“Tốt rồi.”

Thấy kim chỉ la bàn trên tay dần dần quay chậm lại, Cao Tuyền đạo trưởng rốt cuộc cũng thoả mãn gật gật đầu.

“Sát khí trong hố vạn thi đã giảm xuống.”

Trái tim của Tống Thành Hòa đến giờ phút này rốt cuộc cũng rơi xuống, tinh thần phấn chấn không thôi, có chút không chờ đợi được nữa: “Đạo trưởng, ngài xem…”

Cao Tuyền đạo trưởng nói rằng: “Ngài Tống yên tâm, chờ mặt trời vừa lên ta liền khai đàn làm pháp, trấn áp hố vạn thi này.”

Tống Thành Hòa đã đáp ứng với ông, sau khi chuyện thành công sẽ đưa ngay hai trăm triệu tiền mặt, còn tặng thêm một phần trăm cổ phần Tống thị. Thời điểm cường thịnh nhất cổ phần Tống thị có giá trị thị trường lên đến trăm tỷ, cũng bởi vì phần thù lao không nhỏ này mà ông mới bí quá hóa liều, trợ giúp Tống Thành Hòa.

Có số tiền này ông sẽ không cần vì đại hội huyền môn ba tháng sau mà phát sầu.

Cũng ngay lúc này, quản gia đột nhiên chạy chậm tới: “Gia chủ, ngoài cửa có một người đến, xưng là tổ sư bá của Linh Tùng Tử đạo trưởng và Linh Chân đạo trưởng.”

“Cái gì?” Tống Thành Hòa hơi nhướng mày.

Tên Linh Tùng Tử này là Tôn Ngộ Không sao, sao đánh một tên lại đến thêm một tên vậy. Mà sự tình đã đến bước này, Tống Thành Hòa cũng không muốn đánh rắn động cỏ, hắn nói: “Để hắn vào đi.”

Lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Dã, Tống Thành Hòa vô cùng kinh ngạc, vị tổ sư bá này của Linh Tùng Tử thật sự là quá trẻ rồi.

Mà giây đầu tiên bước chân vào cửa Triệu Dã cũng đã quan sát Tống Thành Hòa từ trên xuống dưới một lần.

Ấn đường trống trải, nói rõ vị này làm người có khí độ rộng lượng, tai môn rộng rãi, lưỡng hoan đại nhi phong, nói rõ hắn tâm thiện có đức hiếu sinh, không đặt nặng tiền tài, người cầu tất cứu.

Tướng mạo điển hình của người lương thiện.

Cảnh giác trong lòng Triệu Dã nháy mắt giảm đi tám phần, hắn cũng không phí lời, nói thẳng ra: “Ngài Tống, hiện tại hai người bọn họ đang ở nơi nào?”

Tống Thành Hòa hoàn hồn, đưa tay chỉ vào động tối cách đó không xa: “Bọn họ đang ở dưới đáy động.” Sau đó hắn hổ thẹn nói: “Nhưng mà Triệu đạo trưởng, phía dưới thật sự quá nguy hiểm, hai vị đạo trưởng đến nay sinh tử chưa rõ, tôi thấy ngài đừng mạo hiểm đi xuống.”

Tống Thành Hòa có lòng tốt, Triệu Dã tự nhiên cũng ôn hòa hơn: “Ngài Tống xin cứ yên tâm…” Đang nói thì ánh mắt hắn đột nhiêm quét đến ngọc phật đeo trên cổ và hoa trắng cài trước ngực Tống Thành Hòa. Triệu Dã không khỏi hơi nhướng mày, ngoài miệng lại tiếp tục nói: “… Việc này trong lòng ta nắm chắc.”

Nói xong Triệu Dã quay người đi đến chỗ động tối, chỉ là tốc độ của hắn rất chậm, đi được nửa đường, hắn thậm chí còn lấy điện thoại di động ra nhìn một hồi lâu.

Nhìn thấy hành vi bất thường của Triệu Dã, không biết tại sao mà trong lòng Tống Thành Hòa đột nhiên tràn đầy bất an lo lắng.

Tống Thành Hòa luôn tin tưởng giác quan thứ sáu của mình, tuy rằng sự bất an này xuất hiện thật khó hiểu, nhưng hắn vẫn lựa chọn theo bản tâm, đợi đến khi Triệu Dã nhảy xuống động tối xong hắn liền đi tìm Cao Tuyền đạo trưởng.

“Đạo trưởng, đừng chờ mặt trời mọc nữa, việc này không nên chậm trễ, xin ngài lập tức khia đàn thi pháp.”

“Cũng được.”

Tuy rằng không hiểu vì sao Tống Thành Hòa lại đột nhiên gấp gáp như vậy, nhưng hắn đã lên tiếng, Cao Tuyền đạo trưởng tự nhiên không có đạo lý từ chối.

Hai người đi đến nhà tổ Tống gia bên dưới ngọn núi, vừa vào cửa, đập vào mắt chính là một pháp đàn, bốn phía quanh pháp đàn treo Bát Quái Đồ cỡ lớn, trên bàn bày đầy pháp giản, lệnh bài, mõ gỗ và các pháp khí khác, mà phía trước bàn là một mô hình hố vạn thi thu nhỏ.

Những thứ này đều là đồ vật được tổ tiên Tống gia truyền xuống. Mỗi một lần nhìn thấy những thứ đồ này, đặc biệt là mô hình thu nhỏ chân thực đến từng khối đá kia, Cao Tuyền đạo trưởng cũng không nhịn được mà vỗ tay cảm thán.

Hiện tại, bên trong mô hình đen kịt có bốn điểm sáng đỏ vô cùng bắt mắt, một điểm sáng đang nhanh chóng di chuyển theo lối đi, ba điểm sáng khác thì lại như rùa rụt cổ tụ lại một góc hang đá. Bốn điểm sáng này biểu hiện cho vị trí hiện tại của bốn người nhóm Triệu Dã.

“Trí tuệ tiền nhân, chúng ta thực sự là có thúc ngựa cũng khó bằng!”

Nói xong thần sắc Cao Tuyền đột nhiên thay đổi, lập tức cầm lấy chuông Tam Thanh trên bàn, vừa im lặng đọc chú ngữ vừa lắc chuông. Sau một khắc, thần thức của ông ta cùng mô hình thu nhỏ kết nối với nhau.

Trong hang đá, tiếng gầm gừ của ác quỷ vang vọng bên tai không dứt. Linh Chân đạo trưởng nhe răng trợn mắt, dùng sức niết ngón tay nhỏ máu vẽ trận trên đất. Máu Linh Tùng Tử và Tôn Thông đã sớm chảy cạn, cho nên trước khi Triệu Dã đuổi tới trận pháp phòng ngự này chỉ có thể dựa vào ông bố trí.

Nói thật, Linh Chân đạo trưởng sống nhiều năm như vậy còn chưa ăn khổ như thế này đâu. Mặt ông nhăn hết cả lại, trong đầu nghĩ linh ta linh tinh: “Tổ sư bá ơi, nếu ngài không đến, coi như ta không bị ác quỷ giết chết thì cũng bị mất máu nhiều quá chết đó.”

Nhìn thấy bộ dáng không có tiền đồ này của ông, trong chốc lát Linh Tùng Tử không biết ông nên giận hay nên cười.

Ngay lúc này, mặt đất đột nhiên lắc lư.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Ba người đồng loạt thay đổi sắc mặt, đỡ vách tường miễn cưỡng đứng vững. Sau đó bọn họ nhìn thấy bên ngoài trận pháp phòng ngự, vốn ác quỷ giương nanh múa vuốt hướng về phía họ lại giống như chim sợ ná, sợ hãi kêu gào chạy trốn tứ phía.

Ba người Linh Tùng Tử theo phản xạ bịt kín lỗ tai, sau đó mới phát hiện thứ chấn động không phải mặt đất, mà là trụ đá khắc đầy hoa văn quỷ dị bốn phía hang đá. Sau một khắc, từ trong trụ đá liên tiếp bắn ra từng đường sáng, trong nháy mắt chiếu sáng toàn bộ hang đá. Mà theo ánh sáng càng ngày càng mạnh dần lên, ba người Linh Tùng Tử lại cảm thấy áp lực trên người càng ngày càng nặng.

Rầm một tiếng, Tôn Thông là người ngã quỵ trước nhất, gần như không thở nổi: “Sư, sư phụ…” Mà cách chỗ bọn họ không xa, một vài ác quỷ bị bọn họ đả thương thậm chí trực tiếp hóa thành một làn khói xanh, chui vào lòng đất.

Hiển nhiên, đây là một đại trận trấn áp ác quỷ khổng lồ, thậm chí bởi vì uy lực quá lớn mà hồn phách người sống cũng bị ảnh hưởng theo.

“Không tốt.” Linh Tùng Tử chợt nhớ ra, một khi hồn phách của bọn họ bị đè ép ra khỏi thân thể, cũng như bị đè xuống nền đất giống như bọn ác quỷ, vậy thì chờ đợi bọn họ sẽ là vạn kiếp bất phục.

Phản ứng đầu tiên của ông là trốn, nhưng hiện tại bọn họ đang đứng trong một hang đá hoàn toàn phong bế, căn bản không chỗ có thể trốn. Sau đó ông đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía mấy trụ đá, cởi áo ra, cầm lấy thanh trường kiếm đã cong vẹo vạch một chữ thập ở chỗ trái tim.

Nhìn thấy cảnh này, Linh Chân đạo trưởng đang quỳ một chân trên đất sắc mặt hơi biến: “Sư huynh?”

“Đừng nói chuyện.” Khuôn mặt Linh Tùng Tử trắng bệch, giờ khắc này ông cần phải tập trung tinh thần cao độ.

Chỉ thấy Linh Tùng Tử vươn ngón tay dính máu đầu tim nhanh chóng vẽ Tiên Thiên Ngũ Lôi Phù lên trên áo. Trong số các loại phù triện mà ông thành thạo đây là loại có công kích lợi hại nhất.

Ngay thời điểm Tôn Thông nằm rạp trên mặt đất, thất khiếu bắt đầu chảy máu Linh Tùng Tử rốt cuộc cũng vẽ xong. Ông không chút do dự, như nắm lấy phao cứu sinh, quăng áo về phía trụ đá gần nhất. Chỉ nghe một tiếng nổ ầm vang lên, khói mù tản đi, trụ đá không hề có một chút hao tổn.

Mấy trụ đá này không ngờ còn cứng rắn hơn cả tượng người sắt!

Trong chớp mắt trái tim ba người Linh Tùng Tử như chìm xuống nề đất.

Thấy cảnh này Cao Tuyền đạo trưởng nở nụ cười. Nếu trụ đá dễ bị đánh nát như vậy thì làm sao có thể giam giữ đám ác quỷ hơn 300 năm chứ. Dưới cái nhìn của ông ta, vận mệnh ba người Linh Tùng Tử đã định là tử cục rồi.

Sau đó ánh mắt của Cao Tuyền chuyển sang Triệu Dã đang ở trong đường hầm, sau đó có chút bất mãn, ngại tốc độ của hắn quá chậm.

Cao Tuyền đạo trưởng nghĩ thầm, nếu ngươi đã muốn chạy tới tìm chết, vậy thì để ta thẳng thắn tiễn ngươi một đoạn đường đi. Nghĩ vậy ông ta vung tay lên, một giây sau, dưới chân Triệu Dã bỗng dưng xuất hiện một cái hố to, nối thẳng đến hang đá.

Làm xong hết thảy, Cao Tuyền đạo trưởng quay đầu nhìn về phía Tống Thành Hòa, đắc ý vô cùng: “Ngài Tống, bần đạo không phụ nhờ vả, tất cả ác quỷ đều đã bị trấn áp.”

Sự tình thuận lợi, Tống Thành Hòa cao hứng không thôi: “Được được được, xong chuyện ta nhất định lại cho đạo trưởng thêm một bao lì xì thật dày.”

Mà trong hang đá, bầu không khí trong nháy mắt ngột ngạt tới cực điểm.

Linh Tùng Tử cười khổ nói: “Không nghĩ tới cuối cùng chúng ta vẫn chạy không thoát một chữ chết.”

Ông nhìn Linh Chân đạo trưởng: “Sư đệ, là sư huynh làm hại đệ!”

Linh Chân đạo trưởng nắm chặt bàn tay Linh Tùng Tử, đỏ vành mắt: “Sư huynh, không thể nào.”

Một giây sau, Triệu Dã từ trên trời giáng xuống.

Nhìn thấy cảnh này, Triệu Dã trợn mắt, luôn cảm giác như mình đi nhầm trường quay quái đản nào đấy.

Linh Chân đạo trưởng: “…”

Linh Tùng Tử: “…”

Linh Chân đạo trưởng lập tức hoàn hồn lại: “Tổ sư bá, người rốt cuộc cũng tới!”

Tổ sư bá?

Linh Tùng Tử: “…”

Vị tổ sư bá này ta đã gặp rồi!

Không phải là trong các bức chân dung các đời tổ tiên Thanh Xuyên Quan lưu truyền tới nay, mà là ở hai ngày trước, tại nhà họ Tần, tận mắt nhìn thấy. Cũng chính là lúc này, Linh Tùng Tử mới hiểu ra được hàm nghĩa chân chính mà danh xưng tổ sư bá đại biểu.

Tổ sư gia nhà ông có sư huynh hồi nào mà sao ông không biết?!

Nghĩ tới đây, Linh Tùng Tử trợn mắt lên, nổi giận nhìn Linh Chân đạo trưởng: “Khốn nạn…” Rốt cuộc ngươi bê tha đến cỡ nào mà dám để một thằng ranh hỉ mũi chưa sạch bò lên đầu Tổ sư gia ngồi vậy hả???

Nhưng mà chẳng kịp chờ ông nói hết lời liền nhìn thấy Triệu Dã đưa mắt về phía  mấy trụ đá. Linh Chân đạo trưởng cũng theo bản năng mà nhìn sang.

Linh Tùng Tử: “Vô dụng thôi, mấy trụ đá này chỉ sợ còn cứng hơn cả kim cương, căn bản không có khả năng bị phá hủy.”

Có thể lấy thất bại của ông ra làm ví dụ này.

Nhưng mà dường như Triệu Dã không nghe thấy, hắn đi tới trước một hòn đá to cỡ quả bóng đá, nhắm ngay trụ đá gần nhất, dùng sức đá nó qua đó.

Hòn đá dùng vận tốc như sấm sét bay đi, mạnh mẽ xuyên thủng trụ đá, hoa văn mạng nhện cấp tốc lan tràn. Một giây sau, chỉ nghe ầm một tiếng, trụ đá vỡ thành nhiều mảnh, vung vãi khắp nơi. Mà này vẫn chưa hết, chỉ thấy tốc độ của hòn đá không hề giảm, đâm sầm vô trụ đá thứ hai, rồi thứ ba… Mãi cho đến trụ thứ sáu mới dừng lại.

Linh Tùng Tử: “???”

Ông nhếch miệng: Thật khoa trương!

Một bên khác, trong nhà tổ Tống gia, đang cùng Tống Thành Hòa chuyện trò vui vẻ, Cao Tuyền đạo trưởng đột nhiên biến sắc, sau đó phun một búng máu lên trên mặt Tống Thành Hòa.

Tống Thành Hòa theo phản xạ lau khuôn mặt dính đầy máu tươi, bối rối hỏi: “Cao Tuyền đạo trưởng?”

Mà trong hang đá, theo trận pháp bị phá, áp lực tràn ngập bên trong hang lập tức biến mất. Ba người Linh Tùng Tử dìu nhau đứng dậy, nhưng mà chẳng kịp chờ ba người họ thở ra một hơi thì sau một khắc, vô số ác quỷ từ dưới nền đất bay ra, ánh mắt đồng loạt khóa chặt lấy đám người Linh Tùng Tử.

Một giây sau, chúng nó lấy ra răng nanh lợi trảo.

Linh Tùng Tử & Linh Chân đạo trưởng & Tôn Thông: “…”

Xong đời rồi!

Triệu Dã khẽ nhíu mày, hắn nhìn chung quanh, trên đất đã không còn tảng đá lớn, hắn chỉ có thể cởi xuống dây vải đeo bên hông, gặp ác quỷ nào nhào lên là quất.

Chát! Ầm!

Ác quỷ bị quất bay, đập thẳng lên tường.

Tôn Thông trợn mắt ngoác mồm: Mạnh như vậy, bạo lực như vậy sao?

Hai mắt Linh Chân đạo trưởng cũng lấp lánh ánh sao: Hình như Tổ sư bá mạnh hơn nữa rồi, hiện tại không cần bôi máu lên trên dây mà vẫn có thể quất bay ác quỷ luôn kìa.

Sau đó chợt nhớ ra, Linh Chân đạo trưởng quay đầu nhìn về phía Linh Tùng Tử: “Đúng rồi, sư huynh, vừa nãy huynh muốn nói gì với đệ vậy?”

Ông nhớ hình như sư huynh có mắng khốn nạn thì phải.

Linh Tùng Tử: “…”

Linh Tùng Tử nhìn sáu chồng đá vụn nơi xa xa, lại nhìn Triệu Dã đối diện đang bận đại phát thần uy, cùng với một đám ác quỷ sau khi bị Triệu Dã quất bay xong từng tên từng tên nắm lỗ tai ngồi xổm trong góc yên lặng khóc thút thít, không khỏi nghẹn ngào: “Không có chuyện gì!”

Sau đó ông dừng một chút, ráng kéo nước mắt có xu thế chảy ra quay trở về trong mắt: “Tổ sư bá thật là lợi hại!”

Tác giả có lời muốn nói:

Linh Tùng Tử: Ta hoài nghi nếu ta lỡ nói sai, một giây sau sẽ bị đánh!

Triệu Dã: Ác quỷ quá yếu, làm sao bây giờ? Thôi đánh nhẹ một chút đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play