Không có lảm nhảm dông dài, không có tình tiết gây shock, nhưng chỉ với một câu cuối cùng đơn giản cũng khiến người khác lạnh cả sống lưng.
Nếu như vừa rồi còn thầm toát mồ hôi hột hộ hai mẹ con này thì bây giờ lại không rét mà run, càng nghĩ càng thấy ớn sợ.
Mục Lị có chút khó tin: “Không phải chứ… chẳng lẽ bà ta không biết đó là quỷ sao?”
“Chỉ sợ là biết.” Úc Dạ Bạc nhún vai, giọng điệu lạnh lùng: “Nhưng bà ta lại cảm thấy đứa con trai này càng tốt hơn đứa con trai cũ.”
Rõ ràng người phụ nữ viết quyển nhật ký là một người mẹ vô cùng nghiêm khắc, đứa trẻ vừa tròn 10 tuổi đã ngày đầu tắt mặt tối làm bài và học vẽ, chỉ có một vài giờ ngủ, ngay cả một lần chơi ú tim với mẹ cũng là nhờ sinh nhật.
Đoán chừng ngày thường càng tội hơn.
“Không, không thể nào.” Mục Lị khó mà tin nổi, cô vén tóc mái ra sau tai, vô thức sờ đôi khuyên tai trên vành tai mình, đó là món quà mẹ tặng cô: “Sao trên đời lại có người mẹ như vậy? Có lẽ do con quỷ kia mê hoặc bà ta.”
Cũng không loại trừ khả năng này.
Nhưng nói thế nào đi chăng nữa, hơn mười năm trước Lý Minh và mẹ chơi một ván ú tim, trong trận trốn tìm đó xuất hiện một Lý Minh khác, người mẹ tắc trách cũng không phát hiện kẻ kia không phải con trai mình.
Có lẽ chính vì nguyên nhân này mà con quỷ ở lại biệt thự, trở thành một “Lý Minh” khác.
Úc Dạ Bạc khép quyển nhật ký, ngồi trên sofa trầm ngâm chốc lát, cầm điện thoại nói gì đó với người đàn ông trong không gian u tối, bỗng trịnh trọng tuyên bố: “Ừm, thế thì cứ nói như vậy.”
Sau đó dưới cái nhìn chăm chú tò mò của Mục Lị… Úc cao thủ lên lầu hai tìm một căn phòng bật chế độ đi ngủ.
Mục Lị: “…”
Gan cũng đủ lớn.
Ba ngày qua, Úc Dạ Bạc không có nổi một giấc ngủ ngon, trên đường còn bị một chập bệnh vặt, bây giờ cuối cùng cũng giải quyết xong boss, tất nhiên phải nằm xuống nghỉ ngơi.
Nhưng Mục Lị không có lá gan lớn như cậu, suốt cả đêm này cô không sao chợp mắt được, vất vả lắm đến sáng mới thiếp đi, nhưng lại bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Là Úc Dạ Bạc. Thanh niên đứng ngoài cửa nói với Mục Lị: “Mục Lị, hôm nay cô cứ ngồi im trong phòng, cho dù nghe thấy gì cũng không được mở cửa, chờ đến chiều kết thúc nhiệm vụ hẵng ra.”
“Không có, cô không cần phải sợ.” Giọng điệu Úc Dạ Bạc vẫn rất bình tĩnh: “Chỉ là tôi muốn theo đuổi cách qua cửa hoàn mỹ.”
Mục Lị:?
Gì hả?
Sau khi dặn dò Mục Lị xong, Úc Dạ Bạc đi tới căn phòng nhốt quỷ trắng và quỷ đen.
Hai con quỷ vẫn chưa dừng trận đánh đấm kể từ khi bị nhốt vào phòng, tiếng bốp bốp rầm rầm vang lên không dứt, đồ đạc vỡ vụn vương vãi khắp nơi, tiếng mắng nhiếc chửi rủa đến tận sáng nay mới dừng.
Chắc là mệt rồi.
Úc Dạ Bạc đẩy đống đồ chặn trước cửa sang một bên, nhẹ nhàng gõ cửa, hạ giọng nói qua khe: “Uây, Lý Minh, chúng ta chơi một ván ú tim đi.”
“…”
“Tôi có thể hiểu được cảm giác của anh, bởi vì tôi cũng từng giống vậy.”
“…”
“Tôi cam đoan tôi sẽ tìm được anh.”
“…”
Bên trong không đáp.
Một lúc lâu sau, cửa phòng bị mở ra, cơ thể cao lớn của quỷ trắng và quỷ đen đồng thời xuất hiện trước cửa, hai khuôn mặt đáng sợ đồng thời nhìn chằm chằm Úc Dạ Bạc.
Thanh niên không chút sợ hãi giương mắt nhìn, thậm chí còn chăm chú nhìn chúng nó hồi lâu mới mặt không cảm xúc xoay người sang chỗ khác: “Tôi đếm ngược hai mươi giây, sau hai mươi giây tôi đi tìm.”
“Hai mươi, mười chín, mười tám… Ba, hai, một.”
Chờ đến khi quay lại đã không thấy tăm hơi hai con quỷ.
Úc Dạ Bạc không nhanh không chậm tìm từ lầu một. Cậu mở cánh cửa phòng ngủ thứ nhất, bên trong trống không, sau đó mở cánh cửa phòng ngủ thứ hai, thứ ba, thứ tư.
Mãi cho gian phòng khách thứ năm, cuối cùng cậu cũng tìm được quỷ đen.
Bóng đen khủng bố cao lớn gầy gò đứng bên cửa sổ, cơ thể che khuất ánh mặt trời khiến căn phòng vốn đang u ám càng trở nên tối tăm áp lực.
Nó không nói tiếng nào, hai con ngươi trắng dã nhìn Úc Dạ Bạc chằm chặp, song vẫn có thể đọc ra vài phần cảm xúc phức tạp từ bên trong.
Úc Dạ Bạc đút hai tay vào túi áo, rề rà bước về phía nó, bước chân thong thả. Rõ ràng quỷ đen có chút hưng phấn dù đã cố gắng kiềm chế, nhìn chàng trai trước mặt vươn tay, khóe miệng nó nhịn không được ngoác lên.
Nhưng khi cánh tay sắp chạm vào nó lại đột ngột chuyển hướng. Úc Dạ Bạc chậm rãi ngồi xổm xuống đất, vén tấm khăn trải giường rũ trên mặt đất lên.
Chỉ thấy một con quỷ đen khác đang nằm sấp gầm giường, không biết cơ thể cao lớn đã thu nhỏ từ lúc nào.
Trong cuốn nhật ký từng viết.
Lý Minh đợi dưới gầm giường một đêm nhưng mẹ tìm không thấy.
Cho nên Lý Minh thật sự trốn dưới gầm giường.
“Lý Minh, tôi tìm thấy anh rồi.” Úc Dạ Bạc nói xong vươn tay với quỷ đen. Ngay khi đầu ngón tay cậu chạm vào nó, một con quỷ khác không cam lòng gào thét phẫn nộ, lại không cam lòng hóa thành một đám sương đen mất hút.
“Cảm ơn cậu.”
Cùng lúc đó, Lý Minh thực sự cũng biến mất, một bức tranh sơn dầu rơi xuống.
Tần Hoài Chu nhặt bức tranh lên đưa cho Úc Dạ Bạc.
Đây là một bức tranh dùng rất nhiều màu sắc tô vẽ, giống như những bức tranh thật Lý Minh vẽ trong phòng sách, đường nét vô cùng lộn xộn, nhưng không hiểu sao lại có thể nhìn ra đây là bản sao của bức ảnh treo trên đầu giường phòng ngủ chính.
Chỉ là đứa trẻ trong tranh nở nụ cười rạng rỡ, nét mặt cha mẹ dịu dàng hiền từ.
Có lẽ đây chính là cuộc sống mà Lý Minh hằng mong tưởng.
Úc Dạ Bạc lật qua, tìm được một mã QR sau tranh, quét một chút, trên app Nhiệm vụ kinh dị hiện lên thông báo.
[Đã thêm “Tranh sơn dầu của Lý Minh vào album Kinh dị]
Thông qua album này, cuối cùng Úc Dạ Bạc cũng biết kết thúc câu chuyện.
Giống như suy đoán của họ từ cuốn nhật ký, một “Lý Minh” khác xuất hiện từ ván ú tim kia. So với Lý Minh thật, nó càng xuất sắc, thông minh, càng được người lớn yêu thích.
Vì vậy, nó chiếm được tình yêu của mẹ, và dần chiếm lấy hết thảy của Lý Minh.
Nó biến thành quỷ trắng khoác tấm da người sống bên ngoài, sáng sủa tươi đẹp. Còn Lý Minh thật biến thành quỷ đen núp dưới bóng nó, không có cách nào gặp người, hoàn toàn bị cha mẹ bỏ qua.
Sau này Lý Minh trưởng thành, vào một ngày nọ, cuối cùng hắn không thể nhịn nổi nữa, dưới sự mê hoặc của một “Lý Minh” khác lỡ tay giết chết cha mẹ, cuối cùng tuyệt vọng tự sát. Nhưng linh hồn vì oán niệm sâu nặng biến thành ác quỷ, vĩnh viễn bị vây nhốt trong căn biệt thự này.
Thẳng cho đến khi Úc Dạ Bạc tìm được hắn, rốt cuộc hắn cũng nhận được sự để ý nhìn nhận, quỷ trắng biến mất, linh hồn yên nghỉ.
Câu hỏi trước đó đã có đáp án, mẹ của Lý Minh biết, biết đứa con giỏi giang kia không phải con trai mình.
Nhưng bà ta không thèm để ý.
Bởi vì đối với vài bậc cha mẹ, họ chỉ muốn có một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, giúp họ nở mày nở mặt.
Còn đối với cảm xúc suy nghĩ của đứa trẻ? Thứ đó không nằm trong phạm vi suy xét của họ.
Nhưng buồn cười nhất là, cuối cùng họ lại gián tiếp chết đi trên chính tay con quỷ mình nuôi dưỡng.
Album tới tay, tâm trạng Úc Dạ Bạc vui hẳn.
Cậu ngồi xuống sofa, thấy Tần Hoài Chu gửi một tin nhắn: “Tiểu Dạ, câu ‘Tôi có thể hiểu được cảm giác của anh, bởi vì tôi cũng từng giống vậy’ em nói là có ý gì?
Nhắc tới chuyện này, tâm trạng vừa mới tốt lên của Úc Dạ Bạc lại rớt xuống đáy, cậu im lặng một hồi rồi đáp: “Trước kia tôi từng nói mình có đoạn thời gian sống ở thành phố Q, sống cùng với ba mình là Ngô Diễm. Tôi là con ngoài giá thú.”
“Khi mẹ tôi còn trẻ hơn, so với bây giờ còn ngốc bạch ngọt hơn, bị tên khốn nạn đẹp trai nhiều tiền Ngô Diễm lừa gạt ở bên nhau.” Úc Dạ Bạc cười lạnh nói: “Chờ đến khi tôi được sinh ra thì mẹ tôi mới biết thằng cha kia là người đã có gia đình, con trai con gái đã có ba đứa.”
Lúc ấy Úc nữ sĩ vừa mới tốt nghiệp đại học, bà không muốn làm con giáp thứ mười ba nên đành liều mạng làm việc chăm chỉ kiếm tiền nuôi nấng Úc Dạ Bạc. Nhưng khi Úc Dạ Bạc 8 tuổi bị phát hiện mắc bệnh tim, cần rất nhiều tiền để phẫu thuật.
Nhà họ Úc vốn dĩ chỉ là gia đình khá giả bình thường, chẳng có bao nhiêu tiền tiết kiệm, mà lần phẫu thuật đó cũng tiêu sạch tiền tiết kiệm trong nhà. Úc nữ sĩ vì muốn con trai có cuộc sống tốt, tiếp tục học tập ở ngôi trường tốt nên không thể không đưa cậu đến nhà họ Ngô.
Là một đứa con riêng, hiển nhiên bảy năm sau đó Úc Dạ Bạc là một đứa trẻ cha không thương, anh chị không quý, bị bà vợ hợp pháp ghét bỏ, ngay cả bảo mẫu, quản gia cũng ngó lơ cậu.
Cũng bởi vì bị người lớn ngó lơ mà Úc Dạ Bạc suýt chết đuối trong một lần vô ý rơi xuống nước. Khi Úc nữ sĩ biết chuyện đã không tiếc bất cứ giá nào giành cậu trở về.
Sau này Úc Dạ Bạc sửa theo họ mẹ quay về thành phố Y, đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Ngô.
Chuyện Úc Dạ Bạc theo họ mẹ Tần Hoài Chu đã biết từ trước, tuy trường hợp này tương đối hiếm gặp nhưng cũng không phải không có, cho nên anh không để ý nhiều, song không ngờ rằng Úc Dạ Bạc có quá khứ như vậy.
Nghe giọng điệu Úc Dạ Bạc hờ hững, Tần Hoài Chu lại đau lòng thay. Anh chẳng thể ngờ hai mẹ con có cuộc sống vui vẻ cấu véo nhau hiện giờ lại có quá khứ gian khổ nhường vậy.
Cũng khó trách Úc Dạ Bạc lại biến thành một chú nhím con lạnh lùng tràn ngập cảnh giác. Bảy năm sống cùng cha kia không biết đã để lại biết bao bóng ma trong cậu, thế nên vừa tới thành phố Q tâm trạng cậu đã không ổn.
“Tiểu Dạ.”
Cảm giác được người đàn ông từ phía sau ôm mình, Úc Dạ Bạc hơi mất tự nhiên đẩy ra: “Anh đừng có mà đụng tay đụng chân như vậy, tôi thật sự không quan tâm, vừa rồi chỉ muốn chơi ú tim với Lý Minh để lấy được album thôi.”
Thật ra năm đó sau khi rơi xuống nước cậu cũng không còn nhớ rõ chuyện trước kia nữa.
Hơn nữa Úc nữ sĩ vẫn luôn cố gắng khai thông tư tưởng cho cậu. Mặc dù trải qua biết bao thương tổn nhưng người phụ nữ này vẫn vô cùng tích cực lạc quan, tin tưởng vào tình yêu, cảm thấy sớm muộn gì bản thân cũng tìm thấy hoàng tử của cuộc đời mình.
Úc Dạ Bạc cũng dần nguôi ngoai.
Nhưng mà không biết vì sao cứ mỗi khi nhớ lại chuyện trước kia ngực cậu sẽ trở nên đau đớn, tâm trạng tốt tới đâu cũng nhanh chóng rớt xuống đáy vực.
Loại cảm giác bi thương sinh ra từ đáy lòng khiến cậu bất lực, cho nên bình thường cậu sẽ không chủ động nhớ về những chuyện đó.
Cũng không hiểu vì sao hôm nay cậu lại nói những lời này với Tần Hoài Chu, nói xong Úc Dạ Bạc bắt đầu có chút hối hận.
Nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của nhím con, Tần Hoài Chu lại rất vui vẻ, khó khi được dịp nghe cậu trải lòng, đây có phải minh chứng anh đã có chút chỗ đứng trong tim cậu?
Biết Úc Dạ Bạc không thích, Tần Hoài Chu cũng không nhiều lời, kéo cậu vào phòng bếp, dùng nguyên liệu trong biệt thự nấu cho cậu một bàn tiệc lớn.
Không thể không nói gần nửa năm qua tay nghề của Tần Hoài Chu tiến bộ rất nhiều, Úc Dạ Bạc vô cùng vừa lòng ăn no căng bụng.
Buổi tối 6 giờ, trên màn hình điện thoại hiện lên chữ nhiệm vụ kết thúc.
Úc Dạ Bạc lại lấy được điểm S vào tay, hơn nữa còn đạt được album “Huy hiệu chiến thắng trò chơi ú tim”. Tên như miêu tả, là một cái huy hiệu, mặt trên khắc hình hai người chibi đen trắng, ấn vào xuất hiện một câu.
[Chúc mừng bạn đã đạt được chiến thắng trong trò chơi ú tim, tìm được tất cả số chuột]
Tương tự, đây là một đạo cụ có thể sử dụng.
Buổi chiều không có việc, Úc Dạ Bạc lôi toàn bộ đống album không biết tác dụng ra ấn thử một lần.
Kỹ năng của “Series hộp mù bệnh viện Xuân Thiên” là sau khi mở ra sẽ xuất hiện ba món đồ vật bất kì.
Theo thứ tự là búa, camera và kìm lớn.
Búa có thể dùng để phá tường, camera dùng để ghi hình, còn kìm có thể buộc vào đầu gỗ rồi kẹp cái đầu người ở dưới lên.
