Lần này Diệp Tĩnh Gia bị ốm thật, bệnh

nặng rất lâu nhưng mẹ Hoäc dường như

không có chút cảm giác mình có lỗi nào.

Ngay cả Diệp Tĩnh Gia sống hay chết, bà

cũng không buồn quan tâm.

Hoäc Minh Dương đợi trong phòng của

Diệp Tĩnh Gia một lát, nhìn Lữ Hoàng Trung

giúp cô khám bệnh, còn đợi cô tỉnh lại mà

mãi không chịu đi, anh cũng không vui vẻ

làm bao, gọi Lữ Hoàng Trung: “Đừng quấy

rầy vợ tôi nghỉ ngơi nữa, cậu về phòng sách

chờ tôi đi”.

Lữ Hoàng Trung có chút ngu ngơ không

hiểu vì sao, theo Hoắc Minh Dương trở về

phòng sách, không lâu sau đó, chị Tiết mang

cơm lên trên: “Bà chủ phân phó cho tôi

chuẩn bị, cậu chủ ăn nhiều một chút ạ”. Nói

xong, chị Tiết đặt cơm ở đó rồi đi.

Bất luận ở nhà họ Hoắc bao lâu rồi, vẫn

có chút e sợ cậu chủ.

Khi Diệp Tĩnh Gia tỉnh lại thì đã là nửa

đêm, Lữ Hoàng Trung đã bị Hoắc Minh

Dương ép trở về rồi.

Người đàn ông cứ ngồi bên giường Diệp

Tĩnh Gia như vậy, ánh trăng soi tỏ gương mặt

anh, gương mặt không có chút thay đổi, thi

thoảng anh đưa tay thử nhiệt độ trên người

cô, nhìn hơi thở vững vàng của cô, mới cảm

nhận được thực sự là cô còn đang sống.

“Cậu chủ đã ăn chưa?” Bà Hoắc nhìn chị

Tiết cầm thức ăn còn thừa từ phòng Hoắc

Minh Dương ra, trông như chưa từng động

đũa vào vậy.

Thấy con trai ăn không được ngon, bà

Hoắc càng thấy bực bội thêm, bỏ tiền lớn

mua vợ về cho con, mà chút chuyện nhỏ như

vậy cũng không làm nổi.

Trong mấy ngày Diệp Tĩnh Gia bị bệnh,

đều là do Lý Vân chăm sóc cho Hoắc Minh

Dương, thỉnh thoảng Hoặc Minh Dương dành

chút thời gian tới thăm Diệp Tĩnh Gia.

Cô gái vẫn mệt mỏi nằm trên giường,

muốn ngồi dậy cũng cần có người đỡ: “Tôi

muốn nấu cơm cho anh, anh dìu tôi đứng

dậy đi…” Sắp tới giờ ăn cơm rồi, mỗi bữa

Hoắc Minh Dương không ăn được bao nhiêu

cơm cả, cô lo anh ăn không vào miệng.

“Cô chăm sóc chính bản thân mình trước

đi đã”. Đôi mắt trong trẻo, lạnh lùng của anh

tràn ngập sự khinh thường, trong lòng lại có

gì sụp đổ.

Nhìn thấy da môi nứt nẻ của Diệp Tĩnh

Gia, còn có sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đầu

tóc rối bù, anh có nỗi lo lắng không sao nói

được.

Mỗi ngày truyền một bình nước, tròn một

tuần, cô mới đỡ hơn.

Hoắc Minh Dương còn chưa tới, cô ngồi

đờ đẫn trên giường, thật ra đã nhiều ngày mẹ

không gọi điện thoại cho cô, có lẽ ngay

chuyện cô ốm rồi, bà cũng không biết.

Tối nay, người đàn ông tắm rửa xong

xuôi tới giúp Diệp Tĩnh Gia tắm.

Thấy Hoắc Minh Dương càng ngày càng

quen thuộc việc lau rửa bằng khăn, gương

mặt già của Diệp Tĩnh Gia đỏ lên, mấy ngày

hôm nay căn bản cô không có sức mà tự

tắm, lúc đầu luôn là cô cố tự tắm, nhưng anh

vẫn luôn tới giúp đỡ: “Qua đây nào”.

Nhăn nhó, ngượng ngùng trên giường

một hồi, cô vẫn chưa quá quen với việc cứ

trần trụi hoàn toàn trước mặt Hoắc Minh

Dương.

Mặc dù ngọn đèn có phần tăm tối, nhưng

cô vân cảm giác được ánh mắt của Hoắc

Minh Dương có thể nhìn thấu cô.

“Gọi chị Tiết đi!” Chị Tiết cũng là phụ nữ,

giúp đỡ cô cũng dễ dàng hơn.

“Con dâu nhà họ Hoắc mà có thể để cho

người khác tuỳ tiện nhìn cơ thể sao?

Lại là câu này, ngày nào tắm cũng phải

nói một lần, lần nào cũng là lí do đó để từ

chối.

Cô chấp nhận nằm ở trên giường, cố

gắng quay lưng ra cho anh lau, mỗi lần lau về

phía trước, cô tự động vòng tay qua giành lấy

khăn mặt tự mình lau.

“Ngày mai cô muốn ăn gì?” Gần đây, Diệp

Tĩnh Gia ăn không quá ngon miệng, Hoắc

Minh Dương hỏi xem cô muốn ăn gì.

“Ăn mì chay đi!”

Sáng hôm sau, món cô ăn chính là mì chay.

Diệp Tĩnh Gia che mặt, tỉ mỉ gắp cà rốt

mà Hoäc Minh Dương thích ăn bỏ vào trong

bát anh: “Mau ăn đi”.

Hoắc Minh Dương nhìn thức ăn trên bàn,

nhíu mày: “Chị Tiết, tương ớt, sao lại không

có tương ớt vậy?”

Cũng không lâu lắm, chị Tiết mang tương

ớt lên.

Diệp Tĩnh Gia nhìn chai tương ớt trên

bàn, Hoắc Minh Dương không phải người

thích ăn cay, bây giờ cô đang bị bệnh cũng



không thể ăn tương ớt, không biết anh gọi

tương ớt là muốn cho ai ăn nữa.

Đây hình như không phải lần đầu tiên

Hoắc Minh Dương yêu cầu mang tương ớt

lên, không biết vì sao anh lại có chấp niệm

khăng khít với tương ớt như vậy nữa.

Hôm nay sức khoẻ của Diệp Tĩnh Gia đã

khá hơn nhiều rồi, ăn chút mì rồi quay lại

phòng, kéo rèm cửa sổ ra.

Ánh mặt trời bên ngoài rất đẹp, mở cửa

sổ ra, không khí đều có hương vị tươi mát

của cây cỏ.

Cô đứng trước cửa sổ, đưa mắt nhìn

phong cảnh bên ngoài, chỉ chừa lại cho anh

bóng lưng.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Diệp Tĩnh Gia

quay đầu lại nhìn, là gương mặt góc cạnh

tuấn tú quen thuộc đó.

Cô phát hiện gần đây Hoắc Minh Dương

vào phòng của cô không còn tránh né ánh

sáng nữa.

“Tôi bây giờ bi ốm còn chưa khỏi hắn, bác

sĩ nói phải ra ngoài nhiều hơn, anh đi tản bộ

với tôi có được không?”

“Bác sĩ bảo bao giờ vậy?”

Đôi mắt thâm thuý của anh nhìn thẳng

vào mắt cô, Hoắc Minh Dương nhớ kĩ ánh

mắt Diệp Tĩnh Gia nhìn Lữ Hoàng Trung.

“Đọc báo, xem TV người ta nói vậy mà”.

Đó là kiến thức thường ngày, Hoắc Minh

Dương không biết hay sao, anh sống ở trong

tối tăm bao lâu rồi, không có ánh sáng thì cơ

thể sao có thể chịu nổi.

Hoắc Minh Dương gật đầu.

Diệp Tĩnh Gia lập tức đỡ xe lăn của Hoắc

Minh Dương, đẩy anh xuống tầng, chị Tiết đi

theo sau, rất sợ Diệp Tĩnh Gia gầy yếu không

lo được cho cậu chủ.

Bao lâu rồi chưa ra khỏi nhà.

Vừa ra cửa, cô đã cảm nhận được vầng

dương và gió nhẹ.

Ánh mắt trời soi chiếu khiến anh không

mở được mắt ra.

Diệp Tĩnh Gia không quá quen thuộc với

nơi này, nên đẩy anh dọc theo đường nhỏ

gần đó để đi bộ.

Dọc đường có rất nhiều hoa dại không rõ

tên, Diệp Tĩnh Gia vô cùng thích thú, nhìn

đông nhìn tây, chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Cô thích tản bộ tới vậy sao?” Hoắc Minh

Dương suy tư chốc lát rồi hỏi.

Mặc kệở đâu, dù sao cũng hơn là cứ đè

nén ở nhà họ Hoắc, để cho cô thoải mái một

chút vậy.

“Cũng không hẳn vậy, chỉ là có thể ra cửa

với anh thôi”.

Trong lòng cô chính là muốn như vậy,

nhưng nếu là cô đi một mình thì cô sẽ không

bao giờ đi lung tung không có mục đích như

vậy đâu, bình thường cô hay đi dạo phố, rồi

tìm chỗ nghỉ ngơi uống chén trà.

Hoäc Minh Dương không nói gì, nhưng

đáp án Diệp Tĩnh Gia đưa ra khiến anh vô

cùng hài lòng.

Ở nhà họ Hoắc càng lâu, Diệp Tĩnh Gia

càng hiểu rõ đạo lí trong nhà họ Hoắc, còn

cả cách chăm sóc Hoắc Minh Dương nữa.

Tản bộ xong quay về, bà Hoắc cũng đã ở

nhà rồi, thấy Diệp Tĩnh Gia đẩy Hoắc Minh

Dương về, phân phó: “Ngày mai tiếp tục đưa

Minh Dương đi tản bộ.”

Diệp Tĩnh Gia gật đầu: “Con biết rồi thưa

mẹ”.

Hoắc Minh Dương bất mãn nhíu mày:

“Chúng ta lên tầng trước đi”.

Mẹ Hoắc không nói gì thêm, thực ra nhìn

theo phương diện khác mà nói, Diệp Tĩnh Gia

không hổ là con dâu bà chọn, không tệ lắm.

Mấy lần trước mẹ Hoäc lưu lại bóng ma

ám ảnh cho nhà họ Diệp, cô vẫn ghi nhớ

trong đầu.

Nhìn thấy mẹ Hoắc là căng thẳng, may

mà có Hoắc Minh Dương cứu cô: “Cảm ơn anh”.

“Là do tôi quá mệt rồi thôi”.

Cô đã quen với việc Hoắc Minh Dương

hay nói lời dối lòng, Diệp Tĩnh Gia không

buồn vạch trần anh.

“Tôi muốn đi tắm, cô đi chuẩn bị đi”.

Phòng của người đàn ông rất tối, nhưng

cô đã quen thuộc với cảnh vật ở đây, quen lối

quen nẻo mà vào phòng tắm chuẩn bị nước

nóng.

Con ngươi đẹp đẽ của anh nhìn chăm

chú vào từng cử chỉ của người phụ nữ.

Diệp Tĩnh Gia làm gì dường như đều nằm

trong lòng bàn tay anh.

Nước tắm còn chưa chuẩn bị xong, hôm

nay đúng là một ngày mệt mỏi.

Buổi tối hơi lạnh, cô chuẩn bị nấu cho

Hoắc Minh Dương một ly nước gừng, để anh

tắm rửa xong thì uống.

Nhưng vừa ra hỏi phòng, cô đã thấy

Hoắc Minh Vũ đứng dựa vào cầu thang, nhìn

cô cười mờ ám.



Trong lòng Diệp Tĩnh Gia cả kinh, vốn

định quay đầu chui vào phòng Hoắc Minh

Dương, nhưng lại nghĩ tới tấm vé mình đặt.

Cô rất muốn Hoắc Minh Dương có thể

đứng dậy, cho dù trong lòng anh có bóng

hình người khác, cô vẫn mong anh có thể tốt

hơn.

Một người đàn ông ưu tú như vậy, nên

đứng ở đỉnh cao nhất của kim tự tháp.

Chỉ là anh gấy chân, cũng như thiên sứ

gấy cánh vậy.

“Dựa vào cái gì mà tôi phải giúp chị?”

Trong mắt của Hoắc Minh Vũ, Diệp Tĩnh Gia

y hệt một tên hề, luôn dùng nhiều cách khiến

anh buồn cười.

Còn yêu cầu anh ta tới giúp cô hay sao?

“Dựa vào việc tôi có thể giải thích đỡ cho

cậu với cô Từ Thanh Lam”. Diệp Tĩnh Gia to

gan nói vậy với Hoắc Minh Vũ, cô không năm

chắc bao nhiêu phần, có thể thành công hay

không thì chỉ dựa vào việc Hoắc Minh Vũ

thích Từ Thanh Lam nhiều hay ít.

Nhắc tới Từ Thanh Lam, trong ánh mắt

anh ta có ánh sáng không giống như bình

thường.

“Nói đi”. Dường như anh ta nghiến răng

nghiến lợi nói ra.

Diệp Tĩnh Gia nhìn xung quanh một chút,

dẫn anh ta tới một nơi vắng vẻ.

“Tôi mua vé buổi diễn của Tô Thanh Anh

rồi, anh có thể giúp tôi, tìm một cơ hội cho

hai người họ gặp mặt riêng được không?”

Trong ánh mắt cô là vẻ thành khẩn

không hề giả dối.

Người phụ nữ này vẫn đơn thuần, ngốc

nghếch như vậy, Tô Thanh Anh ở nhà họ

Hoắc là một điều cấm kị, không ai được phép

nhắc tới.

Đó là bởi vì Hoắc Minh Dương không cho

phép.

Vì sao cô lại ngây thơ quá mức như vậy,

khiến anh ta không nhịn được mà thương xót.

“Cô muốn chắp tay dâng chồng của

mình cho người khác hay sao?” Anh ta khế

hừ lạnh, ánh mắt nhìn Diệp Tĩnh Gia vô cùng

coi thường: “Đúng là một chị dâu rộng lượng,

khó trách mẹ tôi coi trọng chị đó”.

“Không phải vậy”. Diệp Tĩnh Gia vội vàng

giải thích cho mình.

Tiện đà lại nói thêm một câu: “Chỉ là tôi

thấy anh cậu khá cô đơn…”

Nói chuyện của người khác, lại thêm vẻ

thương xót: “Một người ngồi trên xe lăn, chỉ

có đợi chờ và hoài niệm, anh ấy thực sự quá

đáng thương”.

Những lời này đâm thẳng vào trong lòng

Hoắc Minh Vũ, Diệp Tĩnh Gia ngu ngốc như

vậy cũng có thể cảm nhận được nỗi u buồn

trên người Hoắc Minh Dương, vì sao anh lại

không thể cơ chứ?

“Được, chị thuyết phục được tôi rồi, tôi

đồng ý với chị, vậy lúc nào chị sẽ giải thích

với Từ Thanh Lam đây?”

Thực ra anh ta đã đồng ý rồi, nguyên

nhân chủ yếu cũng chỉ vì Từ Thanh Lam.

“Cậu tìm thời gian đi, tôi lúc nào cũng

được hết”. Nước tắm có lẽ đã nóng rồi, cô

không cần chuẩn bị nước gừng nữa.

“Cô đi đâu vậy?” Cô vừa về lại phòng

Hoắc Minh Dương đã nghe thấy anh hỏi.

“Xin lỗi, vừa nãy tôi muốn đi chuẩn bị

chút nước gừng cho anh, nhưng tìm mãi

cũng không thấy gừng đâu”.

Diệp Tĩnh Gia nói dối muốn cắn rụng đầu

lưỡi, muốn sinh tồn ở nhà họ Hoắc phải biết

cách dùng lời nói dối ngọt ngào.

Lần trước nhắc tới tên người phụ nữ kia,

anh thực sự quá đáng sợ, cô không dám nói

thêm gì.

Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.

Anh nửa tin nửa ngờ nhìn cô: “Nước

nóng cũng sắp nguội rồi”.

Nghe được ý trong lời anh nói: “Tôi biết

rồi, chúng ta đi tắm nào”.

Cô hiển nhiên không phát giác được lời

mình nói có điểm gì khác thường, cô đã

thành thói quen, khi tắm cho Hoắc Minh

Dương, cũng không nhăn nhó như trước nữa.

“Ngày mai tôi muốn ăn cà”.

Cô đang nhắm mắt cởi quần giúp anh, ai

ngờ anh lại phun ra một câu như vậy.

Diệp Tĩnh Gia đương nhiên biết anh

muốn ăn cà cô sốt.

“Được, ngày mai tôi sốt cho anh ăn”.

Cái tay ngày càng quen thuộc với việc cởi

quần áo cho anh, thích ứng với trọng lượng

cơ thể của anh, dìu anh vào bồn tắm cũng dễ

dàng hơn ban đầu nhiều.

Quả nhiên tiềm lực của con người cần

được khai phá và bồi dưỡng.

Diệp Tĩnh Gia té nước lên lưng anh, rồi

giúp anh kì cọ: “Sao dáng người anh chuẩn

quá vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play