Trong chớp mắt, lông tóc trên người Úc Dạ Bạc dựng đứng hết lên, Đổng Hạo sợ đến nói vội vàng lấy tay che miệng. Vì không muốn bà Lý bị liên lụy hai người đã sớm rời khỏi phòng 304, trốn sau một đống vật liệu linh tinh trước cửa hành lang.

Hắn len lén ló đầu nhìn ra ngoài, mùi máu tanh nhàn nhạt phiêu tản trong không khí, một bóng đỏ quỷ dị nhanh chóng từ cầu thang lướt qua, hai cô gái dưới lầu lại thét chói tai một tiếng.

Chấn động khiến đèn cảm ứng trên lầu sáng lên, Úc Dạ Bạc nhìn Đổng Hạo phía sau phất phất tay, ý bảo có thể đi ra.

Hai người cố gắng không phát ra tiếng động, giao tiếp đều dựa vào ngôn ngữ cơ thể.

Cũng may tòa nhà tuy cũ nát nhưng vẫn có người ở, đồ vật linh tinh tên hành lang không tính là nhiều, không đến mức đi một bước đụng một cái.

Giống như lúc mới đến, một khi đi vào lầu tám như lạc đến một thế giới khác.

Không khí u ám như hóa thành thực thể, lạnh thấu tim gan, còn có thêm một mùi tanh khiến người ta buồn nôn, xen vào đó là mùi thịt hôi thối bị bỏng chín.

Hắn cầm đèn pin, nhìn bóng lưng thong dong bình tĩnh của Úc Dạ Bạc đằng trước, từng bước từng bước càng ngày càng chậm, càng ngày càng cẩn thận hơn, đáy lòng bội phục không thôi.

Nếu không nhờ Úc Dạ Bạc chắc chắn ba người bọn họ đã sớm xanh cỏ. Đừng nói tới chuyện tìm manh mối hoàn thành nhiệm vụ, phòng chừng ngày cả dũng khí tiến vào tòa nhà cũng không có, thẳng một mạch đến 36h sau toàn đoàn diệt sạch.

Cậu chàng điển trai này hoàn toàn khác hẳn với vẻ ngoài nhu nhược, nhìn qua có vẻ là một con 'gà bệnh' nhưng thực ra chính là một người đàn ông chân chính đồi đội trời chân đạp đất! Có thể lãnh đạo cả một đám người!

Tất nhiên hắn sẽ không biết, 'người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất' Úc Dạ Bạc sở dĩ càng ngày càng đi chậm là bởi vì....cậu sắp lết không nổi.

Mẹ nó, vì sao trên thế giới còn tồn tại loại cầu thang phản khoa như này hở giời?

Quỷ không 'chơi' chết cậu mà cái cầu thang này muốn 'chơi' chết cậu trước thì đúng hơn.

Chờ đến lúc cậu đứng trước cửa 804 đã mệt như chó thở không ra hơi, dựa vào ván cửa quan sát tình hình xung quanh, nhìn qua có vẻ bình tĩnh, kỳ thực đã hoa mắt chóng mặt sao bay đầy đầu, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.

Úc Dạ Bạc bình ổn hơi thở, sau khi xác định xung quanh an toàn mới bảo Đổng Hạo đứng ngoài hành lang canh chừng, bản thân cậu một mình vào phòng 804.

Ban nãy vội vã xông vào cứu người chưa kịp quan sát căn phòng, giây phút vừa đặt chân vào không gian khép kín, Úc Dạ Bạc mới dám bật đèn pin chiếu sáng một chút.

Theo luồng ánh sáng chiếu rọi, cậu cơ bản đã chuẩn bị sẵn tâm lý chứng kiến cảnh căn phòng máu me khủng bố, thế mà lại ngoài ý muốn phát hiện....bên trong bình thường tới mức không thể bình thường hơn.

Giống như phòng bà Lý vừa nãy, không khác nhà của người khác là bao. Gồm hai phòng ngủ một phòng tiếp khách đầy đủ nội thất, thậm chí trên vách tường còn treo áp phích của ngôi sao nổi tiếng mười năm trước. Chỉ là do quá lâu không có người ở nên trong không khí ngập tràn bụi bặm, âm trầm thiếu hơi người.

Cũng chính bởi quá đỗi bình thường như vậy mới càng khiến người ta sởn tóc gáy cảnh giác cao độ. Thật giống như cô bé kia vẫn còn sống, tồn tại trong căn phòng, tồn tại trong ngôi nhà của mỗi người.

Úc Dạ Bạc nhìn thoáng qua phòng khách, cố ý đi vòng qua nhà vệ sinh, thẳng tiến vào phòng ngủ.

Nơi này chỉ có hai phòng ngủ một lớn một nhỏ, đoán chừng phòng lớn là của cha, còn phòng nhỏ kia....

Úc Dạ Bạc cẩn thận đẩy của đi vào. Đồ vật trong phòng rất ít ỏi, chỉ có một cái giường chật hẹp nhỏ cùng một cái bàn gỗ mục nát, tủ cũng vậy, vừa nhỏ vừa cũ, trong góc phòng còn chất đầy đồ linh tinh.

Úc Dạ Bạc cầm điện thoại nhặt về trong hành lang, mở bức ảnh đầu tiên của Bặc Thức Nhân, so sánh hai bên một chút.

Bố cục sắp xếp và đồ nội thất đều đúng, những tấm dán màu hồng phía sau cánh cửa bời vì thời gian quá lâu đã rơi rớt gần hết, song thông qua đối chiếu so sánh dấu vết, đúng luôn.

Úc Dạ Bạc có thể khẳng định căn phòng này chính là căn phòng trong bức ảnh đầu tiên Bặc Thức Nhân gửi.

Sau khi xác định xong, cậu nắm chặt thời gian bắt đầu lục soát.

Nếu đây là thông tin NPC cung cấp thì ắt hẳn nơi này nhất định có manh mối quan trọng. Gian phòng không lớn, đồ nội thất cũng ít, đầu tiên cậu tìm được một quyển từ điển cũ nát trong ngăn kéo bàn gỗ.

Úc Dạ Bạc mở trang đầu tiên, có người dùng bút viết ba chữ Thẩm Nguyệt Nguyệt, nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, hiển nhiên đây chính là tên của quỷ nhỏ.

Nếu tên cúng cơm là Thẩm Nguyệt Nguyệt vậy thì tại sao nhũ danh lại gọi là Ny Ny? Bây giờ người lớn tùy tiện lấy nhũ danh cho con vậy hở? Úc Dạ Bạc không sao hiểu nổi cấu tạo mạch não của Bặc Thức Nhân.

Bên cạnh đó còn một tập tranh của Thẩm Nguyệt Nguyệt. Úc Dạ Bạc tiện tay lật vài tờ, bên trong là một ít tranh hoạt hình dùng bút màu vẽ, có thể nhìn ra là một cô bé và hai con gấu bông đáng yêu đang chơi trò chơi.

Dựa theo quy tắc chung của game kinh dị, mấy thứ như bức tranh quỷ nhỏ vẽ rất có khả năng là manh mối quan trọng. Đang lúc Úc Dạ Bạc chuẩn bị tìm hiểu kỹ, một tiếng thét chói tai đột nhiên vang lên từ dưới lầu.

Tiếng thét gọi tên cậu.

"Úc Dạ Bạc, Đổng Hạo, cẩn thận!!!"

Không lẽ quỷ nhỏ đã phát hiện? Úc Dạ Bạc không kịp nghĩ nhiều, vội vàng nhét tập tranh rất có thể là manh mối quan trọng này vào balo, tiếp đó quay đầu xông ra ngoài.

Nhưng lúc cậu vừa xoay người chạy đến trước cửa phòng bèn nhìn thấy bên ngoài hành lang đối diện cửa phòng có tia sáng vụt qua.

Đây là ám hiệu thống nhất giữa cậu và Đổng Hạo, có biến thì đứng ngoài bật đèn pin báo nguy. Song lúc này đây đèn pin chỉ chợt lóe rồi tắt ngúm, chỉ sợ tình huống bây giờ vô cùng khẩn cấp, Đổng Hạo không dám bật tiếp.

Úc Dạ Bạc đột nhiên phanh gấp, trong nửa giây đưa ra quyết định, tức khắc xoay người chạy về phòng, ánh mắt quét một lượt, tủ quần áo quá nhỏ, sau cửa không an toàn, dưới bàn càng không, cuối cùng đành căng não chui vào gầm giường chật hẹp đầy bụi bặm.

Vốn dĩ cái giường này đã không đủ lớn, bên dưới còn vứt vài món đồ linh tinh, may thay Úc Dạ Bạc đủ gầy mới có thể chui vào.

Cậu vừa bò vừa tắt đèn pin, còn chưa kịp điều chỉnh dáng nằm, khoảnh khắc ngước mắt lên, đồng tử chợt co rụt hết cỡ.

Trong không gian u tối, một đôi chân nhỏ đẫm máu đứng bên giường.

Phải chăng nó đã tìm thấy cậu?

(*) Tám nhảm: Tui đặt biệt danh cho mồn lèo nhà tui là Trần Trùng Trục với Trần Như Nhộng 0.0 cái tự dưng não nó nhảy số vậy đó chứ thực ra tui cũng muốn đặt cho mồn lèo một cái tên mỹ miều lắm....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play