Chương 109
Tác giả: Quyết Tuyệt
Giản Vân Tu trộm chạy lên lầu đàn dương cầm, Ngôn Cảnh Tắc vốn hơi tức giận, bực mình Giản Vân Tu không chú ý thân thể —— hiện tại cũng đã một giờ sáng rồi!
Nhưng Giản Vân Tu bộ dáng như vậy thật sự quá đáng yêu!
Ngôn Cảnh Tắc trong lúc nhất thời lửa giận hoàn toàn biến mất, chỉ cảm thấy mình mềm lòng đến rối tinh rối mù.
Nhưng Giản Vân Tu cũng không thể chỉ lo đánh đàn không ngủ như vậy…… Giọng Ngôn Cảnh Tắc đặc biệt ôn hòa: “Cho dù em phải soạn nhạc cho anh, cũng không thể không ngủ được……”
“Ngủ một giấc linh cảm không còn nữa thì làm sao bây giờ?” Giản Vân Tu càng đúng lý hợp tình.
Ngôn Cảnh Tắc không hiểu âm nhạc, nhưng hắn hy vọng Giản Vân Tu làm việc và nghỉ ngơi có thể quy luật hơn một chút, hiện tại chuyện này…… “Kia như vậy đi, về sau nếu buổi tối em không ngủ được, anh cũng không ngủ, ở bên em.”
Giản Vân Tu trừng Ngôn Cảnh Tắc —— Ngôn Cảnh Tắc thế mà dùng chính mình uy hiếp y, y giận!
Bộ dáng Giản Vân Tu trừng người cũng đẹp như vậy! Ngôn Cảnh Tắc thò lại gần, hôn má trái y một chút: “Vân Tu, thân thể rất quan trọng, nhất định phải đi ngủ sớm một chút, biết không?”
Giản Vân Tu chờ Ngôn Cảnh Tắc lại hôn má phải y, mới nói: “Vậy được rồi……” Ngôn Cảnh Tắc hôn y, y đột nhiên không giận nữa……
“Chúng ta đi ngủ trước, chờ ngủ một giấc tỉnh lại, em liền có thể đàn thật lâu thật lâu.” Ngôn Cảnh Tắc mang theo Giản Vân Tu xuống lầu.
Giản Vân Tu vào phòng ngủ của y, Ngôn Cảnh Tắc đang muốn rời đi, Giản Vân Tu lại ra tới: “Ngôn Cảnh Tắc!
“Còn có việc gì sao?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
“Ngôn Cảnh Tắc anh cũng không ngủ! Nếu anh ngủ, làm sao anh biết em ở trên lầu?" ánh mắt Giản Vân Tu dừng lại trên quần áo Ngôn Cảnh Tắc, thở phì phì: "Quần áo anh cũng chưa thay!"
Ngôn Cảnh Tắc: “……”
Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc đi bắt người ngủ, kết quả phản lại bị Giản Vân Tu phản pháo, Đổng Thanh Lâm cầm điện thoại, sắc mặt âm trầm đi về chỗ ở của mình.
Buổi sáng sau khi Ngôn Cảnh Tắc ký giải ước thư xong, hắn ta liền tắt điện thoại.
Dựa theo kinh nghiệm khoảng thời gian trước, Ngôn Cảnh Tắc sẽ không ngừng gọi điện thoại cho hắn ta, tắt điện thoại là xong hết mọi chuyện.
Nhưng làm hắn ta không thể nghĩ tới chính là, chỉ vỏn vẹn ngắn ngủn nửa ngày công phu, Ngôn Cảnh Tắc thế mà liền cùng Giản Vân Tu ở bên nhau, come out trên mạng.
Sau khi xảy ra chuyện này, hắn ta lập tức liền mở điện thoại, kết quả căn bản không có cuộc gọi nào của Ngôn Cảnh Tắc đến đây, tin nhắn cũng không có một cái.
Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Tối nay Đổng Thanh Lâm vốn là hẹn hò với Cao Bác Hào, kết quả lúc ăn cơm, cùng nhau đi chơi, bởi vì nhớ thương chuyện này mà hắn ta luôn nhịn không được thất thần, làm Cao Bác Hào không cao hứng.
Hay là Ngôn Cảnh Tắc muốn hắn ta lo được lo mất?
Đổng Thanh Lâm thu thập tâm tình lại, dùng chìa khóa mở cửa ra.
Vừa mở cửa, Thiên Long liền cảm giác được không đúng --- có người đã tới nhà hắn ta, động qua đồ đạc của hắn ta!
Hắn ta vội vàng đem mở đèn lên, đi vào trong phòng, sau đó liền phát hiện dương cầm của mình bị dọn đi rồi, một ít nhạc cụ khác cũng không thấy!
Nhà này là Ngôn Cảnh Tắc mua phần cứng, sau đó gia cụ là hắn ta mua thêm vào, không đáng bao nhiêu tiền, nhưng những thứ dương cầm nhạc cụ đó đều là thứ tốt, cộng lại giá trị cũng hơn trăm vạn!
Hiện tại những thứ đó không có…… Đổng Thanh Lâm cầm lấy điện thoại, lập tức liền gọi báo nguy cho cảnh sát, lại đi ra ngoài, muốn hỏi hỏi bất động sản đây là có chuyện gì.
Cũng chính là lúc này, Đổng Thanh Lâm đột nhiên phát hiện trên bàn có một tờ giấy.
Hắn ta cầm lấy tờ giấy, đồng thời điện thoại có người nhận, cảnh sát ở bên kia nói chuyện: “Xin chào……”
Đổng Thanh Lâm nan kham mà cúp điện thoại, hai mắt bốc hỏa mà nhìn tờ giấy này.
Tờ giấy này là Chu bí thư lưu lại.
Chu bí thư nhận được mệnh lệnh của Ngôn Cảnh Tắc, bảo nàng bán nhà này và nhạc cụ, nàng trước tiên đã liên hệ Đổng Thanh Lâm. Kết quả Đổng Thanh Lâm tắt điện thoại, nàng chỉ có thể xin chỉ thị của Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc bảo nàng không cần phải xen vào Đổng Thanh Lâm, trực tiếp bán luôn…… Nàng liền liên hệ người trước kia bán nhạc cụ, bảo họ trực tiếp lôi những nhạc cụ đó đi.
Đồ vật như dương cầm, người bán sẽ đồng ý thu mua lại với giá rẻ hơn, dù sao sau này bất kể là bạn họ bán second-hand hay cho thuê, vẫn không bị lỗ.
Sau khi bán dương cầm, Chu bí thư đợi trong chốc lát nhưng không thấy Đổng Thanh Lâm trở về, liền để lại tờ giấy cho Đổng Thanh Lâm nói về chuyện này, đương nhiên cũng không quên bảo Đổng Thanh Lâm thu dọn đồ đạc của hắn ta --- ngày mai nàng sẽ liên hệ người môi giới bất động sản, sau đó hẳn là có người qua xem nhà, đồ Đổng Thanh Lâm để lại không thích hợp.
Chu bí thư vẫn là rất khách khí, viết không ít chứ, nhưng Đổng Thanh Lâm càng xem lửa giận càng lớn, khớp hàm cắn đến gắt gao, gân xanh ở huyệt thái dương cũng lộ ra.
Ngôn Cảnh Tắc thế mà thật sự muốn bán căn hộ này?
Trước đó hắn ta cảm thấy thái độ của Ngôn Cảnh Tắc đối với hắn ta thay đổi, thích hắn ta, đều là giả sao?
Trong lòng Ngôn Cảnh Tắc chỉ sợ quan trọng nhất vẫn là Giản Vân Tu.
Hiện tại Giản Vân Tu tùy tiện ngoắt ngoắt ngón tay, Ngôn Cảnh Tắc liền xông lên, hoàn toàn đã quên hắn ta, thậm chí còn càng tuyệt tình hơn đời trước —— đời trước Ngôn Cảnh Tắc vào ngay lúc này, đại khái vì bồi thường, đã đem căn hộ cho hắn.
Còn có Giản Vân Tu.
Giản Vân Tu còn nói cái mà gì thích Vương Thắng Siêu kia, kết quả hiện tại gấp chờ không nổi, liền cùng Ngôn Cảnh Tắc come out…… Nhưng Giản Vân Tu cao hứng quá sớm, người trong nhà Ngôn Cảnh Tắc không phải dễ chọc, cha Ngôn Cảnh Tắc tuy mặc kệ hắn, nhưng mẹ và chị Ngôn Cảnh Tắc đặc biệt khinh thường người khác.
Càng đừng nói đến trên tay hắn ta còn có biện pháp đối phó Giản Vân Tu.
Đổng Thanh Lâm mở điện thoại ra, liền nhìn thấy trên mạng có rất nhiều người đã đứng về phía Giản Vân Tu.
Hắn ta cười lạnh một tiếng, dùng một cái điện thoại dự phòng gọi mấy cú điện thoại ra ngoài, chỉ trong chốc lát, trên mạng lại nhiều thêm một ít ảnh bất nhã của Giản Vân Tu, là cùng với người phụ nữ khác nữa.
Hắn ta chính là tiêu tiền mua được không ít ảnh chụp làm người ta ghê tởm của Giản Vân Tu!
Trên tay hắn ta còn có biện pháp khác đối phó Giản Vân Tu!
Đổng Thanh Lâm đăng ảnh chụp, lại bảo thuỷ quân đi xào tới xào lui, liền chờ xem kịch vui.
Nhưng mà lần này hắn ta vừa đăng ảnh lên đã bị người ta xóa trong một nốt nhạc!
Đổng Thanh Lâm tức đến phát điên, cả đêm không ngủ.
Này còn chưa tính, sáng sớm hôm sau, hắn ta liền đụng phải Chu bí thư đang mang người môi giới tới xem nhà.
“Ngôn Cảnh Tắc đáp ứng đem bán nhà cho tôi!” Đổng Thanh Lâm lạnh mặt nói.
“Phải không? Vậy Đổng tiên sinh có thể cùng người môi giới nói một chút.” Chu bí thư nói, Ngôn Cảnh Tắc bảo nàng đem chuyện bán nhà giao cho người môi giới, vậy cứ để người môi giới xử lý là được, còn nàng: “Tôi còn phải đi làm, đi trước.”
Chu bí thư nói xong muốn đi, đi vài bước lại trở lại: “Đúng rồi Đổng tiên sinh, Ngôn tổng bảo tôi lấy chìa khóa ô tô của cậu, Ngôn tổng nói nếu hiệp ước kết thúc, xe anh ta cũng lấy về."
“Cô nói cái gì?” Đổng Thanh Lâm sửng sốt, xe kia Ngôn Cảnh Tắc thế mà lại muốn lấy về?
“Ngôn tổng bảo tôi lấy lại chìa khóa xe chỗ cậu." Chu bí thư nói.
Đổng Thanh Lâm tức giận đến tay đều run lên, hắn ra lấy ra một chuỗi chìa khóa từ trong túi, liền ném cho Chu bí thư: “Cút!”
Chu bí thư trước đó đối với Đổng Thanh Lâm vẫn rất hòa thuận, nhưng hiện tại bị Đổng Thanh Lâm đối đãi như vậy cũng phát hỏa, mắt trợn trắng liền đi.
Chờ Chu bí thư đi rồi, người môi giới cười tủm tỉm mà nhìn về phía Đổng Thanh Lâm: “Vị tiên sinh này ngươi muốn mua căn hộ này sao? Tiểu khu này tính bảo mật rất cao, xung quanh xanh hóa cũng tốt, còn có khu trường học… Trước đó chúng tôi mới bán ra một căn hộ cùng tiểu khu, đơn giá chín vạn chín, căn hộ này nằm ở tầng lầu càng tốt hoen, còn có hai chỗ đậu xe……” Tuy Đổng Thanh Lâm thoạt nhìn tính tình không tốt, nhưng bọn họ bán ra một căn hộ có trích phần trăm, dù khách hàng tính tình có kém thì bọn họ cũng có thể trưng gương mặt tươi cười đón chào.
Mặt Đổng Thanh Lâm đều đen.
Nhà này hơn một trăm hai mươi mét vuông, vậy phải hơn một ngàn vạn!
Đổng Thanh Lâm từ khi đi theo Ngôn Cảnh Tắc chưa từng thiếu tiền.
Thời điểm hắn ta biết Ngôn Cảnh Tắc, bởi vì mẹ chữa bệnh phải tốn rất nhiều tiền, suýt chút nữa cùng đường, nhưng cái gọi là “rất nhiều tiền” kia kỳ thật cũng chỉ có 30 vạn.
Đúng vậy, cũng chỉ.
Từ hắn ta theo Ngôn Cảnh Tắc, hắn ta liền phát hiện 30 vạn căn bản không đáng là cái gì.
Nhưng dù vậy, hơn một ngàn vạn hắn ta cũng lấy không ra, hiện tại hắn ta tích tụ chỉ có hơn hai trăm vạn.
Đổng Thanh Lâm nan kham cực kỳ, không hề để ý tới người môi giới, tông cửa xông ra ngoài.
Kỳ thật, nếu Đổng Thanh Lâm không trọng sinh, lúc này hắn ta có lẽ còn không đến mức căn hộ hơn một ngàn vạn cũng trông cậy vào Ngôn Cảnh Tắc đưa.
Nhưng hắn ta trọng sinh.
Đời trước, hắn ta theo Ngôn Cảnh Tắc hơn hai năm, Ngôn Cảnh Tắc tuy không tốt với hắn ta, trong lòng nhớ thương Giản Vân Tu, nhưng đưa tiền rất hào phóng, sau khi có quan hệ thân thể với hắn ta càng hào phóng hơn, dưới tình huống như thế, trình độ tiêu pha của hắn ta tự nhiên cũng tăng lên.
Hiện tại hắn ta cũng không coi tiền là tiền.
Bất quá hắn không coi tiền là quan trọng, nhưng Ngôn Cảnh Tắc lại coi tiền là quan trọng…
Thời điểm Đổng Thanh Lâm xuống lầu liền phát hiện xe mình đã bị Chu bí thư lái đi rồi.
Ngôn Cảnh Tắc căn bản không phải người tính toán chi li như vậy, hết thảy chuyện này chỉ sợ đều là chủ ý của Giản Vân Tu!
Tra nam ở bên ngoài nuôi tiểu tam bị vợ biết, cuối cùng hắn không sao cả, vợ và tiểu tam lại đánh nhau, loại chuyện này nhìn mãi quen mắt, Đổng Thanh Lâm chính là loại này, người đàn ông ngoại tình chỉ biết căm thù tiểu tam*.
(*ý Đổng Thanh Lâm bảo nó là vợ còn Giản Vân Tu là tiểu tam ý)
Không, Ngôn Cảnh Tắc kia không thể nói là ngoại tình.
Nguyên chủ cùng hắn ta từ ngay từ đầu chính là quan hệ mua bán, không hề có quan hệ người yêu!
Chuyện của Đổng Thanh Lâm, Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết.
Tối qua sau khi mang Giản Vân Tu từ phòng đàn trở về, hắn liền đi ngủ.
Hắn ngủ đến đặc biệt thơm ngọt, buổi sáng hơn 8 giờ mới tỉnh, sau khi tỉnh lại trước tiên đi đánh thức Giản Vân Tu muốn ngủ nướng dậy, lại cùng Giản Vân Tu cùng đi làm bữa sáng.
Giản Vân Tu thật sự quá đáng yêu, lúc làm bữa sáng, hắn không nhịn được lại muốn thơm vài cái, một phen lăn lộn như vậy…… Chờ rốt cuộc có thể ăn cũng đã 10 giờ.
Ngôn Cảnh Tắc vốn dĩ định đi nghe Giản Vân Tu đàn dương cầm, lại cùng Giản Vân Tu làm cơm trưa rồi ngủ trưa, nhưng mà hắn nhận được điện thoại của Chu bí thư, trong công ty có hợp đồng cần hắn ký, hắn không đi không được.
Làm một tổng tài, hắn không thể không đi làm việc…… Ngôn Cảnh Tắc chỉ có thể đi đến công ty.
Lúc hắn đến công ty, người trong công ty đã bắt đầu ăn cơm trưa, khi nhìn thấy hắn, ánh mắt mọi người đều có chút khác thường.
Ngôn Cảnh Tắc biết đây là có chuyện gì.
Chuyện hắn come out chỉ sợ mọi người trong công ty đều đã biết… Công ty có group tám nhảm không thêm hắn vào, người ta muốn nói cái gì thì nói cái đó, còn nặc danh!
Còn vì sao hắn lại biết thì… Luôn có vài người muốn lấy lòng hắn, sẽ đi bán đứng người khác.
Ngôn Cảnh Tắc trên đường tới công ty cũng đã nghiên cứu qua công việc của nguyên chủ.
Nguyên chủ đối với quản lý công ty có thể nói là không công không tội, hiện tại đổi thành hắn……
Hắn không biết mình trước kia đã làm gì, ít nhiều cũng có điểm lo lắng, sợ chính mình quản lý công ty không tốt.
Nhưng khi hắn ngồi ghế ông chủ, Chu bí thư và có một trợ lý khác chuyên môn giúp hắn quản lý công ty đem các loại văn kiện đặt trước mặt hắn, Ngôn Cảnh Tắc liền lập tức yên lòng!
Hắn phát hiện mình đã gặp qua là không quên được!
Nguyên chủ không kiên nhẫn xem hợp đồng nhất, những hợp đồng đó nằm yên hay nhúc nhích cũng mấy chục trang, nội dung nhiều vô kể, nguyên chủ thường đọc trước quên sau, còn hay xem nhầm. May là hợp đồng không phải chỉ có một mình nguyên chủ xem, thậm chí còn có người giảng giải cho hắn, mới không đến nỗi xảy ra chuyện.
Nhưng hắn không giống thế! Ngôn Cảnh Tắc phát hiện sau khi mình tùy ý xem qua, nội dung của hợp đồng liền toàn bộ khắc vào đầu hắn!
Hắn có thể đọc lại toàn bộ hợp đồng, hắn thậm chí tìm được một vài chỗ không quá thích hợp trong hợp đồng. Nhưng đó là công ty bọn họ hố người khác, hắn không cần phải quản.
Kỳ thật, tối hôm qua hắn cũng đã có cảm giác, cảm thấy trí nhớ mình đặc biệt tốt —— lúc ấy hắn liên hệ một vài luật sư, mà số điện thoại của những luật sư đó, hắn chỉ xem qua một lần liền nhớ rõ rành mạch toàn bộ!
Ngôn Cảnh Tắc nhanh chóng xem xong hợp đồng, lại lấy văn kiện khác ra nhìn nhìn, xác định một sự kiện —— hắn là một thiên tài!
Hắn không chỉ đã gặp qua là không quên được, năng lực lý giải còn rất mạnh…… Trước đó hắn còn lo lắng mình sẽ quản không được công ty, hiện tại xem ra, hoàn toàn không cần lo lắng.
Hắn nhất định sẽ không giống như nguyên chủ, công ty của mình cũng bị người ta đánh sập!
Hắn nhất định có thể kiếm rất nhiều tiền, nuôi Vân Tu nhà hắn!
Hết chương 109.
_____________∆∆∆∆∆∆____________
Chương 110
Tác giả: Quyết Tuyệt
Edit: Kaorurits
Ngôn Cảnh Tắc từ lần đầu tiên nhìn thấy Giản Vân Tu đã hận không thể đem những thứ tốt nhất trên đời này đều dâng lên trước mặt y.
Mà muốn như vậy thì phải có tiền.
Ngôn Cảnh Tắc theo bản năng tìm kiếm ký ức còn lưu lại của nguyên chủ -- nguyên chủ vào hai năm sau chết, theo lý mấy năm nay cổ phiếu nào kiếm lời chỗ nào thua lỗ, nguyên chủ hẳn nên biết. Còn có nguyên chủ công ty làm sao bị đánh sập, nguyên chủ cũng nên biết. Nhưng ký ức nguyên chủ hai năm sau này rất mơ hồ.
Hắn biết lúc hai năm sau phát sinh chuyện gì, những chuyện có quan hệ với Giản Vân Tu cũng phá lệ rõ ràng, nhưng những chi tiết khác rất mơ hồ, hắn căn bản không có biện pháp dựa vào những ký ức đó để kiếm tiền.
Hắn sợ chỉ có thể làm đến nơi đến chốn, cố gắng chèo chống công ty.
Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn làm việc đến hai giờ chiều mới bảo Chu bí thư đem cơm trưa của hắn lại đây. Kết quả, hắn đang ăn cơm thì Thái Hằng, cũng chính là người vẫn luôn khuyên hắn từ bỏ Giản Vân Tu, cùng sống với Đổng Thanh Lâm cho tốt, tức lão Thái tới tìm hắn.
Nguyên chủ và lão Thái này quan hệ khá tốt… Ngôn Cảnh Tắc bảo Chu bí thư để anh ta tiến vào.
“Ngôn Cảnh Tắc!” Lão Thái sau khi tiến vào, đặt mông ngồi đối diện Ngôn Cảnh Tắc: “Ông giỏi lắm nha, điện thoại tôi không bắt, tin nhắn tôi không trả lời… Có Giản Vân Tu kia rồi cả bạn bè cũng từ bỏ hả?" lão Thái vừa nói chuyện vừa đem điện thoại đập cái cốp lên bàn làm việc của Ngôn Cảnh Tắc.
Bàn làm việc của Ngôn Cảnh Tắc rất lớn, cũng rất chắc chắn, chỉ động tĩnh nhỏ như vậy, ly nước trên bàn cũng không sóng sánh.
Ngôn Cảnh Tắc thần thái tự nhiên mà ăn một mồm to cơm.
“Ngôn Cảnh Tắc!” Lão Thái lại vỗ một chút.
"Điện thoại ông mà hỏng tôi không đền đâu đấy." Ngôn Cảnh Tắc nói.
Lão Thái: “……”
“Lão Thái, tôi không rõ, sao ông lại khuyên tôi và Đổng Thanh Lâm ở bên nhau? Ông thích cậu ta như vậy? Nếu ông thích cậu ta có thể theo đuổi, tôi vô cùng ủng hộ!" Ngôn Cảnh Tắc bất đắc dĩ nói, người này vẫn luôn khuyên hắn cùng Đổng Thanh Lâm ở bên nhau……
“Ngôn Cảnh Tắc ông điên rồi, người đàn ông của ông cũng kêu tôi theo đuổi!"
"Cậu ta là người đàn ông của tôi bao giờ? Giản Vân Tu mới phải."
“Ngôn Cảnh Tắc ông thật sự điên rồi! Giản Vân Tu là cái thá gì, làm ông đào tim đào phổi……” Lão Thái nói nói đến một nửa, liền không nói nữa —— sắc mặt Ngôn Cảnh Tắc thật sự quá khó coi.
Ngôn Cảnh Tắc giương mắt liếc nhìn lão Thái một cái, âm thanh lạnh lùng: “Nếu ông còn nói nữa, về sau ông chính là kẻ thù của tôi."
“Ngôn Cảnh Tắc ông……” Lão Thái không còn lời nào mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, từ trong điện thoại mình lấy ra ảnh chụp: "Ngôn Cảnh Tắc ông nhìn nè, nhìn mấy ảnh này đi! Tối qua lại mới được đăng lên đấy!"
"Tôi biết, chính tôi bảo người ta xóa." Ngôn Cảnh Tắc nói: “Kia không phải Giản Vân Tu.”
“Đây không phải Giản Vân Tu thì là ai?” Lão Thái nói.
"Làm sao tôi biết hắn là ai?" Ngôn Cảnh Tắc nói: “Nói không chừng là Đổng Thanh Lâm.”
“Ngôn Cảnh Tắc, không nghĩ tới ông là cái dạng người này, Đổng Thanh Lâm tốt xấu cũng theo ông hai năm, ông vậy mà nói cậu ta như vậy?" Lão Thái nói.
“Lão Thái có phải ông nghĩ sai rồi hay không? Tôi cho tới bây giờ chưa hề chạm qua Đổng Thanh Lâm.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Lão Thái sửng sốt.
Ngôn Cảnh Tắc đem cơm trưa đẩy sang fmột bên: “Lúc trước tôi chính là nhìn cậu ta giống Giản Vân Tu, lại rơi vào đường cùng, thuận tay giúp đỡ cậu ta, bảo cậu ta giả làm Giản Vân Tu dỗ tôi vui. Khi đó mẹ cậu ta không có tiền chữa bệnh, tôi đường trường liền ra ba mươi vạn, sau đó mỗi tháng cho cậu ta mười vạn tiền lương cố định, còn thường thưởng thêm một chút, mấy năm nay tôi tiêu tiền trên người cậu ta không 500 vạn cũng hơn 400 vạn, tôi cũng chẳng nợ gì cậu ta."
“Gì?” Lão Thái sửng sốt.
"Cho dù cậu ta thích tôi, nhưng tôi cũng không có khả năng ai thích tôi tôi cũng phải thích lại chứ?" Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
"Ông nói thật sao? Cậu ta cầm nhiều tiền của ông như vậy?" Lão Thái bình tĩnh lại.
"Tôi lừa ông làm gì?" Ngôn Cảnh Tắc nói: "Cho dù ngày nào đó tôi không thích Giản Vân Tu… Đương nhiên chuyện đó cũng không có khả năng, tôi cũng không cần thiết phải nói chuyện yêu đương với một người hướng về tiền của tôi mà tới, đúng không?"
Ngôn Cảnh Tắc đêm qua không kéo đen người này là bởi vì hắn phát hiện bạn bè mình có rất nhiều người ấn tượng với Đổng Thanh Lâm tốt hơn ấn tượng với Giản Vân Tu.
Đổng Thanh Lâm trước khi thái độ đột biến, đối với nguyên chủ ngàn y trăm thuận, hơn nữa hắn ta còn là sinh viên trường nghệ thuật, dương cầm linh tinh vài dạng tài năng khác nữa, tuy nói các mặt so ra kém Giản Vân Tu nhưng nguyên chủ theo đuổi Giản Vân Tu, không phải vẫn luôn không có kết quả sao?
Do với tiêu tiền phí sức trên người Giản Vân Tu, bọn họ cảm thấy nguyên chủ và Đổng Thanh Lâm bên nhau càng tốt hơn.
Đương nhiên bọn họ có ý nghĩ như vậy có một phần lý do vì nguyên chủ không nói qua với người ta hắn và Đổng Thanh Lâm là giao dịch tiền bạc, Đổng Thanh Lâm cũng không tự mình nói.
Đổng Thanh Lâm rốt cuộc là học nghệ thuật, khí chất không tồi, nguyên chủ cho hắn ta tiền cũng không ít, hơn nữa lúc nguyên chủ dẫn hắn ta đi ra ngoài cũng chưa nói đây là người mình bao dưỡng, người bên ngoài cũng cảm thấy Đổng Thanh Lâm cũng là người gia cảnh không tồi.
Nhưng hiện tại, Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy chuyện này vẫn phải làm sáng tỏ, mà sáng tỏ này nên bắt đầu từ miệng lão Thái là tốt nhất. Chỉ cần làm sáng tỏ một người này, những người khác cũng sẽ rõ ràng thôi.
Lão Thái còn có điểm chưa phục hồi tinh thần lại: “Tôi thấy Đổng Thanh Lâm mỗi ngày nấu cơm cho ông, đối với ông khăng khăng một mực……”
“Tôi thiếu người nấu cơm sao? Đầu bếp nhà tôi lấy tiền lương không cao như cậu ta, nhưng nấu ăn lại ngon hơn cậu ta nhiều." Ngôn Cảnh Tắc nói.
Lão Thái không còn lời gì để nói: “Chuyện này là tôi không biết rõ ràng tình huống… Nhưng những hình ảnh đó của Giản Vân Tu...”
“Người trên ảnh tuyệt đối không phải Giản Vân Tu, em ấy là con trai Giản Khải Sơn, nào cần phải làm loại chuyện này?” Ngôn Cảnh Tắc nói.
“Cậu ây thật là con Giản Khải Sơn à?” Lão Thái hỏi: “Giản Khải Sơn không phải vẫn luôn không nhận sao?”
“Thật. Chỉ là em ấy thích đàn ông, cãi nhau với người nhà.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Cho nên, sao em ấy có thể ở cùng phụ nữ được?"
"Ông xác định ông không tính sai chứ? Tôi nghe người ta nói em ấy đặc biệt nịnh bợ người khác…"
“Nghe ai nói?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
Biểu tình Lão Thái trở nên ngưng trọng, anh ta đột nhiên nghĩ đến, là nghe Đổng Thanh Lâm nói: “Còn ở Thiên Thượng Nhân Gian……”
“Có người lừa em ấy đến nơi đó, em ấy muốn đi tìm tôi.” Ngôn Cảnh Tắc nói. Chuyện này hắn tối hôm qua mới biết đến, sau khi biết còn khó chịu một trận.
“Gì?” Lão Thái lại ngốc.
Ngôn Cảnh Tắc quyết định nói cho anh ta câu chuyện tình yêu tuyệt mỹ.
Hắn không hy vọng bất luận kẻ nào hiểu lầm Giản Vân Tu.
“Kỳ thật tôi và Giản Vân Tu là bạn học sơ trung, lúc ấy quan hệ của chúng tôi rất tốt.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
"Trước đó ông chưa từng nói qua!”
“Bởi vì tôi ngại nói.” Ngôn Cảnh Tắc thở dài: “Trước kia lúc tôi học cao trung, vừa đen vừa béo, thật xấu, ở trường còn bị bắt nạt… Trước đó không phải ông nói kỳ quái sao nhà tôi không có hình chụp lúc nhỏ sao? Bởi vì đó là lịch sử đen tối của tôi, nên bị tôi đốt hết rồi…"
Ngôn Cảnh Tắc đem việc mình trong trường học bị khi dễ, Giản Vân Tu giúp hắn, tất cả đều nói ra, trường học nào cũng nói rõ ràng minh bạch: “Tôi vì sao lại chán ghét đám người Chương Hải Tân kia? Bởi vì bọn họ chính là người lúc trước bắt nạt tôi, bất quá có lẽ họ không biết nhóc mập mạp trước đó bọn họ bắt nạt là tôi thôi."
"Nếu ông với Giản Vân Tu sơ trung đã biết nhau, làm gì lăn lộn lâu như vậy mà không ở cùng nhau?”
“Sau đó tôi chuyển trường, đổi tên, em ấy xuất ngoại…… Em ấy xuất sắc như vậy, giống như là thiên sứ ấy, tôi cảm thấy tôi không xứng với em, hơn nữa tôi trong lúc vô ý biết được em ấy có thích một người, càng không dám đi gặp em ấy…… Hôm qua tôi mới biết, người em ấy thích kỳ thật là tôi.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Lão Thái: “……” anh ta kỳ thật cảm thấy chuyện xưa này có hơi buồn nôn có hơi cẩu huyết có hơi xạo.
Bất quá Ngôn Cảnh Tắc xác thật thích Giản Vân Tu rất nhiều năm rồi…… Giản Vân Tu thì sao? Y thật sự thích Ngôn Cảnh Tắc?
“Tóm lại, không có Giản Vân Tu liền không có tôi hiện tại, đời này, tôi cũng chỉ biết yêu một mình em ấy.”
“Tôi có thể gặp Giản Vân Tu không?” Lão Thái hỏi.
“Không thể.” Ngôn Cảnh Tắc không chút do dự.
Tuy Ngôn Cảnh Tắc không chút do dự cự tuyệt lão Thái, nhưng lão Thái vẫn mặt dày mày dạn mà đi theo Ngôn Cảnh Tắc trở về nhà.
Tới nhà, Ngôn Cảnh Tắc có điểm không tình nguyện mà mở cửa ra, liền nghe được giọng nói vui mừng của Giản Vân Tu: “Ngôn Cảnh Tắc, anh đã về rồi!”
“Anh về rồi đây.” Ngôn Cảnh Tắc cười nói, sau đó liền muốn đuổi lão Thái đi.
Nhưng lão Thái đã vào được, thấy được Giản Vân Tu mặc tạp dề, mang một cái mũ trùm tắm, trên tay còn bưng một mâm đồ ăn.
Giản Vân Tu ăn mặc có điểm chẳng ra cái gì cả, nhưng sao lại…… đáng yêu như vậy!
Giản Vân Tu đáng yêu như vậy, mắc gì phải cho người ta nhìn?!
Ngôn Cảnh Tắc nhìn lão Thái không vừa mắt.
Không hề nghi ngờ, lão Thái cũng bị chấn kinh rồi —— đây là Giản Vân Tu?
Bởi vì có quan hệ với Ngôn Cảnh Tắc, anh ta chuyên môn tìm người hiểu biết qua Giản Vân Tu, người khác đều nói với anh, Giản Vân Tu tâm cao khí ngạo, không dễ ở chung.
Anh ta cảm thấy người như vậy, đừng nói làm bạn lữ, làm bạn bè ở chung cũng cảm thấy mệt ấy chứ, tự nhiên là không thích, nhưng hiện tại…… Tiểu khả ái mềm mại moe này là ai?
“Giản Vân Tu, tôi đã sớm nghe Ngôn Cảnh Tắc nói về cậu, hiện tại rốt cuộc gặp được…… Xin chào!” Lão Thái vươn một bàn tay.
Giản Vân Tu hơi trốn về phía sau Ngôn Cảnh Tắc, cúi đầu: “Xin chào.” Y không muốn bắt tay với người khác, cũng không biết ở chung với người như vậy ra sao, đặc biệt không được tự nhiên.
Ngôn Cảnh Tắc trực tiếp đè tay lão Thái xuống, nhìn về phía Giản Vân Tu: “Vân Tu, em đang nấu ăn?”
“Tùy tiện làm một chút.” Giản Vân Tu nói, hôm nay sau khi y ăn qua bữa sáng, linh cảm bùng nổ, chưa đầy hai giờ viết xong ca khúc mình nghĩ ra, sau đó liền bắt đầu làm vệ sinh, cuối cùng lại bắt đầu nấu cơm……
Y cơ hồ không ăn đồ người khác nấu, toàn tự mình làm, trù nghệ cũng không tồi.
“Em tiếp tục đi làm đi, anh cùng lão Thái nói chuyện.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Giản Vân Tu như được đại xá, chạy tới phòng bếp.
Ngôn Cảnh Tắc lúc này mới nhìn về phía lão Thái: "Ông gặp qua người rồi, cần phải đi đi.”
Lão Thái không chịu đi: “Đừng mà! để tôi ở lại ăn bữa cơm đi!”
“Ngôn thiếu, Vân Tu làm không ít đồ ăn, để bạn anh ở lại đi." Vu Diệp nói, Ngôn Cảnh Tắc muốn người ta đi, hơn phân nửa là vì Giản Vân Tu…… Nhưng như vậy Giản Vân Tu sẽ tự trách.
Lão Thái rốt cuộc vẫn được ở lại.
Giản Vân Tu hôm nay tâm tình tốt, xác thật làm không ít đồ ăn, mà Ngôn Cảnh Tắc vừa lên bàn, mỗi món đều gắp một đũa lớn, cầm đĩa to đặt trước mặt Giản Vân Tu: “Em ăn nhiều một chút.”
Đồ ăn người khác động qua, Giản Vân Tu khẳng định không thích ăn.
“Cảnh Tắc, anh thật tốt.” Giản Vân Tu cười tủm tỉm mà liếc nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái, ngoan ngoãn ăn đĩa ăn trước mặt mình.
Y không chủ động nói chuyện với lão Thái, bất quá lão Thái nói chuyện phiếm với y, y thật ra lại trả lời.
Lão Thái cùng y hàn huyên không ít, càng tám càng kinh ngạc.
Anh ta biết có vài nghệ thuật gia trầm mê nghệ thuật, tuổi tâm lý sẽ tương đối nhỏ, cũng sẽ không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, nhưng thật đúng là không gặp được qua…… Không nghĩ tới hôm nay thế mà gặp!
Giản Vân Tu rõ ràng không giỏi giao tế với người khác, hơn nữa rất nhiều thứ cũng không hiểu, nhìn y chỉ ăn cái đĩa trước đó Ngôn Cảnh Tắc gắp cho y, nói chuyện với anh ta cũng không dám nói, sao anh ta lại cảm thấy… Ngôn Cảnh Tắc đang dụ dỗ anh bạn nhỏ?
Hết chương 110.