Lý Thi Nhân, Thân Quân với tên lùn đứng đực mặt ra: “Hả? Chơi gì cơ?”
Úc Dạ Bạc bình tĩnh ngồi xuống: “Chưa chơi hả? Không sao, chưa biết thì giờ chơi cho biết.”
Ngón tay cậu khều đống xương vụn trước mặt một thành một chồng nhỏ: “Đây, ghép đi.”
Thân Quân ngạc nhiên tới mức suýt rớt hai tròng mắt ra ngoài: “Cậu, cậu định bảo bọn tôi ghép hết chỗ xương trẻ con này lại?”
Úc Dạ Bạc làm như không thấy vẻ hãi hùng trên mặt bọn họ, vô cùng tự nhiên trả lời: “Bingo, đoán đúng rồi.”
Lý Thi Nhân, Thân Quân, tên lùn: “…”
Cậu gọi cái này là chơi ghép hình 3D?!
Tên lùn: “Cậu bị điên hả? Đùa kiểu gì vậy? Đây là mục tiêu nhiệm vụ của chúng ta đấy, nhỡ chẳng may làm hỏng thứ quan trọng này thì sao?”
Không thể hoàn thành nhiệm vụ, tất cả đều phải chết!
“Nhiệm vụ chỉ nói thu thập đủ sáu chiếc hộp mù chứ đâu có nói lúc nộp nó phải trông như thế nào đâu. Kể cả có bị đè bẹp thì nó vẫn là hộp mù, thứ ở bên trong cũng vậy, dù có vỡ vụn thì vẫn là xương trẻ con.”
“Chẳng lẽ quả táo hỏng thì không phải là táo nữa à?”
“Cậu đừng có mà luyên thuyên, cậu cho rằng app sẽ nghe mấy lời mình nói?”
“Đương nhiên.” Úc Dạ Bạc tự tin trả lời: “Tôi đã thử rồi.”
Chẳng phải nhiệm vụ đầu tiên cậu đã suýt chút nữa phá nát con gái của Bặc Thức Nhân đấy à? Nếu xé nát gấu con rồi mà vẫn không thể hoàn thành nhiệm vụ thì liệu Bặc Thức Nhân có thèm xuống nước thỏa hiệp không?
Tên lùn: “……” Gã sắp bị chọc tức chết đến nơi: “Được, cứ cho là app nhận đi, rồi sao?”
Mặc dù mục tiêu nhiệm vụ là giải cứu đứa trẻ, đứa nhỏ cũng coi là người cùng phe*, nhưng dù sao nó cũng đã chết từ lâu, ở đâu ra cái chuyện lấy xương người chết chơi lắp ghép, thế có khác nào coi thường họ không? Đừng để đến lúc đứa trẻ cũng hóa thành lệ quỷ quay về báo thù.
(*) Ở đây chỉ hồn ma của đứa trẻ cùng một phe với người làm nhiệm vụ
Thân Quân cũng không đồng tình: “Trong bệnh viện phụ sản, ngoài sản phụ thì trẻ nhỏ chết đi là thứ có oán niệm nặng nhất, tốt nhất là đừng trêu chọc tụi nó.”
Lý Thi Nhân lại khá bình tĩnh, chú hỏi: “Úc Dạ Bạc, vì sao cậu muốn làm vậy?”
Mấy ngày nay chú đều cùng Úc Dạ Bạc vào sinh ra tử, hiểu rõ cậu không phải kẻ bộp chộp hấp tấp. Ngược lại, ở cậu có sự bình tĩnh vượt xa tuổi tác, tuy có hơi nóng nảy nhưng lại rất cẩn thận, thời điểm then chốt cực kỳ đáng tin, dù hoàn cảnh nào cũng hết sức trấn định, gặp quỷ cũng dửng dưng như ăn cơm vậy.
Tuyệt đối không có chuyện dễ dàng làm mấy thứ chọc quỷ như vậy.
Cậu mạo hiểm làm thế ắt hẳn là có mục đích riêng.
Thấy Úc Dạ Bạc cầm một mảnh xương, Lý Thi Nhân không chút do dự ngồi đối diện cậu. Chú vừa định hỏi, tên lùn chợt cắt ngang.
“Mẹ kiếp, điên hả điên hả, mấy người đều điên hết rồi hả?!” Nhiệm vụ sắp xong đến nơi rồi còn gặp phải mấy con bò đần độn, tên lùn sốt ruột vứt lọ keo dán, điên tiết quát mắng: “Cái đi*t con mẹ nhà mày, bố tổ thằng thần kinh, muốn chết thì đừng lôi bố chết chùm! Đây là vật phẩm nhiệm vụ, sáu người chúng ta thằng nào cũng có phần, dựa vào cái mẹ gì mà chúng mày đòi nuốt hết? Thằng mặt trắng ẻo lả, tao nói cho mày biết, hôm nay mày dám động vào đống xương này thì đéo sống yên với tao đâu!”
Nếu ngay từ đầu gã nói năng đàng hoàng, có lẽ Úc Dạ Bạc còn tốt bụng giải thích cho. Nhưng chưa gì gã đã lên cơn, hết hỏi thăm mẹ già trong nhà lại còn buông lời xúc phạm đến mình, hiển nhiên làm gì có chuyện sếp Úc dễ dàng tha thứ. Cậu liếc mắt nhìn gã một cái, thong thả vặn ngược lại: “Đéo sống yên? Thế giờ bố nuốt vào bụng mày tính làm gì bố nào? Có đánh được bố không mà ẳng to thế?”
Tên lùn: “Mày khốn nạn vừa thôi!”
“Tao khốn nạn?” Úc Dạ Bạc tạm dừng việc lắp ráp, đứng dậy bước đến cạnh gã. Cậu cúi đầu, mở to cặp mắt đan phượng xinh đẹp nhìn chằm chằm tên lùn không chớp mắt, mãi cho đến khi gã sợ run người mới thôi. Úc Dạ Bạc lạnh lùng nói: “Không ngờ đấy, người có một mẩu nhưng da mặt lại dày ngang bê tông cốt thép.”
“Mày!” Chiều cao vốn là vết thương khó nói của tên lùn, bị chọt trúng chỗ đau, gã mất lý trí lao qua, nhưng gã nào có phải đối thủ của Tần Hoài Chu. Còn chưa chạm đến mép bàn đã bị anh đè xuống đất, tên lùn thẹn quá chửi ầm lên.
Úc Dạ Bạc còn cố tình bồi thêm một câu: “Vốn dĩ tao mới là đứa mang về năm cái hộp mù này, bây giờ tao có vứt cũng là chuyện của tao, mày khó chịu cái khỉ gì? Tần Hoài Chu, buông nó ra.”
“Mời, hộp mù thứ sáu mời mày tự xách mông đi tìm. Nhé?”
“Tao…!” Tên lùn tức muốn nổ phổi, nhưng đánh thì đánh không lại, mắng cũng mắng không xong, còn bị đuối lý, cuối cùng gã hùng hổ rúc vào một xó: “Được, chúng mày không sợ chết thì cứ làm, đừng có liên lụy đến tao.”
Nghịch ngu gì không biết? Bây giờ đám quỷ xuất hiện đã đủ kinh khủng lắm rồi, không tranh thủ thời gian tìm chiếc hộp mù cuối cùng thì thôi, còn ngồi đây chơi ghép xương người?
Chắc thằng này bị khùng cmn rồi!
“Úc Dạ Bạc.” Thân Quân hơi do dự nhưng vẫn mở miệng hỏi: “Vì sao cậu phải làm vậy? Rõ ràng chúng ta chỉ cần nộp hộp mù lên là được mà.”
Úc Dạ Bạc ném lại một câu: “Bởi vì có quá nhiều chỗ đáng ngờ.” Xong lại vùi đầu lắp xương, lười nói nhiều lời.
Lý Thi Nhân đấu tranh một hồi, đột nhiên khẽ nói: “A! Chẳng lẽ…… Cậu muốn hồi sinh đứa trẻ?”
Đứa trẻ chết thảm trong tay mấy tên bác sĩ dị hợm, không ngừng nhắc nhở bọn họ vị trí tiếp theo của hộp mù thông qua dòng chữ bằng máu, vậy nếu xương cốt nó được phục hồi nguyên vẹn, được hồi sinh sống lại, liệu nó có thể trợ giúp họ không?
Thân Quân ngẩn người, đúng rồi, nếu có thể làm đứa trẻ sống lại thì đây sẽ là sự trợ giúp lớn nhất đối với họ.
Không phải trong phim kinh dị thường có tình tiết kiểu vậy à, giây phút chiến đấu với trùm cuối, những người từng bị nó giết hại sẽ hóa thành quỷ hồn ra tay giúp đỡ.
Hiển nhiên app Nhiệm vụ kinh dị cũng chẳng để họ dễ dàng qua cửa, không chừng con quái vật ăn thịt người kia đang ẩn nấp tại nơi đặt chiếc hộp mù cuối cùng cũng nên. Có đứa trẻ này giúp đỡ phần thắng của họ sẽ cao hơn rất nhiều.
Vả lại nhìn hai người kia hì hục lắp ráp nãy giờ cũng chưa có chuyện gì cả, Thân Quân bắt đầu ngồi xuống hỗ trợ.
Lúc bình thường bảo mấy gã nghiệp dư này đem đống xương vụn ghép lại thành bộ hài cốt hoàn chỉnh còn chưa chắc đã làm được, nhưng hiện tại thì khác, toàn bộ xương cốt của đứa trẻ đều bị mũi khoan điện cưa vỡ, hơn nữa mặt cắt gồ ghề không bằng phẳng.
Mặc dù hơi phiền, nhưng nếu mò mẫm từ từ nhất định sẽ tìm được mảnh ghép phù hợp.
Tần Hoài Chu với thị lực 10/10 cũng ra tay hỗ trợ.
Tuy xương trẻ con rất nhỏ nhưng số lượng lại nhiều hơn cả người lớn, hơn nữa họ cũng không quen thuộc kết cấu xương người, thành ra tiến độ lắp ghép khá chậm.
Bốn người mất cả ngày trời, mãi đến khoảng 7 giờ tối mới xong.
Lý Thi Nhân dính chặt ngón tay cuối cùng, thở hắt một hơi: “Phù…. xong rồi.”
Thân Quân vuốt cằm như có điều suy tư nói: “Ừm, còn thiếu hộp sọ, chắc chắn là nằm trong hộp mù cuối cùng. Đợi lát lấy được nó, vào lúc then chốt có thể cứu mạng chúng ta.”
Để tiện cho việc lắp ráp bọn họ dọn đống máy tính trên bàn làm việc xuống đất, không có giá chống đỡ…. bộ xương trẻ con mất đầu nằm sõng soài trên mặt bàn.
Úc Dạ Bạc chống cằm quan sát tỉ mỉ khung xương trước mặt. Nhìn từ bên ngoài thì nó giống hệt như xương trẻ con bình thường, nhưng có vẻ hơi suy dinh dưỡng nên nom nhỏ hơn một chút, chưa đến 40 centimet.
Những mảnh xương nhỏ trắng xanh nứt vỡ chằng chịt lỗ khoan, chỉ riêng phần xương hàm đã bị vỡ thành sáu mảnh.
Ánh mắt Úc Dạ Bạc nhìn đăm đăm bộ xương hồi lâu, bỗng cậu tự hỏi: “Răng nó đâu rồi?”
“Răng?” Tên lùn vẫn ngồi trong xó nhà nãy giờ đột nhiên cười lạnh: “Ha ha, đừng nói mày không biết trẻ con mới sinh không có răng nhé?”
Con nít mới sinh làm gì có răng, phải năm sáu tháng mới bắt đầu mọc.
Úc Dạ Bạc cũng không thèm để ý lời cười nhạo của gã, cậu tự có suy nghĩ của riêng mình. Ngón tay nâng xương hàm dưới, bên trong là một hàng dấu răng lõm xuống, cậu cầm điện thoại chụp mấy tấm rồi ngồi trở lại: “Nghỉ ngơi trước đã.”
Tần – nàng tiên ốc – Hoài Chu vội vàng bưng trà rót nước mời sếp Úc, lại còn biết ý lau mồ hôi, quạt mát, vô cùng đảm đang săn sóc.
Anh sung sướng nhìn điểm thân thiện cộng thêm +0.233.
Úc Dạ Bạc cũng hơi buồn ngủ, theo quán tính dựa vào bả vai Tần Hoài Chu.
Có lẽ bởi không nhìn thấy, cộng thêm do đã dần hình thành thói quen nên cậu cũng không thấy có chỗ nào không ổn, dù đầu bị nắn bóp cũng không có phản ứng gì nhiều.
Úc Dạ Bạc mở điện thoại di động đọc lại những thông tin tra được trên mạng lúc trước một lượt. Bên trong có vài hình ảnh của bệnh viện bị bỏ hoang năm đó, nhưng đa số là ảnh chụp bên ngoài, không có ảnh chụp phía trong.
Úc Dạ Bạc nhìn một lát, sau khi xác định không có thông tin hữu ích gì thì tắt điện thoại nhắm mắt ngủ.
9 giờ tối, cậu bị đánh thức.
Thân Quân hoảng hốt nói: “Nhìn kìa, nhìn kìa, màn hình giám sát lại đen mất một nửa!”
Tầng ba, tầng hai, rạp chiếu phim, khu vui chơi, những chỗ từng đi qua đã bị bóng tối nuốt chửng, kể cả hành lang cách họ gần nhất. Từ tầng một trở lên đều tối đen, chỉ còn 1/3 màn hình còn sáng.
Mặt Lý Thi Nhân trắng bệch: “Hỏng bét, đêm nay nhất định phải tìm được chiếc hộp mù thứ sáu, nếu không đợi đến ngày mai, rất có thể chúng ta sẽ không ra ngoài được!”
Một khi hành lang trước cửa bị nuốt chửng, cuộc đời của họ sẽ chôn vùi tại đây.
Thân Quân đứng dậy đi đến trước màn hình giám sát nhìn một lúc, nói: “Còn may, đường đến bãi đậu xe tầng hầm vẫn còn, phải nhanh chóng hành động thôi. Đêm nay mọi người đi cùng nhau, đến lúc lấy được chiếc hộp thứ sáu thì lập tức nộp để hoàn thành nhiệm vụ.”
Lý Thi Nhân nói: “Không, tôi cảm thấy tốt nhất nên để một người ở lại phòng bảo vệ, chẳng may phát sinh chuyện ngoài ý muốn…”
Cái trung tâm thương mại này thật sự quái dị, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Hai lần trước bọn họ đều phải dựa vào sự chỉ đạo từ xa mới tìm được đường, nếu không ai nhìn đường, rất có thể sẽ chạm phải đám quỷ.
Thân Quân: “Nhưng nhiều người sức lớn, lại chỉ còn một chiếc hộp mù cuối cùng, boss canh giữ nó nhất định rất mạnh, lỡ như…”
“Chắc chắn phải có người ở lại.” Úc Dạ Bạc lên tiếng: “Chỉ cần tôi và Tần Hoài Chu…… à không, thêm cả chú Lý là đủ.”
Lý Thi Nhân:???
Sao chú cứ cảm thấy bản thân suýt bị cho ra rìa nhỉ. Tuy chú không mạnh lắm nhưng cũng đâu đến nỗi ăn hại kéo chân?! Dọc đường chú vẫn hỗ trợ mà… nhỉ?
Chú thấy hơi buồn rồi đấy.
“Dù sao chúng ta đều phải mang cả năm chiếc hộp mù ra ngoài, đảm bảo an toàn vẫn hơn.”
Đã đi tới được chiếc hộp mù cuối cùng nên cũng có thể hiểu được vì sao mọi người nóng vội, nhưng nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì những gì họ làm lúc trước chẳng khác nào đổ sông đổ bể.
Sau khi thảo luận một hồi, mọi người quyết định để Thân Quân và tên lùn ở lại.
Người đầu tiên là do bị thương không tiện hành động, còn kẻ thứ hai là do Úc Dạ Bạc chướng mắt.
Chẳng sợ kẻ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò.
Úc Dạ Bạc xem phim kinh dị nhiều như cơm bữa, thể loại bại não xem cũng nhiều, với mấy đứa ngu phải bóp chết nó từ trong trứng nước, không lúc bị nó xiên cho nhát muốn hối hận cũng không kịp.
Úc Dạ Bạc cho bộ hài cốt của đứa trẻ và năm chiếc hộp liên quan vào túi nilon, buộc chặt lại, sau đó bỏ vào ba lô.
Lúc rời phòng bảo vệ vừa đúng 10 giờ, đèn trong trung tâm thương mại đã tắt hết, chỉ có bảng lối thoát hiểm phát ra ánh sáng màu xanh lục.
Hai hôm nay Úc Dạ Bạc đã đi qua đi lại trong hành lang này không biết bao nhiêu lần, cho dù bây giờ bảo cậu nhắm mắt chạy cũng không thành vấn đề.
Hai người cẩn thận đi dọc theo hành lang đến hầm gửi xe.
Trước khi đi bọn họ đã quan sát tình hình xung quanh thông qua màn hình giám sát. Đường đi không có blind box, đoán chừng được đặt ở điểm mù của camera hoặc bị chiếc xe nào đó che khuất.
Buổi sáng ngày hôm trước mấy người đã đánh dấu tất cả điểm mù trong trung tâm thương mại, bao gồm cả bãi đỗ xe và tầng trên cùng, đại khái cũng có thể đoán được nơi giấu blind box.
Bởi vì bình thường không có nhiều người đến trung tâm thương mại cho nên ban đêm nơi đây có rất ít xe đậu. Một vài chiếc xe có gắn hệ thống chống trộm, ánh đèn vàng lập lòe trong bóng tối tựa như những con mắt nhỏ, khiến người nhìn sởn cả da gà.
Tất nhiên, điều thực sự khiến mọi người dựng tóc gáy nhất chính là đám ma quỷ thi thoảng nhảy bổ ra từ bóng tối.
Nhưng lạ ở chỗ, đám quỷ này không giống mấy đêm hôm trước thấy người là lao lên.
Mặc dù vậy nhưng hai người cũng không dám lơ là, cố gắng hết sức không phát ra tiếng, đồng thời núp phía sau xe.
Úc Dạ Bạc cầm điện thoại quay trái quay phải để Tần Hoài Chu thám thính, nếu như không thấy mục tiêu lập tức sẽ chuyển sang xe tiếp theo.
Dọc đường bọn họ thấy mấy chiếc hộp mù đã mở nắp, sau khi thót tim chạy qua chạy lại năm sáu cái xe, cuối cùng cũng tìm được.
Thế nhưng nó lại ở dưới gầm xe.
“Chú Lý, chú coi chừng xung quanh để tôi đi lấy.”
Úc Dạ Bạc cẩn thận quỳ rạp xuống đất, trong lúc vươn tay lấy cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị dọa, nhưng đúng là kỳ tích, thế mà lại không có chuyện gì.
Hai người lấy được hộp mù cũng không dám dừng lại, nhanh chóng quay về hành lang.
Vừa mới bước vào, tên lùn bên kia gấp không chờ nổi quát trong bộ đàm: “Mau nộp đi. Mau lên!”
Lý Thi Nhân mở điện thoại, nhìn thấy nút [Gửi] bên dưới nhiệm vụ được kích hoạt vui vẻ nói: “Thật tốt quá.”
Nhưng Úc Dạ Bạc lại không hề tỏ ra phấn khích, cũng chẳng giống như chuẩn bị nộp để hoàn thành nhiệm vụ. Trái lại, cậu vô cùng bình tĩnh mở hộp mù thứ sáu, đổ đống xương bên trong ra.
Tên lùn nhìn qua màn hình giám sát thấy cậu đứng im, gã sốt ruột nói: “Mày làm cái gì thế hả? Còn không mau nộp đi, chúng mày muốn chết ở cái trung tâm thương mại này sao?”
“Đệt.” Tên lùn sắp tức chết đến nơi, đập nát bộ đàm.
Úc Dạ Bạc không thèm đoái hoài đến gã, cậu nhìn đống xương trên tay, ngoài ba mảnh xương sọ ra thì còn có thêm một đám xương nhỏ hình thù quái dị.
Lý Thi Nhân kinh ngạc: “Trời ạ…… Đây là cái gì?”
Tuy đám xương rất nhỏ, nhưng mỗi miếng vừa mảnh vừa bén, tựa như những mũi kim sắc nhọn.
—Hết chương 52—
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT