*Con ăn nói cho cấn thận, nhà họ Hoäc chọn

con chính là vinh dự của con đấy, Thanh Uyến, con

ho kỹ đi” Đinh Chính Nghĩa tỏ ra bất mãn suy ngị

nhìn Đỉnh Thanh Uyến nói, đúng là lạ đời thật, người

nhà họ Hoắc đều là người làm ăn lớn, có sự nghiệp.

cùng với số tài sản kếch xù không thể đếm hết, cho

dù Hoắc Minh Vũ có ăn chơi trác táng cả đời cũng

không thể nào ăn hết số tài sản đó được, ấy vậy mà

Thanh Uyển lại từ chối là sao.

“Bố, con không biết đâu, người phải nghĩ lại

chính là bố ấy, quyết định của bố có liên quan đến

việc kết hôn, là việc quan trọng cả đời của con đấy”

Đỉnh Thanh Uyển vẫn chưa từ bỏ ý định, cô ta cố

gắng khuyên ngăn Đinh Chính Nghĩa.

Cô ta rất sợ Hoắc Minh Vũ, hơn nữa, ở bên

ngoài anh ta toàn có scandal với Từ Thanh Lam

nhiều không kể được: “Bố có biết không, anh ta là

diễn viên, bên ngoài còn có tin đôn rắng anh ta cưới

vợ rồi còn có cả người tình bên ngoài nữa đấy” Cô

ta nhanh chóng thêm mắm dặm muối cho Đỉnh

Chính Nghĩa nghe để ông ta từ bỏ ý định này, nếu

không Đính Chính Nghĩa lại giục cô ta phái hẹn hò

với Hoắc Minh Vũ thì cô ta thà đi tự tứ còn hơn.

Bà Đinh trừng mắt nhìn chồng, đúng là đàn ông

mà, chẳng biết ăn nói khéo léo gì cả. Bà ta dịu dàng

nhìn Đinh Thanh Uyển, nói:

“Thanh Uyển à, con nghe mẹ nói này, mẹ là người

từng trải, con biết không, trước kia bố con cũng là

loại người như vậy ấy, Đàn ông mà, ai chẳng xấu

tính giống nhau! Là một người phụ nữ, mấu chốt

là chính con phải có thủ đoạn, hạnh phúc của con phái do chính con tự

giành lấy, người khác cũng không có cách nào.

quyết định hay giúp đỡ con được. Minh Vũ vấn còn

trẻ, cậu ta vẫn chưa hiểu chuyện, con không thể vì

những sai lâm tuổi trẻ của cậu ta mà nói cậu ta

không đáng tin được”

Bây giờ con gái của bà ta vần chưa hiểu rõ tình

huống lần này đã không thể văn hồi nữa rồi. Giờ mà.

nó vẫn còn xoắn xuýt không muốn gả cho Hoắc.

Minh Vũ sao, bây giờ con gái bà ta không muốn gả

cũng không được nữa rồi

*Mẹ, con không muốn lấy Hoắc Minh Vũ đâu,

bố mẹ đừng bắt ép con nữa. Hai người xem anh ta

có dáng vẻ bất căn đời như vậy, con… con làm sao

có thể thay đổi một người như vậy được” Bây giờ

Đình Thanh Uyển chỉ muốn nhào vào mà bám chặt

lấy Hoäc Minh Dương, Hoắc Minh Vũ chẳng là gì so

với Hoắc Minh Dương cả, Hoắc Minh Dương mới là

chồng tương lai của cô tai

“Con mặc kệ, con sẽ không lấy anh ta đầu!”

“Bây giờ con làm sao có quyền quyết định nữa,

Thanh Uyến à, nói thật với con, dạo này công ty của

bố con đang gặp phải một chút vấn đề, nếu chúng

ta không vượt qua được cửa ải khó khăn này… Trời

a, con cũng phải thông cảm cho bổ mẹ chứt’ Bà

Đỉnh thấy không sử dụng được biện pháp mềm

mỏng thì đứng ra ép buộc Đinh Thanh Uyển ngay,

bà ta mặc kệ Đỉnh Thanh Uyển đang nghĩ gì, dù thế

nào đi chăng nữa thì bà ta cũng phải gá được Đinh

Thanh Uyển vào nhà họ Hoäc.

“Me, con cảm thấy nhà họ Hoắc đều là của

Hoắc Minh Dương, anh ấy chính là chủ nhân của

nhà họ Hoắc, hơn nữa, bên truyền thông đã tung tin

rắng Hoäc Minh Vũ đã kết hôn rồi. Chỉ bắng mẹ1ìm

cách gả con cho Hoắc Minh Dương đi” Định Thanh.

Uyển mau chóng chuyển đổi lực chú ý của bố mẹ.

cô ta sang Hoäc Minh Dương, cô ta muốn bố mẹ cô.

ta nhanh chóng hủy bỏ quyết định gá cô ta cho

Hoäc Minh Vũ. Vừa nhìn bộ dạng ăn chơi trác táng

cúa Hoäc Minh Vũ là cô ta biết quãng đời về sau

cúa cô nếu lấy anh ta sẽ thám hại cỡ nào rồi.

“Trời ạ, con đừng nói nhảm nữa, con có biết

Hoắc Minh Dương là ai không? Mẹ phải nhắc nhở

con bao nhiêu lần rồi, con phải bỏ ngay cái suy nghĩ

vớ vấn đó đi, đừng mơ mộng hão huyền nữa” Hoäc.

Minh Vũ thì còn được, ít nhất cậu ta còn không

quan tâm đến quyết định của bố mẹ cậu ta, thế

nhưng Hoắc Minh Dương thì khác, cậu ta nói rõ là

không thích Thanh Uyển rồi thì ai dám gá con gái

cho cậu ta nữa?

‘Vừa thấy con gái có ý nghĩ đáng sợ như vậy, bà

Đỉnh vội vàng ngăn cản Đinh Thanh Uyến lại, chỉ sợ.

con gái nghĩ linh tỉnh sẽ làm ra chuyện dại dột.

“Đúng vậy, con đừng nghĩ đến cậu ta nữa, Hoắc

Minh Dương nhìn có vẻ vô cảm xúc như vậy thôi

nhưng cậu ta rất kinh khủng. Con đừng có dại gì

mà chọc vào cậu ta, đến lúc đó không chỉ con mà

bố mẹ cũng bị liên lụy ấy” Thương trường như chiến

trường, Hoắc Minh Dương đã chèn ép ông 1a ở lĩnh

vực kinh doanh rồi, hơn nữa cậu †a làm ăn từ trước.

đến giờ chưa từng để bản thân thiệt thòi dù chỉ một

chút. Có người nói cậu ta làm việc ở công ty cả

năm, không nghỉ một buổi nào hết, đúng là không

phải con người mà. Càng nghĩ càng thấy đáng sơ,

ông ta liền nói: ‘Dù có vì công việc đi chăng nữa thì

con vẫn là con gái ruột của bố, làm sao bố có thể

gả con cho loại người như thế được. Nói tóm lại là

con muốn gì cũng được, riêng Hoắc Minh Dương thì

không thể”

Loại đàn ông như Hoäc Minh Dương không



phải là người mà ai cũng có thể chọc vào.

“Được rồi, được rồi, con biết là không được rồi

mà, vậy thì ngoại trừ con trai của nhà họ Hoắc ra,

chẳng lẽ không còn người nào khác sao?” Đỉnh

‘Thanh Uyển vẫn chưa hết hy vọng, cô ta không thế

nào lấy Hoäc Minh Vũ được, lấy anh ta thì chẳng

khác gì phải nhảy vào trong hố lửa cả.

“Được rồi, con đừng nghĩ nhiều nữa, nếu có ai

hợp hơn Hoäc Minh Vũ chắc chắn bố mẹ sẽ giới

thiệu cho con ngay, còn nếu con vẫn không ưng ai

thì bố mẹ sẽ cho con gặp mắt ông Hắc đấy” Bà

Đỉnh nghĩ mãi cũng không biết tại sao Hoắc Minh

Vũ lại không làm vừa lòng con gái bà ta.

‘ẻ ngoài của cậu ta cũng khá ốn, gia đình lại có

.điều kiện, ngoài việc cậu ta hơi lăng nhăng ra thì

đâu có thói xấu nào nữa đâu.

“Ông Hảo sao, bố mẹ đừng có nhắc đến ông ta

nữa” Định Thanh Uyển bĩu môi, vé mặt cô ta vô

cùng bực bội, ông Hắc, ông Hắc, suốt ngày chí

nhắc đến ông ta. Người đàn ông đó xấu xí như ma

vậy, bảo cô ta gả cho ông ta sao, thà cô gả cho một

con heo còn hơn. Cả người ông ta không có một

điểm nào làm vừa lòng cô ta cả, cái tên nhà giàu

mới nổi đó vừa thấy cô ta đã cười tít mắt lên, cô ta

vừa thấy con người đó thì đã cảm thấy bưồn nôn

rồi. Kết hôn với người đó chính là đang tự hành hạ.

khả năng nhìn của cô ta chứ hạnh phúc nỗi gì.

“Mẹ à, sao mẹ lại có thể nói như vậy chứ, nếu

con mà kết hôn với ông ta thì sau này con làm sao.

đám ngẩng mặt nhìn người khác đây?”

°hính vì thế nên bây giờ đối tượng kết hôn.

thích hợp nhất của con chính là Hoäc Minh Vũ”

Đỉnh rất thích Hoắc Minh Vũ, chỗ nào của cậu ta

cũng vừa ý bà ta. Hơn nữa, không nói đến những

mặt khác, chỉ tính riêng danh xưng “bà Hoắc” thôi

cũng khiến bà ta muốn bay lên trời vì vui sướng.

“Mẹ đã nói với mẹ chồng của con rồi, nếu con

và cậu ta kết hôn với nhau thì nhà họ Hoác sẽ đầu.

tư vào mánh đất đó cúa nhà chúng ta”

Đỉnh Thanh Uyển cũng rất thông minh, cô ta

nghe thấy mẹ mình nói vậy thì nhớ ngay tới vừa nấy

trên bàn cơm Hoäc Minh Dương cũng nhắc tới

chuyện một mảnh đất nào đó, chắc chắn cũng liên

quan đến mảnh đất mà mẹ cô ta đang nói đến: “Ôi,

ban nãy Hoắc Minh Dương cũng đã nói vẽ mảnh

đất đó.” Định Thanh Uyển đã nghe không sót chữ

nào trên bàn cơm rồi.

Bố Đinh với mẹ Đinh nhìn nhau, bọn họ cũng

quan tâm đến suy nghĩ của Hoäc Minh Dương về

mảnh đất đó. Rồi bà Đỉnh động viên Đinh Thanh

Uyển: “Thanh Uyến à, mẹ đã suy nghĩ rất lâu rồi mới

chọn cho con được một đối tượng ưng ý như vậy.

Con có biết không, rất khó để tìm được một chàng

rể vừa ý con, vì vậy con phái học cách chấp nhận”

Con gái của bọn họ đã lớn tuổi thế này rồi, bây

giờ chọn chồng còn yêu cầu nhiều điều kiện vậy, bà

ta biết tìm đâu ra một người đàn ông đáp ứng mọi

yêu cầu vô lý của Thanh Uyển được. Con gái mà

không chịu nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ thì chỉ

có ăn đòn thôi. Lúc này, bà ta khẳng định một cách

dứt khoát: “Mẹ mặc kệ, mẹ là người làm chủ rồi,

chồng sắp cưới của con chính là Hoäc Minh Vũ”

Thanh Uyến bực bội đến muốn điên lên

rồi, sao trong cái gia đình này chẳng có ai tôn trọng

ý kiến của cô ta vậy, cô ta muốn tự chọn chồng cho.

mình cũng không được.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hoắc Minh Vũ tỉnh lại,

anh ta nhìn đồng hồ, bây giờ đã là mười một giờ.

trưa rồi, Từ Thanh Lam vẫn đang ngủ say trong

ngực anh ta. Dường như cảm giác được người đàn

ông nắm bên cạnh đang cử động nên cô ta cũng cọ

quây một chút, tìm một vị trí thoái mái để ngủ tiếp

rồi âm ừ một cách thóa mãn: ‘Ừm…”

Anh ta cúi đầu, thấy cô gái nhỏ đang ngoan

ngoãn năm cạnh mình thì mỉm cười rồi hôn nhẹ vào

trán của cô ta,

Anh ta thì thầm gọi: ‘Con sâu lười nhỏ, mau dậy

thôi, mấy giờ rồi mà vẫn còn ngủ nướng?”

Không phải là Hoắc Minh Vũ không dịu dàng,

cũng không phải anh ta là một người đàn ông

không tốt, mà chẳng qua tất cá sự dịu dàng và tốt

đẹp của anh ta chỉ dành cho Từ Thanh Lam, mà

không phái Đinh Thanh Uyển, cho nên chẳng bao

giờ Đinh Thanh Uyển có thể phát hiện ra những mặt

tốt của Hoắc Minh Vũ.

“Mấy giờ rồi?’ Từ Thanh Lam nghe thấy giọng

nói của Hoắc Minh Vũ thì vội vàng hỏi, nhưng cô ta

vẫn nhằm chặt mắt chưa muốn tỉnh dậy ngay.

tấp mười hai giờ rồi, em mau tỉnh ngủ đi, một

giờ chiều nay em còn có một buối họp báo nữa”

Hoắc Minh Vũ dùng tay bóp nhẹ mũi của Từ Thanh

Lam, không đế cho cô thở nữa. Anh ta lại nhìn thấy.

khuôn mặt nhỏ của cô ta đỏ bừng đến nỗi phải há

miệng để hô hấp, thế là con mắt của Hoắc Minh Vũ.

tối sâm lại, anh ta cúi đầu hôn lên môi Từ Thanh

Lam, mà Từ Thanh Lam đang nửa mơ nửa tỉnh

cũng ngẩng đầu đáp lại anh ta.

“Minh Vũ… Ừm.. Từ Thanh Lam cảm giác trong

người cô ta đang có một ngọn lửa đang cháy hừng

hực, thiêu đốt mọi suy nghĩ của cô †a

Hoäc Minh Vũ đang gần như không gần cô ta,



hai cơ thể đụng chạm vào nhau trong mơ hồ, Từ

Thanh Lam đưa tay chạm vào cơ bắp sản chắc cúa.

anh, hai người cứ quấn quýt dây dưa nhau mãi.

Hơn một giờ sau, cuối cùng Từ Thanh Lam mới

mặc quần áo xong. Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa

vang lên bên ngoài, chắc là chị Ninh đến rồi.

Lại che đi một dấu hôn trên cố nhưng Từ Thanh

Lam vẫn chưa yên tâm lảm. Cô ta vẫn sợ người

khác sẽ phát hiện ra nên dùng phấn lót dặm lại.

Xong xuôi rồi, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm. Đang

định ra ngoài mở cửa thì Hoắc Minh Vũ phát hiện

hành động này của cô ta. Anh ta nói

“Em đợi một chút đã, anh sẽ ở trong này chờ

nên em cứ đi trước đi, anh không muốn để cho bên

truyền thông biết chuyện này” Mẹ cho hẳn tạo áp

lực đã được rồi, không dự định lại cùng Từ Thanh

Lam cùng xuất hiện tại qua báo chí

Dường như ánh mắt của Từ Thanh Lam hơi

thay đối một chút nhưng Hoäc Minh Vũ lại không

nhận ra điều này. Từ Thanh Lam do dự một lúc rồi

cũng nói: “Vâng, em biết rồi”

“Chị Ninh, em chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi

thôi” Từ Thanh Lam vội vàng nói, sau khi mở cửa

cô ta không mời chị Ninh vào nhà mà nhanh chóng

muốn kéo chị ta ra ngoài.

Đi ra bên ngoài, ánh mắt của chị Ninh đảo qua

đảo lại trên người Từ Thanh Lam, chị ta cảm giác

răng ngày hôm nay Từ Thanh Lam càng có hương

vị phụ nữ hơn mọi ngày: ‘Làm sao mà vội vàng vậy?

C6 ai đang ởrong nhà em sao?”

Khuôn mặt cúa Từ Thanh Lam đó bừng lên, cô.

ta đẩy lưng của chị Ninh, thầm nghĩ chuyện như vậy.

làm sao cô ta có thế nói ra được. Cô ta đưa ngón

trỏ lên môi ra hiệu cho chị Ninh im lặng rồi nói: “Chị

nói to vậy có người nghe thấy thì sao? Có ai ở trong

đấy chị biết thừa rồi còn gì” Cô ta vẫn còn nhớ rõ.

vừa nấy Hoắc Minh Vũ không muốn để cho người

khác biết anh ta đang ở đây.

“Buổi ối em có thời gian đúng không? Tổng

giám đốc Vương muốn gặp mặt em để nói chỉ tiết

hơn về hợp đồng” Bình thường, chị Ninh sẽ ghỉ chú

tất cả các lịch trình của Từ Thanh Lam vào giấy

nhớ, tốt nhất xong mới hỏi cô ta xem có thời gian không để cho ta sắp xếp lịch trình.

Nghĩ đến nụ cười đê tiện và đôi mắt thí của

“Tổng giám đốc Vương là Từ Thanh Lam đã muốn

bưồn nôn rồi, hơn nữa cô ta cũng không muốn đến

đó để cho ông ta giở trò sở soạng. Bây giờ cô ta đã

có Hoắc Minh Vũ lo cho rồi, công việc của cô ta sẽ

được anh ta giải quyết hết, cần gì phải nhờ đến sự

giúp đỡ của người khác nữa. Thể là Từ Thanh Lam.

nói: “Chị Ninh, với tài nguyên của em như bây giờ thì

cần gì phải tham gia mấy loại xã giao kiểu này nữa.”

Chị Ninh liếc mắt nhìn Từ Thanh Lam rồi lấy củi

chỏ của chị ta đấy vào tay Từ Thanh Lam, nở nụ

cười mờ ám nói: ‘Được lắm, ở trong giới này phụ nữ.

như em phải có thủ đoạn mới ngồi vững được”

Hai người vừa nói vừa xuống lầu, chị Ninh lại

nhớ đến lúc trước chị ta đã lựa chọn Từ Thanh Lam.

vì biết Từ Thanh Lam rất có tiềm năng phát triển,

bây giờ sự thực đã chứng minh ánh mắt của chỉ ta

hoàn toàn đúng đản, Từ Thanh Lam đúng là một

nhân tài hiếm có. Chỉ ta vừa cười vừa nói

“Em sinh ra để làm trong ngành nghề này mà,

lúc trước quả thực chị đã không chọn nhầm em”

“Em văn phải cám ơn chỉ, nếu không có chỉ thì

chắc chân em không bao giờ có cơ hội gặp và quen

biết Hoắc Minh Vũ” Từ Thanh Lam vô cùng vui về,

cô ta không kiềm chế được nụ cười quá lố cúa

mình. Trong lòng cô ta thầm nghĩ, đúng là không

thể nào phủ nhận được năng lực nghiệp vụ của chị

Ninh mà.

Từ nãy đến giờ hai chị em nói chuyện rất nhiều,

hơn nữa sau ngày hôm qua Từ Thanh Lam đã mệt

mmuốn chếtrồi, cô ta đang định lên xe để ngủ bù cho

đủ giấc.

Chị Từ Thanh Lam có cần make up thêm

không ạ?” Chuyên gia trang điểm thấy Từ Thanh

Lam vừa mới lên xe đã ngủ thì do dự một lúc mới

dám hỏi chị Ninh.

Vi muốn che dấu dấu hôn nên Từ Thanh Lam

đã trang điểm rất dày rồi, chị Ninh nhìn kỹ một chút,

cảm thấy vẫn nên trang điểm lại, nếu không lúc lên

hình Từ Thanh Lam lại trông giống như người bạch

tạng mất

Từ Thanh Lam vẫn cứ nằm im, mặc cho chuyên

gia trang điểm lại cho cô ta,

Tẩy trang một lúc, chuyên gia trang điểm nhìn

thấy mấy vết dâu tây chỉ chít trên cổ của Từ Thanh

Lam thì liếc mắt nhìn chị Ninh. Chị Ninh cũng liếc

mắt nhìn mấy dấu trên cổ của Từ Thanh Lam rồi

nói: ‘Em chẳng biết để ý chút nào”

Từ Thanh Lam nghe thấy chị ta nói vậy thì

mong chóng dùng tay che mất vết hôn trên cổ, lại

cáu gắt “Sao em lại tấy trang ở chỗ này hả?” Cô ta

trừng mắt nhìn chuyên gia trang điểm, lại nhìn chị

Ninh bắng ánh mắt đáng thương: “Lần sau em sẽ

chú ý hơn mà, chị yêu, cho em xin lỗi nhé… Mấy

ngày trước em thấy chị làm rơi bộ mỹ phẩm yêu

thích của chị đúng không? Chắc là nó không dùng

được nữa nhỉ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play