Phải, mọi người không nhầm đâu, chính là trồng dưa.
[Yêu cầu người làm nhiệm vụ đến thôn Thâm Thủy thành phố N vào lúc 18 giờ ngày 7 tháng 5 năm 2021, trồng được một quả dưa chín trong vòng ba ngày.]
“Ồ, có mối mới sao?” Điền Miêu Miêu đột nhiên thò đầu ra khỏi vách tường bên cạnh sô pha phòng khách.
Trác Lê sợ tới mức run lẩy bẩy: “Ahhhh! Làm tôi giật hết cả mình. Điền Miêu Miêu, cô đừng xuất hiện kiểu bất thình lình này nữa!”
Điền Miêu Miêu làm mặt quỷ với cậu nhóc, mỉm cười hì hì trào phúng: “Ai kêu anh nhát gan chứ, anh xem anh Úc với anh Tần có bị dọa sợ đâu.”
Bây giờ sở thích của cô nhóc bị dọa chết này là dọa người khác. Chắc chắn là không dọa được Úc Dạ Bạc… Tất nhiên nếu một ngày nào đó dọa được thật thì nhất định cô nhóc sẽ bị Tần Hoài Chu đánh cho một trận.
Cho nên bây giờ cô nhóc chuyên theo dõi Trác Lê, người nhát gan nhất để hù dọa.
Bởi vì lại có thêm hai thành viên nữa gia nhập nên căn nhà ở thành phố Y đã không thể chứa đủ. Vì tránh một ngày nào đó dọa sợ mẹ già nên Úc Dạ Bạc đã tìm bừa một cái cớ đơn giản tạm thời dọn ra ngoài, sắp xếp căn biệt thự ở thành phố Q cho nhóm quỷ hồn.
Bộ Xương Nhỏ, Tiểu U Linh, Lý Như Thị, ba đứa nhỏ chơi ở tầng một gần cửa chính nhất. Điền Miêu Miêu và quỷ mẹ cũng ở tầng một, còn đám Phương Vân Thư và Niếp Nhi thích yên tĩnh thì ở tầng hai.
Tuy nhiên Điền Miêu Miêu có một kỹ năng thụ động thần kỳ, đó là cô nhóc có thể đi xuyên qua tường và cửa tủ, cho nên so với phòng ngủ cô nhóc càng thích ở trong tường hơn.
Bởi vì như thế có thể tùy thời xuất hiện hù người.
“Ngày kia đi rồi sẽ biết.” Úc Dạ Bạc nhìn thời gian trên điện thoại, bỗng sực nhớ: “Đúng rồi Trác Lê, em đi chuyến bay tối nay à? Có cần anh tiễn ra sân bay không?”
“Có ạ, cảm ơn anh Úc.”
Kỳ nghỉ Quốc tế Lao động đã kết thúc, đám học sinh cực khổ như Trác Lê lại phải cắp sách đến trường.
Nhưng điều đáng mừng là thẻ đạo cụ cấp A của cậu nhóc đã nhìn thấy mẹ, vì đã thực hiện được mong muốn của bản thân nên bây giờ nó cũng nguyện ý nghe lời cậu nhóc.
Tuy nhiên mỗi tháng Trác Lê đều phải dẫn cô nhóc đến đây gặp mẹ một lần. Úc Dạ Bạc là người hào phóng, cậu quyết định sẽ bỏ tiền máy bay cho Trác Lê.
Sau khi Trác Lê rời đi, Úc Dạ Bạc về phòng thu dọn đồ đạc. Hôm qua lúc cậu quyết định dọn ra ngoài đã nhiều lần nhấn mạnh mình chỉ qua bên này chơi một tháng, nhưng Úc nữ sĩ ở đầu bên kia lại nói bằng chất giọng luyến tiếc không rời, cứ như thể “gả con trai” đi, còn nhét cho cậu một đống đồ, nói lúc nào cũng chờ cậu trở về.
Tiếp đó ngày hôm sau Úc Dạ Bạc đã nghe tin bà xuất ngoại qua chỗ bạn trai chơi, hai tháng nữa cũng chưa về.
Hầy, đúng là mẹ ruột có khác.
Bởi vì bây giờ khắp nơi trong biệt thự đều là quỷ nên Úc Dạ Bạc để cho người giúp việc rời đi, chỉ giữ một đầu bếp nấu cơm, những người còn lại cứ cách ba ngày thì đến quét dọn một lần là được.
Cho nên hiện tại bọn họ phải tự thân dọn đồ, dọn dọn dọn, hai người phát hiện có rất nhiều vật dụng cần thiết khi làm nhiệm vụ đã dùng hết.
Chiều hôm sau, Tần Hoài Chu tính đi ra ngoài mua bổ sung hàng tồn kho, Úc Dạ Bạc thì ở trong biệt thự mở livestream.
Cậu đã từ Khoai Dẻo biến thành Khoai Lặn, suốt nửa tháng nay hết fans này đến fans khác hỏi thăm, nếu cậu không ngoi lên livestream có khi fans dậy sóng mất.
“Tiểu Dạ, anh đi đây.”
“Ừm.” Úc Dạ Bạc đang ngồi nghiên cứu router wifi trong thư phòng biệt thự, đầu cũng không thèm ngẩng lên đáp.
“Tiểu Dạ, anh đi thật đấy?”
“Tạm biệt.”
“…” Qua một phút, Úc Dạ Bạc phát hiện Tần Hoài Chu vẫn còn ở cửa, rốt cuộc cậu cũng ngẩng đầu nhìn qua: “Sao anh còn chưa đi vậy?”
Tần Hoài Chu nháy mắt với cậu: “Tiểu Dạ, em còn chưa hôn tạm biệt anh.”
Hôn tạm biệt cái con khỉ, đi ra ngoài có mấy tiếng mà cũng đòi hôn?
Mặt Úc Dạ Bạc tỏ vẻ ghét bỏ.
Tần thảo mai lập tức trưng ra dáng vẻ đáng thương, ấm ức nói: “Chủ nhân, anh còn tưởng rằng khi yêu nhau rồi em sẽ đối xử với anh tốt hơn một chút.”
Cuối cùng lại thế này đây!
Anh nói xong không nói không rằng xoay người đi về phía cửa, bóng lưng kia đáng thương biết bao nhiêu, muốn bao nhiêu cô đơn có bấy nhiêu cô đơn, muốn bao…
“Chờ đã.” Rốt cuộc trai tồi còn chút lương tâm bất an gọi anh lại: “Anh đi qua đây.”
Giống như chỉ chờ những lời này, khóe miệng Tần Hoài Chu nhếch lên, xoay phắt người qua. Anh bước nhanh đến chỗ cậu, vô cùng chủ động tiến sát lại gần.
“Ấu trĩ…” Úc Dạ Bạc ngoan ngoãn hôn lên mặt anh, người đàn ông được một tấc lại muốn tiến một thước, lập tức giữ chặt cổ cậu, biến nụ hôn má thành hôn môi, sau đó lại trở thành hôn sâu.
Hai người hôn một hồi lâu mới buông ra, Úc Dạ Bạc đỏ mặt đá nhẹ anh một cái: “Được rồi, anh đi nhanh lên, nếu không mặt trời sắp xuống núi rồi.”
“Được, em nhớ chờ anh về.”
Nhận được nụ hôn tạm biệt, tấm thẻ đạo cụ nào đó cảm thấy vô cùng mỹ mãn, anh xoa mái tóc mềm mại của Khoai Dẻo rồi đi ra ngoài.
Sau khi Tần Hoài Chu rời đi, thư phòng lại khôi phục yên tĩnh.
Đột nhiên Úc Dạ Bạc cảm thấy có chút không quen.
Lúc trước Phương Vân Thư và Niếp Nhi nói bọn họ đang trong tình yêu cuồng nhiệt, nhưng Úc Dạ Bạc lại không thấy thế.
Bởi vì trên mạng đều nói mấy đôi chim cu đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt toàn dính vào nhau, khó xa khó rời. Mà Úc Dạ Bạc lại không có cảm giác này, trừ bỏ mấy động tác thân mật hơn ra thì cậu không cảm thấy có gì khác so với lúc trước.
Có lẽ bởi vì trước đây bọn họ đều dính với nhau 24/24 nên bây giờ Tần Hoài Chu đi rồi cậu mới nhận ra, hình như bản thân bắt đầu có chút nhớ anh.
Úc Dạ Bạc nhìn điện thoại, mở khung chat nói chuyện với Tần Hoài Chu rồi đặt bên cạnh.
Cậu chỉnh xong cục wifi, bắt đầu ngồi trước máy tính đăng nhập nền tảng livestream. Không biết ma xui quỷ khiến kiểu gì mà lại đi mở một game phiêu lưu ngôn tình.
Tất cả fans trong phòng livestream đều ngạc nhiên há hốc mồm.
[?]
[??]
[???]
[Khoan đã, có phải tôi vào nhầm phòng livestream rồi không?]
“Xin lỗi, là tôi ấn nhầm.” Úc Dạ Bạc đang muốn thoát ra, không ngờ fans lại hét to.
[Chơi!!]
[Khoai Dẻo, chơi cái này!]
[Chơi cái này là chơi cái này!!]
[Muốn xem Khoai Dẻo chơi game hẹn hò!]
Chớp mắt, đống bình luận đã phủ kín màn hình.
“…Được rồi, vậy thì thư giãn một chút.”
Đúng thật là Úc Dạ Bạc chưa từng chơi qua loại game này, ngẫm lại còn thấy có chút tò mò.
Cậu ấn vào trò chơi tình yêu vườn trường có tên là “Công lược ngọt ngào”, sau đó chọn một nhân vật nam.
Vừa mới bắt đầu trò chơi, đối tượng công lược đầu tiên đã xuất hiện.
Dựa theo giả thiết nhân vật, nam chính tên là Giang Sâm, là một học sinh cấp ba bình thường. Bạn thân của mẹ hắn có một người con gái đang ở nhờ nhà Giang Sâm, hai người học cùng một trường, thường xuyên đi học cùng nhau. Nhưng hôm nay đồng hồ báo thức của nam chính bị hỏng nên dậy muộn, mà em gái kia cũng ngủ quên.
Sau đó nam chính gõ cửa đi vào phòng em gái nọ.
Màn hình xuất hiện khuôn mặt say ngủ đáng yêu của thiếu nữ và ba lựa chọn.
[Đánh thức cô ấy một cách thô lỗ] [Dịu dàng dỗ cô ấy rời giường] [Đi học một mình].
“À.” Tình tiết trước đó có nói cả hai đều sắp trễ học, tất nhiên Úc Dạ Bạc sẽ không mắc lừa, cậu ấn lựa chọn cuối cùng không chút đắn đo.
Sau đó, nhân vật trong game đạp xe đi học gặp nữ lớp trưởng nóng bỏng, lớp trưởng gọi hắn lại.
“Chờ chút! Giang Sâm, mình sắp trễ rồi, cậu có thể cho mình đi nhờ không?”
[Dừng lại chở lớp trưởng] [Làm lơ lớp trưởng]
Úc Dạ Bạc lại ấn lựa chọn cái thứ hai, hơn nữa còn giống như chơi game kinh dị lúc trước, nghiêm túc giải thích suy nghĩ của mình cho fans.
Trọng tâm của vấn đề là.
“Không thể đến trễ.”
[Ha ha ha!]
[Đúng rồi, thế này mới giống anh Úc!]
Tiếp theo nhân vật trong game phi thẳng một mạch đến trường gặp nhân vật công lược thứ ba, ủy viên kỷ luật lạnh lùng nói một đằng nghĩ một nẻo.
Nhân vật chính quên mang theo thẻ học sinh, hiếm dịp nữ thần ủy viên kỷ luật tha cho hắn.
[Dáng vẻ Âu Dương Mỹ Mỹ muốn nói lại thôi, dường như cô ấy có chuyện gì muốn nói với bạn. Cô ấy muốn hẹn bạn tan học đến ngọn núi sau trường gặp mặt.]
[Đi] [Không đi]
Ngọn núi phía sau trường học?
Trong game kinh dị, phàm là kẻ mời nhân vật chính đến sau núi thì chắc chắn không phải người tốt, thậm chí có khi còn không phải là người.
Úc Dạ Bạc quyết đoán lựa chọn từ chối.
Tiếp đó đối mặt với em gái làm nũng, mặt Úc Dạ Bạc không đổi sắc, đối với cơn giận của lớp trưởng, cậu lười quan tâm, về phần tình cảm với ủy viên kỷ luật lạnh lùng? Xin lỗi, vừa mới bắt đầu đã bị cậu dìm cho chết rồi.
Kết quả của cách chơi này là màn một vừa mới kết thúc, độ thiện cảm của ba nhân vật nữ đối với Úc Dạ Bạc không vượt quá 10%, game over.
Úc Dạ Bạc: “…”
Cậu không cam lòng chơi thêm lần nữa, lần này đánh thức em gái, chở nữ lớp trưởng, song không ngờ em gái đi sau tận mắt nhìn thấy nữ lớp trưởng ngồi trên xe cậu đã nổi cơn ghen, độ thiện cảm giảm xuống mức thấp nhất.
Úc Dạ Bạc vừa mới lựa chọn an ủi em gái thì độ thiện cảm của lớp trưởng lại giảm theo?! Về phần nữ thần lạnh lùng nói một đằng nghĩ một nẻo càng khó hơn nữa.
Cậu vắt hết não, sau bao nhiêu lần game over thì cuối cùng cũng nâng được độ thiện cảm của một nhân vật nữ lên, tiến vào giai đoạn mập mờ.
“Cậu cảm thấy mình trang điểm đẹp hay không trang điểm đẹp hơn?”
“Trang điểm.”
“Hừ.” Độ thiện cảm -50.
“Cậu cảm thấy mình trang điểm đẹp hay không trang điểm đẹp hơn?”
“Không trang điểm đẹp hơn? Không ngờ cậu cũng như mấy thằng đàn ông khốn nạn khác, chỉ biết nịnh nọt để tôi vui.” Độ thiện cảm -100
Còn có vô số mệnh đề tương tự như “Nếu mình và mẹ cậu rơi xuống nước cậu cứu ai”, khiến Úc Dạ Bạc đọc đi đọc lại sắp điên cả đầu.
Đám người hâm mộ cười như được mùa.
[Ha ha ha ha! Cười chết mất thôi.]
[“Chúng ta thư giãn một chút”, xin lỗi, ha ha ha ha!]
[Mị sắp chết vì cười rồi, Khoai Dẻo đúng là đầu gỗ ngốc nghếch.]
[Phụt, sau khi streamer nổi tiếng khu game kinh dị đổi nghề đã giải nghệ!]
[Mẹ ơi, lần đầu tiên thấy anh Úc chơi game chết nhiều lần thế này, cười ẻ!]
“……”
Mẹ kiếp, cái game này khó thật đấy!
Yêu đương còn phải nhiễu sự thế này? Toàn thân Úc Dạ Bạc tê rần, nếu không phải gánh nặng của streamer game quá lớn thì cậu còn muốn tìm cách công lược cho bằng được.
Nhưng cậu còn chưa tìm được, các fan đã nhìn không nổi nữa, dạy cậu ở dưới bình luận.
[Anh Úc à! Tình yêu không phải như những gì anh nói!]
[Xin cậu, cậu phải dỗ dành đối tượng của mình, phải ra ngoài dạo phố mua sắm với người ta, cậu không thể ngồi nhìn mãi không làm gì được!]
[Khoai Dẻo, cậu mà cứ vậy là cả đời ế chỏng ế chơ đấy!]
Đang nói thì điện thoại của Úc Dạ Bạc bỗng rung lên, cậu cầm điện thoại mở khóa, thấy wechat do Tần Hoài Chu gửi qua.
“Bạn trai, em đang làm gì vậy?”
Nhìn thấy tin nhắn này, không hiểu vì sao mà tâm trạng của Úc Dạ Bạc bỗng tốt lên, cậu hồi âm: “Em đang livestream.”
“Tiểu Dạ, anh đến trung tâm thương mại rồi, vừa nãy tín hiệu trên đường không tốt lắm nên không gửi được tin nhắn cho em.”
Để giảm thiểu tỷ lệ bị kẻ kia theo dõi, bây giờ Tần Hoài Chu gần như không sử dụng tính năng trò chuyện của app Nhiệm vụ kinh dị.
“Tiểu Dạ, cho em xem cái này.”
Phía dưới là một tấm ảnh hình con nhím chibi, bên cạnh có thêm một con sói xám lớn, trong móng sói xám còn đang cầm một trái tim hình quả đào.