Sủng Phu - Quyết Tuyệt

Chương 62-63


2 năm

trướctiếp

Chương 62 

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Bình Vương phản loạn nằm trong dự kiến của Ngôn Cảnh Tắc.

Hắn dù sao cũng là hoàng đế, chỉ cần hắn nguyện ý, chung quy có thể biết được rất nhiều tin tức.

Nhưng còn Sở Đình Tu, nhóm võ tướng tuy rằng vui lòng nghe lời y, nhưng nhsom quan văn ở kinh thành kỳ thật đều không thích y.

Bất quá cấm vệ quân thế mà lại bị Bình Vương khống chế, còn theo Bình Vương vọt vào hoàng cung, chuyện này Ngôn Cảnh Tắc đúng là không nghĩ tới.

Tạo phản chính là phải bị chém đầu, tướng sĩ cấm vệ quân dũng khí thật đáng khen.

Âm thanh chiến đấu bên ngoài dần dần bình ổn lại, người Trấn Bắc quân đã nắm giữ toàn bộ cấm vệ quân đó.

Tướng sĩ cấm vệ quân cơ bản là người địa phương ở kinh thành, trong đó còn có không ít con cháu quan gia, bọn họ chưa bao giờ lên chiến trường, tuy trang bị không tồi, nhưng sức chiến đấu không bằng Trấn Bắc quân.

Nếu là Trấn Bắc quân thiếu người, vì tánh mạng bản thân, bọn họ có lẽ sẽ liều chết chiến đấu tìm một con đường sống, nhưng Trấn Bắc quân người nhiều……

Ý thức không thắng được, cấm vệ quân rất nhiều người đều hỏng mất, hoàn toàn đánh mất sức chiến đấu, chỉ biết xin tha.

Tướng sĩ Trấn Bắc quân lại khí phách hăng hái.

Bình Vương phản loạn bị bọn họ bình định, đây là công lao lớn cỡ nào?

Trước đó bọn họ giải quyết thế lực của Thái Hoàng Thái Hậu, liền một đám thăng quan phát tài, hiện giờ tất nhiên cũng sẽ không kém!

Những người này dưới sự dẫn dắt của quân sư Sở Đình Tu, vui rạo rực đi vào trước cửa cung quỳ xuống: “Bệ hạ! Bình Vương đảng đã bị bắt toàn bộ!”

Ngôn Cảnh Tắc cho người đem đại môn đã lấp kín mở ra, mang theo Sở Đình Tu đi ra ngoài.

“Các ngươi làm rất tốt, chờ ngày mai, tất cả đều có thưởng!” Ngôn Cảnh Tắc hứa hẹn.

Tướng sĩ Trấn Bắc quân càng cao hứng, sôi nổi quỳ xuống đất lĩnh thưởng.

Mà giờ này khắc này, những đại thần trong kinh phần lớn còn ở nhà run bần bật.

Bình Vương thế mà lại đi bức vua thoái vị!

Một buổi tối có động tĩnh lớn như vậy, rất nhiều người đều có được tin tức này, sau đó liền choáng váng.

Bình Vương đảng một bên lo lắng Bình Vương thất bại, tánh mạng mọi người giữ không nổi, một bên lại nhịn không được hưng phấn —— nếu Bình Vương bước lên ngôi vị hoàng đế, bọn họ tất nhiên đều có thể thăng chức rất nhanh!

Người trước kia đã trung tâm với Ngôn Cảnh Tắc, hoặc là mấy ngày nay đầu phục Ngôn Cảnh Tắc, một bên mắng Bình Vương lòng muông dạ thú, một bên lại lo lắng mình bị thanh toán.

Những người hai bên chẳng dựa vào ai, lúc này cũng trắng đêm khó ngủ.

Thời gian một phút một giây qua đi, thời điểm ngày mới tờ mờ sáng, tiếng vó ngựa trên đường phố kinh thành vang lên, còn có người kêu gọi: “Trước buổi trưa, không cho phép ra khỏi cửa!”

Người trong kinh, bất kệ là bá tánh hay là quan viên, dù không nghe được lời này cũng đã không dám ra cửa, chờ khi nghe được lời này, càng quyết định cả ngày hôm nay đều sẽ không ra khỏi cửa.

Một năm trước, trong kinh từng có một ngày như vậy, chính là một ngày kia, mẫu tộc Chu thi của Thái Hoàng Thái Hậu bị một lưới bắt hết…… Cũng không biết lần này, người bị trừ bỏ là ai.

