Mã QR?
Hả?????
Úc Dạ Bạc nghĩ rằng bản thân nhìn nhầm, dịch người lại gần cẩn thận quan sát. Chỉ thấy chỗ da duy nhất còn được coi là hoản chỉnh trên đầu – sau gáy đúng thật là có khắc một mã QR đen trắng giao nhau.
......Vấn đề này Úc Dạ Bạc thật sự chưa từng thấy qua.
Sao lại thế này? Không lẽ đống quỷ trong 'Nhiệm vụ kinh dị' đều là hàng sản xuất hàng loạt, giống y như mấy con heo đến tuổi thì được đánh dấu ở sau gáy à?
Nói thì nói vậy nhưng lòng 'ham học' của Úc Dạ Bạc vẫn bị gợi lên. Cậu ngồi xổm xuống đất móc điện thoại dùng app quét qua, trên màn hình xuất hiện thông báo.
[ 'Xác chết vô danh trong Formalin' đã được thêm vào Album sách ảnh kinh dị.]
Úc Dạ Bạc ấn vào kho hàng cá nhân, bên cạnh 'Tập tranh của Thẩm Nguyệt Nguyệt' xuất hiện một cái ion nhỏ màu đen phát sáng có phong cách tương tự như vậy. Đó là một cái bình thủy tinh, bên trong chứa đầu người nho nhỏ xấu xí mang vẻ mặt dữ tợn.
[....Đây là một cái đầu người tràn ngập oán khí.]
"Chậc."
Nhìn tập tranh nhỏ đáng yêu bên cạnh, lại nhìn cái bình, hai bên đối lập vô cùng rõ ràng. Thứ này biến thành phiên bản icon hoạt hình cư nhiên vẫn còn xấu đau xấu đớn như vậy.
Úc Dạ Bạc sờ cằm, vẻ mặt ghét bỏ ấn mở Album sách, bắt đầu đọc chuyện xưa của xác chết vô danh.
Hóa ra lúc còn sinh thời xác chết vô danh vốn đã chẳng phải kẻ tốt gì cho cam. Khi còn sống là một tên cướp gây ra vô số vụ án lớn nhỏ, mười mấy năm trước vào nhà người khác trộm đồ vô tình giết người bị phán tử hình.
Sau khi chết thi thể được người ta làm thành tiêu bản. Cũng không biết lí do gì mà gã cư nhiên còn giữ được ý thức. Nó khiến cho gã có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác cơ thể bị mổ xe là như thế nào, các bộ phận trên người bị tách rời từng phần ngâm trong dung dịch formalin ra sao.
Khoảng thời gian đó trường giáo dục Chí Tường là trường tư tốt nhất thành phố Y, do trường chuẩn bị mở rộng công tác giảng dạy Sinh học nên mua rất nhiều trang thiết bị dạy học, trong đó có năm bộ phận cơ thể của xác chết vô danh.
Xác chết vô danh bị ngâm trong bình thủy tinh và được trưng bày ở tòa nhà thực nghiệm để tiện cho học sinh quan sát. Sau này trường học Chí Tường bỏ hoang, nó bị nhốt trong nhà kho đằng đẵng 10 năm không thể thấy ánh mặt trời.
Cho nên lý do trường học đóng cửa không có nửa phần liên quan tới xác chết vô danh, đơn giản là do sự quản lý yếu kém đến từ ban giám hiệu.
Suốt 10 năm này nó không những không ăn năn hối cải ngược lại cảm thấy tội danh của bản thân không đến mức bị xử tử hình, tất cả đều do bà già kia đột nhiên tỉnh giấc giữa đêm thấy được nó, cả thế giới đều sai hết chỉ có mình nó là đúng. Lúc nào nó cũng nghĩ đến việc muốn đi ra ngoài giết sạch tất cả.
Vì thế giây phút Tóc Vàng và tên mập lỡ tay thả nó, oán khí mười năm tích tụ thành ác ý, nó dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết hai người, sau đó bắt cóc mười mấy người làm nhiệm vụ, bắt đầu trò chơi săn giết.
Đoc đến đây, cuối cùng Úc Dạ Bạc cũng hiểu vì sao xác chết vô danh lại chọn dùng 'quy tắc' làm trò chơi.
Bởi vì nó muốn cho người khác cũng có thể cảm nhận được cái cảm giác bị nhốt một chỗ trong trường không thể làm gì, bắt họ phải sống trong sự tuyệt vọng và sợ hãi chờ đợi tử thần.
Nó bố trí rất nhiều quy tắc râu ria, điều đó không phải xuất phát từ ý tốt gì mà là cố tình đem đến hi vọng cho người chơi, để bọn họ sống lâu một chút, thẳng cho đến khi chết trong đau khổ vẫy vùng.
Nó chính là một kẻ biến thái hàng thật giá thật.
Còn một câu cuối cùng trong câu chuyện của nó.
[....Rốt cuộc từ nay về sau, đầu người tràn ngập oán khí không thể thoát ra được.]
Câu chốt khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Tuy rằng sau khi chết nó đã phải trải qua mười năm thống khổ không thấy ánh mặt trời, nhưng Úc Dạ Bạc không có chút lòng đồng cảm nào dành cho nó. Khi chết xứng đáng, sau khi chết còn muốn giết người, càng xứng đáng.
Giống như tập tranh của Thẩm Nguyệt Nguyệt, nó cũng có một cái nút triệu hồi và một câu lưu ý đi kèm [Sử dụng trong lúc làm nhiệm vụ có thể dẫn tới một vài tác dụng ngoài mong muốn.].
Úc Dạ Bạc thoát khung giao diện, gõ chữ hỏi Tần Hoài Chu.
"Tần Hoài Chu, rốt cuộc mấy cái đạo cụ này có tác dụng gì? Vì sao chỉ có mình tôi là quét được?"
Sau khi Úc Dạ Bạc quét mã QR, cái đầu người biến mất, chỉ còn dung dịch formalin còn sót lại, phảng phất như đầu người chưa từng tồn tại.
Tập tranh lúc trước Thẩm Nguyệt Nguyệt cũng chỉ đưa cho mình cậu.
Tần – bách khoa toàn thư – Hoài Chu đối với Úc Dạ Bạc hỏi gì đáp nấy: "Để đạt được đạo cụ đặc thù em cần phải đáp ứng một trong hai điều kiện: Thứ nhất là đạt được sự chấp thuận của ma quỷ, nó tự nguyệt tặng đồ cho em, ví dụ như tập tranh của Thầm Nguyệt Nguyệt. Thứ hai, cá nhân đạt thăm dò manh mối nhiệm vụ trên 85% sẽ xuất hiện mã QR."
"Mỗi đạo cụ đặc thù có công dụng khác nhau, tác dụng cụ thể anh không rõ lắm, để sau này về xem lại."
"Bên cạnh đó nếu thu thập được tranh sách đến số lượng nhất định sẽ nhận được khen thưởng đặc biệt."
Úc Dạ Bạc hiểu ra. Như kiểu cốt truyện của Boss sẽ cho ra đạo cụ, sau khi thăm dò xong cốt truyện sẽ cho thêm phần thường.
Về phần đống sách ảnh ngoại trừ làm đạo cụ phỏng chừng cũng giống như hệ thống thu thập trong game, thu thập đến số lượng nhất định sẽ có khen thưởng.
"Thật ra còn có phương pháp thứ ba?"
Úc Dạ Bạc: "Hả?"
Tần Hoài Chu: "Đánh cho đến khi nào nó ói ra đạo cụ mới thôi."
"Ồ." Úc Dạ Bạc nhớ lại cảnh Tần Hoài Chu đánh con quỷ kia như đánh con ghẻ, rất giống chuyện anh có thể làm được, hiểu rõ gật đầu. Nhưng mới gật được một nửa đột nhiên 'a' một tiếng, nhướn mày, như nhớ tới gì đó: "Không phải Boss cũng được à?"
Tần Hoài Chu trả lời chắc chắn: "Ừm, chỉ cần là ma quỷ."
Ngón tay Úc Dạ Bạc gõ gõ lên mặt bàn tăng thêm vài phần hứng thú. Cậu tịch thu điện thoại livestream của Tóc Vàng và tên mập trong tay Trác Lê, đứng dậy đi đến toà nhà thực nghiệm.
Trác Lê và Uông Lôi tò mò theo sau.
Mới vừa bò vào cửa kính củ cải mập chuẩn bị xông lên đánh lén, kết quả sau khi thấy rõ người vào là Úc Dạ Bạc, vẻ mặt gã sợ hãi như nhìn thấy quỷ, xoay người bỏ chạy.
Nhưng đã muộn. Tần Hoài Chu túm bả vai gã lôi về, ấn lên trên vách tường. Mặt củ cải mập bị đập mạnh vào tường phát ra tiếng rầm vang dội. Vừa nghe đã thấy đau hộ.
Củ cải mập còn muốn giãy giụa, kết hợp với ba tiếng 'rầm, rầm, rầm' gã im lặng làm bé ngoan.
Úc Dạ Bạc đi đến gần, thế mà lại từ khuôn mặt bầm tím béo múp béo míp kia thấy được vài phần tủi thân.
Úc Dạ Bạc: "....."
Không nỡ xuống tay là sao đây?! Cậu ngẫm nghĩ một hồi, chuyển sang chế độ dụ đỗ, lấy điện thoại ra hỏi: "Này, cục sạc ở chỗ nào?"
Củ cải mập: ?
Chắc có lẽ chưa từng thấy ai đi cướp cục sạc, gã tìm nửa ngày không biết từ đâu moi ra một cục sạc đưa cho họ.
Sau khi sạc pin, rốt cuộc Úc Dạ Bạc cũng xem được nốt video cuối.
Quả nhiên tiêu bản xác chết vô danh bị họ không cẩn thận thả ra, bởi vâỵ mới đánh rơi điện thoại xuống đất, vừa đúng lúc quay lại được hiện trường thảm án đằng sau...
"Đệt, mập, mày cẩn thận chút coi."
"Đã bảo mày cầm điện thoại hộ tao rồi mà không nghe, thấy chưa, vỡ rồi này."
"Thế cái đầu này tính sao đây,,,,eo, ghê chết ông mất."
"Đừng càm ràm nữa, tiên trách...."
Chưa dứt lời, cái đầu người trên mặt đất bất thình lình mở mắt, tên mập và Tóc Vàng sợ hãi hét to xoay người bỏ chạy.
Ai ngờ Tóc Vàng vừa xoay người chạy vào lối đi, trong nháy mắt chui đầu vào bẫy do xác chết vô danh giăng ra lập tức bị dây thừng kéo lên trên, cả người bị treo lủng lẳng trên xà nhà.
"Ưm...ưm...."
Cổ họng Tóc Vàng phát ra hai tiếng rên thống khổ, ngón tay bấu chặt lấy sợi dây thừng, đôi chân gắng sức vùng vẫy quẫy đạp loạn xạ, song dù thế nào đi chăng nữa vẫn không chạm được xuống đất. Tên mập muốn cứu hắn nhưng gã không thể với tới được.
Khi gã muốn đi qua chỗ khác tìm vật để kê chân, một sợi dây thừng từ sau lưng đánh úp tới quấn chặt cổ gã.
Đầu còn lại của sợi dây gắn trên quạt điện lớn, quạt điện bỗng chốc được bật lên kéo gã về phía sau. Tên mập trở tay không kịp bị kéo qua, quần áo do ma sát bị mài rách. Lực xoay của cánh quạt không ngừng kéo gã về sau, cuối cùng siết chặt cổ gã. Cánh quạt không thể xoay tiếp, đồng thời gã cũng không thở được.
Góc quay của điện thoại không chiếu được tới bóng dáng hai người, chỉ có thể nghe thấy tiếng động. Khi tên mập giãy giụa chân vừa vặn đạp lên tấm nệm phát ra tiếng 'cộp cộp'.
Khiến cho người xem lạnh cả sống lưng.
Cho nên Tóc Vàng không có tiếng bước chân.
Còn tiếng bước chân của tên mập luôn luôn là tiếng 'cộp, cộp, cộp' nhẹ nhàng.
Xem tới đây, Trác Lê không khỏi rùng mình: "Má ơi, không biết thì thôi, biết rồi muốn vãi tè ra quần, đáng sợ chết mất."
Trong đầu tưởng tượng một chút khung cảnh kia.
Giữa kho hàng tối tăm vắng vẻ, bọn họ hấp hối vật lộn đau đớn, sắc mặt từ trắng đến hồng, hai mắt trợn trừng, mạch máu trên mặt như muốn vỡ tung, đầu lưỡi như muốn gãy làm đôi không phát ra được một tiếng kêu cứu.
Đây mới thật sự là gọi trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng nghe.
Không ai có thể cứu họ. Trong quãng thời gian dài trước khi chết, thứ bầu bạn bên họ chỉ còn nỗi tuyệt vọng đến bất lực.
Nhưng điều đau khổ nhất chính là sau khi chết Tóc Vàng và tên mập còn phải nghe lời sai khiến của xác chết vô danh. Xác chết vô danh ra lệnh bọn họ giết tất cả những người tiến vào tòa nhà thực nghiệm, nếu không sẽ giấu thi thể bọn họ khiến họ vĩnh viễn không rời khỏi nơi này.
Bởi vậy mới nói...không tự tìm đường chết sẽ không chết.
Yên ổn ngồi nhà xem phim chơi game không phải sướng hơn à?
Úc Dạ Bạc cạn lời: "Hai người ngồi ngu chỗ ở chỗ này gần nửa tháng mà không tự biết đường đi tìm xác mình hả?"
Thế mà lại ngoan ngoãn ngồi chờ? Còn muốn đi giết người? Chỉ bằng sức của mấy tên mất não này? Hàng này giết được ai? Nếu không phải bận tâm đống của công trong trường đã sớm bị Tần Hoài Chu đè xuống đất đấm cho răng rơi đầy mồm rồi.
Úc Dạ Bạc gửi một tin nhắn vào nhóm chat gọi mấy người làm nhiệm vụ đang đứng nghệt mặt qua đây, bảo bọn họ đi tìm thi thể.
Cô gái như Uông Lôi chẳng những gan lớn mà tính tình còn khá nóng nảy, vừa thấy mặt Vu Khánh đã mở miệng mắng như tát nước vào mặt.
Vu Khánh tự biết bản thân là đồng đội heo liện tục nhận lỗi, xấu hổ giải thích một chút, nói là do xác chết vô danh dọa sợ nên bọn họ mới không cẩn thận làm rơi.
Nhưng cuối cùng sao lại như vậy, trong đó có bao nhiêu toan tính thì chỉ có mình hắn rõ.
Úc Dạ Bạc không thèm bận tâm, dù sao người này cũng vì hành động ngu xuẩn của bản thân mà ăn trái đắng. Tuy rằng sống lại nhưng mới bị chết thảm như thế đoán chừng bóng ma tâm lý để lại cũng đủ lớn.
Hơn nữa nhiệm vụ lần này bọn họ gần như không có cống hiến, chờ đến lúc tính điểm nhất định không có khen thưởng gì. Làm nhiều ăn nhiều làm ít ăn ít, app 'Nhiệm vụ Kinh dị' vẫn rất công bằng.
Người đông sức lớn, chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được thi thế của tên mập và Tóc Vàng. Hóa ra xác chết vô danh cũng chặt xác bọn họ, sau đó nhét vào bình chứa formalin rồi giấu ở một góc xó xỉnh.
Úc Dạ Bạc mang ra ngoài đập vỡ, ngay lập tức hai quỷ hồn biến mất.
Màn hình điện thoại của Úc Dạ Bạc hiện lên thông báo.
[ "Điện thoại livestream xui xẻo" đã được thêm vào Album sách ảnh kinh dị.]
Một icon nhỏ trông như chiếc điện thoại bàn phím kiểu cũ, nhìn qua rất có cảm giác hoài cổ.
Click ấn mở bên trong xuất hiện một câu.
[......Đây là câu chuyện về hai thằng ngốc không tự tìm đường chết sẽ không xui xẻo bị giết chết.]
Úc Dạ Bạc: "......"
Tổng kết đủ thâm sâu đủ đúng trọng tâm. Có lẽ cái app này sợ nói nhiều mỏi mồm.
Nhìn Album sách ảnh kinh dị có ba icon ngay ngắn thằng hàng phát sáng đủ để tâm trạng Úc Dạ Bạc vô cùng thoải mái.
Fans của Úc đại thần đều biết ở phương diện chơi game cậu có chứng ám ảnh cưỡng chế. Mặc kệ là game nào cậu đều sẽ tận lực theo đuổi cách qua cửa hoàn mỹ nhất.
Tiến độ cốt truyện, vật phẩm nhiệm vụ thậm chí là kho vũ khí trang bị đều phải mở khóa toàn bộ. Mỗi lần xem cậu chơi khiến người xem cảm thấy vô cùng sung sướng, thỏa mãn đam mê thu thập.
Đang lâng lâng trên mây, Úc Dạ Bạc đột nhiên nhíu chặt chân mày, phát hiện chuyện này không đơn giản, cậu nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng, một nhiệm vụ khác....Bặc Thức Nhân.
Nói như vậy nó và con gái cũng là một 'sách ảnh'.
Đệt, cậu thiếu mất một cái 'sách ảnh' rồi.
Úc Dạ Bạc trợn trừng hai mắt, hai tay che ngực tỏ vẻ vô cùng đau lòng. Cậu nắm chặt tay thành nắm đấm, quyết định sau này làm nhiệm vụ tuyệt đối không được buông tha cho bất kỳ con quỷ nào.
Cậu muốn giải khóa Album sách ảnh kinh dị.
Hiếm khi thấy được biểu cảm phong phú trên mặt Úc Dạ Bạc, bộ dạng xoa tay mong mỏi kia tương phản cực mạnh với dáng vẻ lạnh lẽo thích gì làm nấy ngày thường.
Tương phản đến mức có chút đáng yêu...
Thật đúng là lần đầu Tần Hoài Chu nghe chuyện người làm nhiệm vụ muốn đánh chém quỷ quái.
Xác chết vô danh đã chết, quy tắc trò chơi mất hiệu lực, bây giờ bọn họ đã được an toàn, chỉ cần chờ đến hừng đông là có thể rời khỏi ngôi trường này.
Úc Dạ Bạc tìm một gian phòng học sạch sẽ chuẩn bị ngủ tạm một lát. Tóm lại không biết có phải do nơi này bị quỷ quấy nhiễu hay không mà âm khí trong khu dạy học dày đặc, cho dù đóng cửa sổ thì hàn khí vẫn từ lòng bàn chân bốc lên tới tận đỉnh đầu.
Úc Dạ Bạc vất vả lắm mới vào giấc, bị khí lạnh làm cho tỉnh lại, hai tay ôm người run lẩy bẩy.
"Tần Hoài Chu, anh lạnh quá, qua chỗ khác coi, đừng có dựa gần tôi."
Tần Hoài Chu: "....."
Vừa rồi chính cậu cảm thấy thoải mái nên mới tự dính chặt lấy anh, giờ thấy lạnh nên muốn đá anh đi chỗ khác hả.
Đúng là vật nhỏ theo chủ nghĩa vật dụng, 'tra' đến nỗi không sao miêu tả thành lời.
Vất vả chờ đến hừng đông, cuối cùng nhiệm vụ kết thúc.
Điện thoại di động rung liên hồi, cả màn hỉnh là một mảnh máu đỏ, mười sáu chiếc điện thoại đồng loạt vang lên bài hát <Khởi đầu tốt đẹp>.
"Khởi đầu tốt đẹp....a a...."
Mấy người nhát gan bị dọa sợ bật đứng người.
Cũng giống như lần trước, trên màn hình màu máu đỏ là một cái pháo hoa màu xanh lá xấu đau xấu đớn nở rộ, tiếp theo ở giữa còn một trái tim khổng lồ được vẽ bằng bút đỏ, sau tia sáng lập lòe, giữa trái tim có mười kiểu phát sáng.
Úc Dạ Bạc nhân cơ hội hỏi Uông Lôi: "Đây là cái gì?"
"Đây là giá trị điều ước." Dường như Uông Lôi có chút ngạc nhiên: "Cậu không biết sao? Đây chính là khoảng cách giá trị thành tâm để cậu đạt được ước nguyện."
Trong mắt cô, hẳn Úc Dạ Bạc phải là một tay chơi lão làng cái gì cũng biết mới đúng chứ?
Úc Dạ Bạc nhún vai, cậu không biết thật mà.
Từ lúc down app về đến giờ cậu có tìm ra hướng dẫn sử dụng chi tiết của nó đâu, một nửa dựa vào chơi thử một nửa dựa vào suy đoán. Là một kẻ lười chảy thây không quan tâm thứ gì ngoài game, cậu lựa chọn cách trực tiếp đi vào vấn đề.
Không thể không nói sự xuất hiện của Tần Hoài Chu giúp cậu tiết kiệm được không ít sức lực.
"Người bị app 'Nhiệm vụ kinh dị' lựa chọn đều là những người có chấp niệm, chắc chắn trong thâm tâm luôn mong ước một điều gì đó."
Thật ra khi mới bắt đầu làm nhiệm vụ Uông Lôi đã giải thích qua cho đám người mới, nhưng do lúc đó Úc Dạ Bạc mải tìm manh mối nhiệm vụ nên không chú ý.
"Thế à? Vậy đó là loại tâm nguyện như thế nào?"
"Tâm nguyện nào cũng có thể thực hiện, cho dù là lớn hay nhỏ, không phân biệt nặng nhẹ."
"Cho dù là lớn hay nhỏ, không phân biệt nặng nhẹ?" Khóe miệng Úc Dạ Bạc khẽ nhếch, hỏi: "Vậy nếu nguyện vọng đó chỉ là muốn có 100 NDT hay thi đứng đầu khối cũng được sao?"
"Không sai, miễn là từng nảy sinh ý nghĩ 'Bất luận là ai, bất kể phải trả giá nào, chỉ cần thực hiện ước nguyện cái gì tôi cũng có thể đồng ý' sẽ bị app lựa chọn."
"Sau khi trở thành người làm nhiệm vụ, ngoại trừ việc lấy điểm dánh giá còn có điểm tâm nguyện. Chẳng qua nó cũng giống điểm đánh giá, ước muốn càng lớn thì càng cần phí nhiều công sức." Uông Lôi thở dài: "Điểm tâm nguyện không có liên quan đến việc tâm nguyện đó lớn hay nhỏ, càng là tâm nguyện khó thực hiện thì càng yêu cầu nhiều điểm và sẽ phải trải qua những nhiệm vụ càng khó khăn. Chỉ khi đạt đầy điểm tâm nguyện mới có thể thoát khỏi trói buộc với app."
"Giống như ví dụ cậu vừa nói ước được 100 NDT, cái này chỉ cần một nhiệm vụ đơn giản là có thể hoàn thành."
Nghe tới đây Úc Dạ Bạc liền hiểu ra, sự tồn tại của app 'Nhiệm vụ kinh dị' là để thực hiện mong muốn của con người.
Giống như vô số cốt truyện trong anime tiểu thuyết, chỉ cần hoàn thành nhệm vụ và trả bằng một cái giá xứng đáng mới có thể thực hiện nguyện vọng.
Bảo sao trong giới thiệu app có một câu: [chỉ cần hoàn thành một số lượng nhiệm vụ nhất định sẽ có thể thực hiện được ước muốn trong lòng].
Lúc đó Úc Dạ Bạc còn tường sau khi hoàn thành có thể thực hiện một nguyện vọng bất kì, hóa ra bị app chọn sẵn rồi à.
Như vậy bắt đầu nảy sinh ra một vấn đề mới.
Cậu...
Không có tâm nguyện nào sất.
....Úc Dạ Bạc, độc đinh nhà họ Úc, năm nay 23 tuổi. Sau khi tốt nghiệp đại học bén rễ chết trương trong nhà, kỉ lục dài nhất là trong Tết từ chối tất cả cuộc thăm hỏi của bạn bè nằm lì trong nhà, suốt hơn một tháng không bước chân ra khỏi cửa nửa bước.
Người yêu? Không có.
Tiền tiết kiệm? Có bao nhiêu tiêu bấy nhiêu, ai gảnh mà gửi ngân hàng.
Lý tưởng? Không tồn tại.
Những thứ người khác liều mạng chạy theo, xin lỗi, bụng cậu nhỏ quá, không có chỗ chứa.
Làm một tên lười không có chí lớn, hằng ngày chỉ có ăn ngủ chơi game, dù sao thì công việc của cậu là livestream, tiền kiếm được đủ nuôi thân và mẹ.
Thật sự không có gì là không hài lòng cả.
Cái gì mà 'bất luận là ai, bất kể phải trả giá nào, chỉ cần thực hiện ước nguyện cái gì tôi cũng có thể đồng ý', ôi con nhà ai mà còn cái ý nghĩ trẩu tre thế? Từ hồi học cấp hai cậu đã chẳng bao giờ nghĩ tới mấy thứ vớ vẩn này rồi.
Nhưng nếu đây là mong ước từ nhiều năm trước của cậu thì sao, cậu đâu có nhớ được!!! Haizz, đúng là số con (chó) mực.
Hơn nữa nhìn trái tim chiếm 2/3 màn hình, cộng thêm đống điểm công sức cực khổ hoàn thành hai nhiệm vụ của bản thân mà chưa xi nhê là bao, chỉ sợ tâm nguyện này rất lớn.
Không lẽ lúc nhỏ cậu ước thế giới hòa bình, con người có cuộc sống ấm no hạnh phúc?
Nếu thật là vậy thì cậu đúng là thằng ngu.
Ngu hơn nữa chính là app 'Nhiệm vụ kinh dị' chỉ lo kéo cổ họ tới đây, còn cách trở về ra sao thì nó đéo nói.
Điểm tốt duy nhất ở chỗ tất cả người làm nhiệm vụ đều là người thành phố Y, bắt xe là về được, nếu trên người không có giấy tờ tùy thân đừng mơ được ngồi tàu cao tốc với máy bay.
Chẳng qua phải chờ mãi mới có tài xế đồng ý nhận chuyến của bọn họ, kết quả cả đám nghểnh cổ ngồi chờ từ 6h sáng đến tận 10h mới thấy mặt tài xế.
Thấy xe dừng lại, Úc Dạ Bạc lập tức từ trên đống gạch đặt trước cổng bật dậy. Nhưng vừa mới bước được nửa bước cơ thể đã loạng choạng như con diều đứt dây, dường như sắp đâm sầm xuống đất.
Uông Lôi đứng cạnh thấy vậy sợ hãi vội vã đỡ cậu, quan tâm hỏi thăm: "Úc Dạ Bạc, cậu làm sao vậy? Có chuyện gì không? Hay bị thương chỗ nào rồi?"
"Không bị thương...." Đúng là không bị thương chỗ nào hết, nhưng cơ thể cậu sắp không trụ nổi nữa.
Cả đêm hoạt động hết công suất không ăn không uống, hơn nữa đêm qua còn dính cảm lạnh, bây giờ cả người Úc Dạ Bạc bị cơn đói và cơn rét lạnh luân phiên hành hạ, vừa mới đứng lên đã bị hoa mắt chóng mắt muốn ói đến nơi.
Khuôn mặt cậu trắng bệch cắt không còn giọt máu, xung quanh đôi mắt khô khốc là một vòng cung đỏ ửng, nom qua như loài động vật nhỏ yếu đáng thương bất lực, nào còn chút phong phạm sếp sòng đêm qua?
Hiển nhiên tình mẫu tử của Uông Lôi đã gần như bị khơi dậy, cô tỏ vẻ lo lắng: "Nhà cậu ở đâu? Nếu không ổn thì để tôi đưa cậu về?"
Trác Lê cũng ló mặt qua: "Anh, nhà anh cách làng đại học gần không? Nếu gần em cũng có thể đưa anh về."
Úc Dạ Bạc cầm chiếc điện thoại đang rung liên hồi lên, vừa mở máy đã thấy.
"Đã hết thời gian trói buộc, triệu hồi anh ra đị."
Úc Dạ Bạc cố điều khiển đầu ngón tay mềm nhũn ấn nút triệu hồi. Trước mắt hiện lên màn sương trắng, cơ thể cậu ngã vào lồng ngực rắn rỏi. Tần Hoài Chu không để cậu kịp từ chối mà thẳng tay kéo cậu ôm chặt vào lòng.
"Tần Hoài Chu...." Không hiểu sao khi thấy anh ra ngoài trong lòng cậu lại cảm thấy yên tâm lạ thường, đầu óc quay cuồng như muốn nứt ra, cậu dùng hết sức ôm chặt cánh tay anh: "Đi về."
Rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, cậu dựa vào lòng anh ngủ thiếp đi.
"Ngủ ngoan, anh đưa em về nhà." Tần Hoài Chu đỡ eo cậu, giọng nói và động tác vô cùng dịu dàng, chỉ là khuôn mặt không chút cảm xúc đấy tay Uông Lôi và Trác Lê qua chỗ khác.
Tần Hoài Chu thu lại khuôn mặt tươi cười dịu dàng khi nhìn Úc Dạ Bạc. Khuôn mặt tuấn tú như tượng tạc tức khắc lộ ra vài phần lạnh lùng, đôi mắt đen láy như ẩn chứa nguy hiểm, giọng điệu đầy khách sáo: "Cục cưng nhà tôi không làm phiền hai người chăm sóc, tự tôi sẽ đưa em ấy về nhà."
"Anh, anh là ai? Anh chui ra từ chỗ nào?!" Trác Lê trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc.
"Anh là...?" Uông Lôi phải mất một lúc mới lấy lại tỉnh táo do bị vẻ đẹp chết người của ai hớp hồn, đưa ra suy đoán của bản thân: "Thẻ đạo cụ của Úc Dạ Bạc?"
Nhiệm vụ đã xong, chắc hẳn ban ngày ban mặt không có con quỷ nào chạy nhông nhông ngoài đường dọa người đâu ha?
"Ừ." Dù sao lúc trước bọn họ đã biết nên Tần Hoài Chu cũng không thèm giấu giếm. Anh khom lưng thuần thục bế Úc Dạ Bạc lên, động tác nhẹ nhàng đặt người vào trong xe, đóng cửa xe: "Bác tài, đi thôi."
"Wowww..." Mãi cho đến tận khi xe đã đi xa Uông Lôi mới thu hồi ánh mắt: "Ahhh đẹp choai quá đi mất....Đến bao giờ tôi mới rút được thẻ đạo cụ đẹp choai như vậy đây?"
Trác Lê lắc đầu nguầy nguậy: "Chị Uông, đừng tỏ ra thèm thuồng thế người ta lại đánh giá. Em nhìn thấy anh ta còn phát sợ đây này, hai mắt gì đâu như hai cái hố đen không có chút cảm xúc nào."
Uông Lôi trợn trừng mắt: "Thằng nhóc em ghen ăn tức ở vì người khác đẹp trai hơn mình đúng không?"
Trác Lê: "...."
Quá đáng thiệt đó, vừa mới nãy còn chị chị em em sống chết có nhau, sao bây giờ chị vì thẳng khác mà lật mặt như lật bánh tráng xỉa xói em vậy hả?
"Thế chị có đẹp được bằng anh Úc không?"
"Khụ, cái này sao giống nhau được. Úc Dạ Bạc người ta là đẹp của đẹp, nhìn cậu ta rồi chị mới biết trên thế giới này có đứa con trai còn đẹp hơn con gái là có thật, là mỹ nam hàng thật giá thật đó nhóc hiểu không? Còn thẻ đạo cụ của cậu ta mới đúng là kiểu đẹp trai nam tính ngầu lòi."
Trác Lê: "...."
"Thật mà. Đôi mắt quyến rũ kia mới đẹp làm sao!!! Nhóc nghe thấy không, cái câu 'cục cưng ngoan' ý, cả cách anh ta nhìn Úc Dạ Bạc cưng muốn xỉu. Hu hu, đỡ chị, chị sắp đứng hết nổi nữa rồi. Hai anh đẹp trai đứng cạnh nhau đúng là tăng kích thích thị giác lên gấp N lần." Uông Lôi ôm hai má hoa si nói: "Ôi má ơi, con cũng muốn có một tấm thẻ đạo cụ đẹp trai như thế. Áu áu áu."
"......."
Cậu bạn nhỏ Trác Lê đứng cạnh ngu người, mới vừa trải qua cơn sống còn mà vẫn có tâm hồn mê trai hả? Lật mặt nhanh hơn lật sách, hóa ra đây mới là bản chất thật của con gái mấy người đúng không?
.....
Úc Dạ Bạc không biết mấy chuyện xảy ra sau khi lên xe, bởi vì cậu lại bị ốm.
Chưa về đến nhà đã bắt đầu phát sốt, cả người nóng bừng, tay chân mềm oặt, cơ thể như bị vật nằng đè lên rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Trong lúc mơ màng, cậu cảm thấy dường như có người đút thuốc cho mình, còn dùng khăn lông thấm nước hạ nhiệt cho cậu, liên tục lau từ trán, mặt, cổ. Cảm giác mát lạnh dừng trên xương quai xanh rồi lan xuống trước ngực, đầu óc mê man dần lấy lại tỉnh táo.
Cậu gắng sức mở mắt thấy Tần Hoài Chu cầm khăn lông đứng bên mép giường. Anh quan tâm hỏi: "Em thấy thế nào, có đỡ hơn chưa? Em muốn đi bênh viện không?"
"Không đi...." Cậu nói không ra hơi, tỏ vẻ từ chối. Từ nhỏ đến lớn cậu ghét nhất là đi bệnh viện và tiêm thuốc.
Người đứng bên mép giường khom lưng, tay đặt trên trán cậu, cũng may cơ thể đã hạ nhiệt.
Tần Hoài Chu nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Vậy em uống nước nhé."
Úc Dạ Bạc được nâng dậy mới phát hiện nửa thân trên của mình bị lột sạch trần như nhộng, lông mày hơi nhíu lại: "Tần Hoài Chu, anh lột áo tôi ra làm gì...."
"Không cởi áo sao anh lau người cho em được?" Tần Hoài Chu đặt ly nước lên mặt bàn, thấy Úc Dạ Bạc còn cau mày tỏ vẻ ông đây ghét anh, anh cảm thấy có hơi buồn cười, giơ tay chọc chọc hai hàng lông mày của cậu, giọng điệu thêm vài phần hài hước: "Em mắc cỡ hả?"
Mắc cmn cỡ nhà anh ấy.
Úc Dạ Bạc như có như không dùng sức đẩy tay anh ra, trợn trừng mắt yếu ớt phản bác: "Tôi không thích người khác chạm vào người tôi."
"Đều là đàn ông con trai em để ý nhiều làm gì chứ? Lại nói trước khi làm nhiệm vụ...." không phải từng ôm qua rất nhiều lần rồi à.
Chưa dứt lời đã thấy ánh mắt sắc lẻm như dao cạo của tiểu tra nam, Tần Hoài Chu biết điều ngậm miệng, lấy bát cháo trên bàn qua: "Nào, qua đây ăn cháo nào."
"Cơ thể em quá suy nhược, sau này cố gắng tránh tiếp xúc gần với ma quỷ. Lúc nào cần đánh nhau cứ để anh xông lên trước, được không?" Tần Hoài Chu bưng bát qua đưa cho cậu: "Âm khí quá nặng, thể chất người nào không tốt sẽ dễ dàng sinh bệnh, em hiểu chưa?"
Hóa ra là vậy.
Bảo sao cơ thể cậu dù yếu ớt nhưng đâu đến nỗi mới qua một đêm đã biến thành dạng này? Bình thường cậu chơi game không phải chưa từng thức khuya, livestream qua đêm là chuyện thường tình như cơm bữa.
Sau khi ăn no Úc Dạ Bạc cảm thấy hơi mệt. Cậu đưa bát cho Tần Hoài Chu rồi chuẩn bị ngủ tiếp, vừa ngáp ngủ vừa dặn dò: "Tần Hoài Chu, nhớ rửa sạch bát đũa, quần áo nhớ giặt sạch. Bữa trước mẹ tôi gọi điện nói tuần này bà ấy sẽ về, không thể để mẹ tôi thấy đồ đạc trong nhà bị chúng ta quăng quật bừa bãi."
"......"
Úc Dạ Bạc nhắm mắt, đợi hồi lâu không thấy tiếng đáp lại cũng chẳng nghe thấy tiếng bước chân ra ngoài, cậu quay đầu phát hiện Tần Hoài Chu vẫn ngồi im tại chỗ không nhúc nhích.
"Sao thế?"
"Được." Người đàn ông dừng một chút, đứng dậy nói: "Bây giờ anh đi làm liền."
Khi bước đến cửa bóng lưng cao gầy dừng lại, xoay người về phòng, lết từng bước cầm cái bát. Lần thứ hai bước đến cửa lại dừng lại, lết từng bước về cầm cái cốc.
Cho đến tận lần thứ hai khuỷu tay của ai kia lấp ló xuất hiện trong tầm mắt của Úc tra nam, cuối cùng cậu cũng phát hiện tay áo chỗ khuỷu tay anh bị cào rách, bên trên còn dính vết máu.
"Anh bị làm sao vậy?"
"Chỉ là vết thương ngoài da thôi." Tần Hoài Chu làm bộ không thèm để ý, xắn ống tay áo cho cậu nhìn.
Đúng là tên ngốc. Trên cánh tay rắn chắc in năm dấu tay cào, máu chảy đầm đìa, tuy đã đóng vẩy nhưng vẫn có thể thấy được miệng vết thương rất sâu.
"Sao lại thế này? Ai đã cào anh?" Úc Dạ Bạc kê gối đầu ngồi dậy, vừa mở miệng hỏi chợt nghĩ ra: "Là do củ cải mập làm đúng không?"
Lúc cậu bị nhốt trong nhà kho không dám đi ra, củ cải mập là kẻ đầu tiên phát động tấn công nên Tần Hoài mới chắn thay cậu.
"Hóa ra anh cũng sẽ bị thương à?" Úc Dạ Bạc thật sự không lường trước được, cậu cho rằng khi Tần Hoài Chu sử dụng loại năng lực kia tương đương với ở trạng thái không có đối thủ.
Chẳng qua nghĩ lại thì chắc chắn app sẽ không bao giờ cho người làm nhiệm vụ kỹ năng bug vô lý như vậy.
"Đừng lo, vết thương của anh rất nhanh sẽ lành lại thôi." Tần Hoài Chu thấy vẻ mặt Úc Dạ Bạc trở nên ngưng trọng, sau khi ăn được ngon ngọt hài lòng cong môi nói: "Em nghỉ ngơi đi, anh dọn dẹp nhà đây."
"Chờ đã." Úc Dạ Bạc túm chặt một cánh tay khác của anh: "Anh còn muốn làm việc nhà hả?"
Tuy ngày thường cậu hay sai vặt Tần Hoài Chu, coi mấy chuyện đó như lẽ hiển nhiên, nhưng người ta liều mạng vì bảo vệ cậu, vậy mà cậu còn bắt người ta đi rửa bát giặt đồ, đây là việc người có suy nghĩ nên làm sao?
"À?" Ý cười bên miệng Tần Hoài Chu ngày càng sâu, cố ý lạt mềm buộc chặt: "Nhưng mà...."
"Anh để bát xuống, mai rửa, bây giờ đi về nghỉ ngơi đi." Giọng Úc Dạ Bạc thêm vài phần cứng rắn, nói xong muốn với chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường.
Tần Hoài Chu chặn tay cậu: "Anh không muốn về đó."
Úc Dạ Bạc: ?
"Trong đó tối đen như mực, cái gì cũng không có, anh không thích." Tần Hoài Chu đứng bên mép giường cúi đầu, dáng người cao to hơi khom xuống, hàng lông mi chớp nhẹ, giọng nói lộ ra vài phận buồn bã: "Hơn nữa chúng ta đã thương lượng với nhau sau khi trở về em phải tôn trọng suy nghĩ của anh."
"....." Đệt, lại bắt đầu rồi.
Úc Dạ Bạc cố gắng kiên trì năm giây, cuối cùng đầu hàng, chịu không nổi quay mặt qua chỗ khác: "Tần Hoài Chu, anh có thể đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi được không?"
"Vì sao chứ?" Tần Hoài Chu không những không thu liễm ngược lại còn giương mắt nhìn cậu chằm chằm, đôi mắt đen láy đầy vô (số) tội.
Bộ dạng này của anh khiến Úc Dạ Bạc liên tưởng đến bé lông vàng vô cùng ngoan ngoãn nhà hàng xóm, căn bản không nỡ từ chối yêu cầu.
(*) Bé lông vàng ở đây chỉ giống chó Gâu đần.
Úc Dạ Bạc bất đắc dĩ: "Được rồi, không muốn vào thì không vào, anh qua..." Cậu nhìn một vòng xung quanh, thật sự không có chỗ để nằm nghỉ ngơi.
Phòng cậu không được coi là nhỏ, nhưng bởi vì thích sưu tập mấy đồ hanmade, mô hình game, anime, phim ảnh... nên bên cạnh bàn để máy tính là một kệ tủ kính gia tài của cậu. Hai cái sofa trong góc cũng để hai mô hình game to bằng người.
"Qua...."
Nhà cậu ba phòng một sảnh, cậu và mẹ mỗi người một phòng, một phòng khác để mấy đồ linh tinh, bên trong cũng không có chỗ để nghỉ ngơi.
Môi Úc Dạ Bạc mấp máy, sau khi đấu tranh tâm lý một phen đành cắn răng nhắm tịt hai mắt, dịch người vào trong một chút: "Anh lên đây nằm nghỉ đi."
"Không phải em không cho anh đến gần à?" Tần Hoài Chu ra vẻ được cưng chiều mà lo sợ.
"Lảm nhảm ít thôi." Úc Dạ Bạc xoay người: "Không ngủ thì xuống dưới đất mà nằm."
Trải qua nhiệm vụ lần này khoảng cách quan hệ giữa hai người được kéo gần không ít, hơn nữa Tần Hoài Chu còn bị thương vì cậu, tất nhiên Úc Dạ Bạc cũng không so đo chuyện 'không được di sát tôi, không được nhìn tôi cười'.
"Vậy anh đây cung kính không bằng tuân mệnh."
Sau lưng cậu, khóe miệng người đàn ông không ngừng nhếch cao, hai mắt lập lòe lóe ánh sáng xanh.
Cảm giác nệm bên cạnh bị lún xuống, Úc Dạ Bạc mất tự nhiên tiếp tục dịch người vào trong, mặt gần như sắp dán lên vách tường.
Không sao không sao, hai thằng đàn ông nằm trên giường nghỉ ngơi có xíu thôi, cái giường rộng tận 1m8 cơ mà, chả có mẹ gì hết.
Úc Dạ Bạc tự an ủi tâm lý hồi lâu, đơn giản là do Tần Hoài Chu không khiến người ta chán ghét, nằm im một chỗ không cựa quậy nên cậu mới cho nằm cạnh. Cuối cùng Úc Dạ Bạc không thằng nổi cơn buồn ngủ đi vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Nghe thấy hơi thở người bên cạnh dần đều đặn, Tần Hoài Chu mở to mắt, cẩn thận nghiêng người, tay chống đầu nhìn chàng trai nằm phía trong.
Khuôn mặt Úc Dạ Bạc quả thật đẹp đến mức không có từ ngữ nào miêu tả hết được. Từ chân mày cho đến đôi môi rồi đến chiếc cằm, đường nét khuôn mặt tựa như bức tranh thủy mặc dùng loại giấy Tuyên Thành chất lượng tốt nhất do bậc thầy vẽ nên, xinh đẹp động lòng người.
Chỉ là hai bên má vẫn còn lớp đỏ hồng nhàn nhạt.
Tần Hoài Chu áp mu bàn tay lên trán cậu.
Úc Dạ Bạc mơ màng theo bàn năng nắm muốn lấy tay Tần Hoài Chu, 'móng vuốt' mềm mại không có bao nhiêu sức lực, so với thường ngày mẫn cảm hơn nhiều. Nhiệt độ cơ thể Tần Hoài Chu vốn thấp hơn người thường, tựa như khối hàn ngọc ngâm trong nước suối lạnh lẽo.
Bởi vì Úc Dạ Bạc bị ốm nên trong nhà không mở điều hòa, giữa mùa hè oi ả nằm cạnh khối băng khiến cậu vô cùng thoải mái.
Tần Hoài Chu nhỏ giọng hỏi: "Đánh thức em.....?"
Anh mới nói được một nửa cả người đột nhiên cứng đờ, bởi vì Úc Dạ Bạc kéo cánh tay anh dán mặt mình lên đó, khuôn mặt nóng bừng thuận thế vùi vào lòng bàn tay anh, giống như bé mèo nhỏ phát ra tiếng kêu gru gru thoải mái, hình như trong miệng còn lẩm bẩm gì đó.
Lại nữa rồi, sự đáng yêu tương phản chết người.
Trái tim người đàn ông không khỏi loạn nhịp, anh cong lưng tiến đến gần mặt Úc Dạ Bạc, chỉ nghe thấy cậu nhỏ giọng rầm rì bất mãn nói ra bốn chữ: "Hạ nhiệt độ nữa..."
Tần Hoài Chu: "......"
Sao đây? Thật sự coi anh thành máy điều hòa nhiệt độ à?
Tần Hoài Chu tức giận rút móng vuốt của cậu ra, nhét vào trong chăn, cuối cùng lại không nhẫn tâm rút tay trái về.
Được rồi, máy điều hòa nhiệt độ hình người thì máy điều hòa nhiệt độ hình người.
Nhưng anh không thể cho ăn miễn phí mà không lấy lãi được.
Vật nhỏ này cọ anh, đương nhiên đến lúc em ấy phải trả giá đắt rồi.
Tần Hoài Chu cúi đầu trộm hôn lên mặt Úc Dạ Bạc.
Chụt ~
Thơm quá ~
Úc Dạ Bạc ngủ một mạch đến tối. Do cậu ngủ quá sâu nên không nghe thấy điện thoại rung, cũng không nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa.
Thật ra Tần Hoài Chu đã tỉnh, anh mở mắt, nghe tiếng giày cao gót nện bước tới gần, dự cảm có chuyện không ổn vôi vàng gọi Úc Dạ Bạc.
"Này, tiểu Dạ, tiểu Dạ."
"Tỉnh dậy nào."
Nhưng Úc Dạ Bạc ngủ say như chết, cho đến tận khi giày cao gót dừng trước cửa phòng cậu vẫn chưa tỉnh lại.
"Cục cưng ơi ~ mommy về rồi đây. Người ta còn mua đặc sản cho con nữa nè, có phải con lại đeo tai nghe chơi game rồi đúng không?"
Vì thế thời điểm Úc nữ sĩ đẩy cửa bước vào chưa kịp chuẩn bị tâm lý đã nhìn thấy con trai cưng trần nửa thân trên nằm trên giường, bên cạnh còn có một người đàn ông lạ mặt nằm cùng.
Túi đồ trong tay bà rơi bộp xuống đất, miệng há thành chữ O, lúc lâu sau phát ra tiếng thét chói tai.
"OH MY GOD...!!!"
"!" Úc Dạ Bạc bị tiếng thét làm cho giật mình tỉnh giấc, cả người run lẩy bẩy, hai mắt mở bừng, phát hiện đầu mình đang gối trên tay Tần Hoài Chu, hơn nữa nửa người trên còn rúc vào ngực anh.
"Tiểu Dạ, con con...."
Cậu ngẩng đầu nhìn mẹ mình đứng trước cửa phòng, kinh ngạc đến mức cằm sắp rớt xuống đất, đồng thời bày vẻ mặt như hiểu ra gì đó.
"Không, mẹ, không phải, mẹ nghe con giải thích..."
"Không, mẹ không nghe mẹ không hiểu." Úc nữ sĩ khoa trương, hai tay bụm mặt, phảng phất như hóa thân thành nữ chính trong phim Quỳnh Dao. Kế đố bà xoay người đóng sầm cửa khóc nức nở chạy ra ngoài.
"Mẹ, mẹ chạy đi đâu vậy?" Úc Dạ Bạc vừa cạn lời vừa sợ hãi, thấy Tần Hoài Chu bên cạnh ngồi dậy theo, cậu lập tức ném ánh mắt hình viên đạn qua: "Tần Hoài Chu, anh là biến thái hả? Ôm tôi làm gì?"
"Anh không ôm em." Tần Hoài Chu chỉ vào vạch phân cách giữa giường, giọng nói lộ ra vài phần oan ức: "Là em tự mình lăn qua mà."
Quả thật anh vẫn luôn nằm im tai chỗ không động đậy, nhưng Úc Dạ Bạc tự lăn thì anh biết làm sao.
Úc Dạ Bạc nghe vậy quay đầu nhìn chỗ mình vừa nằm, đúng thật là có dấu vết lăn lộn: "Thế anh không biết đẩy tôi về chỗ cũ à?"
Tần Hoài Chu: "....."
Nghe đi, đây là lời mấy đứa lưu manh hay nói đúng không?
Người đàn ông mấp máy môi, bất đắc dĩ thở dài.
Quả nhiên con hàng này chỉ có lúc ngủ là đáng yêu.
"Được, tất cả là lỗi tại anh."