*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thời điểm này vốn là lúc kinh doanh mạnh nhất, khách không có cả chỗ ngồi. Có người còn đứng ngoài đợi khách bên trong ăn hết để vào, vậy mà ông già đó cứ ngồi đấy chiếm chỗ với chỉ một đĩa lạc rang và một đĩa đậu phụ. Mẹ kiếp, đúng là ngồi không chiếm chỗ mà!
Trương Hiểu Thiên muốn lôi ông ta ra ngoài lắm rồi nhưng ông ta nói nếu không gặp được Mạc Phong thì có chết cũng không đi.
“Chú như vậy thì lại không đúng rồi! Dù ông ta gọi món gì thì cũng là khách! Dù chỉ là một cốc nước lọc thì cũng không được coi thường! Đây là đạo lý làm người!”, anh vỗ vai Trương Hiểu Thiên khẽ nói.
“Đội trưởng em biết…Có điều anh qua đó xem sao đi, hôm nay mà ông già đó không gặp được anh thì có lẽ ngày mai sẽ lại đến đấy!”
Mạc Phong do dự một lát nhưng vẫn gật đầu: “Thôi được, chú làm việc đi, anh đi gặp ông ta!”
“Phải rồi đội trưởng, chỉ dựa vào một mình Triệu Khải thì làm không kịp, chúng ta cần tuyển thêm người ạ!”, Trương Hiểu Thiên nhìn Mạc Phong khẽ nói.
Anh phất tay: “Đây là chuyện của các chú, sau này với những chuyện vặt vãnh như vậy thì có thể tự quyết! Anh giao cửa hàng này cho hai người, miễn không phải đóng cửa là được!”
Nói xong anh sải bước đi về góc cửa hàng.
“Đợi lâu chưa?”, Mạc Phong ngồi xuống đối diện.
Ông già ngẩng đầu, nhìn thấy Mạc Phong thì lập tức quỳ xuống trước mặt anh.
Mạc Phong lập tức ngây người.
Khách khứa trong cửa hàng cũng đuỗn mặt.
“Cậu thanh niên này cũng thật là, người ta lớn tuổi bắt quỳ xuống như vậy mà cũng được sao?”
“Đúng thế! Mặc dù ông ta chỉ gọi có vài món nhưng anh ta cũng không thể vì thế mà đuổi ông ta được chứ!”
“Cẩn thận không sau lại tạo nghiệp!”
Mạc Phong toát mồ hôi…
Họ đang nói cái quái gì vậy, Mạc Phong không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Ông làm gì vậy? Quỳ làm gì?", anh ngây người hỏi ông cụ.
Nhưng ông ta không chỉ quỳ mà còn dập đầu: “Sư phụ ở trên nhận của đệ tử một lạy!”
Mạc Phong không khỏi co giật khóe miệng.
“Đừng làm càn, sao tôi lại trở thành sư phụ của ông chứ?”
Hơn nữa ông cụ này đáng tuổi ông của mình mà còn đi gọi mình là sư phụ, Mạc Phong cảm thấy ngại ngùng. Người không biết còn tưởng anh đang ngược đãi người ta nữa đấy!
Đúng lúc này.
Tiếng xe máy từ bên ngoài vọng vào.
Bảy, tám chiếc xe máy đỗ ngoài cửa.
Trương Hiểu Thiến thấy nhóm người này đến với vẻ hùng hổ bèn vội vàng bước tới hỏi giọng khách khí: “Các vị, chúng tôi hết chỗ rồi, hay là đợi một lát hoặc là tới cửa hàng khác giúp ạ!”
“Cút qua một bên! Gọi ông chủ ra đây! Mẹ nó, mới mở nên không biết phép tắc gì, đến cả phí bảo kê mà cũng không nộp đã đòi mở cửa à. Có phải là chán sống ở cái đất Giang Hải này rồi không?”, một thanh niên buộc khăn trên đầu gầm lên và đẩy Trương Hiểu Thiên ra.
Một đám bảy, tám tên lao vào với gậy và côn trong tay, khách khứa đang ăn bên trong bỗng hết hồn.
“Đây là người của Bạch Hổ Đường! Lẽ nào ông chủ cửa hàng này không đút lót tiền cho bọn họ khi mở cửa sao?”
“Anh không thấy cửa hàng này kinh doanh rất tốt à? Dù có đút tiền thì vẫn sẽ phải nộp thêm một khoản thôi! Mà nếu không bỏ tiền ra thì có chạy đằng trời!”
“Nghe nói ở con đường này nếu không có sự đồng ý của Bạch Hổ Đường thì không thể làm ăn nổi”.
Mạc Phong không khỏi chau mày khi nghe mọi người bàn tán. Lại là Bạch Hổ Đường!
Anh đang định bước lên thì bị ông già kia ngăn lại: “Sư phụ, chút chuyện cỏn con này để đệ tử xử lý là được!”
Nói xong, ông ta bước tới.
“Lão già, ông là ai? Là ông chủ của cửa hàng này?", thanh niên kia nhìn ông ta bằng vẻ khinh miệt.
Ông cụ khẽ nhắm mắt, dồn khí xuống đan điền.
Mạc Phong đứng phía sau khoanh tay xem kịch hay, ông cụ ngầu lòi này đang sử dụng nội lực của đạo gia.
Gã thanh niên thấy ông cụ khoa tay múa chân bèn tung cước: “Cái quái gì thế này, cút qua một bên!”
Vụt…
Một giây sau thanh niên đã bay bật ra ngoài.
“Đồ tiểu bối đần độn! Dám ra oai ở đây, mau cút đi, nếu để sư phụ tôi điên lên thì các người sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!”, ông cụ đứng sừng sững bên cạnh quầy thu ngân, trầm giọng nói.
Trương Hiểu Thiên còn định bước tới giúp đỡ nhưng bị Mạc Phong ngăn lại: “Chú đi bận việc của chú đi!”
“Nhưng đội trưởng…ông cụ này có ổn không?”
Mấy thanh nhiên còn lại giơ côn xông lên.
Ông cụ bèn lấy ra một viên thuốc giống như thuốc Đông y, nuốt vào họng và ánh mắt bỗng thay đổi.
Ngay cả hơi thở cũng thay đổi theo.
Rầm…
Một gậy lao tới bị ông ta dùng một tay ngăn lại.
Rắc…
Cây côn dài một mét lập tức gãy làm đôi.
Hai tay ông ta múa lượn, khí thế hừng hực.
Một chưởng!
Một đấm!
Bầu không khí cũng vang lên tiếng đứt gãy.
Khách khứa đang ăn uống không hề báo cảnh sát mà lựa chọn lấy điện thoại ra chụp ảnh.
“Mẹ kiếp! Thứ ông cụ vừa ăn là thuốc siêu nhân à!”
“Có khả năng! Lợi hại quá! Đã từng đấy tuổi mà đánh lũ thanh niên sấp mặt!”
“Nếu tung lên mạng thì chắc chắn sẽ trở thành video hot nhất của năm đấy!”
Lúc này Mạc Phong cũng vào nhà vệ sinh gọi điện cho Đàm Lão Bát.
Mới gọi được hai giây thì đầu bên kia đã nghe máy.
“Alo! Cậu Mạc có gì dặn dò ạ!”, Đàm Lão Bát cười he he ở đầu bên kia.
Xem ra mấy ngày vừa rồi ông ta sống cũng tiêu dao lắm, gặp được chuyện tốt lành là tâm trạng cũng vui theo mà.
Anh hừ giọng, cười lạnh lùng: “Gọi quản lý của Bạch Hổ Đường tới Lâm Quân Các ở phố ẩm thực phía Tây thành phố trong vòng mười phút nữa! Nếu không tới thì tôi sẽ đích thân đi thăm hỏi bọn họ!”
Mặc dù anh đang cười, nhưng giọng điệu lạnh lùng của anh tràn đầy sát khí.
Tối nay mà anh đích thân đi thăm hỏi thì khác gì gửi chiếu thư tử vong cho Bạch Hổ Đường chứ?
“Hiểu…hiểu ạ! Tôi lập tức gọi điện cho cái thể loại có mắt như mù đó, cậu Mạc bớt giận, mười phút chắc chắn có mặt!”, Đàm Lão Bát run rẩy nói.