Điều khiến Mạc Phong không ngờ đến là An Nhiên lại đột nhiên lao vào lòng anh.
Anh có thể cảm nhận được cô nhóc này vẫn đang khóc, thậm chí là run rẩy.
Một người bố đúng ra phải mang lại cảm giác an toàn thì lại chỉ biết hành hạ cô ta. Thật không thể hiểu cô ta đã phải chịu đựng bao nhiêu sự uất ức mới có thể có được sự độc lập như hôm nay.
“Có…có thể ôm tôi không?”, An Nhiên khóc thút thít.
Mạc Phong buông bỏ mọi khoảng cách, khẽ vòng tay qua lưng cô an ủi: “Không sao, nếu sau này ông ta còn dám tới bắt nạt cô thì tới phòng bảo vệ tìm tôi. Chỉ cần tôi còn ở đó thì sẽ không để họ ức hiếp cô đâu!”
Cô ta không nói gì, chỉ ôm chặt Mạc Phong. Người đàn ông này cho cô ta cảm giác thật an toàn.
Nhưng đúng lúc này.
“Anh Mạc, đi ăn cơm không?”, Vương Bưu xuất hiện ngay ở góc ngoặt.
Khi thấy hai người ôm nhau thì gã bèn bịt mắt lại: “Em chẳng thấy gì cả, anh không được giết em diệt khẩu đâu đấy!”
Xấu hổ… Gã này biết chọn thời điểm thật đấy!
Hiếm lắm mới được ôm người đẹp, chú tưởng ngày nào cũng có cơ hội chắc?
Cơ thể An Nhiên tỏa ra một mùi hương nhẹ nhàng, đó không phải là mùi của mỹ phẩm, mà là hương thơm của chính cơ thể cô gái.
Hương thơm khiến người ta cảm thấy thoải mái, sảng khoái và ngây ngất.
Mạc Phong trừng mắt với gã kia, Vương Bưu thì giơ ngón tay cái lên với vẻ đê tiện.
“Khụ khụ…chúng ta đi ăn cơm thôi…”, An Nhiên khẽ hắng giọng, ngượng ngùng lên tiếng.
truyện đam mỹÔm chặt như vậy, đến tiếng tim đập loạn nhịp cũng nghe thấy rõ ràng.
Nhất là khoảnh khắc Vương Bưu xuất hiện, tim An Nhiên càng đập nhanh hơn.
Cảm giác này…thật kích thích!
Do trước đó có thông báo cấm yêu đương nơi công sở nên mọi người đều rất nhạy cảm với vấn đề này.
Mạc Phong cảm thấy lưu luyến mùi hương trên người cô ta, không nỡ buông tay ra: “Vậy chúng ta cùng tới nhà ăn đi!”
“Đi cùng…anh không sợ người khác đàm tiếu à?”, An Nhiên cúi đầu ngượng ngùng nói.
Thông báo cấm yêu đương kia vừa ban hành, nam nữ nói chuyện với nhau không dám vượt quá ba giây, sợ bị cấp trên trừ lương.
Hiện tại tỷ lệ có việc làm rất thấp, nếu thất nghiệp thì có lẽ không thể tìm được nơi nào tốt hơn tập đoàn Kim Tư Nhã nữa.
Đối với các thể loại quy tắc, Mạc Phong có hay không cũng được. Bởi vì trước giờ anh luôn là người phá vỡ mọi quy tắc!
“Nếu giám đốc An bận tâm thì thôi vậy!”
“Không bận tâm!”, An Nhiên đáp lại ngay không chút do dự, cứ như cô ta sợ Mạc Phong sẽ bỏ đi mất vậy.
Nhưng nói xong thì cô ta lại cúi đầu xấu hổ.
Đây nào phải là giám đốc cấp cao của một tập đoàn chứ, rõ ràng là một cô gái đang yêu mà!
An Nhiên đã không bận tâm thì đương nhiên Mạc Phong cũng không vấn đề gì. Vì dù sao thì cái nội quy này cũng hơi gượng gạo.
Thời đại nam nữ tự do yêu đương, càng áp đặt thì càng dễ xảy ra vấn đề.
Mạc Phong và An Nhiên cười nói đi vào đại sảnh. Đám người Vương Bưu như cái đuôi theo sau.
“Đội trưởng, anh nói xem anh Mạc và An Nhiên phát triển tới đâu rồi ạ?”, một thanh niên ngoác miệng cười đểu.
Thân hình An Nhiên khá là đầy đặn.
Đầy đặn mới là cực phẩm.
Nhất là hôm nay An Nhiên lại mặc đồ công sở, có thể mập mờ nhìn thấy bên trong… Vương Bưu vỗ đầu cậu ta chế giễu: “Đó là đồ của anh Mạc, nhìn là được rồi!”
Nếu vừa nãy có chiếc giường đặt cạnh đó, gió mát trời xanh, củi khô lửa bén, khéo hai người lại xảy ra chuyện gì đó cũng nên.
Thế nhưng mọi người cũng chỉ dám ngưỡng mộ mà thôi.
Lúc này trước cửa thang máy.
“Thu Nghi, đi ăn lẩu đi? Mình biết một quá lẩu Haidilao khá khẩm lắm, hay là chúng mình đi thử?”, Tống Thi Vũ xoa bụng nói với vẻ thèm thuồng.
Mục Thu Nghi thấy bên ngoài nắng gắt bèn lắc đầu: “Thôi, nắng thế này hại da lắm. Chúng ta xuống nhà ăn đi, gần đây mình thuê đầu bếp mới, đi ăn thử tay nghề!”
“Ok, cô Mục đã nói vậy thì tôi…ấy? Cậu nhìn xem ai kìa?”
Nói được một nửa thì Tống Thi Vũ không nói nữa, cô chỉ vào bóng hai người đang đi lên.
Không phải là Mạc Phong và An Nhiên sao?
Những gì họ phải trải qua khi nhỏ khá giống nhau. Năm An Nhiên lên ba, mẹ bị bệnh không có tiền chữa trị nên qua đời, từ đó về sau bố ruột ngày nào cũng say xỉn cờ bạc, nếu thua hết tiền thì sẽ quay về đánh đập cô ta.
Mạc Phong lên ba thì nhớ rằng anh cùng người chú bị câm của mình rời Yến Kinh tới Giang Hải, sống cuộc đời bình thường.
Anh nhớ ngôi trường nơi làng quê nghèo, chú anh thì ngày ngày nhặt đồng nát để trang trải cuộc sống.
Mặc dù từ nhỏ không có tình thương yêu của bố mẹ nhưng người chú câm chăm sóc cho Mạc Phong còn hơn bố ruột.
Năm anh mười ba tuổi, chú cũng vì không có tiền nên đã qua đời vì bị bệnh truyền nhiễm. Vì vậy từ đó Mạc Phong quyết tâm nhất định sẽ nghiên cứu về y học, cứu đời giúp người.
Có thể vì hai người cùng từng trải qua những ngày bất hạnh nên Mạc Phong và An Nhiên càng dễ nói chuyện hơn.
Vậy nhưng họ không biết Mục Thu Nghi đang đứng ở cách đó nhìn chăm chăm bọn họ.
“Không ăn nữa!”, cô giậm chân, hừ giọng: “Đồ cặn bã!”
Tống Thi Vũ đần mặt, sau đó cười xùy: “Cậu đúng là…Nếu thích thì theo đuổi, mặc dù có đôi lúc gã đó vô liêm sỉ thật nhưng cũng có năng lực, nếu không sao lại có thể khiến cậu và An Nhiên điên đảo thần hồn như vậy chứ?”
“Mình theo đuổi anh ta? Mơ đi! Mình không thèm loại đàn ông đó!”, Mục Thu Nghi hừ giọng quay người định bỏ đi, nhưng đi được vài bước thì cô lại qua người lại: “Nói rõ nhé, không phải mình ghen đâu!”
Tống Thi Vũ: “…”
Tâm trạng khắc cả lên mặt thế kia mà còn nói là không ghen.
Trong đồn cảnh sát Giang Hải.
Do lần trước lập công lớn truy bắt buôn lậu nên có lẽ tới cuối năm nay Tần Lam sẽ được thăng chức.
Ai cũng tỏ ra cung phụng trước mặt cô ấy. Những người thường ngày ít tiếp xúc thì giờ ai cũng tới mời cô ăn, tặng quà các thứ khiến cô cảm thấy không quen.
Cô ấy nằm bò ra bàn, trong đầu cứ xuất hiện bóng dáng của người đàn ông đó.
Sau khi cùng Mạc Phong phá án buôn lậu vào lần trước, không biết tại sao hình ảnh của anh cứ luôn xuất hiện trong đầu cô.
Dáng vẻ không sợ hãi, những chiêu thức xuất thần, vẻ ngạo mạn, uy phong đều để lại dấu ấn trong lòng Tần Lam.
Cô ấy bỗng cảm thấy, hóa ra đàn ông lại có thể ngầu như vậy.
Khi chưa gặp Mạc Phong, Tần Lam luôn khinh thường những người đàn ông khác xung quanh mình, cô ấy luôn cảm thấy họ còn không lợi hại bằng cô, xảy ra chuyện gì cô còn phải bảo vệ lại.
Nhưng Mạc Phong thì khác, anh luôn bảo vệ những người bên cạnh không chút do dự, dù trời có sụp thì cũng có anh đứng ra chống đỡ.
Tần Lam cứ nằm bò ra bàn cười ngốc nghếch một mình như thế…