[Đồng Nhân HP] 

Chương 39 

Sau ngày đó, mọi người đều tránh xa Harry ra nhất một cách có thể. Hầu hết học sinh đều dùng ánh mắt nghi hoặc và hoảng sợ nhìn cậu ấy. 

Hôm nay, có tiết Lịch Sử của giáo sư Binns, vẫn giống như những tiết học trước, ông ấy sẽ lật giáo án của mình ra và bắt đầu giảng giải một cách tẻ nhạt. Có điều khác là..... 

Hermione giơ tay xin phát biểu. 

Đang giữa chừng bài diễn giảng chán chết người về Hội nghị Warlock Quốc tế năm 1289, giáo sư liếc mắt, nhận thấy cánh tay giơ cao Hermione. Ông liền kinh ngạc hết sức. 

"Trò?… trò…" 

"Thưa giáo sư, con tên Hermione ạ. Con thắc mắc không biết giáo sư có thể kể cho chúng con nghe điều gì đó về Phòng chứa Bí mật không ạ?" 

Giọng Hermione dõng dạc, rất rõ ràng.  

"Môn ta dạy là Lịch sử Pháp thuật, trò Hermione à. Cái mà ta dạy là các sự kiện, chứ ta không dạy truyền thuyết hay huyền thoại." Giáo sư từ chối không trả lời. 

Ông tằng hắng một cái liền tiếp tục giảng bài của mình. " Vào tháng chín năm đó, một tiểu ban các phù thủy Sardinian…" 

Nhưng bạn học Hermione vẫn rất kiên quyết giơ tay lên cao. 

Giáo sư Binns chớp chớp mắt "Gì đó trò Hermione?" 

"Thưa giáo sư, chẳng phải truyền thuyết cũng dựa phần nào vào một sự kiện nào đó sao?"  

Giáo sư Binns lại tiếp tục chớp mắt rồi mới chậm rãi nói.  "À, phải. Ta nghĩ cũng có người cho là như vậy,…" rồi ông nhìn chằm chằm Hermione như thể lần đầu tiên thấy được đứa học trò trong lớp. 

"… tuy nhiên, cái huyền thoại mà trò nói tới chỉ là một câu chuyện giật gân, thậm chí quái dị lố bịch…" 

Cả lớp liền dỏng tai nghe từng lời giáo sư Binns. Giáo sư Binns lờ mờ, ngơ ngác ngó cả đám học trò, thấy mọi gương mặt đều ngước lên nhìn mình.  

Ôi thật bất ngờ. 

Giáo sư Binns hơi ưỡn ngực từ tốn nói. 

"Thôi được, thôi được. Để ta nhớ xem… Phòng chứa Bí mật… Các trò ắt hẳn đều biết, học viện Hogwarts là do bốn Tam Pháp Thuật vĩ đại nhất của thời xưa thành lập cách đây một ngàn năm… Chính xác ngày nào thì không rõ… Bốn ký túc xá trong trường ngày nay được đặt theo tên của bốn vị đó: Godric Gryffindor, Helga Hufflepuff, Rowena Ravenclaw, và Salazar Slytherin. Họ cùng nhau xây tòa lâu đài này, khuất xa tầm mắt tọc mạch của dân Muggle, bởi vì thời đó người thường vẫn còn rất sợ pháp thuật huyền bí, và phù thủy thời đó thường phải chịu đựng nhiều sự khủng bố, hành hạ." 

"Trong vài năm đầu, các nhà sáng lập cùng làm việc với nhau rất hòa thuận, cùng tìm kiếm những người trẻ tuổi có năng lực pháp thuật để đưa về lâu đài đào tạo. Nhưng rồi giữa họ dần dần nảy sinh mâu thuẫn. Giữa Slytherin và những người khác có một sự rạn nứt ngày càng sâu rộng khó hàn gắn. Slytherin thì muốn việc tuyển chọn phù thủy trẻ vào Hogwarts phải chặt chẽ hơn. Ông ta cho rằng phù thủy chỉ nên được truyền dạy cho con cái những gia đình phù thủy thuần chủng mà thôi. Ông không thích thu nhận những đứa trẻ con nhà Muggle, vì cho là chúng không đáng tin cậy. Một thời gian sau, lại xảy ra một cuộc tranh luận gay gắt về đề tài đó giữa Slytherin và Gryffindor, cuối cùng Slytherin bỏ trường ra đi." 

"Những nguồn sử liệu đáng tin cậy cho chúng ta biết khá nhiều chứng cứ xác thực. Nhưng các sự kiện chân thật này đã bị một huyền thoại kỳ cục về Phòng chứa Bí mật làm cho mờ mịt đi. Người ta đồn đại là Slytherin đã cho xây dựng một căn phòng bí mật trong lâu đài, mà những người đồng sáng lập khác không hề hay biết gì hết. Theo như huyền thoại thì Slytherin đã phong ếm căn phòng bí mật đó, để không một người nào có thể mở nó ra, cho đến khi người kế vị thực thụ của Slytherin đến trường. Chỉ riêng một mình Người kế vị mới có thể mở bùa ếm Phòng chứa Bí mật, thả ra nỗi kinh hoàng cất giấu bên trong, để thanh trừng hết những kẻ không xứng đáng theo học pháp thuật." 

Đám học sinh vẫn tiếp tục im lặng ngó Giáo sư Binns, chờ đợi ông ấy nói tiếp, nhưng thất vọng rồi, ông ấy chỉ bực mình nói . " Dĩ nhiên toàn bộ câu chuyện này là hết sức nhảm nhí. Thực tế là nhà trường đã nhiều lần cử những phù thủy thông thái nhất tiến hành tìm kiếm chứng cứ về một căn phòng bí mật như thế. Nhưng căn phòng đó không hề có. Chẳng qua đó chỉ là một câu chuyện để hù dọa những kẻ khờ dại cả tin mà thôi." 

Bàn tay của Hermione lại vọt lên không trung. "Thưa thầy, chính xác thì cái gọi là nỗi kinh hoàng cất giấu bên trong phòng bí mật ấy, là cái gì ạ?" 

Giáo sư Binns nói. "Người ta tin là bên trong phòng bí mật có giấu một thứ quái vật gì đó mà chỉ có một mình Người kế vị Slytherin mới điều khiển nổi." 

Cả lớp đưa mắt nhìn nhau lo lắng. 

Giáo sư Binns thu xếp các tờ giáo trình của bản thân lại. "Ta đã nói rồi, cái đó không hề có. Chẳng có một Phòng chứa Bí mật nào cả và cũng chẳng có con quái vật nào cả." 

Vẫn có vài học sinh đặt câu hỏi, nhưng giáo sư Binns cảm thấy mình bị quấy rầy. 

"Thôi đủ rồi! Đó chỉ là một huyền thoại! Không hề tồn tại. Không có một tí xíu bằng chứng nào là Slytherin từng xây dựng một cái gì như cái hốc xép bí mật để chổi, chứ đừng nói chi tới cả một căn phòng bí mật! Ta hối tiếc là đã kể cho các trò nghe một câu chuyện ngu ngốc! Chúng ta sẽ quay lại, nếu các trò vui lòng, với bài học lịch sử, với những sự kiện hiển nhiên chắc chắn, xác minh được, và đáng tin được!" 

Buổi học kết thúc. 

.......... 

Đêm đó, tôi ngủ không yên, gặp ác mộng suốt..... trong mơ tất cả hình ảnh điều rất mơ hồ, duy nhất chỉ thấy rõ một cô gái, người cô ấy toàn máu, nước mắt của cô ấy cứ tuôn xuống, khuôn mặt thẫn thờ, trong cô ấy tuyệt vọng vô cùng...... 

Đừng đi... đừng đi mà, đừng bỏ mình...

Chúng ta sẽ còn gặp lại.

Không! Không được đi!!! Đứng lại! Đứng lại!!

Tôi bật dậy từ trên giường, bực bội niết mi tâm. Ngủ không sâu giấc chính là một phiền toái.

Sáng ngày nào tôi cũng mang cặp mắt gấu trúc ra ngoài, dạo gần đây tôi cảm thấy khó chịu tột cùng, chuyện gì cũng không làm tôi vui vẻ lên nổi. 

Thậm chí trận đấu Quidditch tôi còn không thèm đi xem... nhưng nghe nói là Gryffindor thắng do Draco ỷ y khinh thường địch. 

............. 

Tôi nhíu mày khuấy khuấy cái vạc. Tụi Beavis dường như đang bí mật làm gì đó nữa thì phải. Một tiếng nổ vang lên, tôi hơi giật mình ngước đầu, những người xung quanh đều bị dính còn tôi thì không, tôi thấy tụi Beavis lại bàn gì đó rồi gật với nhau chia ra hành động....tôi không để ý cho lắm vì đang nghĩ... vì sao tôi không bị thương? Tôi đứng gần nhất nhưng không bị tí ảnh hưởng.......... Tại sao vậy nhỉ? 

Hình như tôi quên mất cái gì đó... 

Thầy Lockhart tổ chức cậu lạc bộ đấu tay đôi gì đó tôi không có hứng thú tham gia, cũng vì thế mà tôi đã lỡ mất chuyện thấy Harry Potter nói chuyện với rắn. Bây giờ tất cả mọi người ai cũng né tránh cậu ấy ngoại trừ tụi Beavis, Ron, Hermione. 

.................... 

[Truyện CHỈ ĐƯỢC đăng tải ở Wattpad và Manga Toon.

•Link Manga Toon: http://h5.mangatoon.mobi/contents/detail?id=579599&_language=vi&_app_id=1

•Link Wattpad: https://my.w.tt/drY93O0C6bb]

............. 

Hôm nay tôi ngồi lại thư viện khá lâu, quên mất giờ giấc, đợi đến khi bà Pince đuổi người tôi mới ngượng ngùng rời đi. 
   
Trên đường trở về phòng sinh hoạt chung tôi hơi sợ vì con đường vắng tanh.   

Bỗng có một người xuất hiện kéo lấy cổ tay tôi, khiến tôi hoảng loạn hét lên một tiếng. 

"Hét cái gì! Ồn ào." Draco nạt tôi. Nhỏ này vẫn không chịu tìm cậu ta xin lỗi, mặc dù cậu ta đã lượn lờ trước mặt nhỏ biết bao lần. 

Giận dỗi vậy là đủ rồi, cần phải nói chuyện đàng hoàng lại một chút. 

 Tôi muốn lên tiếng liền có một giọng cắt ngang. "Hai trò làm gì ở đây." 

Là Percy huynh trưởng Gryffindor. 

Draco liếc Percy một cách khinh miệt, chưng ra một nụ cười gợi đòn.  "Anh làm gì ở đây hả, Weasley?" 

"Trò phải biết tôn trọng một Huynh trưởng chứ! Tôi không thích thái độ của trò chút nào hết!" Percy trầm giọng quát. 

Draco đáp lại một nụ cười khinh khỉnh và ra dấu cho Crabbe cùng Goyle đi theo cậu ta và kéo tôi đi. 

Crabbe và Goyle, không đúng phải gọi là Ron và Harry mới đúng, hai đứa liếc nhìn bàn tay thằng Malfoy đang nắm lấy tay chị của Beavis. 

Dám cá nếu Beavis thấy cảnh này chắc chắn cậu ta sẽ gào lên cho xem.... không cho Beavis đi, quả nhiên là lựa chọn đúng đắn. 

Đứng trước bức tường đá, Draco nhíu mày quay đầu nhìn Harry và Ron "Mật khẩu là gì thế?" Đột nhiên quên mất tiêu. 

Harry và Ron lúng túng nhìn nhau không biết trả lời sao. Tôi liếc Draco "Máu trong." Cậu ta nghĩ có thể trong cậy vào trí nhớ của 'Crabbe' và 'Goyle' sao? 

Draco gật đầu. "Đúng rồi."  Bức tường đá di chuyển. Cả đám bước vào trong. 

Harry và Ron tò mò quan sát xung quanh. 

Ở đây hoàn toàn khác phòng sinh hoạt chung Gryffindor. Phòng Gryffindor trang hoàng ấm áp và luôn có bầu không khí nhốn nháo còn Slytherin thì trái ngược hoàn toàn. Nơi này yên tĩnh hơn rất nhiều. 

Draco bảo Harry và Ron đến một cặp ghế trống cách xa lò sưởi ngồi. "Hai đứa mày ngồi đây đi tao có chuyện muốn nói." 

Tôi niết mi tâm, nhíu mày "Thế các người nói chuyện đi, mình muốn về phòng." Đầu tôi lại bắt đầu đau nữa. 

Draco muốn ngăn cản nhưng thấy vẻ mặt tôi khó chịu nên thôi, cậu ta rầu rĩ nhìn tôi đi về phòng. 

Harry ngớ người nói nhỏ "Mình cứ thấy bầu không khí giữa hai người họ kì kì... nói thế nào cũng không rõ được." 

Ron nhỏ giọng giật giật khoé miệng "Mình thấy kiểu giống như..... một cô vợ nhỏ đang bị chồng lạnh nhạt?" Harry xém nữa cười to. Nghe Beavis nói chị cậu ấy và Thằng Malfoy đang giận nhau nhưng có vẻ chỉ có một mình Malfoy đau khổ vì điều này. Harry cứ cảm thấy hả dạ thế nào ý. 

Ron nhân lúc Draco đang suy nghĩ liền hỏi vài câu.  

Draco cũng chỉ đáp vài câu cho có cuối cùng cậu ta nói một câu có liên quan đến vấn đề. "Phải chi tao biết người đó là ai để tao giúp cho một tay." 

Harry liền gặng hỏi thêm vài câu bị Draco nạt một tiếng. 

Cậu ta hung ác nói. "Mày biết là tao không biết mà Goyle! Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi? Ba tao cũng không nói cho tao biết chút gì hết về cái vụ Phòng chứa Bí mật được mở ra lần trước. Dĩ nhiên, chuyện xảy ra cách đây năm chục năm thì còn trước cả thời của ổng. Ổng thì chắc chắn là biết hết rồi, nhưng ổng nói chuyện này phải giữ kín như bưng, tao mà tỏ ra biết nhiều quá thì có khi người ta lại ngờ tao. Nhưng mà ít ra tao cũng biết được một chuyện: lần trước khi Phòng chứa Bí mật được mở ra thì có một tên Máu Bùn bị chết. Cho nên tao cá là chẳng chóng thì chầy, thể nào phen này cũng có một đứa trong bọn chúng bị giết… Tao mong đó sẽ là con nhỏ Hermione đáng ghét." 

Ron xém nữa nhào lên muốn uýnh lộn. 

.................. 

Tôi nằm trên giường chìm vào giấc ngủ. 

......... 

Thiếu nữ bén nhọn hét lên một tiếng "ÁAA!!" 

Hết phân nữa cơ thể của cô ấy nhào ra bên ngoài. Xung quanh quanh lửa cháy ngút trời nhưng cô ấy vẫn không mảy may bị thương. 

"Tại sao lại không được?! Vì cái gì hả!! Vì cái gì!!"

Tôi mở choàng mắt liếc nhìn xung quanh, đây vẫn là phòng ngủ của tôi. 

Vừa chớp mắt một cái trời đã sáng...... 

....... 

Kết thúc một học kỳ với những sự kiện bị tấn công đó thì cuối cùng kỳ nghỉ đông đã đến, nhưng Marie đã gửi thư đến bảo chúng tôi cô ấy có việc bận sẽ không thể ở nhà cùng chúng tôi được, nên Beavis quyết định ghi thư đáp lại là bọn tôi có thể ở trường học không thì Marie đồng ý. 

Tôi "..." Mày chưa hỏi ý kiến của chị mà đã tự ý quyết định!

.
.
.

Mẹ đỡ đầu : Bella quên mất cái gì vậy nhỉ ?


1

3/1/2021

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play