*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: _14thfebruary
Ăn sáng xong, Đường Đường và Quý Tiểu Trạc đi đến cửa hàng mua đồ để làm giày, trong nhà không có dụng cụ nào ngoại trừ cây kim thím Lý để lại, thật không hiểu nguyên chủ học thiết kế thời trang như thế nào, ngay cả dụng cụ làm quần áo cũng không có, chẳng lẽ tất cả đều dựa vào máy móc?
Bước đầu tiên làm giày chính là cần đế giày, bây giờ cần biết size chân của Kỷ Nguyệt, thế là Đường Đường ủy thác cho Quý Tiểu Trạc đi nằm vùng, hỏi số giày của cô ấy, nhưng quan trọng không được để cho cô ấy phát hiện ra ý đồ của mình.
Đôi mắt to của Quý Tiểu Trạc chuyển động, vỗ ngực đảm bảo nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, sau đó chạy nhanh như chớp vào phòng thi hành.
Cũng không biết Quý Tiểu Trạc nói như thế nào, khoảng mười phút sau đã mang chiến thắng trở về.
Đường Đường khâm phục cậu nhóc hôn không ngừng lên khuôn mặt bé nhỏ, khiến cho cậu nhóc cười không ngừng.
Đường Đường mua vải làm giày là màu trắng, có hoa văn, cô không cần phải tự tay thêu, chỉ cần làm một vài bông hoa nhỏ thêu trên đỉnh giày, tăng thêm vẻ đẹp.
Đường Đường cảm thấy bây giờ cũng có nhiều mẫu giày đẹp, nhưng có nhiều người phụ nữ mang không thoải mái, nhất là giày cao gót, đi lâu chính là một loại cực hình, cũng không biết sao phụ nữ có thể lợi hại mang nó nhiều đến như vậy, hình như Kỷ Nguyệt cũng thích đi, cho nên cô sẽ thêu cho cô ấy một đôi giày đẹp nhưng vẫn mang thấy thoải mái, nếu cô ấy đi nhiều sẽ cảm thấy dễ chịu.
Tốc độ của Đường Đường rất nhanh, một đôi giày không đến hai ngày đã làm xong, cảm thấy rất hài lòng, đưa giày cho người đàn ông duy nhất ở đây xem thử cũng tiện thể hỏi ý kiến: "Bảo bảo, con thấy có đẹp không?"
Tay nhỏ Quý Tiểu Trạc sờ lên đóa hoa trên giày, gật đầu không thôi, "Đẹp lắm! Bông hoa này rất đẹp."
Đường Đường xoa đầu cậu nhóc: "Bảo bảo con thật có mắt nhìn đấy." Đừng nhìn mấy bông hoa này đơn giản như vậy, nhưng nó lại tốn nhiều thời gian và công sức nhất. Chúng là một phần để hoàn thiên đôi giày, tạo cho đôi giày này toát lên vẻ thanh lịch và độc đáo, bên ngoài tuyệt đối không có bán.
Nếu Quý Tiểu Trạc cũng thấy đẹp, Đường Đường liền có niềm tin, cô dùng hộp đóng gói cẩn thận, rồi đi mua chút nguyên liệu nấu ăn, làm cho Kỷ Nguyệt hai phần bánh ngọt, đồng thời cũng làm cho cô ấy một ít thịt khô.
"Đi thôi bảo bảo, chúng ta đi tặng quà cho dì Kỷ Nguyệt, cảm ơn dì ấy đã giúp mẹ trở nên xinh đẹp."
"Vâng ạ." Quý Tiểu Trạc như đại ca đi phía trước dẫn đường cho Đường Đường, "Mẹ, con biết công ty của dì Kỷ Nguyệt, để con dẫn mẹ đi."
Đường Đường đi theo cậu nhóc thuận lợi đến công ty của cô ấy, lúc này Kỷ Nguyệt đang đứng dưới lầu chờ bọn cô.
Hôm nay Kỷ Nguyệt làm cho Đường Đường cảm thấy rất khác, bộ đồ công sở vừa vặn ôm lấy dáng vẻ mảnh mai, đôi chân thẳng tắp dưới chiếc váy dài, kết hợp với giày cao gót khiến cho cả người đẹp đến lạ thường, những nhân viên khác đi ngang đều gật đầu chào Kỷ Nguyệt, cô ấy cũng mỉm cười đáp lại.
Đây là dáng vẻ của phụ nữ đi làm sao? Cảm giác thật quyến rũ! Trách không được phụ nữ ở đây cũng muốn đi làm giống đàn ông.
Đường Đường rất khâm phục Kỷ Nguyệt, đáng tiếc cô không thể giống như cô ấy, điều duy nhất cô giỏi chính là nấu nướng và thêu thùa.
Kỷ Nguyệt dẫn hai người vào trong văn phòng, nói trợ lý mang nước cho Đường Đường và Tiểu Trạc, còn mang thêm chút đồ ăn vặt cho cậu nhóc, lúc này mới mở miệng nói: "Em mang đồ ăn đến cho chị à, vất vả rồi."
Đường Đường đem đồ ăn đặt lên bàn, "Em làm chút đồ ăn đơn giản thôi, có bánh ngọt và thịt khô, chị xem có thích không."
Kỷ Nguyệt cũng không khách khí, lập tức mở hộp đồ ăn ra, liếc mắt thấy bên trong bày những chiếc bánh ngọt tinh xảo, hai mắt sáng ngời, "Đẹp quá, đây là bánh truyền thống của Trung Quốc mà, em làm cái này à!" Cô còn tưởng rằng Đường Đường làm bánh ngọt kiểu Tây Âu.
Kỷ Nguyệt gấp gáp cầm một cái bánh hạt dẻ
(*) bỏ vào miệng, hương vị mềm mại ngọt ngào, nuốt xuống còn để lại hương thơm thoang thoảng, không khỏi bật ngón tay cái, "Đường Đường, em làm cái này ngon quá, chị đã ăn qua vài chiếc bánh của đầu bếp làm, nhưng cũng không có cái nào ngon như vậy." Kỷ Nguyệt vừa khen vừa cầm một cái bánh phù dung vào miệng
(*).
Bánh hạt dẻ:Bánh phù dung:Lúc này Kỷ Nguyệt nào còn dáng vẻ ngự tỷ, phút chốc đã biến thành quỷ nhỏ tham ăn, cả Quý Tiểu Trạc cũng vậy khiến Đường Đường buồn cười không thôi, vội vàng khuyên nhủ: "Ăn cái này rất dễ no, chị ăn ít thôi, ăn nhiều sẽ thấy không ngon."
Kỷ Nguyệt gật đầu, "Không ăn nữa, mang về cho Cố Trường An ăn."
Lúc này Kỷ Nguyệt mới chú ý tới cái hộp Đường Đường mang theo, nghi hoặc hỏi: "Em còn mang gì nữa à?"
Đường Đường đem hộp giày mở ra, lấy giày thêu ra cho cô ấy, ngại ngùng nói: "Em làm cho chị đôi giày, chị đừng chê."
Kỷ Nguyệt ngẩn người, nhận lấy đôi giày trang tay Đường Đường, nháy mắt bị hấp dẫn bởi sự tinh xảo của nó, "Trời ạ Đường Đường, chị phục em rồi đó, sao em có thể làm cái này đẹp đến như vậy, nếu em không nói chị còn tưởng em mua ở đâu đấy, em làm rất đẹp đó."
Kỷ Nguyệt không phải đang nói mấy lời khách sáo, cô ấy cảm thấy đôi giày này rất đẹp, đơn giản nhẹ nhàng, tinh xảo, đã vậy còn có mang vẻ cổ đại xen lẫn hiện đại, nếu mang vào chân chắc chắn sẽ khiến người khác ngó nhìn, phối kèm chiếc váy trắng nhìn như tiên nữ vậy.
Được Kỷ Nguyệt khen ngợi, Đường Đường rất xấu hổ, chỉ có Quý Tiểu Trạc nghe được cảm thấy đầy kiêu ngạo, ngực nhỏ không khỏi ưỡn lên.
Kỷ Nguyệt lập tức tháo giày cao gót trên chân ra mang đôi giày thêu này vào, cảm thấy di chuyển rất nhẹ nhàng và thoải mái, nhịn không được xoay hai vòng, "Thế nào, có đẹp không?"
Hai mẹ con gật đầu, trăm miệng một lời nói: "Đẹp lắm."
"Ha ha... Chỉ là hôm nay mặc quần áo không phù hợp, lần sau chị sẽ mặc váy dài, đi dạo phố cũng có thể mang đôi này, tuyệt đối không đau chân." Kỷ Nguyệt vui vẻ cất giày, thấy thời gian không còn sớm, nói với Quý Tiểu Trạc và Đường Đường: "Trưa rồi, chúng ta xuống dưới lầu ăn cơm nha."
Lần này Đường Đường không có từ chối.
Lúc ăn cơm Đường Đường có đi WC một lần, kết quả lại gặp được người quen. Một người phụ nữ xinh đẹp cũng đúng lúc từ từ nhà vệ sinh ra, thấy Đường Đường liền ngẫn người, giấy tiếp theo đã mỉm cười, quen thuộc nói: "Đường Đường, thời gian này cô đi đâu vậy, một bóng người cũng không thấy, chúng tôi muốn tìm cô uống rượu cũng không được."
Đường Đường nhìn khuôn mặt trang điểm đậm và quần áo hở hang của người phụ nữ trước mắt, không khỏi nhíu mày, theo bản năng lùi ra sau cách xa cô ta. Tuy rằng không biết người này là ai, những nhìn qua cũng biết không phải người phụ nữ tốt lành. Mặc kệ trước kia nguyên chủ có quan hệ gì với cô ta, bây giờ cô đều không muốn gặp.
Đường Đường cau mày nói: "Về sau không cần tìm tôi, tôi phải ở nhà chăm sóc chồng con."
"Chăm sóc chồng con?" Người phụ nữ kia thiếu chút bị sặc nước miếng, như nhìn thấy kẻ điên, "Đường Đường, cô có uống lộn thuốc không, nói khùng điên gì vậy?"
"Chăm sóc chồng con rất tốt." Đường Đường không hiểu lời nói của cô có gì mà khiến cô tá ngạc nhiên như vậy, chăm sóc chồng con rất đáng sợ sao?
"Điên rồi điên rồi..." Người phụ nữ kia cảm thấy Đường Đường thật sự bị điên rồi, chẳng lẽ lần tai nạn đó đầu óc bị tông hỏng rồi?
Cô ta còn muốn hỏi Đường Đường gì đó nữa, nhưng có một người đàn ông đứng đó không xa không kiên nhẫn đi đến nắm lấy cánh tay cô ta, "Em lại sao vậy, đi WC mà cũng lâu như thế?!"
Cô ta lập tức bật cười, duỗi tay ôm lấy cánh tay người đàn ông kia, yêu kiều nói: "Ai nha, người ta gặp người quen mà, qua chào hỏi một chút, anh yêu đừng nóng giận."
Người đàn ông đó liếc Đường Đường, phát hiện là đồ xấu xí, sắc mặt lộ vẻ phiền chán, trực tiếp lôi kéo người phụ nữ kia đi.
Đường Đường thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cầu nguyện ngàn vạn lần đừng gặp lại 'người quen' nào nữa.
Rửa tay xong, Đường Đường xoay người trở về, nào biết quay lại thấy một người phụ nữ trẻ tuổi đang đứng đó nhìn cô, giống như đã đứng ở đây rất lâu.
Người này Đường Đường đã gặp qua, chính là một trong bốn người gặp phải lúc đi ăn nhà hàng với Quý Yến, lúc trước cô đã thấy người này có vẻ quen biết cô.
Nhưng mà lần trước thái độ của Quý Yến đối với bốn người này khiến Đường Đường hơi nghi ngờ, vì thế tính toán trực tiếp rời đi, nào biết người phụ nữ kia chủ động mở miệng, "Đường Đường, chị rất vui vì em không còn hồ đồ nữa."
Đường Đường dừng lại, quả nhiên người này quen biết cô.
Thấy Đường Đường không để ý đến cô ta, người phụ nữ vội vàng nói: "Đường Đường, em có thể nghe chị nói hai ba câu được không, mẹ bị bệnh rồi, em về nhà thăm mẹ đi."
"Mẹ? Mẹ của ai? Rốt cuộc người này có quan hệ gì với nguyên chủ?
Thấy Đường Đường không nói lời nào, trên mặt người phụ nữ kia xuất hiện tia phức tạp, nhỏ giọng nói: "Đường Đường, chị biết em oán hận chị cướp hết tất cả của em, cũng oán hận ba mẹ thiên vị chị, nhưng ngoại từ Thời Việt ra, từ trước đến nay chị cũng không nghĩ muốn cướp cái gì của em cả. Hơn nữa nếu không phải em làm ra những chuyện đó ba mẹ cũng không đối với em như vậy..." Người phụ nữ đó nói đến đây khựng lại, ý thức được nói những lời nãy không có ý nghĩ, ngược lại nói: "Mặc kệ thế nào, em cũng là con gái của mẹ, mẹ bị bệnh em nên đi thăm bà ấy đi, chị nghĩ nhìn thấy em, mẹ sẽ rất vui."
Đường Đường nghe vẫn không hiểu gì, không hiểu sao lại thế này, nhưng hình như nguyên chủ và người phụ nữ này, còn có ba mẹ có rất nhiều bất bình với nhau, bất kể thế nào, cô cũng không thể tùy tiện đồng ý với người phụ nữ này đi thăm cái người cô ta bảo là mẹ được.
Cho nên Đường Đường chỉ có thể lựa chọn im lặng tránh khỏi người phụ nữ này.
Nhìn bóng dáng Đường Đường rời đi, trong mắt cô ta hiện lên tia phức tạp.
*
Hôm sau Đường Đường nghĩ đến lời của người phụ nữ kia, nhưng nghĩ như thế nào cũng không nhớ ra được chuyện gì, vốn dĩ hôm nay muốn đi hỏi Quý Yến một chút, nhưng điện thoại cầm lên rồi lại buông xuống.
Suy nghĩ rồi vẫn không nên hỏi, lỡ như chọc giận anh ấy không vui, cô vẫn cảm thấy trong chuyện này có gì không ổn. Nếu anh muốn nói chuyện ở nhà hàng lần trước thì anh đã nói rồi, chắc là anh không muốn nhắc đến, nếu đã vậy cô cũng sẽ không hỏi.
Quý Tiểu Trạc thấy dáng vẻ rối rắm của Đường Đường cầm diện thoại, lập tức hiểu lầm, lôi kéo tay áo cô nói: "Mẹ ơi, mẹ muốn gọi điện cho ba sao? Có phải mẹ nhớ ba không?"
Đường Đường phục hồi tinh thần, vội vàng xua tay, "Không có, mẹ không có nhớ ba."
Quý Tiểu Trạc chỉ vào giao diện điện thoại của cô nói: "Rõ ràng mẹ muốn gọi điện thoại cho ba mà, mẹ ơi, mẹ không cần phải xấu hổ, thực ra còn cũng nhớ ba, ba đã đi mấy ngày rồi."
Đường Đường cũng không biết nên giải thích như thế nào cho tốt.
Quý Tiểu Trạc bịch bịch chạy đi lấy máy tính bảng của mình, chui vào trong ngực Đường Đường ngồi, tay nhỏ thuần thục thao tác phát giọng nói với Quý Yến: "Ba ba, là con Tiểu Trạc đây, con và mẹ rất nhớ ba, ba có thể gọi video không?"
Đường Đường không nghĩ cậu nhóc cũng kéo cô theo, cô nói nhớ anh hồi nào? Nói vậy anh sẽ nghĩ như thế nào đây?
Aiz, nghĩ thôi cũng thấy xấu hổ.
Đường Đường đõ mặt nghĩ, nào biết Quý Yến đã thấy, liền gọi video tới, Quý Tiểu Trạc không cho Đường Đường phản ứng đã nhanh tay bấm vào, vui vẻ kêu: "Ba ba!"
Quý Yến xuất hiện trên màn hình, Đường Đường đành gượng cười gọi: "Chồng", đồng thời quán sát mặt Quý Yến có gì khác thường không, kết quả anh vô cùng bình thường, giống như không có để ý câu kia của Quý Tiểu Trạc.
Đường Đường âm thầm thở ra.
Quý Tiểu Trạc cũng không phát hiện mẹ đang khẩn trương, vui vẻ nói chuyện với Quý Yến, hai ba câu liền kể chuyện hôm nay cho anh nghe, "Để con kể cho ba nghe, mẹ làm tặng dì Kỷ Nguyệt bánh ngọt mà dì ấy thích, còn tặng giày nữa, ba thấy mẹ có giỏi không." Biểu tình của cậu nhóc rất kiêu ngạo.
"Thật à." Quý Yến nhìn Đường Đường, nói theo cậu nhóc: "Rất giỏi."
Đường Đường đỏ mặt, xấu hổ giải thích: "Không có, anh đừng nghe con nói."
Quý Tiểu Trạc ưỡn bộ ngực nhỏ, "Có, mẹ rất giỏi luôn."
Hiện tại Quý Tiểu Trạc là con trai cưng của mẹ, nguyên nhân chính là Đường Đường nấu ăn rất ngon, đối với một người tham ăn như cậu nhóc, đây đúng là mị lực lớn nhất.
Đường Đường che mặt, thấy không ngăn cản được Quý Tiểu Trạc, đành phải mặt dày tùy cậu.
Chờ Tiểu Trạc nói xong, lúc này Quý Yến nhìn Đường Đường, nói: "Tôi đã xin phê duyệt thành công, phòng cũng đang được sửa."
"Phòng đang sửa sao?" Đường Đường ngạc nhiên, không nghĩ tới nhanh như vậy, nói thế là bọn cô sắp được qua đó hả?
Quý Yến gật đầu, nói: "Nhưng mà ở đây cái gì cũng không có, phải sắp xếp lại lần nữa, khi nào có thời gian xin nghỉ tôi sẽ ra ngoài mua, chờ xong xuôi sẽ đón cô và Tiểu Trạc."
Quý Tiểu Trạc nghe hiểu, lập tức hoan hô: "Ba ba, có phải chờ ba sắp xếp ổn thỏa là chúng ta có thể ở chung với nhau đúng không?"
Quý Yến mỉm cười gật đầu.
"Vậy khi nào mới có thể ạ? Con rất nhớ ba." Quý Tiểu Trạc hận không thể ngay lập tức ở bên cạnh ba mình.
Quý Yến suy nghĩ, cho cậu nhóc ngày cụ thể: "Con chờ ba nửa tháng, ba sẽ đi đón con."
Quý Tiểu Trạc nghe thấy nửa tháng, lập tức chu miệng, "Ba ba, nửa tháng rất lâu nha, không thể là ngày mai ạ?"
"Là do trong nhà bây giờ không có gì, con qua đây cũng sẽ không có ăn, cũng sẽ không có chỗ ngủ, không thể sinh hoạt được con hiểu không?"
Quý Tiểu Trạc suy nghĩ đến không thể ăn, không thể uống, cũng không có chỗ ngủ, lập tức ủ rũ.
Đường Đường cảm thấy Quý Yến đã huấn luyện còn phải trang trí nhà cửa vất vả, liền dò hỏi: "Chồng à, nếu không để em và Tiểu Trạc qua đó trước, anh bận rộn như vậy, lại còn phải trang trí phòng rất vất vả, dù sao em và bảo bảo ở nhà cũng không có chuyện gì, đến đó em sẽ đi mua đồ, có thể giúp anh trang trí, khẳng định hai ngày sau là hoàn thành."
Quý Yến trầm mặc, Đường Đường nói có thể xem như biện pháp tốt, nhưng chuyện mua đồ đạc sắp xếp nhà là một chuyện lớn, rất vất vả, chuyện như vậy anh cũng không có ý định đưa cho cô.
Quý Tiểu Trạc nghe có thể đi qua trước, sợ ba không đồng ý, lập tức làm nũng nói: "Ba ơi, con và mẹ làm được mà, con sẽ quét rác, còn có lau bàn nữa, ba cho con và mẹ qua đó nha."
Đường Đường hùa theo: "Đúng đúng, bảo bảo rất lợi hại, tụi em sẽ cùng làm."
Thấy hai mẹ con nói vậy, Quý Yến dở khóc dở cười, nghĩ rồi cũng đồng ý: "Tạm thời tôi không thể ra ngoài, không thể đi đón hai mẹ con, tôi sẽ nhờ Cố Trường An đón hai người, hai ngày này cô và Tiểu Trạc sắp xếp một ít đồ dùng cần thiết đi."
Mẹ con thấy anh đã đồng ý, vui vẻ đập tay nhau, Quý Tiểu Trạc cũng không quan tâm ba nữa, đi về phòng mình thu dọn đồ đạc.
Thấy Đường Đường cũng ngo ngoe rục rịch, Quý Yến đành phải tắt video, cho hai mẹ con sắp xếp.
Hết chương 24.