Tần Hoài Chu lập tức dùng tốc độ nhanh nhất tìm vị trí tiểu khu trên bản đồ, hơn nữa còn gửi cho Úc Dạ Bạc.

Khoảng cách không tính là xa, chỉ khoảng 8 kilomet, thời gian dư dả, đi xe đạp điện chỉ mất chừng nửa giờ.

Tất nhiên… đó là trong trường hợp bình thường, nhưng nếu nhiệm vụ đã quy định chỉ giao trong khoảng thời gian nhất định thì lộ trình chắc chắn sẽ không đơn giản như thế.

Tần Hoài Chu còn đặc biệt kiểm tra xem tiểu khu Đinh Hương có từng xảy ra sự kiện siêu nhiên hoặc vụ án giết người gì không.

Ngoại trừ những thông tin này, còn một vấn đề quan trọng nhất, nếu là giao cơm hộp nhưng không viết phải đi đến đâu để lấy cơm thì… giao cái khỉ gì?

Phàm là người từng nghe qua chuyện ma chỉ sợ lúc này sẽ liên tưởng tới một vài chuyện không tốt, chứ đừng nói tới chuyên gia game kinh dị như Úc Dạ Bạc.

Cậu gần như liên tưởng ngay, chẳng lẽ những người làm nhiệm vụ như cậu chính là thức ăn, đã thế còn tự vác xác đến cửa cho quỷ đớp?

Thế thì quá khốn nạn.

Không, không đúng, nếu thật sự là như vậy thì quy tắc “đưa cơm đến đúng giờ” do nhiệm vụ đặt ra có chút khó hiểu.

Cũng may Nhiệm vụ kinh dị không tuyệt đường sống. 

Khi Úc Dạ Bạc mở cốp xe đạp điện ra nhìn, bỗng phát hiện bên trong có một phần cơm được đóng gói bọc trong túi nilon. Trên túi không in gì cả, bên trong đặt hai hộp nhựa, bên ngoài còn dán một tờ biên lai viết “Đồ ăn nhẹ XX”, trên đó có địa chỉ và phương thức liên lạc với khách hàng.

Tần Hoài Chu lại tìm kiếm một chút thông tin về “Đồ ăn nhẹ XX”, quả nhiên là có tồn tại, bây giờ cũng đang mở bán.

Nhưng càng là bình thường càng khiến Úc Dạ Bạc nâng cao cảnh giác.

Cậu dùng ngón tay ấn túi nilon trong suốt, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy hình như bên trong là salad trái cây rau quả, ngoài ra không thể nhìn rõ hơn nữa.

Tất nhiên cậu sẽ không dễ dàng làm hành động ngu ngốc là mở túi ra xem bên trong có phải đồ ăn bình thường hay không.

Có trời mới biết bên trong đựng cái quỷ gì.

Cho đến nay, các cảnh báo rõ ràng chỉ có “Sử dụng trang bị do hệ thống cung cấp” và “Giao hàng đúng giờ”.

Song không ai biết liệu việc mở hộp cơm có phải con đường chết không.

Ngoại trừ phần đồ ăn mang đi xuất hiện trong hộp đựng cơm thì không lâu sau, app Nhiệm vụ kinh dị lại xuất hiện thêm một nhóm chat.

Hơn nữa nếu tính cả Úc Dạ Bạc, bên trong có tổng cộng mười hai người.

Một người tên Thi Nhạc Tâm đang nói chuyện trong nhóm.

“Hi mọi người.”

“Đều là người làm nhiệm vụ hả? Nhiệm vụ của mọi người cũng là giao đồ ăn sao?”

Một người tên Thịnh Học Danh trả lời: “Anh giao ở chỗ nào?”

Hiển nhiên Thi Nhạc Tâm không phải kẻ tâm cơ, ăn ngay nói thật đáp: “Phòng 404, tòa nhà số 4, tiểu khu Doanh Đô, anh thì sao?”

“Tôi là tiểu khu Uyển Yến.”

Lúc này một người khác tên Lư Khiết cũng lên tiếng: “Địa chỉ tôi phải giao hàng cũng gần khu Uyển Yến, hey Thịnh Học Danh, chúng ta đi cùng nhau đi.”

Tuy rằng nhiệm vụ lần này có đồng đội nhưng tất cả đều không ở cùng một chỗ. Nghĩ đến việc bản thân làm nhiệm vụ phải một mình đối mặt với những thứ quỷ quái khủng khiếp không rõ kia, lòng Lư Khiết bỗng phát rợn.

Thịnh Học Danh cũng nghĩ như vậy, thẳng thừng đồng ý luôn, hơn nữa còn đề nghị: “Tốt hơn hết là mọi người nhắn tin nơi mình giao hàng vào nhóm chat, nếu gần thì đi cùng nhau, dù sao thời gian cũng dư dả.”  

“Được, được, được.”

Nhiệm vụ lần này không có người mới, ít nhất từng trải qua hai nhiệm vụ, tuy có chút căng thẳng song cũng không quá hoảng sợ.

Lời kêu gọi của Thịnh Học Danh nhận được không ít hưởng ứng. Ngay khi tất cả chuẩn bị báo địa chỉ, Úc Dạ Bạc bỗng lên tiếng ngăn cản: “Tốt nhất đừng để lộ địa chỉ của mình, không ai dám chắc trong nhóm đều là người.”  

Có tổng cộng mười hai người trong nhóm chat, mặc dù nhìn từ bên ngoài không ai có tên quỷ rõ ràng như “Xác chết vô danh”.

Nhưng đó chỉ là bên ngoài.

Sau khi trải qua nhiệm vụ trốn tìm, Úc Dạ Bạc đã không còn dám tin tưởng đồng đội bừa bãi. 

Cậu vốn tưởng rằng dựa vào tiếng bước chân, bóng dáng, nhiệt độ cơ thể thì sẽ phán đoán được một người có phải là quỷ hay không, cuối cùng lại không dùng được.

Lý Minh giả biến thành tóc xanh chẳng những có tiếng bước chân và nhiệt độ cơ thể, thậm chí còn có cả trí nhớ của hắn, có thể sử dụng điện thoại của và cũng hoàn toàn biết được sự tồn tại của app.

Năng lực của quỷ thiên kỳ bách quái, người dùng mắt thường căn bản không có cách nào phân biệt, chỉ đành cẩn thận một chút.

Nhiệm vụ kinh dị không tuân theo các cốt truyện thông thường, lỡ như không phải đưa đồ ăn cho quỷ như họ nghĩ mà là có quỷ cướp đồ ăn giữa đường thì sao? Tự khai địa chỉ khác gì tự tìm đường chết?

Lời này vừa dứt, có ba người tỏ vẻ đồng ý, mà mấy người vừa báo địa chỉ lại không phục.  

“Làm sao có thể, quỷ nào mà dùng app được?”

“Tên đều là tên người, không có chuyện là quỷ đâu.”

“Đúng thế, tách ra mới nguy hiểm, không phải trong phim kinh dị đi lẻ toàn chầu các cụ à.”

Ha, vừa nhìn đã biết toàn tấm chiếu mới chưa nếm mùi vị nham hiểm của quỷ.

Nói thêm cũng vô dụng, cậu đã nhắc nhở, ai không tin thì thôi. 

Mặc cho những người ở đây còn đang lập tổ đội tạm thời, Úc Dạ Bạc xách theo trang thiết bị lên đường.

Làm một con sâu lười nên Úc Dạ Bạc rất ít khi ra ngoài, đi chơi cũng toàn đi xe bốn bánh, đây là lần đầu cậu lái xe điện. May thay trước kia cậu từng đi xe đạp, có chút vốn liếng cơ sở, đứng dưới lầu luyện tập một chút thì lên đường, chỉ là không dám đi nhanh, tránh cho gặp phải tai nạn bất ngờ phanh không kịp.

Mặc dù nhiệt độ tháng ba đã ấm dần lên nhưng nửa đêm khuya khoắt, ngoại trừ một số băng đảng đua xe thì đường lớn vắng vẻ không một bóng người. Nhờ đèn đường chiếu sáng nên đường đi cũng không tối, song làn gió lạnh phả vào mặt khiến cậu lạnh căm.

Có Tần Hoài Chu phụ trách trông chừng, Úc Dạ Bạc chỉ cần chuyên tâm lái xe.

8 kilomet không tính là xa, nhưng đã sang địa phận một khu phố khác. Từ trước tới giờ Úc trạch nam chưa từng đi qua, theo chỉ dẫn, cậu vốn tưởng rằng sẽ là chỗ hẻo lánh nào, ai dè ngoài suy đoán, tiểu khu Đinh Hương nằm ngay trên trục đường chính. Mặc dù bề ngoài tiểu khu có chút cũ kỹ nhưng cho dù là cổng chính hay bảo vệ ngoài cửa đều vô cùng bình thường. 

Lúc đăng ký ở chốt bảo vệ, bảo vệ nam còn trêu ghẹo cậu: “Cậu đẹp trai thế này mà cũng đi ship đồ ăn hả? Tôi thấy cậu làm idol phất nhanh hơn đấy.”

Chờ Úc Dạ Bạc đăng ký xong, bảo vệ để cậu vào tiểu khu.  

Hành trình suôn sẻ đến khó ngờ, thời gian vừa mới trôi qua có ba mươi lăm phút.

Còn dư ra hơn một tiếng nữa, coi như là leo thang bộ thì chắc chắn cậu cũng có thể mang đồ ăn lên.

Chỉ là mọi chuyện thực sự đơn giản như thế sao?

Suy nghĩ vừa nảy lên trong đầu Úc Dạ Bạc, mọi thứ bỗng trở nên hơi quái lạ…

Trên đường tiểu khu có một gờ giảm tốc, bởi vì kỹ thuật lái hơi gà mờ nên cậu phi thẳng lên trên, xe điện rung lắc khi đi qua gờ.

Mà ở ngay trong khoảnh khắc rung lắc kia, cậu đột nhiên cảm thấy thân xe nặng hơn rất nhiều.

Giống như có người ngồi yên sau!

Úc Dạ Bạc giật thót, sống lưng lạnh băng, cậu không dám quay đầu nhìn, vừa tiếp tục đi về phía trước vừa làm bộ như không có chuyện gì nhòm vào gương chiếu hậu thoáng nhìn ra sau.

Nhưng mà hết thảy trong gương chiếu hậu đều rất bình thường, mặt gương phản chiếu đoạn đường phía sau và thảm thực vật hai bên dưới ánh đèn đường, trừ bỏ đám muỗi nhỏ dí theo đèn xe nhảy múa thì chẳng còn gì.  

Không lẽ là cậu sinh ảo giác sao?

Úc Dạ Bạc từ từ tăng tốc, khóe mắt vẫn nhìn chằm chằm gương chiếu hậu. Chớp mắt một cái, cậu đột nhiên phát hiện có hai bàn tay nhỏ bé vàng vọt không chút sắc mắc đặt trên vai cậu, đang từ từ bò lên cần cổ.

Ngay khi cậu quay phắt người nhìn qua, phía sau lại chẳng có gì!

“Nắm chặt!” Hiển nhiên Tần Hoài Chu cũng thấy được, anh lập tức nắm chặt tay phải Úc Dạ Bạc, thông qua tiếp xúc để chàng trai nghe thấy lời mình, đồng thời đẩy tốc độ xe điện lên cao nhất.

Nháy mắt từ 25 km/h vọt lên tới 60 km/h, cua gấp vào ngã tư trước mặt.  

Trong chớp mắt, thân xe nghiêng thành một góc 40 độ, Tần Hoài Chu coi xe điện nhỏ thành xe đua, hông xe tiếp xúc với đất tạo thành tiếng “cộp”.

Chờ qua ngã tư, Tần Hoài Chu giẫm chân lên xe, Úc Dạ Bạc ngơ ngác thốt lên câu “Vãi lol”, người hết nghiêng sang trái rồi lại ngả sang phải, nếu không phải cơ thể kẹp giữa vòng tay người đàn ông thì cậu xác định té dập mông rồi. 

Thân xe vững vàng, Tần Hoài Chu vẫn không buông tay, tiếp tục lấy tốc độ 60 km/h lao về phía trước.

Khi vượt qua một gờ giảm tốc khác, Úc Dạ Bạc cảm thấy rõ ràng thân xe đã khôi phục trọng lượng ban đầu.

Có lẽ con quỷ kia đã bị hất văng xuống.

“Khoan đã Tần Hoài Chu, anh đang đi đâu thế hả?”

Chỗ này tối lửa tắt đèn, Úc Dạ Bạc có chút nom không rõ. Tần Hoài Chu đi bừa vào một con đường sỏi đá, hoàn toàn không biết mình chạy đi đâu.

“Khả năng cao nó vẫn còn đuổi theo sau.”

Úc Dạ Bạc nghe vậy ngoảnh đầu nhìn, nhưng chẳng thấy cái gì cả, đường nhỏ không có đèn, xung quanh tối om, nếu không phải thị lực của Tần Hoài Chu không bị bóng tối ảnh hưởng thì phỏng chừng cả hai đã ngã xuống máng lâu rồi.

Tần Hoài Chu lại lái xe về phía trước một đoạn, sau khi chạy ra xa tìm chỗ có ánh sáng, anh dừng xe trước cửa. Úc Dạ Bạc nhân cơ hội lấy điện thoại kiểm tra định vị để phân rõ hướng đi.

Hôm nay không phải ngày lễ, trong khoảng thời gian này hầu như các cư dân trong tiểu khi đều say ngủ, cửa sổ tòa nhà xung quanh tối đen, cực kỳ yên tĩnh, đường đi vắng tanh heo hút.  

Yên tĩnh đến độ hơi quỷ dị.

Trong bóng đêm, bóng của hàng cây um tùm hai bên hắt xuống nom như từng con quái vật giương nanh múa vuốt, mà những dụng cụ tập thể dục ngày thường được người già trẻ nhỏ yêu thích, nhìn từ xa như những bóng người gầy gò đứng trông.

Úc Dạ Bạc càng nhìn càng thấy giống người, thậm chí trong một khoảnh khắc nào đấy, cậu chợt cảm giác chúng đang đồng loạt tiến về phía mình nửa bước.

Trong nhiệm vụ cái quỷ gì cũng có thể xảy ra, tất nhiên Úc Dạ Bạc không dám đừng nhìn nhiều, lập tức điều khiển xe điện chạy như bay về phía tòa nhà số 4 rồi dừng xe dưới tòa nhà.

Để tránh lũ quỷ im hơi lặng tiếng bò lên xe trong lúc bọn họ không chú ý, Úc Dạ Bạc quyết định vác xe lên cùng, dù sao tiểu khu cũng có thang máy, hơn nữa trễ như này cũng chưa chắc gặp phải người ngoài.

May thay thang máy dừng ở tầng 1, Úc Dạ Bạc dùng tốc độ nhanh nhất đẩy xe vào rồi ấn nút tầng 13. Thang máy bắt đầy di chuyển lên trên, có lẽ bởi vì cơ sở vật chất tiểu khu hơi cũ nên thang máy luôn phát ra tiếng kêu cọt kẹt, hơn nữa tốc độ cực kỳ chậm chạp.

Là một con số xui xẻo trong phim kinh dị phương Tây, thang máy mà không xảy ra chút sự cố thì lại có lỗi với con số 13 quá. 

Quả nhiên! Ngay khi thang máy đến tầng 7, đèn trong thang máy đột nhiên tắt ngúm, không gian nhỏ hẹp tối đen như mực.

Khi hai mắt con người mất đi chức năng, các giác quan khác trên cơ thể bỗng trở nên nhạy bén lạ thường. Úc Dạ Bạc có thể cảm nhận được rõ một luồng gió lạnh căm căm đang thổi từ khe hở phía trên đỉnh thang máy xuống, dường như bên trong còn xen lẫn một vài âm thanh quái dị, như thể có thứ gì đang bò qua.

Lạnh đến mức khiến cậu rùng mình.

Tầng 8, tầng 9, tầng 10, tầng 11…

Ngay lúc cậu sắp nhịn không được nhìn lên trần thang thì chợt nghe thấy một tiếng “Ting~” vang lên, cuối cùng thang máy cũng tới tầng 13.

Úc Dạ Bạc giậm chân, đèn cảm ứng âm thanh bên ngoài hành lang lập lòe nhưng không phát sáng, vì phòng ngừa thang máy đột nhiên đóng cửa nên cậu dắt xe điện chặn giữa cửa thang, cầm hộp cơm trên tay, mở đèn pin điện thoại bước về phía trước.  

Hành lang cũng rất cũ kỹ, ánh sáng đèn pin quét qua, mỗi viên gạch men dưới đất đều mất một góc nhỏ, trên vách tường vôi còn dán đầy các loại quảng cáo như phá khóa, đồ nội thất, đòi nợ thuê…

Thoạt nhìn không khác các tòa chung cư bình thường là bao, song Úc Dạ Bạc vẫn có thể cảm nhận được cỗ gió tà kia thổi thẳng từ sau lưng mình.

Số nhà 04 ở ngay bên cạnh thang máy, đi hai bước là đến. Úc Dạ Bạc vốn định gọi điện thoại cho chủ nhà sau đó đặt đồ ăn trước cửa rồi rời đi, nhưng khi gọi điện thoại qua thì tổng đài lại thông báo số máy bận.  

Quả nhiên app sẽ không để bọn họ dễ dàng hoàn thành công việc.

Úc Dạ Bạc nhẹ nhàng hít sâu một hơi, bảo Tần Hoài Chu gõ cửa phòng.

“Cốc, cốc, cốc.”

“……”

“Cốc, cốc, cốc.”

Đợi gần một phút đồng hồ, một giọng nói nhẹ nhàng từ trong nhà vọng ra.

“Cơm hộp… để… ngoài cửa.”

Thế thì lại tốt quá, Úc Dạ Bạc ước còn chẳng được. Cậu đặt đồ ăn bên ngoài rồi đi, trở lại thang máy dắt xe đạp điện chuẩn bị về.

Nhưng chuyện kỳ lạ đã xảy ra, mặc cho cậu ấn nút đóng thang máy rất nhiều lần thì cánh cửa vẫn không đóng!

Hỏng à? Không đúng, cảm giác giống như có thứ gì đó ở bên ngoài đè nút mở cửa.

“Cạch…”

Tệ hơn nữa là, cậu nghe thấy có tiếng mở cửa vang ngoài hành lang. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play