Hắn nhặt quần lên, dùng sức giũ hai cái: "Anh ta không có nói với em."
"Phải không? Lạ nhỉ..." Vinh Quân nói chậm hơn, như đang suy nghĩ cái gì. Bách Doãn thả móc treo quần áo xuống, cười nói: "Anh, anh là con nít à, sao chuyện gì cũng cảm thấy lạ vậy hả?"
"Thật sự rất lạ nha, Tiêu Hủ vậy mà không nói với em cậu ta đã về sao?"
"Chuyện này thì có gì đáng ngạc nhiên đâu." Bách Doãn tựa vào ban công, nghĩ thầm 'Anh ta đi Úc cũng đâu có nói với mình đâu chứ!'.
"Vậy chuyện cậu ta bị cảm, em cũng không biết?"
"Ừm."
"Hai người cãi nhau à?"
"Anh, logic của anh có vấn đề rồi đó." Bách Doãn nói: "Em không biết anh ta về, cũng không biết chuyện anh ta bị cảm, hai việc này với chuyện bọn em có cãi nhau hay không thì có liên quan gì cơ chứ?"
Bách Doãn nhìn chằm chằm hình một hồi lâu, lại nghĩ tới vấn đề 'thân hay không thân'. Nếu như nói là thân, kỳ thực hắn cùng Tiêu Hủ không có thân như trong tưởng tượng của Vinh Quân, mà nếu nói là không thân...
Không thân mà lại cùng nhau làm loại chuyện kia?
Theo như lời Tiêu Hủ nói, lên giường bất quá chỉ là nhu cầu sinh lý của người trưởng thành, không cần thiết có quen thân hay không, rượu lên não, đầu óc bị dục vọng xâm chiếm, đừng nói là bạn, dù là người xa lạ không quen biết, cũng có thể lăn trên giường an ủi lẫn nhau.
Hắn tìm hình của Tiêu Hủ trong album, mỗi tấm đều phóng to ra. Kỳ thực mấy hình gần đây của anh hắn đã xem cả rồi, mà chưa ấn like bao giờ chứ đừng nói đến bình luận. Lúc này nhìn cẩn thận, ngón tay dừng lại khá lâu trên một tấm ảnh, vô tình ấn like một cái.
Chần chừ 1s, ấn like cái nữa, bỏ like thành công.
Bách Doãn không biết lúc này Tiêu Hủ có đang xem điện thoại hay không, thở dài, thoát Wechat.
Vinh Quân bảo hắn gọi điện cho Tiêu Hủ, hắn cảm thấy việc này có hơi 'chuyện bé xé ra to', bị cảm nắng cũng không phải việc gì to tát, Tiêu Hủ là con cưng của Tiêu gia, chỉ cần anh hắt hơi một cái là cả đám người vây quanh, trong nhà đương nhiên có nhân viên hộ lý ở bên hầu hạ, nói không chừng đã sớm khỏe lại rồi, cần gì hắn phải quan tâm đến.
Hơn nữa hắn với Tiêu Hủ vốn ít gọi điện thoại, Tiêu Hủ thích nhắn tin hơn. Bách Doãn trong giờ học hay lúc huấn luyện chưa bao giờ mang theo điện thoại, nhưng thấy tin nhắn thì sẽ trả lời lại. Hai người nói chuyện với nhau cứ như thể cách mấy múi giờ vậy, nhưng dường như không có gì khó chịu cả.
Chung quy Tiêu Hủ cũng không có việc gì quan trọng, nếu có chuyện cần thiết, tự nhiên anh sẽ gọi điện cho hắn, giống như lần trước trên tàu cao tốc, Tiêu Hủ gọi tới hỏi hắn khi nào về để mình ra đón.
Loại chuyện gọi điện thoại quan tâm sức khỏe đối phương, chưa bao giờ xảy ra giữa hắn với Tiêu Hủ cả.
Bách Doãn để điện thoại xuống, chuẩn bị đến sân luyện tập chạy bộ, đã thay xong quần áo thể thao, nhưng lại do dự.
'Tiêu Hủ bị cảm', mấy chữ này cứ một mực quanh quẩn trong đầu Bách Doãn, làm cho hắn không cách nào yên ổn tập trung được.
Vinh Quân bảo hắn gọi điện hỏi thăm, nếu là lúc trước, Bách Doãn chắc chắn sẽ không gọi, bởi vì thấy rất kỳ quái, vả lại cũng đâu có thân tới mức đó. Nhưng hiện tại quan hệ giữa hắn với Tiêu Hủ đã khác, biết được anh sinh bệnh, hắn lại cảm giác có một loại liên quan hoang đường.
Cái cảm giác này rất buồn cười, khiến cho Bách Doãn cảm thấy mình có nghĩa vụ phải lo lắng, phải quan tâm Tiêu Hủ.
Đúng lúc này, ba người bạn cùng ở lại trường trong kỳ nghỉ hè này đã ăn tối xong trở lại, Bách Doãn thuận miệng hỏi: " Sao chỉ có ba người? Hứa Khu đâu?"
"Chạy đi chăm sóc người yêu rồi." Lý Thạc nói lớn: "Tiểu Hi nhà cậu ta chiều nay bị cảm nắng, cậu ta việc gì cũng không kịp làm xong đã vội chạy đi ngay."
Bách Doãn ánh mắt ngừng một lát, Lý Thạc đem hộp cơm ném lên bàn, cười nói: "Khu nhi của chúng ta nhất định sau này sẽ trở một người đàn ông tốt đó nha."
Gọi cuôc điện thoại này cũng không vất vả như trong tưởng tượng của Bách Doãn, lúc âm thanh của Tiêu Hủ truyền tới, hắn cũng không cảm thấy lúng túng như trong dự liệu.
Cứ như thể chuyện hắn quan tâm thân thể Tiêu Hủ là chuyện dĩ nhiên vậy.
"Tiểu Doãn." Không biết có phải là do vẫn còn đang bệnh, giọng anh có chút khàn khàn: "Sao đột nhiên lại gọi điện thoại tới?"
"Anh..." Bách Doãn hơi nhíu mi "Anh bị cảm à?"
Tiêu Hủ không nghĩ hắn sẽ gọi điện thoại cho anh vì chuyện này, dừng hai giây, mới cười gượng nói: "Anh Vinh Quân nói với cậu?"
"Ừm, nói anh vừa trở về đã bị cảm nắng."
Kỳ thực hắn cũng không muốn nhấn mạnh hai chữ "trở về", nhưng lại vô thức mà nói ra. Giống như đang trách móc --- anh về sao không nói một tiếng.
Nhưng cái này này đừng nói là Tiêu Hủ, chính bản thân hắn cũng không cảm nhận được. Quá mức không rõ ràng, gần như là xuất phát từ bản năng.
Tiêu Hủ bên kia thở mạnh một chút, Bách Doãn nghe thấy đối phương so với bình thường hô hấp gấp gáp hơn.
Hắn nghĩ, có lẽ là Tiêu Hủ vẫn còn bệnh.
"Tiểu Doãn của chúng ta trưởng thành rồi, biết quan tâm người khác nữa nha", Tiêu Hủ nói "Anh Hủ đây rất vui a."