Cuối cùng dự cảm chẳng lành của cậu đã biến thành sự thật!
Lúc này dây thần kinh trong đầu Úc Dạ Bạc như bị kéo căng tới cực hạn.
Cậu bị Tần Hoài Chu từ từ kéo đến góc tường, dựa lưng lên hai mặt vách tường rắn chắc nhằm tránh đòn tấn công của ác quỷ từ phía sau.
Úc Dạ Bạc vừa lui về sau vừa nhìn xung quanh hòng tìm kiếm bóng dáng con quỷ.
Cửa phòng đối diện, tủ quần áo bên phải, kệ sách, bức tranh sơn dầu treo trên vách tường, giá nến trên bàn, chiếc tủ đầu giường, tất cả mọi thứ vẫn giống như thường.
Nó đang ở đâu?
Úc Dạ Bạc nhanh chóng liếc qua từng ngóc ngách trong phòng. Nó đang trốn ở đâu? Trong tủ quần áo, bên cạnh giá sách, hay là ở dưới gầm giường?
Giờ phút này, hết thảy mọi thứ trong phòng bỗng trở nên kì dị lạ thường. Chiếc bóng của chúng tựa như những khuôn mặt méo mó vặn vẹo đang giương nanh múa vuốt bổ nhào về phía người sống.
Tưởng như có thứ gì đó hòa theo gió lạnh bên ngoài thổi vào, từ từ rút cạn không khí bên trong.
Khiến người ta cảm thấy bí bách nghẹt thở.
Ở đâu? Nó đang ở đâu? Rốt cuộc thì nó đang ở đâu?
Căn phòng quá đỗi tĩnh lặng.
Úc Dạ Bạc chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch và hơi thở dồn dập của bản thân. Cảm xúc bất an lo lắng không ngừng lan tràn, miệng lưỡi khô khốc, cậu cố gắng kiềm chế nghĩ ngợi lung tung, tránh bản thân nghi thần nghi quỷ tự dọa mình.
“Tần Hoài Chu, anh có thể nhìn thấy nó không?” Úc Dạ Bạc nhỏ giọng hỏi, cậu có thể cảm thấy người đàn ông đang đứng trước mặt mình.
Tần Hoài Chu che cậu phía sau, dùng hành động vỗ đầu trả lời: “Không thấy.”
“Tiểu Dạ đừng sợ, nó mà hiện hình anh đánh nó liền.”
Có lẽ cảm giác được sự tồn tại của Tần Hoài Chu, hoặc có lẽ do tính cảnh giác của Úc Dạ Bạc quá cao nên con quỷ kia rề rà không dám động thủ.
Một người một quỷ cứ vậy im lặng giằng co. Khoảng chừng hai ba phút sau cuốn sách nhỏ màu đỏ trên tay Úc Dạ Bạc dần bình tĩnh lại, mặt quỷ vặn vẹo trên trang sách cũng từ từ biến mất.
Nó đã đi rồi ư?
“Tần Hoài Chu, nhìn xung quanh xem.” Úc Dạ Bạc sợ có cạm bẫy, vừa dứt lời bèn nhanh chóng cúi đầu cầm điện thoại triệu hồi đạo cụ mới.
Cậu không dám cúi lâu, sợ vừa mới chuyển tầm mắt con quỷ kia sẽ nhảy bổ lên mình.
Cậu cầm chiếc điện thoại thông linh của tóc vàng và tên mập. Sau khi ấn nút khởi động màn hình lóe sáng, nhưng hình ảnh bên trong lại mù mờ không rõ, Úc Dạ Bạc nhìn kỹ thì thấy trong bóng tối có một khe hở sáng ngời.
Xuyên qua khe hở có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Úc Dạ Bạc bước lên phía trước một bước, bóng người kia cũng bước theo.
Hiển nhiên người trong màn hình chính là cậu!
Chiếu theo góc này… Úc Dạ Bạc đột nhiên quay phắt đầu ra sau, vào giây cuối cùng trước khi màn hình điện thoại biến mất, cậu và bản thân trong camera đối diện nhau.
Quả nhiên nó vẫn còn ở đây!
“Tần Hoài Chu, nó ở trong tủ quần áo!”
Úc Dạ Bạc cầm bùa định thân nhanh chóng vọt qua, Tần Hoài Chu mở tủ quần áo, hai người đồng thời ra tay nhưng lại chẳng đụng trúng thứ gì.
Trong tủ không có gì hết ngoài bảy bộ quần áo nam đang treo, đừng nói là quỷ, ngay cả nửa cái bóng quỷ còn cũng méo có nữa là.
“Tần Hoài Chu!”
Úc Dạ Bạc vừa mới gọi tên, người đàn ông lập tức ăn ý đưa cho cậu lon bột mì được mở nắp sẵn.
Úc Dạ Bạc thẳng tay hất tung, hất vô cùng chuẩn, toàn bộ ngăn tủ quần áo đều vương bột mì nhưng cũng không thấy ai xuất hiện cả.
Đù, chạy nhanh thế nhở?
Úc Dạ Bạc chậc nhẹ một tiếng, cầm hết quần áo bên trong ném lên giường. Tần Hoài Chu úp người lên tủ gõ nhẹ ván gỗ.
Tiếng vang trầm đục.
Tần Hoài Chu xác định: “Phía sau không có mật đạo.”
“Có chút kì lạ.” Úc Dạ Bạc nhíu mày: “Nếu phải mở cửa mới đi vào được vào vậy thì chắc hẳn nó không có kĩ năng đi xuyên tường. Thế nó trốn thoát kiểu gì?”
Hay nó là vật thể vô hình không thể nhìn thấy cũng không thể chạm vào?
Vậy có chó mới bắt được.
Úc Dạ Bạc cảm thấy khả năng này không thể xảy ra.
Nhưng dù là thế nào đi chăng nữa thì chắc chắn hôm nay cậu không ở trong phòng này được nữa rồi. Tuy có thẻ đạo cụ và Tần Hoài Chu, nhưng ở trong căn phòng mà bản thân biết rõ có thể có quỷ thật sự quá nguy hiểm.
Úc Dạ Bạc cẩn thận rời đi, lần này vừa vào phòng mới đã lập tức đóng cửa lại, ai gõ cũng nhất quyết không mở.
Suốt một đêm này Úc Dạ Bạc đều đặt cuốn sách màu đỏ bên người, không hề động đậy.
Kết hợp quá trình sử dụng lần trước, Úc Dạ Bạc đã xác định được một điều, đây là một đạo cụ bị giới hạn số lần sử dụng, được kích hoạt thụ động bốn lần trong một nhiệm vụ, hơn nữa chỉ có thể đưa ra cảnh báo trước khi con quỷ phát động công kích.
Nếu quỷ chỉ xuất hiên xung quanh Úc Dạ Bạc nó sẽ không kêu, khi con quỷ đó muốn tấn công Úc Dạ Bạc nó sẽ cảm nhận nguy hiểm để cảnh báo.
Đáng tiếc, nếu không có đặc tính này thì có khi nó đã thành một cái radar dò quỷ trong nhiệm vụ rồi.
Nhưng ngay cả như vậy nó vẫn rất mạnh, điều này có nghĩa Úc Dạ Bạc có ít nhất bốn cơ hội để thoát thân trước nguy hiểm.
Úc Dạ Bạc hữu kinh vô hiểm vượt qua một đêm, song một người làm nhiệm vụ khác lại không may mắn như cậu.
(*) Hữu kinh vô hiểm: Gặp chuyện kinh sợ nhưng không nguy hiểm
4 giờ rạng sáng, một tiếng la hét kinh hoàng phát ra từ phòng kế bên.
“A a a a a a …!! Có quỷ, cứu với, chết người rồi!”
Úc Dạ Bạc vốn đang say ngủ, sau khi bị đánh thức liền lập tức rời giường. Vừa chạy đến nơi đã thấy hai ba người làm nhiệm vụ vây quanh trước cửa buồng vệ sinh.
Người hét ban nãy là một gã đàn ông trung niên mặc áo khoác xanh nước biển, gã sợ hãi che miệng ngồi xổm ở góc tường không ngừng nôn mửa.
Úc Dạ Bạc đẩy đám người trước cửa ra, vừa mới liếc mắt nhìn vào đã thấy tên mập nằm trong vũng máu, như bị một con dao lớn lia qua, khiến phần giữa cơ thể bị chém đứt lìa chia thành hai nửa.
Ngay cả các cơ quan nội tạng như thận, ruột cũng bị chém làm đôi. Máu tươi, dịch mô và các loại hợp chất dính dính như polyhalogen chảy đầy đất.
Khung cảnh muốn có bao nhiêu ghê tởm thì có bấy nhiêu tởm lợm, bảo sao bạn cùng phòng của gã nôn mửa thừa sống thiếu chết.
Quả nhiên nhiệm vụ lần này không phải nhìn thấy là được tính qua cửa, quỷ hiện hình cũng đồng nghĩa với việc nó muốn giết người!
May mà ở đây toàn mấy tay chơi cũ, mặc dù nôn thì nôn nhưng cũng không bị dọa đến phát hoảng.
“Thế nào? Anh có nhìn thấy quỷ không?” Người phụ nữ có khí chất lãnh đạo bình tĩnh hỏi gã đàn ông mặc áo khoác lông.
Gã đàn ông: “Không thấy. Tối qua chúng tôi luân phiên gác đêm đi ngủ. Ba giờ sáng đến lượt thay nên tôi mới qua đánh thức hắn còn bản thân đi nằm. Nhưng lúc tỉnh dậy thì chợt phát hiện hắn không còn ở trên sofa, sau khi thấy cửa phòng tắm đóng chặt tôi bèn gọi mấy lần mà không ai trả lời, do đó mới đạp cửa xông vào, ai dè hắn đã chết rồi!”
Úc Dạ Bạc hỏi: “Anh có nghe thấy tiếng động lạ nào không?”
Gã đàn ông quả quyết lắc đầu: “Không có, tôi ngủ rất nông, chắc chắn là không.”
Úc Dạ Bạc: “Cửa phòng từng mở ra lần nào chưa?”
Gã đàn ông đang định tiếp tục lắc đầu, bỗng khựng lại một chút: “Tôi cũng không chắc lắm. Lúc mơ mơ màng màng tôi nghe thấy tiếng khép cửa, mở mắt ra thì thấy Văn Bách (tên mập) đang đóng. Cửa phòng vốn dĩ khóa sẵn nên tôi cũng không để ý nhiều, chỉ nghĩ hắn ngó nghiêng bên ngoài chút thôi.”
Có lẽ con quỷ kia giết Úc Dạ Bạc không thành nên mới chuyển mục tiêu sang tên mập.
Xem ra việc cửa phòng vô cớ tự mở chính là dấu hiệu ma quỷ ẩn trốn bên trong, hơn nữa dường như khóa cửa vô dụng với nó.
“Vậy có phải chúng ta chỉ cần canh cửa hoặc chặn kín cửa là được đúng không?”
Úc Dạ Bạc nhướng mày: “Không có tác dụng nhiều đâu. Thứ nhất anh không biết nó ở nơi nào, khéo khi nó đang ở phòng anh thì sao, anh ngồi trước cửa đồng nghĩa với việc quay với lưng nó. Hay kể cả việc đem chặn cửa phòng, đến lúc đấy muốn tìm đường chạy định chạy đi đâu?”
Cho dù căn biệt thự này có rất nhiều phòng, xác suất ở chung một phòng với quỷ rất thấp, nhưng một khi đã trúng thì đúng là còn cái nịt.
Hơn nữa bởi vì Úc Dạ Bạc không ở trong phòng cũ nữa nên cũng không xác định được lúc quỷ rời đi cửa mở hay đóng, bằng không, hoặc là thật ra con quỷ không bị cửa ra vào hạn chế mà chỉ đơn giản muốn đe dọa người làm nhiệm vụ.
Hoặc là… thực chất có nhiều hơn một con quỷ.
Do dó Úc Dạ Bạc cảm thấy cửa chặn cũng chỉ để trưng, nhiệm vụ hàng đầu là phải tìm ra cách con quỷ kia lẩn trốn.
Cậu cho rằng không có khả năng nhìn không thấy sờ không được con quỷ, nếu không căn bản nhiệm vụ này hoàn toàn rơi vào ngõ cụt, tính tìm không khí chắc? Cụ nội con app cũng éo tìm ra.
Theo luồng khí ấm của máy sưởi biến mất, đám người bị lạnh đến mức run lẩy bà lẩy bẩy. Bọn họ vừa sợ cảm lạnh cũng vừa không muốn đối diện với khung cảnh ghê tởm này bèn nháo nhào rời đi.
Úc Dạ Bạc cũng bị lạnh đến phát run run, cậu cố kìm nén cơn nôn trực trào, cầm điện thoại chuẩn bị chụp ảnh tên mập chết trong buồng vệ sinh, không chừng có thể phát hiện gì đó.
Ngay khi cậu định bấm chụp, một ý nghĩ đột nhiên nhảy ra!
Đúng phải rồi, camera của tên mập đâu? Cậu nhớ rõ trên đầu gã vẫn luôn đội một cái camera mini mà nhỉ, không chừng đã quay hết toàn bộ quá trình rồi cũng nên, có lẽ bên trong sẽ có thứ cậu cần!
Cục cưng đã tự mình mở miệng thì cớ gì Tần Hoài Chu luôn chịu thương chịu khó cố gắng xoát độ thiện cảm từ chối chứ. Anh vào bên trong tìm một lúc mới thấy camera phía sau thùng rác. Màn hình bị vỡ một góc, cũng không biết bật lên được không.
Úc Dạ Bạc dùng khăn tắm quấn chiếc camera dính đầy máu tươi, đang muốn cất vào ba lô thì thấy bạn cùng phòng của tên mập quay về đứng hút thuốc trước cửa lúc nào không hay. Gã liếc Úc Dạ Bạc một cái, cười cười chủ động mời thuốc: “Người anh em, làm một điếu Trung Hoa chứ?”
Úc Dạ Bạc không nhận chỉ hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Không có gì, nhưng mà người anh em… Chú có muốn tổ đội với anh không? Trước đây anh từng làm lính, đã hoàn thành tám nhiệm vụ. Có anh bảo vệ, dẫn chú bay qua màn cũng không thành vấn đề.” Gã vừa nói ánh mắt vừa dừng trên chiếc camera trong tay Úc Dạ Bạc, ý tứ rất rõ ràng.
Úc – cao thủ – Dạ Bạc tất nhiên đéo cần mày gánh team, huống chi còn dùng thái độ bề trên kênh kiệu khiến người ta mắc ói như này. Đang lúc cậu muốn từ chối, gã đàn ông trung niên đột nhiên chộp lấy tay cậu, khuôn mặt nở nụ cười ghê tởm, móng chó bắt đầu sờ xuống: “Người anh em, muốn anh trùm bao trói cưng à?”
Úc Dạ Bạc:???
Anh giai, anh tìm nhầm cmn người rồi hả?
Gã đàn ông trung niên này chính là một con dê già chính hiệu. Mấy năm trước đúng thật là từng đi lính, nhưng bởi vì vi phạm quân quy nên bị đuổi khỏi quân ngũ. Sau đó trở thành kẻ làm nhiệm vụ chuyên môn lừa gạt mấy thanh niên mới lớn, tự xưng bản thân là người chơi lão làng, chẳng những động tay động chân lừa sắc mà còn lừa luôn thông tin và đạo cụ của họ.
Vừa vào nhiệm vụ gã đã nhìn trúng khuôn mặt xuất chúng của Úc Dạ Bạc, song thoạt nhìn cậu lại không giống người mới lắm nên gã không dám ra tay luôn.
Sau vài lần quan sát, gã phát hiện cơ thể của Úc Dạ Bạc không tốt lắm, gầy gò ốm yếu, một đấm là gục, do đó gã cố tình đứng trước cửa chờ, không ngờ còn có thu hoạch ngoài ý muốn.
Dù sao gã cũng nhất định phải lấy được camera!
Kết quả gã vừa dứt lời, đột nhiên hét ré lên, bị một đấm đấm văng ra ngoài khiến khuôn mặt biến dạng tại chỗ, lộ cả chân răng.
Với hành động kinh tởm kia bị thế cũng đáng!
Úc Dạ Bạc chưa kịp hồi hồn đã bị Tần Hoài Chu kéo đến trước mặt gã dê xồm, người đàn ông túm cổ áo gã, tay năm tay mười giáng đấm như mưa.
(*) Tay năm tay mười: Gợi tả lối làm việc rất nhanh.
Gã đàn ông trung niên ngơ ngác, chưa kịp ú ớ chữ nào đã bị đấm hộc máu mồm, răng lung lay gãy luôn một cái.
Mắt thấy gã đàn ông trung niên sắp bị đánh thành đầu lợn sưng vù, mặt mày máu me be bét, ý thức mơ màng sắp rên không nổi Úc Dạ Bạc mới vội vàng kêu ngừng.
“Tần Hoài Chu, không đánh nữa! Sắp chết người rồi kìa!”
“Này, Tần Hoài Chu, anh dừng tay cho tôi!”
Tần Hoài Chu trong cơn phẫn nộ cùng cực chợt nghe thấy giọng Úc Dạ Bạc, lúc này mới khó chịu thu tay.
“Xin, xin lỗi……” Gã đàn ông trung niên bị đánh đến độ bò không được mà đứng cũng chẳng xong. Gã xây xẩm mặt mày, cơ thể đau đớn phát run, nhưng so với đau đớn về mặt thể xác thì tổn thương tinh thần trong gã càng nặng hơn. Mặc dù không nhìn thấy Tần Hoài Chu, song gã có thể cảm giác được bên cạnh Úc Dạ Bạc có một con quái vật đáng sợ.
Khí áp khủng bố khiến gã không thể nhúc nhích, ngay cả việc bò ra ngoài cũng không làm được, chỉ dám nằm bò dưới đất thở hồng hộc cầu xin tha thứ: “ …Là tôi có mắt không thấy Thái Sơn… Người anh em, cậu tha cho tôi đi! Không, anh hai… sau này em làm đàn em cho anh nhá…”
“Cút!”
Tần Hoài Chu hừ lạnh kéo Úc Dạ Bạc vào phòng tắm không người bên cạnh. Anh điều chỉnh độ nóng của nước, chờ đến khi nhiệt độ thích hợp mới xắn tay áo Úc Dạ Bạc lên, đặt tay cậu dưới vòi nước ấm rửa sạch.
Tuy mùa đông rửa tay bằng nước ấm rất thoải mái nhưng Úc Dạ Bạc lại không hiểu nổi hành động của Tần Hoài Chu: “Anh làm gì thế?”
Cậu muốn rụt tay về nhưng Tần Hoài Chu nhất quyết không buông, cũng không trả lời mà vẫn miệt mài kì cọ, cọ đến nỗi cổ tay Úc Dạ Bạc hơi ửng đỏ mới dùng khăn bông lau khô tay cho cậu.
Vẻ mặt Úc Dạ Bạc đầy dấu chấm hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì hả?”
Tần Hoài Chu: “Thằng đó chạm vào tay em, bẩn.”
Úc Dạ Bạc: “Cách quần áo mà.”
Tần Hoài Chu: “Vậy cũng bẩn.”
Úc Dạ Bạc: “Chạm vào thì chạm vào thôi, tôi cũng đâu mất miếng da nào.”
Tần Hoài Chu im lặng.
Úc Dạ Bạc:?
Cuối cùng là làm sao đây?
“Này, Tần Hoài Chu? Tần Hoài Chu? Anh bị sao vậy?”
“Tóm quần là anh làm sao? Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi chứ?”
Gọi mấy lần cũng không thấy trả lời, Úc Dạ Bạc càng không sao hiểu nổi, dù cậu không biết vì lý do gì nhưng hình như hàng này đang dỗi thì phải?