Chương 61
Tác giả: Quyết Tuyệt
Edit: Kaorurits
Bình Vương kỳ thật vẫn có vài phần bản lĩnh, Ngôn Cảnh Tắc nửa đêm đi qua có thể dọa đến gã, cũng là vì thiên thời địa lợi nhân hoà.
Linh đường kia là nơi thật sự âm trầm, túc trực bên linh cữu này bảy ngày, Bình Vương còn chưa từng hảo hảo nghỉ ngơi qua —— gã hậu kỳ giả bộ bất tỉnh, kỳ thật đều là đi ngủ, đáng tiếc mỗi lần đều bị Ngôn Cảnh Tắc cho người đánh thức.
Thời điểm một người phi thường mỏi mệt, đầu óc giống như là cứng lại vậy, Bình Vương lúc ấy ở trạng thái như vậy, hơn nữa Ngôn Cảnh Tắc biểu hiện so với bình thường khác biệt quá lớn, liền hù được Bình Vương.
Từ đó về sau, Ngôn Cảnh Tắc liền không hề che giấu chính mình nữa.
Triều hội đầu tiên sau khi Thái Hoàng Thái Hậu hạ táng, Ngôn Cảnh Tắc luôn không nói lời nào đột nhiên mở miệng, trực tiếp bãi miễn mấy quan viên cùng một hệ với Thái Hoàng Thái Hậu.
Mấy quan viên này không làm việc đàng hoàng thì thôi, còn thích gây phiền toái cho Sở Đình Tu, hắn đã sớm nhìn không vừa mắt bọn họ.
Lúc sau, mọi người nhìn thấy Sở Đình Tu và hoàng đế tan rã trong không vui, phẫn nộ mà hồi phủ, cùng lúc đó, hoàng đế còn bắt đầu tự mình phê duyệt các loại tấu chương.
Mới đầu lúc hoàng đế làm như vậy, trong triều không ít đại thần đều cảm thấy hắn đang nói giỡn, vị bệ hạ kia của bọn họ đi học một năm, cũng không biết hết đủ mặt chữ chưa ấy!
Kết quả……
Vị Hoàng đế bệ hạ này im lặng thì thôi, ra tiếng là kinh người, chữ viết kia viết đến không kém những người luyện chữ đã vài thập niên như bọn họ!
Lúc xử lý chính sự thì hắn có chút mới lạ, nhưng hắn tìm bảy tám quan viên bồi hắn, mỗi khi gặp được chuyện mình không hiểu, liền mở miệng dò hỏi, cũng có thể xử lý thoả đáng.
Thậm chí bởi vì vị bệ hạ này trước kia biểu hiện quá kém, bộ dáng hiện tại này của hắn đã làm người ta chấn kinh!
Đến lúc này, không cần Ngôn Cảnh Tắc chủ động làm gì, liền có rất nhiều người hướng hắn quy phục.
Dù sao hắn cũng là hoàng đế.
Người xung quanh thấy Ngôn Cảnh Tắc là muốn quỳ bái, nhưng hắn cũng không vui vẻ.
Sở Đình Tu gần đây không ở trong cung ngủ lại.
Thái Hoàng Thái Hậu vừa mới hạ táng, Sở Đình Tu liền ra khỏi cung, sau đó liền không trở lại!
Đều tại Bình Vương!
Bình Vương không chịu chịu đựng.
Tiên đế Hoàng hậu mất sớm, sau đó không có lập hậu, mẫu phi của Bình Vương thân là Quý Phi, là địa vị tối cao trong đông đảo cung phi, nhà mẹ đẻ bà cũng cấp lực, năm đó tuy nói đấu không lại Thái Hoàng Thái Hậu, nhưng Thái Hoàng Thái Hậu cũng không dám động vào bọn họ.
Khi Bình Vương còn nhỏ, cũng đã biết mẫu thân mình đối với ngôi vị Hoàng Hậu chí tại tất đắc, gã cũng đồng dạng đối với vị trí Thái Tử chí tại tất đắc*.
(*muốn có cho bằng được)
Chưa từng nghĩ, tiên đế còn chưa phong hậu đã ra đi, mà Thái Hoàng Thái Hậu tuyển huynh trưởng không ra gì của gã làm hoàng đế!
Mà này cũng không phải bởi vì gã không bằng huynh trưởng, hoàn toàn là bởi vì huynh trưởng so với gã dễ khống chế hơn…… Biết được chuyện này, gã làm sao không tức giận cho được?
Sau đó mười năm, gã phát triển thế lực dưới mí mắt Thái Hoàng Thái Hậu chính là vì ngôi vị hoàng đế, nếu như thế, sao có thể chịu đựng giỏ tre múc nước công dã tràng?
Hiện tại vấn đề chính là…… Gã có bí quá hoá liều hay không?
Nếu gã không làm gì hết, huynh trưởng cũng không làm gì được gã, gã hẳn là có thể làm một Vương gia nhàn tản chuyện gì cũng mặc kệ, nhưng gã không cam lòng, muốn tranh đua một phen.
Huynh trưởng so với tưởng tượng của gã hoàn toàn bất đồng, nhưng gã cũng không phải là không có phần thắng, thậm chí gã còn có phần thắng rất lớn!
Sau khi Thái Hoàng Thái Hậu hạ táng nửa tháng, một tin tức truyền lưu ra ngoài, nói Thái Hoàng Thái Hậu là bị kim thượng độc sát.
Mặc kệ Thái Hoàng Thái Hậu lúc tuổi già hoa mắt ù tai cỡ nào, đối với Ngôn Cảnh Tắc lại không tốt cỡ nào, bà thời trẻ là một anh thư không nhường mày râu, có một số lớn người ủng hộ.
Một năm này, bà tuy bị nhốt vào Phật đường, nhưng vẫn có người nhớ thương đến bà.
Sau khi tin tức này truyền ra, những người này đâm ra hận Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc kỳ thật cũng không để ý lời đồn đãi này, nhưng vẫn làm bộ tức muốn hộc máu, xử trí một vài người.
Đương nhiên, chuyện này không ngăn được miệng dân chúng.
Trong lúc nhất thời, lời đồn đãi nổi lên bốn phía kinh thành.
Ngôn Cảnh Tắc tìm thời gian, bí mật gặp mặt Sở Đình Tu.
Sở Đình Tu nói: “Cảnh Tắc, Bình Vương đã liên lạc với nhân thủ của Thái Hoàng Thái Hậu, cùng với một vài người khác, tính toán mười ngày sau sẽ động thủ.”
Ngôn Cảnh Tắc nhìn Sở Đình Tu, gật gật đầu.
“Đến lúc đó ta sẽ đi cùng với hắn một đoạn, nhưng bệ hạ yên tâm, ta nhất định sẽ không để hắn thương tổn ngươi……” Sở Đình Tu mặt đầy nghiêm túc.
Ngôn Cảnh Tắc thích y ở cái dạng này nhất, lập tức hôn y một ngụm: “Ta tin tưởng ngươi, tối hôm nay ta còn muốn ngươi bảo hộ này.”
“Bệ hạ?” Sở Đình Tu cả kinh.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ta mới vừa có được tin tức, Bình Vương hôm nay sẽ động thủ.”
Sở Đình Tu muốn Bình Vương nghĩ lầm bọn họ không hợp nhau, gia nhập vào giữa hành động của Bình Vương, nhưng Bình Vương cũng không dễ dàng tin tưởng Sở Đình Tu như vậy.
Kỳ thật Bình Vương rất quyết đoán.
Việc bức vua thoái vị này, tuyệt đối là kéo dài càng lâu, càng dễ thất bại, gã có thể nhanh chóng quyết định động thủ nhanh như vậy là gã có bản lĩnh.
Ngôn Cảnh Tắc biết, nếu chính mình không xuyên tới mà là nguyên chủ ở chỗ này, Bình Vương cho dù không để Sở Đình Lan giết chết nguyên chủ, mà giống hiện giờ bức vua thoái vị, cũng khẳng định có thể làm được.
Bình Vương lựa chọn để Sở Đình Lan động thủ, bất quá là vì muốn một thanh danh tốt thôi.
Nhưng hiện tại đã khác.
Hắn không hại chết Sở Đình Tu, còn ở trước mặt triều thần triển lãm bản thân.
Hắn làm hoàng đế như này cũng không phải không có thuốc chữa, cũng chưa làm qua chuyện ác gì, triều thần êm đẹp, sao có thể muốn phản hắn?
Thời gian dài sau này, người Bình Vương cực cực khổ khổ mượn sức, sợ là có không ít sẽ quy phục hắn.
Dù sao hắn mới là chính thống.
Bình Vương nhanh như vậy đã động thủ là lựa chọn cực kỳ thông minh, không tin Sở Đình Tu, càng thuyết minh gã là kẻ có đầu óc.
Ngôn Cảnh Tắc kỳ thật rất thưởng thức gã.
Sở Đình Tu nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói, đại kinh thất sắc: “Bệ hạ……”
“Không có việc gì, không cần lo lắng.” Ngôn Cảnh Tắc an ủi Sở Đình Tu.
Hắn tuy rằng không có ký ức trước kia, nhưng hắn rất rõ ràng một chuyện, đó chính là nếu muốn quyền lợi, trên tay nhất định phải có nhân mã.
Sở Đình Tu kỳ thật có hơi ngốc.
Sở Đình Tu toàn phải dựa vào tay Trấn Bắc quân mới có thể đem Chu thị nhổ tận gốc, kết quả nguyên chủ kiêng kị tướng sĩ trên tay y, nói kinh thành không nuôi được nhiều người như vậy, để tướng sĩ về lại bắc địa, y thế mà thật sự đồng ý, chỉ để lại kinh thành mấy nghìn người.
Nếu không phải như vậy, nguyên chủ nào dám xuống tay với y?
Ngôn Cảnh Tắc biết rõ binh quyền quan trọng, tự nhiên sẽ phải phòng bị.
Hai người mới vừa nói xong, bên ngoài liền truyền đến tiếng kêu.
Cùng lúc đó, một đoàn thị vệ đột nhiên xông ra, đem Ngôn Cảnh Tắc cùng Sở Đình Tu vây kín không kẽ hở.
Đây đều là người một nhà.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Các ngươi bảo vệ cửa điện cho tốt, không cần phải xen vào người bên ngoài, cũng không cần đối chiến với người bên ngoài."
“Vâng, bệ hạ.” Thống lĩnh thị vệ nói, hắn mang theo người, đâu vào đấy vây kín đại môn cung điện, sau đó lại cho người lên đầu tường, cầm cung tiễn cảnh giác nhìn ra bên ngoài.
Sở Đình Tu thấy thế vội nói: “Cho ta một cây cung!”
Sở Đình Tu lúc này vô cùng hối hận.
Chủ ý đối phó Bình Vương này là của y, nhưng chủ ý này hiển nhiên không phải một ý kiến hay.
Bình Vương căn bản không tin y!
Hơn nữa nguyên bản Bình Vương có lẽ không động thủ nhanh như vậy, nhưng hiện tại…… Bình Vương động thủ trước!
Thủ hạ tướng sĩ của y còn ở ngoài thành, căn bản đuổi qua không kịp, cho dù có kịp cũng không nhất định có thể thắng hai vạn cấm quân bên ngoài —— cấm quân vốn nên bảo vệ kinh thành, thế mà đã bị Bình Vương khống chế.
Thống lĩnh thị vệ cho Sở Đình Tu một cái cung, Sở Đình Tu cầm cung, liếc mắt thật sâu nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái: “Bệ hạ, thực xin lỗi.”
“Ngươi xin lỗi cái gì? Ta nói rồi, sẽ không có việc gì.” Ngôn Cảnh Tắc kéo lại hắn.
Mà lúc này, âm thanh của Bình Vương vang lên: “Hoàng huynh, ngươi trên tay chỉ có chút ít nhân thủ như vậy, căn bản không thể bảo hộ ngươi chu toàn…… Ngươi viết xuống chiếu thư thoái vị, ta có thể tha cho ngươi một mạng.”
Thống lĩnh thị vệ lặng lẽ liếc nhìn bên ngoài một cái, quay đầu nói với Ngôn Cảnh Tắc: “Bệ hạ, trước mặt Bình Vương kia dựng bảy tám cái tấm chắn, đem hắn bảo hộ đến kín không kẽ hở!”
“Ta đã biết hắn là đồ con rùa rồi mà.” Ngôn Cảnh Tắc cười nói.
Sở Đình Tu nguyên bản vạn phần sốt ruột, hiện tại lại đột nhiên cảm thấy có điểm không thích hợp.
Bệ hạ nhà y thoạt nhìn quá mức thanh thản.
“Hoàng huynh……” âm thanh Bình Vương lại vang lên.
Ngôn Cảnh Tắc không nói chuyện, hắn lười phải gân cổ lên kêu qua kêu lại với Bình Vương.
Bình Vương đột nhiên động thủ, xác thật làm hắn trở tay không kịp, nhưng hắn cũng có chuẩn bị……
Bên ngoài đột nhiên lại truyền đến tiếng bước chân, thậm chí còn truyền đến tiếng vó ngựa.
Thống lĩnh thị vệ của Ngôn Cảnh Tắc vẫn xem xét tình huống bên ngoài, lúc này lại nói: “Bệ hạ, Trấn Bắc quân tới.”
“Trấn Bắc quân?” Sở Đình Tu sửng sốt, sau đó liền nghe được quân sư của mình ở bên ngoài la lớn: “Bệ hạ, thần cứu giá chậm trễ, thỉnh bệ hạ thứ tội!”
Sở Đình Tu sửng sốt.
Trấn Bắc quân lưu tại kinh thành vốn chỉ có mấy nghìn người, y trước đó còn cho một bộ phận người trở về thăm người thân.
Thủ hạ của y đánh thắng được cấm quân sao?
Đang nghĩ như vậy, bên ngoài đã có âm thanh binh khí giao nhau nhau, tiếng kêu đinh tai nhức óc.
Sở Đình Tu lập tức liền phải lên tường vây, kết quả y còn chưa đi lên, đã bị thống lĩnh thị vệ kéo lại, đưa cho y một tấm chắn: “Sở tướng quân, ngài cầm cái này mà nhìn!”
Tấm chắn này phi thường rắn chắc, hoàn toàn có thể ngăn cản được cung tiễn, càng hay ho hơn chính là, mặt trên còn có cái lỗ nhỏ có thể nhìn ra bên ngoài.
Sở Đình Tu cầm tấm chắn, liền thông qua lỗ kia nhìn ra bên ngoài, sau đó liền phát hiện thủ hạ Trấn Bắc quân của mình như mãnh hổ sau núi, nhanh chóng bắt được những cấm quân đó.
Số lượng Trấn Bắc quân kia, tuyệt không chỉ có mấy ngàn.
Sở Đình Tu đều ngốc: “Bọn họ…… Là từ đâu tới?”
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ta cho quân sư ngươi mang đến từ bắc địa.”
Sở Đình Tu càng ngốc: “Hắn làm sao có thể kéo binh?'
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Bởi vì ta có tư ấn của ngươi.” Sở Đình Tu trước mặt hắn hoàn toàn không bố trí phòng vệ, hắn nhẹ nhàng liền lấy được tư ấn Sở Đình Tu —— trong cái túi da trâu Sở Đình Tu tùy thân mang theo!
Lại bắt chước chữ viết của Sở Đình Tu viết phong thư……
Hắn hỏi qua Sở Đình Tu một chút sự tình ở Trấn Bắc quân, Sở Đình Tu biết gì nói hết không giấu diếm nửa lời, quân sư kia của Sở Đình Tu còn cảm thấy hắn là minh chủ đáng giá đầu nhập vào, dưới sự dạy dỗ của Sở Đình Tu phi thường tín nhiệm hắn……
Ngày giết chết Thái Hoàng Thái Hậu, hắn cho người này đi bắc địa điều binh khiển tướng.
Hắn lúc ấy là muốn để cho Sở Đình Tu có nhân thủ nhiều một chút, để người khác không thể khi dễ y…… Không nghĩ tới thế nhưng gặp được chuyện bức vua thoái vị, vừa lúc dùng đến.
Hết chương 61.