Trong nhà không có đồ ăn, ban ngày trời nóng khẩu vị kém, bây giờ đói bụng, đành phải thay quần áo thể thao, ra ngoài kiếm chút gì đó ăn.
Ra khỏi nhà chỉ có quán ăn ven đường trước cửa trường học là gần nhất, muốn ăn đồ giá cao phải đi thêm một đoạn đường nữa. Thuốc có tác dụng, Tiêu Hủ có hơi chóng mặt, không muốn đi quá xa, thêm nữa miệng đang không có khẩu vị, đặc biệt muốn ăn đồ cay dầu, vừa đi vừa nghĩ tới Bách Doãn, không để ý tới tiếng chuông tan học của học sinh lớp 10,11, một đám lớn học sinh tuôn ra cửa trường.
Hai năm rưỡi trước đây, Tiêu Hủ lần đầu tiên đến tam trung, suýt chút nữa bị cậu nhóc học sinh chạy xe đụng ngã, là Bách Doãn phản ứng cực nhanh mà ôm lấy anh.
Tiêu Hủ nhớ rất rõ cảm giác đâm sầm vào ngực Bách Doãn, nhưng lại quên mất câu nói của Bách Doãn_ở đây đông đúc, không ai quản, anh nhớ chú ý đường đi một chút.
Tiêu Hủ không tập trung mà đi, lực chú ý cùng phản ứng đều bị thuốc ảnh hưởng, ba chiếc xe đạp quẹo trái quẹo phải phóng nhanh tới, một đám người cười nói, nam sinh đi đầu tiên phát hiện không ổn liền rống to: "Tránh ra tránh ra!"
"Em đưa anh đi bệnh viện." Nam sinh nói: "Tiền thuốc men em sẽ trả."
Anh làm sao có thể để một học sinh trung học trả tiền thuốc men được, khoát tay nói: "Chỗ này đường hẹp, lần sau đừng chạy nhanh như vậy."
"Vết thương của anh..."
"Tôi tự xử lý được."
Sau khi khuyên nhủ cậu học sinh không cần chịu trách nhiệm xong, Tiêu Hủ vốn định về nhà gọi thức ăn giao đến, nhưng vừa bước được hai bước xoang mũi liền đau xót, cảm thấy thực ủy khuất.
Thật là nhớ Bách Doãn.
Nếu như hắn ở bên cạnh, nhất định sẽ một lần nữa ôm lấy anh, không để anh bị ngã đến tay chân đều bị thương như thế này.
Bước chân bất động, mùa hè xung quanh trường học cây lá um tùm, Tiêu Hủ tìm hồi lâu, mới tìm được một quầy đồ nướng không bị cây lá bao xung quanh, sau khi gọi món ngồi trên ghế, xác định cành lá không chạm đến đầu mình, mới thoáng yên tâm.
Xung quanh học sinh càng ngày càng đông, học sinh yêu sớm dựa sát vào nhau, cúi đầu thì thầm to nhỏ. Anh khép môi, sinh ra chút hâm mộ.
Nhỏ như vậy đã biết yêu đương rồi, còn anh đã 28 tuổi còn không theo đuổi được người trong lòng.
Tiêu Hủ ngẩn người, cảm thấy lời này không đúng lắm, nhưng không đúng chỗ nào, nhất thời không nghĩ ra được.
"Tôi đêm nay thèm ăn." Dừng hai giây, anh rốt cuộc tỉnh táo lại, "Nhớ tới trước kia cậu mời tôi ăn xiên mực, liền một mình đi tới cửa trường cấp ba."
"Ừm." Bách Doãn nói.
Vẫn là không muốn nói chuyện với tôi sao? Tiêu Hủ có chút khổ sở mà nghĩ, lại nói: "Gần trường y không có phải không? Lần trước tới, chỉ thấy bán mực viên, không thấy bán mực nướng xiên."
Cuộc đối thoại diễn ra tới đây coi như bình thường, nhưng nói càng nhiều, tia khổ sở Tiêu Hủ kìm nén lại càng lớn, tâm tình cũng càng lúc càng không khống chế được.
Bách Doãn lạnh lùng "Ừ", tựa như cái dao cùn đâm vào tim anh, không đến mức đổ máu, nhưng lại đau dữ dội.