Hừng đông, người Trấn Bắc quân cưỡi ngựa trên phố, vây quanh một vài phủ đệ quan viên của Bình Vương đảng.

Người thắng thế mà là vị bệ hạ kia!

Quan viên trong kinh đều cả kinh, lại không khỏi một lần nữa đánh giá vị bệ hạ kia.

Sau chuyện Bình Vương phản loạn, việc cần xử lý rất nhiều. 

Dựa theo lệ thường, người tham dự phản loạn đều giết chết bất luận tội.

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc cũng không phải giết hại người vô cớ, những kẻ tướng lãnh cấm vệ quân biết Bình Vương muốn làm cái gì, đi theo Bình Vương tiến cung, tất cả đều bị hắn nhốt vào thiên lao, những binh lính bình thường hắn lại chỉ cho người tập trung trông giữ, cũng không tính toán giết hết tất cả bọn họ.

Những binh lính bình thường trước đó bị mang theo vào cung căn bản không biết bọn họ phải làm gì, tội không đáng chết, đương nhiên là trừng phạt khẳng định phải có.

Còn quan viên thuộc Bình Vương đảng, trước hết bắt lại rồi chậm rãi thẩm vấn. 

Từ khi Thái Hoàng Thái Hậu hạ táng đến nay, đã hơn một tháng, Ngôn Cảnh Tắc xử lý sự vụ trong triều càng thêm thuận buồm xuôi gió, đảo mắt cũng có thể làm được gọn gàng ngăn nắp.

Mà lúc hắn làm hết thảy chuyện này, Sở Đình Tu vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn.

Sở Đình Tu đánh giặc lành nghề, nhưng xử lý chính sự không tốt, lúc này thấy Ngôn Cảnh Tắc một bộ dáng thành thạo,  vừa cao hứng, lại vừa chua xót.

“Tướng quân, thuộc hạ không phụ tướng quân gửi gắm.” một vài tướng sĩ Trấn Bắc quân hướng đến Sở Đình Tu bên này, hưng phấn mà nói với y.

“Ừm.” Sở Đình Tu gật đầu: “Các ngươi đã đến nhiều ngày, đã làm gì?” Những người này đến kinh thành như thế nào, y hoàn toàn không biết gì cả, chắc chắn muốn hỏi một chút.

Lý quân sư dẫn đầu nói.

Sau khi hắn nhận được mệnh lệnh của tướng quân liền ra roi thúc ngựa trở về bắc địa, mang theo hai vạn nhân mã vào kinh, lại ấn theo mệnh lệnh tướng quân, dựng trại đóng quân ở một thôn trang ngoài kinh thành. 

“Tướng quân, nguyên lai là Bình Vương muốn phản loạn, trách không được ngươi bảo ta điều binh trở về!” Lý quân sư nói, lúc trước việc điều binh tuy là bệ hạ nói với hắn, nhưng hắn đã gặp qua bộ dáng bệ hạ và tướng quân nhà mình quân thần tương đắc, tướng quân lại vẫn luôn bảo hắn trung với thánh thượng, liền không có hoài nghi gì.

“Ngươi làm rất tốt.” Sở Đình Tu nói: “Bệ hạ nhất định sẽ có phong thưởng!”

Lý quân sư càng cao hứng.

Tâm tình Sở Đình Tu lại có điểm phức tạp.

Bệ hạ có thể nhẹ nhàng điều động binh mã của y, thủ hạ tướng lãnh của y còn mang ơn đội nghĩa với bệ hạ…… Lấy thủ đoạn của bệ hạ, sắp thu nạp Trấn Bắc quân vào tay rồi.

Đến lúc đó y liền trở nên vô dụng.

Hơn nữa…… Tự mình điều động binh mã, kỳ thật là tử tội.

Nghĩ đến đây, trong lòng Sở Đình Tu có chút khó chịu, nhưng thật nhanh liền buông ra mặc kệ.

Y cùng bệ hạ dây dưa ở bên nhau, sớm đã thân bất do kỷ, y lại luyến tiếc thương tổn bệ hạ, cũng cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước, kịp thời hưởng lạc.

Sở Đình Tu không cùng người Trấn Bắc quân nói nhiều, chỉ bảo bọn họ nghe theo lời bệ hạ phân phó.

Tướng sĩ Trấn Bắc quân không nghi ngờ gì y, sôi nổi đồng ý.

Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn vội từ nửa đêm đến giữa trưa hôm sau, cuối cùng mới nhàn rỗi, cho Vương Trung chuẩn bị thức ăn, ăn cùng Sở Đình Tu.

Bình Vương bị bắt, Vương Trung rất hưng phấn, hốc mắt đều đỏ, cơm trưa cũng chuẩn bị đến phá lệ phong phú, đồ ăn vừa bưng lên liền ở bên cạnh nhìn bệ hạ nhà mình.

Bệ hạ là ông một tay mang đến lớn, ông chính mắt thấy bệ hạ ăn qua rất nhiều khổ, đều coi bệ hạ như chính con cái mình mà đối đãi. Còn Bình Vương một chút khổ cũg không ăn còn không qua được bệ hạ nhà ông, từ trong nội tâm ông đã không thích rồi.

Hiện tại Bình Vương đổ, ông vui vẻ thật sự.

Ánh mắt Vương Trung nhìn bệ hạ không tự giác mà trở nên mềm mại.

Sau đó Ngôn Cảnh Tắc khiến ông lui xuống.

Ngôn Cảnh Tắc không thích bị người ta nhìn chằm chằm lúc ăn cái gì —— còn không thể đùa giỡn tướng quân nhà mình!

“Đình Tu, hôm nay ngươi hình như không cao hứng cho lắm?” Ngôn Cảnh Tắc chú ý tới cảm xúc Sở Đình Tu có hơi hạ xuống, giải thích nói: “Ta đem Trấn Bắc quân gọi tới không phải là cố ý gạt ngươi, vốn là muốn cho ngươi một kinh hỉ…… Qua mấy ngày nữa chính là sinh nhật ngươi.”

Hắn lúc ấy chính yếu là hy vọng bên người Sở Đình Tu có thể có ít binh mã phòng thân, miễn cho bị Bình Vương tính kế, lại cảm thấy bộ dáng Sở Đình Tu đối với mình hoàn toàn không bố trí phòng vệ thật sự đáng yêu, liền tự mình động thủ.

Sau đó, hắn vốn là muốn nói với Sở Đình Tu việc này, kết quả Thái Hoàng Thái Hậu qua đời mấy ngày kia, Sở Đình Tu đặc biệt nhiệt tình, lúc hai người đơn độc ở bên nhau, hắn cũng chưa nghĩ được gì khác.

Chờ Thái Hoàng Thái Hậu hạ táng…… Sở Đình Tu vì thủ tín với Bình Vương, không chỉ không ở trong cung ngủ lại, còn không lén ở chung với hắn…… Hắn cũng chưa có cơ hội nói.

“Ta không có không cao hứng.” Sở Đình Tu chủ động ôm lấy Ngôn Cảnh Tắc: “Cảnh Tắc…… Nếu ngươi nói với ta sớm một chút, chúng ta cũng không cần một tháng không thấy mặt nhau.”

Sở Đình Tu nói xong, còn hôn Ngôn Cảnh Tắc một chút.

Sở Đình Tu thoạt nhìn không sinh khí, nhưng thật ra rất câu nhân.

“Ngươi không cho ta cơ hội nói mà.” Ngôn Cảnh Tắc hôn lại.

Hai người hôn trong chốc lát, Sở Đình Tu hỏi: “Bệ hạ có muốn không?”

Đương nhiên muốn!

Nhưng mà địa điểm này… Ngôn Cảnh Tắc đang chần chừ, liền lại được thân thiết

Kỳ thật ở địa phương như vậy cũng rất tình thú?

Ăn cơm xong, lại hưởng qua hương vị ái nhân, Ngôn Cảnh Tắc thần thanh khí sảng tiếp tục xử lý sự tình, Sở Đình Tu thật ra lại không đi, y cần phải nghỉ ngơi.

Nhưng y cũng không nghỉ ngơi lâu lắm, thật nhanh y liền ra khỏi cung, về nhà.

Bệ hạ hùng tài đại lược, vì nghiệp lớn ẩn nhẫn nhiều năm, cùng y ở bên nhau, hơn phân nửa đều chỉ là vì có thể thu phục Trấn Bắc quân mà thôi.

Thủ hạ củ y là tướng sĩ Trấn Bắc quân, liền cứ như vậy chậm rãi đầu nhập bệ hạ kỳ thật cũng khá tốt, y không cần lo lắng cho an nguy bọn họ nữa, hiện giờ cũng chỉ còn muội muội y……

Chuyện Sở Đình Lan và Bình Vương, một tháng này, Sở Đình Tu đã điều tra rõ ràng.

Muội muội y vào ba năm trước đây nhận thức Bình Vương, lúc ấy nàng bất quá chỉ mười ba tuổi, ngây thơ mờ mịt dễ dụ nhất, Bình Vương thiết kế cục diện anh hùng cứu mỹ nhân một phen, khiến cho nàng khăng khăng một mực.

Sau đó mẹ kế kia của y qua đời, muội muội chịu đả kích, Bình Vương lại nhân cơ hội tặng cho nàng mấy nha hoàn, ngày ngày ở bên tai nàng nhắc mãi, tâm tư nàng càng hoàn toàn đặt trên người Bình Vương.

Sở Đình Tu có điểm buồn bực, nhưng muội muội tuổi còn nhỏ, y cũng không đến mức quá mức sinh khí.

Lần này y cùng bệ hạ thương lượng, khiến cho Bình Vương sớm ngày động thủ, cũng là miễn cho muội muội lâm vào quá sâu.

Sở Đình Tu vừa về đến nhà, liền thấy được Sở Đình Lan.

Sở gia có thân binh y lưu lại, đêm qua, những thân binh đó đem Sở gia bảo hộ đến kín không kẽ hở, Sở gia từ trên xuống dưới một chút chuyện cũng không có, nhưng động tĩnh bên ngoài vẫn có thể nghe thấy.

Sở Đình Lan lo lắng hãi hùng cả đêm, vừa thấy Sở Đình Tu liền hỏi: “Đại ca, có chuyện gì?”

“Bình Vương phản loạn, đã bị nhốt vào thiên lao.” Sở Đình Tu nói.

“Vậy ngươi sao lại không có việc gì?” Sở Đình Lan hỏi, khoảng thời gian này, huynh trưởng nàng và Bình Vương đi lại rất thân, nguyện ý trợ giúp Bình Vương, nàng cũng có cơ hội làm Bình Vương phi…… Nàng đang cao hứng, cả đêm qua đi, sao Bình Vương lại bị bỏ tù?!

“Ta là người của bệ hạ.” Sở Đình Tu nói.

“Ngươi gạt chúng ta!” Sở Đình Lan lập tức nổi giận.

“Đình Lan, ngươi truyền không ít tin tức cho Bình Vương, là ta ở trước mặt bệ hạ bảo hộ ngươi, ngươi nên thanh tỉnh đi.” Sở Đình Tu dứt lời, lại để thân binh đem người của Bình Vương bên cạnh Sở Đình Lan bắt lại, đưa vào ngục giam.

“Đại ca, ngươi quá tuyệt tình! Ngươi thế mà phản bội Bình Vương.” Sở Đình Lan không muốn nha hoàn mình bị mang đi, vừa khóc vừa nháo.

“Ta với Bình Vương cũng không có quan hệ gì.”

“Bình Vương có chỗ nào không bằng bệ hạ? Bệ hạ có thể làm hoàng đế, bất quá là bởi vì hắn yếu đuối vô năng!” Sở Đình Lan khóc không thành tiếng: “Vì sao ngươi không giúp Bình Vương?”

Sở Đình Tu nhíu mày nhìn muội muội: “Bệ hạ nếu thật sự yếu đuối vô năng, sao có thể dễ dàng thu thập Bình Vương như vậy? Đem tiểu thư nhốt lại, để Lý quân sư tới nói chuyện với tiểu thư.”

Hiện tại y có hơi mệt, không muốn ồn ào với muội muội. 

Xử lý tốt muội muội, Sở Đình Tu nghĩ nghĩ, lại vào cung.

Thái Hoàng Thái Hậu không còn, Bình Vương cũng không còn, nếu không có gì ngoài ý muốn, người tiếp theo sẽ là y.

Trước khi chết, không bằng hưởng thụ cho thỏa.

Hết chương 62.
---------
Chương 63

Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: Kaorurits

Ngôn Cảnh Tắc biết được Sở Đình Tu ra khỏi cung, không khỏi buồn bực.

Tướng quân nhà hắn không phải giữa trưa “ăn” no rồi, buổi tối liền chạy đấy chứ?

Bất quá Sở Đình Tu lo lắng hãi hùng cả đêm, giữa trưa còn mệt như vậy, muốn về nhà nghỉ ngơi một chút cũng bình thường.

Ngôn Cảnh Tắc có chút buồn bực mà tiếp tục bận rộn.

Sau khi người nên bắt đều đã bắt, liền có rất nhiều quan viên tiến cung thỉnh an Ngôn Cảnh Tắc, tỏ lòng trung thành.

Tuy rằng phiền, nhưng chuyện nên làm vẫn phải làm, Ngôn Cảnh Tắc gặp các quan viên đó.

Tối hôm qua dù sao cũng là động đao thương, tuy những cấm vệ quân đó đã sớm đầu hàng, Trấn Bắc quân chỉ trói bọn họ lại, nhưng trong đó có vài người biết mình bị bắt thì phải chết không nghi ngờ, dựa vào hiểm yếu chống lại, bị Trấn Bắc quân đương trường chém chết.

Trong hoàng cung tràn ngập một mùi máu tươi nhàn nhạt, quan viên tiến cung tuy cũng có người trải qua không ít sóng to gió lớn, lúc này bình thản ung dung, nhưng đây rốt cuộc chỉ là số ít.

Tuyệt đại đa số quan viên đều im như ve sầu mùa đông.

Bọn họ theo đội chậm rãi đi về phía trước, chờ rốt cuộc đi đến gần Ngôn Cảnh Tắc, liền lập tức quỳ gối, trong đó có vài người còn không ngừng run rẩy.

“Chúng ái khanh bình thân.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Những quan viên đó sôi nổi đứng dậy, nhưng phần lớn không dám ngẩng đầu.

Thừa tướng Thôi Tuân không phải lần đầu tiên gặp được sự tình như vậy, thật ra lại dám ngẩng đầu, ông ngẩng đầu nhìn đến đế vương ngồi ở ngôi vị hoàng đế kia, cả kinh.

Vị bệ hạ này, thật sự thay đổi quá nhiều!

Không, cũng không phải hắn thay đổi quá nhiều, mà là hắn che giấu quá hoàn hảo. 

Ai có thể nghĩ đến, hoàng đế bị Thái Hoàng Thái Hậu đè nặng cả ngày phải niệm Phật kinh, bộ dáng mềm yếu kia tất cả đều là giả vờ?

Hắn giả vờ đến thật sự quá hoàn hảo, thậm chí ngay cả ông cũng không nhìn ra có gì khác thường.

Thôi Tuân tiến lên, cùng Ngôn Cảnh Tắc thương lượng các loại sự vụ.

Lúc này, quan viên khác mới nhẹ nhàng thở ra, mới dám đi nhìn người nọ trên long ỷ.

Thanh niên mặc long bào thần khí đã hoàn toàn khác với trước kia, cũng đúng, Thái Hoàng Thái Hậu không còn, Bình Vương cũng không còn, hắn đã không cần phải che giấu nữa.

Từ từ…… Còn có một người.

Vị bệ hạ này có thể từ tay thuộc hạ Thái Hoàng Thái Hậu chạy thoát là dựa vào Trấn Bắc quân, lần này có thể bắt giữ được Bình Vương, đồng dạng cũng là dựa vào Trấn Bắc quân.

Được chim bẻ ná, được cá quên nơm, vị bệ hạ này có thể bao dung Sở Đình Tu được không?

Những quan văn này phần lớn đều không vui gì Sở Đình Tu. 

Sở Đình Tu bất quá là một võ tướng, trước đó lại cầm giữ triều chính, không coi bọn họ ra gì, bọn họ hận không thể để Sở Đình Tu xui xẻo mới hả dạ.

Nhưng giờ này khắc này, bọn họ đột nhiên có điểm đồng tình với Sở Đình Tu.

Dương thái phó chính là đế sư, trong cung xảy ra chuyện như vậy, ông cũng tới, lúc này ông đối Sở Đình Tu càng tiếc hận.

Sở Đình Tu là một tướng tài, đáng tiếc bị cuốn vào đấu tranh quyền lực của hoàng gia! 

Ông kiến thức rộng rãi, biết được người giống như đương kim bệ hạ, trước kia bị người áp bách mười năm, tất nhiên chịu không nổi tiếp tục bị áp bách.

Trước đó bệ hạ vẫn chưa triển lộ ra, ông cũng đã vì Sở Đình Tu mà thở dài, cảm thấy Sở Đình Tu hơn phân nửa sẽ có kết cục thê lương, chờ hiện tại……

Sở Đình Tu tuyệt đối là người tiếp theo vị  bệ hạ này muốn thu thập.

Nếu Sở Đình Tu thông minh, sớm giao ra binh quyền, bệ hạ nói không chừng sẽ phóng cho y một con ngựa, nếu Sở Đình Tu không nhận rõ tình thế……

Dương thái phó trong lòng thầm than.

Khoa khảo chính là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, cũng không dễ dàng, cho nên các quan viên ở đây đều là ngàn dặm mới tìm được một nhân vật, rất thông minh, lúc này người có cùng suy nghĩ như Dương thái phó cũng không phải số ít. 

Mà bọn họ đang nghĩ như vậy, liền nhìn thấy Sở Đình Tu tới.

Quan viên muốn yết kiến bệ hạ đều phải có người thông báo, nhưng Sở Đình Tu tiến vào thế mà không ai thông báo…… Y cứ như vậy trực tiếp vào được!

Thống lĩnh thị vệ phụ trách bảo hộ Ngôn Cảnh Tắc: Bệ hạ luôn cứ công đạo muốn hắn đối đãi với Sở Đình Tu như bệ hạ vậy, hắn nào dám ngăn đón Sở Đình Tu?

Quan viên trong triều càng đồng tình Sở Đình Tu. Sở Đình Tu có thể như vậy, hoặc là chính y tâm lớn, vậy tất nhiên khiến cho bệ hạ bất mãn, hoặc là chính là…… Bệ hạ phủng sát.

Bản thân Sở Đình Tu cũng có chút không quen với đãi ngộ này.

“Thần tham kiến bệ hạ……” Sở Đình Tu đang muốn quỳ xuống hành lễ, Ngôn Cảnh Tắc đã đứng dậy đem kéo y lại.

Hắn đối với việc bắt tướng quân nhà mình hướng tới mình quỳ xuống không có hứng thú, nhưng thật ra rất vui lòng tướng quân nhà hắn quỳ gối trên giường. Ừm, tướng quân nhà hắn quỳ gối phía trước, hắn quỳ gối phía sau cũng có thể đấy.

Ngôn Cảnh Tắc trong lòng nghĩ đến chuyện không thể miêu tả, sau đó cho người dọn ghế dựa lại đây.

Sở Đình Tu cả đêm không ngủ, giữa trưa còn làm lụng vất vả, nên nghỉ ngơi một chút.

 Thừa tướng Thôi Tuân tuổi cũng không nhỏ đều đứng, bệ hạ thế nhưng cho người dọn ghế dựa cho Sở Đình Tu…… Phía trước còn cảm thấy nói không chừng là Sở Đình Tu là người có dã tâm, lúc này coi như thấy rõ —— bệ hạ đây là phủng sát!

Sở tướng quân nếu hiểu chuyện, lúc này nhất định phải chối từ!

Mọi người nghĩ như vậy, đều nhìn về phía Sở Đình Tu.

Kết quả Sở Đình Tu thoải mái hào phóng mà ngồi xuống.

Những quan viên đó: “……” Sở Đình Tu sợ là không đọc qua sách sử, y bộ dáng này…… Trừ phi có thể đem đế vương kéo xuống ngựa, bằng không tuyệt không có kết cục tốt.

Bọn quan viên trong lòng thầm than, Ngôn Cảnh Tắc lại chỉ nghĩ phải nhanh chóng đuổi mấy quan viên này đi.

Hắn trước đó cũng không sốt ruột, hết sức chăm chú mà bắt đầu xử lý sự tình, cũng không nghe Thừa tướng chậm rãi giảng thuật, mà là tự mình nhanh chóng ra quyết định.

Chờ xử lý xong tất cả những việc cần làm, Ngôn Cảnh Tắc lập tức cho những quan viên đó rời đi.

Thôi Tuân mang theo người chậm rãi lui ra, khi bước qua ngạch cửa, ông quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhìn thấy vị bệ hạ kia hướng đi qua chỗ Sở Đình Tu.

Ngôn Cảnh Tắc đi về phía Sở Đình Tu, liền hỏi: “Đình Tu, thân thể ngươi như thế nào?” Hắn và Sở Đình Tu trước đó chừng một tháng đã không làm, hôm nay giữa trưa lại làm…… Sở Đình Tu ngay từ đầu tựa hồ có điểm không thoải mái.

“Ta không có việc gì.” Sở Đình Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Bệ hạ còn có việc phải làm sao?”

“Đều đã xử lý tốt.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Sở Đình Tu cười nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Bệ hạ đêm qua không ngủ, hẳn là phải nghỉ ngơi cho tốt."

Ngôn Cảnh Tắc cũng cười rộ lên: “Ngươi bồi ta nghỉ ngơi?”

Sở Đình Tu nói: “Được.”

Ngôn Cảnh Tắc lôi kéo Sở Đình Tu liền đi, lại cho người đi chuẩn bị cơm chiều. Hai người ăn xong, liền sớm lên giường.

Ngôn Cảnh Tắc nói muốn nghỉ ngơi, là thật sự tính toán nghỉ ngơi, nhiều nhất là ôm ái nhân thoáng ôn tồn một chút, kết quả Sở Đình Tu thò qua chỗ hắn, liền tới thân thiết hắn, đôi tay cũng không an phận……

Sở Đình Tu rõ ràng là đang cầu hoan!

Ngôn Cảnh Tắc nuốt một ngụm nước miếng, bắt được tay Sở Đình Tu: “Ngươi không sợ bị thương à?” Hắn tìm riêng Hồ thái y hỏi qua, chuyện phòng the quá nhiều sẽ bị thương thân thể người nằm dưới.

Sở Đình Tu nói: “Cảnh Tắc……”

“Hôm nay không được, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.” Ngôn Cảnh Tắc rơi vào đường cùng, chỉ có thể dùng biện pháp cũ —— dùng chăn đem Sở Đình Tu bao lại, rồi ôm ngủ.

Nếu không làm như vậy, hắn sẽ chịu không nổi dụ hoặc.

Hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ*.

(*một nhân vật quân tử gặp sắc dục mà tâm không bị nhiễu loạn)

Sở Đình Tu có chút mất mát, nhưng Ngôn Cảnh Tắc cùng y ôm nhau mà ngủ, cũng đã làm y cực kỳ thỏa mãn.

Không biết mỗi ngày như vậy còn có được mấy ngày nữa. 

Sở Đình Tu cười cười, hôn Ngôn Cảnh Tắc một ngụm, nhắm hai mắt lại.

Y sớm đã muốn đi, chỉ nghĩ muốn quý trọng khoảng thời gian cuối cùng này, rồi cũng sẽ không thương tâm nữa, cũng chỉ quyết định mặc kệ là chuyện gì, muốn làm thì cứ làm thôi. 

Thời điểm Sở Đình Tu hôn lại một cái, Ngôn Cảnh Tắc còn chưa ngủ, thiếu chút nữa liền thò lại gần, thân đầy đầu đầy cổ Sở Đình Tu. 

Nhưng nghĩ đến tự chủ của mình khi đối mặt với Sở Đình Tu đáng thương…… Hắn nhịn.

Hai người tối qua cũng chưa ngủ, rất nhanh liền cùng nhau đi vào giấc ngủ.

Ngày thứ hai có triều hội. 

Cả đêm qua đi, triều thần đã tiếp thu chuyện phát sinh trước đó, cũng không  giống trước đó không dám nói lời nào như vậy, ở trên triều đình đem người một hệ của Bình Vương mắng đến máu chó phun đầy đầu.

Càng có người định ra một vài tội trạng của Bình Vương, nói Bình Vương thành một tên khốn tội ác tày trời.

Rõ ràng không lâu trước đây, những người này còn khen ngợi Bình Vương.

Thắng làm vua thua làm giặc, cũng không ngoài như vậy.

Đồng thời, lại có người khóc lóc thảm thiết, hoặc là xin tha, hoặc là cầu ân.

Trương thái phó có mấy nhi tử đi lại rất thân với Bình Vương, run rẩy trên mặt đất, cầu Ngôn Cảnh Tắc buông tha con của ông.

Ngôn Cảnh Tắc cũng không phải thích giết hại người, nhưng loại tình huống này nếu hắn không xử trí một vài người, sợ là sẽ làm người ta cảm thấy hắn dễ khi dễ.

Ngày ấy quan viên cùng Bình Vương tiến cung, Ngôn Cảnh Tắc một kẻ cũng chưa buông tha, nhưng nhi tử Trương thái phó chỉ là đi lại gần gũi Bình Vương, đối với Bình Vương chỉ duy trì nhưng vẫn chưa tham dự tạo phản, hắn cũng không giết hết, chỉ là sao gia sản, biếm quan ngoại phóng.

Đoạt hết tiền người ta, còn đem chi thứ đến địa phương khổ hàn làm quan, tuyệt đối làm người ta khó chịu, nhưng giờ này khắc này, tất cả mọi người đều cảm thấy bệ hạ thật sự nhân từ.

Rốt cuộc những người này mang tội danh…… Dù có đưa bọn họ ra cửa chém hết cũng hoàn toàn không quá đáng.

Trước mắt bọn họ tuy không có gia sản, nhưng vợ con còn sống, nếu ở nơi khổ hàn kia làm ra một phen sự nghiệp, nói không chừng còn có thể khởi phục, đây là một con đường sống.

Trương thái phó liền quỳ trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết, mang ơn đội nghĩa.

Ngôn Cảnh Tắc cho người đỡ ông xuống, lại bắt đầu xử lý những người khác.

Những cấm vệ quân không biết nội tình, chỉ nghe lệnh hành sự, hắn toàn bộ sung quân ra bắc địa, để bọn họ trấn thủ bắc địa, thật ra còn giữ lại những tướng sĩ Trấn Bắc quân.

Nguyên bản tướng lãnh Trấn Bắc quân được lãnh chức quan của cấm vệ quân, được ban phủ đệ. Còn binh lính quân sĩ bình thường nhất Trấn Bắc quân, Ngôn Cảnh Tắc cũng ban bọn họ không ít tiền tài, cho phép bọn họ có thể mang người nhà đến kinh thành.

Tướng sĩ Trấn Bắc quân nguyên bản không muốn lưu tại kinh thành, chỉ là bởi vì người nhà không ở kinh thành, hiện giờ có thể đem người nhà đón tới…… Bọn họ tất nhiên nguyện ý lưu kinh thành phồn hoa này!

Chuyện khác ki nói, nhi tử bọn họ lưu lại kinh thành liền có thể đi học, nói không chừng còn có thể dựa vào khoa cử thay đổi địa vị, mà nữ nhi bọn họ tương lai gả ở kinh thành không lo ăn uống, chung quy so với gả ở bắc địa, dãi nắng dầm mưa tốt hơn nhiều. 

Tướng sĩ Trấn Bắc quân sôi nổi lãnh chỉ tạ ơn.

Quan viên trong triều nhìn thấy tình hình này, lại đồng tình thêm với Sở Đình Tu vài phần.

Thủ hạ tướng lãnh củ y được hoàng ân như vậy, về sau nào còn coi y như Thiên Lôi sai đâu đánh đó?

Bọn họ đang nghĩ như vậy, liền nghe được Ngôn Cảnh Tắc theo sát đó phong thưởng cho Sở Đình Tu, nói Sở Đình Tu bình định có công, phong làm Sở Vương, lại cho đủ loại ưu đãi, tỷ như có thể thấy đế vương mà không quỳ.

Sở Đình Tu trước đó là Hầu gia, lại đứng đầu võ quan, đã hết sức vinh sủng, không nghĩ tới bệ hạ lại muốn phong y làm Vương gia!

Đại Tề cho tới nay chưa bao giờ từng có vương gia khác họ, mặc dù Sở Đình Tu quyền cao chức trọng không thể tiến thêm một bước, cũng không nên phong vương!

Đây tuyệt đối là phủng sát! Cũng không hợp quy củ.

Lập tức liền có quan viên quỳ xuống nói: “Bệ hạ, việc này trăm triệu lần không thể!”

“Trẫm ý đã quyết.” Ngôn Cảnh Tắc nói, hắn kỳ thật càng muốn phong Hoàng Hậu…… Nhưng vẫn phải chờ thôi.

Các đại thần khuyên không được Ngôn Cảnh Tắc, liền đều nhìn Sở Đình Tu.

Sở Đình Tu chỉ cần không ngu ngốc là sẽ không đồng ý.

Nhưng mà Sở Đình Tu cũng không quỳ xuống, trực tiếp lãnh chỉ: “Thần lãnh chỉ tạ ơn.”

Bệ hạ nếu muốn cho y nhiều tội danh hơn một chút, y ứng cũng không sao.

Có thể đứng nhìn bệ hạ, kỳ thật cũng khá tốt.

Hết chương 63.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp