Editor: _14thfebruary

Quý Tiểu Trạc có một cái vali của riêng mình, cậu nhóc lôi nó từ trong tủ ra, bắt đầu bỏ đồ đạc vào bên trong.

"Phải mang theo cái áo này, mặc lên rất đẹp trai nha, cả cái này nữa, mẹ nói cái này mình mặc rất đáng yêu, còn có cái này cái này.... A, còn cả chăn nhỏ và gối đầu nữa, thêm Ultraman, xe ô tô đồ chơi..." Quý Tiểu Trạc đặt tất cả đồ cậu nói vô trong va li, cái gì cũng bỏ vào, chỉ là cậu phát hiện vali không còn đủ chỗ để bỏ ô tô vào.

Quý Tiểu Trạc cố gắng nhét ô tô của mình vào, nhưng nhét hoài cũng không được, cuối cùng cả người đều ngã vào trong vali.

Lúc Đường Đường đi vào thấy mông của Quý Tiểu Trạc đang chổng lên trời, còn tưởng cậu nhóc bị làm sao, vội vàng chạy đến bế cậu lên như đang nhổ củ cải, "Bảo bảo con làm sao vậy?"

Khuôn mặt Quý Tiểu Tạc đỏ bừng, thở gấp nói: "Mẹ, con bỏ ô tô vào trong, nhưng mà vali nhỏ quá."

Đường Đường nhìn vào vali dở khóc dở cười, thằng bé muốn mang hết đồ trong nhà đi sao, thế nào lại còn mang chăn, gối và dép lê bỏ vào trong.

Đường Đường vừa lấy những đồ không cần thiết ra vừa nói: "Bảo bảo, có một số đồ không cần mang theo, ba con nói lâu lâu sẽ về lại đây, chúng ta không nên mang hết, chỉ cần mang một ít quần áo và giày dép là được rồi, còn những thứ khác qua đó có thể mua."

Quý Tiểu Trạc nhìn chiếc chăn yêu quý và gối nhỏ của mình ra, có chút không nỡ, nhưng vẫn hiểu chuyện, "Vâng ạ, những thứ này sau này về sẽ dùng tiếp, nhưng mà mẹ ơi," Quý Tiểu Trạc chỉ vào đồ chơi của mình, không nỡ hỏi: "Cái này con có thể mang theo không ạ?"

Đường Đường sờ đậu cậu nhóc, "Không nên mang quá nhiều, chỉ mang một cái thôi có được không? Chờ lần sau về nhà lại mang theo."

Quý Tiểu Trạc suy nghĩ, nhịn đau gật đầu, đem đồ chơi của mình đặt lên sô pha, còn sờ tới sờ lui giống hệt như phải từ biệt.

Đường Đường bật cười, bắt đầu giúp cậu nhóc thu dọn đồ đạc.

Nghĩ đến phải qua bên kia, sau này sống chung với ba của cậu nhóc, Đường Đường cảm thấy kích động cực kì, lúc đó ngày nào cô cũng được gặp anh.

Nghĩ đến đây, Đường Đường nhớ đến một chuyện lớn, lập tức đặt đồ dạc xuống chạy vào phòng lấy cân điện tử ra, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại đứng lên cân, trong lòng thầm cầu nguyện mình sẽ mập lên, sau đó cô mở mắt nhìn con số trên đó.

"A! Sao chỉ có 36 kg! Còn không đến 40kg!" Đường Đường nhịn không được rên lên, con số này làm cô thật thất vọng.

Mỗi ngày cô đều trốn Quý Tiểu Trạc ăn đồ ăn vặt, ăn no rồi đi ngủ, ban ngày cũng ăn cho no, quả thật giống như heo, vậy mà chỉ tăng có 0.5 kg là sao!

Nghe thấy Đường Đường kêu rên, Quý Tiểu Trạc sợ tới mức như Phong Hỏa Luân chạy vào, "Mẹ làm sao vậy?"

Vẻ mặt Đường Đường như đưa đám chỉ vào cân, tủi thân nhìn Tiểu Trạc, "Bảo bảo con xem đi, mẹ chỉ mập được chút xíu, đau lòng quá."

Quý Tiểu Trạc chớp mắt nhìn về cân, đọc ra con số, cầm lấy tay nhỏ bẻ tới bẻ lui tính toán, đột nhiên kêu lên: "Không phải mà mẹ, mẹ đâu phải chỉ tăng nửa kí!" Quý Tiểu Trạc không biết xem số thập phân, chỉ biết tính số nguyên.

Đường Đường không cam tâm phản bác, "Chỉ tính một nửa thôi, nửa sau không có tính."

Quý Tiểu Trạc à một tiếng, kéo tay Đường Đường an ủi: "Mẹ ơi vui lên, tăng nửa kí cũng rất lợi hại rồi! Con cũng mới tăng 1 ký."

Đường Đường khóc không ra nước mắt, Quý Tiểu Trạc không được ăn đồ ăn vặt còn tăng một kí, còn cô cố gắng mập lên thì lại không tăng nhiều như thằng bé, thật đả kích người ta mà!

Đường Đường hít mũi, chỉ có thể an ủi bản thân, "Được rồi, ít nhất có tăng, mẹ phải cố gắng hơn."

"Mẹ cố lên, con ủng hộ mẹ."

Một lần nữa cô lấy hết can đảm, Đường Đường đi siêu thị mua thịt, nhưng không phải để cho cô ăn mà làm một chút thịt khô. Nghe nói bên đó có không ít người, trước sau gì cũng là hàng xóm của nhau, đến lúc đó cũng phải gặp mặt chào hỏi, cô có thể mang một chút đồ qua biếu, thể hiện một chút nhiệt tình như vậy sau này ở chung mới tốt được, đồng thời cũng cho anh có chút mặt mũi.

Hì hì, thật tốt!

Chờ lúc Đường Đường hoàn thành xong, Cố Trường An bên kia đã nhận được tin của Quý Yến, sáng sớm đã lái xe đến đón hai mẹ con.

Đường Đường phát hiện Kỷ Nguyệt cũng ở trong xe, vui mừng nói, "Kỷ Nguyệt, chị cũng đến hả?"

Kỷ Nguyệt ôm Quý Tiểu Trạc xoa xoa, nói: "Đương nhiên, bọn em chuyển nhà chuyện lớn như vậy dù sao chị cũng phải đến giúp đỡ chứ, có gì chị sẽ dọn dẹp đồ đạc giúp em."

Cố Trường An ngồi ở ghế lái nghe vậy mỉm cười, "Anh nói nè, em có thể đừng giả tạo như vậy được không, em mà giúp được cái gì? Chỉ gây thêm phiền phức cho Đường Đường thôi."

Kỷ Nguyệt bị chồng mình vạch trần, tức giận phồng má, "Sao anh không cho em chút mặt mũi nào hết vậy, có cần nói rõ như thế không."

Đường Đường nghe cuộc nói chuyện của hai người bật cười, cảm thấy hai vợ chồng này rất tình cảm, khiến cho người khác cảm thấy hâm mộ, tình cảm của bọn họ tốt thật, khi nào thì cô với anh mới có thể....

Giật mình với suy nghĩ của mình mặt Đường Đường đỏ lên, sao dạo này cô hay suy nghĩ lung tung vậy ta.

Ba người cũng không chú ý khuôn mặt đỏ bừng của Đường Đường, Kỷ Nguyệt ôm lấy Quý Tiểu Trạc làm nũng, "Bảo bối, chú Trường An bắt nặt dì, con mau làm cho gì hết bực đi."

Quý Tiểu Trạc xem như là một đứa trẻ hiểu chuyện, vỗ đầu Kỷ Nguyệt nói: "Dì ngoan nha, không được tức giận, chú Trường An sẽ đau lòng."

Cố Trường An bật cười thành tiếng, từ kính chiếu hậu cho Quý Tiểu Trạc ánh mắt tán thưởng, "Nhìn xem, vẫn là Tiểu Trạc thương chú nhất."

Kỷ Nguyệt hung hăng xoa mặt cậu nhóc, "Hừ, chỗ nào con thấy chú Trường An đau lòng cho dì hả?"

Quý Tiểu Trạc cẩn thận suy nghĩ nói: "Hồi trước con thấy chú Trường An cõng dì đi trên cát, còn ôm dì đi vào xe, à đúng rồi, con còn thấy chú Trường An rửa chân cho dì nữa. Ba cũng hay làm như vậy với con, nên là chú Trường An thương dì như ba thương con vậy đó." Quý Tiểu Trạc nói ra những chuyện ở biệt thự.

Kỷ Nguyệt không nghĩ tới Quý Tiểu Trạc lại thấy được những cảnh này, đỏ mặt.

Chỉ là Quý Tiểu Trạc có nghi vấn, nói thầm: "Nhưng mà dì Kỷ Nguyệt ơi, dì là người lớn sao còn bắt chú Trường An ôm dì rồi còn phải rửa chân cho dì nữa? Con là con nít nên mới được như vậy chứ."

Đường Đường bật cười, khóe miệng Cố Trường An cũng cong lên.

Kỷ Nguyệt xấu hổ nhìn trộm hai người, da mặt dày nói: "Ai nha, không phải dì là mỹ nữ sao, mỹ nữ và con nít có đôi khi giống nhau đều được hưởng thụ như vậy, bây giờ con chưa hiểu, chờ lúc con lớn lên kiếm được vợ sẽ hiểu thôi."

Quý Tiểu Trac chớp mắt, đột nhiên từ chỗ Kỷ Nguyệt lăn đến trong ngực Đường Đường ôm lấy cổ cô nói: "Mẹ ơi, sau này con muốn kiếm một người vợ như mẹ vậy đó, không cần quá xinh đẹp." Giống mẹ cậu là tốt nhất.

Đáng tiếc không gian trong xe không lớn, những lời của Quý Tiểu Trạc vẫn bị Kỷ Nguyệt nghe được, "Quý Tiểu Trạc dì nói cho con biết, sau này con sẽ không kiếm được người nào như mẹ con đâu, bởi vì trên thế giới này người dịu dàng đảm đang như mẹ con đã tuyệt chủng rồi, chỉ có một mình ba con có được thôi, con sẽ không tìm được người thứ hai!"

Quý Tiểu Trạc bán tín bán nghi hỏi Đường Đường: "Thật hả mẹ?"

Đường Đường dở khóc dở cười, nhanh chóng giải thích với cậu nhóc: "Không cần tìm người giống như mẹ, mẹ xấu như vậy, cũng không có việc làm, là một người vợ không tốt, con vẫn nên tìm một người xinh đẹp lại tài giỏi như dì Kỷ Nguyệt." Cô như vậy dẫn theo cùng sẽ mất mặt, người như Kỷ Nguyệt mới tốt, chỉ là bây giờ thằng bé vẫn chưa hiểu được.

Quý Tiểu Trạc lập tức lắc đầu, "Không phải đâu, giống mẹ là tốt nhất, con yêu mẹ nhất trên đời luôn, nếu..... Nếu sau này không tìm được người giống mẹ, con sẽ không cưới vợ, mãi mãi ở bên cạnh mẹ.

Ba người lớn đều bị lời nói của cậu nhóc chọc cười, Kỷ Nguyệt nói với cậu nhóc: "Khó mà làm được nha, mẹ là của ba con rồi, nếu con chiếm đoạt mẹ con như vậy, ba con sẽ rất tức giận."

Quý Tiểu Trạc hiển nhiên không tin, phất tay nói: "Không đâu, mẹ là của con và ba, cùng lắm thì ba ở một mình, còn mẹ là của con, ba sẽ không tức giận đâu."

Kỷ Nguyệt cười ha ha, trêu chọc cậu nhóc không ngừng được, "Nhưng có đôi khi ba con sẽ ghét bóng đèn nhỏ như con đó."

Quý Tiểu Trạc không hiểu ý của Kỷ Nguyệt, nhưng Đường Đường lại hiểu, gương mặt đỏ lên, hờn dỗi nói: "Được rồi Kỷ Nguyệt, chị đừng nói nữa mà."

Thấy Đường Đường đỏ mặt, Kỷ Nguyệt ý vị thâm trường cười một cái, "Được rồi, không trêu em nữa."

Quý Tiểu Trạc nhìn Đường Đường, lại nhìn sang Kỷ Nguyệt, cảm thấy có gì không đúng. Bây giờ Quý Tiểu Trạc không hiểu, nhưng cho đến sau này mỗi sáng thức dậy cậu nhóc thấy mình đã ở phòng khác thì mới hiểu ra.

*

Thời gian trôi qua, chiếc xe cũng rời xa thành phố nhộn nhịp, càng đi càng thấy xa xôi, đến cuối cùng cũng không thấy nhưng căn nhà nữa, chỉ có một lối đi nhỏ không biết thông đến nơi nào.

Đường Đường đoán đây chắc là nơi bọn họ đến, trong lòng càng lo lắng, không biết có phải cũng cảm nhận được hơi thở quen thuộc, cho nên con heo nhỏ Quý Tiểu Trạc đang ngủ cũng thức dậy.

Quý Tiểu Trạc tỉnh dậy không bao lâu, xe đã đến nói, chỉ nghe thấy Cố Trường An nói: "Tới rồi."

Tinh thần của Đường Đường và Quý Tiểu Trạc căng lên, không chờ nổi nhìn ra ngoài, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy có một thân ảnh mặc quân phục đứng đó không xa, không phải Quý Yến sao?

Quý Tiểu Trạc vươn ra ngoài cửa sổ kêu to, "Ba ơi! Ba!"

Đường Đường cũng bị ảnh hưởng theo Quý Tiểu Trạc cũng kêu lên: "Chồng ơi!"

Sắc mặt Quý Yến dịu dàng đi phần nào, đi lên mở cửa xe, Quý Tiểu Trạc lập tức nhào vào ngực anh, gắt gao ôm cổ anh.

Quý Yến vỗ lưng cậu nhóc, rồi liếc mắt nhìn Đường Đường, lúc này mới nhìn Cố Trường An và Kỷ Nguyệt nói: "Vất vả rồi."

Cố Trường An không để ý xua tay.

Lúc này mấy người mặc quân trang như Quý Yến đi đến, hành lễ chào Đường Đường, "Xin chào, chị dâu!"

Đường Đường bị âm thanh vang dội dọa sợ, lúc này mới phát hiện lúc nãy mai nhìn Quý Yến cũng không phát hiện phía sau có người, lập tức mỉm cười gật đầu, "Chào mọi người."

Quý Yến giới thiệu Đường Đường, "Mấy người này là đồng đội của tôi, đến đây đón mọi người."

Quý Tiểu Trạc không cần Quý Yến giới thiệu, giọng nói non nớt mềm mại vang lên: "Chào các chú! Con là con trai của ba, biệt danh là Út Trạc, mọi người có thể gọi con là Quý Tiểu Trạc."

Mặt mày Đổng Lực hớn hở vỗ tay với Quý Tiểu Trạc, "Tới đây bảo bối của chú, ôm chú một cái nào, lúc con mới sinh ra chú còn ôm con đó, chắc con đã quên rồi."

Quý Tiểu Trạc nghe lời chui vào trong ngực Đổng Lực, giọng nói còn mùi sữa nói: "Không sao, sau này con ở đây rồi, chú có thể đến tìm con."

Đổng Lực gật đầu, "Đúng đúng, về sau chú sẽ thường xuyên đến nhà con chơi." Thuận tiện ăn chực luôn.

Trương Thành tuy đã kết hôn, nhưng anh và vợ vì tính chất công việc mà chưa thể có con, bây giờ nhìn thấy Quý Tiểu Trạc là một đứa bé đáng yêu như vậy, không nhịn được vội vàng tiến lên nói: "Tiểu Trạc cũng cho chú ôm một cái được không?"

Đổng Lực lập tức ôm Quý Tiểu Trạc cách xa anh ra, "Cút đi, đừng có tranh giành với tôi, tôi mới ôm một lúc thôi đấy."

Trương Thành khó thở, "Tôi ôm thì làm sao? Cũng không phải con của cậu."

Mắt thấy hai người sắp đánh nhau, Quý Tiểu Trạc đưa tay ôm lấy Quý Tiểu Trạc, mang Đường Đường vào nhà.

Đổng Lực và Trương Thành trừng mắt nhìn nhau.

Quý Tiểu Trạc bất lực nằm trên vai Quý Yến: "Ba ba, con cảm thấy lớn lên đẹp trai quá đôi khi cũng rất buồn phiền."

Khóe miệng Quý Yến cong lên, lần đầu tiên phát hiện con trai mình cũng có khiếu hài hước.

*

Đoàn người đi vào tự nhiên cũng hấp dẫn những người khác, mọi người cũng đoán được chắc là có gia đình mới đến đây, đều nhiệt tình chạy lại.

Một người khoảng 40 tuổi tiếng đến bên cạnh Quý Yến hỏi: "Tiểu Quý, cậu mang người nhà theo quân hả?"

Người nói chuyện là vợ của đoàn trưởng, vẫn rất quen thuộc với Quý Yến, anh gật đầu với chị ấy: "Chị dâu, sau này vợ con em sẽ ở đây."

Vợ đoàn trưởng rất vui vẻ, "Vậy thì tốt rồi, sau này mọi người đều được ở chung với nhau. Đây là con trai cậu hả, đáng yêu quá."

Quý Tiểu Trạc lập tức ngọt ngào gọi: "Xin chào dì, con tên Quý Tiểu Trạc."

"Ai u, thật ngoan." Vợ đoàn trưởng nắm lấy tay nhỏ của Quý Tiểu Trạc, rồi nhìn thấy Đường Đường đang chống nạng sau lưng Quý Yến, hơi hoang mang, lại nhìn qua Kỷ Nguyệt, nhất thời không biết ai là vợ của Quý Yến, trong lòng cảm thấy chắc là Kỷ Nguyệt, nhưng Đường Đường lại đứng gần Quý Yến hơn, dù gì cũng phải nói diện mạo của Đường Đường không có khả năng, dù sao điều kiện của Quý Yến cũng rất tốt.

Vợ đoàn trưởng không thể xác định được ai là vợ của anh, cô và anh đứng gần nhau như vậy mà cũng không nhìn ra sao? Hu hu, rốt cuộc thì cô xấu vậy hả!

Đường Đường bi phẫn cúi đầu đánh giá chính mình, tầm mắt thấy dáng vẻ vẫn như bộ xương khô, cảm thấy cũng không thể trách chị dâu, thôi vẫn là cô chào hỏi trước.

Đang chuẩn bị mở miệng giới thiệu, nào ngờ Quý Yến đã nhanh hơn cô một bước giới thiệu cô với vợ của đoàn trưởng, "Chị dâu, đây là vợ của em, tên là Đường Đường, hai mẹ con vừa mới đến đây, có nhiều chuyện chưa biết mong chị dâu chăm sóc hơn."

Vợ của đoàn trưởng ngẩn người, vội nói cười: "Ừ ừ, chuyện gì không biết thì đến tìm chị, đến đây thì đều là người một nhà, đừng khách sáo."

Đường Đường ngọt ngào cười: "Cảm ơn chị dâu, chờ tụi em thu xếp xong sẽ qua nhà chị."

"Được được, nhớ nhé, các em dọn dẹp đi, đừng chậm trễ."

Nói chuyện xong, Quý Yến dẫn mọi người vào tòa nhà.

Bọn họ vừa đi vào, phía sau liền túm lại thì thầm to nhỏ với nhau.

"Vừa nãy là vợ của doanh trưởng Quý hả? Sao lại...." Câu kế tiếp làm sao có thể không biết xấu hổ nói ra.

"Đúng vậy, Doanh trưởng Quý đẹp trai lịch lãm thế kia, bằng cấp cũng cao, lúc trước tôi nghĩ vợ của cậu ấy sẽ giống như tiên nữ vậy."

"Mấy người đừng có quan trọng vẻ ngoài, nói không chừng cô ấy rất tài giỏi, nếu không doanh trưởng Quý cũng không coi trọng, trước kia doanh trưởng Quý còn không thèm để mắt đến mấy 'bông hoa' ở trong đoàn văn nghệ."

"Nói cũng đúng..."

Vợ đoàn trưởng lấy mọi người bàn tán về Đường Đướng không khỏi nhíu mày nhắc nhở: "Được rồi, đừng nói sau lưng người khác, người ta muốn cưới ai cũng là chuyện của người ta, bản thân thích là được."

Mấy người đó cũng biết nói người khác như vậy cũng không đúng, bèn xấu hổ mỉm cười, tản ra ai về nhà nấy.

Chỉ là sau đó tin đồn doanh trưởng Quý cưới một người vợ xấu xí được lan truyền khắp khu gia đình trong quân đội.

Hết chương 25.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play