Nếu Mục Thu Nghi nhận lấy thì chẳng khác nào cắm sừng cho Mạc Phong.
Mặc dù tên này rất đáng ghét, nhưng cô cũng sẽ không làm ra chuyện khiến anh phải mất mặt. Cho dù đứng trước ‘Trái tim của biển’ loại nhỏ này, cô vẫn lựa chọn bảo vệ lòng tự trọng cho Mạc Phong.
Điều này cũng khiến anh vô cùng xúc động.
Anh nhất định sẽ bảo vệ người phụ nữ ở bên cạnh mình!
“He he, “Trái tim của biển’ loại nhỏ này cũng có gì to tát đâu!”, Mạc Phong dang hai tay ra, cười với vẻ không quan tâm.
Không ít người tại đó vô cùng sửng sốt.
“Gã này giả ngơ phải không? ‘Trái tim của biển’ loại nhỏ này trị giá một trăm triệu tệ đó, có nhầm không vậy?”
“Tôi đoán trong cuộc đời anh ta chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy, càng đừng nói là một trăm triệu!”
“Sự nghèo đói đã giới hạn tầm nhìn của anh ta. Nếu tôi là anh ta thì đã tự mình đào hố chui xuống từ lâu rồi, đỡ phải mất mặt ở đây!”
Có lẽ rất nhiều doanh nghiệp ở đây có thể lấy ra được một trăm triệu, nhưng không có ai lấy ra nguồn vốn lưu động một trăm triệu tệ để mua một viên đá quý cả!
Giá trị của họ có thể đến vài tỷ tệ, nhưng không có nghĩa là vốn lưu động họ có là vài tỷ tệ. Vậy nên có thể chi ra một trăm triệu tệ để mua món đồ này quả thực chỉ có trọc phú mà thôi!
Hơn nữa, ‘Trái tim của biển’ loại nhỏ này được chế tạo bởi Giáo hoàng Châu Âu vào thế kỷ mười bảy. Tổng cộng chỉ có năm chiếc, và về cơ bản chúng đều nằm trong tay các hoàng gia Châu Âu. Do đó, đây không chỉ là một thứ trị giá một triệu tệ, mà có tiền chưa chắc đã mua được.
Châu Phi thực sự không thể nhịn được cười khi nghe những lời trắng trợn của Mạc Phong: “Ha ha, anh có biết cái gì gọi là ‘Trái tim của biển’ loại nhỏ không? Trên thế giới này chỉ có năm viên thôi, nó là món đồ lúc trước Giáo hoàng Châu Âu đã làm ra đính trên vương miện! Có bao nhiêu tiền cũng chưa chắc đã mua được. Hôm nay có thể nhìn thấy nó đã là phúc phận tu tám kiếp của anh rồi!”
“Đúng vậy, quả thật chỉ có năm viên ‘Trái tim của biển’ loại nhỏ, và quả thật nó cũng được đính trên vương miện của Giáo hoàng Châu Âu, nhưng không có nghĩa là thứ đồ của anh xứng với vợ của tôi! Ý tôi là, nó quá rẻ!”, Mạc Phong cười khẩy nói.
Chà …
Khán giả bỗng sôi sùng sục.
Châu Phi như sắp nổ tung, quả nhiên chả khác gì với bọn ăn hại!
Mục Thu Nghi càng đỏ mặt hơn, chẳng lẽ tên này giả ngầu cũng không thể chọn nơi mà giả ngầu sao?
Thật quá mất mặt! Thực sự hối hận vì đã đưa anh ta ra ngoài!
“Ha ha, anh nói đồ này của tôi quá rẻ, vậy anh có thể lấy ra đây đồ cao cấp được không, đồ ăn hại! Người đâu, ném hắn ra ngoài cho tôi!”, Châu Phi không kìm nén được cảm xúc mà gầm lên.
Anh ta có thể chịu đựng sự thô lỗ của tên này một lần, nhưng không có nghĩa là anh ta có thể bị khiêu khích hết lần này đến lần khác mà vẫn phải nhẫn nhịn!
Vài người đàn ông lực lưỡng từ cửa bước vào, sẵn sàng kéo người đi.
“Chờ đã!”
Mạc Phong thản nhiên cười: “Anh thật sự cho rằng tôi không lấy ra được hay sao?”
“Nếu anh có thể lấy ra được thứ đồ cao cấp hơn ‘Trái tim của biển’ loại nhỏ này của tôi, tôi sẽ ăn hết chiếc bánh này một phát luôn!”, Châu Phi chỉ vào chiêc bánh ngọt bảy tầng bên cạnh và gầm lên.
Bốp…bốp…bốp… “Cược lớn thế cơ à?”, anh nói với một nụ cười tự mãn.
Châu Phi hít một hơi thật sâu: “Nếu như anh chỉ là đang tỏ vẻ ngầu thôi thì lăn từ trong này ra ngoài cho tôi!”
“Được”.
Mạc Phong nhận lời quá sảng khoái khiến Mục Thu Nghi có chút hốt hoảng.
Rốt cuộc gã này muốn làm cái quái gì vậy?
“Lấy ra đi! Tôi muốn xem xem anh có thể mang ra thứ gì đắt hơn viên đá quý của tôi!”, Châu Phi liên tục cười khiêu khích.
Anh ta chỉ muốn tát cho Mạc Phong một cái thật dữ dội trước mặt mọi người, để cho Mục Thu Nghi biết rằng kẻ khoe khoang như vậy không xứng ở bên cạnh cô!
Người có thể sánh vai cùng cô gái đẹp nhất Giang Hải chỉ có thể là Châu Phi mà thôi!
Mạc Phong chậm rãi đưa tay vào trong chiếc com lê của mình: “Mọi người đều biết rằng trên vương miện của Giáo hoàng Châu Âu có sáu viên ngọc quý! Năm viên ‘Trái tim của biển’ loại nhỏ và một viên…được gọi là…”
Lạch cạch…
Chiếc hộp trong tay anh lập tức mở ra, dưới ánh đèn le lói, ánh sáng bên trong chiếc hộp trực tiếp nhấp nháy khiến tất cả mọi người đều không mở mắt ra được.
“Đây…đây là…”, Châu Phi chợt ngẩn người.
Nhà họ Châu là người đi đầu trong lĩnh vực trang sức, đương nhiên anh ta cũng biết một chút về ngành kinh doanh này.
Ngay từ khi chiếc hộp của Phong được mở ra, ánh sáng cho thấy trong chiếc hộp đó chắc chắn không phải là sản phẩm thông thường.
“Còn có một viên to hơn gọi là ‘Trái tim của biển’! Trên đời này chỉ có một viên!”, Mạc Phong nói, mở hộp ra nhìn mọi người và nói.
Đây là chiếc vòng cổ bằng đá sapphire, rõ ràng là cao cấp hơn chiếc của Châu Phi một bậc!
Năm viên “Trái tim của biển” loại nhỏ kia không thể bằng một viên lớn này! Hơn nữa nó còn là bản duy nhất!
Trước mặt nó, viên ngọc quý của Châu Phi trông thật buồn tẻ.
“Giả … chắc chắn là đồ giả! Theo lịch sử, ‘Trái tim của biển’ đã biến mất hơn trăm năm trước, làm sao có thể xuất hiện trong tay anh được!”, anh ta gầm lên, chỉ vào Mạc Phong, như thể bị mèo bị giẫm phải đuôi.
Mạc Phong không khỏi tỏ vẻ khinh thường, cái của anh thì mới được coi là thật, còn cái của tôi thì là giả à?
Logic quái quỷ gì vậy!
“Đúng vậy, ‘Trái tim của biển’ đã chìm xuống đáy biển cùng với con tàu Titanic, nhưng không có nghĩa là người ta không tìm thấy nó! Hôm nay nếu như những người giàu có đều có mặt ở đây, nhà họ Châu các anh là những người đứng đầu ngành trang sức, vậy chắc chắn phải có người về cái này chứ?”, Mạc Phong cầm ‘Trái tim của biển’ cười khẩy nói.
Lúc này một ông cụ đứng tuổi bước ra khỏi đám đông.
“Tôi là Hạc Minh! Tôi đã làm trong ngành trang sức gần năm mươi năm rồi. Nếu anh bạn không phiền, tôi có thể giúp cậu xác định!”
Mọi người cũng rất mong chờ, liệu đây có thực sự là ‘Trái tim của biển’?
Nếu là thật, đó là bảo vật vô giá, trên đời chỉ có một viên duy nhất!
Mạc Phong không ngần ngại đưa món đồ cho ông cụ và mỉm cười: “Ông sẽ không cố tình nói nó là đồ giả chứ?”
“Không bao giờ! Ông cụ tôi đã hơn bảy mươi tuổi rồi, đã không còn cưỡng cầu gì đối với công danh lợi lộc nữa, không cần thiếu phải cố tình chống đối với anh bạn!”, Hạc Minh vuốt râu mỉm cười nói.
Ông cụ này cũng rất nổi tiếng trong ngành trang sức ở Giang Hải, tương truyền khi đánh cược đá, ông ta nhìn thoáng qua sẽ biết ngay viên đá nào bên trong có phỉ thúy!
Nhiều người nghi ngờ phải chăng ông ta có năng lực đặc biệt nên được nhà họ Châu thuê làm nhà thẩm định đá quý với giá cao, chỉ cần nhìn sơ qua là biết vật đó có phải thật hay không và giá trị bao nhiêu.
Nhưng khi cầm lấy viên ngọc trong tay Mạc Phong, ông ta lại đeo chiếc kính lão của mình lên, như thể sợ sẽ nhìn nhầm.
Năm phút trôi qua.
Ông cụ làm rơi kính xuống đất.
“Thật … Là thật! Đây quả thực là “Trái tim của biển’. Những vết cắt trên đó giống hệt như vết cắt trên của cậu Châu, cho thấy nó được làm bởi một người thợ thủ công! Không ngờ lúc tôi còn sống lại được nhìn thấy ‘Trái tim của biển’ độc nhất vô nhị trên thế giới này! Chết cũng không còn gì hối tiếc nữa rồi!”, Hạc Minh ngẩng lên trời cười lớn.
Đám đông lại một lần nữa náo động!
Một nhân viên bảo vệ mà lại có thể sở hữu ‘Trái tim của biển’!
Châu Phi sững sờ.
Ngay cả Mục Thu Nghi cũng chết lặng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT