Chương 127 

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

“Vệ lão gia, các người hôm nay ồn ào như vậy, còn không phải là muốn đuổi Lăng Tu đi sao? Không cần các người đuổi, bọn ta tự đi!” Ngôn Cảnh Tắc nhìn Vệ Chí Viễn bị mình xách theo: “Ngươi cũng đừng hòng ngăn cản ta, đừng hòng chơi đa dạng, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, nếu nháo lớn lên, ta cũng không phải dễ chọc đâu.”

Ký ức nguyên chủ còn đấu đá lung tung trong đầu hắn, Ngôn Cảnh Tắc lúc này chưa cho nam nhân trung niên trước mặt này hai bạt tay đã là cực lực khắc chế lắm rồi.

Hắn cũng xác thật không sợ Vệ Chí Viễn…… Nhìn thấy Vệ Chí Viễn oán hận mà nhìn chằm chằm mình, Ngôn Cảnh Tắc thò lại gần thấp giọng nói: “Vệ lão gia, ngươi nếu xuống tay với ta, ta liền đến chỗ đông người, nói ngươi là vì ta ngủ với phu nhân ngươi, ngươi mới không chịu bỏ qua cho ta."

Ngôn Cảnh Tắc lời này người khác nghe không được, Vệ Chí Viễn lại nghe rõ ràng, mặt đều đen.

Bị người nháo tới tận cửa, Vệ Chí Viễn vốn muốn chờ qua hôm nay, giáo huấn tên này một phen, tuy nói Vệ gia ông không người nào làm quan, ông cũng chỉ là cử nhân, nhưng ông hoàn toàn có thể đệ thiệp cho huyện lệnh huyện Đông Cốc, đến lúc đó đối phó một tên lưu manh chỉ là một chuyện rất đơn giản. 

Nhưng lưu manh này lại nói như vậy……

Trừ phi có thể lập tức giết chết người này, bằng không người khác nghe được người này hồ ngôn loạn ngữ, cuối cùng ồn ào ra, thể diện ông đều phải mất hết!

“Vệ lão gia, ngươi dẫn người đi đi, thả chúng ta ra ngoài.” Ngôn Cảnh Tắc nói, buông Vệ Chí Viễn ra.

Tuy hắn rất tức giận, rất muốn đánh người, nhưng Vệ gia này rốt cuộc đắc tội không nổi. Huống chi, bọn họ vẫn là thân nhân của Vệ Lăng Tu.

Vệ Chí Viễn được Ngôn Cảnh Tắc buông ra, mang theo người liền đi ra ngoài, đi vài bước lại quay đầu lại: “Vệ Lăng Tu, ngươi làm ra loại chuyện này…… Ta không có đứa con trai như ngươi! Hôm nay ngươi ra khỏi cái cửa này, cũng đừng trở lại nữa!”

Vệ Lăng Tu sắc mặt trắng nhợt.

Những người Vệ gia này, phần phật mà tới, lại phần phật mà đi.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Vệ Lăng Tu: “Những người đó một tổ ong lại đây bắt gian, rõ ràng là tính kế cả rồi! Bọn họ không để ngươi trong lòng, không bằng ngươi đi theo ta đi, ta thương ngươi.”

Vệ Lăng Tu mặt trắng nhợt gật gật đầu, theo sát đó, trên mặt lại xuất hiện hai đóa mây đỏ: “Ngôn ca…… Mặc quần áo vào đi.”

Ngôn Cảnh Tắc nghe y vừa nói như vậy, cũng cảm thấy có hơi lạnh —— hắn cũng chỉ mặc một cái quần!

Tìm quần áo nguyên chủ ra mặc vào, Ngôn Cảnh Tắc càng mặc càng xấu hổ.

Huyện Đông Cốc ở vùng sông nước Giang Nam, sông nhiều nước nhiều, mọi người quen tắm gội, nguyên chủ nhiều mồ hôi, tính nhiệt lớn, ngày mùa đông cũng lấy nước giếng hừng hừng xối người, trên người thật ra không hề dơ.

Nhưng hắn không thích giặt quần áo, trên người quần áo rách tung toé, dơ hề hề.

Nhìn nhìn lại quần áo sạch sẽ của Vệ Lăng Tu, cái giường mềm mụp……

Trong lòng Ngôn Cảnh Tắc “lộp bộp” một chút.

Hắn còn nói muốn đau muốn thương Vệ Lăng Tu, nhưng hiện tại tình huống này, hắn làm sao mà thương? Nhà hắn một nghèo hai trắng!

Nghĩ đến đây, Ngôn Cảnh Tắc quả thực ngũ lôi oanh đỉnh, cả người đều ngây dại.

Vệ Lăng Tu lúc này cũng đã mặc xong quần áo.

Mấy ngày nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, hôm nay, chuyện của y và Ngôn Cảnh Tắc còn bị mọi người biết, Vệ Lăng Tu lúc này có điểm hoảng hốt, nhưng lại không phải hoàn toàn không chuẩn bị.

Mấy tháng trước sau khi được Ngôn Cảnh Tắc cứu, y liền nổi lên tâm tư khác thường với Ngôn Cảnh Tắc, thậm chí không muốn thành thân.

Chuyện này ở nhà quyết không thể cho phép, y đã sớm nghĩ tới có khả năng mình  sẽ bị đuổi khỏi gia môn, như bây giờ kỳ thật cũng nằm trong dự kiến.

Nghĩ như vậy, Vệ Lăng Tu ghé vào trên giường, từ ngăn tủ đầu giường tìm tiền riêng của mình.

Chỉ là trong nhà tuy rằng không thiếu y tiền, nhưng cũng không nhiều lắm, bình thường y tiêu dùng còn lớn, nên tiền riêng căn bản không tích cóp được bao nhiêu……

“Khụ khụ…… Ngươi có đồ vật gì đáng giá, toàn bộ mang đi.” Ngôn Cảnh Tắc nói, dời tầm mắt đi —— nhìn tư thế nằm bò của Vệ Lăng Tu này, hắn sợ mình lại chảy máu mũi……

Nguyên chủ đúng là tuổi tác huyết khí phương cương, nên mới một lòng muốn lấy tiền cưới vợ…… Đương nhiên, hắn thật sự có tiền, chung quy sẽ muốn đi sòng bạc gỡ vốn, sau đó đem tiền sở hữu được thua sạch mà thôi. 

Vệ Lăng Tu ngẩn người, lại bắt đầu thu dọn đồ đạc, ngọc bội mình đã đeo linh tinh. 

Cuối cùng, y thu thập ra một cái tay nải nho nhỏ, lúc này mới xuống giường.

Ngôn Cảnh Tắc hỏi: “Chỉ có nhiêu đây à?”

“A?” Vệ Lăng Tu có chút khó hiểu.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ngươi từ từ, ta giúp ngươi đóng gói chăn đi!”

Ngôn Cảnh Tắc nói, liền tiến lên cấp cuốn chăn lên, ngay cả đệm giường phía dưới cũng không buông tha, hắn còn để riêng lại một cái khăn trải giường, nói với Vệ Lăng Tu: “Quần áo ngươi để ở đâu? Chúng ta cũng đóng gói mang đi luôn!”

Ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, quần áo trên người Vệ Lăng Tu sau đó cũng bị nguyên chủ cầm đi bán, vì thế Vệ Lăng Tu chỉ có thể mặc quần áo dơ hề hề rách nát của nguyên chủ...

Vệ Lăng Tu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ngươi dọn nhanh lên.”

Vệ Lăng Tu nghe vậy, vội vàng đi thu dọn quần áo của mình, chỉ chốc lát đã từ trong rương ôm ra một đống.

Ngôn Cảnh Tắc dùng khăn trải giường đem quần áo bao lại, làm thành cái bao lớn, lại hỏi: “Ngươi còn có đồ đạc có ích lợi gì đó, cũng mang đi đi…… Mấy thứ giấy và bút mực có phải rất đáng giá không? Mang theo!”

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc nói chuyện, nhìn sách trên bàn Vệ Lăng Tu hai mắt tỏa sáng.

Sau khi Vệ Lăng Tu mang tiền từ Vệ gia ra bị nguyên chủ cướp sạch, y nghĩ ra được biện pháp kiếm tiền, là chép sách.

Vệ Lăng Tu học thức chẳng ra gì, nét chữ thật ra lại rất đoan chính, đi hiệu sách cầm sách trở về sao chép, tốt xấu gì cũng có thể kiếm tiền.

Đáng tiếc, nguyên chủ là một kẻ ánh mắt thiển cận, chỉ muốn lập tức bán người, hắn không thể tưởng được lưu trữ Vệ Lăng Tu có thể kiếm nhiều tiền hơn, làm chuyện mổ gà lấy trứng… Có lần Vệ Lăng Tu đang chép sách, hắn đoạt sách, giấy và bút mực của y, bán đổi tiền.

Lúc ấy Vệ Lăng Tu khóc, kết quả nguyên chủ trở tay cho một cái tát.

Loại chuyện này, hắn đương nhiên sẽ không làm!

Bất quá nếu giấy và bút mực đáng giá, vậy mang theo thôi!

Vệ Lăng Tu: “……”

Vệ Lăng Tu có cái giỏ trúc khi đọc sách mang theo, nghe xong Ngôn Cảnh Tắc nói, liền đem sách vở còn có giấy và bút mực, bỏ vào giỏ gọn gàng. 

Mà lúc này, Ngôn Cảnh Tắc đã bắt đầu xả màn giường —— vải tốt quá a! Mang đi luôn!

Nhìn Ngôn Cảnh Tắc vơ vét đồ trong phòng mình như châu chấu qua đồng, Vệ Lăng Tu nguyên bản trong lòng tràn ngập sợ hãi với tương lai, đột nhiên không còn sợ như vậy nữa. 

Hiện tại y chỉ có chút lo lắng --- nhiều đồ đạc như vậy, Ngôn Cảnh Tắc mang nổi sao?

Thời điểm Vệ Lăng Tu lo lắng, Vệ Chí Viễn và mẫu thân thê tử cùng nhau ở nhà chính Vệ gia, đang ở nổi trận lôi đình: “Chuyện hôm nay rốt cuộc là sao?!”

Vệ Lăng Tu chẳng sợ thật cùng cái tên lưu manh kia có gian tình, y cũng sẽ không gọi tên lưu manh kia vào nhà làm bừa trong tiệc mừng thọ của nãi nãi mình.

Càng đừng nói lại có nhiều người cùng đi bắt gian như vậy!

Vệ Chí Viễn không phải kẻ ngốc, ông có thể nhìn ra có vấn đề. 

“Ngươi hung cái gì mà hung?” Vệ lão thái thái vỗ bàn cái chát: “Có hỏa khí thì hướng về thằng nhãi ranh kia đi! Nó đã sớm lui tới với thằng lưu manh kia, hôm nay ta mừng thọ còn không ngừng, không phải thứ an phận gì!"

“Thật là nó không an phận?” Vệ Chí Viễn hỏi.

Vệ lão thái thái nói: “Là ta để Trương mụ đem thằng lưu manh kia vào đấy.”

Vệ Chí Viễn sửng sốt: “Nương……”

“Chu gia đã xảy ra chuyện, để nó ở nhà sẽ liên lụy ngươi!” Vệ lão thái thái nói: “Tả hữu cũng là đứa con hoang.”

Vệ Chí Viễn sắc mặt khó coi: “Đó là nhi tử của ta.”

Vệ lão thái thái nói: “Này còn chưa chắc!"

Lại nói về hai mươi năm trước, sau khi Vệ Chí Viễn thi đậu cử nhân, cũng muốn tiến thêm một bước, thi tiến sĩ.

Ông đi kinh thành, nơi nơi luồn cúi, muốn kết bạn những người hữu dụng, cùng tìm cho mình nhạc gia tốt.

Cũng chính là khi đó, nhạc phụ trước đó của ông, Chu đại nhân nhìn trúng ông.

Chu đại nhân có một nữ nhi, bởi vì một chút chuyện nên bị hỏng thanh danh, ở kinh thành tìm không thấy hôn nhân tốt, liền nhìn trúng Vệ Chí Viễn gia cảnh giàu có, tướng mạo cũng không kém.

Vệ Chí Viễn đi kinh thành mới phát hiện, một cử nhân như mình căn bản không là cái gì, khó có được một cơ hội như vậy, tự nhiên chặt chẽ nắm lấy, cưới vị Chu tiểu thư này.

Chu tiểu thư tuy nói đã hỏng thanh danh nhưng kỳ thật không mất trinh tiết, nhưng Vệ Chí Viễn chung quy bị người ta lấy việc này ra giễu cợt, tóm lại trong lòng không thoải mái, hơn nữa Chu tiểu thư tính tình cương ngạnh, không hợp với ông, quan hệ hai người càng không tốt.

Quan trọng nhất chính là Vệ Chí Viễn cưới Chu tiểu thư vẫn chưa được đến bao nhiêu chỗ tốt.

Chu đại nhân không thích nữ nhi này, cũng không nguyện ý giúp con rể như ông, Chu tiểu thư của hồi môn tuy nhiều, nhưng tự mình nắm lấy chặt chẽ……

Kỳ thật lấy tình huống của ông, có thể cưới được một đại tiểu thư như vậy cũng không mệt, sau khi trở về huyện Đông Cốc  càng không ai biết chuyện trước kia của Chu tiểu thư, nhưng Vệ Chí Viễn lúc đầu nghĩ quá tốt đẹp, cuối cùng không chiếm được kết quả mong muốn, liền không hài lòng.

Ông không chỉ ồn ào với Chu tiểu thư, trong lén lút còn oán giận một phen với mẫu thân của mình.

Vệ lão thái thái vốn không ưa người con dâu làm dáng này, đã sớm nhìn trúng cháu gái bà con xa của mình, biết được việc này càng không cao hứng, liền bắt đầu nhằm vào Chu tiểu thư.

Trời sinh Chu tiểu thư là người không chịu thiệt thòi. 

Nguyên lai, Chu đại nhân thiên sủng tiểu thiếp, đối với phu nhân không tốt, phu nhân lại mềm yếu bảo vệ không được con cái, khiến cho phu nhân sinh ra Chu tiểu thư nuôi thành tính cách mọi việc đều phải tranh giành, thanh danh nàng không tốt cũng là vì thu thập mấy tiểu thiếp, sau đó bị người tính kế.

Chu tiểu thư và Vệ lão thái thái đấu đá nhau rất lợi hại, trong lúc đó, Chu tiểu thư sinh hạ Vệ Lăng Tu.

Vệ lão thái thái muốn đem tôn tử ôm đến bên người nuôi, Chu tiểu thư cũng không vui, hai bên tiếp tục cãi, ngươi tới ta đi thậm chí kết thù, Chu tiểu thư cũng không muốn đi gặp Vệ lão thái thái.

Lúc Vệ Lăng Tu hơn hai tuổi, Chu tiểu thư sinh bệnh qua đời, Vệ lão thái thái mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó một năm vừa qua, liền cho nhi tử cưới thê tử hiện tại về nhà. 

Đáng tiếc cháu gái bà con xa thời trẻ bà nhìn trúng đã sớm gả chồng…… Nhưng thê tử hiện tại của Vệ Chí Viễn so với người trước kia, bà vừa lòng không biết bao nhiêu. 

Còn Vệ Lăng Tu…… Thời điểm Chu tiểu thư mới vừa qua đời, lão thái thái từng nghĩ tới nuôi tôn tử, đáng tiếc tôn tử này cả ngày khóc lóc đòi mẹ, Vệ lão thái thái liền không thích y.

Nhưng lúc ấy Vệ lão thái thái tuy không thích tôn tử nhưng cũng không đến mức chán ghét tôn tử, thẳng đến khi đệ đệ ruột của Chu tiểu thư thi được tiến sĩ làm quan, còn tới huyện Đông Cốc một chuyến.

Vị tiểu Chu đại nhân này cũng không phải là dễ chọc, biết được tỷ tỷ mình đã chết, tỷ phu còn lập tức lại cưới vợ, lại thấy Vệ Lăng Tu gầy nhom, rất giận, lúc ấy Vệ Chí Viễn ở huyện thành làm chủ bộ cũng bị ông nghĩ biện pháp làm khó.

Mấy năm nay, tiểu Chu đại nhân này còn nhìn chằm chằm vào bọn họ, không cho phép bọn họ đối với Vệ Lăng Tu không tốt, cũng chỉ là ông ở kinh thành, chi tiết không rõ ràng lắm mà thôi. 

Nhìn người mỗi năm đưa tới lễ vật giá trị xa xỉ, người Vệ gia đối với Vệ Lăng Tu bề ngoài còn tính không tồi, nhưng trong lòng càng ngày càng nghẹn khuất, hiện tại Chu gia cả nhà gặp chuyện, bỏ tù bỏ tù, bị biếm bị biếm, họ liền cảm thấy xoay người.

Trước đó tiêu tiền bảo Ngôn Cảnh Tắc mang Vệ Lăng Tu đi sòng bạc là Vệ phu nhân làm, nàng vẫn luôn nhìn Vệ Lăng Tu không vừa mắt, muốn trượng phu ghét bỏ đại nhi tử này.

Còn việc hôm nay chính là Vệ lão thái thái bày mưu đặt kế.

Chuyện của Chu gia rất nghiêm trọng, lưu giữ Vệ Lăng Tu kia lại, ai biết có thể có hại cho nhi tử bà hay không? Càng quan trọng chính là, sau khi bà lớn tuổi, nhìn lại chuyện trước kia, càng nhìn liền càng hận Chu tiểu thư thanh danh không tốt kia.

“Nương, người hồ đồ quá!” Vệ Chí Viễn nói, làm như vậy cũng hỏng luôn thanh danh nhà bọn họ!

Vệ lão thái thái nói: “Chặt đứt quan hệ là được!” Chu tiểu thư kia lưu lại rất nhiều của hồi môn, mấy năm nay bà chi tiêu không ít, chung quy cảm thấy Vệ Lăng Tu không còn trong nhà nữa mới an tâm.

Vệ Chí Viễn không nói gì. 

Mà lúc này, Ngôn Cảnh Tắc mang theo Vệ Lăng Tu đi ra.

Trên người hắn khiêng một cái án thư*, giữa bốn chân bàn của án thư treo mấy cái tay nải thật lớn, trên chân bàn cũng treo mấy cái tay nải, giống như là khiêng một ngọn núi, nhưng vẫn đi được thập phần vững chắc.

(*án thư: kiểu bàn cổ dùng để viết, xếp sách vở, bút nghiên...)

Vệ Lăng Tu đi ở phía sau hắn, cõng cái giỏ trúc đựng sách, xách theo một cái ghế, cả người lại có điểm ngốc ra.

Ngôn Cảnh Tắc nói nhà hắn không có bàn, cho nên…… Cả án thư cũng mang đi.

Hết chương 127.
___________∆∆∆∆∆∆___________
Chương 128 

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Người Vệ gia trơ mắt mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu từ nhà chính đi qua trước mặt, hướng cổng lớn mà đi.

Giữa bọn họ có rất nhiều người đều ngóng trông Vệ Lăng Tu đi, nhưng hiện tại Vệ Lăng Tu đi thật rồi, bọn họ lại có điểm không thoải mái.

Trong giả thiết của bọn họ, Vệ Lăng Tu là bị bọn họ đuổi ra ngoài, nhưng hiện tại…… Vệ Lăng Tu đây là đi theo cái tên lưu manh kia, nghênh ngang tự mình đi ra.

Nhìn bộ dáng hai người này, chỉ sợ còn dọn sạch sẽ đồ đạc trong phòng Vệ Lăng Tu rồi!

“Thật là không biết xấu hổ!” Vệ Chí Viễn nhìn hai người đi xa, trên mặt xanh mét một mảnh.

“Mất mặt xấu hổ!” Vệ lão thái thái cũng nói. Đây là kẻ nghèo hèn từ đâu tới, cả cái ghế mà cũng phải dọn đi!

Vệ phu nhân cụp mi rũ mắt mà đứng ở bên cạnh, không nói một lời, loại thời điểm này, nàng không nói lời nào tương đối tốt hơn.

Bất quá, nàng đối với Ngôn Cảnh Tắc kia cũng chướng mắt.

Chó săn lưu manh ở nông thôn quả nhiên  là chưa thấy qua bộ mặt thành thị, lại là bộ dáng như vậy.

Đang nghĩ như vậy, bọn họ liền nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc dừng lại ở cổng lớn. 

Đồ đạc trên bàn bị đội lên quá cao, vóc dáng hắn lại cao, không có biện pháp từ trong đi ra ngoài.

Chỉ thấy Ngôn Cảnh Tắc buông cái bàn từ trên lưng xuống, xách theo nhắc tới bước qua, tiếp tục vác lại trên lưng liền đi.

Mà Vệ Lăng Tu đi theo phía sau hắn, như một tiểu tức phụ vậy, không hề quay đầu lại.

Vệ Chí Viễn trong lòng nén giận, vung tay liền đi.

Chờ hắn đi rồi, Vệ lão thái thái nói: “Ngôn Cảnh Tắc kia sao lại thế này? Chuyện này xong rồi hắn nên đi đi chứ, sao còn ở lại? Còn động thủ với Chí Viễn, thật là…… Thật là……” Vệ lão thái thái nhớ tới chuyện trước đó, trong lòng liền buồn đến hoảng.

Vệ phu nhân trong lòng cũng không dễ chịu, nhưng Ngôn Cảnh Tắc vì sao muốn làm như vậy, nàng  thật ra có suy đoán: “Này lưu manh rất có chút danh khí, là cái chết đòi tiền, phỏng chừng chính là đỉnh đầu không có tiền, tưởng từ nhà của chúng ta cướp đoạt một đợt.”

Lúc trước tìm Ngôn Cảnh Tắc dẫn Vệ Lăng Tu đi đánh cuộc là chủ ý của nàng, chỉ là nàng không nghĩ tới, Vệ Lăng Tu thế mà không tiến vào sòng bạc.

Nhưng Vệ Lăng Tu cả ngày cùng tên lưu manh tiếng tăm lừng lẫy của huyện Đông Cốc ở bên nhau, Vệ Chí Viễn đối với nhi tử này cũng càng ngày càng không ưa.

Sau đó lại biết được cữu cữu kia của Vệ Lăng Tu không còn dùng được, nàng định lại động chút tay chân đem người này đuổi ra ngoài, Vệ lão thái thái thế mà còn tìm đến nàng, còn suy nghĩ ra một vở kịch như vậy...

Trước đó bắt gian bọn họ đi không ít người, chỉ sợ không được bao lâu, chuyện Vệ Lăng Tu sẽ truyền đi khắp nơi, lão thái thái thật tàn nhẫn. 

Vệ lão thái thái nghe xong con dâu nói, thầm chấp nhận.

Bà đã nghe người ta nói qua chuyện tên lưu manh kia, biết đó là kẻ vô liêm sỉ, hôm nay hắn che chở Vệ Lăng Tu hơn phân nửa là vì tiền.

Mà Vệ Lăng Tu hiện tại đi theo tên lưu manh như vậy, sau này hơn phân nửa không có kết cục tốt.

Tưởng tượng như vậy, Vệ lão thái thái trong lòng tức khắc liền thoải mái.

Vệ phu nhân trong lòng càng thoải mái hơn.

Không có Vệ Lăng Tu, gia nghiệp Vệ gia tất cả đều là của hai nhi tử nàng, thật tốt.

Vệ phu nhân vô cùng cao hứng mà đi chuẩn bị tiệc mừng thọ buổi tối. 

Hôm nay ăn chỉ chỉ là người trong nhà bọn họ ăn uống chút rượu, buổi tối lại có khách nhân muốn tới, đến lúc đó vừa lúc có thể nói chuyện Vệ Lăng Tu đã cắt đứt quan hệ với người trong nhà...

Người Vệ gia nghĩ như thế nào, Ngôn Cảnh Tắc cũng không rõ ràng. Hắn cõng một đống đồ vật như vậy đi trên đường, đưa tới rất nhiều người ghé mắt, mà chờ hắn nhìn ngược lại, những người đó liền cúi đầu, vội vàng đi ngay.

Toàn bộ huyện Đông Cốc ai không biết Ngôn Đại người này không dễ chọc?

Người nhà nguyên chủ dáng dấp như vậy, đương nhiên không có khả năng lấy cho nguyên chủ cái tên dễ nghe gì, vẫn luôn kêu nguyên chủ là “A Đại”, người huyện Đông Cốc cũng đều kêu nguyên chủ là Ngôn Đại.

Ngôn Đại ở huyện Đông Cốc thanh danh cực kém, lúc này mọi người nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc cõng nhiều đồ đạc như vậy, phản ứng đầu tiên chính là hắn cướp đồ nhà người ta, mà chờ khi bọn họ nhìn thấy Vệ Lăng Tu bên cạnh Ngôn Cảnh Tắc… 

"Đây không phải đại thiếu gia Vệ gia kia sao?" Sao lại cùng với Ngôn Đại?"

“Hắn không sợ tiền mình bị Ngôn Đại lừa sạch à?”

“Ngôn Đại thường không gạt người đâu, hắn trực tiếp cướp luôn.”

……

Mọi người nhỏ giọng nghị luận, cứ như vậy nhìn Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu đi rồi.

Nhà Ngôn Cảnh Tắc và huyện thành huyện Đông Cốc vẫn có chút khoảng cách, đi đường phải mất nửa canh giờ, Ngôn Cảnh Tắc tự mình đi không sao, nhưng hắn luyến tiếc để Vệ Lăng Tu đi.

“Chúng ta đi tìm chiếc thuyền!” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Vệ Lăng Tu còn có chút hoảng hốt, căn bản không biết nên phản đối hay không.

Ra khỏi đại môn Vệ gia, Vệ Lăng Tu không tránh khỏi có chút hối hận, kia dù sao cũng là nhà y.

Chỉ là, y bị người ta bắt gian trên giường, hơn phân nửa trở về không được, y nghĩ đến người trong nhà đều không thèm để ý y, trong lòng còn nghẹn một cơn giận……

Huyện Đông Cốc bên này đặc biệt nhiều sông, thuyền cũng nhiều, nhà ở huyện thành phòng ở đều xây dọc theo sông, trên cơ bản cũng ngồi thuyền qua lại.

Ngôn Cảnh Tắc hướng tới bến tàu đi đến liền nhìn thấy vài chiếc thuyền, chỉ là người chèo thuyền nhìn thấy hắn liền muốn chống thuyền trốn xa một chút —— vóc dáng Ngôn Đại thật sự rất cao lớn, đặc biệt dễ nhận biết, hắn lại cả ngày ở huyện Đông Cốc lắc lư, người chèo thuyền đều nhận thức hắn.

Đối mặt sát thần như vậy…… Bọn họ không thể trêu vào còn trốn không nổi sao?

Những người chèo thuyền đó muốn tránh, Ngôn Cảnh Tắc lại sốt ruột: “Ai dám chạy! Ai chạy ta đánh chìm thuyền người đó!”

Những người chèo thuyền đó cũng không dám chạy.

Lại nói tiếp…… Lời này của Ngôn Cảnh Tắc người khác nói bọn họ chắc chắn không tin, nhưng đổi lại là Ngôn Cảnh Tắc nói, bọn họ lại tin.

Ai không biết Ngôn Đại này sức lực lớn vô cùng chứ?

Nhìn một cái đi, nhiều đồ như vậy hắn đều cõng nhẹ nhàng, muốn đánh chìm thuyền bọn họ chắc chắn cũng không phải chuyện khó gì!

Nhóm người chèo thuyền căng thẳng, một đám vâng vâng dạ dạ mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Ngôn Đại, có việc gì?”

Ngôn Cảnh Tắc từ giữa bọn họ chọn một con thuyền, liền nói với người chèo thuyền: “Ngươi đem thuyền sát lại đây! Đưa ta đi thôn Hưng Yên!”

Người chèo thuyền này thầm hô xui xẻo.

Bọn họ ở bên này bến tàu đợi đều là muốn kéo vài người khách, kiếm ít tiền, nhưng đưa Ngôn Đại này đi thôn Hưng Yên, người ta khẳng định không trả tiền!

Trước đó Ngôn Đại này dẫn người đi ngồi thuyền còn nợ, cũng chưa trả tiền!

Nhưng hắn ta cũng không dám không nghe lời……

Người chèo thuyền sát lại gần bến tàu.

Ngôn Cảnh Tắc cõng một cái bàn lớn như vậy đi lên thuyền, bởi vì cái bàn quá nặng, thuyền lập tức chòng chành, nhưng Ngôn Cảnh Tắc hạ chân vững chắc, một chút cũng không hoảng hốt!

Hắn đem cái bàn phóng lên trên thuyền một cái, lại nhảy lên bờ tiếp lấy cái ghế trên tay Vệ Lăng Tu: “Lăng Tu, này thuyền có hơi chòng chành, lúc ngươi lên thuyền cẩn thận một chút!”

Vệ Lăng Tu lên tiếng.

Vừa rồi những người chèo thuyền đó thấy Ngôn Cảnh Tắc liền muốn bỏ chạy, Ngôn Cảnh Tắc còn uy hiếp người ta, chuyện này làm Vệ Lăng Tu ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không đúng.

Nhưng hiện tại nhìn qua… Bộ dáng Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm cũng không đáng sợ, y liền thả lỏng lại.

Ngôn ca trước kia có nói qua với y, hắn bởi vì vóc dáng cao lớn, chung quy thường bị người ta hiểu lầm bị người ta sợ hãi…… Xem ra là sự thật.

Vệ Lăng Tu đi theo Ngôn Cảnh Tắc lên thuyền.

Ngôn Cảnh Tắc nhìn y không hoài nghi gì, thở dài nhẹ nhõm một hơi thật dài.

Huyện Đông Cốc này, nơi kẻ có tiền và nơi người nghèo ở cũng không cùng chỗ, Vệ Lăng Tu trước kia kỳ thật không thường xuyên ra cửa, ngẫu nhiên ra cửa cũng chỉ là đi những chỗ nguyên chủ căn bản sẽ không đi, trước đó cũng chưa gặp qua nguyên chủ, nên lúc trước nguyên chủ mới có thể cùng thủ hạ hợp mưu, trình diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân.

Sau đó, nguyên chủ cùng Vệ Lăng Tu đứt quãng ở chung mấy tháng, kỳ thật thời gian ở chung cũng không nhiều, nguyên chủ muốn lấy tiền từ Vệ Lăng Tu, hoặc nhiều hoặc ít còn giả vờ giả vịt, cho nên Vệ Lăng Tu cũng không biết nguyên chủ kỳ thật không phải thứ tốt gì.

Hắn vừa rồi suýt chút nữa thì lòi!

Ngôn Cảnh Tắc quyết định phải bổ cứu một chút, bày ra gương mặt ôn hòa của mình, hắn cười tủm tỉm mà nhìn về phía người chèo thuyền kia: “Lão ca, ngươi gần đây làm ăn thế nào?”

Người chèo thuyền bắp chân run lên: “Ta làm ăn không tốt! Cơm sắp ăn không nổi rồi!” Cho nên ngàn vạn đừng đánh chủ ý lên hắn ta!

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Cần sợ hắn dữ vậy sao?

Ngôn Cảnh Tắc từ bỏ chuyện bày ra chủ ý ôn hòa với người chèo thuyền, mà đi nói chuyện với Vệ Lăng Tu: “Lăng Tu ngươi yên tâm, ta nhất định đối tốt với ngươi!”

“Ừm.” Vệ Lăng Tu gật gật đầu.

Người chèo thuyền: “……” Ngôn Đại là đang lừa gạt người trẻ tuổi này à? Ui chao, người trẻ tuổi này cũng quá ngốc, thế mà bị Ngôn Đại dụ dỗ, mấy thứ này nên không phải là y cấp cho Ngôn Đại chứ?

Y không sợ Ngôn Đại đem bán y sao?

Người chèo thuyền trong lòng đồng tình Vệ Lăng Tu, đồng thời cũng nhanh chóng chống thuyền đi —— sông bên này không sâu, bọn họ đa phần là cầm một cây gậy trúc dài để chống thuyền, đương nhiên có vài thời điểm cũng sẽ dùng mái chèo, còn phải xem dùng cái gì thì tiện hơn.

Ngồi thuyền nhanh hơn đi đường nhưng cũng tốn mười lăm phút mới đến đến thôn Hưng Yên.

Thôn Hưng Yên được con sông chảy qua, bờ sông là một hàng đất trồng rau, phía sau đất trồng rau chính là một đống một đống nhà ở thưa thớt, ngoài ra, bên bờ sông còn có mấy bậc thang dùng đá phiến làm ra, chỗ tốt nhất để mọi người rửa mặt, lên thuyền xuống thuyền.

Lúc này, một vài nữ nhân ở chỗ đá phiến giặt quần áo, một bên giặt một bên nói chuyện phiếm, nhìn thấy có thuyền tới còn thuận tiện cầm bồn gỗ lên, tránh ra khỏi chỗ này.

Mới vừa làm xong, các nàng liền thấy được Ngôn Cảnh Tắc trên thuyền.

“Là Ngôn Đại!” Có người nói, lời này vừa ra, những nữ nhân này lập tức trốn về phía khác của đá phiến, thật cẩn thận mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc: “……”

Kỳ thật nguyên chủ tuy ở huyện Đông Cốc tác oai tác oái, nhưng ở thôn Hưng Yên mình từ nhỏ lớn lên thật ra lại không làm ra chuyện xấu gì.

Đây cũng là hắn học theo cha hắn, trên thực tế các lưu manh khác cũng đều như vậy.

Thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, hơn nữa bọn họ tương lai thành thân hoặc là chết muốn làm tang sự, còn cần hương thân ở quê nhà giúp đỡ, tự nhiên không thể động thủ với người trong thôn mình. 

Tỷ như muốn ăn gà, không nên trộm trong thôn mình, muốn trộm cũng đi thôn khác mà trộm.

Nhưng cho dù như vậy, người trong thôn vẫn sợ nguyên chủ.

Bọn họ bình thường đe dọa hài tử, đều nói: “Con mà không ngoan, Ngôn Đại tới đánh con bây giờ!”

Trẻ hư bị dọa như vậy đều ngoan ngoãn nghe lời!

Ngôn Cảnh Tắc tận lực hiền lành mà hướng tới những nữ nhân này cười: “Lục thẩm, Vương gia tẩu tử, Thất cô…… Các ngươi khỏe a!”

Các nữ nhân: “……” Ngôn Đại bị trúng tà hả? Trước kia không phải gặp các nàng hoặc làm như không thấy, hoặc là hùng hùng hổ hổ thống nhất kêu các nàng là “đàn bà thúi” sao?

Các nàng đang thấp thỏm, liền thấy từ phía sau Ngôn Đại ra tới một người trẻ tuổi 17-18 tuổi, hướng về phía bọn họ cười cười.

Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy Vệ Lăng Tu đẹp thiên hạ vô địch, kỳ thật không khoa trương như vậy. Bất quá diện mạo Vệ Lăng Tu xác thật rất xuất sắc.

Tóc y đen nhánh, làn da tuyết trắng, vừa thấy chính là nhà có tiền kiều dưỡng ra, còn gương mặt kia…… Trên mặt y còn có điểm bụ bẫm trẻ con chưa rút đi hoàn toàn, ngũ quan thanh tú, thời điểm hướng về phía người ta mà cười, làm người nhịn không được cũng muốn cười theo.

Đây là một thiếu niên vừa nhìn liền thấy rất ngọt ngào. 

Ngôn Đại từ nơi nào lừa tới một tiểu thiếu gia như vậy?

Nữ nhân ở đây đều có điểm lo lắng mà nhìn về phía Vệ Lăng Tu.

Ngôn Cảnh Tắc lúc này đã cõng cái bàn lên.

Lúc hắn đi đến mạn thuyền, thuyền lại chòng chành, Vệ Lăng Tu suýt nữa đứng không vững té ngã, cũng may cuối cùng đứng lại được.

Chờ đứng vững, Vệ Lăng Tu lại lấy ra tiền tra cho người chèo thuyền  —— cùng Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau, vẫn luôn là y trả tiền, y cũng quen rồi!

Người chèo thuyền kia lại không dám lấy, liếc nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái, phát hiện Ngôn Cảnh Tắc không phản đối mới dám nhận tiền.

Tiểu thiếu gia này làm người không tồi a! Đáng tiếc bị Ngôn Đại theo dõi, về sau đừng bị Ngôn Đại cấp ăn tươi nuốt sống nhé!

Người chèo thuyền chờ Vệ Lăng Tu lên bờ, cây gậy trúc chống lên liền đi.

Mà cùng lúc đó, cũng có một tin tức kinh người ở nhanh chóng truyền lưu ở huyện Đông Cốc.

Vệ gia huyện Đông Cốc chính là một nhà rất có tiền, ra một cử nhân nữa, đại thiếu gia nhà bọn họ là nhị y tử*, còn cùng Ngôn Đại ở bên nhau, bị đuổi ra khỏi gia môn!

(*nhị y tử (二椅子) nghĩa là bất nam bất nữ, song tính, từ này phát triển từ từ 'nhị ngải tử' nghĩa là thái giám, người nam bị mất bộ phận sinh dục (ngải = cắt). Đây là một từ nghĩa xấu dùng mắng chửi người.

Ngược lại với 'long dương' và 'đoạn tụ' là từ nghĩa tốt phát triển từ tích xưa, nói chung người đọc sách có học mới dùng 2 từ này. Còn trong truyện là dân quê không biết chữ nên dùng từ thô tục hơn.)

“Đại thiếu gia Vệ gia ta đã gặp qua rồi, một người rất tuấn tiếu, hóa ra là nhị y tử à?”

“Trước đó vài ngày y đã cùng với Ngôn Đại…"

“Y thật là hồ đồ, cho dù là nhị y tử, cũng không nên cùng Ngôn Đại ở bên nhau……”

“Ngôn Đại cũng không phải cái thứ tốt gì!”

“Hôm nay cái ta nhìn thấy Ngôn Đại dọn một đống đồ vật, mang theo y đi ngang nhà bọn ta, chậc chậc!"

“Vệ gia đại thiếu gia về sau thảm rồi!”

……

Mọi người nghị luận sôi nổi, nhưng có một chuyện tất cả mọi người đều công nhận —— Vệ Lăng Tu về sau khẳng định không có kết cục tốt.

Ngôn Đại kia cả phụ thân cũng không phải thứ tốt gì, Ngôn Đại trò giỏi hơn thầy, càng không phải thứ tốt……

Đại thiếu gia Vệ gia này hẳn là bị Ngôn Đại lừa, hiện tại Vệ gia cùng y cắt đứt quan hệ, y và Ngôn Đại ở bên nhau, về sau có thể có kết cục tốt sao?

Người huyện Đông Cốc liền đồng tình với đại thiếu gia Vệ gia, cũng đồng tình Vệ gia.

Hài tử khó khăn nuôi lớn thế mà là nhị y tử, lão gia Vệ gia thật thảm!

Vệ Lăng Tu bị đồng tình lúc này cũng ý thức được một chút không đúng rồi.

Trước đó lúc y và Ngôn Đại lui tới, Ngôn Đại có nói qua thân thế của mình, y thật đồng tình với Ngôn Đại, liền cho Ngôn Đại một ít tiền.

Lúc ấy Ngôn Đại là nói phải dùng tiền đó xây nhà, nhưng hiện tại…… Y thấy được ba gian phòng ở rách nát!

Càng tuyệt chính là, trong cái nhà rách nát này, ngoại trừ một cái ghế nát đến không thể nát hơn, cơ hồ không có gia cụ khác.

Được rồi, có lẽ hiện tại y mới thấy được nhà chính thôi, chắc là phòng khác thì tốt hơn một chút… 

Nhà ở thôn Hưng Yên, vách tường đều là dùng bùn xây nên.

Nhà ai muốn xây nhà liền mời người đào cái nền, dựng thẳng lên mấy tấm ván gỗ ước chừng một thước, sau đó giữa ván gỗ lấp đầy bùn đất, dùng búa nén, đấm đánh lặp đi lặp lại. 

Đánh bùn kín mít như vậy là làm ra được vách tường! Đương nhiên, tường đất chỉ cao khoảng một mét như nhau, phía trên lại đặt ván gỗ để dễ trổ cửa sổ gì đó.

Nhà Ngôn Cảnh Tắc chính là như vậy.

Nhà là tổ phụ hắn khi còn trẻ có chút tiền xây nên, tường đất kia thật ra rất vững chắc, nhưng phía trên đầu nóc nhà gì đó bằng gỗ đã sớm không trụ được…… Dù sao mỗi lần bên ngoài mưa to, bên trong liền rơi mưa nhỏ.

Nhà này so với các nhà khác trong thôn còn nát hơn, nếu so với phòng riêng của Vệ Lăng Tu thì càng là một cái trên trời một cái dưới đất.

Ngôn Cảnh Tắc biểu tình xấu hổ: “Cho nên ta mới bảo ngươi mang nhiều đồ đạc một chút, ha ha…… Đáng tiếc giường củ ngươi quá lớn, dọn không được, bây giờ về dọn chắc cũng không được……”

Vệ Lăng Tu: “……”

Bên này nhà nông không có thư phòng gì, nhà ở thường chia làm nhà chính và phòng ngủ. 

Phòng ngủ một nhà ít nhất có hai gian, người trong nhà nhiều sẽ nhiều thêm mấy gian, nhà chính thì mỗi nhà chỉ có một gian.

Nhà này ở hướng nam, cũng giống một loạt nhà khác là nhà chính ở giữa, phía sau hợp với nhà bếp là nơi dùng để ăn cơm đãi khách. 

Ở thôn Hưng Yên, nhà chính có thể để cái bàn bát tiên liền rất khí phái, càng khí phái hơn chính là trong phòng có thể để hai cái bàn bát tiên.

Nhà Ngôn Cảnh Tắc đương nhiên thuộc về cái loại không hề có khí phái… Ngôn Cảnh Tắc buông cái bàn xuống, ngượng ngùng mà nhìn Vệ Lăng Tu: “Chúng ta…… Dọn dẹp lại một chút?”

Ngôn Cảnh Tắc muốn dọn dẹp lại, sau đó Vệ Lăng Tu liền thấy được…… Chỉ có một cái giường, cả cái cửa phòng ngủ cũng không có.

Cái giường kia thế mà còn là một tấm ván cửa! 

Chỉ thấy ở một góc phòng ngủ, một tấm ván cửa đặt lên mấy viên gạch, bị người coi như giường mà dùng, mà trên giường này có một tấm chăn rách tung tóe, lại có một ít quần áo rách nát cuộn bết lại với nhau. 

Phỏng chừng sau khi trời lạnh, chủ nhân của cái giường này đem chăn và quần áo toàn bộ đắp lên người mà ngủ.

Vệ Lăng Tu ở Vệ gia không nói là được coi trọng cỡ nào, nhưng y chưa từng gặp qua cái giường nào như vậy!

Đang do dự, Vệ Lăng Tu liền thấy Ngôn Cảnh Tắc đi lên vài bước, liền đem tất cả đồ trên “giường” ném qua một bên, lại nói với y: “Ngươi ngồi đi, ta trải giường chiếu cho ngươi! Về sau ngươi cứ ở nơi này!”

Ngôn Cảnh Tắc nói, tay chân lanh lẹ mà bắt đầu mở ra đồ đã lấy từ Vệ gia, bắt đầu trải giường chiếu.

Trước khi trải giường, hắn còn lấy quần áo cũ ướt nhẹp của mình làm giẻ lau cửa… Không, lau ván giường mới đúng. 

Vệ Lăng Tu vừa mới dâng lên bất an, lại bị hành vi này của Ngôn Cảnh Tắc đè ép xuống.

Ngôn Cảnh Tắc đối với y vẫn rất tốt! Giường cũng đem nhường cho y!

Còn Ngôn Cảnh Tắc có hơi nghèo… Kỳ thật cũng không sao.

Chỉ cần có người để ý đến y là được.

Vệ Lăng Tu nói: “Ta giúp ngươi.”

Ngôn Cảnh Tắc đồng ý.

Bởi vì hắn đột nhiên ý thức được, hắn còn có việc khác cần hoàn thành, tỷ như làm cơm chiều.

Nhưng nhà hắn…… Cả nồi nấu cơm cũng không có!

Nồi cũng đáng giá, trong nhà nếu có nồi, khẳng định sẽ bị nguyên chủ cầm đi bán lấy tiền, cho nên nhà bọn họ đương nhiên không có nồi!

Trong trí nhớ nguyên chủ, sau khi Vệ Lăng Tu bị roi đả thương đến nơi này, hắn chưa từng quan tâm, cũng không biết Vệ Lăng Tu làm sao có thể sống qua mấy tháng trong căn phòng chỉ có thể che mưa chắn gió như vậy.

Không sai, Vệ Lăng Tu chỉ ở trong phòng nguyên chủ được mấy tháng, đã bị nguyên chủ đánh chết……

Ngôn Cảnh Tắc tức giận đến không chịu được, giận xong rồi lại rối rắm lên —— cơm chiều còn không có tin tức kìa!

Vệ Lăng Tu từ Vệ gia ra có mang theo tiền, nhưng Ngôn Cảnh Tắc thật sự không muốn dùng tiền của Vệ Lăng Tu…… Cố tình tất cả tiền nguyên chủ có đều đã thua sạch hết!

Ngôn Cảnh Tắc đang rối rắm, Vệ Lăng Tu nói: “Ngôn ca, ta nơi này có chút bạc, ngươi cầm đi dùng đi, mua chút thức ăn.”

Vệ Lăng Tu cũng là nhìn thấy bộ dáng Ngôn Cảnh Tắc rối rắm mới đột nhiên nghĩ đến…… Ngôn Cảnh Tắc có khả năng không có tiền.

Trước đó ở Vệ gia, Ngôn Cảnh Tắc đã từng cởi quần áo, lúc ấy là có thể nhìn ra trên người hắn không có tiền, hiện tại tới nhà này rồi……

Nhà này cũng không giống như là có tiền.

Lại nói tiếp, Ngôn Cảnh Tắc trước kia cùng y ở bên nhau đều là y tiêu tiền…… Hiện tại y cho Ngôn Cảnh Tắc tiền, cũng không cảm thấy có cái gì không đúng.

Chỉ là Ngôn ca của y có hơi lười biếng…… Vệ Lăng Tu đột nhiên có điểm lo lắng, lo lắng không có tiền.

Tuy lần này từ trong nhà ra tới bọn họ mang đi rất nhiều đồ đạc nhưng trên người tiền cũng không nhiều, đổi lại cách bọn họ trước kia tiêu xài, có thể tiêu mấy tháng, nhưng hiện tại phải tính cả tiền ăn uống, còn phải mua đồ gia cụ, sợ là không đủ.

Y cần thiết phải nghĩ cách kiếm tiền.

Vệ Lăng Tu nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc cũng nghĩ như vậy.

Hắn cần thiết kiếm tiền!

Hắn chung quy không thể để Vệ Lăng Tu nuôi hắn!

Chỉ là nguyên chủ một chút bản lĩnh cũng không có, hắn rốt cuộc phải làm sao kiếm tiền? Chung quy không thể giống nguyên chủ đi thu nợ chứ?

Ngôn Cảnh Tắc càng nghĩ càng đau đầu, lại có chút buồn bực.

Hắn nếu có thể xuyên tới sớm một chút thì tốt rồi, nếu không có vụ bắt gian trên giường kia, Vệ Lăng Tu cũng không nhất định phải đi theo hắn ra ngoài chịu khổ.

Hắn sao lại không có ký ức trước kia chứ? Nếu hắn có ký ức trước kia, nói không chừng còn có biện pháp kiếm tiền! 

Ngôn Cảnh Tắc cầm tiền của Vệ Lăng Tu, ủ rũ cụp đuôi mà ra cửa, lại hướng tới huyện Đông Cốc mà chạy.

Hắn muốn đi mua chút đồ gia dụng, mua một cái nồi, cơm chiều chắc chắn không làm kịp, cũng phải mua một chút……

Huyện Đông Cốc có điểm xa, nhưng Ngôn Cảnh Tắc chạy vội đi, mười lăm phút liền đến.

Sau đó hắn liền bắt đầu mua các loại đồ đạc. 

Người huyện Đông Cốc: “Ngôn Đại này chắc chắn mới lấy được tiền của Vệ thiếu gia đây mà! Mới mua được nhiều đồ như thế!"

“Chờ tiền của Vệ thiếu gia bị hắn tiêu hết sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.”

“Ngôn Đại tới! Nhỏ giọng chút đi!”

……

Nơi Ngôn Cảnh Tắc đi qua, tất cả mọi người đều trốn tránh!

Hết chương 128.

---------

Tui đọc thế giới này (và edit) cùng lúc với đọc bộ "Xuyên việt chi nhất phẩm tiên phu", mà hoàn cảnh bạn thụ và Vệ Lăng Tu giống na ná nhau quá, kiểu mẹ chết rồi bị người nhà gài đuổi ra khỏi cửa… Làm tui bị lộn với nhau :))) Mà truyện kia là 2 người công thụ có ngủ với nhau thật, còn truyện này thì không, nên tui hơi bị lag nhẹ ( ꈍᴗꈍ)

Với lại tui hơi dở edit cổ trang, làm xong sợ lại bị giống QT quá, mà dịch hiện đại quá cũng kì nữa, mọi người thông cảm nha. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play