Tay Úc Dạ Bạc cầm bùa định thân, dưới sự bảo vệ của Tần Hoài Chu chậm rãi đến gần nữ quỷ.
Người phụ nữ nghe thấy tiếng động mở bừng hai mắt. Bấy giờ Úc Dạ Bạc mới nhìn thấy rõ khuôn mặt vô cùng khủng bố của cô ta. Cơ thể gầy sọp như mất hết nước, tay chân khẳng khiu chẳng khác gì que củi, tựa như một lớp da mỏng dính vào bắp thịt, hai mắt to tròn hốc hác.
Ánh mắt ấy giống như một thân cây cổ thụ sắp khô tàn, tràn đầy tuyệt vọng và thống khổ.
Giây phút nhìn thấy Úc Dạ Bạc, nữ quỷ khẽ ngẩn người, đôi mô khô khốc vì kích động mà run rẩy, trong miệng phát ra từng tiếng ê a không rõ.
Những đường nét đáng sợ trên khuôn mặt lập tức trở nên vặn vẹo, hệt như nhân vật chính trong “Tiếng thét”.
Quá cay mắt.
Tần Hoài Chu giơ đấm, chuẩn bị xông lên cho con quái vật phía trước một cú “chính nghĩa” vỡ mồm.
Chợt bị Úc Dạ Bạc cản lại: “Khoan đã!”
“Sao vậy?”
“Răng của cô ta……” Úc Dạ Bạc nâng đèn pin điện thoại trong tay, cẩn thận đến gần. Ánh sáng trắng hắt lên khuôn mặt nữ quỷ: “Răng của cô ta là răng bình thường.”
Khi người phụ nữ hé miệng, cậu phát hiện mặc dù hàm răng bên trong có hơi ngả vàng và không ngay ngắn, nhưng chúng đều là răng người bình thường.
Khác hẳn quái vật miệng toàn răng nanh kia.
“Cầu xin…Cứu…Cầu…Tôi…Tôi…Anh…” Đôi môi run rẩy của người phụ nữ không ngừng phát ra từng tiếng nghẹn ngào.
Úc Dạ Bạc vẫn chưa buông lỏng cảnh giác, nắm chặt thẻ đạo cụ trong tay, từ từ ngồi xổm dỏng tai lắng nghe, phát hiện lời cô ta đang nói chính là.
“Cứu cứu tôi, cầu xin anh, cứu tôi, cầu xin anh.”
Úc Dạ Bạc chiếc bụng bị rạch của nữ quỷ nhíu mày hỏi: “Làm thế nào để cứu cô?”
“Phải cắt, phải cắt đứt nhanh……” Từng câu nói ra như vắt cạn sức lực của người phụ nữ, cuối cùng cơn đau quằn quại khiến cô ta không thốt nên lời. Đột nhiên bàn tay khô gầy vươn ra nắm chặt cổ tay Úc Dạ Bạc
Úc Dạ Bạc sợ hãi vội vàng rụt tay, Tần Hoài Chu lập tức đi lên đẩy nữ quỷ
Chợt thấy nữ quỷ nhìn chằm chằm đằng sau Úc Dạ Bạc, vẻ mặt hoảng sợ run rẩy nói: “Nó…nó đến rồi.”
Úc Dạ Bạc quay ngoắt người về sau, một lần nữa trợn mắt đối diện với cái miệng to như chậu máu và ánh mắt “thâm tình” kia.
Nó đã tìm được đống răng về thật rồi!
Hàm răng sắc nhọn như kim thép mọc chi chít trong miệng đứa trẻ, cái đầu vốn chỉ to bằng bàn tay bị nứt ra từ giữa, hàm dưới mở thành một góc khó tưởng.
Nếu không nhờ Tần Hoài Chu kịp phản ứng nhanh, lấy một thanh kim loại trong không gian tùy thân chặn lại thì một phát này đã ghim thẳng lên cổ Úc Dạ Bạc!
“Ọe…”
Úc Dạ Bạc ngửi thấy một mùi hôi thối khó tả, giống như WC mấy ngày không dội nước, hại cậu suýt chút nôn ngay tại chỗ. Có lẽ vẻ mặt muốn ói quá mức “thật trân” khiến đứa trẻ vốn đang tức giận phát ra tiếng những tiếng gầm rú quái vật, vậy mà lại có thể một phát cắn gãy thanh sắt
Á đù, đây là sắt đặc đấy!
Xem như Úc Dạ Bạc đã biết tại sao sức chiến đấu của nó lại kinh khủng như vậy rồi, với hàm răng này, e rằng đến cả khiên chống bạo động cũng bị nó gặm nát nhỉ?
Tần Hoài Chu cầm cây gậy kim loại bị cắn đứt, xoay tay chọc thủng mắt nó, sức lớn đến nỗi suýt chút nữa hất bay cái đầu lâu của con quái vật.
Đứa trẻ gầm rú như muốn xé tim xé phổi, hung tợn lao lên!
Nó không nhìn thấy Tần Hoài Chu nên chỉ có thể tấn công Úc Dạ Bạc. Người đàn ông vội vàng ấn đầu cậu, cả hai né trái né phải tránh các đòn công kích.
Không ngờ trong lúc né tránh Úc Dạ Bạc bỗng thấy dưới đất có một con giun màu đỏ siêu to khổng lồ! Nhìn dọc theo cơ thể nó, hai người ngạc nhiên phát hiện một đầu “giun” gắn trên bụng đứa trẻ, đầu còn lại nối liền với cơ thể người phụ nữ đang nằm dưới đất kia!
“Đây là……” Úc Dạ Bạc hơi ngây người, một suy đoán hiện lên trong đầu: “Dây rốn?!”
Lại nhớ đến những lời vừa rồi của người phụ nữ, cắt đứt? Hóa ra là cắt đứt dây rốn!
Đây chính là nhược điểm của quái vật!
Sau khi hiểu rõ Úc Dạ Bạc hét to: “Tần Hoài Chu, đưa kéo cho tôi!”
Tần Hoài Chu nghe xong lấy kéo ném xuống đất.
Úc Dạ Bạc nhặt lên, nhìn đứa trẻ bị Tần Hoài Chu quấn chặt, cậu chạy nhanh về phía dây rốn. Nhưng do không nắm chắc khoảng cách nên lập tức kéo Tần Hoài Chu lùi về sau một đoạn lớn!
Người đàn ông không thể rời khỏi Úc Dạ Bạc quá xa, chỉ cần Úc Dạ Bạc di chuyển anh cũng phải đi theo cậu.
Đứa trẻ như cảm giác thấy Tần Hoài Chu lùi về sau, nó cắn đứt gậy kim loại rồi bổ nhào về phía Úc Dạ Bạc.
“Tiểu Dạ!”
Úc Dạ Bạc không có thời gian nhìn điện thoại, cậu ngồi xổm xuống đất nhanh chóng cắt dây rốn.
Ngay khi dây rốn bị đứt, đứa trẻ lập tức rú lên một tiếng đau đớn xé tim xé phổi, nhưng đồng thời nó cũng bổ nhào tới sau lưng cậu! Giờ phút này cái miệng to khủng bố nứt tới cực hạn.
Đợi đến khi chàng trai nhận ra nguy hiểm quay đầu nhìn, đám răng nanh kia đã kề sát sườn mặt.
Chết mẹ!
Trái tim Úc Dạ Bạc chợt phát lạnh, cậu đã đoán được cơn đau dữ dội sắp phải trải qua, thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, cậu cảm thấy cơ thể rơi vào một vòng ôm quen thuộc.
Lại lần nữa Tần Hoài Chu ôm cậu vào lòng bảo vệ, Úc Dạ Bạc trơ mắt nhìn đám răng nanh bén nhọn cắm trên cánh tay phải của anh.
“Tần Hoài Chu!” Tim Úc Dạ Bạc như thắt lại, không nghĩ ngợi nhiều ôm ngược lấy bả vai phải anh, chọc mạnh chiếc kéo vào mắt đứa trẻ.
38 điểm lực bộc phát đánh bay đứa trẻ lăn ra đất.
Cuối cùng đứa trẻ bị cắt đứt dây rốn đã không còn sức lực, nó nằm sõng soài dưới đất, phát ra từng tiếng la khóc không cam lòng. Từng chiếc răng bén nhọn trong miệng rơi xuống đất vỡ làm đôi, dùng mắt thường cũng có thể thấy rõ xương quái vật nhỏ đang nhanh chóng nứt ra.
“Oe e e e e e e e…”
Nó đau khổ lăn lộn dưới đất kêu la thảm thiết. Đám quỷ hồn từng bị nó giết tràn lên sân thượng, giương nanh múa vuốt vây quanh, há to mồm cắn xé linh hồn nó.
“Tần Hoài Chu, anh không sao chứ?”
Lần đầu được Úc Dạ Bạc chủ động ôm, Tần Hoài Chu được sủng mà lo. Tuy không nhìn thấy vẻ mặt của cậu nhưng thông qua giọng nói cũng biết cậu đang lo lắng nhường nào.
“Anh có sao không?” Úc Dạ Bạc hỏi lại lần nữa, hiếm khi giọng nói lạnh nhạt trở nên dịu dàng, bàn tay mảnh khảnh ôm chặt bả vai anh
Bởi vậy ba chữ “anh không sao” trực trào bên miệng người đàn ông bị nuốt xuống bụng, cơ thể thuận thế ngã rạp, như con chó lớn ôm ngược Úc Dạ Bạc, mặt chôn ở hõm cổ cậu, dùng sức hít hà cục cưng nhà mình.
Năm phút sau, linh hồn đứa trẻ bị đàn quỷ điên cuồng xé nát không còn một mảnh, chỉ còn đám xương cốt vỡ vụn trơ trọi giữa nền xi măng xám xịt
Người phụ nữ nằm dưới đất cũng theo đó yên giấc ngàn thu.
Cô cảm ơn Úc Dạ Bạc đã cứu mình, vươn bàn tay có thêm mã QR ra.
[Đã thêm “Dây rốn” vào Album kinh dị]
Đợi Úc Dạ Bạc quét mã xong, cô gái lập tức biến mất.
Cậu dùng bộ đàm thông báo cho Lý Thi Nhân. Lý Thi Nhân nhặt đống hộp mù trở về, hai người gom thêm đống xương rồi ấn gửi nhiệm vụ.
Điện thoại của họ rung lên, vẫn là bài “Khởi đầu tốt đẹp” quen thuộc cùng với hình ảnh ppt quê mùa, sau đó dòng chữ [Chúc mừng bạn đã thành công hoàn thành nhiệm vụ] hiện lên.
(*) ppt: PowerPoint
[Hoàn thành đánh giá cho điểm, vui lòng kiểm tra phần thưởng nhiệm vụ ở mục thông tin cá nhân!]
Cuối cùng cũng làm xong nhiệm vụ!
Lý Thi Nhân vô cùng phấn khích, chú chờ không nổi mở toang cửa sân thượng, tất cả mọi thứ bên ngoài đã biến về trung tâm thương mại quen thuộc.
Ngoài trời sáng chưng, đám đông tấp nập dưới tầng một khiến người ta cảm thấy thân thương lạ thường.
“Tốt quá, chúng ta có thể về nhà rồi!”
Suốt hai mươi năm, cuối cùng những quỷ hồn trong bệnh viện Xuân Thiên đã báo được thù, oán hận trong lòng cũng tan biến theo.
Úc Dạ Bạc không vội rời đi, so với về nhà thì cậu càng tò mò hơn, rốt cuộc hai mươi năm trước nơi đây đã từng phát sinh chuyện gì, tại sao người phụ nữ kia lại bị như thế.
Có lẽ tất cả điều này đều có thể tìm thấy đáp án trong Album.
Cậu mở thanh nhiệm vụ, nhận được điểm cấp S thứ ba như trong dự đoán.
Trong nhiệm vụ này, cậu chẳng những thành công gửi hộp mù mà còn giải thoát đoán oan hồn bị nhốt trong bệnh viện, hơn nữa còn giúp người phụ nữ đáng thương kia được yên nghỉ.
Hoàn hảo qua cửa.
Cậu mở Album kinh dị, bên trong có thêm ba Album mới.
Đầu tiên là một chiếc hộp nhỏ đen xì với các đường nét đơn giản có chữ thập đỏ ở giữa.
Tên của nó là [Series hộp mù bệnh viện Xuân Thiên].
Hử? Chẳng lẽ còn có series hộp mù khác?
Thôi thôi thôi, một lần tởn tới già, Úc Dạ Bạc không muốn mua thêm bất kỳ cái hộp mù nào nữa.
Một cái khác là khung xương đứa trẻ, con quái vật với hàm răng quái dị kia sau khi biến thành phiên bản chibi nom khá đáng yêu, cơ thể nhỏ xíu ôm đầu gối cuộn tròn trong góc.
Tên là [Quỷ thai].
Cái thứ ba là người phụ nữ cho cậu [Dây rốn], là một khối thịt nho nhỏ.
Đầu tiên Úc Dạ Bạc ấn mở [Series hộp mù bệnh viện Xuân Thiên], xem qua bối cảnh mở đầu nhiệm vụ bệnh viện.
“Vào đêm 26 tháng 7 năm 1966, bệnh viện phụ sản Xuân Thiên thành phố C tiếp nhận một người phụ mang thai kì lạ.
Thoạt nhìn sản phụ này chỉ mới tầm hai mươi tuổi. Không giống những người phụ nữ mang thai khác được nuôi trắng trẻo mập mập, trái lại cô ta vô cùng gầy gò, mặc chiếc váy liền áo màu trắng, cổ áo sắp trễ xuống tận ngực, chiều cao 1m65 nhưng nặng chưa đến 30kg, đứng ở nơi đó tựa như một xương khô di động.
Ngoài việc quá gầy thì cô còn không có bạn bè người thân đi cùng, một thân một mình lẻ loi đi tìm bác sĩ muốn phá thai.
Khi bác sĩ hỏi mình mang thai được bao lâu.
Người phụ nữ đáp: Tám tháng.
Bác sĩ hỏi cô: Sao mãi đến giờ mới tới bệnh viện?
Người phụ nữ không trả lời, lấy một xấp tiền trong chiếc túi nhỏ mang theo bên người, xúc động khóc nức nở nói: Tôi có tiền, mọi người hãy phá đứa nhỏ này đi, cầu mấy người, cầu xin mấy người đó.
Ngay khi bác sĩ chuẩn bị hỏi thêm, bụng cô đột nhiên phát đau, người phụ nữ ngã gục xuống đất, máu chảy không ngừng.
Bác sĩ vội vàng sắp xếp phòng mổ.
Nhưng trên bàn mổ, tai nạn ngoài ý muốn đã xảy ra.
Chỉ thấy chiếc bụng tròn vo ban đầu của người phụ nữ lại lớn thêm một vòng. Điều đáng sợ hơn là, dường như bên trong có thứ gì đó đang cựa quậy, in hằn trên bụng hình dáng tay chân trẻ nhỏ!
Người phụ nữ đau như muốn chết tại chỗ, bác sĩ mổ chính cũng đứng hình, vội vàng kêu y tá gọi thêm người.
Chờ đến khi giám đốc bệnh viện và một bác sĩ khác đi tới, mọi người chợt nghe thấy một tiếng bùm. Bụng người phụ nữ như quả bóng bay nổ tung, máu tươi bắn đầy người họ, sau đó một bàn tay nhỏ từ trong bụng vươn ra.
Đó là một bào thai nho nhỏ, có vẻ thiếu hụt dinh dưỡng nên nhỏ hơn trẻ con bình thường rất nhiều, hơn nữa làn da biến thành xanh đen. Lúc nó sinh ra không phải là khóc, mà là cười, cười rất to, nhưng tiếng cười đó còn khó nghe hơn cả tiếng khóc, khiến người nghe sởn tóc gáy.
Điều đáng sợ nhất là nó lại có một hàm răng như kim thép.
Một bác sĩ sợ tới mức lùi vội về sau, nhưng ngay khi anh ta đang lùi thì đứa trẻ đột nhiên nhào tới, trên bụng nó vẫn còn dính dây rốn, cắn một phát lên cổ anh ta.
Máu văng tung tóe.
“A a a a a!!” Giữa tiếng la hét thất thanh nó lại lao về phía một bác sĩ khác.
Hai bên vật lộn, cuối cùng bác sĩ còn lại nhặt chiếc khoan điện trên bàn và lưỡi cưa giết chết nó, chặt thi thể nó thành từng mảnh nhỏ.
Nhưng cơn ác mộng vẫn chưa chấm dứt.
Nó biến thành một con lệ quỷ ác độc hơn, vào một đêm vắng vẻ, nó tàn nhẫn giết sạch tất cả mọi người trong bệnh viện.
Một mồi lửa lớn đã che lấp mọi thứ.”
[…Cuộc sống tựa như mở hộp mù, bạn sẽ vĩnh viễn không biết bên trong là hạnh phúc hay tai họa đón chờ.]
Ha ha, lại còn triết lý thế cơ chứ.
Quả nhiên suy đoán của Úc Dạ Bạc hoàn toàn chính xác.
Con quái vật này không phải sản phẩm của bất kỳ nghi thức hiến tế hay triệu hồi nào. Hơn hai mươi năm trước bệnh viện Xuân Thiên chỉ là một bệnh viện phụ sản bình thường!
Tiếp đó Úc Dạ Bạc ấn mở Album thứ hai [Quỷ thai].
Bên trong chỉ có một câu.
[Con trai của ác quỷ.]
Úc Dạ Bạc ấn mở Album cuối cùng [Dây rốn].
“Trước giờ cô ấy chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày xảy ra chuyện như thế này.
Điền Viên Gia được sinh trong một gia đình khá giả, tính nết ngỗ ngược, nổi loạn từ nhỏ. Mới tí tuổi đã biết đi club uống rượu, gia đình không ai quản nổi.
Ngày nọ, cô tham gia vào một hoạt động thử thách lòng can đảm. Vì uống say quắc cần câu nên đã cùng bạn trai “múa quạt” trên ngôi mộ hoang không chủ, sẵn tiện nửa tình nửa mê bum ba là bum với bạn trai luôn.
Hôm sau tỉnh dậy cô phát hiện không thấy bạn trai, hắn mất tích. Thật ra buổi tối hôm đó Điền Gia Viên còn mơ thấy giấc mơ rất quái dị. Cô mơ thấy bạn trai biến mất, một người đàn ông với nửa cơ thể là xương khô đã cưỡng hiếp mình.
Điền Gia Viên tỉnh dậy chỉ thấy ghê tởm nhưng cũng không để bụng nhiều. Song khiến cô không ngờ là cô thế mà lại mang thai! Hơn nữa chỉ trong hai ngày ngắn ngủi bụng đã lớn một vòng!
Dường như thứ trong bụng đang hấp thụ cạn dinh dưỡng của cô, trong vòng một ngày cân nặng của cô sụt hơn năm kg.
Điền Viên Gia hoảng sợ nhưng lại không dám nói cho bất cứ ai, lém lút đi tìm một phòng khám tư nhân phá thai.
Không ngờ khi cô vừa kể mộng mình từng trải qua thì bệnh viện nhất quyết không chịu làm phẫu thuật phá thai, còn nói cô đã đắc tội với ác quỷ hung tàn, thứ mang trong bụng chính là quỷ thai!
Hai ngày sau, Điền Viên Gia càng gầy sọp, cân nặng chưa đến 25 kg, trắc trở tìm mãi mới kiếm được bệnh viện phụ sản Xuân Thiên xa xôi.
Lần này cô hoảng sợ khai man, nói rằng mình mang thai tám tháng.
Có lẽ là cảm giác được cô muốn phá thai, lúc nằm trên bàn mổ quỷ thai liền xé toạc bụng cô bò ra ngoài.
Cô gái chết đi trong cơn đau cùng cực, nhưng sau khi chết lại không được giải thoát, quỷ thai giết chết tất cả mọi người!
Một mồi lửa lớn, tất cả mọi thứ trong bệnh viện Xuân Thiên đều bị chôn vùi dưới đống đổ nát. Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, các quỷ hồn trong bệnh viện không được yên giấc ngàn thu, mười giờ hằng đêm ở trong bóng tối đau khổ rít gào.
Càng đau đớn hơn là giữa cô và con quái vật có một sợi dây rốn liên kết, quái vật thông qua đó không ngừng hấp thụ năng lượng từ cơ thể cô.
Vì bất tử, nó thường xuyên giết người, cũng chính là những tai nạn ngoài ý muốn xuất hiện trong Trung tâm thương mại sau này. Nó mang toàn bộ linh hồn bị giết lên trên sân thượng đút cho Điền Gia Viên.
Nhân viên bảo vệ khá may mắn, nếu hắn tỉnh muộn xíu nữa thôi có khi giờ này đã chầu các cụ.
Bị quỷ thai ép ăn khiến Điền Gia Viên dù muốn biến mất cũng không được.
Cô ấy thật sự quá đau khổ.”
[…Cảm ơn bạn đã giúp cô ấy ra đi thanh thản.]
Nếu trực tiếp giết chết Điền Viên Gia, người làm nhiệm vụ cũng có thể qua cửa. Bởi cơ thể mẹ là nguồn năng lượng của quái vật, nếu cơ thể mẹ chết đi thì quái vật sẽ không thể tồn tại.
Nhưng nhờ Úc Dạ Bạc kịp thời phát hiện manh mối, dùng phương pháp trên cứu Điền Gia Viên mới đạt được Album này.
Nói tóm lại cậu đã hoàn thành một nhiệm vụ nhánh ẩn.
Một phát ăn ba Album, Úc Dạ Bạc cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Bỗng nhiên màn hình điện thoại hiện lên một tin nhắn ấm ức tủi thân: “Chủ nhân, em không quan tâm anh, anh bị thương rồi đây này.”
“Anh…” Úc Dạ Bạc vội vàng thả Tần Hoài Chu ra.
Tần Hoài Chu yếu ớt ôm cậu: “Chủ nhân, em giúp anh thổi thổi đi.”
Úc Dạ Bạc lật áo, chợt phát hiện cánh tay anh căn bản không có vết thương nào, ngay cả áo cũng không bị rách.
Thật ra phát cắn cuối cùng của con quái vật kia chả có tí sức gì.
“Anh bị thương ở đâu?”
“Ở đây.” Vẻ mặt Tần Hoài Chu vô tội chỉ chỉ phía dưới: “Vừa nãy em đột nhiên chạy đi thế là kéo luôn “anh em” bên dưới của anh chạy theo á.”
Úc Dạ Bạc:?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT