ヽ( ⌒o⌒)人(⌒-⌒ )ノ Vote ủn mông cho Mun nha😘
______
"Mẹ, ngũ muội tay nghề rất tốt, giày làm ra rất tỉ mỉ, hình thức cũng rất đẹp, chỉ là bốn ngày làm ra một đôi vẫn là quá chậm." Đường Thọ nhìn giày bông dưới chân Hùng Tráng Sơn nói.
Hùng mẫu vội vàng nói:"Đây là vừa mới làm chưa quen tay, chờ ta cùng ngũ nương làm thêm mấy đôi, quen tay rồi nhất định có thể làm nhanh hơn, có thể một ngày một đôi."
Đường Thọ vẫn lắc đầu:"Không được, vẫn quá chậm. Ta và Kim Cẩn Trình đã ước định sau mười năm ngày, ta dự định đem đế giày bông này bán cho hắn. Dù sao giày này bắt tay vào làm rất tốn công sức, nguyên liệu lại quý, giá cả khẳng định cao, chỉ dựa vào mấy thôn dân quanh đây và trên trấn Ngọc Lâm thì không bán được bao nhiêu, cho nên ta dự định chuyển hàng nên Đông Kinh."
"Mục tiêu là Đông Kinh thì dù ta và ngũ nương có không ăn không uống ,công phu trong mấy chục ngày cũng không làm được là bao." Hùng mẫu lần này cũng lo lắng, ngồi trên ghế băng rầu rĩ không vui.
Đường Thọ trầm ngâm trong chốc lát:"Chúng ta có thể thuê người bên ngoài, đem các công đoạn phân tán ra, mỗi tiểu nương tử phụ trách một bước không giống nhau, đồng thời tiến hành có thể tiện nghi chút ít. Mà chúng ta cũng không sợ các nàng lười biếng, chúng ta ấn số lượng tính tiền, nếu có người gian lận giở mánh lới liền trừ vào tiền công."
Hùng mẫu muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói:"Nhị lang phu lang, biện pháp ngươi nói nghe thì rất tốt, nhưng phương pháp làm đế giày bông không phải không thể tiết lộ ra ngoài sao, thời điểm đó các nàng ai còn muốn đi làm công cho chúng ta, chính mình đem phương pháp làm giày bán đi đều có thể kiếm không ít tiền."
Đường Thọ cười nói:"Mẹ nói rất đúng, cho nên ý của ta là...trình tự làm việc chủ yếu vẫn là do chúng ta làm. Đế giày bông chỉ cần cầm lên nhìn một chút là có thể biết đại khái cách làm, duy nhất không thể nghiên cứu rõ ràng là phương pháp dán dính. Ta tin tưởng có rất nhiều người không đoán ra được chúng ta làm bột mỳ để làm hồ dán dính. Còn thành phẩm, sau khi định hình đều phải ngâm qua một số loại nước đặc thù rất khó để nhìn ra. Ý nghĩ của ta chính là những công đoạn quan trọng thì tự chúng ta làm, còn những công việc tốn công sức thời gian thì có thể thuê người bên ngoài làm."
Hùng mẫu đột nhiên vỗ đùi:"Đúng vậy, đây là ý kiến hay, ta sao lại không nghĩ tới. Nhị lang phu lang, ngươi yên tâm, ta sẽ đi tìm người làm, bảo đảm phẩm hạnh đều tốt, tay nghề cao."
"Tiểu nương tử trong thôn ta cũng không biết rõ, mẹ đồng ý giúp đỡ, ta tất nhiên tình nguyện mười phần."
Hùng mẫu mặt đầy hưng phấn:"Được, vậy ngươi liền giao cho ta, ta đây liền đi tìm người." Hùng mẫu đi ra tới cửa lớn lại quay trở về:"Đúng rồi, nhị lang phu lang, này tiền công tính như thế nào a, mỗi một công đoạn đều không giống nhau, giá tiền cũng không thể bằng nhau, thời điểm chiêu công ta phải nói rõ ràng."
Đường Thọ suy nghĩ một chút nói:"Công đoạn bao đế nhanh và dễ hơn, không phí sức, một đồng mười cái. Công đoạn khâu đế rất tốn sức chúng ta trả một đồng năm cái. Còn nạp nguồn mệt và khó khăn nhất chúng ta trả hai mươi văn một đôi. Như vậy nhìn ra, không ai chịu thiệt cũng không ai chiếm được tiện nghi. Bước cuối cùng cần khí lực lớn nên không câu lệ là tiểu lương tử, nhà ai có tiểu lang quân muốn làm đều có thể."
"Được, ra biết rồi, như vậy chúng ta cũng không sợ nhiều người, ngươi yên tâm đi, ta đi ra ngoài thét to vài tiếng, bảo đảm có thể tìm tới cho ngươi ít nhất hai mươi mấy người."
"Vậy thì làm phiền mẹ."
Tiễn Hùng mẫu cùng ngũ nương đi, Hùng Tráng Sơn cũng không đè ép được đáy lòng vui mừng, một hơi liền muốn khiêng người lên áp tới trên giường.
Đường Thọ hoảng sợ, người này đây là nghiện, cậu sợ hãi vội lấy tay khoanh tay trước ngực.
"Đừng, không được, mẹ đi gọi người ở trong thôn, trễ nhất một nén nhang sẽ có nhóm tiểu nương tử tìm tới cửa, ngươi khẳng định chưa xong việc được." Đường Thọ oa oa kêu loạn, tay chân đạp đá lung tung, chính mình cũng không biết dưới cơn hoảng loạn đã nói bậy những gì. (Ẻm khen ck thời gian kéo dài lâu😀😀)
Hùng Tráng Sơn dừng lại động tác, nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, phu lang y nói rất hợp lý, thời gian ngắn như vậy y cũng không làm được cái gì, xem ra chỉ có thể chờ đến buổi tối. Như vậy xem ra, phu lang y vẫn là khẳng định ở phương diện này y là nam nhân cường hãn nhất, thái độ rất là yêu thích. Nghĩ như vậy, Hùng Tráng Sơn đối với biểu hiện trên giường của mình rất là vừa lòng.
Đường Thọ nằm trên giường, không biết trong cái đầu kia của con gấu dốt nát đang nghĩ cái gì, cậu chỉ vui mừng mình dễ như vậy đã thoát được một kiếp, cảm tạ trời đất.
Động tác Hùng mẫu rất nhanh, chưa hết một chum trà đã có tiểu nương tử cùng lang quân tìm tới nhà. Lang quân ra ngoài bán điểm tâm chính là huynh muội kết bạn mà đến, nói chung không có ai đến đơn độc. Vừa mới bắt đầu Đường Thọ còn chưa có phát hiện, mà khi các nàng nói một câu, thời điểm ba mặt nhìn nhau với Hùng Tráng Sơn căn bản không giấu được sợ hãi, Đường Thọ không muốn phát hiện cũng không được.
Các nàng từ chỗ Đường Thọ lấy đồ, Đường Thọ sẽ bảo các nàng để lại tiền đặt cọc, miễn cho có người lấy nguyên liệu về sẽ không hoàn lại hay ăn bớt nguyên liệu. Nhà có chút nghèo thì để lại mấy đồng tiền, lấy nguyên liệu giống nhau mang trở lại làm, làm tốt sẽ lại tới lấy. Tuy rằng có chút phiền toái nhưng không có ai dị nghị.
Phát xong đồ thêu giày thêu, tay chân Đường Thọ cóng đến lạnh lẽo, Hùng Tráng Sơn nhanh chóng nhét cậu vào trong chăn, đem chậu than nhóm lên.
Đường Thọ nằm trên giường trải đệm, đệm này là ngày trước Hùng Tráng Sơn đi săn mấy con dê hoang dã về làm, da thú rất ấm, không bao lâu cậu cũng cảm thấy trong người ấm lên.
Thực sự là đồ tốt, Đường Thọ nghĩ như vậy, đột nhiên trong đầu toát lên một ý nghĩ, sau đó mắt lóe lên vui vẻ nghĩ:"Nhị lang, ta làm sao lại quên mất, chúng ta không những làm giày bông, còn làm giày da nữa, da thú so với bông còn muốn ấm hơn, cũng cao cấp hơn một bậc, nhất định sẽ càng khiến lang quân cùng tiểu nương tử ở Đông Kinh yêu thích."
"Đế giày giày da?" Hùng Tráng Sơn nói:"Vậy hẳn cũng rất được hoan nghênh, ta từng thấy Trấn Bắc Vương đi ủng da, không phải đế giày, mỏng như vậy e rằng không ấm áp như giày bông trên chân ta."
"Đó là đương nhiên, giày dưới chân ngươi được khảm nhiều lớp như vạy, so sánh một chút liền rõ ràng." Đường Thọ khó khăn nói tiếp:"Nhưg da thú có thể lấy từ nơi nào a?" Nói xong bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, mạnh mẽ trừng Hùng Tráng Sơn:"Ta cho ngươi biết, làm được hay không không quan trọng, ta không cho ngươi lại đi lên núi làm chuyện nguy hiểm nữa."
Hùng Tráng Sơn muốn nói không liên quan, một mình sinh hoạt mấy năm qua, khi y buồn bực sẽ đi săn thú, căn bản không có chuyện gì, lần trước là bất ngờ, y chỉ muốn một miếng da tốt lành lặn.
Bất quá khi biết Đường Thọ đây là quan tâm mình, Hùng Tráng Sơn liền thành thật gật đầu. Đường Thọ rõ ràng không yên lòng về Hùng Tráng Sơn, đáy lòng âm thầm dự định nhìn người thật chặt, một bước cũng không rời khỏi mí mắt mình, nhìn y làm sao lên núi.
"Chúng ta có thể mua da thú, bất quá rất đắt. Chờ Kim Cẩn Trình trở lại nhập nha hương, trong tay chúng ta liền có tiền, lúc đó ta đi lên trấn trên một chuyến dùng bạc mua nhiều da thú một chút, quay đầu làm đế giày da sẽ kiếm tiền trở về, không hề lỡ đợt làm nha hương lần sau."
"Được rồi, cứ làm như vậy đi."
Tiểu nương tử trong thôn khi dảnh đều sẽ thêu một chút đồ đem bán trợ cấp gia đình, thời điểm tốt nhất một tháng cũng kiếm được mười mấy đồng, tháng nào không tốt thì một đồng cũng không kiếm được. Lúc trước nhìn nhóm lang quân trong nhà có thể đi bán điểm tâm kiếm tiền liền ước áo ghen tị, nghĩ một ngày mình có thể như nhóm lang quân kiếm thêm chút tiền vào sổ, hiện tại thật vất vả mới có cơ hội, mọi người đều vui vẻ ra mặt, đặc biệt quý trọng, phảng phất đối với cuộc sống nhiều hơn chút hi vọng.
Trong lúc nhất thời trời đông băng lãnh sinh cơ nhiều hơn ngày xuân, tiểu nương tử đi ra biết chuyện, câu nói đầu tiên là hỏi đi nhà Hùng đồ tể sao? Ngươi bây giờ làm vài món, kiếm lời được bao nhiêu tiền?
Nếu như nghe đối phương so với mình kiếm được nhiều hơn, như vậy liền cơm không ăn, ngủ không đủ cũng phải làm để vượt qua.
Hùng gia bên ngoài đang tuyển người làm việc, không đến giữa trưa mọi người đều biết. Đầu thôn đông có một hộ lão nhân mẹ góa con côi, lang quân cùng nhi tử từ nhỏ đều bị đưa ra chiến trường, không một người nào còn sống. Lãi thái thái là một người sinh sống ở Hạnh Hoa thôn không có chỗ dựa, sinh hoạt thập phần gian khổ.
Lúc chưa nhận được tin người nhà qua đời, nàng còn có hi vọng, mọi ngày thường mong ngóng cang giữ ở trước cửa thôn ngóng trông lang quân cùng các con trở về, sau đó lần lượt nhận được tin tức chồng và các con đều đã qua đời, còn lại một tiểu nhi tử tự nguyện ra chiến trường không bao lâu thì mất liên lạc, một tin tức cũng không có. Người trong thôn đều nói là đã chết, nhưng một ngày chưa nhận được tin xác định từ bên trên là một ngày bà vẫn còn tia hi vọng.
Nhưng sau khi Hùng Tráng Sơn đi đánh trận hơn mười năm đều đã trở lại, lão thái thái liền biết tiểu nhi tử kia của mình đã thật sự không thể trở về. Trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy trời đất tối đen, chính mình liền muốn gieo mình xuống hồ mà chết theo.
Thời điểm đi tới bên hồ lại phát hiện ra một đứa bé, tiểu anh nhi được đặt vào một cái giỏ trúc, trên người trơn bóng, một miếng vải che chắn cũng không có, nằm bên trong giỏ trúc oa oa khóc lớn, khuôn mặt nhỏ bé bị phơi nắng đến đỏ chót.
Nhắc tới cũng lạ, đứa bé kia được lão thái thái ôm vào ngực lập tức liền ngừng khóc, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm nàng, con ngươi trong suốt phản chiếu khuôn mặt già nua của bà cùng dải mây màu xanh lam. Dáng dấp kia cực kỳ giống tiểu nhi tử của bà khi mới sinh.
Một khắc kia lão thái thái lại tìm thấy một tia hi vọng để tiếp tục sống, bà cảm thấy đây chính là đứa bé mà lang quân cùng các con đưa cho bà, nếu không sao lại vừa khéo như vậy. Không sớm không muộn lại đúng lúc bà muốn đi tự tử lại xuất hiện, nhất định là lang quân cùng các con của bà ở trên trời có linh thiêng, liền đem đứa nhỏ này đến bên cạnh bà.
Lão thái thái ôm hài tử như ôm châu báu ngọc ngà trở về nhà, lúc đó mới phát hiện đứa bé này không phải là nhi tử mà là một song nhi.
Cũng khó trách, từ xưa đến nay xã hội đều trọng nam khinh nữ, sinh tiểu tử dù ăn uống kham khổ vẫn cố gắng nuôi dưỡng, sinh nữ nhi thì có thể tùy tiện ném đi, phảng phất giống như đây không phải là thân sinh.
Lão thái thái trước đây cũng trọng nam khinh nữ, có thể trải qua tầng tầng sinh ly tử biệt, bà đột nhiên cũng không cần thiết, chỉ một lòng muốn đem đứa bé này nuôi lớn, ngày sau tìm cho hắn một gia đình khá giả chút, có lang quân sủng cùng đau lòng, bình an mà sống hết một đời.
Lão thái thái không mua nổi sữa, biết đến nhà ai có nương tử mới sinh, liền ôm hài tử đến muốn xin sữa, cũng không để ý sắc mặt của đối phương. Đa phần người trong thôn đều tốt, biết đến hài tử số khổ, nguyện ý cấp sữa cho uống, mà thời gian dài thì không muốn nữa. Thời đại này, sinh hoạt gia đình nào cũng không quá tốt, sản phụ ăn không tốt, sữa tự nhiên không đủ, chính con của mình ăn còn không no, sao có thể cho hài tử nhà khác ăn.
Như vậy, lão thái thái liền ôm hài tử đi sang thôn bên cạnh, thực sự không xin được sữa nữa thì bón nước cơm. Sinh hoạt tuy không dễ dàng nhưng hài tử vẫn còn sống, từ từ lớn lên. Đến năm nay đã sáu tuổi, lão thái thái cũng đã năm mươi.
Lão thái thái họ Trương, mọi người gọi bà là Trương a bà, tiểu song nhi gọi là Trương Phán, ngóng trông ngày mai càng tốt hơn.
Hiện tại, Trương a bà nắm tay Trương Phán sốt sắng mà nhìn Đường Thọ:"Hùng phu lang, ta, ta cũng muốn làm giày, ngươi xem ta được không?"
Đường Thọ tuy rằng đến đây chưa lâu, mà lúc thời gian trời chưa lạnh cậu ở tại Hùng gia dưỡng bệnh, sau đó thật vất vả có thể đi lại trời liền lạnh, đi ra ngoài một vòng, cơ thể đều có thể đông cứng. Đường Thọ không hay ra ngoài nên mọi chuyện trong thôn cũng không biết nhiều.
Bà lão trước mặt lưng còng, khuôn mặt tang thương, hai mắt dù đã mở ta hết mức, bên trong vẫn có một tầng mờ mịt.
Người như vậy ngay cả đi đường còn khó thấy rõ, làm sao có thể làm giày. Huống hồ giày này cũng không phải tự mình đeo mà là manh lên Đông Kinh tiêu thụ cùng các nơi khác, chất lượng không tốt thì bị đào thải là sớm hay muộn.
Đường Thọ đang định khéo léo từ chối, nhưng không nghĩ Hùng Tráng Sơn vẫn luôn đứng phía sau cậu tùy cậu làm chủ không một tiếng động nhẹ nhàng đụng một cái vào tay cậu. Động tác tuy nhỏ, người khác không chú ý tới, nhưng là đương sự Đường Thọ lại cảm nhận rất rõ ràng.
Lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, Đường Thọ liền sửa lời:"Ngươi có thể thử trước một chút, bất quá trước đó đã nói rõ với mọi người, làm không tốt ta sẽ trừ vào tiền đặt cọc của ngươi."
Trương a bà lắp bắp nói:"Còn cần tiền đặt cọc a?"
"Đương nhiên. Nguyên liệu làm giày bông không hề rẻ, lại làm để xuất đi nơi khác, không thể vì các ngươi làm sai ta lại phải bồi thường đi. Nếu ngươi cảm thấy được thì lưu lại tiền đặt cọc, ta sẽ cho ngươi thử trước một chút. Nếu như đáp ứng được tay nghề, ta tiếp tục cho ngươi làm, không hợp thì ta chỉ có thể xin lỗi."
Trương a bà cắn răng, mò khắp toàn thân từ trên xuống dưới, rốt cuộc lấy ra được một đồng tiền đưa cho Đường Thọ.
Lúc Đường Thọ tiếp nhận đồng tiền, đôi mắt Trương a bà đều dính vào đó không rời.
"Cho ngươi, ngươi làm bao một bên trước, còn đây là một đôi."
Trương a bà không nhận, chỉ vào bên cạnh nói:"Ta, ta có thể nạp nguồn."
Việc này nguyên liệu quý hơn, tuy mất nhiều thời gian công sức, nhưng tiền lại nhiều, cho nên người trong thôn đều lựa chọn nạp nguồn.
Đường Thọ nhìn đôi mắt Trương a bà, chọn cho nàng công đoạn tổn thất thấp nhất.
"Ngươi trước tiên cứ làm cái này, nếu như thông qua được, ta liền để ngươi nạp nguồn."
"Được, vậy cũng tốt." Trương a bà tiếp nhận giày liêu, nắm tay tôn tử ly khai.
Chờ nàng đi rồi, Hùng Tráng Sơn mới giải thích thân thế đáng thương của bà, nói xong liền phát hiện đôi mắt Đường Thọ đang bình tĩnh nhìn mình, Hùng Tráng Sơn ngốc lăng.
"Làm sao vậy, ta nói sai chỗ nào sao?"
Đường Thọ cười lắc đầu:"Không phải, ta chỉ là phát hiện, ta tựa hồ cũng không có hiểu ngươi như trong tưởng tượng." Người này tính tình vừa lạnh lẽo cứng rắn, còn tưởng rằng tâm địa cũng rất cứng rắn, không nghĩ tới lại có một mặt mềm mại như vậy.
Hùng Tráng Sơn nghe vậy mới phản ứng lại, bất đắc dĩ lắc đầu một cái:"Phu lang, ta chỉ muốn cho bà ấy một cơ hội, không muốn bà ấy mất công đến đây rồi liền đoạt mất hi vọng của bà, cho bà một cán cân công bằng. Còn tay nghề của bà, nếu thật sự là không được, dù bà có quỳ xuống van cầu ta, ta cũng sẽ không nhận."
"Đây là sinh ý của chúng ta, cũng là thứ để chúng ta có thể dựa dẫm vào để sinh hoạt, chỉ bởi vì nàng đáng thương mà sinh hoạt của chúng ta không thể tiếp tục được, chuyện đó liền không thể được. "
Đường Thọ không phải thánh mẫu, không có tinh thần Phật Tổ cứu nạn. Trong khả năng cậu có thể cưu mang người khác cậu sẽ rất nguyện ý trợ giúp, nhưng người khác đòi hỏi vượt quá năng lực của cậu , hoặc là xâm hại nghiêm trọng lợi ích của cậu, cậu liền không thể thận trọng suy tính. Cho nên đối với suy nghĩ này của Hùng Tráng Sơn, cậu rất tán thành.
______
13:25"
4/9/21
💌Cảm ơn: NghimTrchAn
💌Cảm ơn: mymyhan026
Đã đến với "Ổ nhỏ của Mun."
_____
Bởi vì chỉ có Mun edit không có người beta cũng không có thời gian dò lỗi, nên nếu có chỗ nào quá sạn thì mọi người bỏ qua nhé, :))
Nhớ Vote cho Mun nha, đừng đọc chùa, tội Mun😘😘