Không ai biết vì sao Diệp Tĩnh Gia phải

quay trở lại nhà họ Hoắc, nhưng có vẻ cô rất

chắc chắn với quyết định của mình mà cô cũng không giải thích thêm.

Hà Thúy Mai nhìn Diệp Bách Nhiên rồi

nháy mắt với anh: “Nếu không thì tối nay

đừng về nhà, ngủ ở nhà mẹ đi, chúng ta cần nói chuyện.”

“Không mẹ ơi, hôm nay con phải về nhà họ Hoắc”. Diệp Tĩnh Gia biết ý của mẹ mình là định đưa cô về nhà nhưng cô không thể.

“Con sợ họ đến mức đó sao? Không thể

về nhà mẹ đẻ được một hai ngày à?” Bà

không lo lắng chuyện gì ngoài cuộc sống

hiên tại của Diệp Tĩnh Gia tại nhà họ Hoắc có

tốt không.

Hà Thúy Mai vội vàng dọn cơm cho mọi

người ăn, còn Diệp Tĩnh Gia thì có chút buồn

bực.

Biết rằng mẹ lo cô ở nhà họ Hoắc không

được đối xử tốt nên mới vội vàng chăm sóc

cô thật chu đáo.

“Con biết mẹ nghĩ gì mà, không sao, chỉ

là con đang lo nếu không về thì anh ấy sẽ ăn

không ngon”.

Diệp Tĩnh Gia vội vàng gắp hai miếng

thức ăn cho Hà Thúy Mai và muốn bà cho cô

về nhà sớm.

Hành động lấy lòng bà của con gái khiến

Hà Thúy Mai cảm thấy vô cùng khó chịu: “Mẹ

đã khó chịu rồi mà con còn cố làm vậy. Mẹ

muốn thấy con sống ổn”.

Chính vì khoảng thời gian thiếu thốn kia

mà bà phải gả con mình cho một người đàn

ông như vậy.

“Mẹ đừng nói như vậy, con vẫn đang vui

vẻ mà”. Cho dù cô không vui, cô cũng không

muốn làm cho Hà Thúy Mai không vui: “Nhìn

xem chân tay của nó có bị gì không, có gì tìm

bác sĩ chữa trị cho anh ta”.

Diệp Tĩnh Gia nhìn dáng vẻ lo lắng của

Hà Thúy Mai liền biết bà là vì chuyện con

mình nên mới lo lắng suốt ngày như vậy.

“Nếu Hoắc Minh Dương chịu tiệp nhận

điều trị thì đã khỏi bệnh từ lâu rồi”.

Một từ khó mà nói hết.

Nhà họ Diệp tuy không khá giả hơn nhà

họ Hoắc, nhưng từ Nam tới Bắc ai cũng biết,

nhà nào cũng tỏ, danh tiếng cũng không hề

kém nhà họ Hoắc.

“Hoặc Minh Dương này tính tình không

tốt, nói cũng nhiều mà chẳng chịu nghe”.

Hà Thúy Mai nắm lấy tay Diệp Tĩnh Gia,

bà nghe người khác đồn đại về Hoắc Minh

Dương nhiều nên bây giờ bà cũng không

dám để con gái mình tiếp tục ở nhà họ Hoắc

nữa: “Tĩnh Gia, con nghĩ đi, con biết Hoắc

Minh Dương là người thế nào không?”

“Con biết mà, mẹ đừng lo lắng”.

Cô cứ lo lắng, khi ăn cứ nghĩ đến Hoắc

Minh Dương.

Mỗi khi cô không nấu ăn hay không ở

bên cạnh chờ anh ăn cơm đều có thể thấy

anh dùng cơm rất khó khăn.

Cô cảm thấy tiếc cho Hoắc Minh Dương

nên cô không thể anh chịu đau khổ.

“Vậy con cứ đối xử tốt với anh ta, sau này

đừng trách mẹ không nhắc con”. Nhìn thấy

sự quả quyết của con gái, Hà Thúy Mai

không nói nhiều nữa, nút thắt trong lòng nhất

thời vẫn không thể giải quyết.

“Con không trách mẹ, không hề trách mẹ

mà”. Cô đã thế này rồi, không thể trách ai

được, bây giờ cha mẹ là trên hết.

Sau khi ăn bữa tối xong, cô giúp Hà Thúy

Mai dọn dẹp bát đũa và chuẩn bị bắt taxi về

nhà.

Hà Thúy Mai thấy con gái đi luôn mà

không thèm ở lại xem TV một chút, liền trực

tiếp đi qua chỗ Diệp Tĩnh Gia, nhìn đi nhìn lại

nói: “Con gái mẹ càng ngày càng gầy rồi, nếu

không có nhà họ Hoắc thì con được về ở lại rồi”.

“Ừm, con biết rồi mẹ”.

Diệp Tĩnh Gia an ủi Hà Thúy Mai, rồi kiểm

tra xem còn xe nào không để về nhà, cuối

cùng cũng đón được xe, ôm bà một cái rồi

lên xe về nhà.

Cô cầm chặt Manh Manh trong tay, cô

không để nó ở nhà ngay cả khi cô rời đi, cô

không quan tâm đến con búp bê này như thế

nào, nhưng đây là món quà đầu tiên Hoắc

Minh Dương tặng, dù thứ đó không quan

trọng nhưng đáng để cô nâng niu. Liệu anh

có tức giận nếu cô nói về nhà cùng nhau

không.

Quăng cô giữa đường, cô cũng vẫn tự

mình trở về nhà, cô thật sự phải cho bản thân

một trăm lời khen vì cái sự không biết xấu hổ

này.

Khi đến tầng trệt nhà họ Hoắc, cô nghiến

răng đi vào nhà.



“Giờ con mới biết về nhà sao?” Bà Hoắc

đã đợi ở dưới lầu từ rất lâu.

Hôm nay Diệp Tĩnh Gia đưa Hoắc Minh

Dương đi chơi, nhưng cuối cùng anh lại về

nhà một mình, ngay khi về nhà bà đã nghe

được tin động trời này.

“Mẹ…”

Cô thật sự không ngờ đến người đầu tiên

cô gặp khi về đến nhà là bà Hoắc, cho dù là

Hoắc Minh Dương hay là Hoắc Minh Vũ cũng

không khiến cô sợ hãi như vậy.

“Cô còn xem tôi là mẹ sao, vậy sao đi

đâu cũng không gọi điện báo cho tôi?”

Lúc đầu bà cho rằng Diệp Tĩnh Gia là

người ngoan ngoãn, tính tình tốt, trong

khoảng thời gian này bà đều thấy thoải mái,

nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng hôm nay khi

đi ra ngoài cô lại tách khỏi Hoắc Minh Dương.

Không nói thêm nhiều, bà tát cô một cái:

“Nếu còn gọi tôi là mẹ thì tôi phải dạy dỗ cô

thật tốt tránh cho cô lại phạm phải sai lầm

một lần nữa”.

“Không ạ”. Cô lắc đầu, che mặt lại.

Sau cái tát này, cô cảm thấy mặt mình

cứng đờ, còn nóng và đau rát.

Nghĩ đến việc Hoắc Minh Dương đã đầu

tư một khoản tiền lớn vào nhà họ Diệp, cô lại

đuối lý, chỉ có thể thừa nhận sai lầm của

mình: “Mẹ, lần sau con sẽ không làm như vậy

nữa ạ.”

Cô mang ơn nhà họ Hoắc quá nhiều, cô

không thể đòi hỏi thêm gì nữa, chỉ cần ngoan

ngoãn nghe lời thì cuộc sống của cô sẽ tốt

hơn rất nhiều.

“Cô là con dâu do tôi chọn, tôi thấy cô là

người tốt, ngoan ngoãn, lại chịu được uất ức.

Cô biết hoàn cảnh của Minh Dương nên khi

cô xin cho hai đứa ra ngoài chơi tôi đã đồng

ý, nhưng cuối cùng cô lại làm như vậy, sau

này sao tôi dám yên tâm để cô dẫn Minh

Dương ra ngoài nữa chứ.” Mẹ Hoắc đỡ Diệp

Tĩnh Gia, quăng một bạt tai.

Diệp Tĩnh Gia vừa mới ăn cái tát, một

mực muốn lấy lòng mẹ Hoắc, không dám cãi

cọ nửa lời: “Đều là do con không tốt ạ”.

“Không, con rất tốt, nhưng mẹ sốt ruột

lắm rồi, sao cái bụng của con lại không có

chí tiến thủ một chút nào vậy?”

Lời nói của mẹ Hoắc khiến Diệp Tĩnh Gia

đỏ mặt, cô cũng muốn có thai nhưng Hoắc

Minh Dương lại không muốn đụng vào cô,

sao có thể mang thai được.

“Con sẽ cố hết sức ạ”.

Mẹ Hoắc nhìn Diệp Tĩnh Gia và biết rằng

cô không tức giận, bà bèn nói: “Được rồi, đi

nấu cơm cho Minh Dương đi. Từ khi trở về nó

chưa ăn miếng cơm nào”.

“Dạ”. Thấy mẹ Hoắc không nói gì nữa,

Diệp Tĩnh Gia liền đi xuống phòng bếp nấu ãn.

Diệp Tĩnh Gia đang nghĩ xem hôm nay

làm món gì, gần đây anh hay tức giận, Diệp

Tĩnh Gia liền làm một món liên quan đến dưa

chuột cho anh.

Đặt quả dưa chuột xuống thớt và quăng

con dao làm bếp, làm chị Tiết sợ hãi.

“Mợ chủ, em đang làm gì vậy?”

Chị Tiết gọi Diệp Tĩnh Gia khiến cô hơi

giật mình: “À, em đang lấy dưa chuột”. Cô lấy

một quả dưa chuột đang định cắt nhưng cô

lại sợ.

“Mợ chủ, đây không phải là cách thái dưa —

chuột, em thái sắp thành dưa chuột muối rồi

kìa”.

Nhìn vào quả dưa chuột, cũng không

gớm như vậy, chị Tiết nhắc nhở Diệp Tĩnh Gia

nói: “Hình như quả này hỏng rồi mà nhỉ”.

Liếc nhìn quả dưa chuột, cô liền nhanh

chóng sụp đổ.

Món dưa chuột này chắc chắn không thể

đưa cho Hoắc Minh Dương ăn được.

Hoäc Minh Dương thấy Diệp Tĩnh Gia trở

lại, cũng không nói gì, cứ ở trên lầu chờ cô

đến tìm anh.

Chờ mãi cũng chả thấy bóng dáng cô

đâu.

Vì vậy, anh liền hỏi chị Tiết xem Diệp Tĩnh

Gia đang làm gì. Sau khi đi một vòng, chị Tiết

liền báo cáo lại cho anh về việc gọt dưa

chuột của Diệp Tĩnh Gia.

Khi chị quay lại một lần nữa, đĩa dưa

chuột đã khá hơn rất nhiều rồi.

Mang đồ ăn lên, Diệp Tĩnh Gia chạy về

phòng, lấy Manh Manh đặt ở bên cạnh bàn.

“Sao giờ này cô mới về?” Hoắc Minh

Dương hiển nhiên rất vui nhưng trên mặt lại

giả bộ như không chút quan tâm.



Mặc kệ anh nói gì, cô bưng bát canh rồi

đến cơm cho anh, sợ anh không ăn được

nhiều nên cầm thêm một bát để ăn cùng anh.

“Chúng ta là vợ chồng, tất nhiên những

cuộc cãi vã là không thể tránh khỏi”.

Diệp Tĩnh Gia cho rằng cô đã đúng, chỉ

cần xem xét vấn đề vừa rồi, còn lại thì không

quan tâm gì nữa.

Sau khi ăn cơm xong, cô dọn dẹp bát

đũa xong xuôi, Diệp Tĩnh Gia liền như một

người vợ hiền nghiêm túc xoa bóp xương cốt

cho Hoặc Minh Dương.

Từ vai đến mắt cá chân, cho dù Hoắc

Minh Dương không phản ứng gì nhuwg cô

vẫn ngoan ngoãn đỡ anh lên đừng, chăm sóc

anh từng li từng tí.

“Sao dáng người anh lại đẹp như vậy cơ

chứ?” Sau khi nuốt nước miếng, hai tay cô

liền sờ soạng lung tung trên cơ bụng anh.

Cơ bắp người đàn ông căng cứng và đầy

đặn, cô hận không thể cắn anh từng miếng

một: “Anh làm thế nào mà được như vậy

chứ”.

Hoäc Minh Dương cảm thấy bàn tay nhỏ

bé của người phụ nữ rất hữu dụng, mỗi lần

chọc vào người anh, liền tạo nên một ngọn

lửa nhỏ trong bụng anh.

Cô có vẻ thích lắm, không chịu buông ra,

bàn tay nhỏ mò mẫm trên người anh khiến

lửa cháy khắp nơi, hơi thở càng lúc càng

nặng nề, không đàn ông không biết lấy sức

từ đầu mà xoay người đè cô xuống giường.

“Cô đang làm gì thế?”

Cho dù Diệp Tĩnh Gia chưa bao giờ thử

qua chuyện này, nhưng cũng biết anh đang

định làm gì, không ngờ anh lại đột ngột ra tay

như vậy.

“Không được, anh… anh, tôi không thở

nổi nữa”. Anh đè lên người cô, khiến cô

không thở nổi.

“Vậy thì đừng thở nữa”. Anh nói xong, đôi

môi mỏng áp lên môi cô, giữa răng và môi

phát ra tiếng rên rỉ.

Diệp Tĩnh Gia cảm thấy mình như một ‘

con tôm luộc, gập người, nóng từ trong ra

ngoài…

“Minh Dương… Tôi…” Sự phản kháng của

người phụ nữ càng ngày càng yếu, khi cô

muốn đẩy anh ra thì lại nhớ đến lời nói của

mẹ Hoắc.

Cô đang ở trong nhà họ Hoäc và cô

muốn có một đứa con với Hoắc Minh Dương.

“Ừm, đừng nói chuyện, hãy hôn tôi”. Lời

này không giống lời anh thường nói.

Anh ngắt lời cô và bắt cô hôn anh.

Diệp Tĩnh Gia cũng không phản kháng

nữa, môi dính chặt lấy môi người đàn ông,

cảm giác lúc này như ngọc trong thạch trân

châu, mềm mại, trơn trượt, khi cắn vào có

chút ngọt ngào.

“Ưm… nóng quá”.

Cô nóng như sắp phát nổ đến nơi, Hoắc

Minh Dương đang đốt lửa trên người cô, như

là đang trả thù cô vì cô đột ngột chạy trốn

vào buổi sáng, anh gặm nhấm cổ cô.

“Cậu chủ, bà chủ bảo cậu xuống kiểm tra

tài khoản”. Không biết tiếng gõ cửa của ai

đột nhiên vang lên.

Sau khi bị dội hai chậu nước lạnh lên

người, Hoắc Minh Dương và Diệp Tĩnh Gia

đột nhiên tỉnh táo lại.

“Anh đi đi kìa”. Diệp Tĩnh Gia đẩy anh ra

một chút, nhưng rồi nhớ ra anh không thể tự

mình ngồi lên xe lăn.

Nhanh chóng đứng dậy, cài cúc áo thật

chặt, sau đó giúp Hoắc Minh Dương phân

loại quần áo dài ngắn để mặc vào.

Đỡ anh ngồi vào xe lăn nói: “Anh không

sao chứ?”

Khi biết vừa rồi cô có đụng phải anh

trong lúc giằng co hay không, Hoắc Minh

Dương cũng không để tâm chút nào, coi như

vừa nãy không xảy ra chuyện gì cả: “Tôi

không sao, đẩy tôi xuống đi”.

Nói xong Diệp Tĩnh Gia vội vàng đẩy xe

lăn, dắt anh xuống lầu.

Khi đi đến cầu thang, cô càng thận trọng

tìm chị Tiết để khiêng người xuông, xác nhận

anh không sao, cô mới yên tâm trở về phòng,

trước khi đi còn không quên dặn dò: “Xong

thì gọi tôi, tôi xuống đón anh”.

Mặt Diệp Tĩnh Gia đỏ bừng, Hoắc Minh

Dương cũng trông cũng khó chịu và xấu hổ,

bà Hoäc liền hiểu mình vừa phá hư chuyện

của con trai nên nhất thời buồn cười, nhưng

hải Tổng Tài Tân Phê rong 38: Đừng nói chuyện, hãy hôn

cũng không nói lời nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play