“Đừng mà, em đừng tới Hoa Hạ, giờ em đã là giám đốc khu vực châu Âu, nếu em tự ý rời vị trí thì cổ phiếu thị trường Anh sẽ loạn như cào cào, thiệt hại ghê gớm lắm! Em yên tâm, anh xong việc ở đây sẽ qua bên đó tìm em ngay! Ấy, tín hiệu kém quá, anh tắt máy trước nhé!”, Mạc Phong giơ điện thoại ra ngoài cửa sổ.
Lúc này ở đầu bên kia, Thương Hồng nghe thấy âm thanh càng lúc càng nhỏ, cô ta vội vàng nói: “Này! Anh chưa nói rõ là khi nào đấy?”
Tút tút tút… Nhưng điện thoại đã tắt máy.
Thương Hồng ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ trong tay với vẻ thương cảm.
“Thật ngưỡng mộ cô gái có thể ở cùng một thành phố, cùng đi làm với anh…còn em chỉ có thể nhớ anh từ nơi xa xôi vạn dặm…”
Thích một người chính là như vậy, không có lý do. Khi bạn thật sự rung động trước người ấy thì bạn sẽ thích tất cả mọi thứ liên quan tới họ.
Thậm chí ngay cả nghe thấy tên thành phố nơi người ấy đang sống thì bạn cũng cảm thấy thật gần gũi, ngưỡng mộ những người cùng được đi làm, tan làm thậm chí là những người đi lướt qua người đó.
Giống như những gì Mạc Phong vừa nói.
Cô ta là giám đốc khu vực châu Âu, nếu cô ta rời vị trí mà không xử lý kịp thời tài liệu thì có thể dẫn tới tình hình ngoại hối biến động và Thương Hồng sẽ phải chịu tội vô thời hạn trước pháp luật.
Vì vậy cô ta chỉ có thể ngồi ở đây – trong tòa nhà ba mươi tám tầng và thẫn thờ nhìn về phương Đông.
Lúc này một cô gái mặc đồ công sở khẽ gõ cửa, thấy Thương Hồng lại ngồi ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ bèn hỏi: “Chị Hồng, sao chị cứ thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ vậy?”
“Đây là hướng về Hoa Hạ, người tôi yêu đang ở đó!”, vừa nói nước mắt vừa lăn dài trên gò má Thương Hồng.
Cô trợ lý đứng bên cạnh sững sờ.
Ba năm làm trợ lý, đây là lần đầu tiên cô ta thấy cô gái thép rơi nước mắt.
Thương Hồng gạt nước mắt, điều chỉnh lại tâm trạng và quay lại dáng vẻ cứng rắn của mình.
“Xảy ra chuyện gì sao?”
Người trợ lý vội vàng gật đầu: “Người của tổng bộ tới, chị Hồng có muốn đích thân đi đón không ạ?”
“Anh ta không xứng để tôi đi đón, đứa họ tới phòng họp đợi tôi là được!”
Cô ta làm việc dứt khoát, quyết đoán, không phải ai cũng nể mặt!
Khách sạn Hoành Nghiệp.
Mạc Phong vừa tắt điện thoại thì tiếng chuông lại vang lên.
Có điều lần này không phải là Thương Hồng mà là Tô Nguyệt!
“Gì vậy?”
“Anh đang ở đâu? Xảy ra chuyện rồi!”, giọng nói kinh hãi của Tô Nguyệt ở đầu dây bên kia truyền tới.
Hóa ra trong thời gian Mạc Phong bị ông Tám lôi vào uống rượu, hai cô gái trong phòng đi vệ sinh thì có một tên lưu manh thấy hai cô mặc váy ngắn cũn cỡn đã lao tới vỗ đùi họ.
Họ quay về nói với mấy người Đông Hải Đào, thế là bọn họ mượn hơi rượu lao vào nhà vệ sinh đánh kẻ kia một trận, nào ngờ kẻ đó cũng không phải dạng vừa, hắn dẫn theo mười tên nữa lao vào phòng.
Lúc này đầu dây bên kia có cả tiếng cãi nhau truyền tới.
Bên trong phòng.
Trương Đạm Ngọc bị gã đàn ông tát bẹp dí: “Anh Đào, không phải anh nói là quen ông chủ ở đây sao? Anh gọi điện thoại cho ông ta đi!”
Đông Hải Đào cười lúng túng.
Ông chủ của quán bar là ông Tám, đại ca có tiếng trong giới giang hồ ở Giang Hải. Hắn cũng chỉ mới theo bố cùng đi ăn một lần với ông Tám. Đến ngay cả bố của hắn cũng phải tỏ ra cung kính với ông Tám thì làm sao có thể bắt người ta bận tâm tới chuyện cỏn con này được.
Trước đó chỉ là hắn khoe khoang, nào ngờ lại gây ra phiền phức ở chỗ ông ta thật. Cũng hết cách, không thể nào mất mặt trước mặt bạn mình được nên dù có liều cũng phải lao lên!
Đông Hải Đào ho khan rồi lấy ra một điếu thuốc đưa tới: “Đại ca, hút điếu thuốc bớt giận, bố tôi thân với ông chủ ở đây lắm, có thể nể mặt tôi mà bỏ qua không!”
“Ấy! Bố mày thân với ông chủ ở đây à? Biết ông chủ ở đây là ai không?”, người đàn ông trung niên sát khí đằng đằng gầm lên.
Hải Đào run lẩy bẩy bởi tiếng gầm: “Biết…biết…là của ông Tám…”
“Biết mà còn nói linh tinh, ông Tám là đại cả tiếng tăm lừng lẫy, bố mày là cái thá gì mà dám nói là có kết giao với ông Tám! Tao thấy mày chán sống rồi thì có!”, người đàn ông trung niên hung hăng cầm chai rượu đi tới.
Đám đông tái mặt, sắc mặt Đông Hải Đào càng khó coi hơn, rõ ràng là bị dọa sợ tới mức mặt cắt không ra hột máu.
“Anh, anh trai, tôi sai rồi, quân tử đừng so đo với kẻ tiểu nhân mà, tôi là rác rưởi, anh coi như cục shit đi!”, Đông Hải Đào quỳ phụp xuống đất.
Ai cũng nói dưới đầu gối đàn ông là vàng, sao tên này nói quỳ là quỳ được ngay vậy.
Tô Nguyệt cũng nhìn Hải Đào với vẻ khinh bỉ, không biết tại sao trước đây cô lại thích hắn, hơn nữa còn ở cùng nhau hai năm.
Nếu Đông Hải Đào đàn ông hơn một chút, làm những chuyện bản lĩnh hơn một chút thì không chừng Tô Nguyệt còn đứng ra giúp hắn. Dù không đánh được thì ít nhất cũng dằn mặt được người đàn ông trung niên kia.
Nhưng nhìn bộ dạng nhát như cáy của Đông Hải Đào thì cô ta lựa chọn khoanh tay bàng quan.
Cô ta biết quá rõ ông Tám là ai.
Hội Hắc Long và hội Thiên Long đều là những kẻ không đội trời chung!
Bình thường hai bên đều dè chừng nhau. Nếu Tô Nguyệt cho đánh người ở đây mà bị phát hiện thì sẽ rất khó xử lý.
Lúc này tiếng bước chân nặng nề từ ngoài cửa truyền vào.
Bước đi rất ổn định hơn nữa còn khá nhanh, có lẽ là đang chạy bước nhỏ.
Rầm… Cửa được đẩy ra, người đàn ông trung niên với sát khí bừng bừng kia tức giận quay đầu lại: “Mẹ nó, đứa nào! Muốn chết… chết…”
“Ông Tám? Sao ông lại tới đây?”
Người bước vào chính là đại ca có tiếng của giới giang hồ, là nhân vật số một của thế giới ngầm Giang Hải, bình thường rất ít khi xuất hiện trước đám đông.
Người đàn ông trung niên kia lập tức hoảng hốt.
Lẽ nào… những gì thằng nhóc này nói đều là thật sao?
Hắn thật sự quen biết ông Tám?
“Thôi Vĩnh Kiện! Mẹ kiếp, ai cho mày cái gan làm loạn ở địa bàn của tao vậy!”, ông Tám cầm chai rượu gầm lên.
Rầm!
Ông ta đập chai rượu về phía trước khiến cái chai vỡ vụn, người đàn ông trung niên dữ tợn kia lập tức ngã xuống đất.
Đám anh em của hắn vô thức lùi về phía sau, không ai dám bước lên đỡ hắn.
Không ai là không biết uy thế khủng khiếp của ông Tám ở Giang Hải. Ông ta chỉ cần chỉ tay thôi là có thể khiến những kẻ bình thường như bọn chúng biến mất khỏi Giang Hải ngay lập tức.
“Thật xin lỗi, tôi tới muộn, xin hãy lượng thứ!”, ông ta cung kính khom người nói.
Đại ca tiếp quản một phần ba lãnh thổ Giang Hải như ông ta lại khách sáo bọn với bọn họ như vậy sao.
Đám người Đông Hải Đào bỗng cảm thấy hào hứng vô cùng.
Đây chính là ông Tám với đôi mắt sắc lẹm đầy sát khí, khí chất và sự uy nghiêm thượng thừa, tiếng tăm lừng lẫy trong giới Giang Hồ quả không sai.
Quả nhiên đi theo anh Đào sẽ có thịt để ăn.
Đến ngay cả một nhân vật ngầu cỡ này cũng phải xin lỗi hắn. Không phải ai cũng có được diễm phúc như vậy đâu.
Tô Nguyệt ngồi bên cạnh cảm thấy nghi ngờ. Với thân phận của Đông Hải Đào, có khả năng là quen ông Tám thật nhưng tại sao ông ta lại phải cung kính như vậy chứ?
Đúng là phản khoa học!
Đông Hải Đào thì càng ngẩn người ra hơn khi được mọi người đỡ dậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT