Bất luận cô đối xử với anh thế nào thì gã này đều không bỏ đi, chửi cũng không bỏ đi.
So với những người theo đuổi cô trước đây thì anh có một điểm quan trọng khác họ, đó là ý chí!
Điều đó khiến cô cảm thấy hổ thẹn với những gì xảy ra tối qua.
“Tối qua… Xin lỗi, tôi không nên nóng nảy!”, Mục Thu Nghi cúi đầu giống như một đứa trẻ mắc lỗi.
Mạc Phong khẽ phất tay mỉm cười: “Em có từng nghe nói, sự nóng nảy thường dành cho người mà mình gần gũi nhất chưa, bởi vì em biết dù em có nóng giận thì đối phương cũng sẽ không rời xa em, chứng tỏ anh đã vô hình trung trở thành người quan trọng nhất của em rồi!”
Kiểu logic quái quỷ gì thế này!
Mẹ kiếp, vậy mà anh ta cũng nghĩ ra được, logic tầm bậy thì có!
Quả nhiên không nên nể mặt gã này, vì chỉ cần cho gã chút ánh nắng là gã sẽ tự động tỏa rực rỡ.
Cô ngồi xuống ăn sáng.
Tống Thi Vũ khóc không ra nước mắt: “Của cô ấy là gà, tôi lại chỉ có quẩy, ở cùng nhau trong một ngôi nhà, sao khác biệt lớn đến thế!”
“Có quẩy ăn là mừng rồi, còn đòi hỏi à!”, Mạc Phong cười chế giễu.
Mặc dù Mục Thu Nghi là người đẹp số một Giang Hải nhưng thân hình của mình cũng đâu có thua kém gì ai.
Anh hùng khó thoát ải mỹ nhân!
Vậy nên Tống Thi Vũ cảm thấy cô ấy vẫn là người khá có ưu thế!
“Này…hay là thu nhận chị luôn đi, làm vợ bé cũng được”, cô ấm ức nhìn Mạc Phong.
Mục Thu Nghi bên cạnh bỗng phụt cười.
Cầu xin làm vợ bé sao?
Cô tưởng mình nghe nhầm.
Mạc Phong khẽ ho: “Trong trái tim tôi chỉ có vợ tôi thôi!”
“Xì, miệng lưỡi đàn ông chỉ giỏi lừa gạt, lúc nói nghe hay lắm, thế nhưng thâm tâm thì muốn ôm hết phụ nữ trên thế giới này! Tôi khinh!”, Tống Thi Vũ hừ giọng đầy tức giận.
Lần này Mục Thu Nghi không hề phản bác, cô chỉ cúi đầu không nói gì, thế nhưng trong lòng không khỏi vui mừng.
Mạc Phong không khỏi lắc đầu khi nhìn bộ dạng gặm quẩy đáng thương của Tống Thi Vũ, anh bèn đứng dậy đi vào trong bếp.
“Được rồi, đùa cô thôi, sao có thể quên được cô chứ!”
Mạc Phong lại bưng thêm một bát mỳ nóng hổi từ trong bếp đi ra. Hai mắt Tống Thi Vũ lập tức sáng trưng: “Ối giời, gã này biết chơi trò tâm lý phết nhỉ, có điều vừa rồi chị cũng chỉ nói đùa thôi nhé!”
“Khụ khụ…”, Mục Thu Nghi khẽ ho: “Xin lỗi, họng không được thoải mái!”
“Ngũ quan tuấn tú của anh chính là động cơ khiến em gây ra tội lỗi! Anh biết anh đẹp trai nhưng em cứ nhìn anh chăm chăm như vậy thì anh cũng ngại!”, Mạc Phong quay đầu cười đê tiện.
Mục Thu Nghi trừng mắt nhìn anh. Biết ngay là không được tỏ ra nể nang gã này, vì được đằng chân là gã sẽ lân đằng đầu.
“Ai thèm nhìn anh, đúng là đồ mặt dày!”
