Dường như nhìn ra được sự do dự của Hoắc Minh Dương, bà Charles vỗ vỗ vào tay anh, “Con nên nghĩ thoáng hơn một chút, biết đâu chiều nay con bé rất nhớ con, con trở về đã là món quà tuyệt vời nhất đối với con bé rồi” Nghe những lời đó, trong lòng được an ủi phần nào, anh kiên định gật đầu, sau đó tiến vào với bà Charles.
Vừa bước vào trong, anh liền nhìn thấy Hà Vân Phi nằm trên giường, trên đất toàn là giấy vệ sinh.
Đọc FULL bộ truyện.
Thật ra không có lý do gì đặc biệt, chỉ là Hà Vân Phi ở bên trong đợi anh rất lâu, cảm thấy nhàm chán nên lấy giấy vệ sinh ra chơi.
Thấy Hoắc Minh Dương bước đến, cô ngẩng đầu lên nói: “Anh đi đâu mà đi cả buổi chiều vậy, không quan tâm gì đến tôi cả, một mình tôi ở đây rất chán!” Cô là phụ nữ có thai, tính tình nóng này, rất dễ nổi giận.
“Đừng nói nhiều như vậy, bây giờ anh không lo lắng về việc này, em có từng nghĩ tới không? Rốt cuộc giữa chúng ta có mâu thuẫn gì?” Hoắc Minh Dương không thể không ép cô đối mặt với vấn đề này.
Trước kia anh không thấy có vấn đề gì, nhưng hiện tại áp lực lần lượt kéo đến, điều khó chịu nhất là trong khoảng thời gian này, dù không làm gì cô cũng giận dỗi một cách khó hiểu.
Anh thấy như vậy không tốt, đặc biệt là ở nhà họ Hoắc, lỡ như để lộ ra nhược điểm, thì không biết sẽ có hậu quả gì.
“Được rồi, ngoan nào, mẹ sang đây thăm em, em đừng ồn ào như vậy nữa” Hoắc Minh Dương bước tới từng bước, lật cái chăn cô đang giữ ra.
Anh dỗ cô y như dỗ một đứa trẻ con.
Anh cảm giác như mình càng lúc càng giống một người phụ nữ vậy.
“Mẹ, mẹ sang thăm con à” So với Hoắc Minh Dương, bà Charles tốt hơn không biết mấy lần.
Nghĩ kĩ lại thì trong khoảng thời gian này áp lực rất lớn, trước kia không nghĩ tới, bây giờ có rất nhiều việc cần phải lo, đặc biệt là đứa con này, ở Nhà họ Hoắc, con bé luôn cảm thấy lo lắng bất an.
Dù đây là việc sớm hay muộn, trong khoảng thời gian này, bà cũng phải bảo vệ con bé nhiều hơn.
“Ừ, tất nhiên là tới thăm con rồi, sao mẹ yên tâm để con một mình trong này được!” Bà Charles hiền từ nhìn cô, mấy ngày nay Hà Vân Phi chỉ nằm ở trên giường, bà luôn muốn đến giúp đỡ cô.
Những việc lúc trước không hề để ý đến, bây giờ bắt đầu phát sinh vấn đề. Vừa thấy bà Charles, cô vội vàng hỏi thăm Đại Bảo, “Đại Bảo đâu rồi mẹ?” Tìm một lúc lâu cũng không thấy Đại Bảo, cậu bé không đến cùng hai người họ.
Hà Vân Phi sốt ruột một chút rồi lại ngồi xuống, sau đó bỗng nhiên thấy lưng hơi khó chịu.
“Em bị sao vậy? Không cần chịu đựng như thế, nếu có gì khó chịu thì mau nói cho anh biết” Anh thật sự rất lo lắng, có một số việc không rõ xuất phát từ vấn đề gì, nhưng tóm lại vẫn rất đáng lo.
“Em xảy ra việc gì vậy? Gần đây tình trạng của em không tốt lắm, nếu như có việc gì thì tôi nhất định phải nói cho anh biết” Anh nhíu mày, hơi đau lòng cho Vân Phi, cô đột nhiên giật mình khiến anh sợ tới nỗi không nên làm gì.
“Mẹ cũng không biết nên nói gì với con đây, con không biết tự chăm sóc bản thân mình à? Mấy ngày gần đây có việc gì vậy?” Hai người nói cùng một lúc, đầu là vì quan tâm đến Hà Vân Phi, sợ cô gặp việc gì nguy hiểm.
Nhìn thấy hai người ăn ý như vậy, đồng thanh dạy dỗ cô, cô cũng không biết phải nói gì cho phải, giống như cô thật sự đã làm sai việc gì vậy.
“Con không sao, chỉ là nằm trên giường nhiều quá thôi.” Cô khăng khăng nói là do lâu quá không vận động, nên mới xảy ra việc như vậy, nghĩ lại thì trong khoảng thời gian này, có nhiều thay đổi khiến cô không biết phải làm sao.
Dường như bà Charles và Hoắc Minh Dương đã quyết định ở cùng một đội, hai người không quan tâm đến lời cô nói.
“Hai người như ở cùng một đội vậy, không quan tâm đến cảm nhận của con, bây giờ con đang rất khó chịu” Mấy ngày này cô luôn phải khổ sở nằm trên giường bệnh, rõ ràng cô thấy mình không có vấn đề gì lớn, vậy mà lại không được cho phép ra ngoài đi lại một chút.
Khoảng thời gian này cô luôn cảm thấy rất mệt mỏi.
Thêm nữa, Hoắc Minh Dương lại không nghĩ đến nhiều việc như vậy, ban đầu thì còn có chút do dự, đến bây giờ anh hoàn toàn không lo lắng một chút nào.
Từ những căng thẳng và lo lắng đơn giản ban đầu, đến bây giờ, không gì có thể ảnh hưởng đến tâm trang của cô được nữa.
Sự thay đổi này thật sự rất nhanh.
“Mẹ không biết nên nói gì với con mới được nữa, nhìn qua thì con không có việc gì, nhưng bác sĩ lại không cho con di chuyển, bây giờ mẹ nói gì cũng không có tác dụng” Bà Charles tóm gọn lại là, bây giờ con không thiếu gì hết, mẹ sẽ không chuẩn bị cho con nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, vài ngày nữa mẹ sẽ đón con về nhà.
Bà bỗng nhiên có ý nghĩ muốn đón Hà Vân Phi về nhà.
Ở lại đây đợi đến lúc sinh, xem ra điều kiện sinh hoạt không đủ tốt, hơn nữa, bà luôn muốn có thể tự mình chăm sóc Hà Vân Phi.
“Như vậy sao được, mẹ đưa cô ấy đi thì con phải làm sao?” Hà Vân Phi còn chưa kịp mở miệng, Hoắc Minh Dương đã từ chối trước.
Cũng không thể để anh sống một mình sau khi kết hôn chứ.
“Có gì mà không được chứ? Đây là con gái của mẹ, mẹ muốn tự mình chăm sóc cho con bé không được sao?” Bà Charles cũng cần một chút may mắn.
Từ sau khi kết hôn đến bây giờ, đã lâu như vậy rồi, bọn họ vẫn chưa có được thế giới của riêng hai người.
Hai người còn muốn đi khắp đất nước một chuyến, kết quả là, bây giờ cô đang mang thai, việc gì cũng phải hoãn lại sau.
“Nhưng mà bây giờ con rất nhớ cô ấy, không thể rời xa cô ấy được, bây giờ trong nhà còn có không ít việc, con cũng không thể ra khỏi nhà được” Suy cho cùng, anh dù sao cũng không muốn rời xa Hà Vân Phi.
Cho dù ai nói gì cũng không được.
Nếu muốn hai người tách ra, trừ phi mất vợ hay chồng.
Lần này sẽ không để xảy ra việc ngoài ý muốn lần nữa, anh sẽ không đánh mất Hà Vân Phi.
“Thấy con căng thẳng như vậy, mẹ chỉ nói như vậy thôi, con bé cũng sẽ không đi với mẹ đâu, con tự mình hỏi con bé đi” Nhìn thấy dáng vẻ vợ chồng son của hai người, không biết chừng còn có rất nhiều vấn đề để lo lắng.
Trong khoảng thời gian này vẫn luôn có gì đó không nói nên lời, nghĩ lại thì có là là tình cảm của hai người.
Hai người yêu nhau, cho nên dù thế nào cũng không thể cắt đứt được, nhiều năm xa cách như vậy, còn có thể đến với nhau một lần nữa, hơn nữa tình cảm vẫn như lúc ban đầu.
“Không phải vậy đâu mẹ, chủ yếu là do Đại Bảo vẫn còn đang đi học, con không thể mặc kệ cậu bé được, con nhất định không thể rời xa cậu bé được” Hà Vân Phi tự tìm một lý do hợp tình hợp lý, nhưng trên thực tế lý do này không thể thuyết phục bản thân cô, càng không thể thuyết phục bà Charles.
“Đừng mượn cớ nữa, mẹ còn không biết con nghĩ gì sao, nhưng không sao, mẹ tôn trọng quyết định của con” Thật lòng mà nói, đôi khi không có cảm giác gì, nhưng nếu nghĩ đến việc xa cách sẽ cảm thấy khó chịu.
Việc mà Hoắc Minh Dương càng lo lắng hơn là, làm sao để Hà Vân Phi chấp nhận anh nhiều hơn, mà việc Hà Vân Phi lo lắng lại là là sao để
Đây đều là vấn đề khó khăn, lần lượt hiện ra trước mắt hai người.
“Hai người các con nghĩ thế nào thì tùy, việc này, hai con tự sắp xếp cho tốt là được, mẹ chỉ đề nghị sang bên kia chờ đến ngày sinh thôi” Cô cười cười, quan hệ của vợ chồng son luôn rất tốt, thực ra những việc này đã được sắp xếp kỹ càng, chỉ là những việc ngoài ý muốn sẽ luôn xảy ra.
Nghe bà Charles nói như vậy, tâm trạng của cô rất tốt, dù sao những việc trong quá khứ đều đã qua lâu rồi.
“Thôi được rồi. Con không nói nhiều với mẹ nữa, con phải nghỉ ngơi, hai người ra ngoài trước đi” Cô có hơi xấu hổ, nhanh chóng từ chối, vẻ mặt có hơi buồn rầu, làm Hoắc Minh Dương cười không nổi.
Nghe thấy Hạ Vân Phi muốn đuổi người, Bà Charles cười cười, không biết nên nói gì mới phải.
Rốt cuộc vẫn là một người phụ nữ, cho dù đã làm mẹ, nhưng vẫn chưa kết hôn, nên không giống nhau.
“Thấy tình cảm hai con tốt như vậy, mẹ cũng rất vui, khi nào kết hôn thì báo cho mẹ một tiếng, mẹ đã tìm người thiết kế áo cưới rồi, chỉ chờ con nữa thôi” Bà Charles thật sự không biết nên làm thế nào.
Trước kia thì không sao, bây giờ bắt đầu lo lắng, sắp kết hôn rồi, bây giờ cô nằm trên giường, chỉ cử động một chút cũng rất tốn sức.
“Mẹ, nhưng mà bây giờ… Cô hơi do dự, đoán chừng bây giờ mình chưa thể kết hôn được, sức khỏe là vấn đề vô cùng quan trọng.
Hiểu ý của Hà Vân Phi, tuy Hoắc Minh Dương rất muốn kết hôn, nhưng bây giờ vẫn chưa muộn.
“Sao vậy? Anh khó chịu chỗ nào à?” Cảm thấy sức khỏe anh không được tốt, Hà Vân Phi hơi lo lắng sốt ruột.
Không cần nói đến việc khác, xem ra bây giờ, có một số việc không thể trì hoãn được.
“Sao em biết anh có việc cần nói vậy? Quả thật tình trạng sức khỏe của anh bây giờ không được tốt, chúng ta có thể để việc kết hôn sang một bên không.
Bởi vì việc kết hôn, gần đây áp lực của cô rất lớn.
Nếu như có thể kéo dài việc kết hôn, cô cũng sẽ thoải mái hơn nhiều.
Hà Vân Phi lo lắng là có lý do của cô, trước kia cô luôn nghĩ rằng kết hôn chỉ là đi lấy chứng nhận, rất đơn giản, bây giờ nghĩ lại, hai người sống chung với nhau sẽ không dễ dàng.
Nhìn thấy cô khó xử như vậy, Hoắc Minh Dương không nỡ, nói không lo lắng là nói dối, đặc biệt là khi thấy dáng vẻ nôn nóng như vậy của cô, anh không biết nên nói gì.
“Mẹ biết chỉ nói thì rất đơn giản, nhưng Đình Sâm kết hôn, là việc tốt đối với nhà họ Hoắc” Bà Charles biết nếu Hà Vân Phi khăng khăng giữ suy nghĩ đó, nói không chừng Hoắc Minh Dương sẽ thật sự không tổ chức hôn lễ.
Nhưng như vậy sẽ gây thiệt hại rất lớn cho Nhà họ Hoắc.
Đặc biệt là bà Hoắc, tuyệt đối sẽ không cho phép việc này.
“Được rồi, xem như con chưa nói gì..ˆ Hà Vân Phi không nói nữa, Bà Charles có suy nghĩ của bà, so với Hà Vân Phi, bà có nhiều kinh nghiệm hơn, đương nhiên sẽ biết nên làm gì.
Cho dù Bà Charles có suy nghĩ đơn giản hơn, thì cũng không có cách nào thay đổi một số thứ đã có từ ban đầu.
“Em đừng lo nữa, nếu em thật sự không muốn kết hôn, việc này có thể hoãn lại rồi bàn bạc sau” Trong lòng Hoắc Minh Dương luôn biết việc gì mới là quan trọng nhất.
Chỉ cần thấy Hà Vân Phi hơi khó xử, anh sẽ không đành lòng, “Việc kết hôn đợi sau khi sinh con xong rồi hãng bàn bạc tiếp” Đều là vì anh, Hà Vân Phi mới phải chịu nhiều cực khổ như vậy, nghĩ lại cũng không dễ dàng gì.
Nếu không có những việc trước kia, bây giờ không có gì phải lo, cũng không cần tự mình tham gia vào việc này: “Tôi không biết nên nói gì mới phải, có một số việc, dần trở nên khác với lựa chọn của tôi. Nhưng có một điều tôi hiểu rất rõ, tôi muốn kết hôn, việc gả cho anh đều xuất phát từ tình yêu dành cho anh, nhưng có một số việc tôi còn phải cân nhắc” Bây giờ Hoắc Minh Dương cần rất nhiều thứ, bắt buộc phải có được quyền sở hữu nhà họ Hoắc, nhưng cũng hi vọng cho Hạ Vân Phi một cuộc sống tốt hơn.
“Nếu là việc công việc của anh, anh cứ ưu tiên cho bản thân mình, không cần lo lắng cho tôi, tôi không sao đâu” Hạ Vân Phi biết, có một số việc không thể cưỡng ép được, cho dù trong lòng cô không suy tính nhiều, nhưng đã có rất nhiều việc ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Cho dù làm gì cũng đều tệ hơn rất nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT