【Đoạn đầu chương này hình như thiếu mất một đoạn, đại khái là trò chuyện về thân thế Tô Tử Dương thì phải. Nhưng mình tìm hết mấy trang wed truyện lậu bên trung đều không có, còn truyện chính chủ của tác giả ấy hả, đỗ nghèo khỉ tôi ko có tiền, ko biết tiếng trung, ngu ngục ko biết đăng ký tài khoản trên web truyện chính chủ của tác giả thì làm sao biết được có thiếu hay ko, ngay cả weibo của tác giả để nhắn tin xin per còn ko biết nữa là, ai giúp được thì giúp hộ mình đoạn này nhe then kiu】
À mà vài chương nữa sẽ kể về cp phụ hơi nhiều nên mn có muốn note ngoài tên chương không?
Cái tiểu tiên nữ đọc truyện vui vẻ nhé! Ai chưa thi thì thi tốt, ai thi rồi thì chúc qua môn nè! ♡(> ਊ <)♡
――――――――――――――――――
Lúc trước Lăng Triển Dực điều tra tư liệu của Tô Tử Dương cũng đã biết thân thế của Tô Tử Dương, giờ phút này nghe chính cậu nhắc tới, khó tránh cảm thấy đau lòng. Anh ôm siết Tô Tử Dương vào lòng, nhẹ giọng an ủi: "Đừng buồn, anh sẽ yêu thương em lại gấp bội, bù đắp lại tất cả tình yêu thương mà em đã bị thiếu hụt!"
Tô Tử Dương rầu rĩ gật đầu, nép trong lồng ngưc Lăng Triển Dực không chịu chui ra.
Tay cậu nhẹ nhàng xoa bụng, thầm nghĩ ―― có lẽ đây gọi là 'tái ông thất mã, an tri hoạ phúc' (1) chăng? Trước đây vì thể chất quái dị này mà cậu mất đi sự yêu thương của cha mẹ, hiện tại lại nhờ cái thể chất quái dị này có được tình yêu của Lăng Triển Dực, trong bụng còn có hai đứa nhỏ là kết tinh huyết mạch thuộc về hai người bọn họ, nghĩ chắc tương lai sau này họ sẽ là một gia đình ngọt ngào đúng không?
Cho nên trước nay Thượng đế luôn công bằng, nếu ngài đóng đi một cánh cửa của bạn, thì cũng sẽ vì bạn mà mở ra một cánh cửa khác, chỉ cần bạn không tự sa ngã thì có thể có được hạnh phúc của riêng mình.
"Thôi mà, đừng có luôn buồn rầu vậy nữa, cẩn thận không ảnh hưởng đến con trai của chúng ta." Lăng Triển Dực hôn khuôn mặt của Tô Tử Dương, cố gắng chọc cười cậu.
Tô Tử Dương nhanh chóng bình tĩnh lại, cậu đẩy Lăng Triển Dực ra, tự mình nằm lên giường rồi sai bảo Lăng Triển Dực đi mua cân điện tử, đừng có lúc nào cũng lại đây ăn đậu hủ của cậu, chính sự còn chưa có làm xong đâu! Hứ!
Lăng Triển Dực bóp mũi cậu, lại cúi người hôn lên cái bụng tròn trịa của Tô Tử Dương một cái, sau đó mới xuống giường đi tới bàn làm việc mở máy tính, lên mạng mua cân điện tử, nhân tiện tra xem có chỗ nào bán dâu tây tươi. Bà xã nhà mình muốn ăn, nhất định phải thoả mãn nguyện vọng cho vợ yêu mới được!
Tô Tử Dương gối đầu lên cánh tay lẳng lặng nằm trên giường nhìn sườn mặt anh tuấn của Lăng Triển Dực, bỗng nhiên nhớ ra hôm nay mình chưa quay, không khỏi hét lên, lập tức chống khuỷu tay ngồi dậy.
Lăng Triển Dực bị tiếng hét của cậu làm cho giật mình, quay đầu lại thì thấy cậu muốn ngồi dậy, vội chạy tới: "Sao vậy? Có sao không? Đau bụng hả?"
"Hôm nay em quên quay phim rồi, anh đi lấy máy ảnh lại đây cho em." Bây giờ Tô Tử Dương lại không thấy mệt mỏi, hưng phấn bừng bừng bước xuống giường. Lăng Triển Dực lấy máy ảnh lại đây cho cậu, thấy cậu thao tác vài bước cực kỳ chuyên nghiệp, đặt máy ảnh thành tự động ghi hình, sau đó mới trở lại ngồi lên giường, ngồi nghiêng để trọng điểm khi quay là cái bụng tròn tròn của cậu, vừa quay vừa lý lẽ hùng hồn mà nói với con trai tương lai đủ thứ nào là bây giờ các con ở trong bụng baba đã bao nhiêu ngày, sau này nhất định phải yêu thương baba, nhìn xem baba vất vả như thế nào, vân vân và mây mây...
Lăng Triển Dực trợn trắng mắt, lần trước lúc Tô Tử Dương quay không chịu cho anh quay chung. Hôm nay không khí tốt như vậy, anh cũng phải mặt dày đi qua cọ nhiệt cho quen mặt mới được. Nếu không sau này các bảo bảo lớn lên chỉ vào video hỏi tại sao không có daddy, vậy thì anh phải giấu mặt mũi đi đâu chứ!
Kết quả là, Lăng đại tổng tài mặt dày đi qua đoạt mà ảnh, bày ra cái tư thế tự cho là mình đẹp trai lắm, mà đúng là đẹp trai thiệt, nhưng cũng bựa lắm. Anh hướng về ống kính nháy mắt, ôn nhu nhỏ nhẹ nói: "Các bảo bối, bây giờ là lúc daddy lên sân khấu đây! Công lao của daddy cũng không nhỏ đâu, bữa giờ đều luôn chăm sóc cho baba bọn con đó..."
"Lăng Triển Dực, anh tránh ra cho em!" Tô Tử Dương ném cái gối ôm lên đầu Lăng Triển Dực, Lăng Triển Dực cực kỳ uỷ khuất mà cọ qua đây ôm Tô Tử Dương "Tử Dương, sao em lại nhẫn tâm như vậy, cho anh quay chung có sao đâu? Bây giờ bảo bảo cũng năm tháng rồi còn chưa biết daddy là ai, thật đáng thương..."
Tô Tử Dương nghe tên này cố ý nói giọng làm nũng nhịn không được sởn gai ốc một trận, cậu nghiến răng nghiến lợi đáp: "Em đang quay lại quá trình trưởng thành của bảo bảo, anh nhốn nháo cái gì? Đợi sau khi bảo bảo ra đời, không phải anh sẽ ở với tụi nhỏ cả ngày sao? Người cùng với bọn nhỏ từng ngày lớn lên, không lẽ tụi nhỏ không biết ai là bố nó?"
"Hẻee? Chủ yếu là quay tụi nhỏ hả?" Lăng Triển Dực trợn mắt "Vậy sao em vẫn luôn nó chính em..."
"Bây giờ tụi nhoe còn ở trong bụng em, em không nói em chả lẽ nói anh?" Tô Tử Dương cũng lười khinh bỉ anh, đẩy anh ra bước xuống giường qua bên kia lấy tất cả video trước đây quay ra cho Lăng Triển Dực xem "Đó, anh nhìn đi, mỗi lần em quay căn bản đều đặt trọng điểm ở trên bụng, ngẫu nhiên mới có nói tới em. Anh đúng là phiền thiệt đó, còn làm em phải quay lại!"
Lăng Triển Dực không ngăn được bản thân nhếch miệng cười, anh bước tới vòng tay ôm Tô Tử Dương, dùng sức hôn cậu mấy ngụm: "Haha, Tử Dương, em đáng yêu quá đi! Em ngốc à, sao không quày mình nhiều vô, quay mỗi cái bụng mãi cũng chán lắm. Tóm lại là anh mặc kệ, anh cũng muốn được quay nữa, là quay chụp sinh hoạt một nhà chúng ta thì phải có anh trong đó. Mau quay lại nào, chuyện này thì sao phải xoắn."
Nói xong Lăng Triển Dưc kéo Tô Tử Dương lại ấn cậu ngồi xuống giường, sau đó tiếp tục 'õng ẹo tạo dáng' với ống kính: "Chào các bảo bối, ta là daddy, còn đây là mommy của các con..."
Tô Tử Dương tát nhẹ vào mặt Lăng Triển Dực để chặn miệng anh lại. Lăng Triển Dực kéo tay Tô Tử Dương xuống, tiếp tục cười hì hì "Mommy giận rồi, em ấy không thích bọn con gọi em ấy là mommy, nên thôi vẫn gọi là baba đi.Ờ, bây giờ hai tên nhóc bọn con đã 5 tháng rồi, nhìn cái bụng của baba lớn thế này, rất là vất vả, sao này phải yêu thương baba thật nhiều đó! Tất nhiên daddy chăm sóc con thêm hai đước con cũng rất vất vả, càng phải yêu thương cái người là daddy như ta đó! Có nhớ rõ chưa?"
Tô Tử Dương tiếp tục dùng cái tay khác chưởng vào mặt Lăng Triển Dực, lần này Lăng Triển Dực lại cố ý làm theo cậu, 'ưm ưm ưm' nói không ra tiếng, hình ảnh này rất buồn cười. Không lâu sau Tô Tử Dương cũng nhịn không được mà cười ra tiếng, đồng thời khinh thường Lăng Triển Dực: "Anh đúng là mặt dày vô liêm sỉ! Nếu anh nói da mặt mình dày thứ hai, bảo đảm không có ai dám xương đệ nhất đâu!"
"Thân ái, bây giờ chúng ta đang ghi hình đó..." Lăng Triển Dực thật vất vả mới giải thoát miệng mình ra khỏi tay Tô Tử Dương, vội vàng nhắc nhở.
Kế hoạch quay lại lần thứ hai của Tô Tử Dương thất bại, cậu dứt khoát không thèm phản ứng với Lăng Triển Dực nữa, lo tự mình quay.
Lăng Triển Dực bên cạnh náo loạn thêm một lúc, cảm thấy giỡn đủ rồi mới buông tha cho Tô Tử Dương, sau đó lại tiếp tục lên mạng mua đồ.
Tô Tử Dương quay xong rồi cũng thì cũng xuống giường tắt máy, sau đó mới nằm lại trên giường chuẩn bị đi ngủ.
Lăng Triển Dực cầm lấy tư liệu về những điều cần chú ý khi mang thai mỗi tháng đã sớm in sẵn ôn lại một lần.
Bắt đầu từ tháng thứ sáu, bảo bảo chắc là sẽ điên cuồng lớn lên, mà cơ thể mẹ sẽ càng vất vả.
Nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tô Tử Dương đã vùi mình trên giường ngủ, Lăng Triển Dực thả tư liệu xuống, nhẹ nhàng đi qua lấy một cái đệm nhỏ mềm mại lót dưới bụng Tô Tử Dương. Thật ra cái đệm nhỏ này người bình thường mang thai khoảng bảy tháng mới sử dụng, nhưng mà bây giờ Tử Dương mang song thai, bụng thật sự rất lớn, lót đệm bụng sẽ bớt mệt mỏi.
Nửa đêm lúc Tô Tử Dương muốn xoay người, Lăng Triển Dực cũng sẽ nhớ giúp cậu dịch cái đệm qua, sau đó mới tiếp tục ôm Tô Tử Dương ngủ.
Cân điện tử ngày hôm sau liền được đưa tới, mỗi ngày Tô Tử Dương trừ việc chụp ảnh ghi lại video cho các bảo bảo ra, còn có thêm một việc quan trọng phải làm mỗi ngày nữa, đó chính là đo cân nặng của mình.
Quả nhiên tiến vào tháng thứ 6, biến hoá bắt đầu nhanh hơn, bụng Tô Tử Dương một ngày so với một ngày càng lớn, cân nặng càng ngày càng lớn, cử động cũng càng ngày càng chậm chạp, ngay cả vào toilet đi tiểu cũng thường xuyên hơn.
Lăng Triển Dực càng mua quần áo rộng thùng thình cho cậu nhiều hơn, thuận tiện cho cậu hoạt động, còn để cho con trai có không gian sinh trưởng lớn hơn nữa.
Cậu không còn hiếu động như trước, mỗi lần đứng lên một lát lại muốn ngồi xuống nghỉ ngơi, nhưng cũng không thể ngồi lâu, ngồi một lúc sẽ đau eo, chỉ đành phải đứng lên đi dạo.
Trong thời gian này, tính tình Tô Tử Dương cũng dần dần trở nên hỉ nộ vô thường, Lăng Triển Dực đành phải mỗi ngày cẩn thận dỗ dành, sợ chọc tới cậu, sau đó làm tâm trạng cậu không tốt, bực bội.
Bắt đầu từ tháng này Lăng Triển Dực có cơ hội thì không đến công ty, không ở nhà bồi Tô Tử Dương thì là mang Tô Tử Dương ra ngoài đi dạo, Tô Tử Dương đã buồn chán lắm rồi nên không thích ngồi không ở nhà nữa. Đương nhiên hiện tại thời tiết càng ngày càng nóng, cậu ra ngoài đi dạo cũng không lâu, một lát liền than mệt, vì thế Lăng Triển Dực lại dắt cậu về.
Cứ như thế thời gian trôi qua gần nửa tháng, Lăng Triển Dực mới nhớ tới chuyện ra mắt người nhà, trong lòng nói, hay là nhân lúc bây giờ về nhà gặp luôn, sau này lúc bụng Tô Tử Dương càng lớn chắc ăn cậu càng không muốn động. Vì vậy anh đành phải ngày nào đó tâm tình Tô Tử Dương tốt mới nhắc cậu chuyện này.
Nhưng thật ra thì Tô Tử Dương không phản đối, chỉ hỏi: "Anh đã nói cho bọn họ biết chuyện em là nam chưa?"
"Bây giờ còn chưa có nói, không phải mấy ngày nay bạn quá sao? Anh lập tức gọi điện nói với mẹ đây."
"Anh vẫn là giáp mặt nói với bọn họ tương đối tốt hơn, tránh chuyện trong điện thoại nói không rõ lại doạ bọn họ sợ. Hôm nay thả cho anh nghỉ một bữa đó, anh đi một chuyến giải thích cho bọn họ đi, nếu giải thích không thông lại nghĩ biện pháp khác."
"Vậy em ở nhà một mình nhé? Được không?"
"Không có chuyện gì đâu, đi đi!" Tô Tử Dương sảng khoái xua tay "Bằng không càng kéo dài em càng không muốn ra cửa, như vậy lại càng trì hoãn."
Lăng Triển Dực nghĩ lại cũng phải, bà xã mang thai sáu tháng, người nhà còn chưa biết, chuyện này nói thô một chút chính là lừa bố mày à?
Vì thế Lăng Triển Dực cẩn thận dặn dò Tô Tử Dương hết lần này đến lần khác xong mới lái xe ra cửa.
Thực tế thì nơi ba Lăng mẹ Lăng ở cách chỗ ở của Lăng Triển Dực cũng không xã, Lăng Triển Dực lái xe với tốc độ bình thường thì chỉ mất hơn nửa tiếng đã tới.
Lúc mở cửa đi vào, ba Lăng đang pha trà, mẹ Lăng thì đang ngồi đối diện màn hình TV chơi game, thấy cậu bước vào thì sửng sốt một lát: "Con trai?"
Mẹ Lăng nhanh chóng phản ứng lại, ném điều khiển trò chơi xuống vui vẻ chạy tới: "Triển Triển, con về rồi! Ai da, mẹ nhớ muốn chết, lại đây hôn một cái nào!"
Lăng Triển Dực tránh không kịp, bị mẹ câu cổ hôn lên má một cái, sau đó mẹ Lăng lại lướt nhanh như một cơn gió đi ra phía sau Lăng Triển Dực, trong miệng hưng phấn nói: "Rốt cuộc con cũng chịu mang bạn gái về gặp bọn ta?!"
Cửa phòng bởi vì Lăng Triển Dực vừa mới bước vào chưa kịp đóng lại, nên bây giờ là nửa mở, mẹ Lăng cho rằng con gái người ta ngại còn đứng ở ngoài, nên vội vàng cười tủm tỉm ló đầu ra, âm thanh nhu hoà như nước: "Cô gái, đừng ngại, vào nhà đi con!"
Sau đó, mẹ Lăng thất vọng phát hiện, bà là đang nói chuyện với không khí, bởi vì ngoài cửa ―― căn, bản, không, có, người!
Vì vậy mẹ Lăng lập tức quay đầu lại căm tức nhì Lăng Triển Dực: "Người đâu? Đừng nói với mẹ tụi con chia tay rồi đó!"
..........
Chú thích:
(1) SỰ TÍCH "TÁI ÔNG THẤT MÃ"
Xưa có một ông lão sống gần biên giới với nước Hồ có nuôi một con ngựa. Trong một hôm con trai của ông dẫn ngựa sang nước Hồ ăn cỏ, chỉ vì lơ đến chốc lát mà để ngựa chạy mất tiêu. Người xung quanh biết chuyện đến chia buồn với lão. Không những lão rất bình tĩnh mà còn buông một câu khiến nhiều người vô cùng kinh ngạc: "Con ngựa chạy mất chưa biết phúc hai họa, biết đâu nó lại đem lại điều tốt cho tôi."
Quả thực là như vậy! Chỉ vài tháng sau, con ngựa mà ông lão nuôi đã trưởng thành hơn nhiều, không biết từ đâu chạy về nhà. Không những chỉ mình nó mà nó còn dẫn thêm cả một con ngựa nữa về. Con ngựa cao lớn và khỏe mạnh lắm! Ai nghe thấy chuyện ngựa ông lão về mà vui đến mừng cho lão. Tuy nhiên, trái lại với sự hồ hởi của mọi người, vẻ mặt lão không lấy gì làm vui vẻ, lão vẫn bình tĩnh buông lời khiến mọn người một lần nữa cảm thấy hết sức ngạc nhiên: "Biết đâu việc ngựa quay về lại là họa đến cho tôi."
Con trai của ông lão là người rất thích cưỡi ngựa, ngựa quay về con trai lão mừng lắm, bèn nhảy lên ngựa và phi đi chơi. Trong lúc nhảy ngựa, con ngựa vì chưa được thuần nên nhảy loạn xạ đã làm con ông lão bị ngã xuống đất và bị tật nguyền suốt đời. Mọi người trong làng thấy chuyện mà lấy làm buồn cho lão. Riêng lão, một lần nữa lại buông lời rất bình thản: "Con tôi bị ngã gãy chân là họa nhưng biết đâu trong chính họa đó, tôi lại được phúc."
Hơn 1 năm sau, nước Hồ kéo sang đánh chiếm Trung Nguyên. Các chàng trai trong vùng biên đều phải đi lính đánh giặc, vì tật nguyền ở chân nên con trai của lão đã được lại nhà bình an vô sự.
Tái ông thất mã, an tri hoạ phúc: nghĩa là Ông lão sống ở biên giới mất ngựa, biết là họa hay là phúc.
Chữ phúc và họa mang tính vô cùng tương đối. Chúng ta không biết chuyện xảy đến với mình là phúc hay là họa. Có thể việc xảy đến với mình, theo lẽ thông thường là họa, nhưng chúng ta lại không biết rằng, chính nhờ họa đó mà mình có phúc sau này. Chuyện tương lai không ai biết trước điều gì? Chính bởi vậy chúng ta nên có thái độ sống tích cực và suy xét trong từng sự việc như ông lão kia.
Họa sinh phúc, phúc sinh họa, hai thứ đó cứ xoay vần với nhau, ai mà biết được. Câu chuyện này cũng có ý nghĩa khuyên nhủ, khi mà được phúc thì chớ có lấy đó làm vui, vì biết đâu họa ẩn ngay sau đó. Khi gặp họa đừng nản, vì biết đâu phúc xuất hiện ngay sau. Chớ có mừng quá khi gặp phúc và cũng đừng quá buồn khi gặp họa. Hãy có một thái độ sống tốt, suy xét trước sau bởi họa phúc luôn luôn luân chuyển. Nhờ họa mà phúc sinh và cùng nhờ phúc mà họa sinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT