được cũng phải cố cười!”
“Cô bá đạo thật đấy!”
Anh bỗng cảm thấy Diệp Đông Thanh là một tổng tài bá đạo, còn mình là một cô vợ yêu kiều, bé nhỏ.
Cô ôm cổ anh cười ngọt ngào..
Tách…
Hai người ghé sát đầu, máy ảnh lại cầm gần nên khi chụp chỉ thấy được một nửa khuôn mặt.
“Xấu quá!”, Mạc Phong cười cạn lời.