*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một tiếng hét vang vọng ngoài hành lang.
Xoẹt...
Có tiếng quần áo bị xé rách trong phòng vệ sinh nam.
Một lúc sau, Giang Tiểu Hải bước ra khỏi nhà vệ sinh.
“Con trai, con không đánh ai đấy chứ?”, người phụ nữ trung niên hỏi nhỏ.
Giang Tiểu Hải vỗ ngực cười rực rỡ: “Mẹ, chúng ta là người văn minh, sao có thể tùy tiện đánh người chứ?”
"Vậy chúng ta có ở bệnh viện nữa hay không?”
"Đương nhiên là về nhà rồi! Con muốn ăn sủi cảo do mẹ làm!”
"Được! Trưa nay mẹ sẽ làm cho con thật nhiều sủi cảo”.
Có lẽ Giang Tiểu Hải chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể đứng lên.
Bác sĩ bị lột trần và trói vào cửa nhà vệ sinh.
Mặc dù trước đây cậu ấy cũng cho rằng phong cách làm việc quyết đoán của Mạc Phong không tốt lắm, nhưng bây giờ Giang Tiểu Hải nghĩ cũng khá ổn, chuyện có thể động tay động chân thì cố gắng bớt dùng miệng.
Người hiền lành thì thường bị ăn hiếp, chỉ cần bạn lương thiện thì sẽ có không ít người dám đái ỉa lên đầu bạn.
Trong sân nhà họ Tưởng ở Yến Kinh.
Một người đàn ông trung niên ở một bên đang dạy dỗ Tưởng Minh Xuyên: “Thằng nhóc thối tha! Mẹ kiếp, tao không dạy được mày nữa rồi phải không? Hôm kết hôn lại bỏ vợ mình ở trong nhà còn mình thì chạy ra ngoài trăng hoa. Mày có phải là đàn ông nữa không?”
“Con…con là loại đàn ông gì chứ!”, Tưởng Minh Xuyên siết chặt nắm đấm hét lên.
Hắn không dám nói ra nỗi chua xót trong lòng kia, chỉ biết giấu trong lòng mà không nói với ai.
Nếu nói ra chuyện Dương Thái Nhi mang thai và đứa trẻ không phải của mình, một khi tin tức lan truyền ra ngoài, người mất thể diện không chỉ là nhà họ Dương.
Mà ngay cả nhà họ Tưởng cũng sẽ trở thành trò cười của mọi người. Thậm chí Tưởng Minh Xuyên cũng sẽ là đối tượng chế giễu của họ.
Nếu ai đó còn bảo hắn là cẩn thận kẻo bị cắm sừng, có lẽ hắn cũng không nổi giận nữa. Bởi vì sự thực là hắn đã bị cắm cặp sừng to đùng rồi.
"Có phải mày với Dương Thái Nhi có mâu thuẫn gì không? Đôi trẻ cãi nhau thì chỉ một lúc một nháng thôi, đàn ông cần phải rộng lượng hơn. Hơn nữa, nhà họ Tưởng và nhà họ Dương vừa mới trở thành liên minh, quan hệ vẫn còn đang mỏng manh, mày đừng có giở trò lúc này. Nếu có thể nắm chắc được trái tim của Dương Thái Nhi, thì sau này con bé có thể trở thành trợ thủ đắc lực của nhà họ Tưởng chúng ta!"
Tưởng Minh Xuyên đâu thể không biết bố mình muốn nói gì, hắn chỉ biết thở dài lắc đầu: “Haizz…Nếu không phải con nghĩ đến chuyện này thì con đã bỏ con đàn bà đó từ lâu rồi!”
"Câm miệng! Mới vừa kết hôn mà lại nói như vậy à. Nếu như để người nhà họ Dương nghe thấy, họ lại không tìm chúng ta tính sổ chắc?”
Lúc này, một người phụ nữ ăn mặc rất quý phái bước ra: “Được rồi, còn ngẩn cả ra đó làm gì nữa? Mau ra ăn cơm thôi!”
Dương Thái Nhi cũng bước ra khỏi phòng, kéo ghế ngồi xuống.
“Thằng nhóc này tối hôm qua đi uống rượu, cô Dương đừng để bụng nhé. Tôi hứa sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện này nữa!”, bố của Tưởng Minh Xuyên nhanh chóng giải thích.
Ngày tân hôn, mặc kệ vợ còn mình ra ngoài vui chơi. Chuyện này đồn ra ngoài sẽ bị người ta gièm pha, nhất là sau khi nhà họ Dương biết được thì ông cụ Dương chắc chắn sẽ đến tận cửa để hỏi tội ấy chứ.
“Bố, sau này đã là người một nhà rồi, bố đừng gọi con là cô Dương nữa, gọi con Thái Nhi là được rồi”, Dương Thái Nhi ngoan ngoãn cười nói.
Tiếng ‘bố’ này khiến ông bố vợ không khỏi cảm thấy sung sướng.
"Nhìn cái miệng nhỏ nhắn này, thật là khéo ăn nói quá đi. Thằng nhóc thối nhà này có thể tìm được người như con, đúng là phúc tu từ kiếp trước!”
Tưởng Minh Xuyên đang ngồi bên cạnh tức giận đến mức lấy dao và nĩa cạy đĩa kêu lộc cộc.
Thực không hổ danh là một diễn viên!
Diễn xuất bộ dạng ngoan ngoãn thật đúng là xuất sắc.
“Thật đúng là khéo nịnh nọt lấy lòng!”, Tưởng Minh Xuyên nghiến răng lẩm bẩm.
Người đàn ông trung niên tát cho hắn một cái: “Mày lẩm bẩm cái gì thế hả? Còn không mau xin lỗi vợ đi. Tao nói cho mày biết, sau này nếu còn dám vứt Thái Nhi ở nhà một mình thì tao phải đánh chết mày mới thôi!”
Người phụ nữ quý phái ngồi bên cạnh vội vàng cầm ly rượu dàn hòa: "Nào nào nào, mọi người đều bớt nói vài câu đi, cả nhà ta cùng nâng ly!”
"Mẹ, con không uống đâu ạ. Gần đây con không được khỏe, bác sĩ nói con không được uống rượu!”, Dương Thái Nhi vuốt tóc ra sau vành tai, cúi đầu nói nhỏ.
Bố mẹ chồng nghe thế liền vội vàng hỏi có chuyện gì xảy ra.
"Bác sĩ nói ư? Con bị sao vậy, trong người có chỗ nào khó chịu không?”
"Có phải bị cảm lạnh rồi không? Thời tiết ở Yến Kinh gần đây thực sự rất thất thường, lúc nóng lúc lạnh. Thanh niên nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn!”
Tưởng Minh Xuyên bên cạnh vừa ăn vừa khịt mũi lạnh lùng: “Người ta có thai rồi nên cao quý lắm, không thể uống rượu, còn không cả được động vào!”
"Có thai rồi?”
"Có thai rồi?”
Người phụ nữ quý phái vội vàng gắp mấy món cho Dương Thái Nhi: “Mau ăn nhiều một chút, cái này nhiều protein có thể bổ sung chất dinh dưỡng cho cơ thể. Mà chuyện xảy ra khi nào vậy? Sao bố mẹ không biết gì vậy?”
“Gần một tháng rồi ạ, con cũng mới phát hiện ra gần đây thôi”, Dương Thái Nhi cúi đầu xuống, xấu hổ nói.
Là một diễn viên, diễn cảnh này quả thực quá đơn giản đối với cô ta.
Người đàn ông trung niên lật tay tát một cái: “Thằng nhóc thối tha này, chuyện lớn như vậy mà mày lại không nói gì với bố mẹ. Tối qua mày còn dám chạy ra ngoài chơi bời, con bé mang bầu đó là đứa con của mày, mày có còn chút trách nhiệm nào của một người đàn ông nữa hay không hả?”
"Không phải chỉ vừa mới mang thai thôi hay sao? Có gì đáng nói đâu mà bố lại hoảng hốt kinh ngạc như vậy!”, Tưởng Minh Xuyên cúi đầu ủ rũ nói.
Nếu đổi lại là bất kỳ ai thì cũng đều sẽ ủ rũ không vui mà thôi. Vợ mình có thai đứa con của người khác, mẹ kiếp, mình lại không dám nói ra. Trên đời này chẳng có chuyện gì khó chịu hơn chuyện này rồi.
Dương Thái Nhi vội đứng ra phối hợp nói: "Bố mẹ đừng trách anh ấy, thực ra chuyện này là do con không cho anh ấy nói với bố mẹ. Dù sao hiện giờ sự nghiệp của nhà họ Tưởng lớn như vậy, con cũng không thích một người đàn ông cứ suốt ngày canh chừng vợ mình. Minh Xuyên có sân chơi lớn hơn để anh ấy thể hiện, không phải như thế sao ạ?”
“Coi con dâu của tôi kìa, thật tinh ý hiểu chuyện biết bao nhiêu. Thằng nhóc mày đúng là có phúc tu từ kiếp trước đấy!”, người đàn ông trung niên hậm hực ngẩng đầu, tức giận nói.
Tưởng Minh Xuyên khóc không ra nước mắt, mẹ kiếp, đây là nghiệt tạo từ kiếp trước, kiếp này phải trả thì có!
Vốn dĩ hắn đang sưng sỉa mặt mày, nhưng Dương Thái Nhi trừng mắt nhìn hắn một cách hằn học, như thể bảo hắn phải hợp tác với mình.