Chương 125: Thế Giới thứ 7 - Lưu manh và tiểu thiếu gia nhà giàu
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Dưới thân là giường đệm mềm mại, trên người che lại tấm chăn, còn có một mùi hương nhàn nhạt tràn ngập ở chóp mũi, Ngôn Cảnh Tắc hận không thể ngủ đến thiên hoang địa lão.
Nhưng hắn lại cảm thấy mình nên tỉnh dậy.
Vươn tay, Ngôn Cảnh Tắc muốn xoa cái trán của mình một chút, lại đột nhiên phát hiện tay mình bị người ta gối lên…… Hắn ngủ chùn với người khác?
Giật mình mở to mắt, Ngôn Cảnh Tắc liền nhìn thấy bên người mình nằm một người.
Đây là…… Một người đáng yêu cỡ nào, đẹp cỡ nào, hoàn mỹ cỡ nào chứ!
Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy chẳng sợ dùng tất cả những từ ngữ tốt đẹp nhất trên đời để hình dung người đang ngủ này cũng là khinh nhờn người này.
Đây không phải người trên thế gian này!
Trong lúc nhất thời hắn cả hô hấp cũng quên, chờ phát hiện hai người đều trần trụi, còn nhìn thấy bả vai trơn bóng của người bên cạnh, càng cảm thấy trái tim như muốn dừng lại, một cỗ nhiệt huyết từ ngực hướng thẳng lên đầu, theo sát đó, máu mũi cũng chảy ra từ mũi, dừng lại trên chăn.
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Quá mất mặt! Hắn thế mà chảy máu mũi!
Nhưng này không thể trách hắn, trường hợp này quá kích thích!
Ngôn Cảnh Tắc lau máu mũi một phen, chỉ cảm thấy tâm hoa nộ phóng.
Có chuyện gì có thể vui vẻ hơn khi đối tượng mình nhất kiến chung tình nằm trên giường mình? Không có!
Lúc này đầu óc Ngôn Cảnh Tắc còn chưa thanh tỉnh lắm, hắn không biết chính mình là ai, cũng không biết thân mình đang ở nơi nào, chỉ biết mình đại khái là xuyên qua.
Cảm tạ lần xuyên qua này!
Làm hắn tìm được người hắn yêu!
Hắn nhất kiến chung tình!
Ngôn Cảnh Tắc nhìn người nằm trên giường mình, có hơi muốn chạm vào y, rồi lại không dám đụng vào, chỉ có thể luống cuống tay chân mà tiếp tục lau máu mũi đang chảy xuống.
Cũng chính là lúc này, người trên giường giật giật: “Ưm……”
Giọng người này cũng đặc biệt dễ nghe! Tuyệt đối là âm thanh dễ nghe nhất trên đời này của hắn!
Được rồi, hiện tại đầu hắn trống rỗng, cả đời cũng chỉ mới giờ này khắc này mới tỉnh lại chốc lát mà thôi, nhưng hắn tin tưởng, về sau chẳng sợ gặp càng nhiều người, người này khẳng định cũng là hoàn mỹ nhất trong lòng hắn.
Hiện tại một đại mỹ nhân hoạt sắc sinh hương như vậy cùng hắn nằm trên giường… Đây là phòng hắn, người này là tức phụ nhi của hắn?
Nghĩ đến khả năng này, Ngôn Cảnh Tắc tức khắc kích động, nhưng mà đúng lúc này, ngoài phòng truyền đến một vài âm thanh ồn ào, tựa hồ như có người nào từ bên ngoài tới.
Ai vậy trời! Lúc này còn tới quấy rầy người ta! Ngôn Cảnh Tắc đang tức giận, đầu lại choáng váng.
Một vài ký ức đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn, hắn không nhớ tới chuyện của mình trước khi xuyên qua, nhưng hắn có được ký ức nguyên chủ.
Hắn suy nghĩ nhiều rồi.
Căn phòng này không phải phòng hắn, giường này không phải giường hắn, người trên giường…… Cũng không phải của hắn.
“Loảng xoảng” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, không đợi Ngôn Cảnh Tắc làm cái gì, một đám người liền vọt vào.
Ngôn Cảnh Tắc bắt lấy lan giường, dùng sức nắm chặt.
Hắn có được ký ức nguyên chủ, hiện tại liền…… Hận không thể một đao chém chết nguyên chủ.
Nguyên chủ chính là tên cặn bã!
Nguyên chủ sinh ra ở huyện Đông Cốc thôn Hưng Yên, là con trai một gã lưu manh của thôn Hưng Yên.
Tổ phụ nguyên chủ là đồ tể, rất có bản lĩnh, trong nhà cũng có chút tiền tài, đối với phụ thân nguyên chủ cũng sủng nịch, cuối cùng nuôi đến phụ thân nguyên chủ tay chân không chăm chỉ, ngũ cốc cũng không phân biệt được, chỉ biết uống rượu bài bạc.
Bình thường người nhà nông có đứa con trai như vậy, kết cục đã định là không tốt -- tổ phụ nguyên chủ tích cóp được tiền đều bị phụ thân nguyên chủ tiêu bại hết.
Vì có thể quản được nhi tử, tổ phụ nguyên chủ dùng số tiền cuối cùng cưới vợ cho phụ thân nguyên chủ, cũng chính là mẫu thân nguyên chủ.
Sau đó nhà bọn họ mỗi ngày sống càng thêm gian nan, chờ lúc nguyên chủ sinh ra, trong nhà đã khốn cùng thất vọng, mà đồ đạc đã bán sạch sẽ chỉ còn mấy gian phòng ở.
Này còn chưa tính, phụ thân nguyên chủ vẫn không chịu làm việc đàng hoàng như cũ, tổ phụ nguyên chủ và mẫu thân nguyên chủ vất vả kiếm ít tiền về nhà, còn sẽ ông ta cướp đi, siêu sạch sẽ không còn gì.
Nhưng vì tổ phụ nguyên chủ có tay nghề giết heo, còn phụ giúp tổ chức tiệc rượu nhà nông, trong nhà tốt xấu có chút tiền thu vào, nguyên chủ cũng không đến mức ăn đói mặc rách.
Nhưng mà vào năm nguyên chủ năm tuổi, tổ phụ nguyên chủ nửa đêm đi ra ngoài giết heo, thế nhưng một đầu chìm vào mương, chờ khi được người ta phát hiện, ông đã sớm mất mạng, cũng không biết chết như thế nào.
Mặc kệ tổ phụ nguyên chủ chết như thế nào, ông vừa chết, trong nhà liền hoàn toàn không có tiền thu vào.
Cha nguyên chủ và nguyên chủ đều là tên cặn bã, ông ta đầu tiên là đánh nương* nguyên chủ đòi tiền, tiền vừa chuyển tay liền đem bán nương nguyên chủ.
(*nương ở đây là mẹ)
Kỳ thật nguyên chủ cũng suýt chút nữa bị bán, cuối cùng không bán là bởi vì nguyên chủ dù sao cũng là con ông, ông muốn nối dõi tông đường, lý do thứ hai thì…… Nguyên chủ lúc ấy năm tuổi, bán cho người ta là nhi tử nuôi người ta thì ngại quá lớn, bán cho người ta làm việc người ta lại ngại quá nhỏ, không dễ bán.
Nguyên chủ từ lúc năm tuổi bắt đầu một mình đi theo cha cùng nhau sinh sống, bữa đói bữa no, lớn đến tám tuổi.
Ba năm này, hắn kiến thức được các loại "bản lĩnh" của cha nguyên chủ, cũng thấy được cha mình sống như thế nào, dù sao cũng học được không ít thứ.
Năm nguyên chủ tám tuổi ấy, lão lưu manh cha nguyên chủ chết trong một lần ẩu đả.
Sau đó, nguyên chủ liền bắt đầu con đường… lưu manh rộng lớn mạnh mẽ của hắn.
Nguyên chủ từ bé đã thấy cha ở nhà hoành hành ngang ngược, không để tổ phụ và mẫu thân vào mắt, không cảm thấy phụ thân có gì sai, ngược lại còn cảm thấy phụ thân uy phong, tóm lại tư tưởng của hắn từ nhỏ đã hư hỏng.
Bất quá hắn tuổi tác nhỏ, lúc ấy cũng làm không được cái gì, chủ yếu là dựa vào hãm hại lừa gạt lừa tiền lừa ăn.
Mãi cho đến khi hắn đến 13-14 tuổi, khổ người càng lúc càng lớn.
Tổ phụ nguyên chủ là vóc dáng cao nổi tiếng xa gần, người cha lưu manh kia của hắn kỳ thật cũng là thân hình cao lớn, mà nguyên chủ trò giỏi hơn thầy, lớn lên cao thật cao, 13-14 tuổi cũng đã cao hơn rất nhiều người trưởng thành.
Hắn còn dám tranh dám đánh.
Nguyên chủ cuối cùng thành tay đấm lớn nhất sòng bạc huyện Đông Cốc, cũng chính thức bắt đầu nhân sinh hoành hành quê nhà của hắn.
Nguyên chủ người này không có yêu thích gì, chỉ thích bài bạc, lại vì hắn ở sòng bạc làm tay đấm, tuy rằng khiến mình tiền thua sạch sẽ, nhưng tiền thiếu sòng bạc có thể xóa bỏ toàn bộ, cứ như vậy sống tới 18 tuổi.
Tuổi lớn, nên cưới vợ.
Nhưng nguyên chủ nào có tiền cưới vợ? Tiền công ở sòng bạc tiền chỉ đủ chính hắn ăn nhậu chơi bời, nhà phụ cận cũng không ai nguyện ý đem con gái trong nhà gả cho cá nhân như hắn.
Nguyên chủ đang sốt ruột liền nhận được một mối làm ăn tới cửa, có người bảo hắn dẫn một thiếu gia nhà giàu đi bài bạc, muốn thiếu gia nhà giàu này ở sòng bạc thua sạch sẽ, tốt nhất nghiện đánh bạc luôn.
Chuyện tốt như vậy, nguyên chủ đương nhiên sẽ đáp ứng, hắn thu tiền, quay đầu liền tìm đến huynh đệ cùng mình làm tay đấm, để bọn họ canh giữ trên đường đánh cướp thiếu gia kia, chính hắn lại ra mặt cứu người, anh hùng cứu thiếu gia.
Thiếu gia bị nguyên chủ thiết kế hại kia, hiện nay đang nằm bên cạnh hắn, là người hắn nhất kiến chung tình, tên là Vệ Lăng Tu.
Sau khi được nguyên chủ cứu, Vệ Lăng Tu đối nguyên chủ cảm động đến rơi nước mắt, đặc biệt sùng bái nguyên chủ, nhưng tuy rằng y cả ngày nhớ thương ăn chơi linh tinh, nhưng không muốn đi bài bạc.
Nguyên chủ kiên quyết kéo tiểu thiếu gia này vào sòng bạc, tiểu thiếu gia này còn bị mùi vị bên trong làm cho nôn ra.
Nguyên chủ cũng không có biện pháp, chỉ có thể từ bỏ tính toán này, nhưng hắn cũng không mệt —— Vệ Lăng Tu ra tay hào phóng, đặc biệt bỏ tiền cho hắn tiêu.
Đi theo Vệ Lăng Tu, nguyên chủ sống cuộc sống phú quý ăn sung mặc sướng.
Nhưng nguyên chủ có tiền liền tiêu hết, vẫn là không tích cóp được tiền cưới vợ.
Cũng chính là lúc này, người trước đó tìm nguyên chủ bảo nguyên chủ đưa Vệ Lăng Tu đi sòng bạc, lại tới tìm nguyên chủ.
Bọn họ đã biết chuyện Vệ Lăng Tu không chịu đi sòng bạc, lần này liền suy nghĩ biện pháp khác tới đối phó Vệ Lăng Tu —— bọn họ bảo nguyên chủ vào đại thọ Vệ lão thái thái đi đến Vệ gia, cưỡng bách Vệ Lăng Tu phát sinh quan hệ, bọn họ lại dẫn người tới “bắt gian trên giường” một trận.
Bọn họ cấp bạc quá nhiều, vừa lúc gần đây Vệ Lăng Tu lại bởi vì mừng thọ Vệ lão thái thái nên không có cơ hội ra đưa tiền cho nguyên chủ…… Nguyên chủ thiếu tiền nên đồng ý.
Tốn mấy ngày công phu, nguyên chủ liền thua sạch số bạc đó, lúc này đại thọ sáu mươi của Vệ lão thái thái tới rồi, nguyên chủ liền được an bài vào Vệ gia, lại vào phòng Vệ Lăng Tu.
Hiện tại, hắn ở trong phòng Vệ Lăng Tu, nằm trên giường Vệ Lăng Tu.
Hôm nay sau khi nguyên chủ trộm tiến vào liền trốn vào phòng Vệ Lăng Tu, sau đó những người đó liền đem Vệ Lăng Tu đã uống thuốc, mơ màng sắp ngủ vào phòng.
Nguyên chủ đối với nam nhân không có hứng thú, không cưỡng bách Vệ Lăng Tu làm cái gì, nhưng ấn theo cách nói của những người đó, cởi quần áo Vệ Lăng Tu nằm vào cùng nhau.
Mà hiện tại, người bắt gian đã tới.
Ngôn Cảnh Tắc ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy rõ bộ dáng đám người vọt vào kia.
Những người này nhiều là nữ quyến, một đám đều trang điểm đến đặc biệt phú quý, bên người lại có một đoàn nha hoàn bà tử……
Căn phòng này của Vệ Lăng Tu không nhỏ, nhưng sau khi những người này vọt vào, liền có vẻ chen chúc.
Ngôn Cảnh Tắc thấy rõ bọn họ, bọn họ tự nhiên cũng thấy rõ Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu.
Một lão thái thái cầm đầu che ngực lại, không ngừng kêu: “Phản rồi phản rồi, thật là phản rồi! Thứ nghiệp chướng này, thế mà dám làm ra loại chuyện này!”
Lão thái thái này nói rồi khóc khóc, lúc này một người nữ nhân khoảng ba bốn mươi tuổi, ăn mặc ung dung hoa quý đỡ lão thái thái: “Nương, người đừng nóng giận, đây không chừng là hiểu lầm……”
“Đây có thể là hiểu lầm gì!” Lão thái thái giận không ngừng vỗ vỗ ngực mình: “Trong nhà thế mà lại xảy ra loại chuyện này…… Ta thật thẹn với liệt tổ liệt tông!”
“Nương!”
“Nãi nãi!"
“Lão thái thái!”
Người xung quanh vội vàng đi khuyên.
Lão thái thái lại đẩy người bên cạnh ra một phen: "Tránh ra hết cho ta! Kéo nghiệp chướng kia ra đây!"
Lão thái thái vừa dứt lời, lập tức liền có hai bà vú già tiến về phía giường, muốn bắt Vệ Lăng Tu.
Ngôn Cảnh Tắc thực may mắn, may mắn nguyên chủ cởi luôn quần.
Hắn lúc này đã hoàn toàn thanh tỉnh, xoay người xuống giường, một chút cũng không khách khí với hai bà vú cường tráng kia, một chân một đạp ra ngoài: "Thật to gan, dám động thủ với người của ta!"
Ngôn Cảnh Tắc lúc này nổi trận lôi đình, tự đánh chính mình quá mệt, nên muốn đối phó người khác một chút!
Hắn đứng trước giường, so với vú già nữ quyến, thậm chí gia đinh trước mắt cao hơn một cái đầu, vóc dáng cao lớn cùng với mấy năm nay ở sòng bạc ăn ngon uống tốt dưỡng đến phá lệ chắc nịch, thân thể cực có sức uy hiếp, làm những người tiến vào bắt gian trong nhất thời đều bị chấn trụ.
Có nữ quyến trẻ tuổi nhìn thấy cả người tràn đầy cơ bắp cùng với vết sẹo ở nửa thân trên của hắn, chấn kinh phải che lại đôi mắt, không dám nhìn nữa.
Nhưng lão thái thái không che mắt lại, chỉ là chỉ vào Ngôn Cảnh Tắc, một bộ dáng phải bị tức giận đến ngất đi bộ, chỉ vào Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ngươi, ngươi……”
“Ngươi cái gì mà ngươi, không biết chỉ vào người khác là không lễ phép sao?” Ngôn Cảnh Tắc cười lạnh một tiếng.
Lão thái thái này thật biết làm ra vẻ, trong mắt lại không có một chút khổ sở, hiển nhiên không đem Vệ Lăng Tu để trong lòng, nói không chừng, bà chính là người bảo nguyên chủ tới nơi này.
Nghĩ như vậy, Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía những người phía sau, liền thấy một lão thái bà vũ già tầm 5-60 tuổi, đối diện chính mình làm mặt quỷ.
Chính là cái lão thái bà này đưa nguyên chủ đến phòng này!
Trong lòng Ngôn Cảnh Tắc bốc cháy lên hừng hực lửa giận, hận không thể đá bay hết những người này!
Vệ Lăng Tu quá thảm!
Ký ức trước đó của nguyên chủ vẫn còn phá lệ rõ ràng trong đầu hắn, đồng thời, hắn còn có một ít ký ức mơ hồ sau này của nguyên chủ.
Nếu hắn không có mặt, dựa theo quỹ đạo lịch sử nguyên bản, Vệ Lăng Tu còn hôn mê đã bị người kéo thân thể trần trụi ra ngoài quất roi.
Vệ Lăng Tu mơ mơ màng màng tỉnh lại, theo sát đã bị quất mấy chục roi, cả người đầy máu, bị bọn họ đuổi ra khỏi gia môn.
Vệ Lăng Tu chỉ mặc một bộ quần áo, mang theo một chút gia sản đã bị đuổi ra ngoài, y không có chỗ để đi, trước tiên đi tiệm thuốc mua chút kim sang dược, sau đó liền đi tìm nguyên chủ.
Đúng rồi, nguyên chủ vào thời điểm Vệ Lăng Tu bị quất roi, cũng đã chạy ra từ Vệ gia, Vệ Lăng Tu bị quất tỉnh, mới biết được y cùng nguyên chủ nằm trên một cái giường.
Người này cũng thật là ngốc.
Sau khi y được nguyên chủ cứu liền sinh ra hảo cảm với nguyên chủ, thích nguyên chủ, cho nên biết được chuyện này cũng không quá giận, còn tưởng rằng nguyên chủ cũng thích y mới có thể tới tìm y, lại ngủ cùng y, hiện tại chuyện này mọi người đều biết, y liền muốn cùng nguyên chủ sống với nhau.
Nguyên chủ sẽ cùng y sống hạnh phúc sao?
Đương nhiên sẽ không!
Vệ Lăng Tu đầy người là vết roi tìm được nguyên chủ.
Ngay từ đầu, Vệ Lăng Tu là một tiểu thiếu gia, trên người khẳng định có tiền, nguyên chủ cũng không lộ ra gương mặt thật, chỉ dỗ Vệ Lăng Tu, đòi tiền từ Vệ Lăng Tu để tiêu.
Nhưng lúc Vệ Lăng Tu bị đuổi khỏi gia môn mang theo không nhiều tiền lắm, chưa đến hai ngày đã bị nguyên chủ đòi lấy hết, y chỉ có thể nghĩ biện pháp kiếm tiền, nhưng y một đại thiếu gia nào có biện pháp kiếm tiền gì? Cho dù kiếm được, y cực cực khổ khổ kiếm một chút tiền kia, làm sao lấp đầy cái động không đáy như nguyên chủ?
Hơn nữa y phát hiện nguyên chủ có vấn đề, không chịu đưa tiền nữa.
Kết quả, nguyên chủ đòi tiền Vệ Lăng Tu không được, vậy mà bắt đầu đoạt, sau khi đoạt tiền còn như cha hắn đối với mẹ hắn, động thủ đánh Vệ Lăng Tu.
Vệ Lăng Tu bị nguyên chủ đánh đến mình đầy thương tích, tiền mua kim sang dược cũng không có, thậm chí vì lấp đầy bụng, không thể không tiếp tục ra ngoài nghĩ biện pháp kiếm tiền.
Nguyên chủ cứ như vậy làm rất nhiều lần, phát hiện từ trên người Vệ Lăng Tu thật sự áp bức không ra được tiền nữa, hắn liền bắt đầu học theo cha hắn —— hắn tính toán đem bán Vệ Lăng Tu, đổi tiền cưới tức phụ nhi.
Đương nhiên, hắn cũng không ngẫm lại, nếu thật sự cầm được tiền, hắn đại khái sẽ thua bạc sạch sẽ.
Nguyên chủ cảm thấy chủ ý này rất tốt, còn đem chuyện này nói cho Vệ Lăng Tu.
Kết quả, Vệ Lăng Tu bị hắn đánh cũng không chạy, vậy mà biết được chuyện này liền muốn chạy trốn……
Nguyên chủ cũng không phải dễ trêu chọc, sợ Vệ Lăng Tu chạy liền lại đánh y, thế nên không cẩn thận một chút, đánh chết Vệ Lăng Tu……
Này còn chưa tính, nguyên chủ giết người còn không để trong lòng, hắn lầm bầm một tiếng đen đủi, ném Vệ Lăng Tu xuống sông, liền lại đi uống rượu bài bạc.
Vệ Lăng Tu tâm tâm niệm niệm cùng hắn sinh sống, thế mà rơi vào một cái kết cục như vậy!
Ngôn Cảnh Tắc nghĩ đến đây, đôi mắt đều đỏ, khớp hàm càng cắn chặt muốn chết.
Người hắn thích thế mà bị người chà đạp như vậy!
Hắn hiện tại không thể giết chết chính mình, liền hận không thể giết sạch tất cả đám người trước mắt!
Hết chương 125.
__________∆∆∆∆∆___________
Chương 126
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Nguyên chủ dáng người phá lệ cao lớn, tại huyện Đông Cốc này, cơ hồ không có người nào cao hơn hắn.
Lúc này Ngôn Cảnh Tắc đứng ở mép giường, hùng hổ mà nhìn những nữ quyến đó, làm những nữ quyến đó đều có hơi sợ, thậm chí có người theo bản năng mà rụt về phía sa, biểu cảm xem kịch vui cũng thu lại.
Vú già mang Ngôn Cảnh Tắc đến sắc mặt càng khó coi hơn.
“Mau đuổi người này ra đi!” Lão thái thái rốt cuộc kiến thức rộng rãi, là người đầu tiên phục hồi tinh thần lại.
Nhưng mà không ai dám động.
Tay kia Ngôn Cảnh Tắc mở ra, so với đầu bọn họ còn lớn hơn!
Ngôn Cảnh Tắc nhìn những người này cười lạnh một tiếng, hắn nhìn chung quanh một vòng, nắm lên bàn tròn nhỏ cạnh giường chỉ về phía những người này: “Đều đi ra ngoài cho ta!”
Ngôn Cảnh Tắc cẩn thận tự hỏi qua mình nên làm gì tiếp theo, mà mang Vệ Lăng Tu rời đi là chuyện cần thiết nhất.
Vệ gia có người không dung được Vệ Lăng Tu mới có thể để nguyên chủ đến nơi này hại Vệ Lăng Tu, mà Vệ Lăng Tu đời trước rơi xuống kết cục như vậy cũng thuyết minh Vệ gia này không ai nhớ thương Vệ Lăng Tu.
Những người này không cần Vệ Lăng Tu, hắn cần.
Hắn muốn mang Vệ Lăng Tu rời đi.
“Ngươi thật to gan!” Vệ lão thái thái phẫn nộ mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
“Ta lá gan rất lớn, thì sao?” Ngôn Cảnh Tắc cười lạnh múa may một chút cái bàn trên tay.
Người phía sau Vệ lão thái thái nhanh chóng lui lại, lão thái thái cũng xoay người liền chạy, tốc độ kia đúng là quá nhanh.
Chờ những người này đều đi ra ngoài, Ngôn Cảnh Tắc xách theo cái bàn đóng cửa lại, quay đầu đi nhìn Vệ Lăng Tu.
Vệ Lăng Tu đã mở mắt, đang nhìn hắn.
Vệ Lăng Tu đã tỉnh? Vừa rồi mình bộ dáng hung thần ác sát, y có thấy được không? Ngôn Cảnh Tắc ngượng ngùng mà buông cái bàn xuống.
Vệ Lăng Tu xác thật đã tỉnh, y nhìn người đứng trước mặt mình, chớp chớp mắt: “Ngôn ca……”
“Lăng Tu, là ta.” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
“Ngôn ca……” Vệ Lăng Tu nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc thân trên trống trơn, chỉ cho rằng mình đang nằm mơ, cả người ngốc lăng lăng.
Mấy ngày nay, y thực sự khó chịu.
Vệ gia bọn họ nhiều thế hệ ở tại huyện Đông Cốc, là thế gia vừa làm ruộng vừa đi học.
Tuy nói trong nhà không ra quan lớn, nhưng cử nhân cơ hồ mỗi đời đều có, có công danh cử nhân, chuyện khác không nói, làm cửu phẩm chủ bộ vẫn là có thể, hoặc là dạy học và giáo dục cũng đồng dạng có tiền lời.
Phụ thân y chính là một cử nhân, dạy học ở thư viện phủ thành, mà y là đứa trẻ thê tử đầu tiên của ông lưu lại.
Mẫu thân y mất sớm, phụ thân rất nhanh lại cưới vợ, khi mẹ kế vào cửa y mới ba tuổi, không biết chuyện gì, nghe người ta nói đó là nương mình, liền gọi nương gọi đến vui vẻ.
Mẹ kế y đối với y rất tốt, thiên y bách thuận, y đối với mẹ kế càng thân cận…… Nháy mắt, mười lăm năm qua đi.
Mẹ kế đối với y trước nay đều nhỏ giọng dịu dàng, cũng không trách cứ, y cảm thấy mẹ kế thương y hơn cả hai đệ đệ mẹ kế sinh ra nữa, cũng bởi vậy mà dào dạt đắc ý. Y lại là đứa mê chơi, bình thường cũng không chịu đọc sách, chỉ biết xin tiền mẹ kế đi ra ngoài chơi đùa.
Đệ đệ y nhỏ hơn y hai tuổi, sớm đã là đồng sinh, đang chuẩn bị thị tú tài, nhưng y cái gì cũng không phải, cũng chỉ biết mặt chữ, quả thật không biết làm gì.
Trước đó Vệ Lăng Tu kỳ thật chưa bao giờ nghĩ tới này nọ, cũng theo bản năng lảng tránh, cảm xúc lúc này còn phải nói lại chuyện mấy ngày trước.
Trước đó vài ngày y kết bạn với Ngôn Cảnh Tắc, chung quy cứ theo Ngôn Cảnh Tắc đi chơi, kiến thức không ít thứ, chuyện này làm phụ thân về nhà mừng thọ tổ mẫu bất mãn, phụ thân liền cấm túc y, bắt y chép kinh Phật.
Y thường xuyên chép kinh Phật với tổ mẫu, viết thật sự rất nhanh, viết xong lại tưởng niệm Ngôn Cảnh Tắc, muốn trộm trèo tường đi ra ngoài tìm Ngôn Cảnh Tắc chơi, không nghĩ đang chuẩn bị leo tường ở hậu viện liền nhìn thấy mẹ kế y mang theo đệ đệ tới.
Y tránh phía sau lu nước, còn nghe được mẹ kế khuyên bảo đệ đệ: “Ngươi đừng học theo ca ngươi, cái tên phế vật đó.”
Nghe được hai chữ phế vật, y như bị sét đánh.
Mẹ kế thường khen y thông tuệ lớn lên tốt, không nghĩ tới ngầm lại là ghét bỏ y như vậy……
“Ca cho dù là phế vật, tổ mẫu không phải cũng sủng hắn sao? Cha cũng cũng không dùng thước đánh hắn? Cả ngày hắn cùng tên lưu manh kia ở bên nhau, cha đều chỉ phạt hắn chép kinh Phật.” đệ đệ y đầy bụng oán niệm.
“Kia đều là bởi vì cữu cữu nó có bản lĩnh, nhưng về sau thì khó nói…… Tin tức từ kinh thành truyền lại đây, cữu cữu kia của ca ngươi bị biếm quan, ngươi nhìn đi! Ngày lành của nó chẳng còn bao nhiêu đâu!” Mẹ kế vui sướng khi người gặp họa.
"Hắn dù sao cũng là nhi tử của phụ thân…"
“Phụ thân ngươi cũng không thích nó!”
Vệ Lăng Tu vốn định trèo tường đi ra ngoài, nhưng cuối cùng đần độn mà trở về phòng, lại chép thêm hai quyển kinh Phật.
Y đột nhiên nghĩ đến, mẹ kế y cái gì cũng đều chiều theo y, tiền cũng cho thống khoái, nhưng cũng không thân cận với y, khi còn nhỏ y muốn dựa lại gần mẫu thân, nàng cũng chưa bao giờ chịu, chỉ bảo hạ nhân ôm y đi.
Y cũng nghĩ đến, phụ thân trở về chỉ nói chuyện với hai đệ đệ, nhìn chằm chằm hai đệ đệ đọc sách, đối mặt y lại không có lời nào để nói.
Thậm chí…… Nãi nãi mang y theo bên cạnh chép kinh Phật kỳ thật cũng không nhất định thích y, có lần y bảo đệ đệ đi chép, bà liền lập tức ngăn cản, bảo đệ đệ y đừng chép cái này.
……
Những việc này, trước kia y chỉ là không dám nghĩ mà thôi.
Mấy ngày nay Vệ Lăng Tu vẫn luôn sống trong đần độn, hôm nay giữa trưa càng uống nhiều rượu đến mơ hồ, mãi cho đến khi bên cạnh có tiếng người cãi cọ ồn ào mới tỉnh lại, vừa tỉnh tới liền thấy được Ngôn Cảnh Tắc.
Y cảm thấy có điểm ủy khuất.
“Làm sao vậy? Có phải không thoải mái không?” Ngôn Cảnh Tắc thò lại gần hỏi.
Vệ Lăng Tu đối mặt Ngôn Cảnh Tắc, tim liền muốn ngừng đập hai nhịp.
Ngôn Cảnh Tắc diện mạo ngạnh lãng, đầu tóc không gội sạch sẽ dính bẩn lung tung và không chải gọn có vẻ mất trật tự, cũng có chút tản mạn, nhưng y cũng không biết vì sao, chỉ là không hiểu ra sao mà thích, trong mộng đều là người này.
Hôm nay nhìn đến, còn càng thích hơn một chút.
Kỳ thật cha y không thích y cũng có đạo lý, y đắm mình trụy lạc, y thích nam tử.
Nhìn một lần, y đây là đang mơ sao! Thế mà cùng Ngôn Cảnh Tắc……
Từ từ, Vệ Lăng Tu đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.
Hắn nghe thấy được trên người Ngôn Cảnh Tắc truyền đến mùi vị nhàn nhạt, cũng nghe được âm thanh ồn ào ngoài cửa: “Thật mất mặt xấu hổ.”
"Thứ vô liêm sỉ, quả thực nhục nhã danh dự gia đình!”
“Lão thái thái nguôi giận……”
Vệ Lăng Tu còn nhớ lại, khi y mới vừa tỉnh lại, trong phòng có người.
Y nháy mắt tỉnh táo lại, cũng ý thức được đã xảy ra sự tình gì.
Chuyện của y và Ngôn Cảnh Tắc bị người ta biết rồi.
“Ngôn, Ngôn ca…… Đây là có chuyện gì?” Vệ Lăng Tu ngây ngẩn cả người.
"Hạ nhân nhà ngươi nói ngươi tìm ta, ta cùng hắn đến đây, uống hai ly rượu đã buồn ngủ, tỉnh lại thấy chúng ta cùng nằm trên một cái giường như vậy.” Ngôn Cảnh Tắc mặt không đổi sắc mà nói dối.
Hắn còn muốn tức phụ nhi này, cũng không thể để người ta biết mình thu tiền tới hãm hại y chứ.
Sắc mặt Vệ Lăng Tu trắng nhợt: “Bọn họ không cần ta……” Y đã nói y chỉ uống một chút rượu gạo, sao lại ngủ mất…
Là ai hại y?
Ngôn Cảnh Tắc thấy bộ dáng này của y liền đoán ra y chắc chắn đã gặp được chuyện gì đó.
Trong những trí nhớ từ trước của nguyên chủ, Vệ Lăng Tu chính là tiểu thiếu gia ăn chơi trác táng, mê chơi thích quậy, tuy rằng không bài bạc, cũng không làm chuyện xấu gì, nhưng cả ngày ở trên phố trêu chó ghẹo chim, cũng không làm chuyện đứng đắn gì.
Nhưng sau đó thì sao? Tiểu thiếu gia kia bị nguyên chủ đánh chửi cũng không đi, hoàn toàn khác với người trên đường tay chống hông nói "Ta là đại thiếu gia Vệ gia.".
Đứa nhỏ này ngoại trừ bị bắt gian trên giường, bị quất, bị đuổi ra ngoài, sợ là còn gặp chuyện khác.
Từ từ, hắn vì sao lại nói “Đứa nhỏ này”? Hắn có được ký ức nguyên chủ, mà nguyên chủ và Vệ Lăng Tu cùng tuổi, đều là mười tám!
Ngôn Cảnh Tắc đang nghĩ ngợi tới chuyện này, cửa phòng Vệ Lăng Tu sau khi hắn đuổi nữ quyến ra đã đóng lại, lúc này lại bị người phá mở. Bị đâm liên tiếp, cửa phòng này đã lung lay sắp đổ.
Lần này tiến vào tất cả đều là gia đinh, phía sau gia đinh còn đứng một nam nhân trung niên ba bốn mươi tuổi.
Trung niên nam nhân này là cử nhân lão gia tiếng tăm lừng lẫy huyện Đông Cốc - Vệ Chí Viễn, cũng là phụ thân Vệ Lăng Tu.
“Súc sinh, ngươi thế mà làm ra loại chuyện nhục nhã danh dự gia đình này! Ta không có đứa con trai như ngươi! Người đâu, bắt bọn chúng lại cho ta!” Vệ Chí Viễn cả giận nói.
Đầu năm nay, thiếu niên nào đó dâm loạn người khác bị người ta xưng một câu phong nhã, nhưng chú ý, bọn họ chơi người ta chứ không phải bị chơi.
Từ xưa đến nay, nam tử tình nguyện hạ mình với nam tử luôn bị người khinh thường.
Nhìn xem thân hình Ngôn Cảnh Tắc, lại nhìn nhìn nhi tử của mình…… Vệ Chí Viễn hận không thể không có đứa con trai này mới hả: “Lấy roi ra cho ta, ta phải dùng gia pháp! Ta muốn đánh chết tên súc sinh này!”
Vệ Chí Viễn vừa dứt lời, liền thấy một người nam nhân cao lớn vọt về phía mình, gia đinh bên người ông sôi nổi ngăn cản lại một đám bị hắn đánh ngã xuống đất, theo sát, một bàn tay to như cái quạt hương bồ còn nắm lấy quần áo ông.
“Ngươi……” Vệ Chí Viễn ngốc ra, ông là cử nhân, là người đọc sách địa vị tôn sùng, người này dám nắm quần áo ông không buông!
Vệ lão gia lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp được tình huống này.
“Vệ lão gia đang nằm trong tay ta, các người không được động thủ!” Ngôn Cảnh Tắc nói, những gia đinh linh tinh đó liền không dám động thủ.
Vệ Chí Viễn bị tức giận đến run run người, Ngôn Cảnh Tắc con tin nơi tay, rồi lại quay đầu đi hỏi Vệ Lăng Tu: “Lăng Tu, ngươi muốn đi theo ta không?”
Trước đó hắn kỳ thật không nắm chắc mang Vệ Lăng Tu đi, hắn biết người Vệ gia đối với Vệ Lăng Tu không tốt, nhưng Vệ Lăng Tu không biết, Vệ Lăng Tu có thể không muốn đi cùng hắn.
Nhưng vừa rồi Vệ Lăng Tu biểu hiện, có lẽ là nguyện ý đi cùng hắn?
Vệ Lăng Tu sửng sốt, theo bản năng mà nhìn người nhà mình.
“Tiểu súc sinh, bảo tên nhân tình của ngươi buông cha ngươi ra!" Vệ lão thái thái lo lắng mà nhìn nhi tử của mình.
“Lão gia……” vợ kế phu nhân Vệ Chí Viễn đau lòng mà nhìn trượng phu.
Tất cả mọi người đều quan tâm cha y, căn bản không ai nhìn y một cái.
Vệ Lăng Tu giờ này khắc này, lại thanh tỉnh nói không nên lời, lại có một cỗ lửa giận bốc cháy từ trong lòng, cơ hồ muốn thiêu hủy cả người y.
Kỳ thật y sớm nên biết, trong nhà này, chưa từng có người để ý đến y.
Y cho dù có chút tiền trinh ra ngoài vui chơi thì sao? Mấy năm nay, người trong nhà ngay cả y thích ăn cái gì cũng không biết.
Y bồi cạnh lão thái thái chép nhiều kinh Phật như vậy, lão thái thái một câu không hỏi qua y, đi lên liền định tội cho y ngay.
Mẹ kế y… Y vốn không nên cưỡng cầu người đối tốt với mình.
Vệ Lăng Tu thốt ra: “Ta đi theo ngươi.”
Lời này vừa nói ra, trong lúc nhất thời Vệ Lăng Tu lại nhẹ nhõm nói không nên lời.
Hết chương 126.