*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Anh nhìn xung quanh ánh mắt của mọi người, trong mắt hầu hết tất cả bọn họ đều lộ ra vẻ hả hê.
Cho dù bề ngoài họ tỏ ra buồn bã, nhưng vẫn có một nét xảo quyệt không thể che giấu.
Nói trắng ra, họ còn đang mong cho ông cụ Tô xảy ra chuyện, sau đó nằm liệt giường để hội Thiên Long có người khác đứng ra tiếp quản.
Bởi vì Tô Thanh Hà đã quy định rõ ràng có rất nhiều thứ không được động vào, những việc vi phạm pháp luật, kỷ luật càng không được làm, điều này cũng hạn chế quyền lợi và sự phát triển của một số người.
Đứng trước quyền lợi tuyệt đối, cái gọi là tình anh em thật nhảm nhí!
Mạc Phong nấc lên một tiếng rồi sải bước vào phòng ngủ, vừa tới cửa liền quay đầu mỉm cười và nói: "Nếu không có lệnh của tôi, không ai được phép vào!”
“Rõ!”, mấy người Triệu Khải đồng thanh.
Dù vẫn còn say, nhưng lúc này ai nấy đều tràn đầy sinh lực.
Ba người họ đứng canh cửa.
Có họ ở bên ngoài, Mạc Phong có thể mạnh dạn làm chuyện cần làm, tuy rằng chỉ có ba người, nhưng để trấn áp đám người này thì không thành vấn đề.
Họ đứng chặn ở lối vào, đám người trong sảnh lớn từng bước rón rén tiến lên.
Anh đẩy cửa và bước vào.
Nhìn thấy bên cạnh ông cụ Tô đang treo bình truyền dịch, Mạc Phong bước tới và rút cây kim ra.
“Thằng nhóc, cậu làm cái gì vậy?”, một người đàn ông lực lưỡng râu ria xồm xoàm kêu lên.
Cửa không đóng nên từ bên ngoài có thể nhìn thấy rõ bên trong, có điều Mạc Phong cố tình không đóng cửa.
Đám người hét lên muốn đi về phía trước, nhưng Triệu Khải với con dao găm trên tay đã đè lên cổ người đàn ông: "Lùi lại! Tôi uống nhiều rượu lắm đấy, lát nữa lỡ có trượt tay thì đừng trách nhé. Tôi dùng dao không tồi đâu, một nhát thôi là đủ lấy mạng rồi!”
"Cậu...", người đàn ông râu ria xồm xoàm trừng mắt, nhưng vẫn lùi lại mấy bước: "Cô chủ, đây là sự lựa chọn của cô, nếu như ông cụ Tô xảy ra chuyện gì, Bạch Hổ Đường chúng tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho bọn chúng!”, gã râu ria vỗ ngực hét.
Hội Thiên Long được phân thành mười hai đường khẩu, nhà họ Tô nắm giữ một đường khẩu, cũng có nghĩa là mười một đường khẩu còn lại sẽ tự quản.
Khi có mặt ông cụ thì mọi người đều nghe lời ông cụ, dù sao ông cụ cũng quá quyền uy, nếu người bên dưới dám làm phản thì cái họ nhận lại chính là sẽ bị những người khác chèn ép.
Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra với Tô Thanh Hà, chẳng phải hội Thiên Long sẽ như rồng mất đầu, ai lại cam tâm bị kẻ khác khống chế chứ? Người nào cũng muốn có cơ hội trở thành ‘lão đại’.
Chính vì vậy, không ít đường chủ đều chỉ mong cho ông cụ Tô đừng bao giờ tỉnh lại nữa!
Vẻ mặt Tô Nguyệt vô cùng lạnh lùng: "Đây là chuyện của nhà họ Tô chúng tôi! Cho dù có ra mặt thì cũng phải do nhà họ Tô chúng tôi ra mặt, từ khi nào đến lượt Bạch Hổ Đường các người nhúng tay vào rồi vậy?”
Trong căn phòng.
Mạc Phong đỡ ông cụ dậy, cởi bỏ đồ ngủ của ông cụ rồi khẽ ấn vào huyệt Vĩnh Tuyền và huyệt Khảm Thủ.
Sau đó anh lần lượt châm kim vào ba huyệt lớn Thần Khuyết, Quan Nguyên, Khí Hải.
Chẳng mấy chốc mồ hôi đã nhễ nhại, trong không khí nồng nặc mùi rượu vì Mạc Phong vận nội công để đẩy hơi rượu ra ngoài.
Bảy cây kim bạc cắm ở sau lưng, dưới ánh đèn sáng lấp lánh, chúng lắc lư theo ngón tay Mạc Phong.
Anh búng đầu ngón tay lên trán ông cụ Tô, từ trong miệng ông cụ nôn ra một luồng khí dơ bẩn, sắc mặt ông cụ dần dần ổn định trở lại. Tô Thanh Hà kêu lên một tiếng, miệng nhúc nhích như một đứa trẻ.
Mạc Phong nhẹ nhàng đặt ông cụ nằm xuống giường, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm thu lại nội lực của mình.
“Ông tôi thế nào rồi?”, Tô Nguyệt sải bước đi tới, nắm lấy cánh tay ông cụ kêu lên.
Anh khẽ lau mồ hôi trên trán: “Tạm thời không sao rồi, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sáng mai ông cụ có thể tỉnh lại được rồi! Một số ai đó cũng không cần phải lo lắng nữa nhé, sức khỏe của ông cụ tốt lắm, ít nhất có thể sống được ba mươi năm nữa cơ!”
"Ba mươi năm!”
Nhiều người ngay lập tức kêu lên.
Một số người thực sự vui mừng, nhưng có những người trông còn khó coi hơn cả khóc.
Nếu ông già có thể sống thêm ba mươi năm nữa, chẳng phải sẽ khiến cho đại đa số mọi người phải chờ dài cổ hay sao?
Tô Thanh Hà đã hơn sáu mươi tuổi, ba mươi năm nữa ông cụ sắp được trăm tuổi rồi. Có mấy ai sống dai hơn ông cụ được đây? Lại nói cho dù họ có chờ được đến lúc ông cụ chết đi để lựa chọn thủ lĩnh thì lúc đó cũng lực bất tòng tâm rồi.
Tất nhiên, Tô Nguyệt là người vui mừng nhất.
"Anh nói thật sao? Ông nội tôi thực sự không sao rồi chứ?”, cô ta nắm lấy cánh tay Mạc Phong, cười rất rạng rỡ và kích động nói.
Mạc Phong chống cằm, nhếch mép cười nói: "Tôi đã nói dối cô bao giờ chưa? Cho dù cả thế giới chống lại cô, tôi cũng sẽ đứng về phía cô!”
"Đáng ghét! Anh đang nói cái gì vậy", Tô Nguyệt cúi xuống nhìn anh một cái ngượng ngùng, trong mắt tràn đầy hạnh phúc.
Vào thời điểm quan trọng, không phải người thân, bạn bè của cô ta là người có thể tin tưởng mà chính là anh chàng ngày thường luôn khiến người ta phải khó chịu này.
Ở ngoài cửa.
Tô Nguyệt đưa mấy người Mạc Phong ra đến bên ngoài biệt thự.
"Anh uống nhiều rượu, để tôi đưa mọi người về thì hơn!”
Mạc Phong không khỏi nhướng mày nhếch môi nói: "Tôi dùng nội lực để giải rượu từ lâu rồi, nên dù có gặp cảnh sát giao thông cũng không phát hiện ra tôi uống rượu lái xe đâu, có điều…”
“Có điều làm sao?”, Tô Nguyệt ngẩng đầu với vẻ khó hiểu.
Anh quay đầu lại liếc nhìn Triệu Khải cùng những người khác, Trương Hiểu Thiên vội ho khan một tiếng: “Đội trưởng, chúng em lên xe đợi anh!”
"Đi đi! Xong việc anh đến ngay!”
Mạc Phong lại quay đầu lại nhìn Tô Nguyệt: "Có điều cô phải chăm sóc ông cụ cho cẩn thận, dựa theo đơn này mà bốc thuốc, sau ba ngày nữa là ông cụ có thể xuống giường được rồi. Lúc bình thường uống nhiều nước trắng đun sôi, tuyệt đối không được uống thứ gì khác. Còn bản thân cô phải để mắt một chút, cần phải đề phòng người khác. Phải rồi, sao hôm nay không thấy ông quản gia kia đâu vậy?”
"Ý của anh là chú Tường hả? Ba ngày trước chú ấy nói trong nhà có chút chuyện nên về rồi. Chú ấy còn không mang theo hành lý gì cả, có điều mang hết tiền bạc đi rồi!”, Tô Nguyệt hơi cau mày, trầm giọng nói.
Suy nghĩ kỹ ra thì đúng là chú Tường rất khả nghi. Ông ta vừa mới rời khỏi Giang Hải thì ông cụ liền bị bệnh liệt giường.
Hơn nữa cũng đã lâu như vậy rồi mà ông ta cũng không gọi điện, về tình về lý đều không ổn.
“Phải rồi, tôi còn có một chuyện muốn hỏi cô!”, Mạc Phong nghiêm mặt nói.
Tô Nguyệt hơi ngẩn ra, thần kinh lại thắt lại: "Còn chuyện gì nữa?”