“……”

Có phải bọn họ đang bị cười nhạo không.

“Nhưng mà mọi người vẫn nên cố gắng đừng tách nhau ra hành động một mình.”

Úc Dạ Bạc nhắc nhở: “Cho đến trước khi nhiệm vụ kết thúc cũng không được thả lỏng cảnh giác dù chỉ một giây, đề phòng trong biệt thự còn những con quỷ khác.”

Mặc dù trước mắt có vẻ không có khả năng này vì nếu có hai con thì tóc xanh ngốc nghếch ban nãy đứng ngoài cửa đã sớm chầu các cụ rồi.

“Cũng nên chú ý bịt kín phòng, thay phiên nhau canh gác, tuyệt đối không được để cho nó chạy ra ngoài.”

Bốn người gật đầu.

Đêm đó, Úc Dạ Bạc nằm một mình trong phòng nghỉ ngơi. Do cơn đau dạ dày hành hạ nên cậu không sao ngủ nổi, ôm gối đầu cuộn thành một cục.

Tần Hoài Chu có chút luống cuống chân tay, anh muốn giúp Úc Dạ Bạc xoa xoa nhưng mà cơ thể anh quá lạnh lẽo, dưới cái thời tiết này mà tới gần Úc Dạ Bạc sẽ chỉ khiến cậu càng thêm khó chịu.

Tần Hoài Chu nghĩ tới nghĩ lui, quyết định lấy quần áo bọn họ mang theo mặc vào, bọc bản thân nom chả khác gì con gấu. Sau khi võ trang đầy đủ, anh đến gần cậu, ôm người vào trong lồng ngực, để túi chườm nóng lên trước bụng cậu.  

Úc Dạ Bạc mơ mơ màng màng mở to mắt, vừa ngẩng đầu đã thấy một “con gấu” to đập vào mặt, nhưng cậu đã nhanh chóng nhận ra đây là Tần Hoài Chu qua cái sờ đầu đầy điêu luyện.  

Khi đã cảm thấy yên tâm hơn, cậu bèn thay đổi tư thế ngủ thoải mái hơn, cứ vậy cuộn tròn trong ngực người đàn ông say giấc ngủ.

Suốt đêm không có chuyện gì xảy ra, lần đầu tiên Úc Dạ Bạc ngủ trong nhiệm vụ lâu như vầy. 8 giờ được Tần Hoài Chu gọi dậy ăn sáng và uống thuốc, sau đó lại đánh một giấc đến 12 giờ trưa.

“Tiểu Dạ, em thấy thế nào rồi?”

“Ừm, đỡ hơn nhiều rồi.” Úc Dạ Bạc dụi dụi mắt ngồi dậy, nhìn “con gấu” không đầu đeo găng tay với đống quần áo ba lớp trong ba lớp ngoài kín mít trước mặt, tự dưng Úc Dạ Bạc thấy khá mắc cười.

Tưởng tượng đến việc gắn mặt Tần Hoài Chu vào càng làm cậu cười phát ngất.

Vì thế cậu duỗi tay sờ sờ “bụng gấu”.

Thật sự rất làm tổn hại đến hình tượng anh đẹp trai của Tần Hoài Chu, vì vậy đôi tay đeo găng kia cầm tay cậu kéo xuống dưới.

“Tiểu Dạ, sờ chỗ này nè.”

“……” Úc Dạ Bạc mặt không cảm xúc, giơ tay thụi cho một cú, chậc chậc nói: “Không nói vài câu anh sẽ chết à?”

Tần Hoài Chu lập tức làm lố ôm bụng ngã xuống giường, run rẩy phun một câu.

Úc Dạ Bạc còn tưởng anh muốn diễn tiết mục: “Chủ nhân sao em nỡ ác độc vậy, anh bị em đánh phế rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh cơ.”

Nên làm luôn cảnh báo chặn họng: “Bớt diễn, diễn nữa cũng vô dụng.”

Kết quả vừa cầm điện thoại lên xem đã thấy.

“Đủ mạnh, anh thích.”

Úc Dạ Bạc: “Tần Hoài Chu, anh dâm vừa thôi.”

Chắc do nể tình anh chăm sóc hàng này cả đêm, chứ không toi hết điểm hảo cảm anh vất vả lắm mới kiếm được rồi.

Úc tiểu tra nam đã hoàn toàn hồi phục về trạng thái thường ngày, Tần Hoài Chu thở phào nhẹ nhõm, may chỉ là chút bệnh dạ dày nhỏ, nếu như trong lúc làm nhiệm vụ chẳng may gặp bệnh nặng cần đến bệnh viện thì sẽ rất nguy hiểm.  

Lúc xuống dưới lầu, ngoại trừ Mục Lị đang phải canh gác trong thời gian này thì ba người còn lại đều đang ngồi trước bàn ăn chờ cậu, dùng những nguyên liệu nấu ăn trong biệt thự để nấu đồ.

Tóc xanh nhiệt tình chào hỏi: “Cao thủ qua ăn cơm thôi.”

Úc Dạ Bạc ghé mắt nhìn. Thịt viên, thịt xào cà tím, cải thảo, thịt kho khoai tây, cá hấp, đều nhìn khá ngon.

Úc Dạ Bạc ngồi xuống, Tần Hoài Chu nhanh tay kéo ghế cho cậu, rót nước xới cơm, gắp toàn bộ thức ăn trên bàn một lượt.

Mấy người còn lại ngồi há hốc mồm nhìn.

“Cao thủ, anh có dị năng đặc biệt à?”

Rốt cuộc tóc xanh cũng không nhịn được nói lên tiếng lòng của tất cả mọi người.

Úc cao thủ nhìn cái muỗng múc canh đang bay lơ lửng trước mặt mình, bày ra vẻ mặt cao thâm khó dò: “Ờ.”

Sau đó đột nhiên giơ tay chỉ hướng con cá trên bàn cơm, người đàn ông ngẩn người, dở khóc dở cười gắp cho cậu một miếng.

Nhưng ở trong mắt những người khác thì đó lại là một chiếc đũa bay lơ lửng tự động gắp một miếng cá đặt vào bát cậu.

Úc Dạ Bạc lại nâng tay, chỉ bên nọ, chỉ bên kia, chỉ chỉ chỉ.  

Tần Hoài Chu vô cùng phối hợp, Khoai Dẻo chơi đủ rồi mới ngoan ngoãn cầm đũa bắt đầu ăn cơm.  

Tần Hoài Chu nhìn 3 điểm hảo cảm được tăng thêm, nuốt ba chữ “nhóc trẩu tre” bên miệng về bụng, trong đầu chỉ còn duy nhất một ý nghĩ: Chơi chơi chơi, cục cưng muốn chơi kiểu gì cũng được.

Những người làm nhiệm vụ khác bày ra vẻ mặt khiếp sợ, hai mắt sáng quắc nhao nhao hỏi: “Trời sinh anh đã có sao?”

“Hay là khen thưởng của Nhiệm vụ kinh dị?”

“Quá trâu bò!”

Úc cao thủ chỉ cười không đáp, cực kì hài lòng giả làm cao nhân.

Trong suốt bữa ăn cả đám vô tư trò chuyện. Người phụ nữ có khí chất lãnh đạo và Giang Hạo là người cùng tỉnh, đều đến từ phương Nam giống Úc Dạ Bạc, tóc xanh không giống vậy, hắn là người thành phố Q.  

Người anh em này thẳng thắn tỏ vẻ chờ sau khi kết thúc nhiệm vụ mọi người có thể đến nhà hắn chơi, nhà hắn có bán rất nhiều đồ ăn vặt, ăn ngon cực kỳ.

Sau khi ăn xong, Úc Dạ Bạc nghỉ ngơi một lát rồi vào phòng sách, bắt đầu nghiên cứu “chiến lợi phẩm” của bản thân.

Con quỷ đen kia từ đâu mà ra, tại sao nó lại muốn chơi trốn tìm?

Cậu rất muốn biết nơi này đã từng xảy ra chuyện gì.



“Cao thủ, cao thủ, chị Mục lại hấp hai con tôm hùm lớn rồi, tôi mang cho anh nửa con nè.” Khi tóc xanh bước vào thì thấy Úc Dạ Bạc đang đứng bên tường, nghiêm túc nhìn mấy bức tranh sơn dầu treo bên trên, tò mò hỏi: “Cao thủ, anh có nhìn ra gì không?”

Úc Dạ Bạc liếc mắt nhìn con tôm hùm to đùng trên chiếc đĩa, mấy người này thực sự tưởng đến biệt thự để nghỉ dưỡng à?

“Tạm thời chưa thấy.”

Trong mật thất của tất cả các biệt thự của game kinh dị, tranh sơn dầu, đặc biệt là tranh sơn dầu do chủ nhân biệt thự tự vẽ đều ẩn chứa manh mối quan trọng.

Như đã nói qua lần trước, các bức tranh này bị chia làm hai thái cực khác nhau rất rõ. 

Một phần thì vẽ rất đẹp, nội dung phong phú, màu sắc chân thật bút pháp tinh tế. Từ bình hoa đến trái cây, từ đồ đạc trong biệt thự đến bên sân ngoài, từ mặt trời mọc đến mặt trời lặn bên ngoài cửa sổ, đều cực kỳ sống động.

Mà một phần khác thì lại cứ như lãng phí màu vẽ, phảng phất như tiện tay cầm cọ nhúng màu quệt lên trên giấy. Đa số là màu sắc u tối. Màu xám, màu xanh biển hòa cùng màu nâu đen lẫn lộn.

Điều đáng nói là những bức tranh này được sắp xếp theo một quy tắc nhất định. Bên dưới mỗi bức tranh đẹp đều xếp một bức tranh xấu, hoặc trên mỗi bức tranh xấu đều xếp một bức tranh đẹp.

Úc Dạ Bạc nhẩm đến, vừa đúng bốn mươi bức, hai mươi bức đẹp hai mươi bức xấu.

Tần Hoài Chu cầm hai bức từ trên xuống, Úc Dạ Bạc nhìn kỹ. Các chữ ký đều có cùng tên “Lý Minh”, nhưng cũng khác biệt rất nhiều, một chữ ngay ngắn rõ ràng, chữ kia nguệch ngoạc như giun bò, nhưng đều không viết ngày tháng như nhau.  

“Đều là vẽ đồ trong biệt thự.” Úc Dạ Bạc thói quen muốn hút thuốc, lại theo thói quen bị nhét kẹo vào mồm: “Có lẽ người này chưa từng đi ra khỏi cửa.”

“Theo tôi đoán…” Úc Dạ Bạc dùng ngón tay gõ nhẹ lên khung kính treo tranh: “Họa sĩ đóng cửa tu luyện, tính trở thành một bậc thầy hội họa? Hay là… họa sĩ thiên tài dính hỏa hoạn bị hủy dung, từ nay về sau tính nết thay đổi?”

Cả người con quỷ kia đen xì, nom qua như là bị cháy.

Nhưng trừ khi là bị sét đánh trúng, nếu không không thể nào đen thành vậy được. Nhưng nếu bị sét đánh thật thì cũng chẳng sống nổi rồi.

Cho nên sau khi chết hắn mới bị biến thành hình dạng như kia?

Hoặc là, người hai nhân cách? Họa sĩ thiên tài với thời ấu thơ khốn khổ không thể ra ngoài nên khiến nhân cách vặn vẹo, sau khi chết đi biến thành quỷ?

Còn muốn chơi trốn tìm cùng mọi người?

Thế thì thằng ranh to xác này quá gợi đòn.

Game kinh dị Úc Dạ Bạc chơi nhiều đến nỗi nhắm mắt cũng có thể kể được một trăm lẻ một loại cốt truyện.

Không thể tìm được manh mối từ tranh, cậu đành đi đến giá sách.

Cái giá sách đổ kia thực sự quá nặng, ngay cả Tần Hoài Chu cũng không dựng lên nổi. Úc Dạ Bạc đành bước qua nó tìm manh mối từ những chỗ khác.

Trừ giá sách lớn bị đổ thì trong phòng sách còn ba giá sách lớn khác, Úc Dạ Bạc tiện tay lấy mấy quyển bên trong ra nhìn, nội dung đều rất bình thường.

Có vẻ như không có gì bất thường.

Ngay khi Úc Dạ Bạc định để sách về chỗ cũ, Tần Hoài Chu lại phát hiện giá sách đối diện cũng có một cuốn giống hệt “Tiểu Dạ, em xem.”

Anh lấy cuốn sách đưa cho cậu.

“Hả?” Úc Dạ Bạc nhướng mày, ánh mắt lia nhanh qua số sách trên hai giá, không ngờ tìm được cuốn thứ hai giống nhau như đúc.  

Cậu dành thời gian suốt một giờ sau để so sánh từng cuốn một, phát hiện thế mà lại có năm cuốn của hai trên ba giá giống hệt nhau, tuy ở giữa chèn những cuốn sách khác nhưng thứ tự sắp xếp từ trên xuống dưới giống nhau y xì.

“Bạn cần một chiếc mũ”, “Chưa bao giờ có Đấng Cứu Thế”, “Chuyện cũ của Lưu Tam”, “Cậu vẫn muốn làm bạn với tôi sao”, “Cuộc đời đau khổ của một người câm”.

“Đống sách này lạ thật đấy, hình như trước giờ chưa từng nghe qua.” Giang Hạo vừa canh xong quỷ đen cũng đi vào góp vui.

Tóc xanh gật đầu: “Đúng thế.”

“Mấy người không phát hiện à?” Úc cao thủ nâng cằm: “Chữ đầu tiên của quyển thứ nhất, chứ thứ hai của quyển hai, chữ thứ ba của quyển ba… ghép thử vào xem”

“Đù…” Giang Hạo hồi lâu mới đọc thành tiếng: “Mày tới tìm tao đi?”

“Đúng vậy.”

“Lúc trước chúng tôi đều không ai phát hiện, may mà không phát hiện chứ nếu không bị dọa chết rồi.” Tóc xanh rùng mình một cái, cánh tay run run đụng rơi cái đĩa trên bàn xuống đất.

“Đệt!” Giang Hạo bị cái đĩa rơi ngay cạnh giày, tóc xanh vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi nhé người anh em, xin lỗi nhiều.”

Giang Hạo cạn lời: “Thôi tôi đi tắm đây.”

“Khoan đã người anh em, không phải trong phim kinh dị đi tắm đều không an toàn à?” Tóc xanh đi qua.

Úc Dạ Bạc không để ý đến họ, đi đến giá sách thứ ba, dựa theo tên sách kia tìm, sau đó dừng trước giá sách bị đổ.

Tuy không đỡ lên nổi nhưng bên cạnh còn có Tần Hoài Chu mà, trực tiếp dùng rìu chém, phá mặt sau giá sách ra để lấy sách.

Bây giờ Úc Dạ Bạc cảm thấy thứ mình nuôi không phải thẻ đạo cụ mà là một con Husky với khả năng phá nhà đỉnh của chóp.

Lại mất hơn một giờ nữa tiến hành so sánh, được một câu khác, chỉ có ba chữ.

“Chính là mày.”

Chính là mày? Mày là ai?

“Lặp lại giống nhau…… Số chẵn, lại là số chẵn.” Úc Dạ Bạc chợt nhận ra, trong căn biệt thự này, bốn mươi bức tranh sơn dầu là số chẵn, mười sáu phòng là số chẵn, tủ quần áo có sáu bộ quần áo, sáu đôi giày là số chẵn, đèn cũng là một nửa sáng một nửa tối.

Đáng sợ nhất là, ngay cả thi thể sau khi chết cũng bị chia làm hai nửa.

Chứng ám ảnh cưỡng chế đối với số chẵn? Hay là hai nhân cách? Hay là thứ gì…

Trong lòng Úc Dạ Bạc ẩn ẩn có một suy đoán không hay.

Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng thét chói tai của Mục Lị.

Úc Dạ Bạc vội vàng chạy qua, chỉ thấy người phụ nữ có khí chất lãnh đạo trần truồng ngã trong bồn tắm nhà vệ sinh, máu tươi chảy dài dưới đất.

Mấy người tóc xanh chạy qua, đều bị dọa sợ xanh mặt: “Sao, sao lại thế này? Quỷ thoát ra được rồi hả?!”

Mục Lị: “Không, không có khả năng! Ban nãy tôi còn đứng canh con quỷ, không thấy chị Lâm qua thay ca nên tôi mới qua tìm!”

“Đóng chặt cửa lại, không cho bất cứ thứ gì ra ngoài.”

Sau khi nói xong những lời này, Úc Dạ Bạc xoay người chạy nhanh lên lầu hai. Nhưng chỉ thấy cánh cửa nhốt con quỷ đen kia vẫn đóng chặt, đồ vật chặn ngoài cửa không thiếu một món.  

Chắn chắn quỷ đen không chạy ra ngoài.

Cho nên dự cảm chẳng lành kia của cậu đã linh nghiệm.

Nếu nối những chữ trên đống sách tìm được trong bốn giá sách.

“Chính là mày, mày tới tìm tao đi.”

“Chính là mày, mày tới tìm tao đi.”

Trong biệt thự này còn có một con quỷ nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play