Thoạt nhìn đều là những đồ vật ngẫu nhiên liên quan tới nhiệm vụ, nhưng lấy trình độ móng cún mực của Úc Dạ Bạc, đến lúc cần dùng có “thực dụng” thật hay không thì méo nói trước được.
Vì vậy cái đạo cụ này khá gà.
Trái lại “Cuống rốn” và “Quỷ thai” khiến Úc Dạ Bạc sáng mắt.
“Quỷ thai” có thể triệu hồi ra quỷ nhỏ miệng đầy răng nanh, nhưng sức mạnh của nó giảm đi nhiều so với trong nhiệm vụ trước, ngay cả thời gian tồn tại cũng chỉ có vài phút.
Kể cả “Cuống rốn” cũng không có bất cứ kỹ năng gì, nhưng khi kết hợp với “Quỷ thai” lại cho ra thẻ bài tổ hợp tên là “Con trai ác quỷ” cấp B+.
[Quái vật triệu hồi cấp B+
Họ tên: Con trai ác quỷ
Chủng tộc: Bán quỷ
Tuổi: 0 tuổi
Thể năng: C
Nhanh nhẹn: B
Sức mạnh: B+
Kỹ năng: Cắn xé bằng răng nanh
Đặc thù sức mạnh: Tồn tại nửa tiếng trong nhiệm vụ]
Uầy, cứ giống như chơi game online vậy.
Thuộc tính không bằng Tần Hoài Chu, không có thuộc tính trưởng thành, nhưng tốt xấu gì trước kia cũng là boss, còn có thể choảng nhau nửa tiếng, nhìn qua khá ngon nghẻ.
Tuy rằng nhiệm vụ đã kết thúc nhưng Úc Dạ Bạc vẫn tiện tay triệu hồi nó, chuẩn bị xem con hàng kia trông như thế nào.
Theo luồng ánh sáng trắng hiện ra, một bộ xương nhỏ xuất hiện dưới đất. Hiển nhiên thứ này chính là phiên bản cute của quỷ nhỏ đáng sợ, lớn cỡ hai nắm đấm, đầu lớn mình nhỏ, màu xương trăng trắng, hốc mắt to tròn, răng nanh trong miệng cũng không đáng sợ, rất giống phiên bản chibi.
Vừa thấy Úc Dạ Bạc nó đã nhếch miệng cười to, bên trong chỉ có mấy cái răng nhỏ, xấu xấu cưng cưng, như chú cún con nhào tới ôm ghì bắp chân chàng trai, cất giọng ê a làm nũng, lấy lòng cọ qua cọ lại.
…Thằng hề này thế mà lại dám ăn đậu hũ của cục cưng nhà anh!!!!
Thẻ đạo cụ nào đó trong điện thoại lập tức trở nên cảnh giác, spam tin nhắn hối Úc Dạ Bạc thả mình ra.
Tần Hoài Chu vừa mới chạm đất đã túm vật nhỏ trên đùi Úc Dạ Bạc lên.
Quỷ nhỏ nhe răng trợn mắt, phát ra uy hiếp “Gào ùm ~” lộ chiếc miệng chứa đầy răng nanh, chuẩn bị giãy giụa, chợt ngẩng đầu đối diện với ánh mắt lạnh lùng dữ tợn của người đàn ông, cơ thể quỷ nhỏ nháy mắt cứng đờ.
Bản năng sợ hãi mách bảo nó người đàn ông này nó không chọc được!
Một giây sau quỷ nhỏ bị quẳng ra ngoài ngã lộn tùng phèo.
“Tần Hoài Chu, anh làm gì vậy?” Cậu còn chưa kịp nhìn kĩ mà.
Kế đó, dưới ánh mắt ngơ ngác của của Úc Dạ Bạc, người đàn ông xoay người, vẻ mặt lập tức thay đổi 180º.
Cứ như thể bị chịu ấm ức lớn lắm, Tần Hoài Chu trưng vẻ mặt phẫn uất: “Chủ nhân, em có anh rồi mà còn dám nghĩ đến thẻ đạo cụ khác à?”
Úc Dạ Bạc: “…”
Trong một khoảnh khắc nào đó cậu cảm thấy hình như bản thân là thằng đàn ông cặn bã ngoại tình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT