Sủng Phu - Quyết Tuyệt

Chương 121-122: Kết thúc thế giới thứ 6


2 năm

trướctiếp

Chương 121 

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Ngôn Cảnh Tắc bản thân là xuyên qua tới, đối với mấy loại chuyện kỳ kỳ quái quái này cũng dễ dàng tiếp thu, hiện tại nghe xong Giản Vân Tu nói, hắn liền nghĩ đến, có thể có người cũng xuyên qua giống hắn hay không?

Lúc hắn xuyên qua không có ký ức trước khi xuyên, nhưng người nọ có thể là mang theo ký ức xuyên qua, thậm chí có thể là chưa bao giờ tới, xuyên qua đến bản thân trước kia.

Từ từ, loại này chắc không gọi là xuyên qua, mà là…… Trọng sinh?

Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Giản Vân Tu, đột nhiên hỏi: “Vân Tu, trước đó em nói đi dạo phố với mẹ, gặp được Đổng Thanh Lâm? Đổng Thanh Lâm còn nhắc đến Vương Thắng Siêu trước mặt em?"

"Sao anh biết?" Giản Vân Tu bất mãn mà đem cằm gác trước ngực Ngôn Cảnh Tắc, dùng chính cằm mình đi “chọt” Ngôn Cảnh Tắc.

Y không muốn nhắc tới Đổng Thanh Lâm trước mặt Ngôn Cảnh Tắc, nên không nói với Ngôn Cảnh Tắc chuyện này. 

“Là mẹ nói.” Ngôn Cảnh Tắc ngẩng đầu hôn y một ngụm —— gương mặt này đặt trước mặt hắn, hắn nhịn không được muốn thơm!

Giản Vân Tu từ trong lỗ mũi hừ hừ hai tiếng: “Cậu ta có nói…… Làm sao vậy?”

"Nói anh nghe một chút tình huống hôm đó đi." Ngôn Cảnh Tắc nói.

Giản Vân Tu lại cắn Ngôn Cảnh Tắc một ngụm, mới không tình nguyện mà nói lại, nói xong lại nói: “Anh không được đi gặp cậu ta, không thể nói chuyện với cậu ta.”

Bộ dáng Giản Vân Tu ghen thật đáng yêu!

Ngôn Cảnh Tắc chặn y lại rồi hôn lên.

Hắn đại khái biết rốt cuộc là chuyện như thế nào rồi, Đổng Thanh Lâm kia là trọng sinh!

Hắn vẫn luôn tìm cái người cứ nhằm vào Giản Vân Tu, nhưng trước kia vẫn luôn tìm không thấy, hiện tại ngẫm lại…… Người nọ hẳn là chính là Đổng Thanh Lâm!

Thời điểm hắn vừa xuyên qua, Đổng Thanh Lâm hẳn là mới vừa trọng sinh được ba tháng…… Bởi vì trọng sinh, thái độ Đổng Thanh Lâm đối với nguyên chủ mới có thể thay đổi lớn như vậy.

Mà Đổng Thanh Lâm trước khi trọng sinh, chị sợ từ nguyên chủ và Giản Vân Tu chịu ủy khuất, cho nên đối với nguyên chủ không có sắc mặt tốt, còn đối với Giản Vân Tu……

Tin nhắn bảo Giản Vân Tu xuất hiện ở Thiên Thượng Nhân Gian kia là Đổng Thanh Lâm nhắn?

Những "ảnh bất nhã" đó cũng là Đổng Thanh Lâm mua rồi vu oan cho Giản Vân Tu?

Còn sự kiện sao chép lần này, chắc chắn cũng là kế hoạch của Đổng Thanh Lâm!

Người này có phải có bệnh không?

Bất quá hiện tại hắn không rảnh đi quản Đổng Thanh Lâm.

Sau khi hắn và Giản Vân Tu tắm xong không mặc quần áo, Giản Vân Tu còn cắn tới cắn lui trên người hắn, nếu hắn còn có thể chịu đựng thì là thần tiên rồi!

Còn chuyện trên mạng thì, sao chẳng được!

Dù sao album sắp ra của Giản Vân Tu, một bản nhạc cái tài khoản kia cũng không có.

Ngôn Cảnh Tắc mang theo Giản Vân Tu vui sướng mà ngủ, cư dân mạng lại còn đang tranh luận, hơn nữa sự tình ầm ĩ đến càng lúc càng lớn. Bởi vì tin nóng của mấy người trong nội bộ kia, nói album Giản Vân Tu có bản nhạc giống với tài khoản kia.

"Tin nội bộ gì đây! Album kia làm gì có mấy bản nhạc này!" Lục Du Hiểu nghe được tin tức nên lên mạng nhìn nhìn thử, nghe xong mấy bản nhạc đã bị chọc tức rồi.

Thế mà có người ngậm máu phun người nói Giản Vân Tu sao chép! 

Những bản nhạc đó của Giản Vân Tu tuyệt đối không thể là sao chép, lúc người ta nói đến mấy bản đó, lúc ngọt ngào lúc da diết… Ông suýt nữa ê muốn rụng răng. 

Càng quan trọng hơn là, mấy bản nhạc đó trong album không có!

“Lục tổng, chuyện này sau lưng có thuỷ quân thao tác.” bộ phận xã giao công ty đem chuyện này nói cho Lục Du Hiểu: “Những người bảo là trong cuộc, có tin nội bộ gì đó, kỳ thật cũng là thuỷ quân giả bộ.”

Lục Du Hiểu cũng đã nhìn ra, sắc mặt ngưng trọng: “Việc này nên làm cái gì bây giờ?” ông không am hiểu xử lý loại chuyện này, vẫn là hỏi nhân sĩ chuyên nghiệp tương đối tốt hơn. 

Người nọ nói: “Lục tổng, nếu ngài nói album không có mấy bản này, tôi đây kiến nghị là không cần phải xen vào chuyện này.” Người này bên bộ xã giao, chỉ phụ trách một phần công việc này, thời điểm album Giản Vân Tu tiến hành chế tác, tính bảo mật lại làm quá hoàn hảo, thế cho nên anh ta còn chưa nghe qua album kia, gặp chuyện vội vội vàng vàng tới tìm Lục Du Hiểu.

Nếu album căn bản không có mấy bản nhạc đó, vậy không cần phải xen vào, những người này vừa lúc có thể giúp Giản Vân Tu làm tuyên truyền!

Từ từ, người phía sau màn mời thuỷ quân, làm ra một trận thanh thế to lớn “Giản Vân Tu sao chép” không phải là vì tuyên truyền cho Giản Vân Tu chứ? Trong giới này không phải có một loại tuyên truyền gọi là tự bôi đen sao!

“Vậy mặc kệ bọn họ!” Lục Du Hiểu nói, nói xong, lại click mở một bản nhạc: “Tài khoản đăng nhạc kia thật đúng là khá dễ nghe…  Từ từ, đoạn này ở 'Ngọn Đèn Dầu' Giản Vân Tu có đàn cho tôi nghe này, nó lúc đó còn nói muốn bỏ đoạn này vào album 'Rã Rời', mà sau đó nó lại yêu đương ngu người, nên sửa lại chủ ý……”

“Còn có chuyện này?”

“Có! Tôi đã nghe nó đàn qua đoạn này, lúc ấy còn thực thích!” Lục Du Hiểu như suy tư gì, lại nghĩ tới cái gì đó: “Trước đó lúc chế tác album, Ngôn Cảnh Tắc toàn bộ hành trình đều đi theo, còn đem cấp bậc bảo mật đề cao lên, cả ngày cứ mang bộ dáng như sợ bản nhạc bị tiết lộ ra ngoài, có phải vì trước đó nhạc của Giản Vân Tu bị tiết lộ ra không?"

Lúc ấy Ngôn Cảnh Tắc nhìn chằm chằm đến đặc biệt khẩn trương, ông còn từng chửi thầm, cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc lắm chuyện, nhưng hiện tại quay đầu lại ngẫm lại, một người như Ngôn Cảnh Tắc đối với âm nhạc, đối với album một chút cũng không hiểu, lại coi trọng việc bảo mật như vậy, rất có khả năng là trước đó bí mật đã bị lộ ra!"

Trách không được Giản Vân Tu muốn đổi toàn bộ bản nhạc cũ!

Lục Du Hiểu càng nghĩ càng cảm thấy chính là chuyện như vậy: “Người nọ phía sau màn là hướng về phía Giản Vân Tu mà tới! May mắn Ngôn Cảnh Tắc sớm có chuẩn bị! Lần này, bọn họ phải giỏ tre múc nước, công dã tràng!”

“Không chỉ là giỏ tre múc nước công dã tràng, còn giúp chúng ta làm tuyên truyền nữa.” người bên bộ xã giao nói.

Giản Vân Tu dù sau khi cùng Ngôn Cảnh Tắc come out có độ hot, nhưng cũng không quá cao, dù sao cũng có rất nhiều người căn bản không chú ý đến dương cầm gia.

Album Giản Vân Tu, người chú ý liền càng ít… Loại album này căn bản chính là giá trị xa xỉ, rất nhiều người cho dù ở trên mạng ăn bát quái của Giản Vân Tu và Ngôn Cảnh Tắc, cũng sẽ không quá để bụng album Giản Vân Tu.

Bất quá lúc này, người chú ý album này càng ngày càng nhiều!

Đây là chuyện tốt!

Đương nhiên, tuy rằng là chuyện tốt, vẫn phải nhìn chằm chằm mới được, miễn cho lại ra chuyện xấu gì.

Người bộ xã giao bị kêu tăng ca suốt đêm, lúc này, thủy quân cũng đang tăng ca.

"Đây là tiểu vương tử dương cầm mấy người thổi phồng sao? Tác phẩm đều là sao chép!”

“Giản Vân Tu lăn ra khỏi giới âm nhạc đi!”

“Giản Vân Tu còn rất thông minh, sao chép bản nhạc nước ngoài không ai biết, đóng gói một chút liền tới quốc nội bán được tiền.”

“Quả thực chính là ném đi bộ mặt quốc gia chúng ta!”

“Tôi đã đi tìm nguyên tác giả rồi! Anh ta có thể kiện Giản Vân Tu!”

……

Thuỷ quân nhanh chóng mà xoát các loại bình luận.

Một bộ phận cư dân mạng cũng bị ảnh hưởng: “Không nghĩ tới Giản Vân Tu thế mà là cái dạng này.”

"Tên tuổi thiên tài âm nhạc của cậu ấy đều là đóng gói ra tới à?"

“Đầu năm nay không dựa vào đóng gói, dựa vào marketing?”

……

Mọi người ngươi một lời ta một ngữ mà nói, thấy bọn người Ngôn Cảnh Tắc Giản Vân Tu không có phản ứng, liền càng làm ầm ĩ hơn!

Đương nhiên, còn có một bộ phận người tin tưởng vững chắc Giản Vân Tu sẽ không làm ra loại chuyện này.

“Tôi học dương cầm, Giản Vân Tu thật sự rất có linh khí, tôi không tin anh ấy sao chép đâu.”

“Giản Vân Tu có thể được người Ngôn gia tán thành, có rất nhiều tiền, anh ta còn cần sao chép sao?”

“Tôi tin tưởng Giản Vân Tu!”

……

Thậm chí còn có người nói: “Nhà tôi mở cửa hàng, ban ngày có đưa tới album Giản Vân Tu, tôi chôm riêng một cái nghe, hoàn toàn không giống á!"

Nhưng trời đã tối, rất nhiều người đều đã ngủ, người đứng ra nói chuyện vì Giản Vân Tu như vậy không nhiều lắm, cuối cùng bị thuỷ quân bao phủ.

Trời rốt cuộc cũng sáng.

Ngôn Cảnh Tắc sáng sớm trước tiên khởi động lại điện thoại.

Điện thoại hắn có rất nhiều tin tức, đều là hỏi hắn chuyện đêm qua, Ngôn Cảnh Tắc không có nhất nhất trả lời, cũng chỉ đăng trên giới hạn bạn bè: “Hết thảy đều ổn!”

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc đăng cái này lên giới hạn bạn bè, trên mạng ầm ĩ lợi hại hơn. 

Bởi vì người đăng bản nhạc kia đăng một tin, đại khái ý tứ chính là, những bản nhạc trước đó hắn ta đăng đều là lúc hắn ta nghiệp dư viết tự tiêu khiển, hiện tại nghe nói có người sao chép, hắn ta vô cùng phẫn nộ, hy vọng người sao chép có thể cho hắn ta một công đạo.

Tin người này vừa ra tới, người trên mạng nói Giản Vân Tu người liền càng nhiều hơn.

Rất nhiều người tối qua ngủ sớm, căn bản không nghe nói chuyện này, cũng biết được chuyện này, dưới Weibo Ngôn Cảnh Tắc và Giản Vân Tu Weibo càng có rất nhiều người chất vấn.

Đổng Thanh Lâm nhìn này nọ, khóe miệng nhếch lên, khoái ý cực kỳ.

Lúc trước, Ngôn Cảnh Tắc buộc hắn ta đàn đến thuộc làu những bản nhạc của Giản Vân Tu, hiện tại…… Gặp báo ứng rồi chăng?

Đổng Thanh Lâm có đôi khi cũng không biết mình rốt cuộc vì sao lại trọng sinh.

Bất quá hắn ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình trọng sinh chính là để báo thù.

Hắn ta nhất định phải cho Ngôn Cảnh Tắc và Giản Vân Tu đẹp mặt!

Trong căn phòng cho thuê tối tăm, Đổng Thanh Lâm đỏ mắt nhìn màn hình máy tính.

Hắn ta đang tải lại official website của công ty đĩa nhạc ra album Giản Vân Tu. Album Giản Vân Tu có thể đặt hàng trên website, đến lúc đó còn có bản nghe thử.

Nhưng mà… Xảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ album kia hẳn sẽ không bán ở official website.

Đổng Thanh Lâm nở nụ cười.

Cũng chính là lúc này, một album xuất hiện trên official website.

Bọn họ thế mà còn dám đăng bán album Giản Vân Tu? Đổng Thanh Lâm cười lạnh một tiếng, nhìn qua.

Nhìn thấy album kia, hắn ta liền sửng sốt.

Sao không phải là 'Rã rời'? Sao tên album này lại là 'Sớm Tối'?

Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Đổng Thanh Lâm theo bản năng nhấp mở nửa bản đầu cho người ta nghe thử.

Có rất nhiều người cũng giống Đổng Thanh Lâm chờ official website đăng album, hiện tại album vừa online, bọn họ cũng giống Đổng Thanh Lâm, nhấp mở bản nghe thử.

Âm nhạc hoạt bát lập tức truyền ra.

Bản nhạc này khiến cho người nghe cảm thấy hạnh phúc, so với phong cách của Giản Vân Tu trong dĩ vãng không giống nhau, cũng hoàn toàn khác bản nhạc nghe nói là Giản Vân Tu sao chép. 

Đổng Thanh Lâm tựa như bị người ta rót một thùng nước đá, cả người từ đầu lạnh đến chân.

Chẳng lẽ Giản Vân Tu, ra một album hoàn toàn không giống album 'Rã rời'?

Không, chuyện này không có khả năng, 'Rã rời' có mấy bản đã viết trước khi 'Ngọn đèn dầu' bán ra, Giản Vân Tu muốn ra album, không có khả năng không bỏ chúng vào —— y chung quy không đến mức trong thời gian ngắn ngủn mấy tháng lại viết được mười bản nhạc mới!

Có lẽ cũng chỉ có bản nghe thử này là không giống thôi!

Hắn ta muốn đi mua một cái album để nghe ngay!

Đổng Thanh Lâm nghĩ như vậy, chạy nhanh ra khỏi cửa.

Mà cùng thời gian, còn có rất nhiều người đi mua album.

Chu Ngang là một lão sư dạy âm nhạc tại trường nghệ thuật, đồng thời cũng là một dương cầm gia.

Ông vẫn luôn thực thích Giản Vân Tu, cảm thấy Giản Vân Tu rất có linh khí, trước đó lúc ảnh bất nhã của Giản Vân Tu bị đăng lên, ông đều lên tiếng: "Mấy ảnh chụp đó có thể là giả! Cho dù là sự thật, Giản Vân Tu còn chưa kết hôn, cậu ta thích phụ nữ lớn tuổi tôi cũng tôn trọng lựa chọn của cậu ấy! Tôi chỉ thích âm nhạc của cậu ta, không chú ý sinh hoạt cá nhân cậu ta!”

Sau đó Giản Vân Tu cùng Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau, ông càng là bóp cổ tay thở dài.

Ông không để bụng tính hướng Giản Vân Tu, nhưng ông cảm thấy Giản Vân Tu hẳn là tìm một người hiểu y, mà không phải tìm một người tuy rằng có tiền nhưng hoàn toàn không hiểu âm nhạc!

Tóm lại, ông vẫn luôn là đứng về phía Giản Vân Tu.

Kết quả, sáng sớm hôm nay, ông thế mà nghe nói Giản Vân Tu sao chép!

Ông không muốn tin tưởng, lập tức chạy ra mua album.

Trên đường, ông còn mở ra những âm tần bị truyền khắp nơi kia, nghe xong toàn bộ. 

Ba mươi mấy bài kia phong cách nhất trí, như là một người làm, nhưng bên trong có vài bản thuộc về 'Ngọn Đèn Dầu'.

Này rốt cuộc là chuyện như thế nào?

Chu Ngang một đường đi vào một cửa hàng bán album gần đó, liền thấy được học sinh của mình Đổng Thanh Lâm.

Đổng Thanh Lâm ra cửa cả điện thoại cũng không mang, căn bản không có tiền, quấn lấy ông chủ kia: “Ông chủ, ông cho tôi một cái album, lát nữa tôi cho người đem tiền mang lại đây!"

"Ông chủ, xin ông.x

“Tôi sẽ không quỵt nợ……”

……

Nhưng mà ông chủ cũng không nguyện ý —— Đổng Thanh Lâm kia bộ dáng lôi thôi lếch thếch không tinh thần, vừa thấy giống như là sẽ quỵt nợ……

“Vậy ông chủ, ông khui một cái album, để cho tôi nghe, có thể chứ?" Đổng Thanh Lâm lại hỏi.

Ông chủ vẫn không đồng ý: “Tiểu tử, cậu đừng có quấn lấy tôi, tôi mới vừa mở cửa, đồ đạc còn chưa sửa soạn lại gọn gàng đây!"

Lão bản lười đi để ý Đổng Thanh Lâm, mà lúc này, Chu Ngang tới.

Chu Ngang vừa đến gần liền nói: “Ông chủ, tôi mua một album của Giản Vân Tu, ông mở cho tôi nghe tại chỗ đi."

Khách nhân mua album, đương nhiên có thể thả nghe, ông chủ miệng đầy đáp ứng, bắt đầu khui album, Chu Ngang lại nhìn về phía Đổng Thanh Lâm: “Đổng Thanh Lâm! Tôi nhớ rõ trò, trò đàn dương cầm rất khá, có hương vị Giản Vân Tu, trò cũng cảm thấy Giản Vân Tu sẽ không sao chép đúng không?"

Đổng Thanh Lâm không để ý tới lão sư mình, thật ra còn nhìn chằm chằm ông chủ kia.

Ông chủ đã bỏ album vào thiết bị, tiếng đàn dễ nghe thật nhanh truyền ra.

"Bản này không phải… Chuyển qua bài khác đi!" Đổng Thanh Lâm kích động mà nói.

Ông chủ lại nhìn về phía Chu Ngang —— album này chính là Chu Ngang mua!

“Chuyển sang bản khác đi.” Chu Ngang nói, bản này rất êm tai, kỳ thật ông rất muốn nghe cho hết, nhưng hiện tại…… Ông muốn toàn bộ nghe trước một lần mới có thể yên tâm.

Bản tiếp theo rất nhanh phát lên…

“Cũng không phải, lại đổi!”

"Bài tiếp theo, lại chuyển bài đi!"

“Này cũng không phải! Đổi!”

……

Đổng Thanh Lâm kích động cực kỳ, cả người khắc chế không được mà run rẩy.

Ngay từ đầu, Chu Ngang cho rằng hắn ta cũng giống mình, là fan Giản Vân Tu, là tới tìm chứng cứ Giản Vân Tu không có sao chép, nhưng hiện tại càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp.

Đổng Thanh Lâm này, hắn ta rốt cuộc là tới làm cái gì?

Đổng Thanh Lâm là tới tìm chứng cứ Giản Vân Tu sao chép.

Nhưng mà, hắn ta đã nghe xong toàn bộ bản nhạc, bên trong không hề có một bài nào giống với album 'Rã rời' Giản Vân Tu đã ra vào đời trước.

"Đây chắc chắn không phải là album của Giản Vân Tu!" Đổng Thanh Lâm nói.

“Sao không phải album Giản Vân Tu? Tôi chỗ này chỉ bán bản gốc! Đây là hàng hôm qua vừa đến thôi đấy!” ông chủ nói.

Chu Ngang cũng nói: “Tuy rằng phong cách thay đổi một ít, nhưng vẫn có hơi thở Giản Vân Tu như cũ, đây là album của Giản Vân Tu. Không nghĩ tới cậu ấy tiến bộ lớn như vậy, còn có đột phá!”

Chu Ngang thật cao hứng, nói nói, rồi lại nhìn về phía Đổng Thanh Lâm: “Đổng Thanh Lâm, hôm nay trò rốt cuộc là chuyện như thế nào? Bộ dáng hôm nay sao lại như vậy?"

Ông cảm thấy Đổng Thanh Lâm có điểm điên điên khùng khùng, bất quá ông rất có giáo dưỡng, sẽ không nói người ta như vậy.

Đổng Thanh Lâm cũng không để ý Chu Ngang, xoay người liền chạy.

Chu Ngang: “……”

Chu Ngang quay đầu, bảo ông chủ ông lại mua thêm hai cái album. 

Ông cất giữ một cái, một cái để nghe, một cái tính tặng cho người khác!

Thời điểm Chu Ngang xác định Giản Vân Tu không sao chép, rất nhiều người khác cũng xác định.

“Có vài người thật sự rất lợi hại, album người ta còn chưa ra, liền nói người ta sao chép! Kết quả nhạc trong album người ta với mấy bản nhạc họ bảo sao chép hoàn toàn không giống nhau! Các người nói coi có buồn cười hay không?”

“Album Giản Vân Tu tôi nghe xong rồi, không bài nào giống trên mạng nói hết."

"Tin nội bộ không phải nói là giống nhau sao? Giống nhau chỗ nào!”

……

Nghi ngờ rất nhiều, mọi người còn khen đến Giản Vân Tu: “Album lần này của Giản Vân Tu khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc!”

“Quá dễ nghe!”

“Quả thực dễ nghe đến bạo a a a a!”

“Giản Vân Tu em yêu anh!”

……

Trên mạng có một đám người hướng qua Giản Vân Tu thổ lộ, mà lúc này, Giản Vân Tu vừa mới rời giường.

Tối qua y không nên động tay động chân với Ngôn Cảnh Tắc…… Cuối cùng tai ương là chính y!

Cũng may hiện tại kỹ thuật Ngôn Cảnh Tắc khá hơn nhiều, y không chỉ không khó chịu, còn thực thoải mái……

Hết chương 121.
___________∆∆∆∆∆___________

Chương 122: Kết thúc thế giới thứ 6

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits. 

Tối hôm qua làm ầm ĩ cả đêm, thấy thuỷ quân một đám lời thề son sắt, rất nhiều cư dân mạng còn tưởng rằng chuyện Giản Vân Tu sao chép là sự thật, kết quả hiện tại vừa thấy, chính là một trò hề!

Bát nước bẩn này hắt cũng quá không có trình độ. 

Nhưng cũng có người nắm lấy không bỏ, nói có bản nhạc đã đăng trước khi 'Ngọn đèn dầu' phát hành ba tháng, cảm thấy album mới của Giản Vân Tu không sao, 'Ngọn đèn dầu' nói không chừng là có sao.

Nhưng Giản Vân Tu ra 'Ngọn Đèn Dầu' chung quy không có khả năng là trong ba tháng mới chuẩn bị toàn bộ, còn có âm thanh một xíu cũng không thay đổi, toàn bộ sao chép người ta chứ?

Giản Vân Tu kiểu gì cũng không thể ngốc nghếch như vậy được.

Chủ tài khoản kia nếu không thể lấy ra chứng cứ khác, hắn ta dựa vào cái gì nói Giản Vân Tu sao chép?

Ngôn Cảnh Tắc biết, người nọ lấy không ra được chứng cứ.

Chủ tài khoản này thậm chí không dám đứng ra cùng Giản Vân Tu chính diện đối chất.

Bởi vì hắn ta căn bản không có chứng cứ!

Trong trí nhớ nguyên chủ, sau khi xảy ra chuyện như vậy, Giản Vân Tu muốn kiện tụng, cũng muốn liên hệ chủ tài khoản kia, nhưng chủ tài khoản kia đăng Weibo khiển trách Giản Vân Tu sao chép, đồng thời cũng nói mình là nghiệp dư yêu thích mới soạn nhạc, thuần túy tự tiêu khiển, hơn nữa đất nước tha hương quá xa, nên sẽ không theo Giản Vân Tu thưa kiện.

Lúc sau, hắn ta còn không nói tiếng nào.

Chuyện này xử lý rất phiền toái, hơn nữa nguyên chủ gây cho Giản Vân Tu không ít phiền toái, không cho y mời được luật sư, dư luận trên mạng lại càng ngày càng nghiêm trọng, chỗ ở Giản Vân Tu còn bị người vây quanh……

Giản Vân Tu cuối cùng không chịu nổi, lựa chọn tự sát.

Kết quả y thật vất vả được cứu trở về, còn có người nói nói mát, nói y không muốn thừa nhận sai lầm, cho nên làm bộ tự sát.

May mắn nguyên chủ không còn nữa, hắn đã đến!

Ngôn Cảnh Tắc hít sâu một hơi, bưng bữa sáng lên lầu.

Hắn vào phòng nhìn thấy Giản Vân Tu đang đánh răng, thò lại gần liền thơm.

"Sao anh lại như vậy a……” Giản Vân Tu mang theo điểm bất mãn, mơ hồ không rõ mà nói, trong mắt lại tràn đầy ý cười.

“Ngày nào đó nếu anh không làm như vậy, chắc em không cao hứng!” Ngôn Cảnh Tắc cười nói: “Tối qua là ai ghen tị?”

Giản Vân Tu tiếp tục đánh răng, không để ý tới người.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Bữa sáng anh bưng lên cho em rồi, nhớ phải ăn đấy.”

"Anh không cần bưng lên cho em, em có thể xuống lầu." Giản Vân Tu lầu bầu nói.

“Anh thích bưng lên cho em.” Ngôn Cảnh Tắc lại hôn y một chút.

Giản Vân Tu chẳng sợ đang đánh răng, khóe miệng cũng nhịn không được cong cong.

Y cảm thấy trong lòng mình nhét đầy mật ong, điểm tâm ngọt, bánh kem và tỉ thứ ngọt ngào, đều sắp tràn ra ngoài……

Một bên đánh răng, một bên Giản Vân Tu dùng ngón tay gõ lên cái ly gốm sứ đựng bàn chải.

Cái ly đựng bàn chải này gõ lên sao mà dễ nghe như vậy!

Còn tối qua có người nói mình sao chép thì…  Giản Vân Tu đã sớm quên mất!

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc còn nhớ rõ.

Ngôn Cảnh Tắc mở Weibo, phát hiện dưới Weibo mình, những bình luận nói Giản Vân Tu sao chép đều đã bị áp xuống, thật ra còn có không ít người thổ lộ với Giản Vân Tu.

Hắn chụp một tấm ảnh Giản Vân Tu mới đánh răng xong, uống một ngụm nước súc miệng, má phồng phồng, đăng lên: "Sáng sớm, mới phát hiện Vân Tu nhà tôi bị người vu hãm, vu hãm Vân Tu còn trộm nhạc của Vân Tu. Người kia, anh chờ, tôi sẽ không để yên đâu! Ps: Đừng có thổ lộ với Vân Tu nữa, em ấy là của tôi!"

Weibo này Ngôn Cảnh Tắc vừa đăng, cư dân mạng lập tức phát ra tiếng: “A a a a! Vân Tu sao lại đáng yêu như vậy!”

“Tui chính là muốn thổ lộ! Iu anh iu anh iu anh nhất, Vân Tu em iu anh!"

“Ngôn tổng chụp hình như thẳng nam chụp vậy mà Vân Tu còn đẹp như vậy, iu iu!”

“Tiểu khả ái cầm bàn chải đánh răng này là ai a!”

“Awsl (a ta đã chết)!”

“Vân Tu thoạt nhìn rất vui vẻ nha!”

“Ghen ghét Ngôn tổng!”

……

Mọi người ngay từ đầu chỉ chú ý ảnh chụp Giản Vân Tu, sau mới đi xem nội dung cụ thể Ngôn Cảnh Tắc đăng lên: “Ý Ngôn tổng là có người trộm nhạc của Vân Tu?”

"Nhạc của người nọ thật là bên Vân Tu tiết lộ ra ngoài sao?"

"Trộm nhạc của người ta còn nói người ta sao chép, cũng quá không biết xấu hổ?”

“Ngôn tổng khí phách! Nhất định phải vì Vân Tu lấy lại công đạo a!”

……

Mọi người ngươi một lời ta một ngữ, đều ủng hộ Ngôn Cảnh Tắc cùng Giản Vân Tu, cũng chỉ còn thuỷ quân đang nói “Giản Vân Tu sao chép người nước ngoài không biết xấu hổ” linh tinh.

Lời này tối hôm qua mọi người đã xem rồi, xác thật nổi giận —— Giản Vân Tu mất mặt đều mất đến tận nước ngoài!

Hiện tại nhìn lại, tâm thái liền hoàn toàn bất đồng: “Cái gì Giản Vân Tu sao chép người nước ngoài! Rõ ràng là người nọ trộm nhạc Giản Vân Tu!”

“Tôi hôm qua ngu như bò, thế mà còn an ủi người kia, hôm nay tôi muốn đi mắng trở về!”

“Người nọ cả lộ mặt cũng không dám, vừa nhìn liền biết có vấn đề!”

“Hắn thật có tài hoa như vậy, sao có thể không có tiếng tăm gì?”

……

Dư luận trên mạng nháy mắt quay cuồng.

Đổng Thanh Lâm nhìn toàn bộ, cả người đều hỏng mất: “Không có khả năng, chuyện này không có khả năng……”

Tiền còn lại trên người hắn ta đều bị lấy ra để mời thủy quân. 

Nếu Giản Vân Tu có thể xui xẻo, hắn ta sẽ cảm thấy hết thảy đều đáng giá, nhưng hiện tại đây là có chuyện gì?

Giản Vân Tu thế mà một chút chuyện cũng không có, hắn ta làm nhiều như vậy, cuối cùng ngược lại giúp Giản Vân Tu tuyên truyền album?

Đổng Thanh Lâm phát điên mà đổi mới các giao diện, đột nhiên lại dừng lại —— hắn ta thế mà tìm được album 'Rã rời'!

Hắn ta run rẩy xuống tay, cầm con chuột click mở album này, lại phát ra một tiếng thét chói tai ngắn ngủi mà lại thống khổ.

Album này được mệnh danh là 'Rã Rời', bên trong là các bản dương cầm độ khó cao Giản Vân Tu đàn tấu, tỷ như 'Bản Sonata Ánh Trăng' linh tinh.

Hắn ta vừa mới dâng lên một chút “hy vọng”, nháy mắt đã tan biến.

Này còn chưa tính, đúng lúc này còn xuất hiện một tin tức.

Ở nước ngoài có một bộ điện ảnh đã quay xong, đang làm hậu kỳ, đang được mọi người chú ý, tổ chế tác vậy mà @tài khoản đăng những bản nhạc giống Giản Vân Tu, hỏi hắn là ai, những bản nhạc đó là từ đâu tới.

Bọn họ mua một ít quyền sử dụng bản nhạc từ trên tay Giản Vân Tu, hiện tại có người nói mấy bản đó đều là sao chép, bọn họ khẳng định phải hỏi cho rõ ràng!

Đương nhiên, bọn họ một chút cũng không cảm thấy Giản Vân Tu sao chép.

Tài khoản này tuy đăng nhạc sớm hơn Giản Vân Tu ba tháng, nhưng trước đó Giản Vân Tu đã nói qua, những bản nhạc này là y đã sáng tác xong từ trước kia, trước kia này thậm chí là tận mấy năm trước. 

Với lại, muốn làm ra bản nhạc như vậy cần phải có tu dưỡng âm nhạc rất cao, người soạn nhạc không thể không có tiếng tăm gì.

Bọn họ càng có khuynh hướng là người này trộm nhạc Giản Vân Tu, sau khi đàn tấu thì đăng lên mạng.

Đương nhiên, sự tình còn chưa có kết luận, nên bọn họ hiện tại chỉ là dò hỏi trước.

Người bình thường nếu bị sao chép, lúc này chắc chắn sẽ đứng ra, lòng đầy căm phẫn mà triển lãm chứng cứ cho bản thân, nhưng hiện tại……

Đổng Thanh Lâm nhìn tin tức này, cả người run lên.

Hóa ra Giản Vân Tu còn đem quyền sử dụng quyền bản nhạc này, bán cho bộ phim điện ảnh nước ngoài?

Bộ phim kia đời trước hắn ta chưa thấy qua, không biết có phải lúc đó cũng dùng nhạc của Giản Vân Tu hay không, cũng không biết Giản Vân Tu đem nhạc cho người ta dùng lúc nào, dưới tình huống như thế, hắn ta nào dám dùng thân phận người bị hại đứng ra?

Thậm chí, vì để không bị người ta phát hiện người sau màn của tài khoản kia là hắn ta, rạng sáng thừa dịp ít người đăng bài xong, hắn ta cũng đã đem cái điện thoại dùng để đăng nhập vào tài khoản đó hủy đi, hiện tại còn không dám dùng thiết bị khác để đăng!

Mặc kệ mọi người hỏi như thế nào, nghi ngờ như thế nào, tài khoản kia một chút động tĩnh cũng không có.

Ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, cư dân mạng cảm thấy người ta có khí phách không so đo với người, hiện tại thì… 

“Người nọ quá ghê tởm!”

“Hóa ra những bản nhạc đó tất cả đều là của Giản Vân Tu.”

“Đau lòng Giản Vân Tu ghê!”

“May mắn Giản Vân Tu linh cảm bùng nổ, album toàn dùng bài mới, bằng không hiện tại có khả năng còn đang bị người ta mắng!”

……

Sau đó…… Người tới weibo Ngôn Cảnh Tắc và Giản Vân Tu thổ lộ càng nhiều hơn. 

Ngôn Cảnh Tắc: “……”

Ngôn Cảnh Tắc đem chuyện trên mạng nói cho Giản Vân Tu.

Giản Vân Tu lên tiếng, hai mắt sáng long lanh mà nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Anh có muốn nghe bài mới của em không?"

Ngôn Cảnh Tắc đương nhiên muốn nghe.

Chẳng qua nghe rồi đồng thời cũng có chút phát sầu.

Giản Vân Tu một chút cũng không quan tâm chuyện bị người vu hãm, đây cũng quá đơn thuần, dễ bị người ta khi dễ!

Cũng may có hắn bảo hộ y!

Ngôn Cảnh Tắc hít sâu một hơi, vung tiền vung tiền tiếp tục vung tiền, cho người đi điều tra Đổng Thanh Lâm.

Kẻ trọn sinh Đổng Thanh Lâm này vẫn luôn nhằm vào Giản Vân Tu, hắn chắc chắn muốn giải quyết người này!

Bất kể thế nào, Đổng Thanh Lâm dùng ảnh bất nhã của người khác vu oan Giản Vân Tu, lại vu hãm Giản Vân Tu sao chép, chuyện này tìm luật sư theo hướng nghiêm trọng mà nói, khẳng định có thể làm Đổng Thanh Lâm gánh món nợ khổng lồ, lại ngồi hai năm tù!

Đương nhiên, trước khu báo cảnh sát cần tìm được chứng cứ đem Đổng Thanh Lâm bắt lại.

Chuyện này Ngôn Cảnh Tắc để cho người khác đi làm.

Trước kia Ngôn Cảnh Tắc không tra được trên người Đổng Thanh Lâm là bởi vì hắn dù sao cũng không phải cảnh sát, rất nhiều chuyện tra ra không tiện, hơn nữa hắn không có manh mối, không dễ tra.

Nhưng hiện tại không giống nữa!

Hắn hiện tại hoặc nhiều hoặc ít tra được một vài chứng cứ, lại báo cảnh sát nói lúc trước người ở trên mạng đăng ảnh bất nhã Giản Vân Tu là Đổng Thanh Lâm, cảnh sát liền bắt đầu điều tra, chờ bọn họ điều tra Đổng Thanh Lâm…...

Hướng đi tài chính của Đổng Thanh Lâm gì đó còn khá dễ tra, rất nhanh liền điều tra ra hắn ta mua thủy quân bôi đen Giản Vân Tu, những ảnh chụp đó cũng xác thực là hắn ta mua rồi phát tán. 

Chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, Đổng Thanh Lâm bị bắt.

Bất quá Đổng Thanh Lâm không có tiến vào ngục giam, bởi vì cảnh sát phát hiện tinh thần Đổng Thanh Lâm có vấn đề.

“Trạng thái tinh thần của Đổng Thanh Lâm này thật không xong, vẫn luôn nói Ngôn thiếu là của hắn, Giản Vân Tu là tiểu tam, còn nói hắn trọng sinh…… Bước đầu kết luận hắn hẳn là điên rồi.” thời điểm anh cảnh sát nói như vậy với Ngôn Cảnh Tắc, còn đồng tình mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Ngay từ đầu, bọn họ bởi vì phát hiện tiền của Đổng Thanh Lâm là Ngôn Cảnh Tắc cấp, cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc là một tra nam, nhưng lại điều tra thêm một chút……

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc còn đưa tiền cho Đổng Thanh Lâm, Đổng Thanh Lâm đã cùng Cao Bác Hào ra vào có đôi.

Bọn họ điều tra Đổng Thanh Lâm vì sao yếu hại Giản Vân Tu, còn từ chỗ Cao Bác Hào thấy được Ngôn Cảnh Tắc gửi email cho Cao Bác Hào. 

Nghe ra vô tình, hắn là trước kia Ngôn Cảnh Tắc vô tình nghe Đổng Thanh Lâm đánh đàn nên đã bao Đổng Thanh Lâm một đoạn thời gian, sau đó xác định cảm tình với Giản Vân Tu thì không bao người nữa, kết quả Đổng Thanh Lâm đại khái là bị Cao Bác Hào quăng ra lại muốn quay trở về bên người Ngôn Cảnh Tắc, liền bắt đầu đối phó Giản Vân Tu.

Đối phó Giản Vân Tu thì thôi, hắn ta còn lăn lộn bản thân đến điên luôn.

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Là Đổng Thanh Lâm điên mà, vì sao phải dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn vậy? 

Anh cảnh sát cũng ý thức được không ổn—— anh vì sao phải đồng tình Ngôn Cảnh Tắc? Ngôn Cảnh Tắc loại này tùy tùy tiện tiện là có thể lấy ra nhiều tiền như vậy bao người, chỗ nào cần bọn họ đồng tình!

Hiện tại vấn đề quan trọng nhất vẫn là…… Đổng Thanh Lâm làm sao bây giờ?

Còn có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên là đưa đến bệnh viện tâm thần, dưới tình huống hắn ta còn có tính công kích, cũng đừng thả ra.

Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy như vậy khá tốt.

Hắn ta không biết Đổng Thanh Lâm đời trước đã trải qua những gì, cũng không có hứng thú biết, nhưng Đổng Thanh Lâm nếu đời trước cũng cứ cố chấp như vậy, hắn ta sống không tốt cũng là chuyện bình thường.

Ngôn Cảnh Tắc xử lý xong chuyện Đổng Thanh Lâm, liền vui sướng mà đi bồi cạnh Giản Vân Tu.

Bởi vì Đổng Thanh Lâm tự xuất tiền túi, tận hết sức lực mà “tuyên truyền”, album Giản Vân Tu bán đến đặc biệt tốt, fan của y còn tăng thêm rất nhiều.

Giản Vân Tu không thích tương tác với người khác, rất ít đăng Weibo, theo lý là không giữ được fan, nhưng không chịu nổi, đối tượng của y là Ngôn Cảnh Tắc loa phóng thanh.

Ngôn Cảnh Tắc mỗi ngày chỉ đi công ty làm việc hai ba tiếng đồng hồ, thời gian còn lại đều bồi cạnh Giản Vân Tu, hắn nhìn trên mạng có nhiều người thổ lộ với Giản Vân Tu như vậy, còn luôn muốn khoe ra một chút —— Giản Vân Tu là của hắn!

Sau đó, Ngôn Cảnh Tắc đăng Weibo hằng ngày chính là như vầy: “Vân Tu lại viết bản nhạc cho tôi nè." Đính kèm là ảnh chụp Giản Vân Tu.

“Vân Tu hôm nay làm điểm tâm ngọt cho to lên.” Đính kèm là bánh quy tự mình nướng.

“Vân Tu nói buổi diễn âm nhạc kia, tôi đi em ấy mới đi. Làm sao bây giờ?" Đính kèm là thư mời buổi diễn âm nhạc nổi tiếng. 

……

Cư dân mạng: “……” Ha hả! Đừng cho là bọn tui không biết anh đang khoe à nha!

Fan Giản Vân Tu, fan CP hai người, toàn bộ tới dưới Weibo Ngôn Cảnh Tắc!

Nhìn nhìn, bọn họ cũng hâm mộ luôn Ngôn Cảnh Tắc.

Đàn ông lớn lên đẹp trai có tiền còn sủng ái đối tượng, vẫn là thực đáng giá hâm mộ!

Chỉ là, thích thích, mọi người cũng có chút lo lắng.

“Ngôn tổng, buổi sáng anh đăng Weibo ở nhà, giữa trưa đăng Weibo ở nhà, buổi tối cũng đăng Weibo còn ở nhà, anh không cần làm việc sao?”

“Ngôn tổng, Giản Vân Tu một khi có công việc hoặc có hoạt động, anh liền đi theo, anh không cần làm việc sao?"

“Ngôn tổng, mỗi ngày anh lên Weibo tú ân ái, anh không cần làm việc sao?”

……

Đến cuối cùng, dưới Weibo Ngôn Cảnh Tắc toàn là câu: "Anh không cần làm việc sao?"

Ngôn Cảnh Tắc làm sáng tỏ riêng một chút: “Chư vị, tôi còn là làm việc nhé! Tôi mỗi ngày đều ít nhất làm việc hai giờ đấy!”

Mỗi ngày làm việc ít nhất…… Hai giờ??

Anh nói bọn tôi mỗi ngày ít nhất làm việc tám giờ, thậm chí 996* luôn làm sao sống hả!

(*Văn hóa làm việc khét tiếng “996” có nghĩa là các nhân viên ​​sẽ ở văn phòng từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối và 6 ngày một tuần.)

“Tổng tài đều tùy hứng như vậy sao?”

"Hóa ra tổng tài chỉ lo yêu đương mặc kệ công ty chỉ có trong truyện tổng tài là thật sự tồn tại?”

“Ngôn tổng anh không sợ công ty đóng cửa à?”

……

Mọi người sau khi nghi ngờ, còn có một cái suy đoán: “Ngôn tổng phỏng chừng chính là dựa cha làm tổng tài, người ta căn bản không làm việc.”

“Ngôn tổng đi tới công ty hai giờ, phỏng chừng chính là rảnh rỗi một chút thôi, người ta chắc chắn có giám đốc chức nghiệp giúp anh ta xử lý công ty.”

“Sinh hoạt hằng ngày của Ngôn tổng chỉ sợ cũng là có người khác làm, không có chuyện gì làm dính Vân Tu.”

“Trên lầu quá bẩn, báo cáo nè!”

“Làm phú nhị đại thật sự quá sung sướng!”

……

Cơ hồ mọi người đều cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc là phú nhị đại không làm việc đàng hoàng, danh hiệu tổng tài cái gì kia chỉ là treo cho vui.

Kết quả lúc này, phú hào nào đó trả lời phỏng vấn tỏ vẻ: “Hiện tại người trẻ tuổi tôi thưởng thức nhất vẫn là Ngôn Cảnh Tắc.”

Cư dân mạng: “???” Chú thưởng thức anh ta cái gì? Thưởng thức anh ta cái gì cũng không làm sao?

Qua một đoạn thời gian, lại có một xí nghiệp gia tỏ vẻ: “Con trai tôi nếu có bản lĩnh như Ngôn Cảnh Tắc, không, có một nửa bản lĩnh Ngôn Cảnh Tắc thì tốt rồi.”

Cư dân mạng: “???”  Con trai chú không phải cần cù chăm chỉ vẫn luôn làm việc sao? Chẳng lẽ chú muốn cậu ta giống Ngôn Cảnh Tắc cả ngày lo chơi?

Cuối cùng, ngay cả lão đại nước ngoài cũng tới xem náo nhiệt: “Người trẻ tuổi Trung Quốc, tôi thích nhất Ngôn Cảnh Tắc, tôi có cùng cậu ấy giao lưu qua, học hỏi được rất nhiều thứ.”

Cư dân mạng: “???” Lão đại, chẳng lẽ ngài cũng giống Giản Vân Tu, bị Ngôn Cảnh Tắc rót canh mê hồn hả? Giản Vân Tu một khi có phỏng vấn liền khen Ngôn Cảnh Tắc thì thôi, ngài khen cái gì mà khen a?

Kết quả, mọi người đang nghĩ trăm lần cũng không, liền nhìn thấy công ty Ngôn Cảnh Tắc kia, hắn mỗi ngày chỉ làm việc hai giờ tới quản lý, phát triển không ngừng, càng làm càng lớn.

Này còn chưa tính, còn đột nhiên có người tuôn ra, nói Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn làm đầu tư, đầu tư rất nhiều công ty, dựa vào đầu tư kiếm được tiền, thậm chí so với công ty của hắn giá trị còn cao hơn. 

Không có biện pháp, ai bảo người ta là phú nhị đại, người khác cần phải tích góp tài chính nguyên thủy, hắn cùng cha mẹ muốn một câu, tài chính nguyên thủy liền có ngay!

Nhưng cho dù như vậy, Ngôn Cảnh Tắc có thể kiếm được nhiều tiền như vậy cũng rất lợi hại!

Cái người thoạt nhìn không làm việc đàng hoàng này, kỳ thật…… Đặc biệt có bản lĩnh?

Một ngày nào đó, thậm chí Ngôn Quốc Tề cũng đăng Weibo: “@ Vân Tu Cảnh Tắc, tiểu tử thúi mày có thể mỗi ngày làm nhiều thêm hai giờ, quản luôn Tề Thịnh cho ba được không?!!”

Ngôn Cảnh Tắc đang nhiệt tình đăng Weibo tú ân ái như bình thường, lãnh đạm mà trả lời: “Không được!”

“Vì sao?!!” Ngôn Quốc Tề nổi giận, con của ông thông minh như vậy, nhưng chính là không chịu tiếp công ty! Tức chết ông!

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Con muốn bồi cạnh Vân Tu, không rảnh đâu ~”

Cuộn sóng này làm cho người ta mất hồn cỡ nào a!

Hết chương 122.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp