Sủng Phu - Quyết Tuyệt

Chương 103-104


2 năm

trướctiếp

Chương 103 

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết rối rắm của Đổng Thanh Lâm, hắn có ký ức nguyên chủ, cái gì cũng không sợ.

Ra cửa, Ngôn Cảnh Tắc trước tiên gọi điện thoại cho bí thư của mình, bảo bí thư qua nhà gặp mình, sau đó tìm được xe, chạy nhanh về nhà.

Nguyên chủ ngày hôm qua vì Đổng Thanh Lâm ảm đạm thần thương, làm cho bản thân người không ra người quỷ không ra quỷ, hắn quyết định trước tiên phải thu thập bản thân sạch sẽ mới đi tìm Giản Vân Tu.

Còn chỗ ở của Giản Vân Tu…  Nguyên chủ đã sớm tra ra được!

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc về đến nhà, bí thư còn chưa tới, hắn nhắn tin cho bí thư một tin, liền vào phòng tắm.

Tắm rửa một hơi, rửa sạch sẽ bụi bặm trên mặt, Ngôn Cảnh Tắc lại thay một bộ tây trang chỉn chu.

Người đàn ông xuất hiện tròn gương tuy trước mắt còn quầng thâm xanh đen, nhưng tinh thần thoạt nhìn khá hơn nhiều, vẻ ngoài vẫn là… rất soái.

Cha nguyên chủ chính là xuất thân nông dân chưa đi học ngày nào, lại có thể làm con gái ông chủ than đá ở thành phố, gặp qua không biết bao nhiêu người, mê đến thần hồn điên đảo, tuổi trẻ kia chỉ có thể kêu một tiếng 'ngon', nguyên chủ giống cha hắn, lớn lên đồng dạng không tồi.

Cũng chỉ có lúc niên thiếu chạy khắp núi, hơn nữa bị ông ngoại hắn nuôi béo mới thành thằng bé đen thui mập ú.

Ngôn Cảnh Tắc sờ sờ mặt mình, đi xuống lầu.

Cha nguyên chủ đối với con trai rất để bụng, nguyên chủ mới vừa tốt nghiệp, một biệt thự được trang hoàng đầy đủ được đưa đến dưới danh nghĩa của hắn, chính là căn nhà trước mắt đây, nguyên chủ bình thường cũng đều ở nơi này, chẳng sợ đi qua chỗ Đổng Thanh Lâm xem Đổng Thanh Lâm đàn dương cầm mấy giờ đồng hồ cũng sẽ không ngủ lại, vẫn luôn trở về.

Nơi này mới là địa bàn nguyên chủ tán thành, là địa phương làm nguyên chủ an tâm --- trên tường biệt thự này treo đầy ảnh chụp Giản Vân Tu.

Bên trong có ảnh Giản Vân Tu tham gia trình diễn, cũng có Giản Vân Tu lúc bình thường, thậm chí trong đó còn có ảnh chụp nguyên chủ cho người chụp lén Giản Vân Tu.

Giản Vân Tu trên ảnh đều mặc một thân đồ trắng, y có đôi khi mặt không biểu tình, có đôi khi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, chỉ nhìn sơ đã khiến cho tim người ta nhảy gia tốc.

Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy mình quá hạnh phúc.

Đáng tiếc, ảnh chụp tốt như vậy ảnh, sau đó đều bị nguyên chủ xé, bởi vì Đổng Thanh Lâm chán ghét biệt thự này, hắn còn bán luôn biệt thự. Thật là đầu óc có hố.

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc xuống lầu, bí thư của hắn đang chờ.

Nguyên chủ tuy là tổng tài, nhưng hắn làm tổng tài này không phải dựa vào thực học, mà chủ yếu dựa vào cha hắn -- công ty hiện tại nguyên chủ quản lý là cha hắn cho.

Đương nhiên, nguyên chủ cũng không phải không làm được gì, tốt xấu còn có thể quản được.

Mà thân là một tổng tài, nguyên chủ có một tiêu xứng với tổng tài  —— nữ bí thư mỹ diễm.

Bí thư này chủ yếu phụ trách phương diện cuộc sống nguyên chủ, tỷ như giúp nguyên chủ phát tiền lương cho Đổng Thanh Lâm gì đó.

“Chu bí thư, về sau Đổng Thanh Lâm bên kia không cần đưa tiền nữa. Hình như tôi có đưa một cái thẻ cho Đổng Thanh Lâm? Cũng hủy đi. Còn có nhà hắn ta ở, cô tìm người cho ra một mức giá… Dương cầm bên trong gì đó có thể bán trước, cũng không tiện nghi, đúng rồi còn có xe của hắn, mang về làm xe bus công ty." Ngôn Cảnh Tắc một hơi nói không ít chuyện.

Nguyên chủ mấy năm nay vẫn luôn không quen bạn trai bạn gái, hắn cũng không có ham mê gì bất lương, tiền nhiều hơn cũng không có chỗ tiêu, Đổng Thanh Lâm lại cứ nấu cơm cho hắn gì đó, lại cứ biểu hiện thật yêu hắn, nguyên chủ đối với Đổng Thanh Lâm tự nhiên cũng rất hào phóng.

Tỷ như Đổng Thanh Lâm học dương cầm, nguyên chủ liền dùng nhiều tiền tìm lão sư tốt nhất cho hắn ta.

Đương nhiên hiện tại những thứ đó đều phải ngừng.

Đổng Thanh Lâm đều đã yêu đương với người khác, hắn ta dựa vào cái gì bảo hắn coi tiền như rác?

Không sai, Đổng Thanh Lâm có đối tượng khác, người nọ họ Cao, tên Cao Bác Hào, tuy nói Cao Bác Hào trong nhà không có tiền nhiều như nhà hắn, nhưng Cao Bác Hào rất có bản lĩnh, so với nguyên lợi hại hơn nhiều.

Ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, hai năm kế tiếp kia, nguyên chủ như điên mà dây dưa Đổng Thanh Lâm, chọc giận Cao Bác Hào, Cao Bác Hào còn lật đổ luôn công ty của nguyên chủ……

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc cũng không hận Cao Bác Hào, đó là nguyên chủ tự làm tự chịu.

Dù sao hắn về sau liền cùng Đổng Thanh Lâm phân rõ giới hạn, Cao Bác Hào sẽ không đến tìm hắn phiền toái nữa.

Chu bí thư và nguyên chủ cùng tuổi, cũng là hai mươi tám tuổi, lớn lên phá lệ mỹ diễm, dáng người bốc lửa tướng mạo cũng xuất chúng, nguyên chủ bình thường có hoạt động gì mang theo nàng đi ra ngoài, một chút cũng không mất mặt.

Lúc này, bí thư mỹ diễm giật mình mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Ngài xác định chứ?”

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Xác định.”

“Ngài mấy ngày hôm trước, không phải còn……” Chu bí thư chần chờ mà nhìn ông chủ mình. Lúc trước Đổng Thanh Lâm đối với ông chủ nàng ngàn y trăm thuận, ông chủ nàng khinh thường nhìn lại Đổng Thanh Lâm, nhưng mấy tháng trước, Đổng Thanh Lâm đột nhiên không còn cả ngày nhớ thương phải đưa cơm cho ông chủ nàng, không cả ngày gọi điện thoại nhắn tin cho ông chủ nàng, ông chủ liền đột nhiên để ý Đổng Thanh Lâm, lại bảo nàng chuẩn bị quà đưa cho Đổng Thanh Lâm, lại bảo nàng chú ý hướng đi của Đổng Thanh Lâm.

Mấy ngày nay, càng là vì Đổng Thanh Lâm nổi giận đùng đùng.

Nàng còn tưởng rằng Đổng Thanh Lâm làm kẻ thế thân, rất nhanh là có thể chuyển thành chính thức ấy chứ!

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Vốn dĩ nghĩ thôi, ở bên người hai năm cũng được, nhưng hắn không muốn thì thôi… Hiện tại quan trọng nhất vẫn là chuyện của Vân Tu."

Chu bí thư sửng sốt, Ngôn Cảnh Tắc trước đó thực quan tâm Giản Vân Tu, nhưng mấy ngày nay lại hoàn toàn không đề cập tới…… Sao hiện tại lại để bụng rồi?

“Vân Tu bị người ta hãm hại, tôi nhất định phải nghĩ cách giúp em ấy tẩy trắng! Cô giúp tôi tìm một đội xã giao tốt, lại tìm xem có người đại diện nào tốt không…" Ngôn Cảnh Tắc phân phó một đống lớn, cuối cùng nói: “Chờ chuyện này làm xong, tôi tăng thêm tiền lương cho cô!”

Chu bí thư nghe được một câu cuối cùng, tức khắc tinh thần chấn động: “Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt!”

Ngôn Cảnh Tắc và Chu bí thư cùng nhau ra cửa, sau đó liền lên xe.

Hắn muốn đi tìm Giản Vân Tu.

Phía sau Ngôn Cảnh, Chu bí thư nhìn theo hắn rời đi rồi mới vào xe, sau đó hướng về phía căn hộ Ngôn Cảnh Tắc cho Đổng Thanh Lâm ở.

Nàng có chìa khóa nơi đó, lúc này liền đem bán trước những nhạc cụ sang quý ở đó.

Nghĩ đến Đổng Thanh Lâm sắp phải bị đuổi ra khỏi nhà, Chu bí thư đột nhiên có chỗ đồng tình hắn ta, nhưng thật nhanh lại cảm thấy mình có tật xấu. Đổng Thanh Lâm dựa vào một khuôn mặt, từ chỗ ông chủ nàng lấy hơn trăm vạn, hiện tại đáp lên Cao Bác Hào, chỗ nào cần nàng đồng tình?

Nàng không bằng nên đồng tình một chút bản thân mình. Ngôn Cảnh Tắc cầm một chiếc điện thoại, nàng mặc kệ ở đâu làm gì đều phải chạy tới bận việc, lương một tháng mới có hai vạn.

Chu bí thư làm việc, Ngôn Cảnh Tắc lái xe lên phố, nghĩ nghĩ, lại đi siêu thị mua một bột sữa tốt nhất, lại mua lá trà ngon nhất, cùng với đường trắng. Hắn nhớ rõ Giản Vân Tu thích uống trà sữa.

Nhưng Giản Vân Tu có thói ở sạch, tiệm trà sữa gần trường học tuyệt đối không mua, đều tự mình làm.

Mua đồ xong, Ngôn Cảnh Tắc hít sâu một hơi, trực tiếp đi tiểu khu Giản Vân Tu ở.

Giản Vân Tu sinh ra ở Giản gia, cha y xác thực chính là chủ tịch chế dược Đức Thái - Giản Khải Sơn.

Mấy năm gần đây, xí nghiệp chế dược càng ngày càng nhiều, chế dược Đức Thái kiếm không nhiều như vậy, nhưng công ty bọn họ có mấy loại thuốc vẫn có danh tiếng, dân chúng công nhận, bởi vậy Giản gia vẫn rất có tiền.

Nhưng Giản Vân Tu và người trong nhà quan hệ cũng không tốt.

Nghe nói lúc trước Giản Vân Tu xuất ngoại du học cũng không phải cha y cấp tiền, ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, tin xấu của Giản Vân Tu bay đầy trời, Giản Khải Sơn cũng không quản.

Giản Vân Tu dù sinh bệnh hay tự sát lăn lộn hai năm, cuối cùng vẫn là lão sư ở nước ngoài liên hệ với y, y mới có nơi để đi, chuẩn bị xuất ngoại.

Giản Vân Tu có thiên phú, tin xấu trong quốc nội ở nước ngoài lại không có bao nhiêu người biết, sau khi đi nước ngoài nếu có thể chữa bệnh được, vẫn là có tương lai tươi sáng. 

Đáng tiếc máy bay gặp rủi ro.

Ngôn Cảnh Tắc nhớ kĩ thời gian máy bay gặp rủi ro, quyết định đến lúc đó trước tiên phải nhắc nhở hãng hàng không đó. Một chiếc máy bay đầy người cơ mà… Ngoại trừ nguyên chủ đáng chết, những người khác đều không nên chết.

Lại nói chính sự.

Bởi vì Giản Vân Tu và Giản gia quan hệ không tốt, thành phố B lại là địa phương tấc đất tấc vàng, cho nên chẳng sợ Giản Vân Tu là nghệ thuật gia nổi tiếng, y ở cũng là một nơi bình thường. Ít nhất không giống vị trí căn biệt thự kia của Ngôn Cảnh Tắc, ra vào phải phiền toái đủ thứ. 

Nhà ở tiểu khu này thậm chí có thể dễ dàng mua được. Nguyên chủ liền ở bên này mua một căn hộ, Ngôn Cảnh Tắc soát thẻ, trực tiếp vào trong.

Hắn biết Giản Vân Tu đang ở nơi nào, Ngôn Cảnh Tắc xách theo bột sữa và trà, hướng qua nhà Giản Vân Tu.

Cũng không biết Giản Vân Tu có ở nhà hay không.

Giản Vân Tu ở nhà.

Y tầng hai mươi, cao nhất trong tiểu khu này. 

Nhà y không lớn, trong nhà cũng không có gia cụ gì, trang hoàng cũng theo phong cách lạnh như băng, càng có vẻ không có hơi người.

Mà giờ phút này, Giản Vân Tu ngồi cạnh bàn ăn bằng đá cẩm thạch trắng, ngồi trên chiếc ghế đá cẩm thạch trắng, sắc mặt có chút tái nhợt.

Ngoài cửa nhà y có vài phóng viên ngồi xổm, còn có người kêu to, chuyện này mang đến cho y áp lực cực lớn, thần kinh cả người đều căng chặt.

“Vân Tu, chúng ta báo nguy không?” Người ngồi đối diện Giản Vân Tu đề nghị.

Người ngồi đối diện Giản Vân Tu là một đàn em lúc Giản Vân Tu học âm nhạc ở nước ngoài quen biết, tên là Vu Diệp.

Năm đó Vu Diệp trong nhà rất có tiền, cho nên chẳng sợ cậu không có thiên phú gì, cũng xuất ngoại học âm nhạc, đáng tiếc vận khí cậu không tốt, sau khi học hai năm, trong nhà xảy ra chuyện phá sản, cha cậu trực tiếp thành trắng tay.

Vu Diệp lập tức thành kẻ nghèo hèn, đừng nói tiếp tục đi học, ăn cơm cũng thành vấn đề, sau đó là Giản Vân Tu giúp cậu.

Sau đó hắn liền bắt đầu đi theo Giản Vân Tu.

Thời ở sạch của Giản Vân Tu vô cùng nghiêm trọng, còn có chướng ngại xã giao, không thích tiếp xúc với người khác, cậu liền làm người đại diện của Giản Vân Tu, giúp Giản Vân Tu tiếp nhận các loại công tác.

Nhưng chuyện cậu có thể làm cũng chỉ có vài chuyện này kia, cậu trước kia không học qua chuyên nghiệp, không hiểu nhiều lắm, gần đây tuy đã tận lực nhưng vẫn giải quyết không được.

Đầu tiên là một tuần trước, Giản Vân Tu thu được một tin tức, nói người y muốn tìm ở “Thiên Thượng Nhân Gian”, Giản Vân Tu hưng phấn mà qua, kết quả vừa lúc cảnh sát nhận được cử báo, vây bắt người trong “Thiên Thượng Nhân Gian”.

Giản Vân Tu liền cứ như vậy bị cảnh sát bắt theo.

Chuyện này chính là hiểu lầm, Giản Vân Tu kỳ thật cái gì cũng không làm, đến cục cảnh sát đăng ký một chút là có thể về nhà…… Nhưng video Giản Vân Tu “bị bắt” bị người ta phát tán trên mạng!

Chẳng sợ Giản Vân Tu về nhà, chẳng sợ bọn họ làm sáng tỏ, chung quy vẫn có rất nhiều người làm như không thấy, cảm thấy Giản Vân Tu khẳng định đã làm chuyện dơ bẩn!

Hơn nữa, trong đoạn video kia, thái độ của Giản Vân Tu với cảnh sát cũng không tốt.

Cậu và Giản Vân Tu thân nhau, biết Giản Vân Tu thuần túy là thói ở sạch phát tác, bị cảnh sát đẩy nên không cao hứng, nhưng người khác không thấy như vậy! Họ cảm thấy Giản Vân Tu tự mình làm loại chuyện này, thế nhưng còn khó chịu với cảnh sát, làm người ghê tởm.

Này còn chưa tính, đêm qua, còn có một ít ảnh bất nhã của “Giản Vân Tu” bị truyền khắp nơi.

Vu Diệp trăm phần trăm xác định kia không phải Giản Vân Tu.

Giản Vân Tu này có thói ở sạch, chẳng sợ gặp người y thích, nói không chừng cũng phải Plato*, đối với một người phụ nữ trung niên như vậy…… Giản Vân Tu cho dù chỉ cùng bà ta nắm cái tay, chỉ sợ phải rửa tay mười mấy hai mươi lần ấy chứ!

(*tình yêu Plato là tình yêu không tình dục)

Nhưng cậu biết, người khác không biết, rất nhiều người trên mạng cảm thấy người trên ảnh chính là Giản Vân Tu, còn có người bỏ đá xuống giếng nói xấu Giản Vân Tu.

Giản Vân Tu không thích cùng người ta giao tế, một vài nghệ thuật gia lão làng xuất phát từ hảo ý mời y đi tham gia hoạt động, y đều là có thể đẩy liền đẩy, đi cũng bởi vì thói ở sạch nên không hòa nhập với mọi người, trời sinh y lại quá mức xuất sắc, quá được truy phủng, danh khí từ các mặt khác nhau đều đè ép những người đó.

Người như vậy, sao có thể không bị người ta ghen ghét?

Dù sao cũng có rất nhiều người chán ghét Giản Vân Tu, có vài người không chán ghét y, cũng sẽ không tại thời điểm này nói chuyện giúp y.

Vu Diệp rất lo lắng.

Giản Vân Tu cũng rất khó chịu, căn bản không biết mình nên làm cái gì.

Hiện tại Vu Diệp đề nghị muốn báo nguy…… Giản Vân Tu nói: “Không cần báo nguy!” mấy hôm trước y mới vừa đi cục cảnh sát, đối với nơi đó có bóng ma tâm lý.

“Vậy làm sao bây giờ?” Vu Diệp hỏi.

Giản Vân Tu mặt trắng bệch nói: “Chúng ta không mở cửa, bọn họ sẽ đi thôi.”

Cũng chỉ có thể như vậy…… Vu Diệp nói: “Hầy, Vân Tu, nếu cậu không tiêu tiền đi tìm cái cậu mập mạp kia, chúng ta trên tay có chừa lại chút tiền, lúc này cũng có thể đi mời thủy quân gì đó……”

Giản Vân Tu không ở trong giới giải trí, bộ dáng này của y cũng không thoải mái được trong giới giải trí, kiếm tiền tự nhiên cũng không nhiều.

Mua căn hộ này, bình thường đặt mua út nhạc cụ gì đó liền tiêu mất không ít tiền, Giản Vân Tu còn luôn nhờ thám tử tư tìm người…… Bọn họ không có tiền để dành.

“Đừng gọi anh ấy ‘mập mạp’!” Giản Vân Tu nói, có chút nôn nóng mà dùng móng tay cào mặt bàn.

“Được, được, tôi không gọi.” Vu Diệp nói, lại phát sầu mà nhìn ra cửa.

Những phóng viên này trực tiếp ngồi xổm trước cửa bọn họ…… Bọn họ làm sao bây giờ mới ổn?

Đang lo lắng, Vu Diệp đột nhiên nghe được một giọng nói: “Các người là ai? Ngồi xổm trước cửa nhà người khác muốn làm gì?!"

Hết chương 103.
_______________________________
Chương 104

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Ngoài cửa đột nhiên có động tĩnh, Vu Diệp vội vàng tiến đến mắt mèo nhìn ra bên ngoài. 

Vừa nhìn cậu liền thấy một người đàn ông trẻ tuổi cao trên 1m85, diện mạo anh tuấn, lạnh mặt nhìn những phóng viên này.

Lúc trước Giản Vân Tu mua nhà, không có tiền trang hoàng nhà, cũng may y đối với trang hoàng yêu cầu thấp, làm đủ điện nước, trải gạch trắng toàn bộ là đủ rồi… Tóm lại, bởi vì không có tiền, bọn họ không đổi cửa lớn của căn hộ. 

Cửa này không chỉ xấu mà còn không cách âm, chỉ cần ghé vào sát cửa là có thể nghe rõ ràng âm thanh bên ngoài. 

Vu Diệp liền nghe được người đàn ông hô lên, đuổi hết những phóng viên này đi.

Những phóng viên này kỳ thật không vui lòng rời đi, nhưng người đàn ông này một bộ dáng hung thần ác sát, vén tay áo lên còn muốn đánh người…… Những phóng viên này rốt cuộc vẫn phải đi.

Đương nhiên, Vu Diệp cảm thấy những phóng viên này đi không nhất định là vì người đàn ông này muốn đánh người, hơn phân nửa là bởi vì nhận ra đồng hồ trên cổ tay anh ta.

Cái đồng hồ kia, không có hơn trăm vạn không mua được!

Mà người đàn ông này dù có hung dữ nhưng cũng không đơn giản, tóm lại không phải người những phóng viên này có thể đắc tội…… Những phóng viên này tự nhiên liền đi rồi.

Dù sao Giản Vân Tu không ra khỏi cửa, bọn họ dù có ở cửa đợi, cũng ngồi xổm không ra tin tức.

Phóng viên bị đuổi đi, Vu Diệp vẫn cứ không yên lòng, tiếp tục nhìn ngoài cửa —— người đàn ông này cậu không quen biết, người này tới làm gì?

Đang tò mò, Vu Diệp liền nhìn thấy người đàn ông vừa nãy còn hung thần ác sát đột nhiên hòa hoãn biểu tình, hắn xoa xoa mặt, ở trên mặt xoa ra một nụ cười tươi, lại sửa sang quần áo lại……

Nháy mắt biến thành một bộ dáng tinh anh tuổi trẻ, người đàn ông lúc này mới bắt đầu gõ cửa: “Giản Vân Tu có ở nhà không?”

Vu Diệp không dám trả lời, nhìn về phía Giản Vân Tu bên cạnh.

Động tĩnh bên ngoài thực tế cũng hấp dẫn Giản Vân Tu đến cạnh cửa, nhưng Vu Diệp đang nhìn ra ngoài, hên y cái gì cũng chưa làm, chỉ đứng bên cạnh.

Vu Diệp đè thấp giọng hỏi: “Vân Tu, người nọ tôi không quen biết…… Làm sao bây giờ?”

Giản Vân Tu không biết, chỉ có thể lắc lắc đầu.

Đúng lúc này, người ngoài cửa lại nói: “Giản Vân Tu, Giản Vân Tu em có ở nhà không? Anh là bạn học cùng trường với em, Vương Thắng Siêu.”

Vu Diệp nghe thấy cái tên này liền cả kinh, Vương Thắng Siêu này cậu biết, kia chẳng phải là mối tình đầu Giản Vân Tu đã tìm thật lâu đó sao?

Đáng tiếc vẫn luôn không tìm được!

Bất quá, người trước mắt này thật sự đáng giận, thế mà giả làm Vương Thắng Siêu muốn lừa cậu đi mở cửa!

Cậu đã nhìn qua ảnh chụp Vương Thắng Siêu trên tay Giản Vân Tu, Vương Thắng Siêu kia rõ ràng là một thằng bé mập mà đen!

Trước đó có người dùng tin tức Vương Thắng Siêu lừa Giản Vân Tu đi “Thiên Thượng Nhân Gian”, hiện tại lại có người đánh cờ hiệu Vương Thắng Siêu muốn lừa cậu ta mở cửa.

Vu Diệp tức giận một trận, Giản Vân Tu lại đột nhiên đi đến cạnh cửa, trực tiếp mở cửa ra.

“Vân Tu, kia không phải Vương Thắng Siêu đâu……” Vu Diệp muốn ngăn cản, nhưng giờ khắc này sức lực Giản Vân Tu phá lệ lớn, chỉ một chút liền mở cửa ra.

Cửa vừa mở ra, bọn họ liền thấy được người đàn ông cao lớn đứng ở cửa, xách theo cái bao nilon.

Vu Diệp cảm thấy Giản Vân Tu chắc chắn lại phải đau lòng.

Những thứ bình thường Giản Vân Tu để không nhiều lắm, nhưng vẫn luôn nhớ mãi không quên mối tình đầu, có đôi khi được chút tin tức nhỏ, đi tìm thì tìm không được, y liền sẽ đau lòng mấy ngày, lo lắng mối tình đầu của y sống không tốt. 

Vu Diệp đã bắt đầu cân nhắc phải an ủi Giản Vân Tu như thế nào, sau đó liền nhìn thấy Giản Vân Tu đột nhiên cười, cười cười rồi y lại nghẹn ngào: “Anh… Sao bây giờ anh mới đến tìm em?"

Giản Vân Tu khóc?

Vu Diệp bị chấn kinh rồi!

Giản Vân Tu trước kia dù có đau lòng, bất quá chỉ nhốt mình trong phòng, không ngừng đàn dương cầm suốt mấy giờ đồng hồ, đã khóc bao giờ đâu?

Nhưng hiện tại, Giản Vân Tu nói chuyện đều mang theo tiếng khóc.

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi em……” Ngôn Cảnh Tắc không ngừng xin lỗi, đôi mắt cũng có chút nhức nhối. 

Hắn đi vào cửa nhà Giản Vân Tu, nhìn thấy phóng viên ngồi xổm trước cửa, liền khó chịu một trận. 

Mấy tên paparazzi này quả thực là chuyện gì cũng nhúng tay vào, trách không được Giản Vân Tu cuối cùng bị buộc phải tự sát……

Hắn đuổi paparazzi đi, lúc này mới bắt đầu gõ cửa, nhưng không ai trả lời, liền đem tên cũ nguyên chủ nói ra.

Không sai, nguyên chủ tên thật là Vương Thắng Siêu.

Ông ngoại nguyên chủ là ông chủ than đá họ Vương, lúc nguyên chủ sinh ra, ông vừa mới xem một bộ điện ảnh nước ngoài truyền vào tên là 'Siêu Nhân', liền lấy cho cháu ngoại mình cái tên như vậy.

Vị lão gia tử này cảm thấy tên này đặc biệt hay, nhưng trên thực tế…  Dù sao sau khi nguyên chủ sửa tên, chưa hề nói với ai tên cũ của mình.

Quá quê…

Ngôn Cảnh Tắc nói ra tên này cũng chỉ là muốn thử xem, không nghĩ tới mới vừa nói ra, cửa liền mở.

Sau đó hắn liền thấy được tiểu vương tử của hắn.

Giản Vân Tu nhìn thấy hắn, lập tức liền cười, vui sướng trên mặt cơ hồ không che lấp được.

Nụ cười tươi này xông thẳng đến Ngôn Cảnh Tắc, xuyên qua thân thể hắn, chui vào trong lòng hắn, làm hắn cũng khắc chế không được muốn cười lại, nhưng rất nhanh, trong mắt Giản Vân Tu liền có nước mắt, hỏi hắn tại sao bây giờ mới đến.

Trái tim Ngôn Cảnh Tắc như bị nắm chặt. 

Sau đó Giản Vân Tu muốn tự sát, sao có thể đổ lỗi cho những phóng viên này, đều tại nguyên chủ.

“Thật xin lỗi, Vân Tu, thật xin lỗi……” Ngôn Cảnh Tắc lại muốn đánh chính mình.

“Em vẫn luôn tìm anh.” Giản Vân Tu ngơ ngác mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Ánh mắt Giản Vân Tu thanh triệt mà lại rõ ràng, mà dưới đáy mắt kia, tràn đầy đều là tình yêu.

Đây là vương tử của hắn, là thiên sứ của hắn, còn yêu hắn, lại bị hắn làm tổn thương…… Ngôn Cảnh Tắc hận chết nguyên chủ!

Vu Diệp lúc này lại ngốc ra.

Giản Vân Tu như vậy, không phải là đang làm nũng chứ? Giản Vân Tu thế mà còn biết làm nũng?!

Đây là mặt trời mọc từ hướng tây á!

Nhưng tuy rằng khiếp sợ, Vu Diệp cũng không chính sự: “Hai người các anh đừng đứng ngoài cửa, mau vào trong đi!" phóng viên đi rồi quay lại thì làm sao?

Giản Vân Tu thích đàn ông, đây cũng không phải là tin tức gì tốt a!

Giản Vân Tu ngẩn người, lúc này mới tránh cửa ra, đôi mắt không chớp mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc nhanh chóng vào nhà, đóng cửa, liền nhìn đến bộ dáng này của Giản Vân Tu, trong lòng càng khó chịu: “Vân Tu, thực xin lỗi, anh nên sớm tới tìm em…… Thực xin lỗi.”

Giản Vân Tu vươn một ngón tay, chạm vào mặt Ngôn Cảnh Tắc một chút.

Ngón tay kia vừa dài vừa thon, cũng không mềm mại trắng nõn, ngược lại nhìn rất có lực độ, là một đôi tay thuộc về đàn ông, thuộc về một dương cầm gia.

Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy đôi tay này đẹp biết bao, hắn thậm chí nghiêng đầu, chuẩn xác mà thơm vào đầu ngón tay Giản Vân Tu.

Giản Vân Tu lập tức liền rụt tay về.

Vu Diệp: “……” Này, có phải phát triển quá nhanh rồi không?

Hắn nhớ rõ hai người kia đã mười mấy năm không gặp mặt rồi mà? Sao mới vừa gặp mặt liền như thiên lôi câu động địa hỏa vậy?!

Giản Vân Tu trực tiếp liền dùng ngón tay đi chạm vào người ta, người này thì sao? Thế mà còn thơm ngón tay Giản Vân Tu!

Vu Diệp trợn tròn mắt, hai người Ngôn Cảnh Tắc và Giản Vân Tu lại còn ở đối diện, hoàn toàn xem nhẹ cậu ta.

"Anh có thể cởi áo khoác ra không?" Giản Vân Tu đột nhiên hỏi.

Lúc Ngôn Cảnh Tắc ra cửa đã mặc trang phục tốt nhất của mình trên người, bộ tây trang trên người đây là bộ đắt nhất của hắn.

Nhưng hắn hiện tại không nói hai lời liền cởi áo khoác ra, trực tiếp ném trên mặt đất. 

Sau đó, Giản Vân Tu đi lên, đột nhiên ôm lấy hắn.

Vu Diệp: “……” Tiến triển này thật sự quá nhanh!

Ngôn Cảnh Tắc bị ôm lấy, cả người đều cứng lại.

Giản Vân Tu bảo hắn cởi áo khoác tây trang, hắn đại khái là biết nguyên nhân, khẳng định là thói ở sạch của Giản Vân Tu phát tác, cảm thấy tây trang hắn dơ.

Nhưng hắn không nghĩ tới, sau khi hắn cởi tây trang, Giản Vân Tu thế mà sẽ ôm lấy hắn.

Giản Vân Tu ôm hắn!

Ngôn Cảnh Tắc muốn ôm lại Giản Vân Tu, nhưng Giản Vân Tu đã thối lui một lần nữa. 

Giản Vân Tu trong mắt còn hàm chứa nước mắt, dưới ánh đèn chiếu rọi sáng long lanh, y liền dùng ánh mắt sáng lấp lánh như vậy nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Là sự thật…… lúc trước sao anh lại đột ngột đi mất? Mấy năm nay anh sống có tốt không?"

"Anh chuyển trường, mấy năm nay anh sống rất khá, đặc biệt tốt, thực xin lỗi, anh vẫn luôn không tới tìm em……”

“Anh không phải đã tới rồi sao?” Giản Vân Tu nói, y lại cười, mi mắt cong cong.

Vương Thắng Siêu khi đó bị người ta bắt nạt, sau lại đột nhiên chuyển trường…… Y vẫn luôn lo lắng người này gặp phải chuyện gì phiền toái, thậm chí còn mơ thấy hắn xảy ra chuyện…… Hiện tại nhìn thấy người này không có việc gì, y thật sự rất cao hứng.

“Đúng vậy, anh đã tới, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, về sau em có đuổi anh, anh cũng không đi.” Ngôn Cảnh Tắc trịnh trọng mà thề.

Hắn chính là vì người này mà tới, hắn sẽ vĩnh viễn bồi cạnh người này, vĩnh viễn sẽ không đi.

“Em sẽ không đuổi anh đi.” Giản Vân Tu nghiêm túc nói.

Hai người anh nhìn em, em nhìn anh, lại bắt đầu đối diện.

Vu Diệp: “……” Hai người này không dứt luôn ta ơi!

Với lại lời bọn họ nói…  Thật buồn nôn!

Vu Diệp đối với Giản Vân Tu rất hiểu biết.

Giản Vân Tu có chướng ngại xã giao, còn đem đại bộ phận tâm tư đặt vào âm nhạc, cho nên rất đơn thuần, nói chuyện cũng trực lai trực vãng, hơn nữa y vẫn luôn xem Vương Thắng Siêu như người yêu…… Y nói với Vương Thắng Siêu như vậy, hay là đi lên ôm, tuy làm người ta khiếp sợ nhưng cũng còn tính là hợp lý.

Nhưng còn Vương Thắng Siêu này, sao lời Giản Vân Tu nói, y hoàn toàn có thể tiếp nhận dễ dàng? Còn có cái bộ dáng tình ý miên man với Giản Vân Tu kia nữa?

Giản Vân Tu rõ ràng nói bọn họ năm đó không có thổ lộ với nhau, còn từng lo lắng Vương Thắng Siêu là trai thẳng, lo lắng người ta đã sớm kết hôn……

Hai người này trước kia cũng chỉ là bạn cùng trường bình thường, nhưng diễn xuất của Vương Thắng Siêu bây giờ giống như hắn và Giản Vân Tu từng yêu nhau một hồi qua biết bao sinh sinh tử tử, lại bị người ra tàn nhẫn tách ra, cuối cùng mới gặp được nhau vậy.

Còn có một việc cũng làm người khó hiểu…… Vu Diệp bắt đầu phát ra ánh sáng bóng đèn của mình: “Vương Thắng Siêu kia, tôi xem qua ảnh chụp trước kia của anh rồi, anh với ảnh chụp, lớn lên không giống nhau lắm a……”

Đâu chỉ là không giống nhau thôi, quả thực chính là hai người luôn!

"Sau này tôi cao lên rất nhiều, lại chú ý chống nắng." Ngôn Cảnh Tắc hướng tới Vu Diệp cười cười.

Nguyên chủ lúc ấy ngồi xổm trong nhà đi theo gia sư học một năm, lập tức liền trắng, vóc dáng đã cao lên còn gầy đi…… Trai lớn mười tám thay đổi. 

“Thật sự thay đổi rất nhiều, trách không được Vân Tu tìm không thấy anh.” Vu Diệp nói.

“Thực xin lỗi, đều là anh sai.” Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Giản Vân Tu, hắn muốn nắm tay Giản Vân Tu, muốn ôm Giản Vân Tu, lại sợ làm thói ở sạch của Giản Vân Tu khó chịu, cũng không dám động.

Kết quả, Giản Vân Tu cầm tay hắn: “Không sao mà.”

Ngôn Cảnh Tắc lập tức quý trọng mà nắm lại tay Giản Vân Tu.

Cầm bàn tay này trong tay, hắn liền có loại cảm giác trái tim mình bị lấp đầy.

Hết chương 104.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp