Chương 62
Truyện phóng đại sắc đẹp của các nhân vật trong nguyên tác, và Na9 chỉ tốt đẹp qua góc nhìn của của nu9 thôi nhé.
Dinh thự Parkinson theo phong cách kiến trúc Tây Âu với những thiết kế xây dựng chủ yếu là gỗ. Những thiết kế này mang tính thẩm mỹ cao và đặc sắc.
Lúc đi ngang qua dãy hành lang, tôi quay đầu nhìn những bức ảnh trên tường, đó là những tiền bối trước kia của nhà Parkinson. Trong đó có một người được nhắc đến trong sách Lịch sử mà tôi đã đọc, ông Perseus Parkinson , bộ trưởng Bộ pháp thuật vào những năm 1726.
"Thật là bất ngờ khi cậu đến mà không báo trước." Pansy khi thấy tôi đã vô cùng ngạc nhiên như thấy một chuyện mới lạ trên đời.
....
Gia tinh nhà Parkinson đã chuẩn bị một căn phòng cho tôi, ở bên cạnh phòng Pansy, căn phòng được thiết kế theo kiểu công chúa, màu hồng.
Pansy nhanh đỡ tôi lên giường. "Ôi chao, sao cậu đến nhà tôi với bộ dạng tàn tạ thế hả ?" Cô vẫn luôn muốn Bellanita đến nhà mình, nhưng điều cô không ngờ nhất là một Bellanita thích chưng diện lại mặc đồ ngủ mỏng manh, chân chỉ đi một chiếc dép bông, chiếc còn lại ở đâu thì không biết... Để đến đây.
Tôi cất giọng có chút khàn. "Cho ở ké một ngày, rồi ngày mai đi học luôn được hông ?"
Pansy dùng một cái khăn bông lau tay cho tôi. "Được, được hết, ở 1 năm luôn cũng được." Chắc hẳn Bellanita đã ngã rất nhiều lần, nếu không tay và quần áo của con nhóc này sẽ không bẩn đến như vậy.
Tôi bật cười khi nghe lời nói của Pansy. "Panni thật tốt bụng." Giọng nói khàn đến lạ thường. Thật may mắn vì cô ấy không hỏi gì nhiều mà chịu thu nhận tôi.
Pansy giơ tay lấy một bộ váy khác từ trên cái khay mà gia tinh dâng lên, nhét vào tay tôi. "Rồi, đi tắm đi rồi ra đây nói tiếp."
Đến bây giờ tôi mới phát hiện cả người mình cực kỳ bẩn, tôi nhăn nhó mặt mày. "Má ơi, dơ muốn chết." Bệnh sạch sẽ online lập tức.
Tôi lao đầu vào phòng tắm.
...
Tối đó.
Gia tinh lục đục mang đồ ăn vào phòng, tôi trợn mắt há hốc miệng nhìn Pansy cầm dao nĩa lên ăn. "Ngồi xuống ăn cùng nào."
Tôi trừng mắt. "Ăn buổi tối sẽ lên cân gấp đôi đấy !"
"Đừng lo, mẹ tôi vừa mua một lọ thuốc giảm cân, và nó rất có hiệu quả, tôi thử rồi nên bữa nay ăn thoải mái đi." Bữa nay Pansy phá lệ kiên nhẫn với tôi, cô kiêu ngạo nói.
Tôi nhướn mày, cuối cùng cũng bị một bàn thức ăn hấp dẫn đến bụng kêu gào.
Pansy cũng ăn chung. "Cãi nhau với mẹ à ?"
Tôi do dự một lúc thì gật đầu.
"Cái này ngon lắm, thử đi."
Tôi liền cho món Pansy đề cử vào miệng. "Ngon !!"
Pansy lại tiếp tục kiêu ngạo. Cô biết chắc là Bellanita đã khóc một trận rất lớn rồi mới đến đây, khóc xong thì nên ăn một bữa no nê để lấy lại sức vừa khóc mà đúng không ? Còn lọ thuốc giảm cân gì đó thì cô nói xạo đó, ai bảo Bellanita lỳ lợm quá chi.
...
Tối đó Beavis về nhà, còn mang theo một đóng đồ trên tay. Cậu ngước đầu hét lên.
"Bella !! Bella xuống đây, em mua rất nhiều thứ cho chị nè !!" Đứng đợi hơn 5 giây vẫn không nghe được tiếng bước chân quen thuộc cậu chóng nạnh đi lên lầu rống tiếp.
"Chị đâu rồi ? Chị muốn em đi bế chị xuống à ??"
"Bebe."
"Bella yêu d— AAAAA !!!" Beavis đang đi trên hành lang tối ôm thì có một giọng nói khàn đục gọi tên cậu.
"Là mẹ đây !" Marie rít lên một tiếng rồi ho một trận.
Beavis tựa lưng vào tường, thở ra một ngụm. "Trời ơi... Sao mẹ lại kêu con như ma kêu vậy, làm con giật cả mình..."
"Bella không có ở nhà."
Sắc mặt Beavis lập tức trở nên khó coi. "Tôi rồi, chị không ở nhà thì ở đâu ?"
"Có lẽ còn bé ở chỗ Pansy..."
Hai mẹ con đứng đối mặt nhau một lúc thì...
Tạch tạch !! Có một thứ gì đó đang đập lên cửa sổ, Beavis nhíu mày mở cửa sổ ra.
Là một con cú béo ú. Beavis rút thư đọc, đại khái nội dung bức thư là Bellanita đang ở nhà của Pansy nên cậu không cần lo lắng . Và dọn đồ giúp cô luôn, vì ngày mai sẽ phải đến trường rồi.
"Gì đây, ở nhà không chịu, lại đi qua nhà người lạ là sao ?!" Beavis nhíu mày vứt bức thư sang một bên, điệu bộ muốn đi ra ngoài.
Marie níu con trai lại. "Bella biết rồi..."
"Biết gì ?" Beavis chưa phản ứng lại. Một giây sau cậu liền khó chịu nhăn nhó.
"Con đã nói là mẹ nên dừng lại rồi mà..."
...
Kỳ lễ kết thúc, chúng tôi liền bắt đầu vào học kỳ hai.
Phòng sinh hoạt chung có nguyên đám người đang tập trung ở đó.
Gặp lại Draco tôi không khỏi trợn tròn mắt.
13 tuổi là lứa tuổi học sinh bắt đầu dậy thì, trừ một số trường hợp khác. Draco bây giờ đã không còn vuốt tóc ra sau nữa, cậu ta đã đổi kiểu tóc, mái tóc bạch kim rũ xuống trước trán.
Khuôn mặt đã bắt đầu trút đi dáng vẻ trẻ con ngày nào, thay vào đó là những đường nét góc cạnh càng tô điểm cho bản mặt điển trai của cậu ta...
Tư thái ngồi lười biếng dựa vào sau ghế, cậu ta vươn bàn tay xinh đẹp của mình ra lật từng trang sách. Blaise đang ngồi vắt hai chân thon dài lên bàn chào tôi. "Chào Bellanita."
Draco ngước đầu, dán đôi mắt xám xanh tuyệt đẹp vào người tôi. "Đến rồi à." Cậu ta giơ tay đẩy Blaise một cái.
Blaise đứng dậy. "..." Bạn ? Bạn là gì tôi cũng không biết bạn là gì.
Tôi đi đến ngồi xuống bên cạnh Draco, dáng người đến nhìn vào sách của cậu ta. "Sách độc dược nữa à ?" Chẳng phải cậu ta đã giỏi môn này lắm sao... Thế còn xem hoài làm gì?!
Crush đột nhiên dựa gần đến khiến Draco hơi mất tự nhiên. Cậu ta nhích người qua bên trả lời. "Thì môn này có nhiều thứ cần phải ghi nhớ lắm..."
Tôi phát giác ra hành động của cậu ta liền quái đản ngước đầu. "Cậu né mình ?"
Draco chối bỏ. "Làm gì có."
"Thế cậu nhích người như thế là sao ?" Tôi ngồi thẳng nhìn Draco. Bình thường tôi mà kề cận cậu ta như vậy thì chắc chắn cậu ta sẽ rất vui, làm gì có kiểu tránh né thế này.
Draco trầm mặc lưu luyến đảo mắt nhìn quanh người tôi.
Từng đợt thở gấp rút, từng tiếng rên rỉ mềm mại...
Draco che mặt quay đầu qua chỗ khác.
Tôi mím môi đạp lên chân Draco một cái. Cậu ta ngồi bên cạnh tôi mà còn nghĩ cái quái gì đến thất thần vậy hả !!
Draco tỉnh táo lại, ôm thái độ hờ hững. "Tao đang nghĩ tại sao mày không tặng quà Giáng sinh cho tao."
Tôi sững người. Trong đầu liền hiện lên khuôn mặt cười gian của thằng em nhà mình.
"Oh... Mình xin lỗi, có lẽ Beavis đã giấu quà của cậu mất rồi..." Tôi nhớ rõ ràng mình đã tận tay gửi quà cho con cú của cậu ta mà, không bao lâu sau thì hình như Beavis ra cửa !!?
Nghe đến tên Beavis, mặt Draco còn nhăn dữ. Đám người xung quanh không biết đã biến mất từ khi nào.
Tôi nhìn quanh "..." Đâu hết rồi.
"Mình không cố ý...."
Draco hình như không nghe thấy lời tôi và thì thào với giọng đủ nghe. "Thì ra trong mắt mày tao không đủ quan trọng đến thế... Ah ha... Chỉ có thể trách bản thân mình thôi, mình làm gì quan trọng như thế..."
Tôi "..." Tôi có cảm giác cậu ta đang cố bắt chước tôi là thế nào nhỉ ?
"Cậu giận à ? Thôi bây giờ như vầy đi, hiện tại cậu muốn gì ?"
Draco đột nhiên quay đầu dùng ánh mắt sáng rực nhìn tôi. "Nói một câu tao sẽ tha thứ cho mày..."
Tôi kỳ quái hỏi. "Chỉ một câu à ?"
Cậu ta gật đầu.
Draco nói nhỏ vào tai tôi, âm thanh nhỏ nhẹ, giọng nói lưu luyến, khí nóng như có như không truyền vào lỗ tai khiến đầu óc tôi ong ong.
Thế nhưng nghe được lời đề nghị của quý ông Malfoy tôi liền tỉnh táo lại trừng cậu ta. "Cậu nghĩ sao vậy ? Như thế thì mặt mũi của mình vứt đi đâu ?"
"Tao không biết đâu !!" Draco không yếu thế trừng lại.
Tôi trợn mắt.
Rõ ràng người giấu quà đi là Beavis tại sao lại trách tôi chứ !!
Tôi đen mặt nhìn Draco. "C-chủ... Chủ..."
Draco dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn tôi.
...
Tôi hùng hổ đi vào thư viện tìm kẻ đầu sỏ Beavis. Bọn Beavis rất thường đến thư viện, đặc biệt là sắp đến kỳ học mới rồi, Hermione chắc chắn sẽ lôi cả đám họ vào đây thôi.
Rất nhanh tôi liền thấy một cái đầu tóc nâu nhú ra khỏi một trồng sách cao vút.
Tôi sững sờ.
Đúng là học bá siêng năng !
Tôi rón rén đi đến định bụng hù cô ấy, nhưng ai ngờ đến gần thì nghe được tiếng thút thít.
Tôi "..."
Tôi cứng đờ đứng tại chỗ. Nghĩ nghĩ tôi liền chậm chạp lùi ra sau không một tiếng động để cô ấy không phát hiện ra mình.
Đang khóc mà bị người khác thấy được là không tốt, rất ngại. Nên tôi đi khỏi thì tốt hơn, nhưng khi tôi vừa lùi được hai bước thì người trong trồng sách lú đầu lên lộ ra một đôi mắt đầm đìa nước nhìn tôi.
Tôi "..."
Tôi ngượng ngùng đi đến rút một cái khăn tay màu tía hình gấu nhỏ đưa Hermione. Cô ấy do dự 3s thì mới nhận lấy, cất giọng khàn khàn, chất giọng đặc trưng của người mới khóc xong. "Cảm ơn, Bellanita."
Tôi thuận tiện ngồi xuống, để cái túi nhỏ qua một bên, cầm một quyển sách lên, quan tâm nhìn cô ấy. "Cần một cái ôm không ?"
Đột nhiên Hermione phì cười.
"Có gì đáng cười sao ?"
"Lúc nãy Beavis cũng hành động và hỏi giống như cậu." Hermione cầm khăn tay tôi đưa cho lau khoé mắt đỏ ửng.
Không hổ danh là chị em, suy nghĩ và tư duy y hệt nhau, tuy Bellanita hơi trầm tĩnh hơn chút.
"Sao cậu khóc ? Cãi nhau với bọn Harry Potter à ?"
Hermione gật đầu, nước mắt lại ào ạt rơi ra, vừa khóc vừa oán giận kể.
Thì ra là vụ Tia chớp gì đó. Hermione lo lắng nên mới báo cáo với giáo sư McGonagall, bà ấy liền tịch thu để xem nó có bị yếm bùa gì không, thế là Ron và Harry liền giận cô ấy đến tận bây giờ.
Tôi nhíu mày. "Họ như vậy thì hơi quá rồi..." Chỉ vì một cây chổi mà lại làm rạn nứt tình bạn này, hơn nữa họ rõ ràng biết Hermione làm thế là lo lắng cho họ nhưng vẫn lựa chọn giận cô ấy.
"Cây chổi đó không đề tên, làm sao mà biết được nó có bị quyền rủa gì không chứ ? Biết đâu đó là của Sirius Black đưa đến thì sao... Rõ ràng chuyến đi thăm làng Hogsmeade, họ cũng đã nghe rõ hết rồi chứ bộ... Thế mà tận bây giờ họ vẫn cho là họ đúng... Họ không bao gi... giờ nghĩ đến cái hại cả, chỉ toàn làm việc theo ý thích thôi !!" Hermione nghẹn ngào kể nổi lòng của mình, mạnh bạo quẹt nước mắt trên mặt.
Tôi gật đầu, ngăn chặn hành động thô lỗ đang tự mình quẹt nước mắt của cô ấy. "Thế Beavis đồng ý với họ à ?"
Hermione lập tức kiêu ngạo ngóc đầu lên. "Mới nãy cậu ấy có đến, nhưng cậu ấy là đến an ủi mình chứ không phải bênh vực bọn Ron, cậu ấy nói sẽ nói chuyện lại với bọn họ, Beavis biết nhìn nhận sự việc đấy... Đây cái này là lúc nãy cậu ấy đưa mình này, giống hệt khăn cậu luôn." Cô ấy lấy một cái khăn giống hệt của tôi ra, chỉ khác ở chỗ con gấu trên khăn có đeo một cái nơ ngay cổ, còn con gấu trong khăn của tôi thì mặc một cái váy.
Nghe có người khen ngợi em trai mình, tôi theo bản năng liền ưỡn ngực lên một chút.
"Beavis rất ngoan..." Tôi mò tay vào túi áo của mình rút ra một cái hộp nhỏ nhắn. "Cái này cho cậu."
"Là gì vậy ?"
"Thứ này thoa lên mắt cậu sẽ thấy dễ chịu hơn..." Tôi ra hiệu cô ấy nhận lấy. Hermione không chịu nhận nguyên hộp mà chỉ lấy một ít ra thoa lên mắt.
"Thoải mái hơn không ?"
"Thoải mái hơn rồi... thứ này là ở đâu ra vậy ?" Ngoài thị trường hình như không có thứ nào như thế này.
Tôi vui vẻ nói. "Là của mẹ..." Nói giữa chừng tôi chợt khựng lại.
Hermione hửm một tiếng đợi tôi nói tiếp.
"Là của mẹ mình làm..."
"Mẹ cậu giỏi vậy à ?" Hermione kinh ngạc.
Tôi gật đầu. "Ừm..." Hermione đã vui trở lại, tôi không nên bày ra vẻ mặt ủ rũ ra cho cô thấy.
Đâu thể lấy nổi buồn của mình ra khiến người khác buồn theo, đúng không ?
"Mình nghĩ là cậu nên kết bạn với nhiều người bên Gryffindor hơn, hãy cho bọn Harry Potter thấy cậu không hề đơn độc, không có họ cậu vẫn sống rất vui vẻ !" Tôi đưa ra ý kiến. Con gái bình thường vào những chuyện này sẽ nhạy cảm và để tâm hơn con trai nhiều, Hermione trốn trong thư viện khóc, còn hai tên Harry và Ron thì chưa chắc đã nhớ gì tới cô ấy chưa...
"Nhưng mình chỉ có họ là bạn..." Cũng chỉ có họ mới hiểu tính tình của cô, những người khác thì luôn nghĩ cô ngạo mạn.
"Cậu đi chung với Beavis thường xuyên hơn đi, cậu sẽ kết bạn được với nhiều người nhờ nó." Tôi biết Hermione là một chú sư tử con ngạo kiều, dễ ngượng ngùng.
Tôi và Hermione trò chuyện thêm vài ba câu thì tôi liền đi trước.
Hermione thoải mái hơn, ánh mắt vô tình liếc nhìn về một phía, liền thấy cái túi sách của Bellanita. "Cô ấy để quên mất rồi..." Cô đứng dậy đi ra ngoài chạy theo.
...
Tôi đi trên đường không để ý lắm liền đụng phải một người. Ron lùi lại một bước.
Tôi "Xin lỗi..."
Ron ngước đầu. "À không sao."
Ron định đi thì tôi hỏi. "À cậu thấy Beavis đâu không ?"
"Cậu ấy ở đại sảnh đường."
"À... Weasley."
Ron sững sốt. "Ừ ?"
"Nghe nói mấy cậu và Hermione..."
Ron lơ đãng đánh mắt liền nhìn thấy một hình bóng quen thuộc rồi đột nhiên lớn tiếng. "Hermione rất quá đáng, cô ấy nghĩ gì mà đi mách lẻo với giáo sư chứ ? Cái thứ nhiều chuyện, lo chuyện bao đồng đó mình thấy cậu nên tránh xa ra thì hơn, nếu không có ngày cậu nhận được một món quà nào đó cô ta sẽ đi mách giáo sư đấy."
"Cái bản đồ đạo tặc này nên đưa cho các giáo sư, Thứ này rất nguy hiểm, cậu không nên nhận, nên đưa cho giáo sư. Cái quái gì cũng giáo sư, giáo sư, tôi chả hiểu nổi. Một tên tội phạm bị truy nã khắp nơi thì lấy đâu ra tiền mua nguyên cây chổi mắc tiền đó ?... Thật sự là rất phiền phức, sao trên đời này lại có người phiền.... OÁI—————" Ron đang nói chuyện hăng say thì đột nhiên cảm nhận được một trận trời đất quay cuồng. Sống lưng tiếp xúc thân mật với mặt đất lạnh căm.
Mình mẩy cậu ta ê ẩm, ngẩng phắt lên, có chút không thể tin được nhìn chằm chằm tôi. "Cậu..."
Bellanita quỳ một gối xuống, nhìn sâu vào mắt cậu và đọc một loại ngôn ngữ mà cậu nghe không hiểu. " Phai dấu kỉ niệm."
Hai mắt Ron chợt mất đi tiêu cự, sau đó từ từ thanh tỉnh lại, cậu ta nhìn Bellanita rồi nhanh chóng bò dậy, xấu hổ gãi đầu. "Khụ khụ... Mình cản đường cậu sao ? Xin lỗi nhé." Hiển nhiên là cậu ta chẳng nhớ chuyện gì xảy ra lúc nãy.
Bellanita gật đầu, cong cong khoé môi không nhúc nhích. Ron thấy vậy liền nghĩ cô ấy đang đợi người. "Thế mình đi trước nhé..." Đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.
Tôi nhìn bóng lưng của Ron khoé môi cứng đờ, hoảng hốt lảo đảo một cái, giơ tay vịnh vào bức tường bên cạnh.
Tại sao... Chuyện gì vậy...
Một suy nghĩ loé lên trong đầu khiến lòng tôi trầm xuống, âm trầm nghiến răng. Suýt nữa ấn nát bức tường bên cạnh.
Ngươi dám ?!
Tôi khẽ giơ tay ấn mạnh vào ngực phải, nheo mắt cười nhạt một tiếng.
Cẩn trọng một chút đi...
Bớt dô diên đi bạn, tôi làm gì bạn?!
Luồng gió ập đến, sống lưng cứng đờ, tôi hoảng hốt nghiêng đầu nhìn Hermione đang ôm lấy mình từ phía sau.
"Cậu..."
"Huhuhu————" Đáp lại tôi là tiếng oà khóc nghẹn ngào của Hermione.
Tôi "..."
Tôi luống cuống. "Hermione cậu sao vậy ?"
...
Đợi khi Hermione khóc xong đã là 5 phút sau... 5 phút dài đằng đẵng.
"Xin lỗi." Hermione rưng rưng hai mắt nhìn tôi.
Cô làm ướt áo Bellanita mất rồi.
Tôi mềm lòng lắc đầu. "Không sao."
Hermione nắm chặt lấy hai tay tôi, dùng ánh mắt dịu dàng ngó tôi và nói. "Người bạn như cậu mình chấm rồi." Bellanita đánh Ron vì cô, hơn nữa còn bất chấp quy định mà đọc sử dụng phép trên hành lang nữa. Chưa có một người bạn nào vì cô mà làm đến bước này cả.
Cô chỉ xem Bellanita như một người bạn liên lạc bình thường, còn Ron là bạn thân, thế nhưng bạn thân của cô lại đi nói xấu cô khắp nơi, còn Bellanita thì...
Càng nghĩ Hermione càng thấy cảm động. "Mình sẽ làm theo lời cậu nói, cố lên !!"
Sau đó Hermione đưa cái túi cho tôi rồi chạy ào đi.
Tôi đứng ngơ ngác nhìn bóng lưng nhảy nhót của Hermione. Dù không biết chuyện gì đã khiến Hermione hưng phấn như vậy, nhưng tôi vẫn thật lòng vui cho cô ấy.
...
Hôm sau, những buổi học của học kỳ hai bắt đầu. Sáng tháng Giêng lạnh căm căm thì chỉ người nào không còn chuyện gì khác để làm mới cảm thấy thích ra sân trường để học môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, nhưng bác Hagrid đã bày ra một đống lửa đầy những con kỳ nhông để mua cho bọn học sinh, nên cả đám được trải qua một buổi học vui vẻ khác thường, đi mót củi khô và lá khô để bỏ vô đống lửa cho cháy sáng thêm, trong khi mấy con vật mê lửa thuộc nòi giống thằn lằn ấy cứ khoái trá bò lên bò xuống mấy khúc củi vụn nóng đến phỏng da người.
Beavis ôm ngực, thở một hơi nhẹ nhõm. "Cuối cùng bác Hagrid cũng chịu tống mấy cái con động vật thân mềm không có chân kia đi rồi..."
Bài học tiên tri học kỳ mới của giáo sư Trelawney bây giờ dạy qua tới môn Bói chỉ tay, nghe nói bà ấy phải mất hàng tá giờ mới chỉ ra được cho Harry thấy đường Sinh đạo ngắn nhất mà bà từng nhìn thấy lần đầu tiên trong đời.
Harry "..." Cậu nghi ngờ bả đang cố trù ẻo cậu, rõ ràng dạy mấy đứa khác bả bình thường, đến phiên cậu thì bả thất thố vậy đó.
Lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám đã được chào đón lại như xưa nhờ giáo sư Lupin đã quay lại.
Hermione đã kết bạn với nhiều bạn mới hơn, cô ấy thường đi chung với Neville và hai cô bạn tên Alice và Emmy. Mỗi lần chạm mặt Ron là họ sẽ cãi nhau, tất nhiên lần nào Ron cũng tức đến mém ngất đi.
Neville nhờ chơi cùng với Hermione mà thành tích môn độc dược cũng đã được cải hiện hơn đôi chút, cũng vì thế mà lớp Độc dược cũng đỡ âm trầm hơn bình thường, tuy thầy Snape vẫn châm chọc một số học sinh.
...
Một tuần sau khi học kỳ hai bắt đầu thì đội Ravenclaw đấu với đội Slytherin. Đội Slytherin thắng.
Tôi cười tươi chúc mừng Draco, người đã bắt banh Snitch vàng khi trận đấu chỉ mới bắt đầu vài phút.
Draco cong môi nhìn tôi, vẻ mặt kiêu ngạo cằm hếch lên tận trời. Tôi liếc mắt nhìn quanh.
Dạo gần đây con bé Mary kia luôn tỏ vẻ mặt lạnh, không điên cuồng mê luyến Draco như trước nữa, thành tích học tập của nó cũng đã được cải thiện đáng kể.
Draco nghe tôi nói vậy liền hơi nghẹn họng. "Nó đang giả vờ thì có..."
Tôi nhướn mày ra hiệu cậu ta tiếp tục.
"Gia chủ nhà Selwyn là bạn thân của mẹ tao, hôm giáng sinh chú ấy có đến thăm nhà tao, con nhỏ đó đi theo. Mày biết không, nó gặp tao mà nó chưng ra bộ mặt ghét bỏ, xong rồi cái lúc thấy tao nhíu mày thì nó quay đầu đi chỗ khác và nở nụ cười "nhất định có được" , đừng hỏi vì tao thấy vì số nó xui." Có cái kính rọi vào mặt của nó.
Mary đúng xui thật.
Tôi "..." À nó chơi trò lạc mềm buộc chặt.
Draco nhíu mày, ghét bỏ nói. "Mẹ tao nói nhỏ này tâm tư sâu quá, đừng dây vào nó. Mày cũng nên tránh xa con này ra chút." Hết bắt chước Bella rồi lại tiếp tục bày một đống trò, không hiểu nó đang nghĩ gì. Nó điên với ai không điên lại điên với cậu ta mới đau.
"Cô ta là người của gia tộc Selwyn đấy."
"Chậc... Thì sao chứ ? Chỉ là một thứ hạng nhỏ nhoi tầm thường..." Draco kề sát vào tai tôi nói nốt câu sau. "Nó là đứa con ngoài giá thú của gia chủ tiền nhiệm... Em gái của gia chủ hiện tại, Bellamy Selwyn."
"Bellamy Selwyn ?" Cái tên này hình như tôi đã nghe được ở đâu rồi, trong lúc nhất thời không nhớ rõ.
"Ừ... Chú ấy là bạn hồi nhỏ của mẹ tao, gia tộc Selwyn là cái gia tộc có truyền thống và các mối quan hệ phức tạp nhất trong số đại gia tộc..."
Tôi gật đầu. "Thế thì chú Bellamy Selwyn chắc hẳn phải đau đầu lắm nhỉ."
"Tất nhiên rồi, ngoại trừ chú ấy ra thì trong gia tộc đó ai cũng điều là CỰC PHẨM." Tất cả bọn họ điều rất đẹp nhưng đáng tiếc đầu óc không bình thường. Theo cách nói của dân Muggle thì đó là nơi tập trung của một lũ điên... Trại tâm thần.
Chú Bellamy mỗi ngày đều phải xử lý một đống việc nhà, còn phải trông chừng một lũ điên phòng ngừa họ cắn người lung tung.
...
...
...
Bữa nay là ngày Gryffindor và Ravenclaw đấu với nhau, và hơn hết có một sự kiện quan trọng hơn... Harry có một cây chổi Tia chớp, nghe nói cây chổi đó là cây xịn nhức nách ! Nghe thấy Harry có cây chổi đó, Draco tỏ vẻ trầm ngâm rồi yêu cầu đội trưởng Flint tăng giờ giấc luyện tập hơn.
Đội trưởng Flint lưu bang chỉ để thi đấu Quidditch.
Đại Sảnh đường.
Phía trước có một đoàn người đông đúc tụ tập lại ở bàn. Tôi nghe thoang thoáng cái gì đó liên quan đến chổi của Harry.
Draco dùng giọng điệu lạnh lùng châm chọc Harry. "Mày có chắc là biết cỡi cây chổi đó không, Potter ?"
Rồi cậu ta cùng tôi tiếng lên cũng đến gần để ngắm cây chổi Tia Chớp phía sau là Grabbe và Goyle, đám đông tự động tách ra một đường.
Harry tỉnh queo đáp. "Ờ, nhắm được mà."
Vẻ mặt đó của Harry rơi vào mắt của Draco thành vẻ ngạo mạn, hai mắt cậu ta ánh lên một cách nham hiểm. "Nó có nhiều đặc tính độc đáo nhỉ ? Đáng tiếc là nó không kèm theo dù... để phòng trường hợp mày đến gần một giám ngục Azkaban ?"
Crabbe và Goyle lập tức cười hắc hắc.
Harry vẫn rất bình tĩnh. "Còn mày, Malfoy, cũng đáng tiếc là không có gắn thêm một cánh tay xơ cua để nó bắt trái banh Snitch dùm mày."
Đám học sinh nhà Gryffindor cười phá lên. Đôi mắt đẹp đẽ của Draco nheo lại, cậu ta cười lạnh một tiếng. "Mày... !!!! Beavis Martin !!!!!! Mày muốn chết hả !!!!"
Draco hung tợn đẩy Beavis một cái, nổi điên rít lên.
Thằng chết tiệt này vừa làm gì ? Nhân lúc cậu ta không để ý nó liền hôn Bellanita !!
Beavis nhướn mày, giơ tay phủi lớp bụi không tồn tại trên ngực, nghiêng đầu cười rộ lên. "Chưa... Tôi chưa hôn đủ nên sẽ không chết." Gặp mặt Malfoy cậu chỉ hận không thể cột nó lại treo trên tháp Thiên Văn.
Sắc mặt tôi tái nhợt do quá tức giận. "Beavis !"
Beavis ngoan ngoãn đáp một tiếng. "Dạ."
Tôi "..." Không biết chửi cái gì.
"Mày mới vừa làm cái gì ??!!" Draco nổi giận đùng đùng kéo tôi ra phía sau lưng cậu ta. Tôi thuận thế để cậu ta kéo đi nhưng Beavis lập tức kéo lại.
Vành mắt Beavis hơi đỏ lên, cậu thở phì phò, tức quá hoá cười. "Hôn đó ? Mắt mày mù à ?" Mẹ nó, chưa xác nhận quan hệ mà nắm tay nắm chân, nói chuyện tình tứ như tình nhân ? Làm như vậy người ta nói bậy về Aimee thì sao ?
Đáng lẽ ra thằng chó này phải cho Aimee một danh phận !
- Nhưng đôi khi chị lại cảm thấy... Cậu ấy không hề yêu thích chị như những gì cậu ấy nói...
"Beavis..."
"Chị câm miệng !!" Đồ ngu đồ ngu, chờ đi, cứ chờ mọc rong đi. Thằng chó kia ngay cả khi sắc mặt chị không được tốt nó cũng không để ý, thì nói gì đến chuyện nó công bố cho Aimee danh phận.
So với chuyện được mọi người ngầm thừa nhận và được công khai thừa nhận, cái nào tốt hơn. Thằng chó này có biết Aimee của cậu bị người ta đồn ác cở nào không ?
Càng nghĩ, Beavis càng tức không chịu được. Lao lên túm cổ Draco. "Thằng ch** đ** rốt cuộc là mày cho chị tao uống bùa mê thuốc lú gì rồi hả !" Aimee của cậu vốn không phải là kiểu người như vậy, cô là một người phụ nữ cuồng vọng kiêu ngạo, chứ không phải kiểu phục tùng, khúm núm !
Cô tuy trước đây có chút ngây thơ, tâm cơ nhưng vẻ kiêu ngạo của một công chúa vẫn chưa bao giờ biến mất. (Đây là diểm mà cậu thương Aimee nhứt) Nhưng kể từ ngày cô bắt đầu thích cái thằng nhóc con này liền thay đổi.
Yêu vào là cô phải thay đổi sao ? Beavis cậu không cho là vậy. Thay đổi thì cả hai cùng thấy đổi mới đúng chứ ? Làm gì có chuyện một mình Aimee nhà cậu thay đổi !!
"Á à !! Mày đoán đúng rồi đấy, tao chính là cho Bella uống bùa mê thuốc lú ấy ? Sao, mày làm gì được tao ?!" Draco cười dữ tợn hất tay Beavis ra.
Tôi nhanh chóng nhào vào cản trở hai thằng khùng này lại, đại sảnh đường đang ở bầu không khí tốt đẹp liền cứ thế mà nháo thành một đoàn.
......
"Em mày chắc chắn là đầu óc có vấn đề rồi !" Draco tức tối quay về ký túc xá, dù tức giận cậu ta vẫn không làm mất đi vẻ quý tộc của mình.
Tôi nhíu mày liếc cậu ta, khó khăn trả lời. "Beavis chỉ là lo lắng cho mình thôi."
"Làm gì có kiểu lo lắng nào mà hôn như vậy ?"
"Nhưng mình và Beavis vẫn chưa hôn mà." Hơn nữa Beavis chỉ là giả vờ muốn hôn tôi một cái để chọc Draco thôi. Nó chỉ là muốn thúc đẩy tình cảm của Draco đối với tôi tăng lên, muốn Draco tỏ tình công khai.
Tôi... Rất hiểu Beavis.
"Mày..." Draco hơi tức giận, sao cô lại tỏ ra bình tĩnh như vậy !! Em trai của cô đã công khai sỉ nhục cậu ta ở đám đông, hơn nữa nó còn muốn hôn cô trước mặt cậu ta đó !!
Tôi trừng Draco một cái rồi xoay người đi đến chỗ Pansy. Nếu tôi không đi thì một chút nữa Draco sẽ càm ràm tôi cho xem. Tôi cũng không muốn cậu ta nói này nói nọ về Gael. Tuy tôi luôn chửi mắng em trai mình nhưng không có nghĩa là người khác được chửi rủa nó trước mặt tôi.
"Đừng cãi nhau, Draco, mày biết Beavis Martin rất thương yêu Bellanita mà, nó đã không vui khi thấy mày nắm tay Bellanita đi khắp nơi rồi..." Blaise rót một ít trà cho Draco, bình tĩnh giải vây.
"Ý mày là gì ?"
"Tao nghĩ nó cảm thấy tình cảm của mày đối với chị của nó chưa đủ, hơn nữa hai đứa mày chưa hẹn hò mà đã dính với nhau vậy rồi, mày có biết nhiều người nói rằng Bellanita trèo cao không ? Chắc Beavis Martin nghe được vài tin đồn đó nên mới phản ứng kịch liệt như vậy..." Blaise nhấp một ngụm trà, không khỏi thở dài. Thằng bạn này của cậu IQ thì cao ngất ngưởng, còn EQ.... Chắc là số âm mẹ rồi.
"Ơ... Nhưng rõ ràng là Bella không chịu hẹn hò với tao mà..."
"Bellanita tuy dịu dàng nhưng không đồng nghĩa với việc cổ không kiêu ngạo... Tại sao cổ không chịu hẹn hò với mày, thì đó là vấn đề nằm ở chỗ mày rồi." Tỏ tình công khai đi bẹn, con gái điều thích rầm rộ mà.
Draco "..."
Blaise liếc Draco một cái. "Suy nghĩ đúng rồi đó, cổ vẫn chưa tin tưởng mày. Cổ vẫn chưa tin mày thật sự rất rất rất thích cổ như lời mày nói với cổ."
"Vãi... Thế tao phải làm sao ?" Draco ngu người luôn. Từ trước đến giờ là người ta quỳ gối phục vụ cậu ta, cậu ta chưa bao giờ phải lo lắng bất cứ vấn đề gì cả.
"Thích một người, đâu phải chỉ nói suông là được ? Mày phải hành động mới đúng. Đôi khi một hành động ân cần quan tâm của mày cũng có thể khiến cổ vui cả ngày."
Draco sửng sốt nhìn bóng lưng của crush ở xa. "Cứ cho là tao không đủ tình cảm đi, thế mày nói sao về việc thằng em cổ nói là gia tộc của mẹ bọn họ có những cuộc hôn nhân cận huyết ?"
Blaise ho sặc sụa. "Mày... Khụ khụ ! Mày nói gì ?!"
"Như mày nghe thấy... Beavis Martin đã nói gia tộc của mẹ nó có một vài cuộc hôn nhân cận huyết." Ánh mắt Draco vẫn cố chấp nhìn bóng lưng xinh đẹp kia.
"Mày nói xem tao phải làm sao đây ? Bella vốn dĩ không từ chối những cử chỉ thân mật của thằng đó, và hơn nữa lúc nãy Beavis suýt chút hôn cô ấy, nhưng cổ không có biểu hiện phản kháng mà chỉ hơi tức giận..." Bellanita như cảm nhận được ánh mắt của Draco quay đầu tặng cậu ta một nụ cười. Cậu ta cũng theo bản năng cười một cái rồi rũ mắt xuống.
"Bella vẫn luôn tạo cho người khác một cảm giác tốt đẹp như vậy..."
Ánh mắt Draco dần trở nên phức tạp. "Những người khác đó bao gồm cả tao." Cậu ta không thể hiểu được Bella, thật sự là cô không để cậu ta hiểu, cô ngoan ngoãn một cách đáng ghét...
Thú thật... Đôi khi cậu ta cũng có suy nghĩ giống như Bella.
Anh nghĩ em không hề yêu thích anh như những gì em nói.
Tôi gật đầu với Pansy đi đến chỗ Draco. "Draco, mình đi xem Quidditch, cậu đi không ?"
Draco thảnh thơi nhấp ngụm trà. "Không."
"Cậu có gì bất mãn với mình à ?" Tôi dè dặt nhìn sắc mặt cậu ta.
Draco giải thích một câu. "Tao phải ở lại nói chuyện với Flint về trận đấu sắp tới."
Tôi không nghĩ nhiều gật đầu rồi chạy ra ngoài.
...
Bữa nay thời tiết khá đẹp, gió thổi thoáng mát, rất thích hợp với trận đấu Quidditch này. Tôi đi một mình lên khán đài ngồi xuống nghe lời của bình luyện viên.
"Hello các tình yêu... AA— em đùa tí cô ơi !!" Jordan ho nhẹ một tiếng, giọng nói dần nghiêm túc hơn.
"Các cầu thủ đã bay lên rồi, và niềm phấn khích lớn lao của trận đấu này chính là cây chổi thần Tia Chớp mà Harry Potter đang cỡi để thi đấu cho đội Gryffindor. Theo như sách hướng dẫn Chổi Thần Nào thì Tia Chớp sẽ là hiệu chổi thần được chọn cho đội tuyển quốc gia ở cuộc thi đấu Quidditch Vô địch thế giới năm nay..."
Giọng của giáo sư McGonagall cắt ngang. "Jordan, em làm ơn thuật cho chúng tôi biết chuyện gì đang xảy ra trong trận đấu đi chứ!"
"Dạ, xin vâng lời giáo sư... chỉ là cung cấp một tý thông tin nền thôi mà. Nhân tiện nói luôn, chổi thần Tia Chớp có Thắng tự động thiết kế bên trong và..." Bình luận viên hài hước của chúng ta vẫn giữ lấy giọng nói nghiêm túc của mình.
"Jordan!"
"Dạ, dạ, đội Gryffindor đang lấn sân, Katie Bell của đội Gryffindor đang nhắm tới khung thành..."
"Kia... Kia là Beavis Martin đáng yêu của mấy chị em kìa ! Như đã nói, Beavis Martin vẫn chưa có người yêu nhé, cậu bé ngại ngùng Harry Potter cũng đồng dạng chưa có ai bên cạnh, nên bạn nào muốn thì nhanh tay... Úi——"
"Jordan nghiêm túc lên !!"
"Vâng, vâng em xin lỗi...Quay về sân đấu, Cho Chang đang theo sát đuôi Harry Potter. Chắc chắn cô bé này bay rất giỏi, cứ cắt ngang đường bay của Harry Potter riết, ..... Vút !! Harry đã đổi hướng. Fred hay George truy đuổi trái banh Bluger đang nhắm tấn công Katie... Harry đã bắt đầu tăng tốc cùng Tia Chớp tới phía trên mấy cột gôn của đội Ravenclaw, khiến cho Cho Chang bị tụt lại phía sau..... Vừa hay Beavis đáng yêu ném thành công và ghi bàn đầu tiên của trận đấu nhé các chị em."
"Ủa Beavis sao lại ngừng chổi rồi ? À cậu ta đang cố nói gì đó với tôi và tức giận thì phải, Wood đã đến chỗ Beavis, rồi xong, Beavis đáng yêu của các chị em vừa bị Wood hành hung, cho chừa nhé, dám dằng mặt tôi AA—"
Jordan hét lên một tiếng vì bị giáo sư McGonagall tát một cái vào người.
"Gryffindor đang dẫn trước 80-0, và hãy xem cây chổi thần Tia Chớp kìa! Bây giờ thì Harry đã thực sự khai thác triệt để tính năng của cây Tia Chớp. Hãy nhìn nó đổi hướng kìa... Cây Sao Chổi của Chang thiệt tình không thể coi là đối thủ của nó được. Sự thăng bằng chính xác của nó thiệt là đáng chú ý trong những cuộc..."
"JORDAN! TRÒ ĐƯỢC MƯỚN ĐỂ QUẢNG CÁO CHO HÃNG CHỔI TIA CHỚP HẢ? CÓ TIẾP TỤC BÌNH LUẬN KHÔNG?" Giáo sư McGonagall quả thật tức chết với thằng nhỏ này.
Con bé Cho... Gì đó dường như đã quyết định bám theo Harry thay vì truy tìm trái banh Snitch.
Phiền phức muốn chết... Beavis muốn đánh nhanh thắng nhanh cơ.
Harry không dám mạnh tay với nó... Vậy thì... Để cậu cắt ngang con bé đó là được chứ gì. Beavis nheo mắt, thúc cây chổi bay đến chỗ thằng bạn.
Giọng nói đầy kinh hỉ của Jordan vàng lên. "Merlin... Một kiểu tốc độ đáng kinh ngạc !! Beavis đang đến gần một trái Quaffle."
Beavis lao đến ngay bên cạnh Harry hỏi, mắt vẫn hướng về phía trước. "Hiểu ý mình không ?"
Harry sửng sốt hai giây rồi nở một nụ cười vi diệu y hệt Beavis. "Được." Beavis gật đầu giảm tốc độ lại.
Cho Chang liền nâng cao cảnh giác. Cô biết bọn họ là bạn thân của nhau, và họ chắc chắn đã lên một kế hoạch nào đó chỉ thông qua ánh mắt. Nhưng cô vẫn cảm thấy may mắn hơn chút vì không có Weasley. Bởi vì nếu cả ba người bọn họ mà kết hợp thì cô quả thật chẳng còn đường thắng. Bây giờ chỉ có hai người mà thôi... Cô vẫn có cơ hội mà, đúng không ?
Harry lại lao xuống một lần nữa, và Cho Chang cứ tưởng là Harry lại phát hiện ra trái banh Snitch, bèn phóng theo thật sát. Cô cũng quên mất quan sát xung quanh. Hướng mà Cho Chang đang lao theo Harry là hướng lướt ngang khung thành Ravenclaw. Gần đến khung thành Harry chợt tăng tốc, Cho Chang sửng sốt muốn tăng tốc theo thì một quả Quaffle lao đến khiến cô phải chật vật lùi lại.
Jordan. "Beavis Martin tiếp tục ghi bàn !!"
Cho Chang sửng sờ ngẩng phắt lên, tầm mắt cô lập tức đối đầu với một đôi mắt chứa đầy ý cười. Người đó nhìn cô một cách dịu dàng, đọc khẩu hình. "Người đẹp, nhường cho tôi đi..."
Cô lại quay đầu nhìn thủ quân nhà mình sắc mặt tái nhợt vì không cản nổi trái Quaffle, và quay đầu nhìn Harrry đã xa tít đằng kia. Cô chắc chắn sẽ không đuổi kịp. Nhưng...
Cho Chang nhoẻn miệng cười. "Tôi sẽ không bỏ cuộc !!" Beavis hất cằm về phía Harry ra hiệu cô cứ việc đuổi theo. Dù gì cũng chẳng thể bắt kịp. Thứ Harry đang cởi là Tia chớp.
Cho Chang vẫn kiêng quyết đuổi đến. Harry lại phóng vọt nhanh như một viên đạn, và rồi Harry nhìn thấy nó lần thứ ba, trái banh Snitch đang chấp chới bay lóng lánh phía trân sân đấu. Đột nhiên ba giám ngục xuất hiện, nhưng Harry chẳng sợ một tí nào, cậu thọc tay vào cổ áo lấy cây đũa phép ra, đọc lớn câu thần chú. "Expecto patronum !!" Luồng sáng màu bạc từ đầu đũa phép bắn ra khiến giám ngục sợ hãi lùi ra xa. Harry không thèm xem kết quả, liền quay đầu về phía trước, giơ tay hướng về phía trái banh vàng óng ánh kia.
Cách 30 cm
10 cm
Và...
"Harry Potter đã thành công bắt được banh Snitch vàng, 150 điểm cho đội tuyển Gryffindor, Gryffindor thắng với tỉ số. 300-100 !!!" Jordan gào lên.
....
Gryffindor thắng Ravenclaw với tỉ số áp đảo.
Chính vì thế Slytherin chắc chắn sẽ đấu với Gryffindor. Đội trưởng Flint cảm thấy hơi căng thẳng, một Harry Potter thôi đã phiền, bây giờ lại thêm một Beavis Martin hiếu thắng nữa chứ.
Mọi thứ điều đúng như dự liệu của Draco. Tuy bọn họ đã liên tục luyện tập, nhưng chưa chắc gì đã bắt kịp tốc độ của cây Tia chớp. Tia chớp chính là hiệu chổi thần nổi tiếng đó !! Trừ khi đội họ cũng có một cây thì mới lật ngược tình thế được.
"Beavis rất giỏi..."
Flint thoang thoảng nghe được tiếng nói của ai đó đang khen ngợi người của Gryffindor, ngay lập tức vểnh tai. Anh lập tức sa sầm mặt mũi xuất hiện phía sau lưng của đám con gái. "Martin, em nên nhớ em là người của Slytherin, đừng suốt ngày ca ngợi một tên đần độn trong Gryffindor ở đây chứ ? Nếu em muốn thì em cứ việc sắp xếp đồ đạc dọn đến đó sống đi, ăn cháu đá bát."
Tôi sửng sốt. "Em... Em chỉ là khen em trai của em thôi mà." Tôi biết anh ấy đã lưu bang chỉ vì muốn thắng trận Quidditch lần này. Nhưng nói thật, nãy giờ tôi không nói gì liên quan đến chiến thắng của Gryffindor cả (mặc dù tôi rất muốn nói.)
"Em là một Slytherin, em phải đặt lợi ích chung của nhà mình lên hàng đầu chứ, ai đời lại tung hô đối thủ của mình lên tận trời đâu ?"
"Em không có, em chỉ nói về một mình Beavis mà thôi, hơn nữa chủ đề em nói không liên quan gì đến những trận đấu đá của các nhà cả." Tôi nhíu mày, hơi nâng giọng giải thích cho bản thân. Tôi nói về Beavis chỉ đơn thuần là những chuyện vụn vặt trong đời sống thường vủa bọn tôi thôi, tuy vậy tôi vẫn cố gắng nhỏ giọng xuống để kể cho bọn con gái nghe về Beavis, chứ không hề lớn tiếng khoe khoang. "Đặt lợi ích chung của Slytherin lên hàng đầu ? Chẳng phải anh vừa mới bị giáo sư McGonagall trừ 50 điểm à ?"
Vì không muốn Harry Potter bắt được banh Snitch, nên Flint cùng đám bạn của anh ta giả thành giám ngục Azkaban để doạ cậu ấy. Ai dè bị Harry gọi thần hộ mệnh ra đánh đến mơ hồ.
"Câm miệng. Em hét cái gì, hiện tại Draco không có ở đây nên không đóng kịch nữa đúng không, em đừng ỷ vào việc em làm thân được với một số hệ liệt của các đại gia tộc thì có thể vểnh đuôi lên tận trời." Flint bị chọc đến nổi đau liền gào lên.
Gương mặt đỏ lên, tôi mím môi, trừng mắt nhìn anh ta. "Em không đóng kịch gì hết ! Em cũng không ỷ thế gì cả, bình thường em bị ăn hiếp cũng là do một mình em tự giải quyết, em có bao giờ lôi kéo hay mách lẻo Draco đâu ?" Đang nói về Slytherin, tại sao anh ta lại quay đi chủ đề khác rồi.
"Em đừng nói dối, Brian và Knoch đã chuyển trường hết rồi đó, còn không phải do em hại sao ?!" Flint chất vấn cô gái nhỏ trước mặt. Brian là em họ hàng xa của anh ta, còn Knoch thì là một đội viên trong nhóm Quidditch Slytherin.
Tôi cực kỳ khó chịu, chỉ che miệng cười một tiếng. "Này anh Flint ! Chuyện họ chuyển trường thì liên quan gì đến em chứ ?"
"Chẳng phải em mách lẻo tụi Draco sao ?"
"Em không mách lẻo, Draco muốn giải quyết thì cậu ta cứ giải quyết thôi, em cũng có nói gì đâu, đó là quyền của cậu ta mà !!" Đối với những người không cho tôi sắc mặt tốt, tôi cũng không cần thiết tỏ vẻ thân thiện gì. "Anh đừng nghĩ em không biết anh đang cố tình trút giận lên đầu em, Gryffindor thắng thì liên quan gì đến em chứ ?! Nếu anh lo lắng thì nhanh chóng luyện tập để nâng cao khả năng của mình đi, đừng có xả stress lên người một cô gái như vậy !!" Tôi cố chấp nói. Hồi năm ngoái Slytherin đoạt cúp nhà, Beavis đã vui vẻ gào lên chúc mừng tôi (khi ấy Gryffindor liền gắn cho nó danh cuồng chị). Flint còn mỉm cười nói tôi thật ngoan mới có một đứa em hiểu chuyện như vậy !!!
Lươn lẹo !!
"Em nói chuyện với đàn anh kiểu vậy đó hả ?"
"Đừng đùa, em từ nãy giờ luôn tỏ thái độ rất bình thường, cũng chẳng có quát tháo gì anh cả, nên anh làm ơn hãy thả tay xuống, đừng có chỉ chỉ vào mặt người khá khi đang nói chuyện như vậy." Tôi bình tĩnh ngẩng cao đầu nói, bày ra vẻ mặt lợn chết không sợ nước sôi.
"Chuyện gì đó ?" Draco mở cửa phòng đi ra ngoài, cậu ta đã thay một bộ đồ vận động, trên tay còn cầm theo một cây chổi. "Bầu không khí bên ngoài có vẻ không tốt lắm nhỉ ?"
"Draco..."
"Chính là cô tình nhân bé bỏng của em đấy. "Flint cướp lời trước.
Draco lập tức không vui. "Thái độ của anh đối với cô ấy tệ quá đấy, Marus !" Sắc mặt tôi cũng cực kỳ khó coi. Tình nhân ? Draco là đường hoàng theo đuổi tôi đó, chúng tôi đang trong giai đoạn tìm hiểu chỉ thiếu la lớn cho cả thế giới biết, chúng tôi hẹn hò thôi.
"Điều này đâu trách anh được, chính nó khen ngợi đối thủ một mất một còn của chúng ta đó ? Còn nói ở ngay Slytherin !! Trước mặt một đám người năm nhất thế này, làm gì ? Cô ta muốn tẩy não à ?"
"Anh ăn nói khó nghe thật đấy ! Tôi nói thế khi nào !!" Nụ cười trên mặt tôi hơi vặn vẹo.
Flint nhướn mày quay đầu nhìn lũ con gái. "Bellanita Martin có phải nói tốt cho Gryffindor ?"
Lũ con gái nhìn đi chỗ khác, im lặng không nói gì. Im lặng = đồng ý. Thậm chí có vài người ác ý gật đầu tỏ vẻ Flint nói đúng. Tôi ngẩn người nhìn họ.
Gì vậy ? Chẳng phải chính họ đã lôi kéo tôi kể về Beavis cho họ nghe sao ?
Đầu tiên là Draco ngẩn người một cái rồi mới bất mãn nhìn tôi. Thấy vậy, tôi liền nuốt lời giải thích xuống bụng. Đã tỏ vẻ không tin thì tôi cũng chẳng muốn tốn nước bọt. Tôi cúi đầu bỏ qua tất cả ánh mắt ở phòng sinh hoạt chung điều đổ dồn vào tôi. Chậm chạp sờ mó con mèo trên tay.
Tự nhiên cảm thấy... Thật lạc lỏng.
A... Cũng chẳng phải cảm giác mới mẻ gì, tại sao phải buồn chứ.
"Chậc... Lại tiếp tục đưa vẻ mặt như chịu phải ủy khuất to lớn ra..."
Draco chưa kịp nổi đoá thì con mèo có bộ lông đen trắng thuộc giống Munchkin* bật khỏi tay tôi, lao lên cào vào mặt đội trưởng Flint.
"AAAAA———!!!"
Con mèo nhanh đến mức tôi phản ứng không kịp, thậm chí còn quên luôn cả bắt nó lại. Flint rống giận túm lấy cổ con mèo mạnh bạo ném ra xa.
Tôi kinh hãi hét một tiếng. "Làm ơn đừng làm đau nó !!" Cả người nhào đến ôm chầm lấy con mèo, không có gì để bàn cãi nữa, tôi tất nhiên ngã lăn ra đất. Draco kinh ngạc chạy đến đỡ tôi đứng dậy, con mèo trong lòng phẫn nộ cào cấu bàn tay của cậu ta một cách loạn xạ.
Draco đau đớn rụt tay lại. Tôi bật dậy không để ý đến cậu ta đi nhanh vào phòng. Draco lập tức kéo tay tôi lại, mặc cho con mèo đang cạp vào tay cậu ta. "Mày không có gì muốn nói à ?"
"Nói gì !!" Tôi tức giận hỏi, hất tay cậu ta ra, quay đầu nhìn Flint đang ôm mặt, tàn ác cười một tiếng, tiếng cười nhẹ nhàng lưu luyến khiến người khác rùng mình.
Cuối cùng Bellanita vẫn không nói câu nào xoay người đi, mái tóc đen láy đung đưa trên không trung.
Vào phòng tôi khoá trái cửa lại, thả con mèo lên giường bản thân cũng mệt mỏi ngồi xuống. "Cuối cùng chỉ có em là bảo vệ chị..."
"Điều này là tất nhiên."
Đột nhiên bên cạnh lún xuống, tôi quay đầu liền đối diện với một khuôn mặt quen thuộc.
Khuôn mặt giống tôi đến 9.9/10 phần.
Tôi "!!"
••••
*Giống mèo Munchkin là con mèo rất cute, nổi tiếng với 4 đôi chân ngắn ngủn. :3
Marie và Bellamy (baba và mama hai đứa nhỏ) trong tưởng tượng của mấy bồ như thế nèo:3
Mẹ đỡ đầu: dạo gần đây tôi hơi bị siêng...
Là Dinh thự Parkinson thẳng tiếng chứ khum phải Thái Ấp Malfoy đâu nheee =)))
2/5/2021