Tần Hoài Chu nói xong gửi ảnh chụp qua.

Phòng khách bên kia bật đèn vô cùng sáng sủa, ảnh chụp sắc nét. Chỉ thấy cảnh trong TV u ám, rõ ràng trang trí bố cục hai bên giống nhau nhưng lại như hai thế giới khác biệt.

Trong ảnh Úc Dạ Bạc đứng trước TV, làn da vốn trắng nõn dưới ánh sáng huỳnh quang của màn hình thoạt nhìn trở nên xanh xao. Mắt cậu là mắt đan phượng tiêu chuẩn, dáng mắt thon dài, đuôi mắt cong lên rất đẹp.

Nhưng trong không gian kia hai mắt có vẻ tròn và to hơn hẳn bình thường, toát lên thứ ánh sáng đen tuyền mờ ảo không thể nhìn thấy lòng trắng mắt, nhìn qua đặc biệt vô thần, giống như một con búp bê không có sự sống bị thao túng.

Nhìn bản thân trong ảnh đáy lòng Úc Dạ Bạc có cảm giác xa lạ không nói nên lời, lông tơ trên người dựng đứng hết lên.

"Ở nhà?"

Được rồi, bây giờ Úc Dạ Bạc xem như đã hiểu rõ. Bảo sao trong phần mô tả nhiệm vụ lại là thoát khỏi 'nhà', nhà còn được đặt hẳn trong dấu ngoặc kép. Hóa ra không phải nhấn mạnh mà là để biểu thị ý nghĩa đặc biệt.

Gruuu, cái app chết tiệt này lại bắt đầu trò chơi chữ.

Con app khốn nạn.

Nếu cậu bị TV bắt mất hồn phách, vậy đến từ chỗ nào về từ chỗ đó...

Úc Dạ Bạc đi đến trước TV giơ tay chạm vào màn hình, thế mà tay cậu lại xuyên vào trong được.

Cái đệt.

Úc Dạ Bạc kinh sợ, theo bản năng rút tay về, sau đó lại thăm dò đút tay vào. Cậu vô cùng cẩn thận, sẵn sàng trong tâm thế rụt tay về bất cứ lúc nào.

Đầu ngón tay lạnh lẽo như xuyên qua một lớp sương mù, bên trong mang đến cho người ta cảm giác như sờ phải vũng bùn.

Rõ ràng khi tiến vào chỉ bằng một cái chớp mắt nhưng lúc muốn đi ra lại tràn đầy sức chống trả, cậu phải tốn chút sức mới rút được cánh tay đang thăm dò ra ngoài.

Lần này cậu vừa vươn tay đã bị một bàn tay lạnh lẽo túm chặt.

! Úc Dạ Bạc phản ứng cực nhanh lập tức rút tay về.

Tần Hoài Chu gửi tin nhắn: "Đừng sợ, là anh." Anh không dám dùng sức vì sợ kéo đau Úc Dạ Bạc.

Lối ra thực sự ở đây.

Úc Dạ Bạc hơi thở phào nhẹ nhõm, bây giờ mới có can đảm đưa tay vào TV, xem ra muốn thử một lần cosplay chị gái Sadako.

Nhưng khi Tần Hoài Chu bên kia vừa nắm tay cậu phía sau đột nhiên vang lên tiếng rầm thật lớn.

Âm thanh trấn động đến nỗi khiến Úc Dạ Bạc cảm thấy màng nhĩ đau nhức.

Quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào ngoài cửa trở trời nổi cơn mưa lớn. Tiếng mưa ào ào đan xen cùng tiếng sấm, gió điên cuồng thét gào, cửa sổ ban công bị gió quật đập ầm ầm lên vách tường.

Lúc này Úc Dạ Bạc mới chú ý bộ phim 'Người vô hình trong suốt' trên TV đã kết thúc, cặp đôi kia không ai sống sót, bị bóp chết trên giường, TV trong phòng ngủ đang chiếu một bộ phim khác.

Trong phim trời đang đổ một cơn mưa lớn, tiếng sấm vang lên ngoài cửa sổ phòng nhân vật chính.

Lại tình tiết ấy, mấy thanh niên ngồi trước TV kể chuyện ma cho nhau nghe.

"Nghe nói đêm mưa năm ngoái lầu dưới có một cô gái đã chết."

"Làm sao mà chết?"

"Cô ấy bị xe tải đâm chết, chết rất thảm, tay chân gãy nát, đến tận buổi sáng mới có người phát hiện."

"Từ đó về sau mỗi khi đêm mưa sẽ có người nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ bay ngang qua."

"Ahhh, đáng sợ thật đấy, đừng kể nữa. Mà nó không phải sự thật đâu nhỉ?"

"Hahaha, đùa đấy, không phải thật đâu."

Góc bên trái ghi tên bộ phim "Oán quỷ váy đỏ".

Tiếp đó tiếng sấm ầm ầm nổ bên tai cậu.

Úc Dạ Bạc đột nhiên quay đầu. Một tia chớp rạch ngang trời, ánh sáng trắng lóe lên, ban công tối đen có thêm một bóng người mặc váy đỏ.

"Ầm ầm..."

Một tia chớp nữa bổ xuống, ánh sáng cắt ngang bầu trời, bóng đỏ nháy mắt đã đi vào nhà, lẳng lặng đứng trong góc phòng khách.

Úc Dạ Bạc nhìn rất rõ, đó là một người phụ nữ không có tay chân mặc một chiếc váy đỏ. Phần đuôi váy và tay váy rỗng tuếch, máu tuôn xối xả, mái tóc đen dài chấm đất, khuôn mặt không có ngũ quan, trắng bệch phẳng lì.

Con quỷ này đâu chỉ không có tay chân, nó còn thuộc loại không biết xấu hổ.

Úc Dạ Bạc lập tức quyết định kêu to: "Tần Hoài Chu, buông tay."

Mặc dù cánh tay cậu đã đi qua nhưng nếu nhét cả người vào chắc chắn sẽ không kịp, phải khống chế nữ quỷ trước mới được.

Tần Hoài Chu có thể thông qua TV nhìn thấy tình cảnh bên này, cũng biết rõ chuyện gì đang diễn ra nhưng anh không buông tay, trái lại dùng sức kéo mạnh.

Sắc mặt Úc Dạ Bạc chợt thay đổi: "Tần Hoài Chu, anh đang làm gì thế hả?"

Ầm ầm, một tia chớp kèm với sấm sét.

"Tách tách tách..."

Sống lưng Úc Dạ Bạc lạnh toát, đột nhiên cảm thấy có giọt nước rơi trên vai mình. Giờ phút này không khí xung quanh như đông cứng lại, cậu ngửi thấy một mùi tanh hôi nồng nặc.

Trong lòng Úc Dạ Bạc thầm than không xong, cậu quay phắt đầu qua sau, không kịp đề phòng đối mặt với cái miệng há to như chậu máu.

Nữ quỷ không biết xấu hổ kia đến sau lưng cậu từ lúc nào, từ từ mở cái miệng rộng với hàm răng chi chít như cá mập, trên nướu răng đỏ au còn treo lủng lặng một miếng thịt sống.

Quá gần. Úc Dạ Bạc thật sự bị mùi hôi thối trong miệng ả làm buồn nôn, suýt chút nữa nhịn không được mà ói luôn tại chỗ.

Thời khắc mấu chốt cuối cùng Úc Dạ Bạc cũng rút được tay về, nhưng chưa kịp lấy bùa nữ quỷ đã phập một phát.

Chết tiệt, xong đời.

Sắc mặt Úc Dạ Bạc trắng bệch, cậu theo bản năng nghiêng mặt né tránh. Nhưng đau đớn trong tưởng tượng không xuất hiện, bên tai vang lên tiếng bộp trầm đục.

Quay đầu nhìn lại, một cánh tay theo hướng bên phải cậu từ màn hình TV thò ra, bàn tay to lớn bóp chặt nửa mặt trên của nữ quỷ, mạnh mẽ đẩy nữ quỷ ra khỏi vai Úc Dạ Bạc.

Nữ quỷ há to miệng, cổ họng phát ra tiếng gào thét cổ quái như loài quái thú kì dị. Ả muốn vùng vẫy trốn thoát nhưng bàn tay kia tựa như gông xiềng, dẫu cho ả có giãy dụa thế nào cũng không hề lay động.

Tiếp đó một khuôn mặt quen thuộc ló ra từ màn hình.

Là Tần Hoài Chu.

Thế mà anh lại thông qua tay Úc Dạ Bạc đi vào.

"Tiểu Dạ, kéo anh."

Không giống việc bản thân bị TV chủ động câu hồn, nếu bản thân bọn họ muốn ra hoặc vào sẽ rất khó khăn.

Úc Dạ Bạc cầm tay trái của anh kéo anh ra. Nhưng do dùng lực quá mạnh, một tay Tần Hoài Chu bóp chặt mặt nữ quỷ, nửa người trên của anh nghiêng về phía trước một chút, vì thế khuôn mặt Úc Dạ Bạc dán lên lồng ngực anh.

Cằm Tần Hoài Chu đặt trên đỉnh đầu cậu, Úc Dạ Bạc cảm nhận được người đàn ông cúi đầu, gần như dán sát bên tai cậu nhẹ giọng nói.

"Tiểu Dạ, tránh qua một chút, được không?"

Được không?

Dịu dàng như đang thì thầm với người yêu mình vậy.

Úc Dạ Bạc có thể cảm nhận rõ hơi thở lạnh lẽo của người đàn ông khi nói chuyện phun bên vành tai, lập tức rùng mình một cái.

Anh đừng nói chuyện gay như vậy được không?

Cái này so với gặp quỷ còn đáng sợ hơn, cậu vội vàng tránh qua bên khác.

Tần Hoài Chu nhìn vành tai đỏ ửng của chàng trai thầm thở dài đáng tiếc, bây giờ không phải lúc chim chuột.

Chờ đến khi anh đối mặt với nữ quỷ, giọng điệu trong nháy mắt thay đổi 360°, lạnh lùng nói: "Chị gái, chị dọa cục cưng nhà tôi kìa."

Người đàn ông nói xong tự mình chống cạnh màn hình TV nhảy ra bên ngoài, lấy tư thế đẹp trai phóng khoáng chạm đất, tay dùng sức đập mặt nữ quỷ xuống sàn nhà: "Còn nữa, chị nên đánh răng rồi đấy."

Đập một phát mà Úc Dạ Bạc nhìn cũng thấy đau hộ, nhưng không thể không nói, vô cùng đã cái nư.

Hiển nhiên quỷ quái trong nhiệm vụ lần này đều là thực thể. Nếu đơn giản là cứng đối cứng thì với thể lực cấp S+ như anh nữ quỷ bị đánh bẹp ra đất cũng là điều hiển nhiên.

Vốn dĩ căn phòng quá nhỏ, Úc Dạ Bạc không chỗ để chạy trốn vẫn luôn bị vây trong trạng thái bị động, bây giờ đến lượt nữ quỷ  bị vây khốn giống vậy.

Ả bị Tần Hoài Chu đánh đến mức vật vã lăn lộn, ngay từ đầu còn muốn thịt con nhà người ta, bây giờ đừng nói ăn thịt, đến chạy thoát thân cũng không xong.

Ban đầu Úc Dạ Bạc còn muốn cầm bùa qua giúp một tay, sau khi chứng kiến toàn bộ quá trình cậu quyết định làm quần chúng ăn dưa đứng xem.

Cuối cùng Tần Hoài Chu cầm sợi dây leo núi rắn chắc tròng cổ nữ quỷ kéo lê ra sau. Nữ quỷ không có tứ chi, hàm răng sắc nhọn cũng cắn không tới, chỉ có thể tức giận gào thét, cơ thể uốn éo như con sâu đo nhưng không có cách nào trốn thoát.

Người đàn ông kéo ả ra ban công. Trong đêm mưa to sấm chớp đùng đùng nở nụ cười tình thương mến: "Tiểu Dạ, mau qua đây nhìn."

Chờ Úc Dạ Bạc chạy qua.

Anh ném 'vật thể' màu đỏ trên tay xuống dưới, hai tay buông thõng nói: "Vốn còn muốn tặng em một quả pháo ném* lãng mạn, ai dè lại vớ phải quả pháo xịt."

Ném cái của khỉ, anh bớt hộ tôi phát.

"Được rồi, chúng ta về thôi." Tần Hoài Chu thoải mái cứ như kiểu tiện tay ném một túi rác, phủi tay đi đến bên cạnh Úc Dạ Bạc chuẩn bị kéo cậu về nhà: "Đã gần 11 giờ rồi về nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai anh dẫn em tới một chỗ."

"Khoan đã." Úc Dạ Bạc nhìn đồng hồ, cách thời gian đếm ngược còn hơn 40 phút. "Tần Hoài Chu, tôi có một ý tưởng."

Tần Hoài Chu hứng thú nhướn mày: "Ý gì?"

"Anh không thấy nhiệm vụ lần này rất giống một bộ phim à?"

Tần Hoài Chu nghĩ một hồi hỏi: "Ý em là cái bộ phim phim lồng phim chiếu trên TV?"

"Ừm."

Khi bộ phim đầu tiên "Quỷ gõ cửa" đang chiếu thì TV trong nhà nam chính đang phát bộ phim "Người mẹ quỷ". Trong suốt cuộc nói chuyện của hai cô bé, TV nhà chúng cũng đang chiếu bộ phim "Người vô hình trong suốt", và ngay sau đó là bộ phim "Oán quỷ váy đỏ".

Sau khi nhân vật chính trong phim chết con quỷ sẽ đi vào thế giới của Úc Dạ Bạc. Dựa theo tình huống trên thì nếu sau khi Úc Dạ Bạc tử vong nhiệm vụ sẽ chưa kết thúc, cậu sẽ trở thành nam chính trong phim kinh dị "Ở nhà" bị quỷ giết chết. Nói không chừng nhiệm vụ sẽ đẩy lên cho người tiếp theo làm nhiệm vụ.

"Vậy nên tiểu Dạ..." Tần Hoài Chu sờ cằm suy đoán: "Em lên phim chưa đủ còn muốn diễn thêm một bộ nữa à?"

Không chờ Úc Dạ Bạc trả lời, Tần Hoài Chu chớp chớp mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Có thể, chờ "Oán quỷ váy đỏ" diễn xong anh dẫn em đi xem pháo dẫm lần nữa."

Tần lão đại làm vé rút thăm trúng thưởng xem đó là con quỷ may mắn nào.

Phụt, Úc Dạ Bạc thành công bị Tần Hoài Chu chọc cười, khóe miệng nhếch lên, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng một chút: "Không phải cái này, tôi còn phát hiện ra một quy luật."

Nhiệm vụ lần này đến rất đột ngột, hơn nữa địa điểm là ngôi nhà thân quen của cậu, nữ quỷ còn khoác lớp da mẹ ruột, ngay cả người chơi game kinh dị lão luyện như cậu cũng không giữ nổi bình tĩnh, nếu đổi thành người khác e rằng sớm bị dọa chết ngắc.

Giờ phút này không những nhìn thấy người quen mà còn tìm được quy tắc nhiệm vụ khiến Úc Dạ Bạc cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Trong lúc vô tình độ hảo cảm một lần nữa +2.333.

Khóe miệng Tần Hoài Chu lần thứ hai nhếch lên không ngừng.

"Ồ, phải không? Quy tắc nào vậy?"

"Bối cảnh kinh dị của mỗi bộ phim đều là ở nhà, và tất cả đều bắt nguồn từ những câu chuyện ma nhân vật chính đang kể." Úc Dạ Bạc nhìn về phía TV bên cạnh.

Mấy cậu học sinh trong bộ phim kinh dị đầu tiên đang kể câu chuyện "quỷ gõ cửa". bộ phim thứ hai tuy cậu không rõ đầu đuôi nhưng cô bé có nói "...đều do em kể chuyện ma mời bà ta tới."

Tất cả đều chứng minh nữ quỷ xuất hiện kể từ khi câu chuyện bắt đầu.

Đễn nỗi ở bộ phim thứ ba khi bạn trai hù dọa bạn gái bằng cách bịa ra câu chuyện "Người vô hình trong suốt"

Vì thế Jack đi ra.

Bộ phim thứ tư cũng vậy, vai chính đang kể câu chuyện nữ quỷ váy đỏ và cô ta cũng thực sự xuất hiện.

Vậy nên có thể coi là phim trong phim trong phim, nhưng Úc Dạ Bạc là người ngoài đứng xem sao? Không, cậu không phải.

"Sau khi xem bức ảnh thứ hai anh gửi qua tôi đã phát hiện nếu đứng theo góc nhìn của anh thì tôi cũng biến thành một nhân vật trong phim. Là vai chính trong phim kinh dị, nếu tôi cũng kể một câu chuyện về quỷ vậy nó có thể trở thành sự thật không?"

(*) Pháo ném: Một loại pháo nhỏ sẽ nổ xuống ngay sau khi thả xuống đất, an toàn và khá được ưa chuộng bởi tính độc đáo mới mẻ an toàn. Không cần phải đốt pháo vẫn có thể phát ra âm thanh bộp bộp mỗi khi bị dẫm lên hoặc làm rơi và sẽ không gây bất kì tổn thương nào cho người sử dụng.

Tính cop cái hình Sadako thật vào cho sinh động mà...vừa mới nhìn cái ảnh em xin xách cái nịt chạy cho nhanh chứ kiểu này tối méo dám đi đái..... Đợi nào sáng bảnh mắt mà editor còn nhớ editor sẽ thay ảnh khác cho sợ hơn nha :v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play