Giờ phút này Úc Dạ Bạc suýt chút nữa nhịn không được nhảy xuống xe luôn.
“Tần Hoài Chu, dừng xe!”
Tần Hoài Chu bóp mạnh phanh xe dừng lại, Úc Dạ Bạc lập tức nhảy từ trên xe xuống. Ngay khi cậu đang định cởi áo khoác ngoài ra thì bị người đàn ông ngăn lại.
“Đừng cởi!”
App đã cảnh báo nếu người chơi tự cởi bỏ trang bị trong lúc làm nhiệm vụ sẽ tự gánh lấy hậu quả.
Mà hành vi hiện tại của con quỷ không phải là đang “dẫn dắt” Úc Dạ Bạc cởi trang bị nhiệm vụ thì là gì?
Được Tần Hoài Chu kịp thời ngăn cản, Úc Dạ Bạc cũng bình tĩnh lại, tuy nhiên cậu vẫn không chịu nổi việc có thứ gì đó bên trong quần áo mình.
Mặc dù cậu không sợ quỷ, nhưng không có nghĩa là cậu có thể chịu được chuyện ma quỷ lẩn trốn trên người mình.
Nếu nó… chui vào người cậu thì sao?
“Em đừng động đậy, để anh.”
Tần Hoài Chu đè bàn tay đang rục rịch của Úc Dạ Bạc lại, kéo khóa áo gile thò tay vào trong tìm kiếm. Túi áo bên ngoài đồng phục không có, túi áo bên trong không có, sau cổ áo cũng không có luôn.
Nhưng mà giọng hát kỳ lạ vẫn không ngừng vang lên từ trên người: “Mùa đông đã qua… thật sự là tin vui… gió xuân ấm áp…”
Úc Dạ Bạc cảm thấy da đầu mình sắp nổ tung khi cảm giác được tay Tần Hoài Chu đang sờ soạng kiếm tìm khắp người, cậu gần như phát điên đến nơi rồi.
Cũng may chỉ vài giây sau, Tần Hoài Chu đã tìm thấy chúng.
Nó nằm ở bên trong áo khoác, cách cơ thể cậu một lớp áo sơ mi mỏng!
Úc Dạ Bạc cúi đầu, vừa lúc nhìn thấy tay Tần Hoài Chu thò ra, thế mà lại là bốn cánh môi, sắc môi tái nhợt, khép mở không ngừng xướng khúc hát ai oán.
Nghĩ tới việc thứ này vừa mới ở trong quần áo mình, tay Úc Dạ Bạc lập tức nổi đầy da gà, thực sự muốn ói tại chỗ, mặt mày cậu tái mét nói: “Tần Hoài Chu, ném nó đi!”
Người đàn ông biết cậu bị thứ này làm buồn nôn, lập tức vứt hai cái miệng, nhưng không ngờ chúng rơi xuống đất rồi mà vẫn còn hát.
“Xin chào… Xin chào… Xin chào bạn…”
Càng đáng sợ hơn là, tiếng hát đột nhiên biến thành tiếng cười quỷ dị!
“Hi hi ~ Hi hi hi ~ A hi hi hi!!”
Vẻ mặt Úc Dạ Bạc trầm xuống, ba bước gộp làm hai, dùng hơn 100 điểm sức bộc phát nâng chân dẫm mạnh.
“Bẹp…” một cái làm dấu chấm hết cho tiếng cười quái dị.
“A a a a a!” Giữa tiếng gào thét thê thảm, hai cái miệng biến mất.
Tần Hoài Chu chuẩn bị làm anh hùng cứu mỹ nhân chỉ đành thở dài thu chân về.
Không hổ danh là trụ cột của khu game kinh dị.
Nicolas – trụ cột – Khoai Dẻo thở ra một hơi, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang quay đầu.
Sau đó lại hít một ngụm khí lạnh.
“Tần Hoài Chu!”
Chỉ thấy giữa hai bánh xe điện nhỏ có hai chiếc đầu bù xù đang treo lủng lẳng, đúng là đầu của hai cô gái kia!
Đầu của bọn họ hoàn toàn biến dạng, một người không có cằm, một người không có gáy. Đôi môi bị dẫm nát bét đã quay về với cố chủ, miệng đầy máu tươi, bên trong là một lỗ đen sâu hoắm, hai tròng mắt rỉ máu oán hận nhìn Úc Dạ Bạc chằm chặp, đã vậy cái miệng vẫn còn ê a bài hát.
Úc Dạ Bạc hít sâu một hơi, thế mà vừa rồi cậu không nhận ra dưới bánh xe có thêm thứ khác! Hơn nữa đám tóc đen mềm đã quấn đầy bánh xe, nếu đợi đến khi bánh xe bị quấn kín tóc thì có lẽ bọn họ tiêu đời rồi.
Tần Hoài Chu lấy một chiếc bật lửa hơ cháy đống tóc quấn chặt bánh xe, sau đó đeo bao tay, xách tai hai cái đầu người, giựt chúng nó ra khỏi bánh xe rồi ném mạnh xuống đất.
Hai cái đầu rơi xuống đất rồi còn chưa cam tâm, nhìn Úc Dạ Bạc chòng chọc, ánh mắt thâm trầm như thể đang nói.
… mày trốn không thoát đâu con trai.
Úc Dạ Bạc ngoảnh đầu nhìn, cơ thể hai cô gái mặc đồng phục học sinh đang nắm tay nhau cầm chiếc ô đỏ bước tới, chớp mắt một cái đã đến sau đuôi xe điện!
Để tránh bị lũ quỷ quấn thân lần nữa, Tần Hoài Chu nhanh chóng khởi động xe điện, đi được 200 mét thì đèn đường trong khu phố mới khôi phục bình thường.
Úc Dạ Bạc lấy điện thoại ra, giải quyết chuyện hai cô gái vừa rồi hết 15 phút, thời gian vẫn còn dư dả, nhưng nếu thời gian ngày càng rút ngắn, chỉ sợ đoạn đường tiếp theo sẽ không dễ dàng như vậy….
Cách 6 giờ sáng kết thúc nhiệm vụ còn khá lâu.
Nhớ lại từng chuyện xảy ra giữa hai đơn đặt hàng, Úc Dạ Bạc nảy lên suy đoán, có lẽ trang bị mang theo có tác dụng bảo vệ người làm nhiệm vụ, nếu mặc trên người thì quỷ quái sẽ không thể trực tiếp ra tay giết người.
Nhưng chúng nó có thể ngăn cản người chơi hoàn thành đơn giao hàng bằng cách thông qua các thủ đoạn quấy nhiễu, hoặc là giết người làm nhiệm vụ bằng phương pháp gián tiếp khác.
Cũng có khả năng là đạt thành điều kiện nào đó mới có thể giết người.
Ví dụ như Đàm Hải và Cát Thu đi vào công viên chăng?
Tuy nhiên tất cả chỉ là phỏng đoán, không ai biết rõ rốt cuộc họ đã chết kiểu gì.
Bây giờ cả thành phố Y giống như một ngôi nhà ma vây nhốt tất cả người làm nhiệm vụ, không ai biết được lũ quỷ đến từ đâu.
Úc Dạ Bạc cất dòng suy nghĩ, nhân lúc Tần Hoài Chu lái xe, cậu dành chút thời gian nhìn điện thoại. Có lẽ bây giờ tất cả đều đang bận rộn giao hàng, không ai nói chuyện trong nhóm chat, cậu lên tiếng nhắc nhở một câu.
“Cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được cởi trang bị.”
Sau đó cậu mở trình duyệt tìm kiếm từ khóa đường Đồng Nhân thành phố Y, tai nạn giao thông, hai học sinh,… Không ngờ gần đây có một trường trung học Đồng Nhân, cổng trường đối diện con đường ban nãy, mấy chục năm qua xảy ra không ít tai nạn.
Úc Dạ Bạc ấn mở từng đường link nhưng không có thông tin nào phù hợp với đặc điểm của hai cô gái, hơn nữa nhìn từ kiểu dáng đồng phục thì có lẽ bọn họ đã chết rất lâu rồi.
“Đáng nhẽ lúc nãy tôi phải đến gần nhìn kỹ một chút, biết đâu trên người họ có huy hiệu trường, có thể điều tra tên tuổi lớp học.” Úc Dạ Bạc nhíu mày ôm eo Tần Hoài Chu, nhẹ nhàng đặt cằm lên lưng người đàn ông.
! Thẻ đạo cụ nào đó mừng như mở hội, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ bình tĩnh, để Úc Dạ Bạc ôm một lúc mới nói ra suy đoán của bản thân: “Cũng có thể không phải tai nạn giao thông.”
“Cũng đúng.” Úc Dạ Bạc được khai thông tư tưởng, không dựa người vào Tần Hoài Chu nữa, bắt đầu tìm kiếm án mạng, sự kiện linh dị liên quan tới trường Trung học Đồng Nhân…
Sau khi thoát khỏi cô gái cầm ô đỏ, Tần Hoài Chu tăng tốc độ xe lên cao nhất, khi chạy đến một ngã tư thì nhìn thấy một người có hành vi kỳ lạ. Đó là một người đàn ông mặc áo liền quần màu trắng, đầu đội mũ lưỡi trai đỏ, râu ria xồm xoàm.
Lần này Tần Hoài Chu không dừng xe, đột nhiên tăng tốc bỏ qua gã.
Thời điểm chiếc xe điện lướt qua, người đàn ông râu xồm từ từ quay lại, khuôn mặt ẩn trong bóng tối.
Rõ ràng là không nhìn thấy gì, nhưng không hiểu sao Úc Dạ Bạc lại cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Cái cảm giác này liên tục kéo dài cho đến khi hai người tiến vào khu trung tâm thương mại cũng không biến mất, dù sao thì thành phố Y cũng được coi là đô thị loại một, là một trung tâm thương nghiệp, buổi tối còn có không ít người đi đường.
Do đó để tránh người khác phát hiện nên đổi thành Úc Dạ Bạc lái xe.
Trên đường có mấy cặp chim cu đi dạo phố, có người trẻ tuổi vừa mới bước ra khỏi quán bar, có nhân viên bị chủ nghĩa tư bản bóc lột tăng ca, còn có không ít dân vô gia cư.
Dù cho xung quanh có rất nhiều người thì tận đáy lòng Úc Dạ Bạc vẫn cảm thấy phát rợn, từ sau khi nhìn thấy người đàn ông râu quai nón kia, cậu bắt đầu trông thấy gã ở khắp mọi nơi.
Bên trong đám người tản bộ, tài xế giữa dòng xe cộ, ma nơ canh trong cửa hàng.
Trong cái nháy mắt cuối cùng, tất cả mọi người đều biến thành gã râu xồm, bọn họ đội mũ lưỡi trai màu đỏ, mặc áo liền quần màu trắng, cả đám đồng loạt quay đầu, nâng tay cầm mũ, cuối cùng lấy nó xuống.
Úc Dạ Bạc sững sờ.
Thế mà mặt của tên râu xồm kia lại bị đảo ngược! Lông mày của gã ở trên chỏm râu, mũi và miệng ở phía dưới!
Không, không đúng, thứ kia vốn dĩ chả phải râu ria gì, đó là tóc!
Cả cái đầu gã bj đảo ngược! Không phải dùng đầu đội mũ mà là dùng cằm đội!
Nhưng điều dị hợm nhất là, lông mày và khóe miệng gã cong lên một cách dữ tợn, vẻ mặt trầm lắng như không vui gì cho cam, nhưng nếu lộn ngược khuôn mặt sẽ thấy gã đang cười to!
Khiến người nhìn rợn tóc gáy.
Tần Hoài Chu đột nhiên hét lên: “Tiểu Dạ!”
! Úc Dạ Bạc sực tỉnh hồi hồn, mọi thứ xung quanh đầu trở lại bình thường, mà vừa rồi cậu suýt chút nữa đã tông vào chiếc xe bên cạnh, cũng may cậu lái xe khá chậm.
“Lần này đám quỷ quấy nhiễu tinh thần…” Bây giờ đầu óc Úc Dạ Bạc vẫn tràn ngập cảnh tường vừa xem, từng khuôn mặt lộn đầu ngoác miệng cười.
Cũng may là cậu không nhìn thấy Tần Hoài Chu, bằng không vừa rồi quay đầu nhìn thấy tên mặt râu xồm ngồi đằng sau thì cậu đã cho anh ăn cú vả rồi.
Đậu xe ở dưới lầu, bảo vệ dưới tòa nhà văn phòng nhìn cậu một cái, thấy cậu mặc đồng phục shipper nên cũng không hỏi nhiều mà cho cậu vào luôn.
Bị nhân viên bảo vệ nhìn chằm chằm khiến cậu dám bê xe lên theo, nhưng cậu lại lo lũ quỷ sẽ xuống tay phá hoại xe điện.
Nếu chúng nó có thể ẩn mình trên người và bánh xe, vậy nếu khi chúng núp trong yên xe hoặc bình điện thì sao?
Đây rõ ràng là đi nộp mạng, Úc Dạ Bạc không tài nào tưởng tượng được, quá nguy hiểm.
Cân đi nhắc lại, cuối cùng chàng trai đưa ra một quyết định mạo hiểm, để xe điện thoại ở dưới, cậu mang điện thoại dự phòng lên lầu, để Tần Hoài Chu trông xe.
“Cẩn thận.” Người đàn ông nhìn cậu triệu hồi một số thẻ đạo cụ thường dùng ra, phải đến khi thấy cậu cất chúng vào người rồi mới thả cậu.
“Ừm.” Mặc dù có lo lắng nhưng Úc Dạ Bạc không sợ hãi lắm, bởi vì nhìn tình hình trước mặt thì có lẽ khách hàng đều là người bình thường.
Cậu cầm hộp cơm trong cốp bước vào thang máy đi lên lầu.
Sau khi trải qua chuyện lần trước, đến giờ trong lòng Úc Dạ Bạc vẫn còn cảm thấy sợ khi đi thang máy. Kể từ lúc bước vào thang máy thì mắt cậu bắt đầu mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, tùy thời chú ý dị thường.
Thang máy chầm chậm đi lên, lần này không mất điện nữa, cậu an toàn lên đến tầng 14, sau khi thang máy mở ra, hành lang bên ngoài tối om.
Hiển nhiên vào lúc then chốt, đèn ngoài hành lang hỏng rồi.
Úc Dạ Bạc tập mãi thành quen, cậu mở đèn pin chiếu lên trần nhà, bấy giờ mới phát hiện không phải do đèn hỏng mà là vốn dĩ tầng này không lắp bóng đèn.
Bởi vì đã trải qua rất nhiều chuyện quái dị nên Úc Dạ Bạc cũng không ngạc nhiên nhiều. Phòng tranh nằm phía ngoài cùng bên trái của tầng lầu. Điều kì lạ là mặc dù cửa kính phòng tranh mở toang nhưng bên trong phòng lại tối om, đèn pin chiếu qua, không có lấy một bóng người.
Chỉ có một tấm vải đỏ treo trên vách tường đối diện cửa vào, phía trước đặt một cái giá ba chân, bên trái có sô pha, phía sau có mấy con ma nơ canh mặc trang phục xoay lưng về phía cậu, bên phải còn có một phòng thay đồ trang bị gương soi.
Nhìn không khác gì một studio chụp ảnh thông thường.
Úc Dạ Bạc không tự tiện xông vào, cậu gõ cửa kính, học giọng điệu của mấy anh shipper giao cơm: “Chào anh, cơm hộp của anh tới rồi.”
“……”
Bên trong không có tiếng trả lời.
“Chào anh.” Úc Dạ Bạc lại tăng âm lượng: “Cơm hộp của anh đến rồi, anh có ra nhận không?”
Vẫn không trả lời.
Chẳng lẽ muốn cậu đi vào sao? Trực giác mách bảo Úc Dạ Bạc có chỗ không đúng, cậu lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho Tần Hoài Chu, bảo anh gọi điện cho khách hàng bên kia, sau đó nối máy lại đây, mà vừa khéo làm sao đầu máy bên kia lại báo bận.
Từng tiếng “tút… tút… tút…” quanh quẩn giữa hàng lang tối tăm vắng vẻ.
Áp lực nơi này mang đến quá nặng, Úc Dạ Bạc cảm thấy hơi sợ khi đứng một mình, cứ luôn cảm thấy có thứ gì đó núp trong bóng tối đang nhìn mình chằm chặp.
Có phải là tên “ngược mặt” kia đến đây không?
Nghĩ tới viễn cảnh gã đàn ông quái dị đứng trong bóng tối là Úc Dạ Bạc lại hận không thể đặt hộp cơm xuống đi luôn.
Nhưng đây là vấn đề liên quan tới sống chết, cậu không dám làm điều này, nhỡ như có quỷ trộm hộp cơm khiến khách hàng không nhận được thì cậu đi chầu các cụ à?
Chẳng qua nhắc tới tên “ngược mặt” kia, Úc Dạ Bạc bỗng nghĩ ra một vấn đề cực kỳ quan trọng.
Cậu thắc mắc không biết anh giai này tắm rửa kiểu gì nhỉ, nếu tắm vòi hoa sen thì nước có chảy vào mũi không?
Chờ thêm mấy phút vẫn không thấy khách hàng bốc máy ngồi âm, nhưng trong studio lại có giọng đàn ông vang lên: “Cuối cùng cũng đến rồi, cậu vào đi, là shipper giao cơm à?”
“Đúng vậy.”
Úc Dạ Bạc cầm hộp cơm, do dự chốc lát, nắm chặt thẻ đạo cụ trong túi áo, cuối cùng vẫn đặt chân đi vào.
Trong studio chỉ có căn phòng đối diện phòng thay quần áo là sáng đèn, phòng không có cửa, trước khung cửa treo một tấm rèm, xuyên qua tấm rèm có thể nhìn thấy một bóng người đang ngồi bên bàn làm việc.
“Tạm biệt, cảm ơn, cậu đặt trên bàn đi.” Lại là giọng nói đó.
“Được.” Úc Dạ Bạc trả lời, đặt hộp cơm trên bàn bên ngoài, ngay lúc chuẩn bị rời đi, đột nhiên cậu cảm thấy có điểm bất thường.
Mặc dù người đàn ông chỉ nói tổng cộng hai câu.
“Cuối cùng cũng đến rồi, cậu vào đi, là shipper giao cơm à?”
“Tạm biệt, cảm ơn, cậu đặt trên bàn đi.”
Nhưng trật tự từ trong hai câu đều bị đảo ngược!
Không thể loại trừ khả năng có người nói năng lộn xộn, nhưng mà…
Úc Dạ Bạc nhấc hộp cơm lên, bỗng tiến lên một bước kéo tấm rèm cửa, quả nhiên người ngồi bên bàn là một con ma nơ canh, hơn nữa đầu của nó… bị vặn ngược lại!!
Cùng lúc đó, cuối cùng cuộc điện thoại chuyển tiếp của Tần Hoài Chu cũng thông, một giọng nam truyền đến.
“Alo? Giao cơm phải không? Cậu làm sao vậy, không phải ban nãy còn thấy cậu đứng dưới a, làm gì mà chưa lên hả? Cậu chạy đi đâu thế?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT