Ký túc xá một phòng sáu người, bạn cùng phòng hiện đều không có ở đây, chăn được xếp ngay ngắn chỉnh tề. Buổi chiều không có tiết học quan trọng, hắn vốn là định trở về cắm sạc cho di động, lại bị Ung Uyên Trí cản lại, bây giờ đột nhiên mất hết tâm tình.
Bách Doãn không thích bị người khác nói là "Thiếu gia nhà có tiền", cái này hắn biết rõ hơn ai hết, bản thân mình căn bản không phải vậy. Có thể thi đậu vào trường quân y hàng đầu này, Bách Doãn đã phải nổ lực suốt 3 năm cấp ba. Nhưng trước khi hắn nhập học, là Cố Diệp Canh gửi gắm một chút, cụ thể làm gì thì hắn không có hỏi, đại khái chính là để nhà trường chiếu cố hắn hơn.
Chuyện này vốn không nhiều người biết, ít nhất là học sinh không ai biết, mà lúc Bách Doãn mới nhập học năm nhất, có ba học sinh năm hai đến lấy lòng hắn, thầy cô trong trường thái độ đối với Bách Doãn rõ ràng ưu ái hơn, trong trường đồn tới đồn lui, rốt cuộc tạo ra tin đồn rằng hắn có hậu thuẫn, là một thiếu gia của gia tộc lớn nào đó.
Chuyện này quá sai, nhưng Bách Doãn cũng phiền giải thích, chỉ đơn giản là không để ý tới, tập trung vào huấn luyện học hành, luôn lọt vào top 5 học sinh đứng đầu, hơn nữa cũng không có thể hiện bản tính của mấy vị đại thiếu gia, nên tin đồn cũng dần lắng xuống.
Cố Diệp Canh là vì tốt cho hắn, điều này hắn rất rõ, tuy không đồng tình nhưng cũng không có nói gì.
Học quân y là mục tiêu từ sớm, nhưng theo ý định ban đầu, Bách Doãn cũng không muốn trở thành một bác sĩ. Lựa chọn học quân y, cũng chỉ là dự định thứ hai mà thôi.
Khi còn nhỏ hắn muốn trở thành phi công nhất, hắn từng nói với cha mẹ, cũng từng nói qua với bạn học, nhưng sau khi cha mẹ mất, cùng Vinh Quân nương tựa mà sống, Bách Doãn không còn nhắc tới chuyện này với ai nữa.
Vinh Quân bị thương nặng, mấy năm đầu thân thể rất yếu, hai người ở trong một căn nhà nhỏ cũ nát, mỗi lần đi bệnh viện phải xếp hàng lấy số suốt cả một đêm, còn chưa chắc có thể được khám. Khi đó Bách Doãn nói với Vinh Quân: "Anh, anh ráng chịu đựng một chút, chờ khi em trở thành bác sĩ, chúng ta không cần phải nửa đêm đứng xếp hàng nữa."
Vinh Quân không nghĩ quá nhiều, không biết Bách Doãn đã từ bỏ ước mơ của mình. Hai năm trước Bách Doãn đứng trước cổng một quân y, đứng một lúc lâu, mới mơ hồ cảm thấy có chút mất mát.
Sau khi Cố Diệp Canh xuất hiện thì việc điều trị bệnh tình cho Vinh Quân trở nên dễ dàng hơn, Cố gia có tiền có thế, đừng nói đến loại chuyện khám bệnh lấy số nhỏ nhặt này, chỉ cần Cố Diệp Canh nói một tiếng thì ngay cả một đội ngũ bác sĩ theo khám cho Vinh Quân 24/24 cũng không thành vấn đề, Bách Doãn có học y hay không, có làm bác sĩ hay không bây giờ cũng không còn quan trọng nữa.
Đối với Cố Diệp Canh, Bách Doãn tất nhiên rất cảm kích. Hai năm qua Vinh Quân bình phục rất nhanh, khí sắc so với trước đây khá hơn nhiều, không thể không thừa nhận, đó là công lao của Cố tiên sinh.
Nhưng nói ích kỷ một chút, Bách Doãn không thích Cố Diệp Canh, chính xác là, hắn không thích có người tiếp cận Vinh Quân. Vinh Quân là người thân duy nhất của hắn, trong những ngày tháng sống cuộc sống tối tăm kia, không có Vinh Quân, hắn nhất định không thể trưởng thành nổi, mà không có hắn, Vinh Quân căn bản chắc cũng không sống được. Loại quan hệ không máu mủ cùng nhau nương tựa này, Bách Doãn cho là không có bất kỳ người nào có thể cảm hóa được.
Mỗi khi nhớ đến Tiêu Hủ, nội tâm Bách Doãn sẽ có chút buồn bực, cũng không phải là lo đến mức ảnh hưởng đến tâm tình, nhưng chung quy sẽ vướng bận một chút.
Trước kia Bách Doãn đối với Tiêu Hủ tuyệt đối không có loại cảm giác bất an như vậy, hắn đã từng đem Tiêu Hủ xếp cùng một loại với Cố Diệp Canh, cho rằng bọn họ đều là người có ý đồ với Vinh Quân. Dù sao Cố Diệp Canh xuất hiện một cách kỳ lạ, đột nhiên chạy tới tự xưng là bạn cũ của Vinh Quân, mà Tiêu Hủ còn kỳ quái hơn, bởi vì Vinh Quân giúp anh ta đánh một con nhện lớn, liền vội vàng sắp xếp cho Vinh Quân một công việc nhàn nhã, còn thường xuyên lượn lờ trước mặt Vinh Quân cùng mấy con xe thể thao mắc tiền.
Khi đó Bách Doãn tuyệt đối không nghĩ tới, mình sẽ ở tiệc sinh nhật 33 tuổi của Vinh Quân, cùng tên thiếu gia thấy nhện liền la lối om sòm này say rượu mà làm ra chuyện mất lý trí như vậy.
Nhắn tin kiểu này là sao? Đối phương sẽ nghĩ như thế nào?
Bách Doãn có chút ảo não, không thể làm gì khác hơn là cố xua tan ý nghĩ về Tiêu Hủ ra khỏi đầu. Nhưng càng cố không nghĩ tới, lại càng không thể xua đi được.
Năm ngoái cũng có hoạt động ở bệnh viện xã, Bách Doãn không tham gia, năm nay cũng không muốn tham gia, thậm chí trong lòng cứ như có mũi tên, muốn mau chóng xong việc phóng ngay về Trọng Thành.
Một bên nói: Mình là muốn mau trở về gặp Vinh Quân.
Một bên lại cười khẽ: Thừa nhận đi, cậu chỉ là vì quá lâu không gặp Tiêu Hủ mà thôi.
Mà Tiêu Hủ lại đang ở nước ngoài, hắn có chút hụt hẫng, cho nên đã ở lại Kiêu Thị.
Vinh Quân được Cố Diệp Canh đưa lên núi nghỉ mát, Bách Doãn càng không có lí do để về. Một ngày giữa hè, hắn từ bệnh viện xã giao ca trở lại thì nhận được điện thoại của Vinh Quân.
Hai anh em trò chuyện suốt nửa giờ đồng hồ, Vinh Quân nói chuyện từ từ, Bách Doãn rất kiên nhẫn ngồi nghe. Anh hắn chưa bao giờ hỏi thành tích học tập của hắn như thế nào, chỉ quan tâm thân thể hắn có tốt hay không, gần đây có mệt không thôi. Nói xong câu cuối, còn dặn hắn Kiêu Thị nắng như vậy, cẩn thận đừng để bị cảm.