Chị Tiết đưa đồ ăn xong, nhanh chóng

quay lại nói với Diệp Tĩnh Gia rằng cậu chủ

đã ăn rồi.

Diệp Tĩnh Gia có chút yếu ớt: “Chị có thể

gọi bác sĩ Lục cho em không? Em cảm thấy

không thoải mái.”

Sau khi nghe chị Tiết nói xong, bác sĩ Lục

vội vàng chạy tới giúp Diệp Tĩnh Gia xem xét

kỹ hơn. Phát hiện Diệp Tĩnh Gia đã phát sốt,

liền vội vàng sai người lau vết thương.

“Đêm nay nhất định phải có người canh

chừng, chăm sóc cô ấy thật tốt, lúc nào cô

ấy không khỏe, nhớ gọi điện thoại cho tôi.”

Sốt nặng dễ bị viêm phổi, anh ta có chút lo

lắng cho Diệp Tĩnh Gia.

“Vâng, sẽ làm theo chỉ dẫn của cậu.” Chị

Tiết vội vàng đồng ý, lo lắng nhìn Diệp Tĩnh

Gia, không biết bây giờ cô có ăn được không.

Hoäc Minh Dương lúc này còn chưa ngủ,

nghe thấy mọi người đi tới đi lui nói chuyện,

lập tức đi ra ngoài, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Mợ chủ hiện tại sức khỏe rất kém. Bác

sĩ Lục đang giúp cô ấy điều trị. Bây giờ tôi

phải đi lấy thuốc cho mợ chủ.” Nói xong, đưa

cho Hoắc Minh Dương nhìn số thuốc trong

tay, người giúp việc thậm chí không dám nói

thêm.

“Dẫn tôi đi cùng.” Hoắc Minh Dương nói

với người giúp việc.

“Vâng, ở phòng kho dưới tầng.” Lý Vân

giúp anh lên xe lăn.

Hôm nay anh không thấy Diệp Tĩnh Gia ở

trên lầu, trong phòng cũng không thấy bật

đèn, hóa ra là cô không có ở trong phòng.

“Cô ấy thế nào rồi” Hoắc Minh Dương

không quan tâm đến chuyện khác, cũng

không biết tại sao mình lại lo lắng như vậy,

ngoại trừ Tô Thanh Anh, anh chưa bao giờ có

cảm giác như thế này, nên hỏi một chút.

Sau đó anh mới phát hiện ra rằng chiếc

giường nơi Diệp Tĩnh Gia đang nằm quá nhỏ,

thậm chí còn không thể xoay người, anh

không biết làm thế nào mà Diệp Tĩnh Gia vẫn

có thể ngủ được với chiếc giường này.

Căn phòng hơi ẩm thấp, lại để chứa đồ

nên quanh năm không có ánh mặt trời, cho

nên có rất nhiều vi khuẩn.

Người bệnh làm sao có thể sống ở một

nơi như thế này được, không cần nghĩ nhiều

anh muốn mang cô trở lại phòng ngủ ngay

lập tức.

“Tình trạng không tốt lắm. Vẫn cần phải

theo dõi, nếu không thể hạ sốt thì phải đưa

cô ấy đến bệnh viện.” Lữ Hoàng Trung nhàn

nhạt nói, không hề nhìn thấy bộ dạng lo lắng

bất thường của Hoắc Minh Dương.

“Sao lại để mợ chủ ngủ ở đây hả?” Hoắc

Minh Dương có chút tức giận, dù sao Diệp

Tĩnh Gia cũng là mợ chủ của nhà họ Hoäc,

vậy mà đối xử với cô như vậy.

“Cậu chủ, bà chủ đã ra lệnh khóa cửa

phòng của mợ chủ.” Không biết là ai đã can

đảm nói ra điều này, bình thường Diệp Tĩnh

Gia sống rất tốt, nên xảy ra chuyện cũng có

người nói giúp cho cô.

Hoắc Minh Dương cau mày khi nghe

xong, thật ra sống chết của Diệp Tĩnh Gia

không quan trọng với anh: “Xem mợ chủ như

thế nào rồi, nếu không sao thì thôi, nếu mợ

chủ có vấn đề gì thì các người phải giải thích

cho tôi” Hoắc Minh Dương có chút tức giận,

anh đã không bảo vệ tốt Diệp Tĩnh Gia, cho

dù Diệp Tĩnh Gia có như thế nào, thì không

có lý do gì để bị ức hiếp ở nhà họ Hoắc.

“Vâng, cậu chủ, chúng tôi sẽ cố gắng…”

Nhìn Hoắc Minh Dương, tất cả chỉ có thể

nghe lời.

Thực ra bọn họ có chút oan uổng, bệnh

của Diệp Tĩnh Gia có tốt hay không đều nằm

ngoài tầm kiểm soát của họ. “Bác sĩ Lữ,

chúng tôi có thể giúp được gì không.” Vài

người nhanh nhẹn đến hỏi bác sĩ Lữ, họ

không vô cớ muốn xúc phạm Hoắc Minh

Dương.

“Chắc là không có vấn đề gì nữa rồi, mọi

người không cần phải lo lắng.” Lữ Hoàng

Trung không còn lo lắng đến thân thể của

Diệp Tĩnh Gia nữa, cô không còn vấn đề gì

nữa, nhưng Hoắc Minh Dương, trạng thái

hiện tại của anh không tốt lắm.

“Không sao là tốt rồi, mợ chủ mau tỉnh

lại đi” Bọn họ thầm cầu xin trong lòng, không

biết là mợ chủ bất tỉnh, cậu chủ có tức giận

không.

Chị Tiết đi ra ngoài mở của cho Diệp Tĩnh



Gia, Hoäc Minh Dương liếc nhìn Lữ Hoàng

Trung rồi ra hiệu cho anh ta ra ngoài trước.

Sau khi Lữ Hoàng Trung đi ra ngoài, anh

đã quấn chặt Diệp Tĩnh Gia trong một chiếc

chăn bông, cô gần như là ngất đi, mặc kệ

Hoắc Minh Dương quăng quật. Những người

khác muốn giúp đỡ Hoắc Minh Dương,

nhưng anh đã mắng họ: “Tôi có thể chăm

sóc người phụ nữ của tôi.”

Bọn họ chưa bao giờ thấy thái độ này

của Hoắc Minh Dương, bọn họ đều tò mò, có

chút do dự không biết nên làm thế nào.

“Trở về phòng của mợ chủ.” Hoắc Minh

Dương nói xong, mấy người lập tức đẩy xe

lăn, Hoắc Minh Dương nắm tay Diệp Tĩnh

Gia, không hiểu sao anh lại cảm thấy Diệp

Tĩnh Gia nhẹ đến vậy.

Lúc mới đến nhà họ Hoắc thì vẫn còn

chút da thịt, giờ thì sờ vào thì chỉ thấy xương

không, chẳng trách cô bị ốm liên tục, sức

khỏe quá yếu, càng nghĩ sắc mặt của anh

càng khó coi.

“Cậu chủ, nếu nặng quá, để tôi bế giúp

cho.” Người giúp việc nhìn thấy sắc mặt của

Hoắc Minh Dương càng ngày càng xấu, vội

vàng nói với Hoắc Minh Dương.

Hoắc Minh Dương liếc nhìn người giúp

việc, sắc mặt lạnh lùng, thậm chí còn không

có ý định buông tay ra.

“Tại sao tôi chưa từng nhìn thấy cô ở nhà

họ Hoắc?” Hoắc Minh Dương không nhớ ra

có bao nhiêu người ở nhà họ Hoắc, ngoại trừ

chị Tiết, căn bản là anh không có tiếp xúc với

ai khác.

“Cậu chủ… tôi xin lỗi, tôi…” Nói xong,

người giúp việc đứng sang một bên, với bộ

dạng yếu ớt, sợ sẽ làm Hoắc Minh Dương

bực mình, bộ dạng này trông rất giống Diệp

Tĩnh Gia.

Hoắc Minh Dương không nói gì nữa,

quay trở lại phòng của Diệp Tĩnh Gia, giao

Diệp Tĩnh Gia cho chị Tiết chăm sóc: “Đừng

nói là tôi đã đến đây.” Hoắc Minh Dương

quay lại và dặn dò chị Tiết trước khi rời đi.

Chị Tiết liếc nhìn Hoắc Minh Dương, sau

đó ngâm nghĩ, nhưng cũng không hiểu tại

sao cậu chủ lại không cho mình nói với mợ

chủ, chị ấy gật đầu, Hoắc Minh Dương hài

lòng rời đi.

Sau khi Lữ Hoàng Trung kiểm tra cơ thể

của Diệp Tĩnh Gia, anh ta đã đến phòng làm

việc của Hoắc Minh Dương, nói thẳng ra, anh

ta cũng không thích nơi ở của Hoắc Minh

Dương cho lắm.

“Cậu muốn nói gì với tôi à?” Đã rất muộn,

bình thường anh đã đi ngủ từ lâu, hôm nay

Diệp Tĩnh Gia xảy ra chuyện nên anh không

thể ngủ được.

“Tôi còn có thể nói gì nữa, Tô Thanh Anh

nói rằng cô ấy sẽ về sớm và bây giờ đã được

bố cô ấy đưa về nhà rồi.” Lữ Hoàng Trung

nhanh chóng những gì Hoắc Minh Dương

muốn nghe. Anh ta biết Hoắc Minh Dương lo

lắng điều gì nhất.

“Điều tôi không thể chịu đựng được nhất

là để cô ấy nhìn thấy chân của tôi…” Hoặc

Minh Dương lần này không có ý định đi gặp

Tô Thanh Anh.

Nhưng mà Diệp Tĩnh Gia đưa anh đến

gặp Tô Thanh Anh, luôn luôn nhớ đến câu

nói kia, “Anh đừng có ngây thơ như vậy nữa,

có được không?”

“Thực ra cô ấy làm chuyện này không có

gì sai cả. Tôi biết cô ấy rất muốn cậu hồi

phục.” Lữ Hoàng Trung không thể nói rõ

được. Nhiều lúc suy nghĩ của Hoắc Minh

Dương giống với anh ta.

Nếu biết Diệp Tĩnh Gia đang muốn Hoắc

Minh Dương chữa khỏi chân nên mới làm

như vậy, có lẽ anh sẽ không muốn chữa trị

nữa, bây giờ đang có cơ hội, Lữ Hoàng Trung

chỉ có thể không nói về cố gắng của Diệp

Tĩnh Gia.

Căn phòng trở nên im lặng.

Anh ta không biết mình có nên tiếp tục

nói với Hoắc Minh Dương về Diệp Tĩnh Gia

hay không.

Thật ra, Diệp Tĩnh Gia là một cô gái tốt.

“Minh Dương, cậu có bao giờ nghĩ, nếu

Tô Thanh Anh thực sự quay lại, cậu sẽ lựa

chọn như thế nào?” Anh ta tự hỏi liệu Hoắc

Minh Dương có ly hôn với Diệp Tĩnh Gia hay

không.

Ly hôn? sao có thể như thế được?

“Cô ấy là con dâu do mẹ tôi chọn. Tôi

chưa bao giờ coi cô ấy là con dâu của nhà họ



Hoắc. Trong lòng tôi chỉ có Tô Thanh Anh.”

Hoắc Minh Dương chắc chắn nói ra, chuyện

này là anh không muốn nói nhất.

Anh không thể buông bỏ Tô Thanh Anh,

vì vậy anh chọn Tô Thanh Anh không chút do

dự, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ là muốn

Diệp Tĩnh Gia rời đi.

“Nhưng không thể phủ nhận chuyện hộ

khẩu là do cậu đăng ký. Nếu Tô Thanh Anh

phát hiện, cậu đã từng nghĩ đến hậu quả

chưa? Liệu cô ấy có còn ở bên cậu nữa

không?” Lời nói của Lữ Hoàng Trung như

một cơn gió thoáng qua làm xao động trái

tim của Hoắc Minh Dương, anh có chút

luống cuống.

Khi Hoắc Minh Vũ trở về nhà, anh ta

nghe thấy chuyện của Diệp Tĩnh Gia và muốn

đến xem, nhưng người giúp việc đã ngăn anh

†a lại và nói rằng Diệp Tĩnh Gia đang bất tỉnh.

Anh ta đi ngang qua cửa phòng của

Hoắc Minh Dương và nghe thấy bên trong

đang nói chuyện về Tô Thanh Anh.

Anh ta đẩy cửa bước vào: “Anh trai, Tô

Thanh Anh đã về rồi, sao anh vẫn còn ở

nhà?” Lời nói của anh ta là chế nhạo Hoắc

Minh Dương.

Tại sao người phụ nữ trong lòng mình trở

về, mà anh vẫn đợi ở nhà, chẳng phải là nên

đi hẹn hò ngay sao?

“Ai dạy em vào phòng anh mà không gõ

cửa hả?” Cậu em trai này càng ngày càng

ngỗ ngược.

“Anh à, anh ly hôn với Diệp Tĩnh Gia đi.”

Lời nói đột ngột của Hoắc Minh Vũ khiến hai

người sửng sốt.

Câu nói này đều nằm ngoài dự đoán của

cả hai, một mặt, Lữ Hoàng Trung ngầm đồng

ý với lời nói của Hoắc Minh Vũ, mặt khác lại

quan sát phản ứng của Hoắc Minh Dương.

“Cho anh một lý do xem.” Hoắc Minh

Dương nhìn về phía em trai của mình, ánh

sáng trong phòng rất tối, Hoắäc Minh Dương

đang ngồi trên xe lăn nhìn thẳng vào Hoắc

Minh Vũ, chờ lời nói tiếp theo của anh ta,

xem ra anh cũng muốn cho chính mình một

lý do chính đáng.

“Anh không yêu chị ấy, lý do này còn

chưa đủ sao?” Đối với Hoắc Minh Vũ yêu Từ

Thanh Lam, như vậy là đủ rồi, nhưng đối với

Hoắc Minh Dương, lý do này còn lâu mới đủ,

không ai có thể xen vào cuộc sống mà anh

ấy muốn, không thể ngăn cản anh lựa chọn

sống cùng ai.

Hoắc Minh Dương cười tủm tỉm, em trai

anh cho rằng kết hôn rồi ly hôn là chuyện

đơn giản sao?: “Đương nhiên là không đủ,

em cho rằng hôn nhân là một trò đùa hả?”

“Cuộc hôn nhân này đã bị anh đùa giỡn

rồi” Hoắc Minh Vũ nhìn anh trai, đột nhiên

cảm thấy anh trai mình rất ích kỷ: “Anh yêu

Tô Thanh Anh, nếu chuyện này tiếp tục, anh

và Tô Thanh Anh ở cùng nhau, ba người sẽ

không vui.”

Theo suy nghĩ của anh ta, Diệp Tĩnh Gia

vô tội.

Vừa rồi vừa cười vừa lo lắng hỏi, liệu

Hoắc Minh Dương có ngạc nhiên không.

Bây giờ cô ấy đã hôn mê, anh ta đã hiểu

lầm Diệp Tĩnh Gia, có lẽ người đáng thương

nhất chính là cô, dù thế nào thì anh trai cũng

không thích hợp để kết hôn.

“Em là em trai của anh hay em trai của

cô ấy vậy?” Hoắc Minh Dương không muốn

thảo luận chuyện Diệp Tĩnh Gia trước mặt Lữ

Hoàng Trung.

Anh không thích thái độ của Lữ Hoàng

Trung đối với Diệp Tĩnh Gia, và vẻ mặt Diệp

Tĩnh Gia nhìn Lữ Hoàng Trung, anh cũng

không vui.

Ba người đang ở trong phòng, mỗi người

đều có suy nghĩ khác nhau.

Hoắc Minh Vũ cầm bình rượu lên, bắt

đầu trò chuyện cùng hai người bọn họ.

Uống hết một chai rượu, anh ta vẫn cảm

thấy khó chịu nên uống một ly khác. Từ

Thanh Lam làm anh ta rất buồn, phải có chỗ

để trút hết ra: “Anh à, anh nói xem, vì sao

Thanh Lam lại thay đổi nhiều như vậy?”

Từ Thanh Lam trước đây không phải như

vậy, nhưng về sau không biết tại sao lại trở

nên như thế này: “Lúc đầu, cô ấy là một ngôi

sao nhỏ. Cô ấy cũng không tranh đấu cái gì,

cũng không vì không nhận được vai diễn

mình thích mà nổi giận. Bây giờ lại thay đổi

đột ngột như này.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play