Sau khi rời khỏi nhà họ Tần, Linh Tùng Tử liền dẫn theo đồ đệ Tôn Thông đi đến nhà họ Tống. Lần này ông về nước chính là vì nhận được lời mời của nhà họ.
Nhà họ Tống là danh môn vọng tộc bản địa ở Hộ thị, truyền thừa gia tộc đã kéo dài bốn trăm năm mà vẫn luôn sừng sững không ngã, nhưng cách không không lâu nhà họ Tống đã xảy ra vấn đề. Đầu tiên là cổ phiếu công ty bị thế lực ngoại quốc động tay chân, gây ra tổn thất nặng nề. Sau đó các nhà xưởng dưới danh nghĩa nhà họ Tống cũng liên tiếp gặp chuyện, hỏa hoạn, lở đất, rò rỉ khí độc vân vân… Tuy các nhân viên không thương tổn gì, nhưng tới lần này lại có con cháu trong tộc vong mạng.
Xảy ra chuyện như vậy, người nhà họ Tống tự nhiên ăn ngủ không yên.
Bởi vì bốn mươi năm trước Linh Tùng Tử từng chịu ân huệ của nhà họ Tống, cho nên nhận được lời mời đến xong ông bỏ công đưỡng a lặn lội từ Nam Dương về nước.
Thời điểm Linh Tùng Tử đến nhà họ Tống, gia chủ đương nhiệm Tống gia – Tống Thành Hòa – đã đứng chờ ngoài cửa hồi lâu, khuôn mặt gầy rộc tiều tụy.
“Làm phiền đạo trưởng ngàn dặm xa xôi đến đây, nhà họ Tống chúng tôi cảm kích khôn cùng!”
Linh Tùng Tử nhìn đóa hoa trắng cài trước ngực ông, an ủi: “Ngài Tống, xin nén bi thương!”
Người chết chính là gia đình bốn người của con trai nuôi Tống Thành, nguyên nhân tử vong là tai nạn xe cộ, còn là chết ngay tại chỗ.
Tống Thành Hòa có hai đứa con trai, con nuôi Tống Trí Tín – trưởng nam, và con ruột Tống Gia Huy – con trai út.
Tống Gia Huy từ nhỏ đã rất bướng bỉnh nghịch ngợm. Có một ngày hè cậu nhcó cùng mấy bạn học chạy đến đập chứa nước đi bơi, không may chân bị chuột rút mà đuối nước. Lúc đó cha ruột của Tống Trí Tín tình cờ đi ngang qua liều mình giúp đỡ, kết quả cứu được cậu nhóc nhưng ông lại bất hạnh bỏ mình. Vợ ông thấy thế trực tiếp dọn sạch tiền bạc trong nhà, cộng thêm mấy trăm ngàn tiền bồi thường mà nhà họ Tống đưa, bỏ con lại một mình trốn mất.
Lúc này Tống Thành Hòa lại rơi lệ: “Đáng thương thằng cả Trí Tín nhà tôi, năm đó tôi mang nó về Tống gia, nhận nó làm con nuôi vốn là vì báo đáp ân tình của anh Trần, không nghĩ tới cuối cùng lại hại nó, là tôi có lỗi với anh Trần.”
Linh Tùng Tử có thể lĩnh hội tâm tình hiện tại của Tống Thành Hòa. Bởi vì con ruột Tống Gia Huy vô dụng cho nên Tống Thành Hòa đặt càng nhiều kỳ vọng lên người con trai nuôi Tống Trí Tín, cơ hồ coi như người thừa kế mà bồi dưỡng.
Người thừa kế vất vả lắm mới bồi dưỡng ra bây giờ lại không còn nữa, đã vậy còn chết thảm cả nhà. Hơn nữa nhà họ Tống gia truyền tới thế hệ này của Tống Thành Hòa đàn ông không được bao nhiêu người, một nhà Tống Trí Tín qua đời quân số Tống gia lập tức giảm phân nửa, Tống Thành Hòa có thể không thương tâm sao!
Tống Thành Hòa vừa đau lòng vừa nói: “Nhớ họ Tống tôi hành thiện tích đức mấy trăm năm, tự hỏi lòng mình chưa bao giờ làm chuyện đuối lý, không ngờ cuối cùng lại lưu lạc đến kết cục như thế này.”
Nghe thấy lời này của ông, Linh Tùng Tử nghiêm mặt nói: “Ngài Tống yên tâm, bần đạo nhất định sẽ đem hết toàn lực giúp Tống gia giải quyết việc này!”
Tống Thành Hòa cảm kích không thôi: “Mọi chuyện xin nhờ đạo trưởng.”
“Sự tình bắt đầu từ nửa tháng trước…”
Tống Thành Hòa trực tiếp dẫn Linh Tùng Tử tới mộ tổ nhà họ Tống.
Bởi vì nhà họ Tống luôn làm việc thiện giúp đỡ mọi người, thế nên dù cho trải qua cuộc chiến tranh Vệ quốc khốc liệt và bao nhiêu lần dao động thời cuộc, thì truyền thừa của nhà họ Tống cũng chưa từng đoạn tuyệt. Vì thế ngày hôm nay, tại mộ tổ Tống gia, coi như dùng từ tầng tầng lớp lớp để hình dung cũng không chút nào khoa trương. Bởi vì phóng tầm mắt nhìn về phía trước, san sát trải khắp bốn đỉnh núi, toàn bộ đều là mộ phần người nhà họ Tống, ít nhất cũng từ bốn, năm ngàn bia mộ trở lên.
Tống Thành Hòa dẫn Linh Tùng Tử đến một khu vực đang thi công, ngay chính giữa là một cái động tối đen rộng hai mét vuông. Linh Tùng Tử có thể nhìn thấy khí đen đang cuồn cuộn không ngừng thoát ra từ trong động, sau đó bị một tầng trận pháp ngăn cản.
Tống Thành Hòa nói: “Một tháng trước tôi quyết định sửa chữa lại toàn bộ mộ phần liệt tổ liệt tông nhà tôi, kết quả lúc sửa đến đây mặt đất đột nhiên sụp xuống thành một cái động, cũng chính là từ lúc đó nhà họ Tống không còn được an bình nữa.”
Linh Tùng Tử kinh hãi không thôi: “Sát khí nồng nặc như vậy, rốt cuộc bên dưới đã chôn thứ gì?”
“Không biết.” Tống Thành Hòa chỉ chỉ mấy cây trụ đá bên cạnh cửa động, nói rằng: “Trận pháp này chính là do Trần đại sư bố trí, mục đích là để ngăn cách những sát khí này, tránh cho chúng rò rỉ ra ngoài.”
Trần đại sư là người Tống Thành Hòa mời về khi nhà họ Tống vừa mới xảy ra chuyện, nhưng sau khi ông đi vào động thì không còn tin tức gì nữa, lúc này Tống Thành Hòa hết cách mới mời Linh Tùng Tử. Bởi vì coi như ngăn cản được đám sát khí này thì cũng chẳng có tác dụng gì. Phần mộ đời đời tổ tông Tống gia đều ở đây, không giải quyết được vấn đề gốc rễ thì những sát khí này sẽ ngày qua ngày ăn mòn phong thủy Tống gia từ dưới nền đất, mà dạo gần đây nhà họ Tống phát sinh nhiều chuyện xấu liên tiếpcũng chính là vì nguyên nhân này.
Linh Tùng Tử nói: “Đã như vậy tôi đây lập tức thu dọn đồ đạc, xuống động nhìn xem.”
Tống Thành Hòa đáp lời: “Đạo trưởng xin ngài ngàn vạn lần cẩn thận!”
Sau khi chuẩn bị kỹ càng những vật muốn mang theo xong, Linh Tùng Tử liền mang theo đồ đệ Tôn Thông đi xuống động tối.
Kỳ thực cái động này cũng không sâu, trông có vẻ không tới mười mét. Tôn Thông cầm đèn pin siêu sáng cầm tay soi về phía trước sơ qua. Phía trước là một lối đi sâu hun hút, trên hai bên vách tường mọc đầy rêu xanh, thoạt nhìn nơi này giống như một tòa cổ mộ.
“Đi.”
Linh Tùng Tử cầm trường kiếm trong tay, đi về phía trước.
Càng đi rêu xanh trên vách tường cũng càng ngày càng ít, chừng hai, ba phút sau bọn họ rốt cuộc cũng đi tới cuối lối đi.
Đập vào mắt chính là một cánh cửa đá đã mở ra được một nửa.
“Cẩn thận một chút!”
Linh Tùng Tử dặn dò đồ đệ, sau đó cẩn cẩn thận thận đi qua cánh cửa.
Tầm nhìn trong nháy mắt trở nên trống trải, nơi này tựa hồ là một đại điện. Chỉ là trong đại điện trống rỗng, hơn nữa có nhiều chỗ đã sụp, ngoại trừ một loạt tượng sắt khổng lồ rỉ sét loang lổ đứng sừng sững hai bên thì không có bất kỳ thứ gì.
Tôn Thông đáy lòng buông lỏng, hắn tiến lên đánh giá đám tượng sắt. Nhóm tượng này hình dạng tương tự binh sĩ Bát kỳ thời nhà Thanh trong phim truyền hình, bất quá chúng nó đều nhắm mắt lại.
Đương lúc này, hai thầy trò nghe thấy một tiếng ầm thật lớn vang lên. Cánh cửa đá mở một nửa đột nhiên đóng lại, khéo chặt đến một khe hở cũng không thấy đâu.
Nhịp tim Tôn Thông hơi sững lại, nhưng mà chẳng kịp chờ hắn quay đầu lại kiểm tra, một giây sau tượng thiết to lớn trước mặt hắn thình lình mở mắt ra, lộ ra hai đốm sáng đỏ tươi, tay rút trường đao bên hông bổ về phía Tôn Thông.
Linh Tùng Tử phản ứng lại: “Cẩn thận!”
Sau đó ông lấy ra một tấm Kim Quang Phù quăng đến trước mặt Tôn Thông, trong nháy mắt Kim Quang Phù nổ tung. Nhưng không ngờ rằng đến khi khói bụi tản đi, bức tượng kia ngoại trừ tróc mất vài chỗ rỉ sét bên ngoài thì thân thể lại lông tóc vô thương.
Sắc mặt Linh Tùng Tử hơi thay đổi, chỉ trong chớp mắt những pho tượng sắt khác trong đại điện dồn dập vây công hai người họ.
Linh Tùng Tử hô to: “Chạy mau!”
Bởi vì tượng sắt quá cứng rắn, không quản hai người dùng thủ đoạn gì cũng đều không thể tiêu diệt được bọn chúng, chỉ có thể lực bất tòng tâm liên tục chạy trốn.
“Không đúng…”
Linh Tùng Tử đột nhiên phát hiện, bởi vì khí lực tiêu hao quá độ, cho nên tốc độ chạy trốn của bọn họ càng ngày càng chậm, mà đám tượng thiệt tốc độ cũng cùng chậm lại theo họ. Vừa nghĩ đến đây ông lại đoán, có khi nào đám tượng này không phải đang đuổi giết mà là muốn xua bọn họ đến chỗ nào đó chăng.
Cũng vừa lúc này, Linh Tùng Tử chợt giật mình nhận ra, không biết từ bao giờ bọn họ đã chạy vào một con đường xa lạ.
Sau lưng là tượng sắt đao thương bất nhập đuổi mãi không tha, bọn họ căn bản không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục chạy về phía trước, mãi đến khi bọn họ chạy vào một cánh cửa đá.
Keng!
Đám tượng sắt đồng loạt dừng bước, đồng loạt lui về. Sau một khắc, cửa đá đóng lại, khe cửa biến mất.
Mà hai thầy trò Linh Tùng Tử không để ý tới chuyện đó, bởi vì bọn họ đã tiến vào một hang đá cực lớn, trên vách hang đá bò đầy dây leo màu đen, đằng sau dây leo là một cột sắt khổng lồ khắc đầy hoa văn quỷ dị, trên mặt đất là vô số xương cốt.
Linh Tùng Tử nét mặt đắng chát: “Không ngờ đây lại là hố vạn thi!”
Cách chỗ ông đứng không xa có một thi thể bị xé thành mảnh nhỏ, hẳn đây là vị Trần đại sư sau khi xuống động thì không thấy đâu trong miệng Tống Thành Hòa.
Trong chốc lát, từ những bộ hài cốt bay ra vô số ác quỷ hai mắt đỏ rực, hơn nữa còn đều là ác quỷ đạo hạnh mấy trăm năm, có một ít còn mặc quân phục thời Minh, nhìn đại khái số lượng lượng chừng một hai ngàn. Bọn chúng khuôn mặt dữ tợn, cùng nhua vọt về phía hai người Linh Tùng Tử.
Trái tim Linh Tùng Tử hoàn toàn nguội lạnh cả rồi.
Mà một bên khác, nghe được nơi Linh Tùng Tử muốn đến, Linh Chân đạo trưởng chuẩn bị tâm lý kỹ năng xong, rốt cuộc cũng dám gõ cửa lớn nhà họ Tống.
“Ngài nói cái gì, sư huynh của tôi đã mất tích ba tiếng?”
Linh Chân đạo trưởng sắc mặt biến đổi lớn, bật dậy khỏi ghế.
“Đúng vậy.” Tống Thành Hòa đỏ cả vành mắt: “Chỉ sợ, chỉ sợ bọn họ đã…”
“Không thể!” Linh Chân đạo trưởng chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Ông và sư huynh hơn ba mươi năm không gặp, thật vất vả mới có cơ hội làm lành chẳng lẽ phải mãi mãi âm dương cách biệt hay sao?
Sau đó ông mới phản ứng lại: “Sư huynh nhất định sẽ không có việc gì, ta phải đi cứu sư huynh.”
“Không được.” Tống Thành Hòa cũng phản ứng lại: “Ở trong đó thật sự là quá nguy hiểm, nhà họ Tống tôi đã hại Trần đại sư và đạo trưởng Linh Tùng Tử rồi, giờ không thể hại thêm ngài nữa.”
“Ta nói được là được.”
Hiện tại Linh Chân đạo trưởng đã không lo được nhiều như vậy. Trong lòng ông hiện tại chỉ còn lại một ý nghĩ, nếu ông không đi cứu sư huynh thì sư huynh mới thật sự xảy ra chuyện.
Tống Thành Hòa thấy không nói động được ông, chỉ có thể gật gật đầu: “Vậy cũng tốt!”
Tống Thành Hòa dẫn Linh Chân đạo trưởng tới động tối.
Nhìn thấy Linh Chân đạo trưởng không chút do dự nhảy vào trong động, trên mặt hắn lộ ra vẻ lo lắng, song trong mắt lại loé ra một vệt tinh quang. Vừa lúc đó, từ khu rừng bên cạnh có một người đàn ông trung niên mặc đạo bào bước ra. Ông ta đi đến, đứng bên cạnh Tống Thành Hòa, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.
“Vốn ta còn lo lắng không biết vị Trần đại sư kia và Linh Tùng Tử đạo trưởng có trấn áp được hố vạn thi này không, không nghĩ tới lại có bao cát tìm tới cửa.”
Nghe thấy vậy cục đá trong lòng Tống Thành Hòa cuối cùng cũng rơi xuống. Hắn quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên: “Cao Tuyền đạo trưởng, phần còn lại giao cho ngài.”
Người đàn ông trung niên, cũng chính là Cao Tuyền đạo trưởng có ý riêng: “Việc này một khi thành, Tống gia có thể nghênh đón ba mươi năm an giấc vô lo.”
Tống Thành Hòa sao có thể không hiểu ý của ông ta, hắn nói: “Cao Tuyền đạo trưởng xin yên tâm, đồ vật đã đáp ứng đưa cho ngài nhà họ Tống chúng tôi nhất định một phần cũng sẽ không thiếu.”
“Vậy thì tốt.”
Cao Tuyền đạo trưởng cùng Tống Thành Hòa liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó ác độc cười ha hả.
Mà lúc này, trong hang đá, ác quỷ tàn phá bừa bãi, âm thanh gào khóc thảm thiết không dứt bên tai. Tôn Thông khuôn mặt trắng bệch, co quắp ngồi dưới đất. Toàn thân hắn không có chỗ nào là không có vết thương, đặc biệt là mười đầu ngón tay, rách da tróc thịt vô cùng thê thảm.
Tôn Thông khó khăn nuốt một ngụm nước bọt: “Sư phụ, con muốn ăn sủi cảo thầy gói quá.”
Linh Tùng Tử cũng không tốt hơn đồ đệ bao nhiêu. Bọn họ hiện đang làm rùa rụt cổ ở một góc hang đá, toàn bộ phù triện mang theo đều dùng hết, ngay cả pháp kiếm cũng hư hỏng uốn cong, chỉ có thể dựa vào máu tươi từ mười đầu ngón tay vẽ một trận pháp phòng ngự cỡ nhỏ chống đỡ thế công của ác quỷ.
Nhưng ác quỷ số lượng vô cùng vô tận, bọn chúng còn có thể luân phiên tiến công, mười đầu ngón tay của hai thầy trò Linh Tùng Tử đã không còn chảy máu nổi nữa. Nhiều nhất là năm phút nữa trận pháp sẽ bị ác quỷ triệt để công phá, mà bọn họ, chỉ sợ ngay cả hồn phách đều sẽ bị đám ác quỷ này ăn tươi nuốt sống.
Linh Tùng Tử ôm đồ đệ, mắt ửng đỏ. Tôn Thông là cô nhi ông thu dưỡng, trên danh nghĩa là thầy trò, mà thực tế lại càng như cha con. Mà hiện tại, hai cha con bọn họ sắp phải phơi thây chốn này.
Nghĩ đến Linh Tùng Tử ông xông xáo giang hồ mấy chục năm, chém giết lệ quỷ không có một trăm cũng có tám mươi, mà ngày hôm nay lại thua trong tay một đám ác quỷ, thực sự là buồn cười.
Tâm tư Linh Tùng Tử dần dần trôi xa, nhưng nghĩ đến người nào đó, ông cười khổ nói: “Kỳ thực sủi cảo ta làm mùi vị bình thường thôi, sủi cảo sư thúc con làm hương vị mới thực sự là ngon.”
Tôn Thông nỗ lực duy trì tinh thần: “Ăn ngon đến mức nào ạ?”
Linh Tùng Tử hai mắt mờ đục: “Ăn ngon đến mức sư tổ con mơ mơ hồ hồ truyền lại vị trí quan chủ cho hắn.”
Trước giờ Linh Tùng Tử chưa từng nói cho Tôn Thông nghe mấy việc thế này, cho nên hắn thật sự tò mò: “Sư phụ, rốt cuộc sư thúc là hạng người gì?”
Linh Tùng Tử: “Sư thúc con sao, hắn chính là đồ ngốc…”
Tôn Thông nỗ lực hồi ức lại cảnh tượng ngày đó ở nhà họ Tần nhìn thấy Linh Chân đạo trưởng. Thoạt nhìn ông ấy rất hòa ái nha, trông không giống người ngốc mà.
“Sư huynh, huynh ở đâu?!!!”
Linh Tùng Tử: “…”
Hình như ông nghe thấy tiếng đồ ngốc kia.
Sau đó Linh Tùng Tử phục hồi tinh thần lại, ông nghĩ, đây chắc chắn là ảo giác!
Ông tiếp tục nói, còn tỏ vẻ ghét bỏ: “Hắn ngoại trừ biết nấu cơm thì cái gì cũng không…”
“Sư huynh, huynh còn sống không?!!!”
Linh Tùng Tử: “…”
Linh Tùng Tử xác định bản thân không có nghe lầm. Ông không thể tin nổi, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Một giây sau, cửa đá mở ra, Linh Chân đạo trưởng vọt vào. Xuyên qua từng tầng từng tầng ác quỷ giương nanh múa, ông vừa liếc mắt liền nhìn thấy hai thầy trò Linh Tùng Tử bên góc hang đá. Linh Chân đạo trưởng lấy ra một tấm phù triện, tấn công hai bên, từ giữa biển quỷ giết ra một con đường chạy đến chỗ Linh Tùng Tử.
Linh Chân đạo trưởng kích động không thôi: “Sư huynh, huynh không có chuyện gì thật sự là quá tốt rồi.”
Linh Tùng Tử nói không cảm động là không thể, thần sắc ông vô cùng phức tạp: “Sao ngươi lại tới đây?”
Linh Chân đạo trưởng nói: “Đệ nghe ngài Tống nói hai người đã mất tích hơn ba giờ, lo hai người gặp chuyện cho nên chạy tới cứu.”
Nghe thấy lời này Linh Tùng Tử đột nhiên nghĩ đến một vấn đề mấu chốt: “Ngươi cứu chúng ta bằng cách nào?”
Linh Chân đạo trưởng nhìn hai bàn tay mình, sĩ số phù triện: 01 tấm.
“…”
Bởi vì hoảng quá cho nên không chuẩn bị gì cả đã nhảy thẳng xuống động tối, còn nãy giờ dùng là phù triện thường xuyên mang theo trên người theo thói quen.
Sau đó Linh Chân đạo trưởng quay đầu lại nhìn. Có vẻ như công kích vừa nãy đã chọc giận đám ác quỷ, hiện tại bọn chúng giương nanh múa vuốt, phấn đấu quên mình kéo tới chỗ này, rất nhiều ác quỷ hận không thể xé xác bọn họ.
Ánh lửa hy vọng trong mắt Tôn Thông vụt tắt.
Giờ hắn hiểu vì sao sư phụ bảo sư thúc là đồ ngốc rồi!
Linh Chân đạo trưởng đang định giải thích, sau đó liền nghe Linh Tùng Tử nói: “Thôi, tuy rằng ta cũng không hy vọng ngươi xuất hiện ở đây, thế nhưng giờ ngươi đến rồi, ta thật bất ngờ, cũng rất cảm động!”
Linh Chân đạo trưởng há miệng, trong khoảng thời gian ngắn có chút luống cuống.
Linh Tùng Tử nhìn hắn, trầm mặc một hồi lâu, mấy lần há mồm, lại mấy lần khép lại, rốt cuộc hạ quyết tâm, nói: “Kỳ thực năm đó ta chỉ là nhất thời nói không biết lựa lời, mới mắng đệ là kẻ đê tiện xấu xa, cố ý lừa sư phụ đem vị trí quan chủ truyền cho đệ. Nhiều năm ở dưới một mái nhà, đệ là hạng người gì ta còn không rõ sao?”
Từ năm sáu tuổi ông đã theo sư phụ học đạo. Năm ấy ông hai mươi bốn tuổi, suốt mười tám năm, mỗi giây mỗi khắc ông đều dùng thân phận quan chủ tương lai của Thanh Xuyên Quan ép buộc nghiêm khắc với bản thân, buổi tối nằm mơ đều nhìn thấy bản thân có thể làm Thanh Xuyên Quan dương danh hãnh diện.
Sau đó, thế giới của ông sụp đổ.
Linh Chân đạo trưởng đỏ cả vành mắt, ông nghẹn ngào không thôi: “Đệ biết, đệ đều biết.”
Linh Tùng Tử: “Cho nên ta đi xa đến Nam Dương, một mặt là bởi vì trẻ tuổi nóng tính, một mặt là bởi vì… Không còn mặt mũi nào để gặp đệ.”
Kết quả một lần rời đi kéo đến hơn ba mươi năm.
Chỉ là một sự hiểu lầm, qua năm năm tháng tháng, trở thành sự tồn tại mà ông luôn lảng tránh.
“Cũng là lỗi của đệ.” Linh Chân đạo trưởng ôm lấy Linh Tùng Tử, nước mắt chảy dài: “Nếu như lúc đó đệ có thể quan tâm đến tâm tình của của huynh thì sự tình cũng sẽ không đến nông nỗi này.”
Đại khái là sắp đến giây phút cuối cùng rồi, lời nói đều là tự đáy lòng. Linh Tùng Tử như được giải thoát, ông vỗ vỗ lưng Linh Chân đạo trưởng: “Bây giờ nói ra cũng không tính là muộn.”
Dù sao cũng tốt hơn là giữ trong bụng đến khi xuống mồ.
Linh Tùng Tử lệ rơi đầy mặt: “Có thể chết ở nước H cũng không có gì để ta tiếc nuối, chỉ là hại đệ phải chết cùng chúng ta!”
Ê khoan khoan…
“Ai nói chúng ta phải chết ở chỗ này?”
Linh Chân đạo trưởng ngồi dậy, sững sờ.
Linh Tùng Tử: “…”
Linh Tùng Tử cười khổ một tiếng: “Chẳng lẽ còn có ai có thể cứu được chúng ta sao. Đừng nói với ta là đệ định cầu cứu cậu đồ đệ kia của đệ đấy?”
Linh Tùng Tử cho rằng Triệu Dã và Triệu Thần Tinh đều là đồ đệ của Linh Chân đạo trưởng.
Nhưng ông lại nhìn thấy Linh Chân đạo trưởng vén tay áo lên lau khô nước mắt, nhanh nhẹn lấy điện thoại di động ra.
Linh Tùng Tử: “Vô dụng thôi, nơi này từ trường hỗn loạn, điện thoại di động căn bản không tiếp được tín hiệu ở bên ngoài.”
“Không sao không sao.”
Linh Chân đạo trưởng trực tiếp tháo nắp sau điện thoại, để lộ ra một tấm phù triện. Ông cầm lấy tấm phù kia, miệng nhanh chóng lẩm bẩm chú ngữ. Một giây sau, phù triện bỗng dưng tự cháy, hóa thành một con hạc giấy, trôi nổi ở giữa không trung.
Nhìn thấy cảnh này sắc mặt Linh Tùng Tử đại biến. Đây rõ ràng là độc môn bí thuật của Thanh Xuyên Quan, Thiên Lý Truyền Âm Phù.
Thiên Lý Truyền Âm Phù, tên như ý nghĩa, chính là có thể vạn dặm truyền âm. Chỉ là vì hiệu quả kỳ lạ cho nên vẽ thành phù rất khó, cho nên từ sau thời Minh trong Thanh Xuyên Quan đã không còn ai có thể họa thành bùa này.
Sau đó ông nghe Linh Chân đạo trưởng hướng về phía hạc giấy hô: “Tổ sư bá, cứu mạng!!!”
Linh Tùng Tử sắc mặt lại biến đổi, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ!
Ông có chút kích động.
Không biết là vị tổ tông nào đội mồ sống dậy đây?
Sau đó Linh Chân đạo trưởng xoay người, cười nói: “Xong rồi, hiện tại chúng ta chỉ cần chờ tổ sư bá tới cứu chúng ta là tốt rồi.”
Thiên Lý Truyền Âm Phù chính là Triệu Dã tự tay vẽ, phòng ngừa chuyện phát sinh bất ngờ, tỷ như hôm nay. Mà Linh Chân đạo trưởng sở dĩ đặt Thiên Lý Truyền Âm Phù ở trong điện thoại di động chỉ đơn giản là vì ông cũng mắc chứng ung thư điện thoại của người hiện đại. Cái gì có thể quên, nhưng tuyệt không quên mang điện thoại di động.
Bầu không khí bi thương không còn sót lại chút gì.
Linh Tùng Tử chợt phản ứng lại, mạnh mẽ ép nước mắt quay ngược trở lại, mặt không còn tí cảm xúc: Nếu ngươi có thể mời tổ sư bá tới cứu sao không nói sớm! Còn lừa gạt tình cảm của ta!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT