Mục Thu Nghi sắp không nhịn nổi nữa, chỉ muốn dùng giày cao gót đập chết anh.
Không phải là không ai bắt chước được vẻ đẹp trai của anh, họ không đỡ nổi sự trơ tráo của anh thì có!
Chẳng biết có phải vì thấy quá xấu hổ với Mạc Phong không, Mục Thu Nghi rảo bước rời khỏi phòng.
“Ơ… Vợ chờ anh với!”
Mạc Phong hoàn hồn, vội đuổi theo.
Anh giẫm luôn lên những người mà mình vừa đánh ngã.
Cho dù anh đã đi nhưng đại sảnh vẫn bị bầu không khí sợ hãi bao trùm.
Mãi đến khi Mạc Phong và Mục Thu Nghi thật sự rời khỏi tòa nhà.
“Ông Tám, chúng ta vẫn còn không ít anh em ở đảo Cổ Lãng, hay mai tôi gọi họ đến xới tung tập đoàn Kim Tư Nhã lên nhé!”, một người đàn ông trung niên để râu quai nón huơ tay, hung tợn nói.
Chát…
Gã vừa dứt lời thì thấy đau rát ở mặt.
Ông Tám Đàm chậm rãi đứng dậy, vẫn rất sợ hãi: “Vừa nãy sao không thấy anh khí phách thế? Hơn trăm người cũng không thắng nổi một người, cho dù có thêm mười mấy người, anh nghĩ có thể thay đổi tình hình chắc? Xới tung tập đoàn Kim Tư Nhã lên ấy à, nếu anh gây thêm chuyện, có sống nổi tới mai không cũng là một câu hỏi đấy!”
Họ không cùng cấp bậc với nhau, cho dù đi đông hơn nữa thì cũng chỉ là đâm đầu vào chỗ chết!
Tuy vừa nãy Mạc Phong không ra tay với ông ta, nhưng anh đã khiến ông ta bị sốc nặng.
Đúng lúc này, tiếng điện thoại bàn vang lên.
Một thanh niên chạy vội vào, ôm cả điện thoại đến.
Có người nhạy bén, bề một cái ghế đến cho đại ca mình.
“A lô? Ông Tám Đàm đây”, ông Tám mệt mỏi nói với điện thoại.
Giọng đàn ông sang sảng vang lên ở đầu dây bên kia: “Ông Tám, nghe giọng ông không ổn lắm thì phải, chẳng lẽ tối qua hai cô bé ở câu lạc bộ tôi đã khiến ông mệt mỏi à?”
“Cậu Trần cứ đùa… Nếu cậu đã gọi thì tôi cũng nói luôn, quan hệ hợp tác giữa tôi và cậu bị hủy bỏ, tôi không muốn nhúng tay vào chuyện giữa cậu và tập đoàn Kim Tư Nhã nữa. Tôi không muốn nói nhiều đầu, thế nhé!”
Người đàn ông đang nói chuyện chính là Trần Lượng – kẻ có ý đồ với Mục Thu Nghi trước đó.
Sau khi người của anh ta bị Mạc Phong đuổi đi, anh ta cảm thấy vẫn phải tìm thế lực trên giang hồ mới được. Hội Hắc Long được xem như lựa chọn hàng đầu trong việc ném đá giấu tay.
Hơn nữa hai bên đã bàn bạc xong, sau khi thành công thì anh ta sẽ trả họ mười triệu.
Nhưng chuyện đã đến nước này rồi mà ông Tám lại bảo hủy hợp tác ư?
Giọng điệu của Trần Lượng ở đầu dây bên kia lập tức trở nên lạnh lùng: “Ông Tám, ông say hả? Giữa ban ngày ban mặt mà đã bắt đầu mê sảng à?”
“Tôi không say, tôi cũng đã nói rất rõ, tôi sẽ trả hết tiền lại cho cậu, hội Hắc Long tôi thật sự không nhận nổi đơn hàng này!”
“Vì sao?”
“Vì mạng sống!”
Ông Tám nói rồi cúp máy luôn.
Ông ta nhìn về phía xa, thở dài: “Truyền lời xuống cho tôi, sau này không ai được đến gần tập đoàn Kim Tư Nhã nữa, bằng không tự gánh chịu hậu quả!”
“Vâng!”, đám người đồng thanh đáp.
Lúc này, bên hồ.
Vì Tống Thi Vũ đã lái xe đi, hơn nữa chỗ này cách nơi ở không quá xa nên họ quyết định đi bộ về.
Những đòn đánh như nước chảy mây trôi của Mạc Phong hồi nãy đã khiến Mục Thu Nghi ấn tượng sâu sắc.
Không thể không nói, người luôn si mê võ hiệp như cô đã bớt ghét Mạc Phong, thay vào đó là sự sùng bái.
Mục Thu Nghi như một cô bé học cấp ba, cởi giày ra rồi giẫm lên những hòn sỏi nhẵn bóng, chẳng biết cô đang vui vẻ vì được Mạc Phong giải quyết phiền phức giúp hay vì chuyện gì.
Tóm lại, từ khi ra khỏi tòa nhà kia, Mục Thu Nghi luôn mỉm cười, khác hẳn với dáng vẻ lạnh lùng lúc trước.
“Vợ, chẳng phải chúng ta nên nói đến phần thưởng ư? Hẹn hò thì để hôm khác, nhưng em có chịu cho anh hôn một cái không thể?”, Mạc Phong nói với vẻ đê tiện.
Mục Thu Nghi quay đầu lại, ra vẻ lạnh lùng, hừ một tiếng: “Tôi đồng ý yêu cầu vô lý này của anh bao giờ? Anh nhớ nhầm rồi”.
“Hả? Vợ chơi xấu kìa, không hay đâu, dù sao em cũng là tổng giám đốc của tập đoàn, sao lại thất hứa thế chứ?”
“Tôi cứ thất hứa đấy, anh có chứng cứ à? Nếu không có chứng cứ thì tôi cũng đành chịu, lêu lêu lêu!”, Mục Thu Nghị lè lưỡi với Mạc Phong, ranh mãnh nói.
Trên đời nào có người đẹp lạnh lùng chứ, chỉ là chưa có ai phù hợp để làm tan băng trong lòng cô thôi.
Đương nhiên Mạc Phong sẽ có cả trăm cách để đối phó với cô vợ tinh quái này.
Anh lấy điện thoại ra khỏi túi, bật ghi âm lên.
“Chỉ cần anh ở lại công ty, tôi sẽ cho anh hôn một cái!”
Vừa nghe thấy giọng mình trong điện thoại, Mục Thu Nghi lập tức biến sắc, sắp hóa đá đến nơi.
Trời ạ!
Không ngờ tên này lại ghi âm!
“Anh biết ngay là em sẽ quỵt mà, may mà anh chuẩn bị trước rồi nhé, nếu em chưa nghe rõ thì để anh bật thêm lần nữa cho!”, Mạc Phong cầm điện thoại, cười gian.
Khi anh đang định ấn nút bật, Mục Thu Nghi tức giận giậm chân: “Đủ rồi! Xem như anh giỏi! Chỉ một cái thôi đấy!”
Mạc Phong vui đến mức như sắp bay lên.
“Cứ yên tâm, anh là người tử tế mà”.
Mục Thu Nghi lườm anh: “Nếu anh là người tử tế thì trên đời này… Ưm..”
Cô còn chưa dứt lời thì đã cảm thấy sự ấm áp trên môi, nhịp thở cũng trở nên dồn dập.
Mạc Phong không nói nữa mà hôn luôn, đối với chuyện này, kẻ ngu mới bị động!
Nụ hôn kéo dài gần mười giây.
Mục Thu Nghi đẩy anh ra.
Bốp…
“Khốn kiếp! Trơ trẽn!”, Mục Thu Nghi tức giận đến mức bùng nổ: “Ai bảo anh hôn môi!”
Mạc Phong nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt tuấn tú của mình: “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ vẫn phong lưu mà”.
“Cút!”, lần này trong mắt Mục Thu Nghi rơm rớm nước mắt.
Mạc Phong cuống cả lên.
Nếu là chuyện khác thì anh sẽ có cách giải quyết, nhưng con gái khóc vẫn luôn là vấn đề nan giải cấp sử thi từ xưa đến nay.
Những người đi trước đều không nghĩ ra cách hay, nói gì đến Mạc Phong chứ.
“Chuyện này… Vợ… Anh sẽ chịu trách nhiệm, thật đấy! Em muốn bao nhiêu sinh lễ thì cứ nói, anh đi kiếm tiền cho em!”, Mạc Phong nhìn Mục Thu Nghi khóc sướt mướt, thấy rất đau lòng.
Chỉ trách anh nhất thời tham lam, hôn thêm mấy giây…
Mục Thu Nghi quay đi, xách giày chạy về phía đường lớn, biến mất khỏi tầm mắt Mạc Phong bằng tốc độ nhanh nhất.
“Ài… Lần này xong đời rồi, vừa chiếm được tí thiện cảm thì lại bay biến hết”, Mạc Phong gãi đầu với vẻ bất lực.
Quả nhiên phụ nữ trong nước bảo thủ hơn nước ngoài nhiều.
Nếu ở châu Âu, sau khi hôn xong, có lẽ sẽ tìm một chỗ để tiến hành phạch phạch phạch rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT