Bất chợt, hai tay đang cầm thìa của Diệp

Tĩnh Gia hơi dừng lại, sau đó cô thu lại cảm

xúc của mình, cầm cái thìa khuấy khuấy chén

cháo, giọng nói nhẹ nhàng:

“Tay tôi đau, còn chưa đi xem bác sĩ, tiền

thuốc men cần rất nhiều, bác sĩ gia đình nhà

họ Hoắc có thể giúp tôi tiết kiệm một chút”.

Cô tìm lý do nhưng không hề có sức

thuyết phục chút nào, khám tay thì cần bao

nhiêu tiền thuốc chứ?

Nhưng cô vẫn đang lấy cớ, lại khiến

Hoắc Minh Dương không thể tiếp tục mở

miệng đuổi cô đi nữa.

Sắc mặt Diệp Tĩnh Gia bình tĩnh dường

như không có chuyện gì, không ngừng gắp

thức ăn vào chén của anh.

Bên trong con ngươi nghìn năm lạnh lão

của Hoắc Minh Dương nay lại có thêm chút

ấm áp, anh lập tức hơi híp mắt lại, dưới đáy

mắt là một mảnh lạnh tanh như ban đầu, anh

đặt đôi đũa trên tay xuống:

“Cô có yêu cầu gì thì có thể nói ra, tôi sẽ

sắp xếp cho cô chút đền bù”.

Nghe anh nói vậy, Diệp Tĩnh Gia khi nuốt

đồ ăn lại thấy như đang nhai sáp nến, nhạt

nhẽo không có chút vị gì cả. Cô cụp mắt xuống:

“Nhà họ Hoắc các anh đã cho Diệp Tĩnh

Gia rất nhiều tiền, tôi sao còn có ý gì nữa chứ?”

Trong lòng Diệp Tĩnh Gia rất rõ ràng,

Hoắc Minh Dương là đang nhất quyết muốn

ly hôn với cô.

Mà cô nên chuẩn bị tâm lý sẵn sàng một

chút, chuyện hôn nhân này cũng sẽ kết hôn

trong ít ngày nữa.

Trong phòng quá mức yên tĩnh, lại không

đủ ánh sáng, Diệp Tĩnh Gia chỉ có thể nhìn

thấy bóng dáng của anh: “Sau này anh ăn



nhiều một chút, đừng cứ đọc sách mãi, cũng

nên xem các chương trình trên TV, muốn nói

chuyện thêm thì nhất định phải gọi người

làm chăm sóc”.

Cái này coi như là sự quan tâm cuối

cùng của cô dành cho anh.

Có lẽ cô cảm thấy Hoắc Minh Dương có

lạnh lùng, cũng rất dễ nổi giận, nhưng khi cô

mở miệng anh đều đồng ý, con người cũng

không quá tệ, có lẽ do hai chân tàn tật nên

mới khiến tính cách của anh thành ra như

Hoắc Minh Dương nhìn chằm chằm cô,

đôi mắt cũng càng thêm sâu lắng.

Cơm nước xong xuôi, Diệp Tĩnh Gia cầm

chén bưng xuống, ở trong phòng bếp với chị

Tiết nói chút chuyện về chăm sóc cho Hoắc

Minh Dương.

Chị Tiết có thể nhìn ra Diệp Tinh Gia tâm

sự nặng nề: “Thiếu phu nhân cô sao vậy?”

Diệp Tĩnh Gia cười nhạt một tiếng:

“Không có gì”.

Ngoài cửa mẹ Hoắc mới đi vào, tay chân

chị Tiết nhanh nhạy, vội vàng rót ly nước trà

cho mẹ Hoắc.

Diệp Tĩnh Gia cũng ra khỏi phòng bếp

chào hỏi mẹ Hoäc: “Mẹ”.

Mẹ Hoắc liếc cô một cái, nhận ly trà chị

ái Tân Phể Chương 18: Không đồ

Tiết đưa, mím môi nhấp một ngụm, không

nhanh không chậm mở miệng: “Trở về rồi

sao? Sức khoẻ của mẹ con tốt hơn nhiều rồi chứ?”

Diệp Tĩnh Gia nhìn ra mẹ Hoắc đối với cô

không quá vui vẻ như trước.

“Dạ, sáng nay mẹ con vừa làm phẫu

thuật xong, bác sĩ nói cần ở bệnh viện thêm

mấy ngày mới được xuất viện”.

“Vậy là tốt: Tôi còn tưởng mấy người nhà

họ Diệp các người chỉ muốn tiền tài của nhà



họ Hoắc chúng tôi chứ, vừa cho con tiền

xong thì con đã quay về, nhiều ngày như vậy

tôi còn tưởng con không thèm về nữa chứ.

Cũng may, các người còn có chút lương tâm,

nếu không tiền cho nhà họ Diệp các người

như thế nào thì cũng có thể lấy lại như thế ..

Mẹ Hoắc rất mạnh mẽ, hai vợ chồng nhà

họ Hoắc họ có tình cảm rất tốt, là vợ chồng

sống với nhau mấy chục năm của thành phố

Giang này, mọi chuyện trong nhà bố Hoắc

đều mặc kệ, tính tình rất tốt nên luôn thuận

theo ý mẹ Hoäc.

Diệp Tĩnh Gia biết ở nhà họ Hoắc, mẹ

Hoắc mới là người có tiếng nói nhất.

“Còn nữa, mẹ hy vọng con có thể không

chịu thua kém người ta, nhanh chóng sinh

cho Minh Dương một đứa bé”. mẹ Hoäc thả

tay xuống bên cạnh ly trà.

Diệp Tĩnh Gia ngẩng đầu, hai tay nắm

chặt, đang suy nghĩ coi làm sao mở miệng

nói chuyện với mẹ Hoắc: “Mẹ, Minh Dương

muốn ly hôn với con”.

Nghe lời này, mẹ Hoắc lập tức mở to mắt,

nổi giận: “Có phải cô lại gây chuyện gì khiến

Minh Dương tức giận không? Dung túng cho

cô trở về nhiều ngày như vậy, cô còn chưa

biết cảm ơn! Có phải cô nói cái gì đó với

Minh Dương không?”

Đối mặt với cơn tức bừng bừng ập tới

như vậy, Diệp Tĩnh Gia có hơi sợ hãi muốn lui,

bởi vì mẹ Hoắc cao giọng mà nói, nên rõ

ràng cô cảm nhận được, giờ phút này mẹ

Hoắc thật sự rất tức giận.

Mẹ Hoắc thu lại cơn giận dữ, nói tiếp:

“Cô tốt nhất nên yên phận làm con dâu nhà

họ Hoắc, còn dám để Minh Dương tức giận

†ôi sẽ không tha cho nhà họ Diệp các người đâu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play