💥 Vote ủng hộ Mun nha❤
____
"Hùng phu lang, ngươi xem ta hợp lệ sao?" Tiểu nương tử nhà Thái Học còn gọi là Lý đại nương có chút lo lắng hỏi.
Nàng là Hùng mẫu tìm tới, không thể không nói ánh mắt Hùng mẫu thật tốt, Lý đại nương tay nghề rất tốt, hàng kim mũi chỉ đều rất chỉnh tề.
Nàng lựa chọn làm bao bên ngoài chứ không có chọn làm nạp nguồn, tuy rằng nạp nguồn nhiều tiền nhưng rất tốn sức. Nhà nàng nhiều việc, không thể đang nạp nguồn rồi lại đi làm việc khác rồi lại quay lại nạp nguồn, như vậy cũng không biết mất mấy hôm mới làm được một đôi giày. Không bằng làm bao bên ngoài, chỉ cần chút xíu thời gian là có thể làm xong một đôi, lại có thời gian để làm việc khác, cũng không sợ ảnh hưởng tới tiến độ làm việc. Nàng từ sáng tới tối vừa có thể làm việc nhà vừa bao giày có thể làm ra ba bốn mươi đôi, cũng thu được ba bốn văn.
Nhìn đôi giày trước mặt Đường Thọ thỏa mãn gật đầu liền đưa cho nàng tám văn tiền công cùng tiền đặt cọc. Lý đại nương chỉ cầm bốn văn liền cầm thêm chút nguyên liệu về giày về tiếp tục gia công.
Nàng một chốc cũng không muốn lãng phí thời gian, chỉ hận không thể một bước liền về đến nhà, đi gấp không có chú ý, cùng người mặc áo choàng vừa tiến vào va vào nhau.
"Ai u." Người mặc áo choàng đối diện lảo đảo, đỡ tường mới miễn cưỡng đứng vững.
Lý đại nương vội vã nhìn lại, đụng vào nàng lại là Trương a bà, nàng tiến lên một bước đem người đỡ lấy:"Trương a bà, ngươi không sao chứ?"
Trương a bà không để ý tới nàng, mà xiêu xiêu vẹo vẹo nhặt đồ rơi trên đất. Trương a bà tâm tâm dực dực phủi bụi trên mặt đồ, biểu tình cực kỳ trân trọng. Chờ giày được phủi sạch bụi bẩn, mới quay đầu đối Lý nương tử nói:"Không có việc gì, lão bà ta mới không có yếu ớt như vậy, đụng một cái cũng không thể chết được."
Sau khi nói chuyện, Lý đại nương trong lúc vô tình liếc đôi giày một cái, liền không đi.
Trương a bà cũng không để ý tới nàng, nhanh chóng bước lên trước, cầm trong tay là đế giày mất nửa ngày mới làm ra, đôi mắt vẩn đục không thấy rõ tâm tình, âm thanh lại mang đầy hi vọng.
"Hùng phu lang, ngươi nhìn giúp ta một chút, có hợp lệ không?"
Đường Thọ cúi đầu nhìn về đôi giày được bà lão nhét vào trong tay, hẳn là có một bên may chệch, không thể không tháo ra may lại, không biết là tháo ra bao lần, trên đế giày có mấy cái lỗ kim. Có thể thấy được người làm rất là dụng tâm, thử nhiều lần cũng đã làm được trạng thái tốt nhất, mặc dù như vậy vào bao đế giày vẫn là bị may chệch.
Đôi mắt Trương a bà nặng như nghìn cân chờ đợi nhìn đôi môi mỏng, ba chữ không hợp cách làm như thế nào Đường Thọ cũng không nói ra được. Bên cạnh có mấy tiểu nương tử vội vàng đến giao thành phẩm cũng không có thúc giục, đều lẳng lặng nhìn thái độ Đường Thọ.
Dưới những ánh mắt nóng bỏng như vậy, suýt nữa Đường Thọ đã muốn gật đầu, cuối cùng vẫn là nhẫn tâm lắc đầu.
"Xin lỗi bà, ngươi làm đế giày không được."
Ánh sáng trong mắt Trương a bà phút chốc liền vụt tắt, từ khi lang quân cùng các con chết đi, ánh mắt nàng liền không tốt, nhìn đồ vật cũng chỉ thấy cái bóng mơ hồ, lúc thường giúp tiểu tôn may vá cũng hay may lệch. Bà biết tật xấu của mình, nhưng sinh hoạt trong nhà thật sự quá khổ, nhìn thấy cơ hội chung quy vẫn muốn thử một lần. Trương a bà run rẩy đôi môi tựa hồ muốn nói cái gì, cuối cùng cũng không nói ra, năm tay tôn tử chậm rãi đi ra ngoài.
"Trương a bà, đợi đã." Đường Thọ chạy lên trước, từ trong người lấy ra một đồng tiền đưa cho Trương a bà:"Cái này là tiền đặt cọc của ngươi."
Trương a bà đưa tay muốn cầm lại, chợt nhớ ra cái gì nói:"Lúc trước có nói nếu làm hỏng sẽ bị đền tiền."
Tâm Đường Thọ run lên, ê ẩm đến lợi hại:"Ta nhìn cái đế giày kia dù đã hỏng nhưng vẫn có thể dùng, cho nên không tính là ngươi làm hỏng, tiền đặt cọc này tự nhiên có thể trả về cho ngươi."
Trương a bà lúc này mới tiếp nhận, nói tiếng cảm ơn. Cái lưng còng một tay cầm một đồng tiền, một tay dắt tiểu tôn tử ở giữa mặt trời ban trưa từ từ đi xa. Đường Thọ lẳng lặng nhìn hồi lâu, mãi cho tới khi có người đứng đằng sau gọi cậu, cậu mới phục hồi lại tinh thần.
Chờ đều đã tiễn xong công nhân trong phòng, chỉ còn lại Hùng Tráng Sơn cùng Đường Thọ, Đường Thọ mới chua sót nói:"Nhị lang, ta muốn giúp đỡ nàng một chút."
Hùng Tráng Sơn đem Đường Thọ nhẹ nhàng ôm vào lòng:"Chỉ cần ngươi muốn làm gì, ta đều nghe ngươi."
Đường Thọ nói:"Nhị lang, tẹo nữa ngươi lén lút đi qua nhà nàng một chuyến, có thể tránh thôn dân liền tránh, ta sợ những người khác biết chúng ta nhẹ dạ dùng lại nàng, sẽ bị những người có tâm tư gây ra mầm họa. Tuy nói thôn dân sau này cũng sẽ biết nhưng có thể giấu một ngày liền đỡ một ngày."
"Được, ta sẽ cẩn thận." Hùng Tráng Sơn hỏi:"Chỉ là ngươi muốn nàng làm cái gì?"
"Liên quan tới kim chỉ khẳng định không được, tay nghề nàng quá kém, dù chúng ta có tạm dùng đồ của nàng cũng không quá ảnh hưởng tới sinh ý, nhưng như vậy là bất công với người tiêu dùng, bọn họ đã bỏ ra giá cao để mua, dĩ nhiên vật đó phải tương đương với giá tiền bỏ ra, không thể vì chúng ta mềm lòng mà phải trả nợ thay."
Hùng Tráng Sơn nghe không hiểu một số từ mà Đường Thọ nói, nhưng cũng rõ ràng ý tứ của cậu liền gật đầu.
"Ta định cho nàng làm công đoạn cuối cùng, công đoạn này không cần quá nhiều nhãn lực, chính là cần có khí lực." Tuy rằng cần khí lực nhưng cũng không giống như con gấu Hùng Tráng Sơn, chỉ cần có sức lực giơ chày gỗ lên nện vào đế giày là được.
Sau khi Hùng Tráng Sơn tới cửa nói rõ ý đồ, Trương a bà cả người vui mừng thiếu chút nữa nhảy lên, tiểu tôn tử cũng cười.
"Nhanh, tới rập đầu lạy ân nhân, nếu không có Hùng nhị lang, chúng ta cũng không biết có thể hay không vượt qua mùa đông." Trương a bà nắm tay tôn tử liền muốn rập đầu lạy Hùng Tráng Sơn, bị Hùng Tráng Sơn lắc mình né tránh.
Y quét mắt nhìn phòng Trương a bà, phòng ở bốn phía lọt gió, bó củi chất đống trong góc tường, bên ngoài gió Bắc gào thét, trong phòng lạnh lẽo cứng rắn, cũng không ấm hơn so với bên ngoài bao nhiêu. Công việc chùy nguồn này, trước tiên là cần thấm nước làm ướt đế giày, sau đó sẽ cầm chùy (chày) gỗ đánh lên, cuối cùng mang đi hong khô. Trong phòng Trương a bà lạnh như thế, giày vừa thấm ướt liền đông lại, vừa đánh hai chùy liền nát bét, còn hong khô, nhiệt độ không đủ, mặc dù phơi cả một ngày cũng không làm được.
Mà Trương a bà cùng tiểu tôn tử một già một trẻ con, khi trời ấm bó củi còn có chút lao lực, đừng nói là trời lạnh như vậy. Bất quá Hùng Tráng Sơn cũng không có nghĩ cách giúp nàng, y và phu lang đã giúp nàng một lần, còn lại liền phải dựa vào tự bản thân nàng khắc phục. Ơn cùng thù hận tăng lên theo tỉ lệ thuận, hỗ trợ cũng nên có chừng mực.
Gió Bắc gào thét, thổi tới trên mặt người. Một đội bán dạo qua lại trong gió rét, đi vào thôn Hạnh Hoa.
"Xin chào, xin hỏi lão bá có biết nhà Hùng Tráng Sơn ở nơi nào?" 《 Hainguyen245276》
Đường lão tam nhìn cử chỉ lời nói của bọn họ liền đoán được là đến nhà Hùng Tráng Sơn nhập hàng. Hùng gia làm nha hương cùng bàn chải đánh răng mọi người trong thôn đều biết, trước đó vài ngày còn nghe nói đã đưa cho thương nhân ở Đông Kinh, cho nên nhìn thấy thương nhân đến nhập hàng cũng không có gì làm lạ.
Trái lại cười ha ha chỉ đường:"Ngươi xem phía trước có một cái cửa treo bài tử (bảng hiệu) chính là nhà hắn."
"Đa tạ lão bá."
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì." Đường lão tam liên tục xua tay, hiện tại sinh ý nhà Hùng Tráng Sơn càng tốt ông đều cao hứng, vì nhi tử cùng các nhóm nương tử trong nhà đều làm công cho nhà Hùng Tráng Sơn, sinh ý nhà Hùng gia tốt bọn họ mới kiếm được tiền.
Nhìn đội nhân mã kia hướng tới cửa Hùng gia, Đường lão tam chắp tay sau lưng khẽ hát chậm rãi trở về nhà.
Đội thương nhân này vẫn là từ Đông Kinh tới, đồng dạng bị nha hương cùng bàn chải đánh răng hấp dẫn lại đây, nghe nói đương gia Kim gia đã bao hết, tại Đông Kinh không có bán cho ai khác, mấy đại hán trong nháy mắt mặt liền sụ xuống.
Mấy hán tử nhà họ Hách là thân thích, sản nghiệp ở Đông Kinh hơi nhỏ, trong lúc vô tình nghe được trong xã hội thượng lưu ở Đông Kinh đang lưu hành nha hương liền biết đây là một cái cơ hội, thật vất vả mới hỏi thăm được nha hương xuất phát từ Hạnh Hoa thôn, nhưng không ngờ tới, thiên tân vạn khổ tìm ra lại nghe được tin nha hương không bán cho thương nhân Đông Kinh.
Không thể mang về Đông Kinh bọn họ liền không dám vào, ở chỗ khác bọn họ không có cửa hàng cùng nhân mạch, cũng không thể đảm bảo chuyến chuyên chở này mang ra ngoài có an toàn hay không. Còn có những thế lực nơi bản địa, bọn họ là ngoại lai, chỉ sợ buôn bán không thành, người lại mất mạng.
Còn ở tại Đông Kinh, bọn họ không dám cứng đối cứng với Kim gia, xem ra nhất định phải mất một chuyến tới tay không. Lộ phí qua lại cũng tốn không ít bạc a, mấy hán tử đều ủ rũ cúi đầu, mỗi gương mặt đều tích tụ phong sương.
Đường Thọ lại âm thầm cao xoa tay trong lòng, thật sự là buồn ngủ có người đưa tới chiếu gối, đưa tiền tới cửa cho mình. Nháy mắt với Hùng Tráng Sơn, Hùng Tráng Sơn liền thong thả tiến lên từ phía sau, đôi giày bôn mới tinh hiện lên trước mắt mọi người.
Mấy hán tử đến từ Đông Kinh liếc mắt một cái liền chú ý tới, thứ tốt bọn họ đã gặp qua không ít, chính mình cũng đi trên chân đôi giày da đắt giá, nhưng lại chưa từng thấy đôi giày bông tinh tế như vậy, nhìn qua liền rất ấm áp.
Thấy hội người sĩ gia đại tộc lấy lỗ mũi nhìn người này lộ ra yêu thích giống như biểu tình người nhà quê, Đường Thọ hết sức hài lòng cười ha hả nói:"Mấy vị đường xa mà đến, vào nhà nghỉ ngơi trước đi. Còn sinh ý nha hương tuy chúng ta không thể hợp tác nhưng chúng ta lại có sinh ý khác, buôn bán mà, ta có thứ này mới mẻ hơn."
Mấy hán tử liền biết đây là đang muốn bàn sinh ý mới với bọn họ là giày bông kia, cửa hàng ở Đông Kinh không có bán, bọn họ cũng chưa từng thấy người nơi khác xuyên, có thể lấy một chút hàng trở lại còn tốt hơn là tay không mà về.
Anh em nhà họ Hách cùng Đường Thọ tiến vào phòng khách, Đường Thọ mang ra một bát nước đường ấm, một ngụm nước ấm chảy vào bụng, mấy người đều cảm thấy dòng máu bị đông cứng vì lạnh rốt cuộc cũng đỡ hơn rất nhiều, ngay lập tức liền hỏi:"Hùng phu lang, giày bông đi trên chân Hùng lang quân của ngươi bán như thế nào, nhà ngươi có phải là độc nhất?"
"Các ngươi yên tâm, trước mắt mà nói nhà ta là độc nhất." Đường Thọ cũng không giải thích nhiều, trực tiếp cầm giày đã làm tốt đưa tới cho họ xem.
Đế giày bông mềm mại, đi vào lại rất ấm, giẫm lên đất có thể ngăn được khí lạnh. 【 truyện được đăng duy nhất trên Wattpad Hainguyen245276】
Hách Xuân Sinh đem bàn tay tiền vào phần bên trong giày cảm thụ một chút liền biết đây là đồ tốt, hắn nói một tiếng thất lễ, liền cởi ủng trên chân, thay vào đôi giày bông mà Đường Thọ vừa đưa.
Đế giày bông có to có nhỏ, dựa theo rất nhiều cỡ chân của người nhà nông, mà Hùng mẫu lại dựa vào kinh nghiệm của chính mình khi đã làm giày cho rất nhiều lang quân, tổng kết ra rất nhiều cơ giày.
Đường Thọ lấy ra một đôi có chút lớn, Hách Xuân Sinh đeo ở trên chân lớn hơn một cỡ, mà hắn lại thích đi như vậy, thử dùng sức dậm dậm chân, đế giày rất mềm, đi trên mặt đất nhẹ như bông lại rất ấm áp.
"Có chút lớn, bất quá cũng vừa vặn, ta đi thêm một đôi tất nữa rồi đeo đôi giày này khẳng định sẽ rất ấm áp." Hách Xuân Sinh cảm thấy mình đã nhìn ra được chỗ tốt của giày bông, căn bản không cần Đường Thọ giới thiệu, trực tiếp hỏi:"Giày này bán thế nào, ngươi bây giờ có bao nhiêu đôi ta đều muốn."
Hách Xuân Dân vừa nhìn đại ca yêu thích không nỡ buông, cũng không chờ được nữa muốn thử, bất quá chân ngắn nghiêng về cỡ nhỏ, liên tiếp thử mấy đôi cũng không có đôi nào vừa. Nhất thời ảo não nói:"Làm sao lại không vừa? Vì sao đại ca đi thử một lần liền được."
Hách Xuân Sinh cười ha ha, chỉ vào Hách Xuân Dân nói:"Đại ca ngươi là nam nhân chân chính, ai như ngươi, một nam nhân trưởng thành mà chân nhỏ không khác gì chân đàn bà, ta thấy ngươi đã sinh sai giới tính rồi, làm một song nhi là vừa vặn."
Khi mẹ Hách Xuân Dân mang thai hắn nghén đến lợi hại, ghét bỏ cái này ghét bỏ cái kia, cho nên Hách Xuân Dân sinh ra nhỏ hơn rất nhiều so với các huynh đệ khác, sau khi lớn lên yếu ớt như một song nhi, có không ít huynh đệ cười nhạo hắn.
Hách Xuân Dân tức giận nhìn chằm chằm đại ca, con ngươi thiếu chút nữa trừng rớt, mấy anh em khác nhà họ Hách căn bản không xem chuyện này là cái gì to tát, tùy ý cất tiếng cười, là mấy hán tử tùy ý.
Hách Xuân Sinh không để ý tới đệ đệ đang trừng mắt thổi dia mép đối với Hùng Tráng Sơn nói:"Không biết Hùng lang quân có thể hay không đem giày này bán cho chỉ mình ta, tất nhiên chính là ở trong phạm vi ở Đông Kinh." Hách Xuân Sinh không biết Hùng gia, còn tưởng Hùng Tráng Sơn là gia chủ trong nhà.
Hùng Tráng Sơn vẫn chưa cảm thấy được đem sinh ý lớn như vậy cho phu lang làm chủ thì có gì không đúng, tự nhiên chỉ vào Đường Thọ nói thẳng:"Trên phương diện làm ăn, phu lang ta làm chủ, ngươi hỏi hắn."
Hách Xuân Sinh cả kinh, giống như nghe thấy sét đánh ngang tai, hắn chưa từng thấy hán tử nào như vậy, đại sự trong nhà lại giao cho phu lang còn chưa tính, còn ngang nhiên quang minh chính đại nói ra, không sợ mất mặt mũi, không sợ người khác nghị luận mình là tiểu bạch kiểm bám váy đàn bà.
Bất quá Hách Xuân Sinh lại khôi phục thần sắc như bình thường, tựa như đây là một chuyện rất bình thường, không có gì đáng giá đại kinh tiểu quái.(sợ lớn hãi nhỏ)
______
14:40"
9/9/21
💌 Cảm ơn: HnglyV0 đã đến với "Ổ nhỏ của Mun"