Nhưng cuối cùng cô vẫn không nhịn được phải nói ra: “Tối qua…cảm ơn anh…”
“Chuyện nhỏ, cậu em bắt nạt em, anh là chồng đương nhiên phải giúp em rồi!”, anh nhún vai.
“Anh biết là tôi đang nói tới chuyện gì mà!”
Tống Thi Vũ ngồi bên cạnh bỗng cảm thấy khi ngờ.
Hai người này chơi trò gì vậy?
Mạc Phong khẽ mỉm cười: “Chỉ cần có thể khiến em vui thì dù có là sao trên trời, anh cũng hái xuống cho em!”
Thình thịch…thình thịch… Mục Thu Nghi có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.
“Này? Hai người lại ra ngoài hẹn hò đấy à? Vứt mình một mình ở nhà như thế này sao!”, Tống Thi Vũ thấy hai người rời đi thì chống eo hừ giọng: “Có trai là quên ngay bạn, chị em cây khế mà!”
“Mình tới bệnh viện, cậu có đi không?”, Mục Thu Nghi lắc đầu thở dài.
Cô kích động nói: “Có bầu rồi à? Mình sắp được làm mẹ nuôi rồi sao?”
Mạc Phong: “…”
Đầu óc của cô gái này cũng được đấy nhỉ!
“Ông ngoại mình trong bệnh viện, cậu có đi không?”, Mục Thu Nghi trợn mắt nghiến răng nói.
Tống Thi Vũ vội phất tay cười khổ: “Cậu cũng biết mình bị dị ứng với thuốc khử trùng mà. Mình không đi đâu, lát mình đi spa vậy!”
Có người dị ứng với hoa, có người với động vật, nhưng dị ứng với thuốc khử trùng thì đúng là anh mới nghe thấy lần đầu.
Bệnh viện Nhân Dân thành phố Giang Hải.
Hôm nay thần sắc của ông cụ Trần đã khá lên nhiều. Chỉ cần kiểm soát được bệnh tình thì sẽ ngày một tốt lên.
“Ông ngoại, cháu tới rồi!”
Cửa phòng bệnh vừa mở ra, Mạc Phong xách một giỏ hoa quả chậm rãi bước vào: “Có vẻ ông hồi phục tốt đấy ạ!”
“Nhờ phúc của cháu, cơ thể dần hồi phục rồi!”, ông cụ Trần đặt tờ báo trong tay xuống cười nói.
Tối qua bệnh nặng nên ông chưa nhìn kỹ Mạc Phong. Giờ thấy Mạc Phong là đúng là người có khí chất, hiên ngang sừng sững, đôi mắt ánh lên vẻ tự tin và kiêu ngạo.
Khá lắm!
Có khí chất của loài rồng!
“Cậu nhóc, cháu có thể tới thăm ông lão này thì đã là niềm vinh hạnh lớn nhất rồi, còn mua đồ làm gì. Là người một nhà cả, không cần khách sáo!”, ông cụ Trần vuốt râu cười lớn.
Mục Thu Nghi đỏ mặt: “Ông ngoại, ông nói gì vậy, cháu và anh ta chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, không như ông nghĩ đâu!”
“Thanh niên mà, ông để hai đứa tự nhiên. Nhưng Mạc Phong này, cháu gái ông tính khí cũng tốt lắm, sau này cháu quan tâm thêm chút nhé. Con gái mà lành quá dễ bị lừa, cháu phải để ý đấy!’, ông cụ nhìn Mạc Phong cười ý vị.
Lời nói giữa những người đàn ông với nhau nghe kiểu gì vẫn có ngụ ý khác.
Mạc Phong luôn tỏ ra tôn trọng với người bề trên. Anh nói chuyện từ Nam tới Bắc với ông cụ, nhìn không hề giống mới quen chút nào mà giống như bạn bè thân quen từ lâu, cứ gặp là nói mãi không hết chuyện!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT