Tiêu Hủ cầm điện thoại, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, đầu óc từng trận choáng váng.

Màn hình đã đen xuống, anh khóe môi giật giật, run rẩy nhấn sáng lên, mãi đến khi nhìn thấy lịch sử cuộc gọi hơn ba phút, vẫn không thể tin được lời Bách Doãn vừa nói.

"Anh đừng đi, tôi lập tức tới ngay."

Sao lại lập tức tới ngay, hắn không phải đang ở Kiêu Thị sao?

Hắn đã về rồi?

["Rõ ràng là lừa cậu mà, cô ta nói 'Lập tức tới ngay' cậu liền tin sao? Cô ta là muốn để cậu chờ mòn mắt luôn đó.] Nam sinh béo ở bàn bên khoác vai một nam sinh khác, không chút lưu tình mà đâm vào chỗ đau của đối phương: ["Đừng ngốc nữa, tất cả những lần trước đều nói là muốn học tập không muốn yêu đương, cậu còn ngốc cái gì nữa hả? Cô ta là đang trêu chọc cậu đó.]

Hai mắt Tiêu Hủ nhìn sang bàn bên, rồi thu hồi ánh mắt lại, lại ấn sáng màn hình điện thoại nhìn nhìn, trong lòng rất là sốt ruột.

Quán nướng càng lúc càng náo nhiệt, nguyên lai bàn ghế không đủ dùng, ông chủ cùng con trai lại bày ra thêm mấy bộ, nhưng chỗ quá hẹp bày cũng không đủ hết, đành phải để mấy vị khách đã ngồi chuyển vào bên trong, người người chen lấn.

Khách hàng hầu hết đều là học sinh, đã sớm quen với việc dời bàn này, Tiêu Hủ cũng đi theo đến, nhìn bàn nhỏ của mình đã bị dời đi, nhất thời nhíu mày lại.

Con trai quầy nướng nhiệt tình hô to: "Anh, anh ngồi ở đây đi, không phải chen lấn!"

Tiêu Hủ quét mắt qua bàn nhỏ bên cạnh táng cây, nâng mí mắt lên, "Chỗ này..."

"Ngồi dưới gốc cây hóng gió rất mát!" Cậu nhóc cười đến thật thà: "Anh, ngồi đi, chỗ này là chỗ vip đó, đám tiểu tử kia muốn ngồi, em còn không cho bọn họ ngồi nữa là."

Tiêu Hủ miễn cưỡng cười cười theo lễ phép, lấy cớ có việc gấp, bảo đối phương gói dùm mấy xiên nướng đã không còn nóng. . đam mỹ hài

Chỗ này đồ nướng ăn ngon, nếu không sẽ không đông khách như vậy, nhưng anh hiện tại thực không đói bụng, vừa cầm lên lại ăn không trôi. Nhưng con trai chủ quầy nhiệt tình như vậy mà mời anh ngồi chỗ 'vip', Tiêu Hủ không thể giải thích với y rằng anh không thích ngồi dưới táng cây, cũng không muốn ở trước mặt đối phương vứt mấy xiên nướng, đành phải nhờ gói mang đi, rồi tìm chỗ nào đó ném sau.

Cậu nhóc hiển nhiên không nghĩ quá nhiều, gói cẩn thận lại rồi cười với Tiêu Hủ: "Anh, lần sau lại đến nha!"

Tiêu Hủ cầm theo túi nướng, đi được mấy bước, liền bị nam sinh đang đuổi đánh nhau va vào một phát.

Chỗ da bị rách mơ hồ khá đau, còn có chút ngứa, anh không dám đi quá xa, xoay cổ hướng phía đầu phố nhìn nhìn, chỉ sợ bỏ qua Bách Doãn.

Càng sợ Bách Doãn không đến.

Chờ đến mức sốt ruột, trong đầu đều là mấy lời nói của Bách Doãn trong điện thoại.

Trước đây, mỗi lần Tiêu Hủ tìm Bách Doãn, hắn đều nói "Anh có việc gì không?". Ngữ khí lạnh như băng, dùng từ cũng lạnh như băng, tựa hồ như cách xa ngàn dặm.

Mà lần này, Bách Doãn lại hỏi "Anh làm sao vậy?"

Tiêu Hủ tim lại đập mạnh lần thứ hai.

- --

Bách Doãn không nghĩ tới vừa mới về Trọng Thành liền nhận được điện thoại của Tiêu Hủ. Qua điện thoại, Tiêu Hủ lời nói vẫn là giọng điệu than phiền về lần đó, lúc nói đến chuyện tình một đêm cũng có chút khiêu khích nhẹ.

Nhưng Tiêu Hủ bị xe đạp đụng phải, hắn không có cách nào bỏ qua được.

Đi đến trường học, tốn gần 20 phút. Từ trên taxi đi xuống, liếc mắt liền thấy được Tiêu Hủ đang đứng ven đường.

Tiêu Hủ đang nghiêng người về hướng khác mà nhìn quanh. Dưới ánh đèn đường, Tiêu Hủ làn da không trắng như thường ngày, nhưng dù vậy, vết thương trên khuỷa tay khuỷa chân đều vô cùng rõ ràng.

Bách Doãn bước qua, không để ý sắc mặt mình trông rất không tốt. Tiêu Hủ có lẽ đã phát hiện, xoay người lại phía Bách Doãn, mắt đỏ lên, kinh ngạc.

"Tiểu..."

"Để tôi xem một chút."

Bách Doãn bắt lấy cổ tay phải của Tiêu Hủ, kéo lên. Tiêu Hủ theo bản năng lùi về phía sau một bước, máu chỗ bị trầy lại chảy ra.

"Cậu, cậu đến đây thật sao..." Tiêu Hủ lắp bắp, ánh mắt hoàn toàn bất đồng với buổi sáng hôm đó ngồi cùng Bách Doãn, kinh ngạc đến mức không có cách nào giả bộ tình trường lão luyện, mặt không tự chủ mà nóng lên.

Bách Doãn không trả lời, xem hết tay của Tiêu Hủ, lại trực tiếp ngồi xổm xuống, ánh mắt tập trung vào chỗ da trầy ở bắp chân. Tiêu Hủ cứng đờ một cái, vô thức muốn kéo tay Bách Doãn, lại một lần nữa bị bắt lại.

Bách Doãn giương mắt, từ phía dưới nhìn lên: "Đừng nhúc nhích."

Anh hít sâu một hơi, đầu ngón tay từng trận run lên.

"Ngoại trừ hai chỗ này, còn có... chỗ nào đau nữa không?" Bách Doãn ngồi xổm chừng nửa phút, đứng dậy hỏi.

"Không có." Tiêu Hủ cúi đầu:"Hai chỗ này cũng không phải quá đau."

Bách Doãn nhíu lông mày, muốn nói lại thôi.

Tiêu Hủ mặc một bộ đồ vận động màu sáng, hơi mỏng, vết bẩn trên người rất dễ gây chú ý. Áo phía bên phải bị bẩn, hẳn là do lúc ngã xuống đất bị cọ.

Muốn đem quần áo Tiêu Hủ kéo hết lên, nhìn xem có hay không còn chỗ nào bị thương nữa, nhưng vừa muốn mở miệng, đột nhiên ý thức được nơi này bốn phía là người, không thuận tiện.

Bầu không khí có chút lúng túng, hắn thở dài, tận lực ôn hòa nói: "Đi thôi, trở về bôi thuốc."

"Trở về?"

"Anh có đem chìa khóa nhà bên này không?"

"Ừm, có đem theo."

"Mau đi thôi, mau chóng xử lý vết thương. Anh bây giờ nghỉ ngơi ở đâu? Chút nữa tôi đưa anh về."

Tiêu Hủ mặt càng đỏ hơn, "Tôi..."

"Hả?" Bách Doãn ôn nhu hỏi: "Làm sao?"

Tiêu Hủ thật sự không biết nên nói thế nào, mình bây giờ thực đang ở căn nhà đó.

Anh không sửa sang phòng ốc, cả nhà đều bừa bộn, lúc trước hai người ngủ hai gian, hắn gian bên trái, anh gian bên phải, hiện tại phòng anh không có ai ở, lúc anh đứng trên giường Bách Doãn thay quần áo, ngại trời nóng, đồ lót bị mồ hôi làm cho ướt hết, liền thay ra, vừa vặn ném trên giường.

Bây giờ mà nói "Thật ra tôi không mang chìa khóa" cũng đã muộn, Tiêu Hủ khẩn trương nói: "Bên kia có tiệm thuốc, nếu không thì cậu qua mua giúp tôi ít thuốc, tôi ở nơi này làm là được rồi."

"Ở đây không tiện lắm". Bách Doãn nói.

Tiêu Hủ nhìn xung quanh một chút, chỉ vào ghế đã cách đó không xa: "Chỗ đó có ghế đá."

Bách Doãn híp mắt một cái, Tiêu Hủ khó hiểu tim càng căng thẳng.

"Đúng rồi, tôi vừa rồi là muốn hỏi, chân anh không ổn sao lại không tìm một chỗ ngồi." Bách Doãn nói: "Trong điện thoại tôi nghe thấy anh đang ở quầy nướng, sao không ở đó chờ tôi."

Tiêu Hủ nhếch mắt, khẽ nói: "Quá nhiều người, bọn họ chuyển chỗ của tôi."

"Hả?" Bách Doãn nghe không hiểu: "Chuyển chỗ?"

"Không có gì không có gì." Tiêu Hủ thở dài, lại hỏi: "Cậu muốn đi tới ngồi một chút không?"

Hắn không để anh phản bác nói: "Tôi giúp anh bôi thuốc."

Tiêu Hủ trong ngực dâng lên một luồng cảm xúc khiến người ta nghẹn ngào, cực muốn ôm Bách Doãn, đem khuôn mặt nóng rực chôn trên vai Bách Doãn, lại lo lắng Bách Doãn thấy được căn phòng bừa bộn.

Nếu như Bách Doãn hỏi "Anh tại sao lại ở đây, sao lại ngủ trên giường tôi?", Tiêu Hủ thật sự không biết phải trả lời như thế nào.

Bách Doãn đưa tay về phía anh: "Có thể đi không?"

Tiêu Hủ rũ mắt xuống, Bách Doãn trên bàn tay xuất hiện thêm vài vết chai nhỏ, so với tay Tiêu Hủ thô ráp hơn rất nhiều. Anh không chắc chắn là Bách Doãn có phải là muốn dắt mình đi hay không, nhìn nhìn Bách Doãn một cái, đúng vào lúc này, Bách Doãn đã dắt tay anh, trầm giọng nói: "Nếu không thoải mái, đi chậm một chút."

Tiêu Hủ cuốn họng như bị chặn lại, lúc bước được bước thứ nhất, liền cảm giác trời đất quay cuồng.

Mặt lạnh, mặt lạnh.

Tiêu Hủ sợ sệt mà nghĩ, Mặt lạnh sao đột nhiên bữa nay lại không lạnh nữa a?

Tiêu Hủ không hề biết, lúc này trong lòng Bách Doãn, cũng xuất hiện một mảnh sóng to gió lớn.

Chuyện tình một đêm mặc dù chỉ là say rượu làm bừa, mà đã làm là đã làm, hắn không có cách nào đối xử với Tiêu thiếu gia yếu ớt này như trước đây nữa. Lúc Tiêu Hủ nói mình bị đụng phải, Bách Doãn ý niệm đầu tiên chính là lập tức chạy đi, lúc nói ra câu "Anh đừng đi, tôi lập tức tới ngay", hắn đã đứng bên đường, vẫy một chiếc taxi rồi.

Mà thời gian đã trôi qua gần hai tháng, thời điểm nhìn thấy Tiêu Hủ lần thứ hai, ngoại trừ ý thức trách nhiệm, tựa hồ lại có thêm chút tư vị gì đó chặn ở ngực.

Tiêu Hủ đứng đó, trên con đường chen chúc, quần áo lấm bẩn, tay chân đều bị thương, một mình cô đơn mà nhìn về một hướng, cùng khung cảnh náo nhiệt xung quanh hoàn toàn không hợp, nhìn qua tựa hồ...

Có chút đáng thương.

Khách quan mà nói, những vết thương kia cũng khá nhẹ, xoa thuốc là được, nhưng lúc hắn bắt lấy tay Tiêu Hủ, cảm giác được đối phương bối rối, trong lòng thoáng cảm thấy đau đớn.

Cái này là thiếu gia không chịu khổ cực, có lẽ rất ít bị đụng qua.

Bách Doãn không có yêu mến qua người nào, ngoại trừ Tiêu Hủ, lại càng chưa cùng ai trải qua sự tình thân mật như đêm đó. Hắn không biết những người khác có giống mình hay không, sau khi chiếm được một người, liền không nhịn được đem người này để trong lòng, không nhịn được quan tâm, không nhịn được quản đối phương, trong lúc vô tình, thái độ cũng mềm đi không ít.

Đối với Tiêu Hủ, ngoại trừ lần Vinh Quân gặp chuyện không may kia, hắn hầu như chưa nói qua lời nào nặng, nhưng ngữ khí vẫn trước sau lạnh nhạt, hai năm qua càng ngày càng xa cách.

Nhưng bây giờ, Bách Doãn thật không có cách nào lạnh lùng trước mặt Tiêu Hủ.

"Râu mực nướng." Hai người trầm mặc đi trong chốc lát, Tiêu Hủ đột nhiên nói: "Tiểu Doãn, cậu muốn ăn không?"

Bách Doãn dừng bước, chỗ bán mực ngay bên cạnh họ. Học sinh cấp ba cũng ra về, rất nhiều học sinh chen lấy ở quầy hàng, ông chủ một bên nướng râu mực, một bên cao giọng hô: "Năm đồng một xiên! Phao tiêu tê cay tùy chọn!"

"Lên giá rồi sao?" Tiêu Hủ quay đầu lại: "Trước kia có ba đồng thôi mà."

"Anh không biết?" Bách Doãn hỏi.

"Tôi đã lâu rồi không ăn."

"Anh nói anh tới đây một chuyến là vì muốn ăn râu mực nướng." Bách Doãn nói: "Tôi nghĩ anh đã ăn rồi chứ."

Tiêu Hủ ngừng một lát, nhấp nhấp môi, một lát sau lúng túng nói: "Còn chưa kịp mua, đã bị đụng phải."

"Vậy giờ vẫn còn muốn ăn?"

"Tôi..." Tiêu Hủ nhỏ giọng: "Muốn."

Bách Doãn chen vào trong hàng, mấy phút sau cầm hai xiên râu mực đi ra, nhưng lại không đưa tới tay Tiêu Hủ.

"Đây là vị muối sao?" Tiêu Hủ hỏi.

"Ừm, anh tạm thời đừng ăn ớt." Bách Doãn đưa tay về phía trước, xiên râu mực gần đụng phải môi Tiêu Hủ.

Tiêu Hủ đang muốn đưa tay tiếp nhận, Bách Doãn nói: "Để tôi cầm, anh nhắm mắt lại."

Anh choáng váng, lập tức liền nghĩ tới hai năm trước đây, Bách Doãn lần đầu mua xiên cá mực cho anh anh đã gây ra một chuyện rất buồn cười.

Xiên râu mực được cắm kĩ lưỡng bằng que tăm, dầu cay liên tục nhỏ xuống, cắn râu mực sẽ phải dùng sức kéo, Bách Doãn lại đem cây tăm bằng trúc từ trong tay anh cầm đi.

Tiêu Hủ kinh ngạc nhìn Bách Doãn, Bách Doãn nói: "Nhắm mắt."

Anh đương nhiên sẽ không nhắm mắt, trừng mắt hắn cả buổi, "Cậu muốn hôn tôi?"

"..."

"Cậu thực muốn hôn tôi?" Tiêu Hủ vui vẻ, nói đùa: "Này là đang nơi công cộng đấy..."

"Dầu cay sẽ bắn lên mắt." Hắn cắt ngang.

"A?"

"Anh mà dùng sức kéo như vậy, dầu cay sẽ bắn lên."

Tiêu Hủ giờ mới hiểu được, Bách Doãn lại để anh nhắm mắt mà không muốn hôn anh, là anh vui buồn thất thường mà nghĩ nhiều.

Chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, lúc trước trong nội tâm không có "tạp niệm", mới nói loại lời nói "Cậu muốn hôn tôi?", hiện tại lần nữa nghe được Bách Doãn nói "Nhắm mắt", Tiêu Hủ chỉ cảm thấy lông tai nóng đến mức sắp bị phỏng luôn rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play