Chương 75
Tác giả: Quyết Tuyệt
Edit: Kaorurits
Đầu năm nay rất nhiều người ăn không đủ no, muốn phun cũng phun không ra, nhưng nguyên chủ thì khác.
Sau khi mạt thế đến nguyên chủ phải chịu đói không ít lần, hiện giờ yêu thích lớn nhất chính là ăn, bởi vì muốn ngụy trang thành bắt cóc, không thể mang theo đồ ăn, trước khi xuất phát hắn còn ăn riêng không ít.
Trước đó xe một đường xóc nảy, nguyên chủ kỳ thật cũng đã rất khó chịu, Ngôn Cảnh Tắc mới vừa xuyên qua tới lúc ấy rất muốn phun ra, sau lại nhìn thấy tang thi làm người ta ghê tởm, lại tiếp thu ký ức làm đầu óc choáng váng kích thích……
Ngôn Cảnh Tắc đã sớm muốn phun ra.
Hiện tại xem như phun một cách vui sướng.
Khuất Uyển Uyển đang kéo về hướng bên ngoài xe việt dã, liền bị Ngôn Cảnh Tắc nôn ra một thân như vậy.
Khuất Uyển Uyển dù sao cũng là một cô gái, cho dù ở mạt thế vẫn trang điểm nhuộm tóc tinh xảo. Nàng hét lên một tiếng, liền buông Ngôn Cảnh Tắc ra rồi lùi về sau, còn nhanh chóng dùng dị năng hệ thủy của mình tẩy sạch chất dơ dính trên người.
Cô gái trẻ tuổi bởi vì cả người ướt đẫm mà đường cong lộ ra, nhưng Ngôn Cảnh Tắc không rảnh chú ý.
Hắn đã mở cửa xe bên kia, xuống xe liền chạy: “Văn Tu, cứu mạng!”
Loại thời điểm này, chạy trốn quan trọng hơn!
Làm một người bị bắt cóc, hắn chắc chắn khi có cơ hội, phải trốn về phía kim chủ của mình chứ!
Đúng, hắn là bị bắt cóc, tuyệt đối không có chuyện tư bôn đâu!
Còn vấn đề an nguy… Chu Văn Tu vô cùng mạnh, ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, y thậm chí còn có bản lĩnh đơn thương độc mã mang theo nguyên chủ tránh được vây công của người căn cứ Thiên Long.
Nếu không ai liên lụy, y khẳng định có thể cùng người căn cứ Thiên Long đánh ngang tay, dưới tình huống như vậy, người căn cứ Thiên Long dám giết hắn, chọc giận Chu Văn Tu sao?
Chắc chắn là không dám!
Hắn chính là người trên đầu quả tim Chu Văn Tu!
“Văn Tu……” giọng nói dễ nghe của Ngôn Cảnh quanh quẩn trong không khí, khiến cho tang thi xung quanh ngo ngoe rục rịch.
Ngôn Cảnh Tắc sau khi tự chạy vài bước, cũng ngốc.
Sau xe việt dã còn đi theo hai chiếc xe tải, lúc này, người trong hai chiếc xe tải này đang dùng vũ khí chỉ vào hắn còn chưa nói, chỗ ngồi này……
Phía trước trên mặt đất đều là phần còn lại của tang thi, chân tay đã bị cụt, chung quanh còn có tang thi lảo đảo lắc lư lại đây, cũng quá làm người ta ghê tởm!
Ngôn Cảnh Tắc lại muốn phun ra.
Hắn không có ký ức của chính mình trước kia, chỉ có ký ức nguyên chủ, mà nguyên chủ bị nhốt ở nhà một năm kia, tuy bởi vì trong nhà trữ nước không đủ vẫn luôn không thể tắm rửa, một người dơ hề hề, nhưng tuyệt đại đa số thời điểm hắn đều sạch sẽ.
Huống chi, vấn đề này nọ trước mắt không phải là dơ, là máu thịt hư thối!
Nguyên chủ vận khí thật sự rất tốt, hắn chưa từng trực diện qua cảnh tượng như vậy, vì thế Ngôn Cảnh Tắc cũng cảm thấy có điểm tiêu thụ không nổi.
Phía sau có Khuất Uyển Uyển, phía trước có người căn cứ Thiên Long, chung quanh còn có tang thi……
Hình ảnh trong tưởng tượng của Ngôn Cảnh Tắc chạy đến ôm lấy Chu Văn Tu, quả nhiên chỉ có thể ngẫm lại.
Ngôn Cảnh Tắc đứng yên bất động, nhịn không được mà thở dốc.
Nguyên chủ sao lại vô dụng như vậy?
Hắn đến căn cứ an toàn thời gian cũng không ngắn, thế mà không chịu rèn luyện thân thể một chút?!
Một thằng đàn ông ngồi trong xe xóc một chút là mất hết giá, chạy vài bước là kéo hơi không lên nổi… Mỗi ngày thật không có cách nào qua được!
Ngôn Cảnh Tắc cả người ngơ ngác như khúc gỗ, mà lúc này, Khuất Uyển Uyển giương tay, một quả cầu nước thật lớn hướng tới Ngôn Cảnh Tắc tưới xuống……
Ngôn Cảnh Tắc lúc này đang phối hợp với bọn họ diễn kịch, hay là thật sự muốn chạy trốn tới chỗ Chu Văn Tu, Khuất Uyển Uyển không để bụng. Nàng lao lực tâm tư thông đồng Ngôn Cảnh Tắc là bởi vì muốn thiên thạch trên tay Chu Văn Tu.
Mà muốn thiên thạch, liền phải nghĩ cách đem Chu Văn Tu đơn độc dẫn ra ngoài.
Hôm nay, Chu Văn Tu mang theo dị năng giả của căn cứ Đại Học Thành đi phụ cận quét sạch tang thi, bọn họ mang theo Ngôn Cảnh Tắc rời đi, sau khi Chu Văn Tu phát hiện không có cách nào mang nhiều người đuổi theo, hơn nữa Ngôn Cảnh Tắc nằm trong tay bọn họ… Cơ hội của bọn họ đã tới!
Khuất Uyển Uyển kỳ thật rất chướng mắt Ngôn Cảnh Tắc, nếu không phải Chu Văn Tu thích người nam nhân này, nàng lười đến dỗ hắn.
Vừa rồi bị Ngôn Cảnh Tắc phun ra trên người, nàng tức điên, cho nên chẳng sợ Ngôn Cảnh Tắc không chạy nữa, nàng vẫn ném một quả cầu nước qua.
Nước của Khuất Uyển Uyển tưới xuống đầu Ngôn Cảnh Tắc, Ngôn Cảnh Tắc tránh không thoát.
Đầu hắn bị xối đến hói khó chịu, nhuenh cũng có loại cảm giác thanh tỉnh, bị xối đến thông suốt, thể hồ quán đỉnh*.
(*醐灌頂) Đề hồ rưới lên đỉnh đầu. Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng. Theo Phật giáo.)
Kỳ thật lúc mới vừa xuyên qua đây, quan sát chung quanh, Ngôn Cảnh Tắc cũng đã phát hiện có điểm không thích hợp.
Hắn rõ ràng nhìn không tới nóc xe việt dã, nhưng hắn có thể cảm giác được nóc xe có người. Hắn hẳn là thấy không rõ bộ dáng Chu Văn Tu cách thật xa, nhưng hắn thấy rõ được.
Lúc này Khuất Uyển Uyển hướng tới hắn sử dụng dị năng, hắn ngay lúc nước hướng đến đây đã cảm giác được, chỉ là không kịp né tránh.
Nhưng hắn tuy trốn không thoát, lại có thể khống chế nước này.
Người xung quanh chỉ sợ cũng không chú ý đến, nước đó trước khi xối xuống người hắn, dừng giữa không trung nửa giây.
Ngôn Cảnh Tắc hít sâu một hơi, trong chớp nhoáng, ký ức của nguyên chủ về dị năng giả liền xuất hiện trong đầu hắn.
Dị năng giả trên thế giới này đều có thể thao tác nguyên tố nào đó như nước, lửa, đất, kim loại vân vân, còn có thể thao tác lôi điện, thực vật, hoặc là có được không gian.
Dị năng kích phát phải xem vận khí, mà sau khi kích phát, dị năng có đủ cường đại hay không có liên hệ rất lớn với thiên phú.
Có vài người nhiều nhất chỉ có thể phát ra quả cầu lửa nhỏ, lại có người vung tay lên là một mảnh biển lửa.
Nhưng có đôi khi, cũng không phải dị năng càng mạnh thì dị năng giả liền càng mạnh. Một người có đủ mạnh hay không còn phải xem khả năng khống chế dị năng của họ… Người Đại Học Thành gọi lực khống chế này là tinh thần lực.
Người tinh thần lực mạnh, thời điểm sử dụng dị năng của mình tiến hành công kích hoàn toàn không lãng phí dị năng, còn có thể tinh chuẩn mà đánh trúng mục tiêu, nhưng người tinh thần lực yếu, muốn ném cầu lửa vào đầu tang thi, nói không chừng lại ném tới trên bụng tang thi.
Đương nhiên, tinh thần lực và dị năng giống nhau, dùng nhiều sẽ tăng lên.
Mà hắn hiện tại ở tình huống này…… Hắn kỳ thật có tinh thần lực rất mạnh?
Sau khi cảm giác được chuyện này, Ngôn Cảnh Tắc liền cảm thấy hết thảy quanh mình đều trở nên rõ ràng hơn, giống như toàn bộ thế giới đều dưới sự khống chế của hắn.
Nguyên chủ là một tên cặn bã không làm được gì, nhưng hắn không giống vậy!
Hắn là một thiên tài!
Ngôn Cảnh Tắc bị xối một thân nước trở nên hưng phấn. Nếu không có gì ngoài ý muốn, hắn kỳ thật có được tinh thần lực người khác khó mà có, tốt xấu gì cũng hữu dụng đúng không?
Chỉ là hắn hiện tại không biết tinh thần lực này dùng như thế nào, hơn nữa… Sau khi dùng tinh thần lực quan sát tình huống chung quanh, hắn lại thấy được rất nhiều tang thi làm người ghê tởm, hơn nữa bị nước xối đầu càng choáng hơn...
“Ọe……” Ngôn Cảnh Tắc lại phun ra.
Chàng trai khoảng hai mươi, làn da tái nhợt, dung mạo tuấn mỹ trẻ trung đứng giữa thành thị bị vứt đi, bên người là phần tay chân bị cụt còn lại của tang thi, là chiếc xe dơ hề hề đã lăn lộn hơn một năm với người căn cứ Thiên Long, sở hữu hết thảy càng làm cho hắn không giống người thường.
Đặc biệt, trên người hắn còn bị làm ướt.
Bọt nước từ trên tóc hắn nhỏ giọt, tích trên mặt hắn, bọt nước dọc theo làn da bóng loáng lại lăn xuống ẩn vào tây trang...
Bởi vì nôn mửa, hốc mắt hắn có điểm hồng, ngẫu nhiên vừa nhấc mắt lên càng làm cho người ta cảm thấy đáng thương hề hề.
Hình ảnh này, không hiểu sao rất mê người.
Tim Chu Văn Tu đập đột nhiên nhanh hơn, các loại phản ứng sinh ra khi lần đầu nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc lại lần nữa xuất hiện, thậm chí so với lúc ấy càng thêm rõ ràng, y luôn có loại cảm giác mình lại lần nữa động tâm.
Đương nhiên, đây không phải là lại lần nữa động tâm, y chỉ là quá thích Ngôn Cảnh Tắc.
Chỉ là…… Ngôn Cảnh Tắc so với lần đầu y thấy lại càng thêm đẹp, nên y lại lần nữa thấy sắc nảy lòng tham.
Chu Văn Tu có điểm phỉ nhổ chính mình.
Trước khi biết Ngôn Cảnh Tắc, y chưa bao giờ biết chính mình yêu thích hóa ra là cái dạng này.
Y vẫn luôn cho rằng mình thích người mạnh mẽ tự tin, ngẫu nhiên đêm khuya ngủ mơ, y thậm chí còn mơ thấy mình bị một người đàn ông mạnh mẽ ngăn chặn…
Y tin tưởng vững chắc mình thích người mạnh, chỉ sợ người phải mạnh hơn y mới có thể khiến y chú mục...
Lần nọ y mang đội ra ngoài thu thập vật tư, thuộc hạ nghe được tiếng kêu cứu, lúc từ trong mấy tòa cư dân cứu được một thanh niên gầy đến da bọc xương, toàn thân dơ hề hề, y thế mà lại…… đáng xấu hổ mà tâm động.
Chu Văn Tu chính mình cũng không biết đây rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Y mới đầu không muốn thừa nhận chuyện này, nên cái gì cũng không làm, kết quả sau khi thanh niên này tới căn cứ, thế mà trước mặt mọi người thổ lộ với y.
Lý trí Chu Văn Tu nháy mắt biến mất.
Kỳ thật tìm một cường giả với y mà nói cũng không thích hợp, không phải sao?
Y từ nhỏ liền rất có chủ kiến, không thích người khác phản đối ý kiến, còn thích quyền thế.
So với tìm người còn mạnh hơn y,còn không bằng nuôi một người phải dựa vào y.
Ngôn Cảnh Tắc rất yếu, không có y hắn sống không nổi, sẽ không rời khỏi y, không phải rất tốt sao?
Y cứ như vậy trực tiếp mang Ngôn Cảnh Tắc về nhà.
Sau đó, chất lượng sinh hoạt của y liền thẳng tắp bay lên.
Bất kể bên ngoài mệt thế nào, vất vả thế nào, về nhà nhìn thấy gương mặt kia của Ngôn Cảnh Tắc, được Ngôn Cảnh Tắc bưng trà rót nước hầu hạ, y liền cảm thấy đời này đáng giá, cũng coi như minh bạch vì sao rất nhiều kẻ có tiền lại bao dưỡng tiểu mỹ nữ tiểu thịt tươi.
Đây thật sự là một chuyện khiến người vui sướng.
Chỉ là ngẫu nhiên y sẽ cảm thấy thiếu thiếu gì đó… Đại khái là sinh hoạt với nhau?
Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc vừa chỗ y, hắn quá gầy y không có ý nghĩ gì, sau tuy đã dưỡng béo lên… Ngôn Cảnh Tắc không thú vị, y cũng hoàn toàn không nghĩ đến.
Y khi đó, chỉ cần có thể nhìn thấy người cũng đã thỏa mãn.
Nhưng lúc này, Chu Văn Tu đột nhiên lại một lần nữa tâm động.
Đáng tiếc không phải lúc, Ngôn Cảnh Tắc còn ở trên tay người khác.
Sau khi phát hiện Ngôn Cảnh Tắc bị người căn cứ Thiên Long mang đi, Chu Văn Tu liền lập tức đuổi theo.
Ngôn Cảnh Tắc rất yếu, nếu bị người bên căn cứ Thiên Long làm bị thương thì phải làm sao bây giờ?
Người căn cứ Thiên Long bắt cóc Ngôn Cảnh Tắc chắc chắn là bởi vì y, y một chút cũng không hy vọng người mình thích vì mình mà bị thương.
Nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc từ trên xe việt dã chạy xuống, không giống như bị thương, Chu Văn Tu liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau lại nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc bị người ta xối nước, lại bắt đầu đau lòng.
“Các người đây là có ý gì?” Chu Văn Tu lạnh mặt nhìn về phía người đối diện.
Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy Chu Văn Tu vô cùng soái khí, tướng mạo y không phải đứng đầu, nhưng thật ra khí chất vô cùng tuyệt vời.
Y có thể thượng vị trong môi trường như vậy, khí chất không có khả năng không tốt. Hơn nữa y còn có thực lực cường đại…
phi thường hảo. Đám người căn cứ Thiên Long cực kì đề phòng.
Nhưng có Ngôn Cảnh Tắc trong tay, bọn họ tóm lại vẫn có bảo đảm.
Khuất Uyển Uyển tiến lên vài bước, một thanh đao đặt trên cổ Ngôn Cảnh Tắc: “Chu Văn Tu, giao thiên thạch trên tay anh ra đây, bằng không tôi sẽ giết hắn."
Nói xong, tay kia không cầm đao của Khuất Uyển Uyển còn từ sau lưng trấn an vỗ về phía Ngôn Cảnh Tắc, vừa rồi Ngôn Cảnh Tắc vừa nôn vừa chạy ra náo loạn rất nhiều thứ ngoài ý muốn… Nàng không hy vọng chuyện như vậy lại phát sinh lần nữa.
Nàng vừa động thủ, Ngôn Cảnh Tắc liền cảm giác được, một khi cảm giác được…… Ngôn Cảnh Tắc bất chấp dao nhỏ trên cổ, một phen hất tay nàng ra: “Cô muốn làm gì?! Đừng chiếm tiện nghi của tôi!”
Khuất Uyển Uyển: “……” Mọe! Cho tới nay người luôn muốn chiếm tiện nghi không phải là anh sao?
Người căn cứ Thiên Long: “……” Nắm một chút là chiếm tiện nghi rồi hả?
Người căn cứ Thiên Long đều cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc có bệnh, cũng ẩn ẩn cảm giác được có chỗ không thích hợp.
Chu Văn Tu thì không giống vậy.
Ánh mắt Chu Văn Tu nhìn Khuất Uyển Uyển đều bốc hỏa —— cô gái này chiếm tiện nghi Ngôn Cảnh Tắc?
Y còn chưa chiếm tiện nghi gì đâu!
“Văn Tu, nếu bọn họ giết em, anh cứ giết hết bọn họ, xử lý hết nguyên ổ căn cứ Thiên Long báo thù cho em!" Ngôn Cảnh Tắc hô, lại nhìn về phía Khuất Uyển Uyển, một bộ dáng thà chết chứ không chịu khuất phục: “Cô có bản lĩnh thì giết tôi đi!”
Ngôn Cảnh Tắc này là điên rồi hay do bị nàng xối nước một cái nên nổi giận đây?
Hắn rốt cuộc muốn làm gì?! Khuất Uyển Uyển muốn chém một đao cho Ngôn Cảnh Tắc thật luôn.
Bọn họ muốn thiên thạch, thậm chí muốn mạng Chu Văn Tu, nhưng hiện tại Chu Văn Tu còn êm đẹp, bọn họ thật không dám động thủ với Ngôn Cảnh Tắc.
Nếu Ngôn Cảnh Tắc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Chu Văn Tu điên lên, bọn họ chống đỡ không được!
Cố tình Ngôn Cảnh Tắc còn đang nói chuyện: “Văn Tu anh đừng động tới em, bọn họ không dám thương tổn em! Bọn họ nếu là dám làm em bị thương, anh cứ giết toàn bộ bọn họ! Nhất định phải toàn bộ giết sạch!”
“Mày nói nhiều quá!” dị năng hệ hỏa trên nóc ce việt dã nhảy xuống, một quả cầu lửa ném về phía Ngôn Cảnh Tắc.
Cầu lửa phóng nhanh đến, tất cả quỹ đạo vận động đều trong khống chế của Ngôn Cảnh Tắc...
Ngôn Cảnh Tắc vừa rồi vẫn luôn muốn sử dụng tinh thần lực, cố tình vẫn không được, hiện tại mới đột nhiên nhanh trí học xong cách sử dụng —— hắn khống chế được quả cầu lửa kia, liền hướng tới bên mặt Khuất Uyển Uyển.
Khuất Uyển Uyển có thể làm cho nguyên chủ vứt bỏ Chu Văn Tu, là vì nàng thực lực cũng không kém, là dị năng giả hệ thủy vô cùng cường đại.
Nàng mới đầu mang theo tâm tình xem kịch vui, muốn nhìn Ngôn Cảnh Tắc bị giáo huấn, không nghĩ tới cầu lửa kia thế mà lại hướng về phía nàng…… Tuy nàng nhanh chóng ngưng tụ trước mặt mình một bức tường nước chặn cầu lửa kia lại, nhưng vẫn bị thiêu mất một ít tóc như cũ, lập tức rống giận về phía dị năng giả hệ hỏa kia: “Trần Kỳ anh điên rồi à!”
“Anh không phải ném em!” Trần Kỳ vội vàng giải thích, mà lúc này, Chu Văn Tu ra tay.
Mười mấy quả cầu lửa áp súc uy lực thật lớn cùng nhau hướng tới người căn cứ Thiên Long.
Dị năng thật cường đại! Lực khống chế thật cường đại!
Người căn cứ Thiên Long vội vàng ngăn cản, Ngôn Cảnh Tắc lại có điểm hưng phấn. Cùng với dị năng này, xuất hiện một cỗ tinh thần lực đặc biệt quen thuộc, làm hắn muốn nhào qua cùng hòa hợp thành một thể...
Ngôn Cảnh Tắc càng thêm xác định một sự kiện —— Chu Văn Tu nhất định là người yêu mệnh trung chú định của hắn!
Nhìn thử coi, tinh thần lực của bọn họ đều cùng một dạng!
Tinh thần lực Ngôn Cảnh Tắc toàn bộ trào ra, bắt đầu trợ giúp Chu Văn Tu.
Vì thế căn cứ Thiên Long bên này, dùng tường nước ngăn cầu lửa thì tường nước xuất hiện lỗ thủng, lại có người mới ngưng tụ ra tường đất, đột nhiên sụp, còn có người lúc dùng cầu lửa công kích Chu Văn Tu, cầu lửa kia bay qua chỗ người một nhà.
Người căn cứ Thiên Long tức khắc loạn thành một nùi.
Chu Văn Tu đang tăng ga xe máy vọt tới chỗ Ngôn Cảnh Tắc, cũng muốn ngốc ra.
Người căn cứ Thiên Long hóa ra đều yếu như vậy à?
Y còn rất nhiều công kích chưa tung ra nữa……
Nhưng hiện tại quan trọng nhất vẫn là mang Ngôn Cảnh Tắc đi.
Chu Văn Tu một tay khống chế xe máy, một tay đi bắt Ngôn Cảnh Tắc.
Cố tình lúc này, Khuất Uyển Uyển cũng muốn bắt Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc dưới tình thế cấp bách, tinh thần lực hướng về phía Khuất Uyển Uyển đang muốn bắt mình, lại nhào qua chỗ Chu Văn Tu.
Hắn bị Chu Văn Tu bắt lấy tay, kéo qua trên xe máy.
Rốt cuộc được cứu rồi! Ngôn Cảnh Tắc đang muốn ôm đối tượng mình nhất kiến chung tình một cái, trong óc đột nhiên truyền ra trướng đau khó có thể miêu tả……
Hắn trực tiếp hôn mê.
Cùng choáng váng còn có Khuất Uyển Uyển.
“Cảnh Tắc?” Chu Văn Tu lo lắng kêu một tiếng, dị năng công kích hệ hỏa mạnh mẽ lại lần nữa tung ra.
Người căn cứ Thiên Long: “……” chuyện này phát triển so với bọn họ tưởng tượng hoàn toàn không giống nhau!
“Chu Văn Tu, tiểu bạch kiểm anh nuôi là chủ động đi theo bọn tôi!” Trần Kỳ dị năng giả hệ hỏa ôm chặt Khuất Uyển Uyển đang té xỉu.
Nhưng mà gã vừa dứt lời, Chu Văn Tu liền ném một quả cầu lửa về phía gã.
Ngôn Cảnh Tắc nếu thật sự chủ động đi theo những người này rời đi, vừa rồi nhìn thấy y sao có thể vui mừng như vậy?
Những người này dù có muốn châm ngòi ly gián, cũng không thể nói xạo sai lậu chồng chất như vậy!
Vốn dĩ cứu người xong Chu Văn Tu tính toán rời đi, nhưng hiện tại những người căn cứ Thiên Long này đã bị thương, tình huống có hơi loạn… Y cảm thấy nên lấy lại chút bồi thường lại.
Cảnh Tắc nhà y thân thể không tốt, y muốn lấy thêm nhiều thứ tốt, bồi bổ cho hắn.
Hết chương 75
----
Nói nhỏ tí về xưng hô, Ngôn Cảnh Tắc và Chu Văn Tu cỡ tuổi nhau hoặc Chu Văn Tu lớn hơn chút xíu thôi, nhưng Ngôn Cảnh Tắc theo sát nguyên chủ làm tiểu bạch kiểm phụ thuộc vào Chu Văn Tu, nên mình quyết định xưng hô như vậy, chiều cao hai người cũng tương đương luôn.
________________________________
Chương 76
Tác giả: Quyết Tuyệt
Edit: Kaorurits
Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở ghế sau của chiếc xe việt dã quen thuộc kia. Ý thức được điểm này, Ngôn Cảnh Tắc trong lòng cả kinh.
Hắn ngất đi rồi…… Có phải vì như vậy nên Chu Văn Tu không thể dẫn hắn đào tẩu không? Chu Văn Tu có thể xảy ra chuyện gì rồi không?
Trong lòng hắn sốt ruột, đột nhiên ngồi dậy, kết quả đầu lại choáng……
“Em không sao chứ?” giọng Chu Văn Tu vang lên.
Ngôn Cảnh Tắc lúc này mới phát hiện, hắn tuy rằng còn ở xe việt dã, nhưng người căn cứ Thiên Long xung quanh đã không còn nữa, còn Chu Văn Tu lại đứng ngoài cửa sổ xe.
“Văn Tu, anh không sao chứ?” Ngôn Cảnh Tắc chụp lấy cửa sổ xe ló đầu ra, lo lắng hỏi.
Ở nguyên bản cốt truyện, Chu Văn Tu đối chiến với người căn cứ Thiên Long rồi bị trọng thương……
“Anh không có việc gì, có việc chính là em đấy.” Chu Văn Tu duỗi tay sờ sờ đầu Ngôn Cảnh Tắc.
Trạng huống của Ngôn Cảnh Tắc y đã kiểm tra qua, là thân thể tiêu hao quá mức mới ngất xỉu.
Người này trạng huống thật không tốt, tỉnh lại vẫn quan tâm y trước tiên, y cảm thấy vô cùng sung sướng.
“Em kỳ thật không có việc gì……” Bị sờ soạng đầu, Ngôn Cảnh Tắc có chút bất đắc dĩ.
Hắn té xỉu vì có một phương diện là đối với tinh thần lực không quen thuộc, lúc sử dụng có hơi tiêu hao quá mức, về phương diện khác là bởi vì thân thể quá kém, gánh vác không nổi tinh thần lực cường đại như vậy. Hiện tại hắn cảm thấy cả người khó chịu, đầu càng cực kì đau.
Chu Văn Tu nhìn Ngôn Cảnh Tắc sắc mặt tái nhợt còn mạnh miệng nói không có việc gì, thầm thở dài một hơi.
Y mang Ngôn Cảnh Tắc về nhà đã vài tháng, thấy Ngôn Cảnh Tắc càng cao hơn càng béo ra, cho rằng thân thể hắn đã tốt, không nghĩ tới vẫn là hư nhược như vậy.
Người căn cứ Thiên Long cũng không đánh hắn, trên người hắn một miệng vết thương cũng không có, hẳn là cũng chỉ trên đường xóc nảy một chút, lại bị xối nước vào người, như vậy liền hôn mê……
“Có muốn ăn gì không?” Chu Văn Tu hỏi.
“Có đồ ăn hả?” Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Chu Văn Tu, hắn xác thật đói bụng, đặc biệt muốn ăn gì đó!
Hắn có được ký ức nguyên chủ, cũng chịu đói không nổi…
Thiếu niên khuôn mặt tái nhợt trong mắt lại tràn đầy khát vọng, chọc người đau lòng...
“Đương nhiên là có.” Chu Văn Tu chỉ chỉ một chiếc xe tải bên cạnh: “Anh tìm gì đó cho em ăn.”
Người căn cứ Thiên Long đến căn cứ bọn họ là tới để giao lưu tình báo, trao đổi vật tư cộng thêm xin giúp đỡ.
Căn cứ Đại Học Thành kỳ thật không phải căn cứ lớn gì, nhưng bọn họ có được ưu thế mà các căn cứ khác không có —— nhân tài trên các phương diện, bọn họ tất cả đều có! Trong trường học còn có các loại thiết bị nghiên cứu!
Những sinh viên đó kỳ thật phần lớn làm không được cái gì, nhưng đại học còn có rất nhiều giáo sư, nghiên cứu sinh, tiến sĩ! Đại Học Thành này của bọn họ thậm chí còn có một khu nhà nông nghiệp đại học.
Theo mạt thế tiến đến, bọn họ vẫn luôn cải thiện cuộc sống trong căn cứ của mọi người, đất có thể khai khẩn cơ hồ đều lấy để khai khẩn gieo trồng cây nông nghiệp, đúng là dựa vào những thứ này, điều kiện sống của căn cứ Đại Học Thành tốt hơn nhiều so với các căn cứ khác.
Căn cứ Thiên Long lấy đi một ít máy móc bọn họ không cần và không dùng, trao đổi thức ăn với căn cứ Đại Học Thành, khi bọn họ rời đi, mấy chiếc xe tải kia chất đầy đồ ăn.
Ở mạt thế, vật tư vô cùng trân quý, người ta thậm chí có một vài ước định thành quy định, tỷ như khi giao chiến không hủy hoại vật tư.
Nhưng có thể đoạt lấy.
Trước đó sau khi Ngôn Cảnh Tắc ngất xỉu, Chu Văn Tu liền trực tiếp động thủ, đem người căn cứ Thiên Long đuổi đi hết, lại đoạt lấy vật tư bên căn cứ Thiên Long.
Căn cứ của y và căn cứ Thiên Long vẫn luôn hữu hảo hỗ trợ nhau, vốn dĩ y không nên làm chuyện như vậy, nhưng người căn cứ Thiên Long bắt cóc người của y tới uy hiếp y…… Y có cũng đủ lý do cướp đi những vật tư này.
Còn vì sao y có thể cướp được… Đương nhiên là bởi vì y thực lực đủ mạnh.
Chu Văn Tu tuy nguyên bản có chút năng lực, nhưng bất quá cũng là một hội trưởng hội sinh viên, không thể xưng là lợi hại cỡ nào, y có thể trở thành người cầm quyền căn cứ Đại Học Thành hoàn toàn là bởi vì thực lực của y —— y từng có kỳ ngộ, cũng bởi vậy nên có được thực lực cường đại.
Vào đêm mạt thế đến kia, kỳ thật rất nhiều người trẻ tuổi cũng chưa ngủ, đều chờ xem tiểu hành tinh bị bắn hủy, y cũng là một trong số đó.
Gia cảnh y không tồi, còn đi xe riêng, mang theo kính thiên văn đến một ngọn núi phụ cận quan sát bầu trời đêm.
Y thấy được rất nhiều sao băng, đó là mảnh nhỏ của tiểu hành tinh rơi vào tầng khí quyển tạo thành, trong đó có một khối thiên thạch, thậm chí dừng ở cách y không xa.
Y theo bản năng mà đi tìm, cuối cùng tìm được một khối thiên thạch màu đỏ lửa lớn cỡ quả trứng gà.
Y trước kia đã gặp qua thiên thạch, cục đá này và thiên thạch bình thường hoàn toàn không giống nhau, còn có lực hấp dẫn rất lớn với y…… Y nhặt khối thiên thạch này, tính toán mang về xét nghiệm một chút, nếu phóng xạ không siêu tiêu, y có thể xem tình huống quyên ra ngoài hoặc là tự mình cất chứa.
Kết quả, y mới mang theo thiên thạch vừa trở về, liền phát hiện mạt thế tới, cùng lúc đó, y cũng có được dị năng hệ hỏa.
Khối thiên thạch kia bị y mang theo bên người, vẫn luôn nóng lên, mà dị năng của y cũng mạnh hơn những người khác rất nhiều.
Y cảm thấy giữa chúng có quan hệ.
Sau khi Chu Văn Tu thành lập căn cứ từng lấy thiên thạch kia ra cho người ta nghiên cứu, nhưng nghiên cứu không được cái gì, cũng chỉ biết nó có thể tăng cường dị năng, sau đó y dưới sự kiến nghị của nhân viên nghiên cứu, đem nó tùy thân mang theo.
Dị năng của y quả nhiên càng ngày càng mạnh, y còn phát hiện, thiên thạch không những có thể tăng lên dị năng, còn có thể vào lúc dị năng giả sử dụng dị năng, dị năng tiêu hao khôi phục càng nhanh chóng hơn.
Chỉ là, chuyện y có được một khối thiên thạch như vậy hẳn là bí mật, không biết người căn cứ Thiên Long làm sao mà biết được.
Trong lòng Chu Văn Tu hiện lên một ý niệm, lại phóng tay sang một bên, sau đó cầm một phần cơm trưa thịt hộp, một cái bánh nén khô, còn có một bình nước cho Ngôn Cảnh Tắc.
Cơm trưa thịt hộp là hàng xa xỉ, trên xe kia tổng cộng cũng không có mấy phần.
Đồ ăn nơi đó phần lớn là bánh nén khô, mà bánh nén khô này là căn cứ Đại Học Thành bọn họ đem các loại lương thực phụ hỗn hợp với nhau tạo thành.
Ngôn Cảnh Tắc trước khi hôn mê đã phun ra sạch sẽ, thật đúng là đói bụng, nhưng nhìn đến đồ ăn này…… Cơm trưa thịt hộp hắn thích, bánh nén khô thì không quá thích.
Thứ bánh nén khô ra đời sau mạt thế này, vị đặc biệt kém!
So sánh với trước mạt thế, siêu thị bán cái loại bánh nén khô quả thực chính là mỹ vị tuyệt đỉnh!
Hắn một chút cũng không muốn ăn…… Đều do nguyên chủ quá kén chọn, hắn chỉ có được ký ức nguyên chủ, cũng có chút kén chọn.
Ngôn Cảnh Tắc xem thường nguyên chủ một chút, mở ra bánh nén khô cắn một ngụm.
Vị thô ráp kia, vị nhạt nhẽo kia… Hắn có loại cảm giác mình đang ăn cát vậy.
Đang nỗ lực nuốt, Chu Văn Tu đột nhiên từ cửa sổ xe với vào một bàn tay, cầm đi cơm trưa thịt hộp Ngôn Cảnh Tắc đặt ở một bên.
Ngôn Cảnh Tắc sửng sốt, sau đó liền nhìn thấy Chu Văn Tu tiếp nhận đồ hộp, mở ra rồi trả lại cho hắn: “Ăn chút thịt đi.”
“Anh cũng ăn đi.” Ngôn Cảnh Tắc lập tức nói.
“Không cần, anh ăn rồi.” Chu Văn Tu nói, lại giúp Ngôn Cảnh Tắc vặn bình nước ra.
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Hắn xác định, hắn bị Chu Văn Tu coi như người tay trói gà không chặt mà chiếu cố.
Được rồi, hắn xác thật tay trói gà không chặt thiệt……
Ngôn Cảnh Tắc một ngụm thịt, một ngụm bánh nén khô, buồn bực mà ăn.
Chu Văn Tu nhìn thấy bộ dáng Ngôn Cảnh Tắc ăn cái gì, liền biết Ngôn Cảnh Tắc không thích ăn bánh nén khô.
Y vẫn luôn chán ghét người kiều khí, đặc biệt là đàn ông kiều khí, mạt thế đã tới, cái này không ăn cái kia không ăn, không phải chọc người ghét sao?
Nhưng đổi thành Ngôn Cảnh Tắc, y chính là chán ghét không nổi, còn bắt đầu tìm lý do cho Ngôn Cảnh Tắc —— kỳ thật này cũng không thể trách Ngôn Cảnh Tắc, hắn thân thể không tốt, ăn cái gì kén chọn một chút cũng rất bình thường.
Y nuôi nổi là được.
Nghĩ đến đây, Chu Văn Tu lại đi qua xe tải bên kia một chuyến, chỉ chốc lát sau liền trở về, đem một cái bao cho Ngôn Cảnh Tắc.
“Đây là cái gì?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
“Đồ hộp trên xe.” Chu Văn Tu ho nhẹ một tiếng.
Người căn cứ Thiên Long đổi đi đồ hộp không nhiều lắm, y đóng gói hết cho Ngôn Cảnh Tắc.
Đây là y cướp về, theo lý phải nộp lên một nửa, nhưng thứ tốt này nọ tự mình ăn mà không giao ra, cũng không ai nói gì.
Cùng lắm thì nộp nhiều bánh nén khô lên một chút.
Ngôn Cảnh Tắc lúc này đã đem bao mở ra, quả nhiên nhìn thấy bên trong có rất nhiều đồ hộp: “Văn Tu, anh đối với em thật tốt quá!”
“Cũng không có gì.” Chu Văn Tu nói.
“Em thật sự quá yêu anh!” Ngôn Cảnh Tắc lại tiếp một câu, nguyên chủ từ đầu tới đuôi đều là lời ngon tiếng ngọt như không cần tiền mà nói, hắn cũng học xong rồi……
“Ừm.” Chu Văn Tu lên tiếng, nghiêng đầu đi. Y đương nhiên biết Ngôn Cảnh Tắc yêu y.
Lúc trước Ngôn Cảnh Tắc chính là không màng ánh mắt người khác, đột nhiên nhảy ra thổ lộ, lúc sau càng đối với y thiên y bách thuận*.
(*nói gì nghe nấy)
Huống chi, ở căn cứ bọn họ…… Y không thể không thừa nhận, y là người có điều kiện tốt nhất, cũng chỉ có y là có thể nuôi nổi cũng nguyện ý nuôi Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc không yêu y thì yêu ai?
“Anh cũng ăn chút đi.” Ngôn Cảnh Tắc dùng nĩa Chu Văn Tu cho hắn, xiên một khối thịt đưa đến bên miệng Chu Văn Tu: “Đồ ăn ngon, em muốn chia sẻ với người yêu."
Chu Văn Tu há mồm ăn, khóe miệng hướng lên trên cong một cái: “Buồn nôn.”
“Em chỉ là nói lời thiệt tình, sao lại buồn nôn chứ?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi lại.
Chu Văn Tu có loại cảm giác mình bị đùa giỡn, chung quy cảm thấy không thể yếu thế: “Nếu là lời thiệt tình, vậy em liền nói nhiều một chút, anh thích nghe!” Cho dù buồn nôn thì thế nào? Nghe một chút cũng không sao.
"Vậy về sau mỗi ngày em sẽ nói lời thiệt tình với anh." Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm mà nói, lại xiên một khối cơm trưa thịt đưa qua —— Chu Văn Tu ăn cái gì cũng rất tùy tiện, trước đó tuy đã ăn qua, nhưng ăn không nhất định là cơm trưa thịt.
Trên thực tế, Chu Văn Tu trước đó cũng chưa ăn qua thứ gì, y vẫn luôn quét sạch tang thi xung quanh.
Nguyên bản y không cảm thấy đói, hiện tại bị Ngôn Cảnh Tắc đút mấy miếng, thật ra lại đói bụng, dứt khoát cũng xé một bao bánh nén khô tới ăn.
Đồng thời, Chu Văn Tu cũng ý thức được có chỗ không đúng rồi. Y ra ngoài tìm Ngôn Cảnh Tắc, tuy bởi vì sốt ruột nên không dẫn theo người, nhưng đã thông tri thủ hạ, theo lý thủ hạ của y sẽ đuổi kịp. Nhưng hiện tại người căn cứ Thiên Long đều bị y đuổi đi được ba giờ đồng hồ, thuộc hạ y thế mà còn chưa tới……
Chu Văn Tu cắn mấy cái ăn xong bánh nén khô, trong lòng trầm xuống.
Mà giờ này khắc này, người căn cứ Thiên Long vừa bị y đuổi đi vừa mới ném tang thi ra, trốn vào một tòa dân cư.
“Mẹ! Rốt cuộc sao lại thế này? Sao đối chiến với Chu Văn Tu, dị năng của tao sao không nghe lời nữa?" Có người bất mãn nói.
“Tao cũng vậy!” một người bên cạnh nói.
“Lúc ấy tôi cũng khống chế không được dị năng!”
Những người này hiện tại còn rối rắm, bọn họ người nhiều, kỳ thật đối chiến với Chu Văn Tu cũng không phải không có cơ hội thắng, nhưng bọn hắn ngay từ đầu đã bị Chu Văn Tu làm bị thương, sau đó cũng không có lực đánh trả...
“Còn cái tên Ngôn Cảnh Tắc kia, hắn sao lại đột nhiên phản bội?”
“Khuất Uyển Uyển không phải nói đã dỗ ngọt được hắn sao? Cái này kêu dỗ ngọt rồi hả?”
“Cái tên Ngôn Cảnh Tắc kia không phải lừa Uyển Uyển chứ, rồi cùng Chu Văn Tu nội ứng ngoại hợp, cướp đồ của chúng ta?!”
“Hẳn chính là như vậy!”
Những người này đã quên là bọn họ động oai tâm tư trước, thế mà còn thảo phạt ngược lại Ngôn Cảnh Tắc và Chu Văn Tu tới.
Nhưng bọn hắn cũng cũng chỉ có thể thảo phạt một chút bằng miệng, bọn họ một đám đều bị thương, Khuất Uyển Uyển còn hôn mê…… Căn bản không có biện pháp nào với Chu Văn Tu.
Cũng không biết Khuất Uyển Uyển sao lại hôn mê…… Khuất Uyển Uyển là một hệ dị năng giả hệ thủy cường đại, nếu có nàng ở đó, bọn họ đối chiến Chu Văn Tu cũng không cần chật vật như vậy……
Hết chương 76.