Đêm nay Lý Nguyên Chu đã biết một sự thật, hắn không chỉ có thể làm trong một khắc đồng hồ mà còn có thể làm cả đêm!
Ninh Đoan Trang khóc lóc cầu xin tha thứ mãi mới được tha.
Buổi sáng, Lý Nguyên Chu như thường vào triều sớm, cảm thấy có chút thấp thỏm, nhất thời nghĩ đến, hắn làm như vậy thì Ninh Đoan Trang có nên cộng thêm cho hắn hai điểm không, sau đó nghĩ lại, hôm qua Ninh Đoan Trang khóc như mưa, có thể lại trừ hai điểm không?
Tảo triều xong, Lý Nguyên Chu liền gọi tổng quản nội vụ phủ mới đến, để hắn đưa nhiều đồ đến Cẩm Tú điện, nghĩ một lúc rồi lại để Trần Trung tự mình đưa một bình dược cao giao cho Cẩm nhi.
Khi Trần Trung trở về, Lý Nguyên Chu dùng giọng điệu tùy ý hỏi: "Ninh mỹ nhân thế nào?"
Trần Trung nói: "Bẩm hoàng thượng, Ninh mỹ nhân còn chưa dậy!"
"Vẫn còn ngủ!" Mặt Lý Nguyên Chu thâm trầm, cảm thán: Buổi tối hôm qua làm như vậy, ngược lại cảm thấy xấu phi không những không xấu, mà xương lại rất dẻo, thân eo còn rất nhỏ, làn da cũng rất mềm mại. . . , mà nàng thỉnh thoảng muốn ở phía trên, bộ dạng còn rất đáng yêu. . .
Xấu phi, a, không, ái phi của trẫm, sau khi tỉnh lại hẳn là sẽ cộng điểm chứ?
Tới lúc dùng bữa trưa, Lý Nguyên Chu cho người đưa điểm tâm đến Cẩm Tú cung, sau đó, thái giám trở về bẩm: "Hoàng thượng, Ninh mỹ nhân sau khi rửa mặt thì ăn hai đĩa điểm tâm, sau đó lại ngủ."
Lý Nguyên Chu nhìn bảng nhỏ, thấy Ninh Đoan Trang vẫn như cũ không thêm điểm, liền phân phó thái giám nói: "Khi nào Ninh mỹ nhân tỉnh thì lập tức báo cho trẫm!"
Để thái giám lĩnh chỉ xuống dưới, Lý Nguyên Chu liền đi ngự thư phòng, để mấy thái giám lui hết xuống, chỉ giữ Trần Trung ở lại, sau đó kéo một cái ngăn ra, lấy ra mấy bức tranh, nghiên cứu một chút.
Ừm, đêm nay đến Cẩm Tú cung, cùng ái phi thử một chút động tác này, còn có động tác này. . .
Buổi chiều, Lý Nguyên Chu phê duyệt tấu chương xong, triệu đại thần thương nghị mấy chuyện quan trọng, sau khi các đại thần cáo lui thì liền triệu sứ giả Dương Toại tiếp kiến.
Dương Toại là quan mật thám các quốc gia, xưa nay không cần lên triều, cũng không lộ diện trước mặt người khác, chỉ khi Lý Nguyên Chu triệu vào thì mới mặc tú y, đóng vai thành tú y cục thu mua tiến cung.
Dương Toại bởi vì có thân phận đặc thù nên lúc tiến cung phải mặc áo thêu, Lý Nguyên Chu đặc chỉ phong hắn làm sứ giả tú y.
Dương Toại dùng thuật dịch dung khuôn mặt và giọng nói nên không ai biết khuôn mặt và giọng nói thật của hắn.
Sau khi Lý Nguyên Chu đăng cơ thì lần đầu tiên triệu kiến Dương Toại mới thấy được chân dung cùng giọng nói thật của hắn.
Dương Toại tiếp kiến để tổng hợp các tình báo về mật thám ở các quốc gia, sau đó bẩm báo với Lý Nguyên Chu về động thái của các quốc gia.
Dương Toại cho rằng, bây giờ trong các quốc gia thì Tần quốc mạnh nhất, hiện nay Tần quốc phái sứ giả cầu thân tới Sở quốc, nói muốn cưới trưởng công chúa làm Tần vương phi, sự thật lại là ý không ở trong lời, là đang cố ý gây hấn, thăm dò nội tình Sở quốc mà thôi.
Nếu Sở quốc nhẫn nhục, để trưởng công chúa xuất giá, chỉ sợ trưởng công chúa tới Tần quốc, Tần quốc rất nhanh sẽ giáng cho trưởng công chúa một tội danh, mượn tội danh đó mà bắt trưởng công chúa làm con tin, sau đó đem quân vây thành Sở quốc.
Nếu Sở quốc tức giận, xua đuổi hoặc chém giết sứ giả thì Tần quốc càng có thể nhờ vào đó làm lý do, phát động chiến tranh giữa Tần và Sở.
Lý Nguyên Chu dạo bước nói: "Trẫm cũng biết, Tần quốc chỉ là lấy cớ để tiến đánh Sở quốc."
Dương Toại nói: "Theo mật thám nói, Tần vương mới được một vị mưu sĩ, mưu sĩ kia phân tích tình thế các quốc gia, nghĩ ra một sách lược cho rằng nếu muốn thống nhất bảy nước, đầu tiên là đánh nước gần mình nhất, sản vật Sở quốc phong phú, binh lực lại yếu. Cho nên bây giờ Tần vương chỉ thiếu một cái cớ để tiến đánh."
Lý Nguyên Chu trầm tư một lát, hỏi Dương Toại: "Ái khanh có đề nghị gì không?"
Dương Toại nói: "Thần cho rằng, việc cấp bách là nên cùng Tề quốc thiết lập quan hệ ngoại giao, hai nước liên thủ, mới có thể chống lại Tần quốc."
Lý Nguyên Chu gật đầu "Nếu như thế, trước tiên phái người đi sứ Tề quốc, cùng Tề vương thiết lập quan hệ ngoại giao."
Dương Toại lại nói: "Còn phải đề phòng Trần quốc cùng Tần quốc kết minh, dù sao Lý Nguyên Khánh hiện tại là người Trần quốc, nếu Trần quốc lấy được cớ, kích động dân chúng, nói hoàng thượng đăng vị bất chính, muốn Lý Nguyên Khánh trở về, vậy thì sẽ rất phiền toái."
Sắc mặt Lý Nguyên Chu trầm lại.
Mẹ đẻ của Lý Nguyên Khánh là Trần hoàng hậu, còn là muội muội của Trần vương.
Lúc hai nước Sở Trần giao hảo, khi Trần hoàng hậu ngồi lên vị trí hoàng hậu, nhi tử cũng được phong làm thái tử, về sau hai nước Sở Trần trở mặt, lại vừa vặn thái tử Lý Nguyên Khánh ở trước mặt mọi người xé y phục Sở Nam Thi, trong vòng một đêm, Lý Nguyên Khánh bị giáng chức, Trần hoàng hậu bị phế.
Về sau, Lý Nguyên Khánh trốn sang Trần quốc, Trần hoàng hậu lại không chịu đi cùng, nói là bà đã tuổi già sức yếu, đã mất giá trị lợi dụng, về đến nơi thì cũng chết, chẳng bằng chết ở Sở quốc, Trần vương nhớ kỹ bà từng vì Trần quốc mà góp sức, ngược lại rất chiếu cố Lý Nguyên Khánh.
Bây giờ Tần quốc chuẩn bị kiếm cớ tiến đánh Sở quốc, Trần quốc chắc chắn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, Lý Nguyên Khánh cũng chắc chắn tìm cách kích động dân chúng. . .
Dương Toại ngừng một lát, lại đề nghị: "Để sứ giả cầu thân Tần quốc tới, hoàng thượng cứ chịu việc hôn nhân, đến lúc đó để đoàn người của trưởng công chúa đến Tần quốc, khoảng thời gian này vừa vặn cùng Tề quốc thiết lập quan hệ ngoại giao, đợi đến lúc trưởng công chúa đến Tần quốc, thì hai nước đã liên hợp, tự nhiên không sợ Tần quốc, cũng không sợ Trần quốc."
Lý Nguyên Chu sầm mặt lại nói: "Chưa nói đến việc hoàng muội đã lấy chồng có thai, dù là chưa lấy chồng, trẫm cũng sẽ không để cho nàng đi Tần quốc chịu chết."
Dương Toại đột nhiên cười lạnh một tiếng nói: "Thần làm mật thám, vì Sở quốc, không tiếc ném nhà vứt bỏ thân, nằm vùng ở các quốc gia làm tình báo, một khi cần, nhất định sẽ vì Sở quốc mà chết. Trưởng công chúa vì sao lại không thể?"
"Mà năm đó, tiên hoàng vì Sở quốc, không phải cũng đã đem hoàng muội của mình đưa đến Việt quốc làm phi cho Việt vương, mới đổi lấy cơ hội cho Sở quốc sao? Trần quốc không phải cũng đã đưa hoàng muội có hôn ước tới cho tiên hoàng làm hoàng hậu sao? Thân là công chúa, hưởng tôn vinh nhiều năm, vì cái gì không thể vì nước quên thân?"
Lý Nguyên Chu nhíu mày "Trẫm đương nhiên biết điều đó."
Dương Toại tận tình khuyên bảo "Hoàng thượng, nếu Sở quốc không tiến thủ thì sớm muộn gì cũng sẽ trở thành miếng mồi trong bụng Tần quốc."
"Hoàng thượng hiện tại không nỡ bỏ một công chúa, chỉ sợ tương lai sẽ phải bỏ toàn bộ Sở quốc!"
Lý Nguyên Chu từ chối cho ý kiến, một lúc sau nói: "Đợi sứ giả Tần quốc vào kinh thì suy tính tiếp."
Dương Toại không tiếp tục khuyên, hành lễ cáo lui.
Lý Nguyên Chu đầy tâm sự, vô vị dùng bữa tối, nhất thời nhớ tới Ninh Đoan Trang, liền đứng lên nói: "Bãi giá Cẩm Tú điện!"
Hắn vừa mới nói xong, trong đầu "Đinh" một cái, Ninh Đoan Trang trừ hai điểm, lời bình nói: Tên hoàng đế cặn bã này quá đáng ghét! Nếu mấy ngày tới không cho ta nghỉ ngơi thật tốt mà còn dám tới, ta sẽ đánh điểm trừ. Dám gặp cung phi khác, hoặc đơn độc gặp Sở Nam Thi, ta cũng đánh điểm trừ!
Lý Nguyên Chu: . . .
Lý Nguyên Chu nhìn bảng nhỏ hiển thị âm chín điểm, vô cùng hoài niệm âm năm điểm chiều hôm qua.
Liên tiếp mấy ngày, Lý Nguyên Chu chỉ ban thưởng Ninh Đoan Trang, cũng không dám đi gặp nàng, âm chín đó, thêm một điểm nữa là âm siêu mười, đến lúc đó không chừng lại có tai họa xảy ra.
Sở Nam Thi mấy ngày nay, lại là đặc biệt khó chịu, nàng ta cho là sau khi tiến cung, hoàng đế biểu ca thấy mình thì sẽ nhớ lại tình cũ, không nghĩ tới hoàng đế mấy ngày gần đây ngoài đến thỉnh an thái hậu thì cũng không thèm nhìn nàng ta nhiều hơn một chút, mỗi lần mở lời, hoàng đế cũng là nhìn trái phải mà nói sau đó liền vội vàng đi.
Nàng ta là đệ nhất mỹ nhân Sở quốc đó, lúc trước biểu ca gặp nàng ta, chẳng phải luôn ấm giọng thì thầm sao? Các nam nhân gặp nàng ta, có người nào mà nhìn nổi đường đi?
Nhất định là Ninh Đoan Trang dùng yêu pháp, mê hoặc biểu ca!
Đúng, Ninh Đoan Trang chính là yêu phi, là một họa thủy, có nàng ở đây thì sớm muộn gì cũng sẽ vong quốc.
Vì Sở quốc, vì biểu ca, nhất định phải trừ bỏ Ninh Đoan Trang!
Sở Nam Thi gọi thị nữ, phân phó vài câu, để nàng ta xuất cung, đi một chuyến về Sở phủ.
Ngày thứ hai, ca ca Sở Nam Thi là Sở Nam Bình tiến cung thỉnh an Nghiêm thái hậu.
Nghiêm thái hậu hỏi mấy câu, nhân tiện nói: "Ai gia cũng mệt mỏi, ngươi cùng Nam Thi trò chuyện đi!"
Sở Nam Thi liền cùng Sở Nam Bình vào trong thiên điện, huynh muội ngồi nói chuyện.
"Muội muội, muội tiến cung đã nhiều ngày, hoàng thượng đối với muội ra sao?" Sở Nam Bình nhỏ giọng nói: "Nhìn mặt tràn đầy vẻ u sầu, chẳng lẽ hoàng thượng đối với muội không tốt?"
Sở Nam Thi rơi lệ, khóc ròng nói: "Hoàng thượng một lòng sủng ái Ninh mỹ nhân, luôn xa cách với muội."
Sắc mặt Sở Nam Bình không khỏi thay đổi, tức giận nói: "Muội muội lúc trước vì hoàng thượng mà làm nhiều chuyện như vậy, thái hậu nương nương cũng hứa hẹn chỉ cần muội muội tiến cung, chắc chắn sẽ cho muội muội một địa vị cao trong hậu cung. Bây giờ muội muội tiến cung, hoàng thượng không những không phong vị mà chỉ lo sủng ái cung phi khác?"
Sở Nam Thi lau nước mắt nói: "Cũng không thể trách hoàng thượng, chỉ trách Ninh Đoan Trang kia quyến rũ biểu ca."
Sở Nam Bình chau mày nói: "Thái hậu nương nương cũng mặc kệ không quản?"
Sở Nam Thi nói: "Thái hậu nương nương sợ quản sẽ làm mất tình mẫu tử, bí mật tác hợp muội cùng hoàng thượng, chỉ là hoàng thượng không hề để ý muội chút nào."
Nàng ta vừa nói vừa khóc.
Sở Nam Bình đập tay xuống bàn nói: "Ta đi gặp hoàng thượng, vì muội mà đòi lại công đạo."
Sở Nam Thi vội vàng nói: "Ca ca, huynh làm như vậy thì muội sẽ bị ép xuất cung."
Sở Nam Bình thở dài nói: "Vậy chẳng lẽ cứ để muội bị ức hiếp sao?"
Sở Nam Thi nhìn trái phải một cái, lại qua mở cửa sổ nhìn một cái, lúc này mới trở lại nói: "Nghe nói sứ giả Tần quốc đã vào kinh, đang ở tại dịch trạm, ngày mai sẽ tiến cung cầu hôn trưởng công chúa làm Tần vương phi, ca ca hôm nay lặng lẽ đi gặp sứ giả, để bọn họ đề xuất muốn Ninh Đoan Trang thay trưởng công chúa gả đi."
"Nói Ninh Đoan Trang là đệ nhất mỹ nhân Sở quốc, cũng là đầu quả tim của hoàng thượng, hoàng thượng nếu chịu nhường Ninh Đoan Trang thay trưởng công chúa đi Tần quốc, mới thật sự là nguyện ý cùng Tần quốc kết thân."
Sở Nam Bình nghe xong, vỗ tay nói: "Ý hay. Chỉ cần sứ giả Tần quốc nói ra thì dù hoàng thượng có sủng Ninh Đoan Trang bao nhiêu, cũng phải bỏ xuống. Sở quốc ngay cả trưởng công chúa còn bỏ được, một cung phi nho nhỏ thì có gì mà không được?"
Ninh Đoan Trang cũng không biết đại họa sắp tới, buổi sáng hôm nay vẫn ngủ đến mặt trời lên cao mới dậy, đang chải đầu thì thấy Cẩm nhi lảo đảo chạy vào nói: "Mỹ nhân, việc lớn không tốt!"
"Chuyện gì mà bối rối như vậy?" Ninh Đoan Trang ngẩng đầu lên nói: "Từ từ mà nói!"
Cẩm nhi ngã ngồi dưới đất nói: "Nô tỳ vừa đi nội vụ phủ lấy đồ, lúc ở góc rẽ nghe được hai công công nói với nhau là hôm nay sứ giả cầu thân của Tần quốc tiến cung, đang ở tiền điện cầu hôn trưởng công chúa, nói là muốn mỹ nhân thay trưởng công chúa gả đến Tần quốc."
"Sao lại có yêu cầu hoang đường như vậy?" Ninh Đoan Trang kinh ngạc.
Ở bên kia, Lý Nguyên Chu không đáp ứng yêu cầu sứ giả cầu thân của Tần quốc, nhưng không nói ngay mà chỉ nói đợi thương lượng.
Sau khi tảo triều, Lý Nguyên Chu đang suy nghĩ thì nghe trong đầu "Đinh" một cái, Ninh Đoan Trang trừ hai điểm, lời bình nói: Nếu có thể trừ điểm Tần vương, ta nhất định phải chuẩn bị đủ để trừ một vạn điểm!
Lý Nguyên Chu: . . .
Ái phi, ái phi. . . , trẫm không phải Tần vương, nàng có phải trừ nhầm điểm rồi không?