“……” Úc Dạ Bạc cố gắng kìm nén bản thân để không xông lên đánh người bệnh, cậu cầm một viên thuốc giảm đau nhét vào miệng anh: “Anh ngậm miệng vào.”
Cũng may hôm nay Úc nữ sĩ không về nhà, nếu không cậu thực sự không thể giải thích được vì sao mới chỉ vài hôm không gặp mà Tần Hoài Chu đã biến thành người tàn tật.
Sau khi Tần Hoài Chu uống thuốc giảm đau thì cảm thấy hơi mệt mỏi, nhất quyết cứ phải bắt Úc Dạ Bạc dỗ ngủ, sau khi bị cậu từ chối thì đành nắm tay cậu ngủ.
Vốn Tần Hoài Chu còn tưởng rằng chờ anh ngủ rồi thì nhóc hư này sẽ đẩy tay anh ra chạy đi chơi game, không ngờ tỉnh dậy lại bất ngờ phát hiện, Úc Dạ Bạc thế mà lại không chơi, cậu vẫn ngồi im bên giường đeo tai nghe xem hoạt hình, tay trái còn đang bị anh nắm chặt.
Anh vừa mở mắt Úc Dạ Bạc đã nhận ra ngay, cậu lập tức tháo tai nghe xuống nhìn: “Anh tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào?”
“Mấy giờ rồi?”
“10 giờ tối.”
Mặt Tần Hoài Chu vẫn trắng bệch không có chút máu, nhưng tinh thần lại rất tốt. Anh dùng cằm cọ cọ lòng bàn tay Úc Dạ Bạc, nhếch môi, biết rõ còn cố hỏi: “Sao em không đi chơi game?”
Úc Dạ Bạc rút bàn tay hơi tê rần ra, bảy vẻ không sao cả nói: “Không thích thì không chơi.”
“Nhưng không phải hôm nay là thời gian livestream của em à?”
Ngoại trừ nhiệm vụ thì chiến sĩ thi đua Úc Dạ Bạc chưa bao giờ bỏ bê công việc.
“Hỏi nhiều như thế làm gì.”
Úc Dạ Bạc đi xuống giường, bật đèn bàn lên. Cậu ngồi xổm dưới mặt đất nghiêm túc phân loại đống thuốc trên tủ đầu giường theo lời dặn dò của bác sĩ, sau đó đặt từng viên một vào lòng bàn tay.
Tần Hoài Chu cầm lấy tai nghe cậu đặt trên gối, phát hiện vốn dĩ bên chẳng có âm thành nào cả, cho nên ngay khi anh vừa tỉnh dậy có lẽ đã bị cậu nhận ra.
“Ngồi dậy uống thuốc.” Úc Dạ Bạc bưng ly nước đến bên đầu giường, đỡ Tần Hoài Chu ngồi dậy, chuẩn bị cho anh uống thuốc.
Kết quả vừa mới nâng lên đã bị đối phương bóp mặt một cái, giọng điệu của Tần Hoài Chu vừa bất đắc dĩ lại vừa cưng chiều: “Tiểu Dạ, em không thể thẳng thắn thừa nhận mình quan tâm tới anh sao?”
“…” Chàng trai hơi cứng họng, mặt không đổi sắc nói: “Không thể.”
Còn lâu cậu mới chịu nói mấy lời mềm mỏng, cả đời này cũng không có khả năng.
Hình như nhím con đang trong bể tình rất dễ dàng mất tự nhiên.
Nhưng Tần Hoài Chu lại thích sự mất tự nhiên này của cậu, đáng yêu lạ thường.
“Tần Hoài Chu, uống thuốc.”
Người đàn ông mượn cớ bị thương ăn vạ, làm hết tất cả những chuyện trước kia không dám làm. Chẳng hạn như nhéo mặt Úc Dạ Bạc khiến cậu phải ê a mấy tiếng đáng yêu không rõ, còn thừa dịp cậu không chuẩn bị hôn lên môi cậu.
Cơ thể Úc Dạ Bạc lập tức giật bắn như điện giật, cậu trừng mắt nhìn anh nhưng vẫn kiên nhẫn đút thuốc rồi mới đập lên cái tay đang sờ mó linh tinh kia, sau khi cất ly nước và thuốc hỏi: “Anh cảm thấy thế nào?”
Người đàn ông vui vẻ liếm môi nhìn cậu, giọng điệu lộ rõ vẻ hài lòng: “Tốt lắm, cực kỳ tốt.”
Thậm chí bây giờ anh còn cảm thấy để bắt được trái tim cục cưng nhà mình thì cho dù bị tàu điện ngầm cán cũng đáng giá.
Tên mất nết này!
Úc Dạ Bạc đỏ mặt đến tận mang tai: “…Em hỏi cơ thể của anh.”
Tần Hoài Chu trực tiếp dùng động tác đáp lại, duỗi dài tay phải kéo Úc Dạ Bạc lên giường, thuận thế ôm cậu vào trong ngực: “Nếu tối nay em không chơi game thì chúng ta tâm sự đi?”
Thấy vẻ mặt anh không có chút khiên cưỡng nào Úc Dạ Bạc mới dám thả lỏng cơ thể, yên tâm tựa đầu vào vai hắn, vùi người vào chăn bông, chủ động nói: “Được, đúng lúc em cũng muốn hỏi anh một chuyện.”
“Hửm?” Tần Hoài Chu cúi đầu dùng chóp mũi cọ lên sợi tóc mềm mại của chàng trai, mùi dầu gội hoa quả thơm ngào ngạt len vào trong mũi.
“Anh còn chưa giải thích kỹ năng bị động của mình là thế nào.”
Cậu vốn tưởng rằng bản thân đã rất hiểu Tần Hoài Chu, dù sao đây cũng là thẻ đạo cụ do mình rút được, thanh thuộc tính bày rõ ràng ngay trước mắt, hơn nữa cả hai cũng ở bên nhau suốt gần một năm rồi, gần như ngày nào cũng dính chung một chỗ.
Nhưng mãi cho đến tận bây giờ cậu mới nhận ra trên người anh còn cất giấu rất nhiều bí mật.
Bỏ qua tin nhắn bí ẩn kia thì vì sao hôm nay lại xuất hiện kỹ năng bị động trâu bò như vậy?
Ôm người đẹp ở trong lòng, Tần Hoài Chu vốn định tâm sự gia tăng tình cảm hai người: “…”
Thậm chí, Úc Dạ Bạc bị cọ đến độ cảm thấy hơi ngứa, thế là vô cùng lạnh lùng nghiêng đầu sang chỗ khác.
Nói thế nào nhỉ, cho dù có yêu đương đi chăng nữa thì trai tồi vẫn là trai tồi, trước kia, có lẽ bảng xếp hạng trong lòng cậu sẽ là: album kinh dị thứ nhất, game đứng thứ hai, livestream xếp thứ ba, mô hình handmade thứ tư, đồ ăn vặt thuốc lá thứ năm… Về phần Tần Hoài Chu hả, phỏng chừng xếp thứ mấy chục.
Đến tận bây giờ, vất vả lắm thẻ đạo cụ nào đó mới có thể đánh bại đống đồ ăn vặt, thuốc lá, mô hình và game, nhưng vẫn phải xếp phía sau nhiệm vụ, hỏi coi có tức không cơ chứ!
Nhưng có tức cũng vô ích, đối mặt với vị ông trời con tùy hứng này, Tần Hoài Chu cũng chỉ có thể cưng chiều nghe theo.
Anh thở dài giải thích: “Thật ra lúc trước anh cũng không biết, kỹ năng này chưa từng xuất hiện trong thanh thuộc tính, hơn nữa rốt cuộc nó có phải thuộc tính kỹ năng hay không anh cũng không rõ.”
“Ý anh là gì?”
“Thật ra ngay khi bị tàu điện ngầm nghiền nát anh đã không xong, tan xương nát thịt, đau đến mất luôn ý thức tại chỗ.” Tần Hoài Chu khó có thể miêu tả thành lời loại cảm giác nọ: “Nhưng khoảnh khắc anh sắp chết thì một sức mạnh nào đó đã cứu anh sống lại. Anh có thể cảm giác được nó đã khiến mình tỉnh dậy, hơn nữa còn chống đỡ cho đến khi kết thúc nhiệm vụ.”
“Sức mạnh?”
“Đúng, anh cũng không biết nó từ đâu tới, nhưng khi mở mắt anh đã nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của em, vì để em không lo nữa nên anh thuận miệng bịa ra một lý do.”
“Hóa ra là vậy.”
Thấy anh không phải cố tình lừa gạt giấu mình, trong lòng Úc Dạ Bạc bỗng thấy thoải mái hơn hẳn.
Tần Hoài Chu nhân cơ hội vươn tay xoay cái đầu đang quay sang hướng khác về chỗ mình, chóp mũi tiếp tục tiến sát lại gần hít hà.
Bé Khoai Dẻo thơm ngào ngạt.
“Đúng rồi.” Nói đến đây, Úc Dạ Bạc chợt nhớ tới một chuyện quan trọng hơn. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Sau khi kết thúc nhiệm vụ lần này tất cả thuộc tính của anh đã được mở khóa chưa?”
“Mở khóa hết rồi.” Tần Hoài Chu thành thật đáp: “Lời của tin nhắn thần bí kia nói là sự thật, tất cả đều được mở khóa… Hửm? Tiểu Dạ, chẳng lẽ em không nhìn thấy sao?”
“Em không nhìn thấy, có lẽ bởi lúc trước anh đang trong trạng thái hấp hối.” Úc Dạ Bạc nói xong thì mở điện thoại ấn vào trang thuộc tính của Tần Hoài Chu, song lại phát hiện bên trong vẫn không có.
Tần Hoài Chu cũng hơi kinh ngạc: “Sao lại như vậy?”
Rõ ràng lúc trước đều được mở khóa đồng bộ.
“Bây giờ bảng thuộc tính chỗ anh trông như thế nào?”
“Ừm… Các thuộc tình còn lại đều cấp S+, phần còn lại để anh đọc cho em nghe.”
Tần Hoài Chu: “Thẻ đạo cụ cấp E, họ tên: Tần Tẫn Thiên, chủng tộc: hoạt tử nhân. Phía sau có thêm một kỹ năng, tác dụng là kéo dài thời gian ở bên ngoài nhiệm vụ, có thể ở ngoài ba ngày, thời gian làm lạnh là năm giờ.”
Trước kia Tần Hoài Chu chỉ ở bên ngoài lâu nhất là hai ngày phải về app một lần, hơn nữa cần ít nhất tám giờ làm lạnh mới có thể đi ra, Bây giờ kéo dài thành ba ngày, thời gian làm lạnh cũng giảm xuống còn năm giờ.
Úc Dạ Bạc nghe xong vô cùng kinh ngạc: “Hoạt tử nhân là có ý gì?”
Người sống là người sống, người chết là người chết.
Thế hoạt tử nhân là cái quái gì cơ? Chẳng lẽ một người còn có thể trong trạng thái bán sống bán chết?
Nhìn từ những vật triệu hồi thu thập được, mặc dù chủng tộc khác nhau, chẳng hạn như oan hồn, u linh, địa phược linh, nhưng tất cả đều là quỷ hồn chết nhăn răng hàng thật giá thật.
Cho dù là bộ xương nhỏ là con của quỷ cũng thuộc dạng nửa quỷ, song nó đâu giống kiểu quỷ nửa sống nửa chết.
Tất nhiên, Tần Hoài Chu đã mất trí nhớ từ thuở tám hoánh nào rồi cũng không biết.
Nhưng mà nghĩ lại thì đúng thật là trên người Tần Hoài Chu có rất nhiều điểm mâu thuẫn.
Chẳng hạn như cơ thể lạnh lẽo gần như không có nhiệt độ, ấy thế mà các cơ quan nội tạng con người nên có anh đều có. Mặc dù cũng có hô hấp và nhịp tim, nhưng cho dù là không ăn cơm hay không uống nước thì cũng không bị ảnh hưởng gì. Tuy nhiên anh cũng sẽ bị thương và chảy máu, thậm chí là tử vong.
Hơn nữa thể chất cùng tốc độ bình phục vết thương vượt xa người bình thường.
Như vậy tổng hợp từ những thông tin trên, nếu nói anh nửa sống nửa chết cũng không sai lắm.
Song điều khiến Úc Dạ Bạc cảm thấy kỳ quái nhất vẫn là cách cho điểm Tần Hoài Chu!
Một người đàn ông sở hữu toàn thuộc tính S+, từ lúc bắt đầu nhiệm vụ cho đến bây giờ luôn bất khả chiến bại trước lũ quỷ, bao nhiêu oan hồn lệ quỷ đều bị anh nghiền nát dưới đế giày, ấy thế mà xếp hạng lại là cấp E?
Đây là mức điểm thấp nhất luôn!
Đàn ông ai mà chả có sĩ diện.
Đâu ai nguyện ý bị chê là kẻ kém cỏi nhất?
Tất nhiên là Tần Hoài Chu cũng rất khó chịu, anh vốn tưởng rằng bản thân sẽ là tấm thẻ cấp S+, đè nát mấy đứa còn lại xuống dưới đáy, kết quả thì sao?
Anh lạnh mặt thầm mắng mười nghìn câu con app rác rưởi ở trong lòng, vừa quay đầu đã thấy Úc Dạ Bạc đang nhìn mình. Động tác vô cùng liền mạch dứt khoát, biến thành thảo mai nhập hồn, giọng nói kìm nén, vừa nhỏ bé đáng thương lại vừa bất lực hỏi: “Tiểu Dạ, em sẽ không ghét anh chỉ vì chuyện anh là thẻ cấp E chứ?”
Hôm nay Úc Dạ Bạc không bị cái vẻ mặt này của anh lừa nữa, cậu dựa vào lòng Tần Hoài Chu, cố ý hỏi ngược: “Ừ, đúng rồi, em ghét đấy, anh có ý kiến gì?”
“Gì cơ? Tiểu Dạ, em thay lòng đổi dạ nhanh như thế sao? Rõ ràng vừa nãy em còn thủ thỉ bên tai nói vĩnh viễn yêu anh…” Vẻ mặt Tần Hoài Chu u oán, dường như còn muốn nói: “Hừ, đồ đàn ông thối tha.”
Khóe miệng Úc Dạ Bạc giật giật, không phụ kỳ vọng của mọi người, đọc đoạn trích tiêu biểu trong lời bad boy: “Ha, em còn chưa đi chơi game đây này, anh còn muốn thế nào nữa?”
Tần Hoài Chu nở nụ cười, xoay chiếc đầu đang định quay sang chỗ khác về phía mình rồi ghì chặt lấy. Anh nheo mắt lại, giọng nói ẩn chứa sự nguy hiểm: “Anh muốn thế nào? Cục cưng, em nói xem?”
“Xì!” Bàn về độ vô liêm sỉ Úc Dạ Bạc sao có thể so được với Tần Hoài Chu, cậu bị cơn sến sẩm của ai kia làm nổi da gà, rùng mình đầu hàng.
Tần Hoài Chu nhìn chăm chú nhìn cậu, giống như một tên lưu manh thành công đùa giỡn con gái nhà lành, nhếch mép mỉm cười, Mãi cho đến khi bị Úc Dạ Bạc thẹn quá hóa giận trừng cho một cái mới ngoan ngoãn hơn.
“Được rồi đừng xàm xí nữa, chúng ta nói vào chuyện chính.” Úc Dạ Bạc dừng lại: “Tần Hoài Chu, anh không có cảm giác gì với tên của mình sao?”
Còn không bằng Kình Thiên Trụ đâu. (cột chống trời, trong H văn thì nó là cái ấy ấy ấy)
Thấy Úc Dạ Bạc không nói lời nào, Tần Hoài Chu hỏi: “Em làm sao vậy?”
“Thật ra cái tên này…” Úc Dạ Bạc có chút do dự: “Không hiểu sao em lại cảm thấy hơi quen thuộc.”
“Hửm?”
“Giống như trước kia từng nghe qua ở chỗ nào, nhưng nghĩ kỹ lại…”
Thì không tài nào nhớ ra.
*
Ngày hôm sau, Úc nữ sĩ đi công tác đã trở về.
Để tránh cho Tần Hoài Chu bị dính vào mấy rắc rối không đáng có nên Úc Dạ Bạc đành phải đưa anh trở về điện thoại.
Kết quả trước khi đi tên đàn ông chó má này cứ nhất quyết đòi một nụ hôn buổi sáng, lừa gạt ấn cậu xuống giường hôn một hồi.
Sáng sớm lửa thịnh khiến cả người Úc Dạ Bạc cảm thấy không thoải mái.
Cũng may khi Úc nữ sĩ trở về cũng không phát hiện điều gì bất thường, chỉ ngạc nhiên không hiểu tại sao hôm nay con lười như Úc Dạ Bạc lại dậy sớm thế.
“Đúng lúc mẹ mua bữa sáng, có màn thầu, sữa đậu nành, bánh bao, là bánh đậu con thích ăn nhất, mau qua ăn đi.” Úc nữ sĩ đặt túi nilon xuống bàn ăn, liếc mắt nhìn phòng cậu hỏi: “Tiểu Tần vẫn chưa về sao?”
Mấy ngày hôm nay Tần Hoài Chu bị thương nặng phải quay về trong điện thoại, Úc Dạ Bạc kiếm cớ nói anh phải về nhà xử lý chút chuyện, vài hôm nữa sẽ trở về.
Suốt một năm ở chung, Úc nữ sĩ đã coi Tần Hoài Chu như con nuôi của mình. Bà vốn là một thành viên của hiệp hội yêu thích cái đẹp, thích nhất là ngắm mấy cậu trai trẻ đẹp trai, càng miễn bàn chuyện Tần Hoài Chu ngoan ngoãn hiểu chuyện lại còn có cái miệng ngọt xớt.
Đáng tin hơn thằng con ruột rắm thối kia.
Hơn nữa Tần Hoài Chu cũng chém gió là lên mạng livestream, còn kiếm được rất nhiều tiền, tháng nào cũng mua cho Úc nữ sĩ mấy món quà đắt tiền, nói là cảm ơn vì bà đã cho ở nhờ.
Coi kìa, thằng nhỏ hiểu chuyện cỡ nào chứ.
Bà có thể không thích sao?
Thậm chí còn cảm thấy hơi lo sợ chuyện anh về nhà, sợ anh lại bị bạo lực gia đình, bị nhốt một chỗ hạn chế tự do, ngày nào cũng phải hỏi thăm một chút.
Úc Dạ Bạc cảm thấy nếu hai ngày nữa mà Tần Hoài Chu còn không trở về thì Úc nữ sĩ sẽ gọi điện báo cảnh sát mất.
“Anh ấy không sao.” Úc Dạ Bạc kéo ghế ngồi xuống rót một ly sữa. Cậu vẫn còn đang suy nghĩ chuyện tối ngày hôm qua, thấy Úc nữ sĩ đang lướt điện thoại bèn thuận miệng hỏi: “Mẹ, mẹ có biết người nào tên Tần Tẫn Thiên không?”
Úc Dạ Bạc vốn không ôm hy vọng gì cả.
“Tần Tẫn Thiên?” Nào ngờ Úc nữ sĩ lại ngồi suy nghĩ, bỗng dưng như nhớ ra điều gì, hỏi ngược lại cậu: “Có phải là anh Tẫn Thiên con hay nhắc hồi nhỏ không?”
“Anh Tẫn Thiên???”
Cách xưng hô này khiến cho cơ thể Úc Dạ Bạc run nhẹ.
“Đúng vậy, lúc trước khi con còn ở nhà họ Ngô không phải tuần nào cũng gọi điện thoại cho mẹ, sau đó bảo mẹ tìm cách đón con ra ngoài chơi sao? Cho đến một ngày, con đột nhiên nói mình mới làm quen được với một người bạn tốt, còn gọi người ta là anh Tẫn Thiên.”
“…Vậy mẹ đã từng gặp qua người đó chưa?”
“Mẹ chưa gặp bao giờ.” Dù sao cũng là chuyện gần mười năm trước, Úc nữ sĩ cũng không nhớ rõ lắm, bà cố gắng hồi tưởng lại một chút: “Nói đến cũng kỳ, mỗi lần đón con đều thấy con nhắc đến thằng bé, nhưng con lại chưa từng dẫn thằng bé ra cho mẹ gặp.”
“Mẹ, mẹ còn nhớ được gì khác không?”
“Còn gì khác hả…?” Úc nữ sĩ đột nhiên nhớ tới điều gì: “Ah, đúng rồi! Nói mới nhớ…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT